-
Chương 1-5
Chương 1: Phế vật nghèo kiết xác
"Trần Dương, đổ nước rửa chân của chúng tôi đi."
Hai cô gái ngồi trên ghế sô pha vừa ngâm chân xong, giờ đang lười biếng dựa người vào ghế, điệu bộ lẳng lơ, xinh đẹp không phân cao thấp.
Hai cô gái này một là vợ của Trần Dương và một là bạn thân của cô ấy.
Nghe lời vợ, Trần Dương khom người mang hai chậu nước rửa chân đi đổ, không dám có bất kỳ câu oán hận nào, ai bảo anh là một thằng ở rể không có địa vị chứ?
Kết hôn hai năm rồi nhưng ở trong nhà, anh không có một chút địa vị nào cả. . .
Bình thường chỉ vì chút chuyện nhỏ mà vợ và mẹ vợ của anh cũng chửi ầm lên, nếu anh dám cãi lại thì lập tức sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Ở cái nhà này, địa vị của Trần Dương còn không bằng một con chó.
Kết hôn với Tô Diệu hai năm, đến tay cô anh cũng chưa động vào được. Hàng ngày, anh chỉ có thể ngủ trên sàn nhà, vì Tô Diệu không chỉ ghét anh mà còn coi thường anh, cô cảm thấy anh không giống một người đàn ông.
Giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa là công việc hàng ngày của Trần Dương. Không chỉ vậy, anh còn phải chuẩn bị ngày ba bữa cơm đúng giờ.
Mấy hôm trước lúc nấu ăn, anh không cẩn thận bỏ thêm chút muối, thế là bị vợ dạy bảo như dạy con trai suốt nửa tiếng đồng hồ.
Có một buổi tối, nửa đêm Trần Dương ho khan, cuối cùng đánh thức Tô Diệu.
Tô Diệu liền đá anh một cái lăn ra đất, rồi bảo anh cút khỏi phòng.
Ngày đó, là kỉ niệm ngày kết hôn của họ, không có bữa tối với ánh nến, cũng không có tình cảm ngọt ngào. Cú đá đó cũng đá thẳng vào trái tim Trần Dương.
Hai năm rồi, tròn hai năm rồi, Trần Dương sớm đã quen với cuộc sống như vậy.
Ai bảo mình đi ở rể chứ?
Đau khổ nhất là hơn hai năm chung sống, anh lại yêu Tô Diệu. Mặc dù Tô Diệu chưa bao giờ nhìn thẳng anh, còn mắng anh là phế vật.
"Mình mắc hội chứng Stockholm sao?" Trần Dương cười tự giễu.
Anh rõ ràng là đại thiếu gia của gia tộc Trần thị, đại gia tộc đệ nhất ở Giang Nam, vậy mà giờ lại trầm luân tới mức như chó vẫy đuôi mừng chủ với một người phụ nữ, đúng là mỉa mai.
Hai năm trước, Trần Dương dùng 20 triệu mua 15% cổ phần của tập đoàn năng lượng Giang Nam.
Lúc đó, từ trên xuống dưới mấy trăm người nhà họ Trần đều chỉ trích Trần Dương, có người nói anh đầu tư thua lỗ tiền của gia tộc, đầu tư 20 triệu để làm giả sổ sách.
Cũng có người nói anh không có ý tốt, cố ý tham ô tài sản của gia tộc, muốn ở giữa kiếm lời đút túi riêng.
Sau khi bàn bạc, mọi người đã nhất trí trục xuất Trần Dương khỏi gia tộc, không chỉ vậy mà cả cha mẹ anh cũng bị trục xuất, xóa tên khỏi gia phả.
Hai năm qua, Trần Dương cảm nhận được tình người ấm lạnh, bạn bè trước đó xưng anh gọi em cũng đều nghĩ cách rời xa anh.
Trần Dương bị trục xuất khỏi gia tộc, trên người không có một xu. Để sống sót được, anh chỉ có thể chọn cách đi ở rể.
Chuyện này, đến vợ anh là Tô Diệu cũng không biết.
"Diệu Diệu, chồng cậu nghe lời thật đấy." Cô bạn thân Lý Mật nói.
Tô Diệu cười lạnh: "Nghe lời thì sao? Mình nhìn anh ta đã thấy ghét rồi. Người ta không gả cho nhà giàu thì cũng gả cho phú nhị đại, phú tam đại. Số mình không tốt, phải gả cho một tên phế vật thế này. Cậu nhìn cái bộ dạng nghèo kiết xác của anh ta đi, đúng là nhà quê. Ngày mai là ngày họp thường niên của nhà họ Tô, mình cũng không có mặt mũi để đưa anh ta theo."
Lý Mật nhìn Trần Dương, đúng là nghèo kiết xác y như Tô Diệu nói, trên người toàn hàng vỉa hè, đúng là khó coi.
Lý Mật không nói tiếp nữa, cười cười rồi nói sang chuyện khác: "Diệu Diệu, chuyện xấu trong nhà không nên mang ra ngoài, thôi không nói đến anh ta nữa. Mình nghe nói công ty của cậu hình như xảy ra chút vấn đề phải không?"
Tô Diệu gật đầu, nói: "Hai tháng qua, bọn mình đầu tư vào hai nhà hàng mất mấy triệu. Bây giờ công ty tài chính xảy ra vấn đề, cần 8 triệu, nếu trong một tuần không tìm được nhà đầu tư thì chỉ có thể bán một số tài sản dưới danh nghĩa của công ty đi thôi."
Lý Mật lo lắng nhìn Tô Diệu: "8 triệu đấy, đây không phải là số tiền nhỏ, ai lại cầm số tiền lớn như vậy đến giúp cậu chứ?"
Tô Diệu không nói tiếp mà quay đầu sang lườm Trần Dương đang ở cạnh: "Trần Dương, ai bảo anh ở đây nghe lén? Mau cút đi giặt sạch quần áo của tôi ngay."
"Còn cái váy của tôi trong vali mật mã nữa, mang ra giặt luôn đi." Lý Mật mở miệng nói.
Trần Dương nghe dặn dò xong liền bỏ quần áo vào trong máy giặt.
Nghĩ đến chuyện ngày mai họp mặt bạn cấp ba, anh cũng giặt quần áo của mình luôn.
Vừa bỏ quần áo vào, điện thoại của anh liền reo lên.
Mở ra xem, là một tin nhắn.
138xxx8888, đếm đuôi số, chín số 8.
Đây không phải là dãy số của gia tộc Trần thị sao?
Trần Dương mở tin nhắn ra đọc, sau đó sững sờ.
"Đại thiếu gia, cầu xin cậu hãy giúp đỡ nhà họ Trần, tài chính của nhà họ Trần đã bị cắt đứt rồi, cần cậu giúp đỡ!"
Tài chính bị cắt đứt lại đi tìm tôi? Đúng là buồn cười.
Hai năm trước gia tộc đuổi cả nhà mình đi, giờ mình chỉ có hai bàn tay trắng, túi rỗng không đến chuột còn chẳng thèm ở, tìm mình thì có ích gì?
Trần Dương nhíu chặt mày, điện thoại lại reo lên, lúc này không phải tin nhắn mà là có người gọi đến.
Trần Dương nghe điện thoại.
Chưa kịp nói gì, trong điện thoại đã truyền đến giọng nói vội vã của quản gia: "Đại thiếu gia, tôi xin cậu hãy giúp đỡ gia tộc đi, hai năm trước cậu mua cổ phần của công ty năng lượng Giang Nam, hôm nay nó đã trở mình lớn mạnh hơn rất nhiều, cầu xin cậu. . . Nếu cậu không giúp thì gia tộc sẽ phá sản mất!"
"Chết tiệt, ông nói gì cơ?"
Trần Dương suýt ném cả điện thoại ra ngoài. Anh cúp điện thoại, lục tìm trong phòng chứa đồ rất lâu, cuối cùng cũng tìm được một tấm thẻ ngân hàng màu đen ở một góc.
Từ lúc anh đến đây ở rể, tấm thẻ này đã bị vứt trong phòng chứa đồ, đến nay cũng hai năm rồi.
Lúc anh còn là đại thiếu gia của nhà họ Trần, tấm thẻ này chính là thứ tượng trưng cho thân phận, được phục vụ đặc biệt 24/24. Anh vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi đến bộ phận chăm sóc khách hàng.
"Chào anh, Trần tiên sinh. Chào mừng anh đã gọi cho trợ lý cá nhân 24 giờ, xin hỏi tôi có thể giúp gì?" Trong điện thoại, một giọng nữ ngọt ngào truyền đến.
"Mau kiểm tra số dư cho tôi."
"Được, xin anh chờ một chút." Trợ lý cá nhân chậm rãi nói.
Mấy giây sau, giọng nói trong điện thoại lại vang lên: "Trần tiên sinh, số dư trong thẻ của anh vô cùng lớn, đã vượt khỏi quyền hạn mà tôi có thể tra cứu, mời anh mang CMND đến cửa sổ VIP của ngân hàng, tra xét. . ."
Đối phương còn chưa nói xong, Trần Dương đã cúp điện thoại!
Lúc này, đầu anh ù đi, tim đập dữ dội như thể giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.
Con số quá lớn, vượt khỏi quyền hạn tra cứu! ? Ha ha ha, hai năm rồi, tròn hai năm rồi! Hai năm trước, vì khoản đầu tư này mà mình bị gia tộc xóa tên, hai năm sau khoản đầu tư này lại cho mình một tin vui lớn như vậy! Bây giờ điều anh muốn biết là, rốt cuộc trong tấm thẻ này có bao nhiêu tiền!
"Diệu Diệu, cậu xem Trần Dương gọi điện thoại tra cứu số dư kìa!" Lý Mật không nhịn được bật cười, nói.
Tô Diệu lắc đầu, cười nói: "Mỗi ngày mình cho anh ta 200 tệ tiền tiêu vặt, hai năm rồi chắc cũng tích góp được không ít tiền."
"Diệu Diệu, cậu coi như nuôi một con chó đi." Lý Mật nói, sau đó hai cô gái nhìn nhau mỉm cười.
Trần Dương kích động chạy tới, nhìn vợ: "Công ty đang rất cần 8 triệu đúng không, để anh nghĩ cách giúp em nhé?"
"Ha ha. . ." Lý Mật cười đau cả bụng, cô ta nhìn Trần Dương, nói: "Trần Dương, anh biết 8 triệu là bao nhiêu tiền không? Mỗi ngày Diệu Diệu cho anh 200 tệ, nếu anh có thể lấy ra 8 triệu thì tôi gọi anh là bố luôn."
"Vậy sao?" Trần Dương cười ngốc nghếch nói: "Vậy cô nhớ kĩ những lời này nhé."
Lúc này, Tô Diệu cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Bình thường bộ dạng anh ta nghèo kiết xác không nói, giờ còn dám khoác lác trước mặt bạn thân của mình, đúng là bùn nhão không thể trát tường. Cô không nhịn được khoát tay: "Anh mau cút sang chuẩn bị giường đệm đi, đừng ở đây làm tôi chướng mắt."
Trần Dương ừm một tiếng, xoay người rời khỏi.
Đêm hôm ấy, Trần Dương hưng phấn không ngủ được, tin tốt đến bất ngờ như nằm mơ vậy.
Không được, ngày mai mình nhất định phải đến ngân hàng một chuyến, kiểm tra số dư mới được.
Chương 2: Đập xe
Tối hôm đó, Trần Dương trằn trọc đến gần sáng mới miễn cưỡng thiếp đi.
Vừa ngủ không bao lâu, anh đã nghe thấy tiếng của mẹ vợ.
"Trần Dương, mau dậy đưa Tô Diệu đi làm."
Trần Dương mơ mơ màng màng, vẫn tưởng mình đang nằm mơ liền trở mình ngủ tiếp.
Vừa lúc đó, cửa phòng mở ra, Đường Tĩnh đi tới, không nhịn được đá anh một cái.
"Cậu điếc à? Không nghe thấy tôi nói gì sao?" Đường Tĩnh hai tay ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống, nói.
Đường Tĩnh đã hơn bốn mươi tuổi nhưng chăm chút rất tốt, nhìn chỉ như hơn ba mươi, cả người ngập tràn phong thái của người phụ nữ trưởng thành.
Trần Dương cảm thấy lưng đau rát, mơ màng đứng dậy khỏi sàn nhà, thấy mẹ vợ không vui nhìn mình thì ngẩn ra.
Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây sao? Kết hôn hơn hai năm rồi, trước giờ mình chưa bao giờ ra ngoài cùng Tô Diệu cả, đơn giản là vì cô sợ bị mất mặt, vậy mà hôm nay lại muốn mình đưa đi làm?
Lúc này, Tô Diệu mặc đồ công sở cũng bước vào, vội vàng nói: "Anh có bị điếc không đấy, bảo anh đưa tôi đi làm, anh không bằng lòng đúng không?"
Trần Dương nghe vậy thì gật đầu như giã tỏi, vội nói: "Bằng lòng, bằng lòng!"
Dạo này vì vấn đề kéo nhà đầu tư, Tô Diệu đã nhẫn nhịn cả một bụng lửa rồi, vì sai lầm của cô mà tiền vốn của công ty tài chính bị thiếu hụt, phải đối mặt với chuyện đóng cửa.
Hôm nay họp đại hội cổ đông khẩn cấp, với tư cách là chủ tịch công ty, cô nhất định phải có mặt.
Nhưng đến sáng, cô mới nhớ ra Lý Mật đã lái xe của mình đi rồi.
Vô cùng bất đắc dĩ, cô mới bảo Trần Dương đưa đi.
Trần Dương thay quần áo xong, cưỡi con xe điện của mình chở Tô Diệu đến công ty.
. . .
"Anh đi nhanh hơn một chút được không, nếu hôm nay đến muộn thì anh chuẩn bị cút khỏi nhà tôi đi." Tô Diệu thấy hết chiếc xe này đến chiếc xe khác vượt lên trước, không nhịn được nói.
Cô vừa dứt lời liền cảm thấy cơ thể mất trọng lượng, ngã mạnh về phía sau.
Tốc độ của chiếc xe tăng lên không chỉ gấp đôi, tay chân luống cuống, Tô Diệu vô thức ôm lấy hông của Trần Dương.
Trần Dương khẽ run lên, kết hôn hơn hai năm, hình như đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật. Bất ngờ chưa từng có khiến cảm xúc của anh dâng trào như hít phải thuốc lắc.
Chẳng mấy chốc đã đến trước cửa công ty.
Tô Diệu nhìn đồng hồ, thở phào nhẹ nhõm, vẫn chưa muộn.
Đang chuẩn bị xuống xe vào công ty, một chiếc BMW X5 dừng lại cạnh chiếc xe điện nhỏ, một người đàn ông mặc âu phục bước xuống.
Ngụy Minh Đông chỉnh lại bộ âu phục, đi tới trước mặt Tô Diệu, chỉ vào Trần Dương nói: "Diệu Diệu, anh ta ai vậy?"
Tô Diệu bước xuống khỏi xe điện, nói khẽ: "Anh ta là Trần Dương."
"À, thì ra anh ta chính là thằng chồng phế vật của em." Ngụy Minh Đông nhìn Trần Dương với vẻ khinh thường, hôn lễ hai năm trước đã làm náo động cả thành phố Tây Xuyên, cả thành phố ai ai cũng biết hòn ngọc quý trong tay nhà họ Tô phải gả cho một tên phế vật.
Anh ta cởi âu phục ra, đưa cho Tô Diệu: "Diệu Diệu, đoạn đường này rất lạnh, mau mặc thêm vào đi, anh còn mua quà cho em này."
Nói xong, Ngụy Minh Đông mở cốp sau, lấy một cái hộp rất đẹp ra.
Bên trong là một chiếc vòng ngọc bích tuyệt đẹp, đeo lên cái cổ trắng nõn của Tô Diệu thật sự rất hoàn mỹ.
Mặc dù nhà họ Tô không gia nhập ngành trang sức, nhưng yêu cái đẹp là bản tính của phụ nữ, nếu cô không nhìn nhầm thì sợi dây chuyền này nằm trong bộ sưu tập "Thiên Không Chi Thành" của nhà thiết kế trang sức nổi tiếng Allen ở Pháp.
Bộ sưu tập này có tổng cộng 18 sợi dây chuyền, có thể nói là món quà mà các cô gái không thể từ chối, hơn nữa không phải có tiền là mua được.
Tuy chiếc vòng cổ trong hộp của Ngụy Minh Đông rất giống, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy màu của viên ngọc bích kia không thật sự tinh khiết, cũng không bóng loáng, vừa nhìn đã biết là đồ dởm.
"Diệu Diệu, anh biết em rất thích chiếc vòng cổ này, đều tại anh không tốt, không tìm được hàng thật." Ngụy Minh Đông đưa vòng cổ qua, nói: "Tuy sợi dây chuyền này không phải hàng thật, nhưng anh cũng phải mất 200 nghìn tệ để tìm một vị sư phụ nổi tiếng trong nước bắt chước theo đấy. Em đeo tạm trước nhé, cho anh nửa tháng, anh nhất định sẽ mua được hàng thật."
"Không cần." Tô Diệu nhận lấy sợi dây chuyền, lạnh nhạt nói: "Không mua được đâu, "Thiên Không Chi Thành" là kiệt tác của thầy Allen, không phải đã được sưu tầm thì cũng có người đeo rồi, năm ngoái từng có tin đồn là "Thiên Không Chi Thành" của thầy Allen được bán ra với giá trên trời, những 2 triệu USD. Vậy nên không cần lãng phí thời gian nữa, sợi dây chuyền này cũng rất dễ nhìn rồi."
"Ha ha. . ." Ngụy Minh Đông nuốt nước miếng, 2 triệu USD, tương đương với hơn 100 triệu tệ. Tất cả tài sản của mình cộng lại chỉ khoảng 20 triệu tệ, có bán cả mình đi cũng không mua nổi.
"Vợ ơi, món quà này quá quý, không có công không nhận lộc, hay là trả lại cho anh ta đi. Em thích cái gì, chồng mua cho em."
Trần Dương cướp lấy sợi dây chuyền trong tay Tô Diệu, ném thẳng xuống đất. Làm xong chuyện đó, anh liền kéo Tô Diệu vào công ty.
"Trần Dương, anh nổi điên cái gì đấy?" Tô Diệu thấp giọng nói.
Đây là cửa công ty, cô lại là chủ tịch nên không thể tùy tiện nổi giận được.
Cô muốn rút tay mình về nhưng Trần Dương nắm rất chặt.
"Phế vật, mày đứng lại đó cho tao!" Ngụy Minh Đông sốt ruột, mịa nó, mình mất tận 200 nghìn tệ để tìm người đặt làm sợi dây chuyền này đấy, vứt thế nhỡ hỏng thì sao?
"Tao bảo mày đứng lại, mày không nghe thấy à?" Ngụy Minh Đông hổn hển đi qua, chỉ vào mũi Trần Dương nói: "Nếu sợi dây chuyền này rơi hỏng, mày bán mình đi cũng không đền nổi đâu."
"Thứ nhất, Tô Diệu là vợ của tôi, phiền anh tránh xa cô ấy một chút."
"Thứ hai. . ." Trần Dương dựng thẳng hai ngón tay, ném chiếc áo của Ngụy Minh Đông xuống đất: "Vợ tôi lạnh, thì có thể khoác áo của tôi."
"Thứ ba, vợ tôi thích gì, tôi sẽ tặng. Còn nữa, vợ tôi xinh đẹp thế này, không đeo đồ dởm. Tối nay tôi sẽ mang "Thiên Không Chi Thành" thật đến cho vợ tôi đeo."
"Mày bị trẩu à? Cả thành phố Tây Xuyên này có ai không biết mày là thằng phế vật, ngồi xe điện mà cũng dám 'khoe khoang' trước mặt tao? !" Ngụy Minh Đông vô cùng tức giận, với tư cách là người thừa kế của nhà họ Ngụy, trước giờ chưa có ai dám nói chuyện với anh ta như vậy cả.
Điều khiến anh ta bực bội hơn là, anh ta còn chưa nói xong, Trần Dương đã kéo Tô Diệu vào công ty, hoàn toàn phớt lờ anh ta.
"Tiên sư mày, thằng phế vật." Ngụy Minh Đông giận dữ không có chỗ phát tiết liền đạp đổ chiếc xe điện.
Công ty Duy Diệu, phòng làm việc của chủ tịch.
Tô Diệu ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn Trần Dương. Cô nhếch cái miệng nhỏ, tức giận không nói lên lời.
Ngụy Minh Đông kinh doanh vật liệu xây dựng, sau lưng anh ta chính là nhà họ Trần ở Tây Xuyên!
Công ty Duy Diệu đang cần một nguồn vốn đầu tư 8 triệu, cô đang muốn Ngụy Minh Đông làm nhà đầu tư.
Giờ thì hay rồi, hôm nay Trần Dương làm như vậy nhất định đã chọc giận Ngụy Minh Đông.
Chuyện này khiến cô nhớ tới một câu nói: Thành sự không có, bại sự có thừa.
Đáng ra mình không nên bảo anh ta đưa tới công ty.
Càng nghĩ, Tô Diệu càng tức, cô trợn mắt lườm Trần Dương, nói: "Anh còn ở đây làm gì, mau cút đi!"
"Ừm!" Trần Dương tủi thân đáp, xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Thấy bộ dạng khúm núm của Trần Dương, Tô Diệu vô cùng bực bội, chỉ muốn cắn chết anh.
Hai năm qua, chị em tốt của cô đều đã kết hôn, chồng của họ không phải là rồng phượng thì cũng là người ưu tú trong ngành, kém nhất thì cũng tự do kinh tế, chẳng có ai giống chồng mình, phải để vợ nuôi cả.
Sự tủi thân của Tô Diệu cuộn trào mãnh liệt như đê vỡ, hôm nay chính là ngày họp thường niên của nhà họ Tô, đến lúc đó người trong gia tộc nhất định sẽ lại cười nhạo cô.
"Chết tiệt, ai đập xe điện của mình vậy?" Dưới lầu công ty Duy Diệu, Trần Dương lớn tiếng kêu.
Con xe điện này đã theo anh hai năm rồi, hôm nào anh cũng cưỡi nó đi mua thức ăn, không cho nó ngày nghỉ nào cả, hôm nay nó bị đập phá thế này, trong lòng anh thật sự rất khó chịu.
Mịa, nhất định là thằng khốn Ngụy Minh Đông kia.
Lúc Trần Dương đang nghiến răng nghiến lợi, mấy người phụ nữ mặc đồ công sở, chân đi giày cao gót bước tới.
Họ đều là nhân viên công ty của Tô diệu, lúc này đang đứng gần đó chỉ trỏ Trần Dương.
"Mọi người xem, người này không phải là chồng của chủ tịch Tô sao?"
"Không sai, chính là anh ta, hôm sếp Tô kết hôn, tôi cũng có tham dự."
"Không thể nào, chồng của sếp Tô đi xe điện? Nghèo vậy? Đúng là khiến sếp Tô mất mặt."
Mấy người phụ nữ không nhịn được bật cười.
Trần Dương không hề chú ý tới mấy người đó, anh thở dài một hơi, dựng con xe điện bị đập nát lên: "Mày yên tâm, thù này, tao nhất định sẽ báo cho mày, mày chờ xem. . ."
Nói rồi, Trần Dương lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của gia tộc.
Chương 3: Bàn tán
"Alo, tôi là Trần Dương. Muốn tôi trợ giúp gia tộc cũng được, nhưng nhất định phải hoàn thành hai điều kiện của tôi."
"Thứ nhất, đem một sợi dây chuyền "Thiên Không Chi Thành" của nhà thiết kế trang sức Allen ở Pháp tới đây. Thứ hai, bên dưới gia tộc của chúng ta, có phải có một người tên là Ngụy Minh Đông không? Tôi muốn thấy anh ta phá sản."
Nói xong, Trần Dương liền cúp điện thoại, mặc kệ người kia có nghe kịp hay không.
Đột nhiên, điện thoại di động của anh rung lên một cái, nhận được một tin nhắn, là Tô Diệu gửi: "Trần Dương, tối nay nhà họ Tô tổ chức buổi họp mặt hằng năm, đi mua một bộ đồ mới đi. Đừng làm tôi không ngóc đầu lên nổi."
...
Sơn trang Phú Quý ở thành phố Tây Xuyên, đây là nơi tập trung toàn bộ người giàu có ở thành phố Tây Xuyên. Những người sống ở khu vực này không phải người giàu thì cũng có địa vị cao, hơn nữa kể cả giàu có cũng chưa chắc đã mua được một ngôi biệt thự ở đây.
Đây chính là nơi Trần Dương gặp mặt trưởng tộc.
Trần Dương thong thả nằm trên ghế tựa, trưởng tộc của nhà họ Trần, Trần Thiên Tông ngồi đối diện anh, ông là chú hai ruột của Trần Dương.
Thấy dáng vẻ phóng túng ngang ngạnh của Trần Dương, Trần Thiên Tông cười nhạo: "Tiểu Dương này, hai năm không gặp, cháu chẳng thay đổi chút nào nhỉ!"
"Chú hai, đừng nói chuyện phiếm nữa, tối nay tôi còn có việc. Chú cứ nói thẳng cho tôi biết gia tộc còn thiếu bao nhiêu tiền là được."
"Chuyện này ấy à..." Trần Thiên Tông là trưởng tộc của nhà họ Trần, có chuyện lớn gì mà chưa từng thấy cơ chứ, nhưng hôm nay ông ta thận trọng hơn bình thường, xem ra tộc trưởng đây vẫn cảm thấy cầu xin vãn bối của chính mình như vậy có chút mất mặt.
"Đại khái là còn thiếu 5 tỉ..."
Mẹ nó, 5 tỉ?!
"Cái đó... chú hai, vợ tôi giục tôi về nhà ăn cơm rồi, lần sau chúng ta lại nói chuyện nhé." Trần Dương lập tức bật dậy khỏi ghế dựa, có vẻ như muốn rời khỏi đây.
"Tiểu Dương." Trần Thiên Tông sốt ruột, ông ta nhanh chóng đứng trước mặt Trần Dương, vội vàng nói: "Hiện giờ gia tộc đang lúc nguy nan, nếu không có số tiền này, sự cố gắng suốt mấy đời của hàng trăm người trong gia tộc, sẽ bị phá hủy trong một ngày mất! Hơn nữa, hai điều kiện mà cháu nói, chú sẽ đồng ý tất, tối hôm nay Ngụy Minh Đông sẽ không còn gì cả: "Thiên Không Chi Thành" đang trên đường tới đây, lát nữa là có thể giao tới tay cháu."
"Chú hai, không phải tôi không giúp chú, nhưng tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?" Trần Dương xua tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
"Tiểu Dương, chẳng lẽ cháu nhẫn tâm nhìn gia tộc sinh ra và nuôi dưỡng cháu phải tan đàn xẻ nghé sao? Trong thẻ ngân hàng của cháu, có tới 6 tỉ cơ mà!" Trần Thiên Tông dùng lý lẽ thuyết phục, dùng tình cảm lay động Trần Dương: "Cháu không nể mặt sư thì cũng nể mặt Phật chứ, dòng máu đang chảy trong người cháu là dòng máu nhà họ Trần mà."
Trần Dương vốn đang tươi cười, nhưng Trần Thiên Tông vừa nói dứt lời, nụ cười trên mặt anh dần dần biến mất: "Chú hai, hai năm trước tôi mua cổ phần của tập đoàn năng lượng Giang Nam, em họ nói tôi rửa tiền, chuyển hết tài sản của gia tộc đi, tiền riêng đút đầy túi. Mấy trăm người trong gia tộc, còn thừa cơ hãm hại, nói lời ác độc, ai nấy đều vùi dập kẻ sa cơ này rồi đuổi tôi ra khỏi gia tộc, nhưng có ai đứng ra nói giúp tôi nửa lời hay không?"
"Mấy năm gần đây tôi giúp gia tộc kiếm ra bao nhiêu lợi nhuận người làm trưởng tộc nhà họ Trần như chú trong lòng không đếm sao? Hơn nữa 20 triệu tôi dùng để mua cổ phần của Tập đoàn năng lượng Giang Nam là tiền tôi nỗ lực từng chút một tích góp mà có, căn bản không phải tiền của gia tộc."
"Hai năm nay ở rể nhà họ Tô, tôi sống còn không bằng một con chó, gia tộc các người có từng thăm hỏi tôi không?"
"Nếu không phải nguồn tài chính của gia tộc gặp nguy nan, chỉ sợ là các người đã sớm quên mất trong gia tộc còn một người là tôi rồi!" Trần Dương siết chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi gân xanh, rõ ràng anh đang cố hết sức kiềm chế bản thân.
"Tiểu Dương, chuyện này là chúng ta không đúng, chú thay mặt gia tộc xin lỗi cháu...Hiện giờ gia tộc đang trong lúc nguy nan, thật sự rất cần số tiền đó."
Thấy Trần Dương vẫn thờ ơ không động lòng, Trần Thiên Tông bước lên một bước rồi nắm lấy cánh tay Trần Dương, nói từng chữ: "Tiểu Dương, chỉ cần cháu đồng ý giúp gia tộc vượt qua cửa ải khó khăn này, chú có thể làm chủ, để cháu làm tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu. Ngày mai cháu có thể đến tập đoàn Huyễn Ngu nhận chức, sẽ có người tiếp đón cháu."
Tập đoàn Huyễn Ngu là công ty giải trí tiềm năng nhất thuộc gia tộc Trần Thị, cổ phần thuộc về nhà họ Trần một trăm phần trăm.
Hiện giờ công ty có mấy minh tinh đang đứng trên đỉnh vinh quang, minh tinh hạng hai và một số tiểu sinh, tiểu hoa đán có tiềm năng đang rất "hot".
Từ trước tới giờ, toàn bộ tập đoàn Huyễn Ngu do em họ của Trần Dương, Trần Toàn quản lý.
Chú hai lại cam lòng giao công ty của gia tộc cho anh, có thế thấy được hiện giờ nhà họ Trần đang ở trong tình thế nguy nan tới mức nào.
"Vậy được rồi, cứ làm theo lời chú nói đi." Trần Dương suy tư một lúc rồi gật đầu.
Mặc dù dùng 5 tỉ để mua tập đoàn Huyễn Ngu thì có chút không lợi nhuận. Nhưng trưởng tộc nhà họ Trần đã sắp dập đầu lạy anh rồi, anh đành nể mặt ông ta một chút vậy, ai bảo ông ta là chú hai của anh chứ.
Nói xong, Trần Dương liền rời đi.
Tối nay, là buổi họp mặt hằng năm của nhà họ Tô, nhưng trước khi tới tham gia buổi họp mặt hằng năm của nhà họ Tô, còn một chuyện rất quan trọng chính là buổi họp mặt bạn học.
Buổi họp mặt đã sắp bắt đầu rồi, anh không thể tới trễ được.
Mấy người anh em tốt thời cấp 3, mấy năm nay không liên lạc, đúng là có chút nhớ mong.
Lần họp mặt này, cả lớp đều tới, nghe nói đến cả mỹ nữ chủ nhiệm cũng tới, đã thế thì anh càng không thể đi muộn được.
Cùng lúc đó, tại công ty Duy Diệu.
Tô Diệu vừa kết thúc cuộc họp cổ đông, cô đi ra khỏi văn phòng thì nhìn thấy mấy nữ nhân viên, đang vừa xem điện thoại di động vừa nói cười.
Cô nhíu mày, trong giờ làm việc không làm tốt việc của mình, sao có thể như vậy được?
Tô Diệu bước tới, phát hiện ra bọn họ đang vây lại cùng nhau xem điện thoại di động, trong điện thoại đang phát một đoạn phim. Người trong đoạn phim kia không phải Trần Dương thì còn có thể là ai chứ?
"Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ thay anh trả mối thù này!"
Trong đoạn phim, Trần Dương đang cẩn thận đỡ một chiếc xe điện lên, vẻ mặt rất tức giận.
"Tên kỳ quái này từ đâu tới vậy, buồn cười chết mất!"
"Tên kỳ quái mà cô nói, lại là chồng của chủ tịch Tô của chúng ta đấy."
"Cái gì? Chính là tên phế vật chủ tịch Tô nuôi sao? Tôi còn tưởng chỉ là đồn bậy, không ngờ lại là thật."
Mấy người phụ nữ túm lại một chỗ, vừa xem điện thoại di động vừa châm chọc cười nhạo.
Lúc này, một người phụ nữ đặt điện thoại di động của cô ta xuống, thần bí nói: "Mọi người không biết sáng hôm nay tôi nhìn thấy gì rồi."
"Cô nhìn thấy gì? Mau nói xem nghe nào." Mấy người phụ nữ kia đều tò mò nhìn cô ta.
"Chuyện là thế này..." Người phụ nữ kia đứng dậy, thao thao bất tuyệt kể lại rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, khi nói tới đoạn Trần Dương vỗ ngực đòi mua "Thiên Không Chi Thành" cho Tô Diệu, bọn họ đều cười ồ lên.
“Ha ha, cái loại nghèo túng như anh ta mà cũng muốn mua “Thiên Không Chi Thành” sao, đây là chuyện cười buồn cười nhất tôi nghe được trong năm nay đấy.”
“Phải đấy, một tên rác rưởi dựa hơi vợ, mà còn muốn mua thứ trị giá 20 triệu USD như “Thiên Không Chi Thành” sao? Không phải anh ta bị điên rồi đấy chứ!”
Ngay lúc bọn họ đang bàn tán không chút kiêng nể ai thì một nữ nhân viên quay người lại lấy chiếc túi xách, đúng lúc nhìn thấy Tô Diệu.
Đầu óc của nữ nhân viên này lập tức ngẩn ra tại chỗ, mấy người phụ nữ còn lại cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, bọn họ vội vàng quay đầu lại, lần này sắc mặt của bọn họ lập tức thay đổi.
"Chủ...chủ tịch Tô, chúng tôi...chúng tôi..."
Bọn họ ấp úng không nói nên lời, một nữ nhân viên gan nhỏ, thấy dáng vẻ tức giận của Tô Diệu thì nước mắt lập tức dâng lên.
"Mấy người...mấy người quay về làm việc đi." Nói xong, Tô Diệu quay người rời khỏi đó.
Sau khi quay về văn phòng, Tô Diệu không nhịn được mà hai mắt đỏ lên. Cô cắn môi, cảm thấy đúng là mất hết mặt mũi rồi! Cô là chủ tịch, vậy mà chuyện xấu trong nhà lại truyền tới tận công ty, sau này làm sao cô còn uy tín mà quản lý công ty đây? Lúc này tâm trí Tô Diệu rối loạn cả lên.
Cùng lúc đó, Trần Dương vui vẻ về tới nhà. Kết quả, anh vừa gõ cửa phòng, thì thấy mẹ vợ Đường Tĩnh đang ngồi gác chéo chân trên sô pha, lạnh lùng nhìn anh: "Cậu về đúng lúc lắm, tới đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Chương 4: Nữ thần
Ở rể nhà họ Tô hai năm, Trần Dương đã sớm được lĩnh giáo sự ghê gớm của mẹ vợ, anh cực kỳ sợ mẹ vợ mình.
"Trần Dương, thu dọn đồ đạc đi, ngày mai cùng Diệu Diệu đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn, sau đó dọn ra khỏi nhà họ Tô." Đường Tĩnh dùng giọng điệu ra lệnh nói.
"Mẹ. . . . . ."
"Tôi không phải mẹ cậu, đừng gọi tôi là mẹ!" Đường Tĩnh trách mắng.
"C. . .Cô." Trần Dương hít sâu một hơi, cúi đầu nói: "Con thích Tô Diệu thật lòng, hơn nữa chúng con đã kết hôn hơn hai năm. . ."
"Ầm!"
Đường Tĩnh đập bàn đứng lên, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Kết hôn hai năm, cậu ăn nhà tôi, ở nhà tôi nhưng chẳng cống hiến được gì cho cái nhà này. Con gái tôi ưu tú như thế, cậu có tư cách gì thích nó? Cậu có thể cho nó cái gì?"
Đối mặt sự chất vấn liên tục của Đường Tĩnh, Trần Dương muốn giải thích nhưng Đường Tĩnh không cho anh cơ hội nói chuyện: "Tôi nhịn cậu hai năm, ngoài nấu cơm làm việc nhà ra cậu còn có thể làm cái gì? Cậu nhìn dáng vẻ nghèo kiết xác của cậu xem, xứng với con gái tôi không? Cậu biết con gái tôi có bao nhiêu người theo đuổi chứ, Ngụy Minh Đông vừa gọi điện cho tôi, cậu ta nói chỉ cần Diệu Diệu kết hôn với cậu ta, cậu ta có thể chi ra mười triệu tiền sính lễ."
Mười triệu nhiều lắm à?
Ngụy Minh Đông chẳng qua chỉ là một nhà cung cấp vật liệu dưới trướng nhà họ Trần mà thôi, nếu mẹ hắn không phải họ hàng của nhà họ Trần, hắn làm gì có tư cách làm nhà cung cấp vật liệu cho nhà họ Trần?
Hơn nữa chú anh, cũng chính là tộc trưởng nhà họ Trần đã đồng ý với anh sẽ khiến Ngụy Minh Đông phá sản trong đêm nay, tới lúc đó ngay cả hai trăm hắn cũng không lấy ra được chứ đừng nói là mười triệu.
"Cô muốn con ly hôn cũng được, nhưng phải để Tô Diệu chính miệng nói với con, nếu không con sẽ không đi." Trần Dương nói xong liền xoay người rời đi.
"Cậu dám nói chuyện kiểu này với tôi à, mau cút lại đây cho tôi, nếu không tôi sẽ cho cậu biết tay." Đây là lần đầu tiên Trần Dương cãi lời bà ta, Đường Tĩnh nhất thời không phản ứng kịp, đợi cho bà ta định thần lại Trần Dương đã đi xa, có đuổi theo cũng không kịp.
Nhìn mặt trời chiều ngả về tây, Tô Diệu thở dài một hơi, cô đã nhốt mình trong văn phòng cả một ngày.
Đoạn video của Trần Dương đã truyền khắp công ty, thậm chí có người còn post lên TikTok, Trần Dương trở thành đối tượng cười nhạo của mọi người khiến cô cũng bị ảnh hưởng theo.
Tô Diệu xoa huyệt thái dương, chậm rãi đi ra văn phòng.
Lúc này nhân viên lễ tân cầm một cái hộp đến: "Chủ tịch Tô, bưu kiện của chị."
Có đồng nghiệp mắc sắc kinh ngạc kêu lên:" Oa, cái hộp này nhìn cao cấp ghê, hình như làm bằng thủy tinh đó? Quá khoa trương rồi."
"Đệch, bên trong chứa thứ gì mới có thể xứng với chiếc hộp này?"
"Lần đầu tiên tôi thấy hộp chuyển phát nhanh làm bằng thủy tinh luôn á."
"Muốn xem bên trong có gì ghê."
"Đúng vậy, chủ tịch Tô, chị mở ra xem đi." Nhân viên nữ năn nỉ.
Bình thường khi làm việc Tô Diệu nghiêm khắc nhưng sau khi tan tầm thì rất ôn hòa, không làm ra vẻ cho nên quan hệ của cô với nhân viên trong công ty rất tốt.
Nhìn những ánh mắt tò mò xung quanh Tô Diệu cũng khó hiểu, không biết ai gửi cái hộp này, cô đâu có đặt mua gì.
Cuối cùng Tô Diệu cũng chịu thua trước sự năn nỉ của nhân viên.
Cô suy nghĩ một chút, từ từ mở ra chiếc hộp.
Trong khoảnh khắc chiếc hộp được mở ra, mọi người xung quanh đều mở to mắt nhìn.
Trong hộp đặt một sợi dây chuyền khảm đá quý màu xanh lam, màu sắc thuần khiết khiến người khác không thể rời mắt.
Nó phát ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn công ty.
Mọi người trợn tròn mắt, các nhân viên nữ nhìn nhau không nói nên lời, không khí lập tức trở nên yên lặng, sau đó bởi vì một câu nói hoàn toàn bùng nổ.
"Đây. . .Đây hình như là ‘Thiên Không Chi Thành’!"
"Trời má, là "Thiên Không Chi Thành" của nhà thiết kế trang sức người Pháp Allen đó hả?"
"Sợi dây chuyền này tổng cộng chỉ có mười tám chiếc, hơn nữa tôi nhớ năm nay có bán đấu giá ở Caltex, báo giá tới hai mươi triệu USD đó!"
"Đẹp thật đó, nếu có ai tặng tôi chiếc vòng này, bảo tôi làm tình nhân cả đời tôi cũng chịu. . .chủ tịch Tô, chị thật là hạnh phúc!"
Giữa những tiếng ngạc nhiên hâm mộ xung quanh, Tô Diệu không nói nên lời.
"Thiên Không Chi Thành" là tác phẩm cuối cùng của nhà thiết kế trang sức nổi tiếng Allen, Tô Diệu rất yêu thích sợi dây chuyền này, cho nên chỉ cần nhìn qua cô liền có thể khẳng định đây là hàng thật!
Món quà này quá quý giá.
Trái tim yên lặng đã lâu của Tô Diệu bắt đầu rung động, chuyện này cứ như một giấc mơ vậy.
Có lẽ nào là Ngụy Minh Đông dùng toàn bộ gia sản mua dây chuyền cho mình?
Trong lòng Tô Diệu ngổn ngang trăm bề, nói không cảm động là giả.
Nếu đêm nay cô đeo sợi dây chuyền này tham gia cuộc họp thường niên, chắc chắn sẽ thu hút ánh nhìn toàn trường.
Lúc này, tại Karaoke Hải Thiên Thịnh Diên thành phố Tây Xuyên.
Đây là Karaoke nổi tiếng nhất thành phố, người tới nơi này không có tiền thì cũng có quyền, ngoài cửa đậu toàn xe sang, người bình thường căn bản không tới nổi.
Địa điểm họp lớp chính là ở đây.
Trần Dương lái con xe điện mới mua của mình tới Hải Thiên Thịnh Diên, anh dừng xe trước cửa, còn khóa lại đề phòng bị người khác dắt trộm mất.
Anh định mua một chiếc xe nhưng thời gian quá gấp, để kịp giờ đành phải mua vội một chiếc xe điện AIMA đi tạm.
Vừa khóa xe xong thì nghe thấy một trận còi xe đinh tai nhức óc.
"Ê đằng trước, biến giùm cái, cái xe điện rách nát kia còn chiếm chỗ để xe?"
Người lái chiếc Porsche hạ kính xe, ló đầu ra quát tháo.
Trần Dương vừa ngẩng đầu lên liền ngớ người, người đàn ông kia cũng đơ luôn!
"Vương Hải!" Trần Dương chạy đến, người trong xe là bạn học của Trần Dương, Vương Hải.
"Lớp trưởng?" Vương Hải xuống xe, cầm ví tiền trong tay, tóc vuốt keo bóng loáng. Cậu ta quan sát Trần Dương, cười khẩy nói:" Trần Dương, sao cậu lại biến thành cái bộ dạng này?"
Trần Dương sờ mũi, quá xấu hổ, vừa định mở miệng nói chuyện thì Vương Hải đã quay người đi vào Karaoke.
Bị người khác xem thường? Trần Dương lúng túng cười, cũng đi theo vào trong.
Lúc này, bạn học đã tới gần đông đủ, hai người một trước một sau vào trong phòng, mọi người bên trong đồng loạt quay ra nhìn.
"Ui, đây không phải là Vương Hải sao, càng ngày càng đẹp trai nha, quả nhiên là người thành đạt có khác."
Sự xuất hiện của Vương Hải khiến không khí lập tức trở nên náo nhiệt, người thì nhường chỗ người thì kính rượu, nháy mắt Vương Hải trở thành tiêu điểm trong phòng. Ai mà ngờ được người học dốt nhất lớp bây giờ lại thành công thế này chứ.
Âu phục cậu ta mặc vừa nhìn đã biết là hàng hiệu, còn cầm chìa khóa xe Porsche, đây không phải là một người đàn ông thành đạt thì là gì?
Ngược lại, lớp trưởng Trần Dương mặc một cây đồ chợ, còn cầm chìa khóa xe điện AIMA, nếu không có khuôn mặt đẹp trai kia chỉ sợ mọi người đã nhận nhầm thành anh giao hàng nào đó đi lạc đến.
Đẹp trai thì sao, với dáng vẻ nghèo xác nghèo xơ này không người nào thèm để ý đến anh.
Mặc dù cũng hơi ngại nhưng Trần Dương mặc kệ, anh nhìn qua đám đông, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một người.
Cô ấy tên Lưu Nhị, nhiều năm không gặp, vẻ non nớt ngày xưa rút đi, thay thế bằng sự thông minh xinh đẹp.
Lưu Nhị là nữ thần của khóa Trần Dương. Cô mặc một bộ váy liền màu trắng, ngồi ngay ngắn trên sô pha nói chuyện cùng bạn học nữ bên cạnh, nói đến chuyện vui liền nhịn không được bật cười, hai lúm đồng tiền nhỏ khiến cô càng trở nên ngọt ngào.
Vương Hải vừa vào đã chú ý đến Lưu Nhị, cậu ta cũng mặc kệ những người khác, đi tới gần Lưu Nhị mở miệng hỏi: "Lưu Nhị, mấy năm không gặp cậu càng ngày càng xinh đẹp, hiện giờ cậu đang làm gì vậy?"
Lưu Nhị còn chưa trả lời bạn nữ bên cạnh đã nói: "Cậu không biết à, Lưu Nhị của chúng ta bây giờ đỉnh lắm, sau này muốn gặp cậu ấy chỉ sợ chỉ có thể gặp trên TV thôi."
"Là sao?" Vương Hải ngẩn người khó hiểu.
"Nhân viên casting bên Huyễn Ngu rất coi trọng Lưu Nhị của chúng ta, không bao lâu nữa cậu ấy sẽ thành nghệ sĩ của Huyễn Ngu."
"Oa"
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, mọi người đều ồ lên nhìn về phía Lưu Nhị.
Chương 5: Công ty giải trí
Sự xinh đẹp của Lưu Nhị đều được mọi người công nhận, không hề thua kém bất kỳ ngôi sao nào của công ty Huyễn Ngu.
Cô gái xinh đẹp như thế được nhân viên casting của Huyễn Ngu coi trọng cũng là chuyện đương nhiên.
Tuy nói vậy nhưng mọi người vẫn không khỏi hâm mộ.
Đó chính là Huyễn Ngu, công ty giải trí lớn nhất thành phố Tây Xuyên, nếu ký hợp đồng, bằng tài nguyên và năng lực nâng người của Huyễn Ngu, không muốn nổi cũng khó.
Trần Dương đứng một bên cảm thấy rất hứng thú, không ngờ Lưu Nhị muốn ký hợp đồng với Huyễn Ngu. Sau hôm nay Huyễn Ngu sẽ thuộc về anh, nói vậy sau này cô ấy sẽ là người của anh.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Trần Dương cong lên, đi tới muốn cùng Lưu Nhị nói chuyện vài câu.
Vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp mở miệng Lưu Nhị đã nhíu mày, yên lặng dịch ra xa, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Trần Dương: "Người cậu toàn mùi mồ hôi, có thể cách xa tôi một chút được không?"
Trần Dương ngẩn ra, giải thích theo bản năng:" Ngại quá, tôi đi vội không kịp tắm rửa."
Lưu Nhị bịt mũi, chán ghét nói: "Trần Dương, cậu không thể tắm rửa thay quần áo rồi hãy đi ra ngoài được à? Cậu xem người cậu đầy bụi bặm thế này, không biết còn tưởng là ông nông dân nào xông vào đây ấy."
Cái đệch, quần áo này vừa mới giặt hôm qua, mình cũng đâu ra mồ hôi, còn có cả mùi nước giặt hương bạc hà hẳn hoi.
Còn nữa, nông dân thì làm sao, nông dân thì không tới đây được à?
Trần Dương vừa muốn nói đã bị bạn cấp ba là Tôn Chí kéo đi.
Thành tích thời đi học của Trần Dương rất tốt, nhưng Tôn Chí thì ngược lại, hai người hai tính cách, thành tích trái ngược nhau lại trở thành bạn thân.
Tôn Chí kéo Trần Dương đến một góc sáng sủa, cậu ta thở dài lắc đầu nói: "Tiểu Dương, phụ nữ như Lưu Nhị không phải loại đã nghèo còn xấu xí như chúng ta có thể với tới được đâu, thực tế chút đi."
Trần Dương ngẩn người, thấy dáng vẻ cô đơn của Tôn Chí, xem ra người anh em này mấy năm nay sống không tốt lắm.
Anh cười cười, không phản bác mà hỏi sang tình hình gần đây của Tôn Chí.
Hai người nhiều năm không gặp, vừa mở miệng liền nói không ngừng, khiến Trần Dương có cảm giác như trở lại thời đi học vậy.
Từng ly rượu vào bụng, nhiều người ở đây đều có chút say, không khí bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Lưu Nhị là người nổi bật nhất ở đây, đương nhiên bị mời rượu không ít, qua vài vòng cô đã hơi say.
Đôi mắt mê mang, gương mặt ửng hồng khiến mấy người đàn ông ngồi xung quanh nhìn đến ngây người, thật sự rất xinh đẹp.
Lần họp lớp này mọi người đều rất vui vẻ, nhưng hôm sau còn phải đi làm nên cũng không thể chơi thỏa thích. Vì thế Vương Hải đề nghị cuối tuần lại họp thêm lần nữa, mời thêm cả giáo viên chủ nhiệm.
Đề nghị của Vương Hải được tất cả mọi người tán đồng.
Sau khi tan cuộc, các bạn nam đều tranh nhau đưa Lưu Nhị về, kết quả sau khi ra khỏi quán Karaoke, Lưu Nhị liền leo lên một chiếc xe jeep đi luôn.
Các bạn nữ vừa hâm mộ lại vừa ghen tị,tại sao mình lại không xinh đẹp được như vậy.
"Có thể ngủ với người như thế dù chỉ một lần thì giảm thọ mười năm tôi cũng chịu." Tôn Chí nuốt nước miếng.
Trần Dương cười lạnh nhìn theo hướng Lưu Nhị rời đi.
Hy vọng ngày mai có thể cho cô một niềm vui bất ngờ! Trần Dương lạnh lùng nghĩ.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của anh vang lên, màn hình hiển thị: Vợ đại nhân!
Trần Dương nhanh chóng nhận điện thoại, còn chưa nói chuyện đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Tô Diệu: "Anh đang ở đâu? Anh muốn để mọi người chờ mình anh à? Anh cố ý muốn làm tôi bẽ mặt phải không?"
Giọng nói của Tô Diệu rất lạnh lùng, trong lời nói còn có chút thất vọng.
Xong rồi, Trần Dương vỗ trán, chả hiểu sao quên luôn chuyện này!
Anh vội vàng nói với Tôn Chí câu cuối tuần gặp lại, nhanh chóng móc chìa khóa trong túi quần khởi động xe điện.
Bởi vì sốt ruột, hơn nữa còn uống rượu, Trần Dương mở mãi cũng không mở được.
"Ha ha, thật bần hàn, đã đi xe điện đến họp lớp còn không biết ngại hay gì!"
"Đừng có cười nhạo người ta, AIMA là thương hiệu số một toàn quốc đó."
"Ha ha ha, chuẩn, hàng hiệu đó tụi bây!"
Mấy bạn học nữ cười nhạo không thèm che giấu.
Trần Dương đương nhiên nghe được nhưng anh lười cùng mấy người tóc dài não ngắn này tranh cãi, mở khóa xong lái xe đi thẳng.
Tại cửa một khu biệt thự xa hoa trong thành phố Tây Xuyên, Tô Diệu mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, tôn lên dáng người uyển chuyển của cô.
Trên cần cổ trắng nõn mịn màng đeo một sợi dây chuyền ngọc thạch khiến người ta lóa mắt mê mẩn.
Đá quý xanh lam phối với làn da trắng sứ tinh tế tựa như một bức tranh tuyệt mỹ.
Trần Dương nhìn đến ngẩn người, thật sự quá đẹp, cho nên anh quên luôn nói chuyện.
Tô Diệu nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Trần Dương, vẻ mặt vô cảm lạnh lùng nói: "Tiệc tối hôm nay sẽ có rất nhiều trưởng bối trong gia tộc đến, anh cố gắng đừng nói gì cả, đừng khiến cho tôi khó xử."
Trần Dương hồi phục tinh thần, nhẹ nhàng gật đầu, không nói câu nào dừng xe điện, ngồi lên xe.
Còn chưa ngồi vững đã nghe thấy tiếng trách mắng của mẹ vợ.
"Cậu xem người cậu toàn mùi rượu, mặt xám mày tro, Âu phục đâu? Muốn nhà chúng ta bị mọi người cười nhạo, không ngẩng nổi mặt với trưởng bối trong gia tộc à, cái thứ vô ơn này, cậu cố ý đúng không?"
Đường Tĩnh mặc lễ phục trắng, tương xứng với lễ phục đen của Tô Diệu, hai người đứng cùng nhau, người nào không biết còn tưởng là hai chị em.
Trần Dương gãi đầu cười hề hề, không nói câu nào.
Đường Tĩnh thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của Trần Dương tức đến khó thở, suýt chút nữa ném cái túi trong tay đi.
Tô Diệu thấy mẹ tức giận bèn vỗ về nói: "Mẹ, mẹ đừng tức giận."
"Con gái, con nghe mẹ nói, ngày mai phải đi cục dân chính ly hôn với thằng phế vật này, con không lo cho bản thân thì cũng phải lo cho mẹ, cứ như thế này sớm muộn cũng có một ngày mẹ bị tức chết."
Tô Diệu không nói gì, nhìn Trần Dương qua gương, trong mắt không kìm nổi nỗi thất vọng, ngay cả bản thân cô cũng không rõ tại sao mình lại thất vọng.
Cả đoạn đường im lặng, ba người đi vào trang viên nhà họ Tô.
Lúc này cửa trang viên đã đỗ đầy xe, toàn bộ đều là xe sang.
Mọi người đều đã tới đông đủ, đứng đầy trên bãi cỏ trang viên.
Bọn họ cần ly rượu trong tay, tụ thành nhóm ba năm người đứng tán gẫu.
Thấy Tô Diệu tới, không ít người cùng cô chào hỏi.
Trong trường hợp này, Trần Dương chỉ có thể làm không khí, tất cả mọi người đều làm lơ anh, như thế cũng tốt, bớt nói bớt gây họa.
Anh sờ bụng, lúc nãy đi họp lớp chỉ lo uống rượu, giờ dạ dày rỗng tuếch, ăn no trước rồi tính sau.
Trần Dương vừa định đi lấy đồ ăn thì phía trước có một người đi tới.
"Yo, chồng Diệu Diệu đây mà?" Tô Hải đến trước mặt Trần Dương, đánh giá anh một phen sau đó ngạc nhiên kêu lên: "Ôi, quần áo của mày sao mà giống ăn mày tao gặp trên đường thế, mày cướp của người ta đấy à?"
Tô Hải cố ý chọc Trần Dương, cho nên anh ta nói rất to, mọi người xung quanh đều nhìn lại đây, Trần Dương lập tức trở thành tiêu điểm toàn trường.
Trần Dương sờ mũi, sao mỗi lần gặp thằng ngốc này nó đều châm chọc anh vậy? Chẳng lẽ anh khiến người ta căm ghét đến thế à?
Thấy Trần Dương không nói gì, Tô Hải cố ý nói:" Mày xem, tao nói đúng rồi phải không, nếu mày không có tiền mua quần áo thì có thể gọi điện cho tao nha, nhà tao có nhiều lắm, cho mày tất."
"Nói bậy, đây là quần áo vợ tôi mua." Trần Dương nói: "Hơn nữa, nếu tôi không có quần áo mặc, vợ tôi sẽ mua cho tôi."
"Ha ha!"
Người xung quanh đều bật cười, lần đầu thấy có người ăn bám vợ còn không biết xấu hổ như thế, đúng là kỳ lạ!
"Trần Dương. . .mau lại đây!"
Tô Diệu cảm thấy nóng cả mặt, nhìn ánh mắt của mọi người, cô cảm giác mình đã mất hết mặt mũi.
Nếu không phải nhà họ Tô quy định họp mặt hàng năm tất cả mọi người đều phải đến thì có thế nào cô cũng sẽ không dẫn anh ta tới, thật sự rất mất mặt
Lúc này, Tô Hải lại nói một câu, toàn trường đều ồ lên!
"Trần Dương, đổ nước rửa chân của chúng tôi đi."
Hai cô gái ngồi trên ghế sô pha vừa ngâm chân xong, giờ đang lười biếng dựa người vào ghế, điệu bộ lẳng lơ, xinh đẹp không phân cao thấp.
Hai cô gái này một là vợ của Trần Dương và một là bạn thân của cô ấy.
Nghe lời vợ, Trần Dương khom người mang hai chậu nước rửa chân đi đổ, không dám có bất kỳ câu oán hận nào, ai bảo anh là một thằng ở rể không có địa vị chứ?
Kết hôn hai năm rồi nhưng ở trong nhà, anh không có một chút địa vị nào cả. . .
Bình thường chỉ vì chút chuyện nhỏ mà vợ và mẹ vợ của anh cũng chửi ầm lên, nếu anh dám cãi lại thì lập tức sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Ở cái nhà này, địa vị của Trần Dương còn không bằng một con chó.
Kết hôn với Tô Diệu hai năm, đến tay cô anh cũng chưa động vào được. Hàng ngày, anh chỉ có thể ngủ trên sàn nhà, vì Tô Diệu không chỉ ghét anh mà còn coi thường anh, cô cảm thấy anh không giống một người đàn ông.
Giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa là công việc hàng ngày của Trần Dương. Không chỉ vậy, anh còn phải chuẩn bị ngày ba bữa cơm đúng giờ.
Mấy hôm trước lúc nấu ăn, anh không cẩn thận bỏ thêm chút muối, thế là bị vợ dạy bảo như dạy con trai suốt nửa tiếng đồng hồ.
Có một buổi tối, nửa đêm Trần Dương ho khan, cuối cùng đánh thức Tô Diệu.
Tô Diệu liền đá anh một cái lăn ra đất, rồi bảo anh cút khỏi phòng.
Ngày đó, là kỉ niệm ngày kết hôn của họ, không có bữa tối với ánh nến, cũng không có tình cảm ngọt ngào. Cú đá đó cũng đá thẳng vào trái tim Trần Dương.
Hai năm rồi, tròn hai năm rồi, Trần Dương sớm đã quen với cuộc sống như vậy.
Ai bảo mình đi ở rể chứ?
Đau khổ nhất là hơn hai năm chung sống, anh lại yêu Tô Diệu. Mặc dù Tô Diệu chưa bao giờ nhìn thẳng anh, còn mắng anh là phế vật.
"Mình mắc hội chứng Stockholm sao?" Trần Dương cười tự giễu.
Anh rõ ràng là đại thiếu gia của gia tộc Trần thị, đại gia tộc đệ nhất ở Giang Nam, vậy mà giờ lại trầm luân tới mức như chó vẫy đuôi mừng chủ với một người phụ nữ, đúng là mỉa mai.
Hai năm trước, Trần Dương dùng 20 triệu mua 15% cổ phần của tập đoàn năng lượng Giang Nam.
Lúc đó, từ trên xuống dưới mấy trăm người nhà họ Trần đều chỉ trích Trần Dương, có người nói anh đầu tư thua lỗ tiền của gia tộc, đầu tư 20 triệu để làm giả sổ sách.
Cũng có người nói anh không có ý tốt, cố ý tham ô tài sản của gia tộc, muốn ở giữa kiếm lời đút túi riêng.
Sau khi bàn bạc, mọi người đã nhất trí trục xuất Trần Dương khỏi gia tộc, không chỉ vậy mà cả cha mẹ anh cũng bị trục xuất, xóa tên khỏi gia phả.
Hai năm qua, Trần Dương cảm nhận được tình người ấm lạnh, bạn bè trước đó xưng anh gọi em cũng đều nghĩ cách rời xa anh.
Trần Dương bị trục xuất khỏi gia tộc, trên người không có một xu. Để sống sót được, anh chỉ có thể chọn cách đi ở rể.
Chuyện này, đến vợ anh là Tô Diệu cũng không biết.
"Diệu Diệu, chồng cậu nghe lời thật đấy." Cô bạn thân Lý Mật nói.
Tô Diệu cười lạnh: "Nghe lời thì sao? Mình nhìn anh ta đã thấy ghét rồi. Người ta không gả cho nhà giàu thì cũng gả cho phú nhị đại, phú tam đại. Số mình không tốt, phải gả cho một tên phế vật thế này. Cậu nhìn cái bộ dạng nghèo kiết xác của anh ta đi, đúng là nhà quê. Ngày mai là ngày họp thường niên của nhà họ Tô, mình cũng không có mặt mũi để đưa anh ta theo."
Lý Mật nhìn Trần Dương, đúng là nghèo kiết xác y như Tô Diệu nói, trên người toàn hàng vỉa hè, đúng là khó coi.
Lý Mật không nói tiếp nữa, cười cười rồi nói sang chuyện khác: "Diệu Diệu, chuyện xấu trong nhà không nên mang ra ngoài, thôi không nói đến anh ta nữa. Mình nghe nói công ty của cậu hình như xảy ra chút vấn đề phải không?"
Tô Diệu gật đầu, nói: "Hai tháng qua, bọn mình đầu tư vào hai nhà hàng mất mấy triệu. Bây giờ công ty tài chính xảy ra vấn đề, cần 8 triệu, nếu trong một tuần không tìm được nhà đầu tư thì chỉ có thể bán một số tài sản dưới danh nghĩa của công ty đi thôi."
Lý Mật lo lắng nhìn Tô Diệu: "8 triệu đấy, đây không phải là số tiền nhỏ, ai lại cầm số tiền lớn như vậy đến giúp cậu chứ?"
Tô Diệu không nói tiếp mà quay đầu sang lườm Trần Dương đang ở cạnh: "Trần Dương, ai bảo anh ở đây nghe lén? Mau cút đi giặt sạch quần áo của tôi ngay."
"Còn cái váy của tôi trong vali mật mã nữa, mang ra giặt luôn đi." Lý Mật mở miệng nói.
Trần Dương nghe dặn dò xong liền bỏ quần áo vào trong máy giặt.
Nghĩ đến chuyện ngày mai họp mặt bạn cấp ba, anh cũng giặt quần áo của mình luôn.
Vừa bỏ quần áo vào, điện thoại của anh liền reo lên.
Mở ra xem, là một tin nhắn.
138xxx8888, đếm đuôi số, chín số 8.
Đây không phải là dãy số của gia tộc Trần thị sao?
Trần Dương mở tin nhắn ra đọc, sau đó sững sờ.
"Đại thiếu gia, cầu xin cậu hãy giúp đỡ nhà họ Trần, tài chính của nhà họ Trần đã bị cắt đứt rồi, cần cậu giúp đỡ!"
Tài chính bị cắt đứt lại đi tìm tôi? Đúng là buồn cười.
Hai năm trước gia tộc đuổi cả nhà mình đi, giờ mình chỉ có hai bàn tay trắng, túi rỗng không đến chuột còn chẳng thèm ở, tìm mình thì có ích gì?
Trần Dương nhíu chặt mày, điện thoại lại reo lên, lúc này không phải tin nhắn mà là có người gọi đến.
Trần Dương nghe điện thoại.
Chưa kịp nói gì, trong điện thoại đã truyền đến giọng nói vội vã của quản gia: "Đại thiếu gia, tôi xin cậu hãy giúp đỡ gia tộc đi, hai năm trước cậu mua cổ phần của công ty năng lượng Giang Nam, hôm nay nó đã trở mình lớn mạnh hơn rất nhiều, cầu xin cậu. . . Nếu cậu không giúp thì gia tộc sẽ phá sản mất!"
"Chết tiệt, ông nói gì cơ?"
Trần Dương suýt ném cả điện thoại ra ngoài. Anh cúp điện thoại, lục tìm trong phòng chứa đồ rất lâu, cuối cùng cũng tìm được một tấm thẻ ngân hàng màu đen ở một góc.
Từ lúc anh đến đây ở rể, tấm thẻ này đã bị vứt trong phòng chứa đồ, đến nay cũng hai năm rồi.
Lúc anh còn là đại thiếu gia của nhà họ Trần, tấm thẻ này chính là thứ tượng trưng cho thân phận, được phục vụ đặc biệt 24/24. Anh vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi đến bộ phận chăm sóc khách hàng.
"Chào anh, Trần tiên sinh. Chào mừng anh đã gọi cho trợ lý cá nhân 24 giờ, xin hỏi tôi có thể giúp gì?" Trong điện thoại, một giọng nữ ngọt ngào truyền đến.
"Mau kiểm tra số dư cho tôi."
"Được, xin anh chờ một chút." Trợ lý cá nhân chậm rãi nói.
Mấy giây sau, giọng nói trong điện thoại lại vang lên: "Trần tiên sinh, số dư trong thẻ của anh vô cùng lớn, đã vượt khỏi quyền hạn mà tôi có thể tra cứu, mời anh mang CMND đến cửa sổ VIP của ngân hàng, tra xét. . ."
Đối phương còn chưa nói xong, Trần Dương đã cúp điện thoại!
Lúc này, đầu anh ù đi, tim đập dữ dội như thể giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.
Con số quá lớn, vượt khỏi quyền hạn tra cứu! ? Ha ha ha, hai năm rồi, tròn hai năm rồi! Hai năm trước, vì khoản đầu tư này mà mình bị gia tộc xóa tên, hai năm sau khoản đầu tư này lại cho mình một tin vui lớn như vậy! Bây giờ điều anh muốn biết là, rốt cuộc trong tấm thẻ này có bao nhiêu tiền!
"Diệu Diệu, cậu xem Trần Dương gọi điện thoại tra cứu số dư kìa!" Lý Mật không nhịn được bật cười, nói.
Tô Diệu lắc đầu, cười nói: "Mỗi ngày mình cho anh ta 200 tệ tiền tiêu vặt, hai năm rồi chắc cũng tích góp được không ít tiền."
"Diệu Diệu, cậu coi như nuôi một con chó đi." Lý Mật nói, sau đó hai cô gái nhìn nhau mỉm cười.
Trần Dương kích động chạy tới, nhìn vợ: "Công ty đang rất cần 8 triệu đúng không, để anh nghĩ cách giúp em nhé?"
"Ha ha. . ." Lý Mật cười đau cả bụng, cô ta nhìn Trần Dương, nói: "Trần Dương, anh biết 8 triệu là bao nhiêu tiền không? Mỗi ngày Diệu Diệu cho anh 200 tệ, nếu anh có thể lấy ra 8 triệu thì tôi gọi anh là bố luôn."
"Vậy sao?" Trần Dương cười ngốc nghếch nói: "Vậy cô nhớ kĩ những lời này nhé."
Lúc này, Tô Diệu cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Bình thường bộ dạng anh ta nghèo kiết xác không nói, giờ còn dám khoác lác trước mặt bạn thân của mình, đúng là bùn nhão không thể trát tường. Cô không nhịn được khoát tay: "Anh mau cút sang chuẩn bị giường đệm đi, đừng ở đây làm tôi chướng mắt."
Trần Dương ừm một tiếng, xoay người rời khỏi.
Đêm hôm ấy, Trần Dương hưng phấn không ngủ được, tin tốt đến bất ngờ như nằm mơ vậy.
Không được, ngày mai mình nhất định phải đến ngân hàng một chuyến, kiểm tra số dư mới được.
Chương 2: Đập xe
Tối hôm đó, Trần Dương trằn trọc đến gần sáng mới miễn cưỡng thiếp đi.
Vừa ngủ không bao lâu, anh đã nghe thấy tiếng của mẹ vợ.
"Trần Dương, mau dậy đưa Tô Diệu đi làm."
Trần Dương mơ mơ màng màng, vẫn tưởng mình đang nằm mơ liền trở mình ngủ tiếp.
Vừa lúc đó, cửa phòng mở ra, Đường Tĩnh đi tới, không nhịn được đá anh một cái.
"Cậu điếc à? Không nghe thấy tôi nói gì sao?" Đường Tĩnh hai tay ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống, nói.
Đường Tĩnh đã hơn bốn mươi tuổi nhưng chăm chút rất tốt, nhìn chỉ như hơn ba mươi, cả người ngập tràn phong thái của người phụ nữ trưởng thành.
Trần Dương cảm thấy lưng đau rát, mơ màng đứng dậy khỏi sàn nhà, thấy mẹ vợ không vui nhìn mình thì ngẩn ra.
Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây sao? Kết hôn hơn hai năm rồi, trước giờ mình chưa bao giờ ra ngoài cùng Tô Diệu cả, đơn giản là vì cô sợ bị mất mặt, vậy mà hôm nay lại muốn mình đưa đi làm?
Lúc này, Tô Diệu mặc đồ công sở cũng bước vào, vội vàng nói: "Anh có bị điếc không đấy, bảo anh đưa tôi đi làm, anh không bằng lòng đúng không?"
Trần Dương nghe vậy thì gật đầu như giã tỏi, vội nói: "Bằng lòng, bằng lòng!"
Dạo này vì vấn đề kéo nhà đầu tư, Tô Diệu đã nhẫn nhịn cả một bụng lửa rồi, vì sai lầm của cô mà tiền vốn của công ty tài chính bị thiếu hụt, phải đối mặt với chuyện đóng cửa.
Hôm nay họp đại hội cổ đông khẩn cấp, với tư cách là chủ tịch công ty, cô nhất định phải có mặt.
Nhưng đến sáng, cô mới nhớ ra Lý Mật đã lái xe của mình đi rồi.
Vô cùng bất đắc dĩ, cô mới bảo Trần Dương đưa đi.
Trần Dương thay quần áo xong, cưỡi con xe điện của mình chở Tô Diệu đến công ty.
. . .
"Anh đi nhanh hơn một chút được không, nếu hôm nay đến muộn thì anh chuẩn bị cút khỏi nhà tôi đi." Tô Diệu thấy hết chiếc xe này đến chiếc xe khác vượt lên trước, không nhịn được nói.
Cô vừa dứt lời liền cảm thấy cơ thể mất trọng lượng, ngã mạnh về phía sau.
Tốc độ của chiếc xe tăng lên không chỉ gấp đôi, tay chân luống cuống, Tô Diệu vô thức ôm lấy hông của Trần Dương.
Trần Dương khẽ run lên, kết hôn hơn hai năm, hình như đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật. Bất ngờ chưa từng có khiến cảm xúc của anh dâng trào như hít phải thuốc lắc.
Chẳng mấy chốc đã đến trước cửa công ty.
Tô Diệu nhìn đồng hồ, thở phào nhẹ nhõm, vẫn chưa muộn.
Đang chuẩn bị xuống xe vào công ty, một chiếc BMW X5 dừng lại cạnh chiếc xe điện nhỏ, một người đàn ông mặc âu phục bước xuống.
Ngụy Minh Đông chỉnh lại bộ âu phục, đi tới trước mặt Tô Diệu, chỉ vào Trần Dương nói: "Diệu Diệu, anh ta ai vậy?"
Tô Diệu bước xuống khỏi xe điện, nói khẽ: "Anh ta là Trần Dương."
"À, thì ra anh ta chính là thằng chồng phế vật của em." Ngụy Minh Đông nhìn Trần Dương với vẻ khinh thường, hôn lễ hai năm trước đã làm náo động cả thành phố Tây Xuyên, cả thành phố ai ai cũng biết hòn ngọc quý trong tay nhà họ Tô phải gả cho một tên phế vật.
Anh ta cởi âu phục ra, đưa cho Tô Diệu: "Diệu Diệu, đoạn đường này rất lạnh, mau mặc thêm vào đi, anh còn mua quà cho em này."
Nói xong, Ngụy Minh Đông mở cốp sau, lấy một cái hộp rất đẹp ra.
Bên trong là một chiếc vòng ngọc bích tuyệt đẹp, đeo lên cái cổ trắng nõn của Tô Diệu thật sự rất hoàn mỹ.
Mặc dù nhà họ Tô không gia nhập ngành trang sức, nhưng yêu cái đẹp là bản tính của phụ nữ, nếu cô không nhìn nhầm thì sợi dây chuyền này nằm trong bộ sưu tập "Thiên Không Chi Thành" của nhà thiết kế trang sức nổi tiếng Allen ở Pháp.
Bộ sưu tập này có tổng cộng 18 sợi dây chuyền, có thể nói là món quà mà các cô gái không thể từ chối, hơn nữa không phải có tiền là mua được.
Tuy chiếc vòng cổ trong hộp của Ngụy Minh Đông rất giống, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy màu của viên ngọc bích kia không thật sự tinh khiết, cũng không bóng loáng, vừa nhìn đã biết là đồ dởm.
"Diệu Diệu, anh biết em rất thích chiếc vòng cổ này, đều tại anh không tốt, không tìm được hàng thật." Ngụy Minh Đông đưa vòng cổ qua, nói: "Tuy sợi dây chuyền này không phải hàng thật, nhưng anh cũng phải mất 200 nghìn tệ để tìm một vị sư phụ nổi tiếng trong nước bắt chước theo đấy. Em đeo tạm trước nhé, cho anh nửa tháng, anh nhất định sẽ mua được hàng thật."
"Không cần." Tô Diệu nhận lấy sợi dây chuyền, lạnh nhạt nói: "Không mua được đâu, "Thiên Không Chi Thành" là kiệt tác của thầy Allen, không phải đã được sưu tầm thì cũng có người đeo rồi, năm ngoái từng có tin đồn là "Thiên Không Chi Thành" của thầy Allen được bán ra với giá trên trời, những 2 triệu USD. Vậy nên không cần lãng phí thời gian nữa, sợi dây chuyền này cũng rất dễ nhìn rồi."
"Ha ha. . ." Ngụy Minh Đông nuốt nước miếng, 2 triệu USD, tương đương với hơn 100 triệu tệ. Tất cả tài sản của mình cộng lại chỉ khoảng 20 triệu tệ, có bán cả mình đi cũng không mua nổi.
"Vợ ơi, món quà này quá quý, không có công không nhận lộc, hay là trả lại cho anh ta đi. Em thích cái gì, chồng mua cho em."
Trần Dương cướp lấy sợi dây chuyền trong tay Tô Diệu, ném thẳng xuống đất. Làm xong chuyện đó, anh liền kéo Tô Diệu vào công ty.
"Trần Dương, anh nổi điên cái gì đấy?" Tô Diệu thấp giọng nói.
Đây là cửa công ty, cô lại là chủ tịch nên không thể tùy tiện nổi giận được.
Cô muốn rút tay mình về nhưng Trần Dương nắm rất chặt.
"Phế vật, mày đứng lại đó cho tao!" Ngụy Minh Đông sốt ruột, mịa nó, mình mất tận 200 nghìn tệ để tìm người đặt làm sợi dây chuyền này đấy, vứt thế nhỡ hỏng thì sao?
"Tao bảo mày đứng lại, mày không nghe thấy à?" Ngụy Minh Đông hổn hển đi qua, chỉ vào mũi Trần Dương nói: "Nếu sợi dây chuyền này rơi hỏng, mày bán mình đi cũng không đền nổi đâu."
"Thứ nhất, Tô Diệu là vợ của tôi, phiền anh tránh xa cô ấy một chút."
"Thứ hai. . ." Trần Dương dựng thẳng hai ngón tay, ném chiếc áo của Ngụy Minh Đông xuống đất: "Vợ tôi lạnh, thì có thể khoác áo của tôi."
"Thứ ba, vợ tôi thích gì, tôi sẽ tặng. Còn nữa, vợ tôi xinh đẹp thế này, không đeo đồ dởm. Tối nay tôi sẽ mang "Thiên Không Chi Thành" thật đến cho vợ tôi đeo."
"Mày bị trẩu à? Cả thành phố Tây Xuyên này có ai không biết mày là thằng phế vật, ngồi xe điện mà cũng dám 'khoe khoang' trước mặt tao? !" Ngụy Minh Đông vô cùng tức giận, với tư cách là người thừa kế của nhà họ Ngụy, trước giờ chưa có ai dám nói chuyện với anh ta như vậy cả.
Điều khiến anh ta bực bội hơn là, anh ta còn chưa nói xong, Trần Dương đã kéo Tô Diệu vào công ty, hoàn toàn phớt lờ anh ta.
"Tiên sư mày, thằng phế vật." Ngụy Minh Đông giận dữ không có chỗ phát tiết liền đạp đổ chiếc xe điện.
Công ty Duy Diệu, phòng làm việc của chủ tịch.
Tô Diệu ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn Trần Dương. Cô nhếch cái miệng nhỏ, tức giận không nói lên lời.
Ngụy Minh Đông kinh doanh vật liệu xây dựng, sau lưng anh ta chính là nhà họ Trần ở Tây Xuyên!
Công ty Duy Diệu đang cần một nguồn vốn đầu tư 8 triệu, cô đang muốn Ngụy Minh Đông làm nhà đầu tư.
Giờ thì hay rồi, hôm nay Trần Dương làm như vậy nhất định đã chọc giận Ngụy Minh Đông.
Chuyện này khiến cô nhớ tới một câu nói: Thành sự không có, bại sự có thừa.
Đáng ra mình không nên bảo anh ta đưa tới công ty.
Càng nghĩ, Tô Diệu càng tức, cô trợn mắt lườm Trần Dương, nói: "Anh còn ở đây làm gì, mau cút đi!"
"Ừm!" Trần Dương tủi thân đáp, xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Thấy bộ dạng khúm núm của Trần Dương, Tô Diệu vô cùng bực bội, chỉ muốn cắn chết anh.
Hai năm qua, chị em tốt của cô đều đã kết hôn, chồng của họ không phải là rồng phượng thì cũng là người ưu tú trong ngành, kém nhất thì cũng tự do kinh tế, chẳng có ai giống chồng mình, phải để vợ nuôi cả.
Sự tủi thân của Tô Diệu cuộn trào mãnh liệt như đê vỡ, hôm nay chính là ngày họp thường niên của nhà họ Tô, đến lúc đó người trong gia tộc nhất định sẽ lại cười nhạo cô.
"Chết tiệt, ai đập xe điện của mình vậy?" Dưới lầu công ty Duy Diệu, Trần Dương lớn tiếng kêu.
Con xe điện này đã theo anh hai năm rồi, hôm nào anh cũng cưỡi nó đi mua thức ăn, không cho nó ngày nghỉ nào cả, hôm nay nó bị đập phá thế này, trong lòng anh thật sự rất khó chịu.
Mịa, nhất định là thằng khốn Ngụy Minh Đông kia.
Lúc Trần Dương đang nghiến răng nghiến lợi, mấy người phụ nữ mặc đồ công sở, chân đi giày cao gót bước tới.
Họ đều là nhân viên công ty của Tô diệu, lúc này đang đứng gần đó chỉ trỏ Trần Dương.
"Mọi người xem, người này không phải là chồng của chủ tịch Tô sao?"
"Không sai, chính là anh ta, hôm sếp Tô kết hôn, tôi cũng có tham dự."
"Không thể nào, chồng của sếp Tô đi xe điện? Nghèo vậy? Đúng là khiến sếp Tô mất mặt."
Mấy người phụ nữ không nhịn được bật cười.
Trần Dương không hề chú ý tới mấy người đó, anh thở dài một hơi, dựng con xe điện bị đập nát lên: "Mày yên tâm, thù này, tao nhất định sẽ báo cho mày, mày chờ xem. . ."
Nói rồi, Trần Dương lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của gia tộc.
Chương 3: Bàn tán
"Alo, tôi là Trần Dương. Muốn tôi trợ giúp gia tộc cũng được, nhưng nhất định phải hoàn thành hai điều kiện của tôi."
"Thứ nhất, đem một sợi dây chuyền "Thiên Không Chi Thành" của nhà thiết kế trang sức Allen ở Pháp tới đây. Thứ hai, bên dưới gia tộc của chúng ta, có phải có một người tên là Ngụy Minh Đông không? Tôi muốn thấy anh ta phá sản."
Nói xong, Trần Dương liền cúp điện thoại, mặc kệ người kia có nghe kịp hay không.
Đột nhiên, điện thoại di động của anh rung lên một cái, nhận được một tin nhắn, là Tô Diệu gửi: "Trần Dương, tối nay nhà họ Tô tổ chức buổi họp mặt hằng năm, đi mua một bộ đồ mới đi. Đừng làm tôi không ngóc đầu lên nổi."
...
Sơn trang Phú Quý ở thành phố Tây Xuyên, đây là nơi tập trung toàn bộ người giàu có ở thành phố Tây Xuyên. Những người sống ở khu vực này không phải người giàu thì cũng có địa vị cao, hơn nữa kể cả giàu có cũng chưa chắc đã mua được một ngôi biệt thự ở đây.
Đây chính là nơi Trần Dương gặp mặt trưởng tộc.
Trần Dương thong thả nằm trên ghế tựa, trưởng tộc của nhà họ Trần, Trần Thiên Tông ngồi đối diện anh, ông là chú hai ruột của Trần Dương.
Thấy dáng vẻ phóng túng ngang ngạnh của Trần Dương, Trần Thiên Tông cười nhạo: "Tiểu Dương này, hai năm không gặp, cháu chẳng thay đổi chút nào nhỉ!"
"Chú hai, đừng nói chuyện phiếm nữa, tối nay tôi còn có việc. Chú cứ nói thẳng cho tôi biết gia tộc còn thiếu bao nhiêu tiền là được."
"Chuyện này ấy à..." Trần Thiên Tông là trưởng tộc của nhà họ Trần, có chuyện lớn gì mà chưa từng thấy cơ chứ, nhưng hôm nay ông ta thận trọng hơn bình thường, xem ra tộc trưởng đây vẫn cảm thấy cầu xin vãn bối của chính mình như vậy có chút mất mặt.
"Đại khái là còn thiếu 5 tỉ..."
Mẹ nó, 5 tỉ?!
"Cái đó... chú hai, vợ tôi giục tôi về nhà ăn cơm rồi, lần sau chúng ta lại nói chuyện nhé." Trần Dương lập tức bật dậy khỏi ghế dựa, có vẻ như muốn rời khỏi đây.
"Tiểu Dương." Trần Thiên Tông sốt ruột, ông ta nhanh chóng đứng trước mặt Trần Dương, vội vàng nói: "Hiện giờ gia tộc đang lúc nguy nan, nếu không có số tiền này, sự cố gắng suốt mấy đời của hàng trăm người trong gia tộc, sẽ bị phá hủy trong một ngày mất! Hơn nữa, hai điều kiện mà cháu nói, chú sẽ đồng ý tất, tối hôm nay Ngụy Minh Đông sẽ không còn gì cả: "Thiên Không Chi Thành" đang trên đường tới đây, lát nữa là có thể giao tới tay cháu."
"Chú hai, không phải tôi không giúp chú, nhưng tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?" Trần Dương xua tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
"Tiểu Dương, chẳng lẽ cháu nhẫn tâm nhìn gia tộc sinh ra và nuôi dưỡng cháu phải tan đàn xẻ nghé sao? Trong thẻ ngân hàng của cháu, có tới 6 tỉ cơ mà!" Trần Thiên Tông dùng lý lẽ thuyết phục, dùng tình cảm lay động Trần Dương: "Cháu không nể mặt sư thì cũng nể mặt Phật chứ, dòng máu đang chảy trong người cháu là dòng máu nhà họ Trần mà."
Trần Dương vốn đang tươi cười, nhưng Trần Thiên Tông vừa nói dứt lời, nụ cười trên mặt anh dần dần biến mất: "Chú hai, hai năm trước tôi mua cổ phần của tập đoàn năng lượng Giang Nam, em họ nói tôi rửa tiền, chuyển hết tài sản của gia tộc đi, tiền riêng đút đầy túi. Mấy trăm người trong gia tộc, còn thừa cơ hãm hại, nói lời ác độc, ai nấy đều vùi dập kẻ sa cơ này rồi đuổi tôi ra khỏi gia tộc, nhưng có ai đứng ra nói giúp tôi nửa lời hay không?"
"Mấy năm gần đây tôi giúp gia tộc kiếm ra bao nhiêu lợi nhuận người làm trưởng tộc nhà họ Trần như chú trong lòng không đếm sao? Hơn nữa 20 triệu tôi dùng để mua cổ phần của Tập đoàn năng lượng Giang Nam là tiền tôi nỗ lực từng chút một tích góp mà có, căn bản không phải tiền của gia tộc."
"Hai năm nay ở rể nhà họ Tô, tôi sống còn không bằng một con chó, gia tộc các người có từng thăm hỏi tôi không?"
"Nếu không phải nguồn tài chính của gia tộc gặp nguy nan, chỉ sợ là các người đã sớm quên mất trong gia tộc còn một người là tôi rồi!" Trần Dương siết chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi gân xanh, rõ ràng anh đang cố hết sức kiềm chế bản thân.
"Tiểu Dương, chuyện này là chúng ta không đúng, chú thay mặt gia tộc xin lỗi cháu...Hiện giờ gia tộc đang trong lúc nguy nan, thật sự rất cần số tiền đó."
Thấy Trần Dương vẫn thờ ơ không động lòng, Trần Thiên Tông bước lên một bước rồi nắm lấy cánh tay Trần Dương, nói từng chữ: "Tiểu Dương, chỉ cần cháu đồng ý giúp gia tộc vượt qua cửa ải khó khăn này, chú có thể làm chủ, để cháu làm tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu. Ngày mai cháu có thể đến tập đoàn Huyễn Ngu nhận chức, sẽ có người tiếp đón cháu."
Tập đoàn Huyễn Ngu là công ty giải trí tiềm năng nhất thuộc gia tộc Trần Thị, cổ phần thuộc về nhà họ Trần một trăm phần trăm.
Hiện giờ công ty có mấy minh tinh đang đứng trên đỉnh vinh quang, minh tinh hạng hai và một số tiểu sinh, tiểu hoa đán có tiềm năng đang rất "hot".
Từ trước tới giờ, toàn bộ tập đoàn Huyễn Ngu do em họ của Trần Dương, Trần Toàn quản lý.
Chú hai lại cam lòng giao công ty của gia tộc cho anh, có thế thấy được hiện giờ nhà họ Trần đang ở trong tình thế nguy nan tới mức nào.
"Vậy được rồi, cứ làm theo lời chú nói đi." Trần Dương suy tư một lúc rồi gật đầu.
Mặc dù dùng 5 tỉ để mua tập đoàn Huyễn Ngu thì có chút không lợi nhuận. Nhưng trưởng tộc nhà họ Trần đã sắp dập đầu lạy anh rồi, anh đành nể mặt ông ta một chút vậy, ai bảo ông ta là chú hai của anh chứ.
Nói xong, Trần Dương liền rời đi.
Tối nay, là buổi họp mặt hằng năm của nhà họ Tô, nhưng trước khi tới tham gia buổi họp mặt hằng năm của nhà họ Tô, còn một chuyện rất quan trọng chính là buổi họp mặt bạn học.
Buổi họp mặt đã sắp bắt đầu rồi, anh không thể tới trễ được.
Mấy người anh em tốt thời cấp 3, mấy năm nay không liên lạc, đúng là có chút nhớ mong.
Lần họp mặt này, cả lớp đều tới, nghe nói đến cả mỹ nữ chủ nhiệm cũng tới, đã thế thì anh càng không thể đi muộn được.
Cùng lúc đó, tại công ty Duy Diệu.
Tô Diệu vừa kết thúc cuộc họp cổ đông, cô đi ra khỏi văn phòng thì nhìn thấy mấy nữ nhân viên, đang vừa xem điện thoại di động vừa nói cười.
Cô nhíu mày, trong giờ làm việc không làm tốt việc của mình, sao có thể như vậy được?
Tô Diệu bước tới, phát hiện ra bọn họ đang vây lại cùng nhau xem điện thoại di động, trong điện thoại đang phát một đoạn phim. Người trong đoạn phim kia không phải Trần Dương thì còn có thể là ai chứ?
"Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ thay anh trả mối thù này!"
Trong đoạn phim, Trần Dương đang cẩn thận đỡ một chiếc xe điện lên, vẻ mặt rất tức giận.
"Tên kỳ quái này từ đâu tới vậy, buồn cười chết mất!"
"Tên kỳ quái mà cô nói, lại là chồng của chủ tịch Tô của chúng ta đấy."
"Cái gì? Chính là tên phế vật chủ tịch Tô nuôi sao? Tôi còn tưởng chỉ là đồn bậy, không ngờ lại là thật."
Mấy người phụ nữ túm lại một chỗ, vừa xem điện thoại di động vừa châm chọc cười nhạo.
Lúc này, một người phụ nữ đặt điện thoại di động của cô ta xuống, thần bí nói: "Mọi người không biết sáng hôm nay tôi nhìn thấy gì rồi."
"Cô nhìn thấy gì? Mau nói xem nghe nào." Mấy người phụ nữ kia đều tò mò nhìn cô ta.
"Chuyện là thế này..." Người phụ nữ kia đứng dậy, thao thao bất tuyệt kể lại rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, khi nói tới đoạn Trần Dương vỗ ngực đòi mua "Thiên Không Chi Thành" cho Tô Diệu, bọn họ đều cười ồ lên.
“Ha ha, cái loại nghèo túng như anh ta mà cũng muốn mua “Thiên Không Chi Thành” sao, đây là chuyện cười buồn cười nhất tôi nghe được trong năm nay đấy.”
“Phải đấy, một tên rác rưởi dựa hơi vợ, mà còn muốn mua thứ trị giá 20 triệu USD như “Thiên Không Chi Thành” sao? Không phải anh ta bị điên rồi đấy chứ!”
Ngay lúc bọn họ đang bàn tán không chút kiêng nể ai thì một nữ nhân viên quay người lại lấy chiếc túi xách, đúng lúc nhìn thấy Tô Diệu.
Đầu óc của nữ nhân viên này lập tức ngẩn ra tại chỗ, mấy người phụ nữ còn lại cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, bọn họ vội vàng quay đầu lại, lần này sắc mặt của bọn họ lập tức thay đổi.
"Chủ...chủ tịch Tô, chúng tôi...chúng tôi..."
Bọn họ ấp úng không nói nên lời, một nữ nhân viên gan nhỏ, thấy dáng vẻ tức giận của Tô Diệu thì nước mắt lập tức dâng lên.
"Mấy người...mấy người quay về làm việc đi." Nói xong, Tô Diệu quay người rời khỏi đó.
Sau khi quay về văn phòng, Tô Diệu không nhịn được mà hai mắt đỏ lên. Cô cắn môi, cảm thấy đúng là mất hết mặt mũi rồi! Cô là chủ tịch, vậy mà chuyện xấu trong nhà lại truyền tới tận công ty, sau này làm sao cô còn uy tín mà quản lý công ty đây? Lúc này tâm trí Tô Diệu rối loạn cả lên.
Cùng lúc đó, Trần Dương vui vẻ về tới nhà. Kết quả, anh vừa gõ cửa phòng, thì thấy mẹ vợ Đường Tĩnh đang ngồi gác chéo chân trên sô pha, lạnh lùng nhìn anh: "Cậu về đúng lúc lắm, tới đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Chương 4: Nữ thần
Ở rể nhà họ Tô hai năm, Trần Dương đã sớm được lĩnh giáo sự ghê gớm của mẹ vợ, anh cực kỳ sợ mẹ vợ mình.
"Trần Dương, thu dọn đồ đạc đi, ngày mai cùng Diệu Diệu đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn, sau đó dọn ra khỏi nhà họ Tô." Đường Tĩnh dùng giọng điệu ra lệnh nói.
"Mẹ. . . . . ."
"Tôi không phải mẹ cậu, đừng gọi tôi là mẹ!" Đường Tĩnh trách mắng.
"C. . .Cô." Trần Dương hít sâu một hơi, cúi đầu nói: "Con thích Tô Diệu thật lòng, hơn nữa chúng con đã kết hôn hơn hai năm. . ."
"Ầm!"
Đường Tĩnh đập bàn đứng lên, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Kết hôn hai năm, cậu ăn nhà tôi, ở nhà tôi nhưng chẳng cống hiến được gì cho cái nhà này. Con gái tôi ưu tú như thế, cậu có tư cách gì thích nó? Cậu có thể cho nó cái gì?"
Đối mặt sự chất vấn liên tục của Đường Tĩnh, Trần Dương muốn giải thích nhưng Đường Tĩnh không cho anh cơ hội nói chuyện: "Tôi nhịn cậu hai năm, ngoài nấu cơm làm việc nhà ra cậu còn có thể làm cái gì? Cậu nhìn dáng vẻ nghèo kiết xác của cậu xem, xứng với con gái tôi không? Cậu biết con gái tôi có bao nhiêu người theo đuổi chứ, Ngụy Minh Đông vừa gọi điện cho tôi, cậu ta nói chỉ cần Diệu Diệu kết hôn với cậu ta, cậu ta có thể chi ra mười triệu tiền sính lễ."
Mười triệu nhiều lắm à?
Ngụy Minh Đông chẳng qua chỉ là một nhà cung cấp vật liệu dưới trướng nhà họ Trần mà thôi, nếu mẹ hắn không phải họ hàng của nhà họ Trần, hắn làm gì có tư cách làm nhà cung cấp vật liệu cho nhà họ Trần?
Hơn nữa chú anh, cũng chính là tộc trưởng nhà họ Trần đã đồng ý với anh sẽ khiến Ngụy Minh Đông phá sản trong đêm nay, tới lúc đó ngay cả hai trăm hắn cũng không lấy ra được chứ đừng nói là mười triệu.
"Cô muốn con ly hôn cũng được, nhưng phải để Tô Diệu chính miệng nói với con, nếu không con sẽ không đi." Trần Dương nói xong liền xoay người rời đi.
"Cậu dám nói chuyện kiểu này với tôi à, mau cút lại đây cho tôi, nếu không tôi sẽ cho cậu biết tay." Đây là lần đầu tiên Trần Dương cãi lời bà ta, Đường Tĩnh nhất thời không phản ứng kịp, đợi cho bà ta định thần lại Trần Dương đã đi xa, có đuổi theo cũng không kịp.
Nhìn mặt trời chiều ngả về tây, Tô Diệu thở dài một hơi, cô đã nhốt mình trong văn phòng cả một ngày.
Đoạn video của Trần Dương đã truyền khắp công ty, thậm chí có người còn post lên TikTok, Trần Dương trở thành đối tượng cười nhạo của mọi người khiến cô cũng bị ảnh hưởng theo.
Tô Diệu xoa huyệt thái dương, chậm rãi đi ra văn phòng.
Lúc này nhân viên lễ tân cầm một cái hộp đến: "Chủ tịch Tô, bưu kiện của chị."
Có đồng nghiệp mắc sắc kinh ngạc kêu lên:" Oa, cái hộp này nhìn cao cấp ghê, hình như làm bằng thủy tinh đó? Quá khoa trương rồi."
"Đệch, bên trong chứa thứ gì mới có thể xứng với chiếc hộp này?"
"Lần đầu tiên tôi thấy hộp chuyển phát nhanh làm bằng thủy tinh luôn á."
"Muốn xem bên trong có gì ghê."
"Đúng vậy, chủ tịch Tô, chị mở ra xem đi." Nhân viên nữ năn nỉ.
Bình thường khi làm việc Tô Diệu nghiêm khắc nhưng sau khi tan tầm thì rất ôn hòa, không làm ra vẻ cho nên quan hệ của cô với nhân viên trong công ty rất tốt.
Nhìn những ánh mắt tò mò xung quanh Tô Diệu cũng khó hiểu, không biết ai gửi cái hộp này, cô đâu có đặt mua gì.
Cuối cùng Tô Diệu cũng chịu thua trước sự năn nỉ của nhân viên.
Cô suy nghĩ một chút, từ từ mở ra chiếc hộp.
Trong khoảnh khắc chiếc hộp được mở ra, mọi người xung quanh đều mở to mắt nhìn.
Trong hộp đặt một sợi dây chuyền khảm đá quý màu xanh lam, màu sắc thuần khiết khiến người khác không thể rời mắt.
Nó phát ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn công ty.
Mọi người trợn tròn mắt, các nhân viên nữ nhìn nhau không nói nên lời, không khí lập tức trở nên yên lặng, sau đó bởi vì một câu nói hoàn toàn bùng nổ.
"Đây. . .Đây hình như là ‘Thiên Không Chi Thành’!"
"Trời má, là "Thiên Không Chi Thành" của nhà thiết kế trang sức người Pháp Allen đó hả?"
"Sợi dây chuyền này tổng cộng chỉ có mười tám chiếc, hơn nữa tôi nhớ năm nay có bán đấu giá ở Caltex, báo giá tới hai mươi triệu USD đó!"
"Đẹp thật đó, nếu có ai tặng tôi chiếc vòng này, bảo tôi làm tình nhân cả đời tôi cũng chịu. . .chủ tịch Tô, chị thật là hạnh phúc!"
Giữa những tiếng ngạc nhiên hâm mộ xung quanh, Tô Diệu không nói nên lời.
"Thiên Không Chi Thành" là tác phẩm cuối cùng của nhà thiết kế trang sức nổi tiếng Allen, Tô Diệu rất yêu thích sợi dây chuyền này, cho nên chỉ cần nhìn qua cô liền có thể khẳng định đây là hàng thật!
Món quà này quá quý giá.
Trái tim yên lặng đã lâu của Tô Diệu bắt đầu rung động, chuyện này cứ như một giấc mơ vậy.
Có lẽ nào là Ngụy Minh Đông dùng toàn bộ gia sản mua dây chuyền cho mình?
Trong lòng Tô Diệu ngổn ngang trăm bề, nói không cảm động là giả.
Nếu đêm nay cô đeo sợi dây chuyền này tham gia cuộc họp thường niên, chắc chắn sẽ thu hút ánh nhìn toàn trường.
Lúc này, tại Karaoke Hải Thiên Thịnh Diên thành phố Tây Xuyên.
Đây là Karaoke nổi tiếng nhất thành phố, người tới nơi này không có tiền thì cũng có quyền, ngoài cửa đậu toàn xe sang, người bình thường căn bản không tới nổi.
Địa điểm họp lớp chính là ở đây.
Trần Dương lái con xe điện mới mua của mình tới Hải Thiên Thịnh Diên, anh dừng xe trước cửa, còn khóa lại đề phòng bị người khác dắt trộm mất.
Anh định mua một chiếc xe nhưng thời gian quá gấp, để kịp giờ đành phải mua vội một chiếc xe điện AIMA đi tạm.
Vừa khóa xe xong thì nghe thấy một trận còi xe đinh tai nhức óc.
"Ê đằng trước, biến giùm cái, cái xe điện rách nát kia còn chiếm chỗ để xe?"
Người lái chiếc Porsche hạ kính xe, ló đầu ra quát tháo.
Trần Dương vừa ngẩng đầu lên liền ngớ người, người đàn ông kia cũng đơ luôn!
"Vương Hải!" Trần Dương chạy đến, người trong xe là bạn học của Trần Dương, Vương Hải.
"Lớp trưởng?" Vương Hải xuống xe, cầm ví tiền trong tay, tóc vuốt keo bóng loáng. Cậu ta quan sát Trần Dương, cười khẩy nói:" Trần Dương, sao cậu lại biến thành cái bộ dạng này?"
Trần Dương sờ mũi, quá xấu hổ, vừa định mở miệng nói chuyện thì Vương Hải đã quay người đi vào Karaoke.
Bị người khác xem thường? Trần Dương lúng túng cười, cũng đi theo vào trong.
Lúc này, bạn học đã tới gần đông đủ, hai người một trước một sau vào trong phòng, mọi người bên trong đồng loạt quay ra nhìn.
"Ui, đây không phải là Vương Hải sao, càng ngày càng đẹp trai nha, quả nhiên là người thành đạt có khác."
Sự xuất hiện của Vương Hải khiến không khí lập tức trở nên náo nhiệt, người thì nhường chỗ người thì kính rượu, nháy mắt Vương Hải trở thành tiêu điểm trong phòng. Ai mà ngờ được người học dốt nhất lớp bây giờ lại thành công thế này chứ.
Âu phục cậu ta mặc vừa nhìn đã biết là hàng hiệu, còn cầm chìa khóa xe Porsche, đây không phải là một người đàn ông thành đạt thì là gì?
Ngược lại, lớp trưởng Trần Dương mặc một cây đồ chợ, còn cầm chìa khóa xe điện AIMA, nếu không có khuôn mặt đẹp trai kia chỉ sợ mọi người đã nhận nhầm thành anh giao hàng nào đó đi lạc đến.
Đẹp trai thì sao, với dáng vẻ nghèo xác nghèo xơ này không người nào thèm để ý đến anh.
Mặc dù cũng hơi ngại nhưng Trần Dương mặc kệ, anh nhìn qua đám đông, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một người.
Cô ấy tên Lưu Nhị, nhiều năm không gặp, vẻ non nớt ngày xưa rút đi, thay thế bằng sự thông minh xinh đẹp.
Lưu Nhị là nữ thần của khóa Trần Dương. Cô mặc một bộ váy liền màu trắng, ngồi ngay ngắn trên sô pha nói chuyện cùng bạn học nữ bên cạnh, nói đến chuyện vui liền nhịn không được bật cười, hai lúm đồng tiền nhỏ khiến cô càng trở nên ngọt ngào.
Vương Hải vừa vào đã chú ý đến Lưu Nhị, cậu ta cũng mặc kệ những người khác, đi tới gần Lưu Nhị mở miệng hỏi: "Lưu Nhị, mấy năm không gặp cậu càng ngày càng xinh đẹp, hiện giờ cậu đang làm gì vậy?"
Lưu Nhị còn chưa trả lời bạn nữ bên cạnh đã nói: "Cậu không biết à, Lưu Nhị của chúng ta bây giờ đỉnh lắm, sau này muốn gặp cậu ấy chỉ sợ chỉ có thể gặp trên TV thôi."
"Là sao?" Vương Hải ngẩn người khó hiểu.
"Nhân viên casting bên Huyễn Ngu rất coi trọng Lưu Nhị của chúng ta, không bao lâu nữa cậu ấy sẽ thành nghệ sĩ của Huyễn Ngu."
"Oa"
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, mọi người đều ồ lên nhìn về phía Lưu Nhị.
Chương 5: Công ty giải trí
Sự xinh đẹp của Lưu Nhị đều được mọi người công nhận, không hề thua kém bất kỳ ngôi sao nào của công ty Huyễn Ngu.
Cô gái xinh đẹp như thế được nhân viên casting của Huyễn Ngu coi trọng cũng là chuyện đương nhiên.
Tuy nói vậy nhưng mọi người vẫn không khỏi hâm mộ.
Đó chính là Huyễn Ngu, công ty giải trí lớn nhất thành phố Tây Xuyên, nếu ký hợp đồng, bằng tài nguyên và năng lực nâng người của Huyễn Ngu, không muốn nổi cũng khó.
Trần Dương đứng một bên cảm thấy rất hứng thú, không ngờ Lưu Nhị muốn ký hợp đồng với Huyễn Ngu. Sau hôm nay Huyễn Ngu sẽ thuộc về anh, nói vậy sau này cô ấy sẽ là người của anh.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Trần Dương cong lên, đi tới muốn cùng Lưu Nhị nói chuyện vài câu.
Vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp mở miệng Lưu Nhị đã nhíu mày, yên lặng dịch ra xa, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Trần Dương: "Người cậu toàn mùi mồ hôi, có thể cách xa tôi một chút được không?"
Trần Dương ngẩn ra, giải thích theo bản năng:" Ngại quá, tôi đi vội không kịp tắm rửa."
Lưu Nhị bịt mũi, chán ghét nói: "Trần Dương, cậu không thể tắm rửa thay quần áo rồi hãy đi ra ngoài được à? Cậu xem người cậu đầy bụi bặm thế này, không biết còn tưởng là ông nông dân nào xông vào đây ấy."
Cái đệch, quần áo này vừa mới giặt hôm qua, mình cũng đâu ra mồ hôi, còn có cả mùi nước giặt hương bạc hà hẳn hoi.
Còn nữa, nông dân thì làm sao, nông dân thì không tới đây được à?
Trần Dương vừa muốn nói đã bị bạn cấp ba là Tôn Chí kéo đi.
Thành tích thời đi học của Trần Dương rất tốt, nhưng Tôn Chí thì ngược lại, hai người hai tính cách, thành tích trái ngược nhau lại trở thành bạn thân.
Tôn Chí kéo Trần Dương đến một góc sáng sủa, cậu ta thở dài lắc đầu nói: "Tiểu Dương, phụ nữ như Lưu Nhị không phải loại đã nghèo còn xấu xí như chúng ta có thể với tới được đâu, thực tế chút đi."
Trần Dương ngẩn người, thấy dáng vẻ cô đơn của Tôn Chí, xem ra người anh em này mấy năm nay sống không tốt lắm.
Anh cười cười, không phản bác mà hỏi sang tình hình gần đây của Tôn Chí.
Hai người nhiều năm không gặp, vừa mở miệng liền nói không ngừng, khiến Trần Dương có cảm giác như trở lại thời đi học vậy.
Từng ly rượu vào bụng, nhiều người ở đây đều có chút say, không khí bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Lưu Nhị là người nổi bật nhất ở đây, đương nhiên bị mời rượu không ít, qua vài vòng cô đã hơi say.
Đôi mắt mê mang, gương mặt ửng hồng khiến mấy người đàn ông ngồi xung quanh nhìn đến ngây người, thật sự rất xinh đẹp.
Lần họp lớp này mọi người đều rất vui vẻ, nhưng hôm sau còn phải đi làm nên cũng không thể chơi thỏa thích. Vì thế Vương Hải đề nghị cuối tuần lại họp thêm lần nữa, mời thêm cả giáo viên chủ nhiệm.
Đề nghị của Vương Hải được tất cả mọi người tán đồng.
Sau khi tan cuộc, các bạn nam đều tranh nhau đưa Lưu Nhị về, kết quả sau khi ra khỏi quán Karaoke, Lưu Nhị liền leo lên một chiếc xe jeep đi luôn.
Các bạn nữ vừa hâm mộ lại vừa ghen tị,tại sao mình lại không xinh đẹp được như vậy.
"Có thể ngủ với người như thế dù chỉ một lần thì giảm thọ mười năm tôi cũng chịu." Tôn Chí nuốt nước miếng.
Trần Dương cười lạnh nhìn theo hướng Lưu Nhị rời đi.
Hy vọng ngày mai có thể cho cô một niềm vui bất ngờ! Trần Dương lạnh lùng nghĩ.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của anh vang lên, màn hình hiển thị: Vợ đại nhân!
Trần Dương nhanh chóng nhận điện thoại, còn chưa nói chuyện đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Tô Diệu: "Anh đang ở đâu? Anh muốn để mọi người chờ mình anh à? Anh cố ý muốn làm tôi bẽ mặt phải không?"
Giọng nói của Tô Diệu rất lạnh lùng, trong lời nói còn có chút thất vọng.
Xong rồi, Trần Dương vỗ trán, chả hiểu sao quên luôn chuyện này!
Anh vội vàng nói với Tôn Chí câu cuối tuần gặp lại, nhanh chóng móc chìa khóa trong túi quần khởi động xe điện.
Bởi vì sốt ruột, hơn nữa còn uống rượu, Trần Dương mở mãi cũng không mở được.
"Ha ha, thật bần hàn, đã đi xe điện đến họp lớp còn không biết ngại hay gì!"
"Đừng có cười nhạo người ta, AIMA là thương hiệu số một toàn quốc đó."
"Ha ha ha, chuẩn, hàng hiệu đó tụi bây!"
Mấy bạn học nữ cười nhạo không thèm che giấu.
Trần Dương đương nhiên nghe được nhưng anh lười cùng mấy người tóc dài não ngắn này tranh cãi, mở khóa xong lái xe đi thẳng.
Tại cửa một khu biệt thự xa hoa trong thành phố Tây Xuyên, Tô Diệu mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, tôn lên dáng người uyển chuyển của cô.
Trên cần cổ trắng nõn mịn màng đeo một sợi dây chuyền ngọc thạch khiến người ta lóa mắt mê mẩn.
Đá quý xanh lam phối với làn da trắng sứ tinh tế tựa như một bức tranh tuyệt mỹ.
Trần Dương nhìn đến ngẩn người, thật sự quá đẹp, cho nên anh quên luôn nói chuyện.
Tô Diệu nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Trần Dương, vẻ mặt vô cảm lạnh lùng nói: "Tiệc tối hôm nay sẽ có rất nhiều trưởng bối trong gia tộc đến, anh cố gắng đừng nói gì cả, đừng khiến cho tôi khó xử."
Trần Dương hồi phục tinh thần, nhẹ nhàng gật đầu, không nói câu nào dừng xe điện, ngồi lên xe.
Còn chưa ngồi vững đã nghe thấy tiếng trách mắng của mẹ vợ.
"Cậu xem người cậu toàn mùi rượu, mặt xám mày tro, Âu phục đâu? Muốn nhà chúng ta bị mọi người cười nhạo, không ngẩng nổi mặt với trưởng bối trong gia tộc à, cái thứ vô ơn này, cậu cố ý đúng không?"
Đường Tĩnh mặc lễ phục trắng, tương xứng với lễ phục đen của Tô Diệu, hai người đứng cùng nhau, người nào không biết còn tưởng là hai chị em.
Trần Dương gãi đầu cười hề hề, không nói câu nào.
Đường Tĩnh thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của Trần Dương tức đến khó thở, suýt chút nữa ném cái túi trong tay đi.
Tô Diệu thấy mẹ tức giận bèn vỗ về nói: "Mẹ, mẹ đừng tức giận."
"Con gái, con nghe mẹ nói, ngày mai phải đi cục dân chính ly hôn với thằng phế vật này, con không lo cho bản thân thì cũng phải lo cho mẹ, cứ như thế này sớm muộn cũng có một ngày mẹ bị tức chết."
Tô Diệu không nói gì, nhìn Trần Dương qua gương, trong mắt không kìm nổi nỗi thất vọng, ngay cả bản thân cô cũng không rõ tại sao mình lại thất vọng.
Cả đoạn đường im lặng, ba người đi vào trang viên nhà họ Tô.
Lúc này cửa trang viên đã đỗ đầy xe, toàn bộ đều là xe sang.
Mọi người đều đã tới đông đủ, đứng đầy trên bãi cỏ trang viên.
Bọn họ cần ly rượu trong tay, tụ thành nhóm ba năm người đứng tán gẫu.
Thấy Tô Diệu tới, không ít người cùng cô chào hỏi.
Trong trường hợp này, Trần Dương chỉ có thể làm không khí, tất cả mọi người đều làm lơ anh, như thế cũng tốt, bớt nói bớt gây họa.
Anh sờ bụng, lúc nãy đi họp lớp chỉ lo uống rượu, giờ dạ dày rỗng tuếch, ăn no trước rồi tính sau.
Trần Dương vừa định đi lấy đồ ăn thì phía trước có một người đi tới.
"Yo, chồng Diệu Diệu đây mà?" Tô Hải đến trước mặt Trần Dương, đánh giá anh một phen sau đó ngạc nhiên kêu lên: "Ôi, quần áo của mày sao mà giống ăn mày tao gặp trên đường thế, mày cướp của người ta đấy à?"
Tô Hải cố ý chọc Trần Dương, cho nên anh ta nói rất to, mọi người xung quanh đều nhìn lại đây, Trần Dương lập tức trở thành tiêu điểm toàn trường.
Trần Dương sờ mũi, sao mỗi lần gặp thằng ngốc này nó đều châm chọc anh vậy? Chẳng lẽ anh khiến người ta căm ghét đến thế à?
Thấy Trần Dương không nói gì, Tô Hải cố ý nói:" Mày xem, tao nói đúng rồi phải không, nếu mày không có tiền mua quần áo thì có thể gọi điện cho tao nha, nhà tao có nhiều lắm, cho mày tất."
"Nói bậy, đây là quần áo vợ tôi mua." Trần Dương nói: "Hơn nữa, nếu tôi không có quần áo mặc, vợ tôi sẽ mua cho tôi."
"Ha ha!"
Người xung quanh đều bật cười, lần đầu thấy có người ăn bám vợ còn không biết xấu hổ như thế, đúng là kỳ lạ!
"Trần Dương. . .mau lại đây!"
Tô Diệu cảm thấy nóng cả mặt, nhìn ánh mắt của mọi người, cô cảm giác mình đã mất hết mặt mũi.
Nếu không phải nhà họ Tô quy định họp mặt hàng năm tất cả mọi người đều phải đến thì có thế nào cô cũng sẽ không dẫn anh ta tới, thật sự rất mất mặt
Lúc này, Tô Hải lại nói một câu, toàn trường đều ồ lên!
Bình luận facebook