-
Chương 91-95
Chương 91: Hiểu lầm
"Mau đứng lên."
Trần Dương vội vàng nâng Ân Trường Không dậy.
"Trần thiếu gia, vậy tôi đưa các anh em đi hái hoa Tịnh Đế đây."
Không đợi Trần Dương nói chuyện, hắn đã hớn hở đưa một đám anh em rời khỏi nhà họ Từ.
Trong phòng khách, ba người phụ nữ đang bị trói lại nhìn thấy những người này bỏ đi thì nhẹ nhàng thở hắt ra.
Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng chắc chắn có liên quan đến Trần Dương.
Trần Dương đi từ phòng ngủ đến phòng khách, nhanh chóng cởi trói cho cả ba.
Đương nhiên là cởi trói cho vợ anh trước.
Sau khi Tô Diệu được tự do cô xoa bóp cổ tay đau nhức vì bị trói của mình, nhịn không được hỏi: "Trần Dương, đám người lúc nãy làm gì vậy? Tại sao lại trói bọn em? Có phải anh đắc tội bọn họ không?"
Tô Diệu hỏi liền ba câu khiến Trần Dương hơi nhức đầu, anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh mới gặp bọn họ một lần, không quen biết gì, chỉ là hiểu lầm thôi, bọn họ tìm nhầm người, em thấy bọn họ biết là hiểu lầm xong thì đã đi rồi."
Lời Trần Dương nói là thật, hơn nữa tính đến bây giờ bọn họ mới gặp mặt hai lần, thật sự không quen biết, đương nhiên, qua lần này bọn họ sẽ có quan hệ mật thiết hơn.
Đương nhiên anh sẽ tuyệt đối không nói ra chuyện làm giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Nói xong Trần Dương cởi trói cho Từ Tiểu Nhu.
Ngay sau đó, cửa nhà họ Từ bị mở ra từ bên ngoài, theo sau đó truyền đến tiếng gầm giận dữ.
"Mau dừng tay!"
Bốn người Trần Dương đồng loạt nhìn về phía cửa thì thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục đeo kính gọng vàng đang đứng ở cửa, sắc mặt ông ta u ám, cực kỳ tức giận.
"Bố. . ."
Người mới tới chính là bố của Từ Tiểu Nhu, Từ Kiến Quốc.
"Mày đừng gọi tao là bố, tao không có đứa con gái như mày!" Từ Kiến Quốc xách túi công văn bước nhanh tới, vẻ mặt vô cùng đau đớn nhìn bọn họ: "Thật đáng xấu hổ, làm nhục gia phong nhà họ Từ, không ngờ các người ở trong phòng khách làm chuyện này… không cảm thấy nhục nhã hay sao?"
Từ Kiến Quốc thở hổn hển như trâu, một tay ôm ngực, hiển nhiên là đang khó thở.
Ông ta không thể ngờ được con gái mình lại làm như vậy. Làm sao ông ta có thể chấp nhận chuyện này được.
Nhà họ Từ không phải danh gia vọng tộc gì nhưng cũng là dòng dõi thư hương, cực kỳ coi trọng nề nếp, tình cảnh trước mắt hiện giờ đã vượt qua phạm vi ông ta có thể chấp nhận.
Ông ta trợn mắt, trời đất quay cuồng ngã thẳng về phía sau.
"Không xong rồi!" Trần Dương dừng mở trói, chạy tới đỡ Từ Kiến Quốc.
Anh quả thực dở khóc dở cười.
Chưởng môn nhà họ Từ nghĩ đi đâu vậy, sao tư tưởng lại đen tối thế chứ?
Suýt chút nữa tự khiến mình tức chết.
Ba người Từ Tiểu Nhu, Tô Diệu, Lý Mật nghe Từ Kiến Quốc nói vậy xong thì mặt đỏ bừng, màu đỏ lan đến cả chiếc cổ trắng như tuyết, xấu hổ không chịu được.
Sau khi Từ Kiến Quốc đứng vững, thở vài hơi, ông ta vô tình nhìn lướt qua bàn trà, tròng mắt suýt nữa rơi ra ngoài.
Giấy vệ sinh!
Không chỉ có một tờ, trên giấy còn có thứ gì đó dính dính, cực kỳ rõ ràng.
"Cậu… cậu..." Từ Kiến Quốc run rẩy chỉ vào Trần Dương, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Không ngờ con gái cưng của ông ta lại bị thằng nhóc này làm nhục…
Đây chính là viên ngọc quý trên tay ông ta, là miếng thịt trong tim ông ta, sao lại bị thằng nhóc này ức hiếp cơ chứ? Nếu ông ta không nhìn nhầm thì nó chính là thằng ở rể vô dụng nhà họ Tô trong truyền thuyết.
Trần Dương nhìn theo ông ta, ngay lập tức toát mồ hôi lạnh.
Mẹ kiếp, ai mà thiếu đạo đức vậy, giấy lau nước mũi xong không thèm vứt vào thùng rác?
Anh nở nụ cười khổ bất đắc dĩ, xem ra anh đã bị hiểu lầm, đống giấy vệ sinh này chắc là của đám người Nhật Nguyệt Thần Giáo để lại.
"Ừm, bác Từ, bác đừng tức giận, chuyện này không như bác nghĩ đâu." Nói xong Trần Dương nhìn Từ Tiểu Nhu ra hiệu, Từ Tiểu Nhu đi tới đỡ Từ Kiến Quốc, Trần Dương thuận thế lùi ra: "Cháu có chuyện gấp, xin phép đi trước ạ."
Nói xong anh liền cởi trói cho Lý Mật, đưa hai cô gái chạy như bay ra khỏi nhà họ Từ, sức tưởng tượng của Từ Kiến Quốc quá đáng sợ, nếu không chạy nhanh e là không thể ra khỏi đây.
Trần Dương vừa đi xong Từ Kiến Quốc liền ôm ngực ngã ngồi vào sô pha, sức lực toàn thân đều bị rút sạch.
"Bố, bố đừng tức giận, chuyện này không phải như bố nghĩ đâu." Từ Tiểu Nhu đỏ mặt nói: "Bố hiểu lầm Trần Dương rồi."
"Hiểu lầm? Vậy con nói xem bố hiểu lầm cái gì?"
"Bố, chuyện là như thế này..." Từ Tiểu Nhu kể lại chuyện xảy ra vừa rồi.
Đương nhiên Trần Dương nói với Ân Trường Không cái gì thì cô cũng không biết.
"Cái gì? Một đám người kéo đến nhà chúng ta, còn trói ba đứa con lại?" Nghe được sự thật mặt Từ Kiến Quốc còn đen hơn: "Con gái, lý do vớ vẩn như thế mà con cũng nói ra được, con thấy bố già rồi nên lẩm cẩm có phải không?"
"Trời ạ, bố..." Từ Tiểu Nhu thấy bố mình không tin, sốt ruột đến giậm chân.
"Nhu Nhu, bố biết mấy đứa tuổi còn trẻ, tư tưởng cởi mở chơi đùa phóng khoáng, nhưng con phải chú ý thân phận của mình, con chính là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Từ, Trần Dương là người đã có vợ rồi."
Từ Kiến Quốc vô cùng đau đớn: "Sao con lại có thể như vậy? Cái cô Tô Diệu kia cũng thế, sao có thể dung túng chồng mình ra ngoài làm loạn chứ?"
Nghe bố mình nói thế Từ Tiểu Nhu suýt nữa ngất luôn.
Cô biết hôm nay sợ là không giải thích rõ ràng được.
Từ Kiến Quốc càng nói càng giận: "Ngày trước ông nội trở về nói con dùng một số tiền lớn mời Trần Dương bố đã thấy là lạ rồi, không ngờ đúng là có vấn đề thật, cậu ta chỉ biết xem một ít đồ cổ thôi mà? Có bản lĩnh gì đáng giá để con yêu thích đâu?"
Từ Tiểu Nhu đã từ bỏ giải thích, yên lặng nghe ông ta nói.
Từ Kiến Quốc thở dài: "Nhu Nhu à, nếu con thật sự thích cậu ta, bố sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con."
Nói xong, ông ta lại đổi giọng: "Nhưng điều kiện trước tiên là cậu ta phải ly hôn với Tô Diệu, còn có người phụ nữ bên cạnh Tô Diệu lúc nãy, cũng phải cắt đứt quan hệ."
Đây là chuyện gì cơ chứ, Từ Tiểu Nhu cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt: "Bố, bố nói gì thế, con không..."
Câu nói tiếp theo quá mức xấu hổ, một cô gái có gia giáo như cô thật sự khó mà mở miệng.
Nhưng trong tâm trí cô lại hiện ra hình bóng Trần Dương, những chuyện đã xảy ra như cuộn phim câm lướt qua trong đầu.
Đột nhiên cô có một ý nghĩ rất hoang đường, nếu thật sự có thể ở bên anh ấy… có vẻ cũng rất tốt…
Sau khi ra khỏi nhà họ Từ, Tô Diệu bảo Trần Dương đưa cô đi siêu thị.
Sau khi xuống xe, Tô Diệu nói: "Trần Dương, anh đưa Mật Mật về nhà đi, em đi mua đồ ăn, buổi tối nấu cơm cho anh."
Gì cơ?
Nấu cơm cho mình?
Trần Dương ngẩn người, kết hôn hơn hai năm đều là anh nấu cơm, anh không dám nghĩ tới Tô Diệu sẽ nấu cơm cho chính mình.
Trần Dương tưởng mình nghe nhầm, khi anh hồi phục lại tinh thần, trong lòng vui đến phát điên: "Được được được."
Nhìn Tô Diệu đi vào siêu thị xong, Trần Dương khởi động xe đưa Lý Mật về nhà.
Tô Diệu đi rồi Lý Mật trở nên cẩn thận, nép người vào một góc không dám động đậy.
Thấy cô ta như vậy Trần Dương không khỏi bật cười: "Cô căng thẳng như thế làm gì? Tôi cũng đâu có ăn thịt người."
"Không, không, không căng thẳng." Lý Mật hơi run rẩy nói.
Tuy rằng miệng nói như vậy nhưng trong lòng cô ta sợ muốn chết, lần trước ở quán bar Muses cô ta đã được chứng kiến một mặt khác của Trần Dương.
Mà hôm nay người đàn ông này còn dám quát mắng Lưu Quốc Bang trước mặt bao nhiêu người.
Nỗi sợ hãi đối với Trần Dương của cô ta đã tăng lên một tầm cao mới.
Biết vậy trước kia cô ta đã không bắt Trần Dương giặt đồ, lại càng không nói mấy lời sỉ nhục anh, Lý Mật hối hận đến xanh cả ruột.
Nhưng cũng may kể từ ngày đó Trần Dương cũng không đến tìm cô ta gây rối.
"Được rồi, cô là bạn thân của Tô Diệu, tôi với cô ấy kết hôn đã lâu, tôi biết cô thật lòng coi Diệu Diệu là bạn, có chuyện gì sẽ giúp cô ấy." Trần Dương nói: "Vậy đi, tôi có một công việc, có vẻ rất hợp với cô."
Nói xong Trần Dương nhìn cô ta một cái: "Trước đây cô làm trong ngành thiết kế lắp đặt, tôi vừa mở một công ty bất động sản, đúng lúc vị trí tổng giám đốc còn đang trống, tôi thấy cô có thể làm được."
"Gì cơ? Anh nói thật ư?" Lý Mật khó tin nhìn Trần Dương.
Chương 92: Lại thấy ánh mặt trời
"Ừ." Trần Dương cười gật đầu.
Hiện giờ ngành nào kiếm được nhiều tiền nhất?
Thứ nhất, ngành giải trí.
Thứ hai, đương nhiên là bất động sản.
Theo phán đoán của Trần Dương, trong mười năm nữa, hai ngành này sẽ có bước phát triển vượt bậc.
Doanh thu một bộ điện ảnh mười năm trước cao nhất cũng chỉ một hai trăm triệu, hiện giờ doanh thu phòng vé bứt phá, phim điện ảnh có doanh thu cao nhất đã lên tới hơn sáu tỷ.
Đây cũng là lý do anh đồng ý ra tay giúp Trần Thiên Tông, tuy giá trị hiện giờ của Huyễn Ngu chưa tới năm tỷ, nhưng anh tin không bao lâu nữa giá trị của Huyễn Ngu sẽ nhanh chóng tăng mạnh.
Về bất động sản, trong tay anh vẫn còn không ít vốn lưu động, đầu tư một chút thế nào cũng không chịu thiệt.
Quanh Tây Xuyên có mấy mảnh đất vị trí rất tốt, anh đã nghe được chút thông tin hai năm tới sẽ khởi công xây dựng tuyến tàu điện ngầm, chỉ cần mua được mấy mảnh đất kia sẽ kiếm được một khoản đền bù không nhỏ.
Trần Dương suy nghĩ chuyện này đã lâu nhưng vẫn chưa tìm được người đáng tin cậy, anh còn định tới chỗ Lưu Quốc Bang mượn người.
Tuy trước đây anh và Lý Mật có xích mích nhưng hiện tại đã giảng hòa, hơn nữa người này đối xử với Tô Diệu rất tốt, còn làm công việc liên quan đến bất động sản, để cô ta làm tổng giám đốc sẽ không có vấn đề gì.
"Nếu cô đồng ý, tiền lương sẽ tăng gấp ba hiện tại."
"Đồng ý, đồng ý." Lý Mật gật đầu lia lịa, gấp ba tiền lương thì có gì mà không muốn: "Cảm ơn bố, cảm ơn bố..."
Đột nhiên Lý Mật có cảm giác vui đến phát khóc, xem ra Trần Dương đã thật sự tha thứ cho cô ta, nếu không đã không để cô ta làm tổng giám đốc, trái tim lo sợ bất an của cô ta cuối cùng cũng thả lỏng.
"Được rồi, quyết định vậy đi." Trần Dương khoát tay: "Nhưng cô phải nhớ rõ, tôi trả lương cho cô cao như vậy là bởi vì Tô Diệu, cô hãy ở bên cạnh cô ấy, nếu cô ấy gặp chuyện gì thì phải cho tôi biết đầu tiên."
"Vâng, thưa bố, con gái cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
...
Cùng lúc đó, trong trang viên nhà họ Trần.
Trong đại sảnh ngồi đầy người, sắc mặt người nhà họ Trần cực kỳ khó coi, không khí vô cùng áp lực.
Vẻ mặt tộc trưởng Trần Thiên Tông cũng âm u không kém.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên Trần Lỗi và Mục Tư Tư.
"Tiểu Lỗi, sao con lại hồ đồ như thế chứ." Trần Thiên Tông vô cùng đau đớn.
"Bố, con đã suy nghĩ kỹ rồi, đứa bé này phải được sinh ra." Khi nói những lời này, Trần Lỗi nhìn về phía bụng của Mục Tư Tư.
Sau khi bị làm nhục lần đó, cô đã mang thai.
Đối với một người đàn ông mà nói đây là sự sỉ nhục vô cùng to lớn, quan trọng nhất chính là đứa bé này còn không phải con của cậu ta, thậm chí cậu ta còn chưa từng quan hệ với Mục Tư Tư.
Trong mắt Lương Khiết hiện lên một tia tàn nhẫn, cô ta quay đầu nhìn Trần Toàn, dường như muốn dùng ánh mắt giết chết hắn ta.
Thằng khốn này dám lừa cô ta, còn nói chưa đến bước cuối cùng, vậy tại sao Mục Tư Tư lại mang thai?
Cô ta biết rõ sau đêm đó Mục Tư Tư vẫn luôn sợ hãi, chưa từng quan hệ với Trần Lỗi, đứa bé chắc chắn không phải của cậu ta.
Lương Khiết nghiến răng ken két, trong lúc tức giận, cô ta hung hăng nhéo Trần Toàn.
Trần Toàn đau đến méo cả mặt, cũng may người nhà họ Trần đều chú ý hai vợ chồng Trần Lỗi, không ai phát hiện sự khác thường của hắn.
Giờ phút này Trần Toàn cũng không dám kêu, bởi vì hắn đã sớm sợ đến choáng váng.
Hắn vốn tưởng có thể lừa gạt Lương Khiết, ai mà ngờ được một phát đã trúng luôn, phải làm thế nào bây giờ.
Trần Lỗi vừa dứt lời, nhà họ Trần tức khắc ồ lên.
"Trần Lỗi, cháu điên rồi ư?"
"Đứa bé này không phải của cháu, tại sao phải sinh nó ra?"
"Đây là sỉ nhục, tại sao cháu lại nghĩ như vậy chứ?"
"Trần Dương làm nhục vợ cháu, cháu còn muốn nuôi con giúp nó? Đầu óc có vấn đề rồi phải không?"
Nghe bọn họ bàn tán, Trần Lỗi tái mặt, sắc mặt Mục Tư Tư cũng trở nên nhợt nhạt.
Ngay lúc này, Lương Khiết đập bàn một cái thật mạnh: "Trần Lỗi, đừng nói bừa, Trần Dương làm ra chuyện như vậy đã khiến gia tộc mất hết thể diện, cậu còn muốn để Tư Tư sinh ra nghiệt chủng, cậu muốn mẹ con bọn họ cả đời này không thể ngẩng đầu trong nhà họ Trần hay sao?"
"Đúng vậy, Tiểu Lỗi, cậu phải suy nghĩ kỹ đi." Trần Toàn cũng đứng lên nói: "Tuyệt đối không thể sinh ra nghiệt chủng này."
Trong lòng hắn đang sợ muốn chết, nếu đứa bé này sinh ra nhìn giống hắn, vậy chẳng phải mọi chuyện sẽ bại lộ hay sao?"
Cho nên nhất định không thể để Mục Tư Tư sinh ra đứa bé này.
Lương Khiết và Trần Toàn suy nghĩ giống nhau, nếu mọi người biết được sự thật thì Trần Toàn sẽ tiêu đời, đừng mơ chạm tới quyền quản lý gia tộc, cuộc sống tốt đẹp của cô ta cũng sẽ đi tong.
"Anh chị không cần khuyên bảo em." Trần Lỗi hít sâu một hơi, nói: "Em đã quyết định rồi, đứa bé này nhất định phải sinh ra."
Mọi người nhìn nhau, không ngờ Trần Lỗi cứng đầu như vậy, khuyên thế nào cũng không được.
Vì thế Lương Khiết chuyển sang Mục Tư Tư: "Tư Tư, Tiểu Lỗi hồ đồ em sẽ không hồ đồ theo phải không? Trong bụng em chính là nghiệt chủng của Trần Dương, mất đứa này sẽ còn có đứa khác, nhưng nếu em sinh con của Trần Dương, vợ chồng hai đứa sẽ có vết rạn vĩnh viễn không thể xóa bỏ."
Sao Mục Tư Tư lại không biết những điều cô ta nói được, cô cười khổ: "Chị dâu, mọi người đừng quản chuyện này nữa, em và Trần Lỗi đã thương lượng xong cả rồi, mặc kệ chuyện gì, đứa bé này vô tội. . ."
Gì cơ?
Ngay cả Mục Tư Tư cũng quyết định sinh đứa bé?
Giờ phút này toàn bộ người nhà họ Trần đều ngây ngẩn, sắc mặt cả đám vô cùng phức tạp.
"Aiz, đúng là gia môn bất hạnh."
"Nghiệp chướng, nhà họ Trần chúng ta tại sao lại sinh ra thằng súc vật như Trần Dương chứ!"
"Tất cả là tại thằng súc sinh Trần Dương, nghiệp do nó tạo Trần Lỗi lại phải gánh, đúng là không bằng cầm thú..."
"Ba người nhà bọn họ đều không phải thứ tốt lành gì..."
...
Sau khi đưa Lý Mật về xong Trần Dương dùng tốc độ một trăm hai mươi ki lô mét trên giờ phi về nhà.
Lúc này trên bàn đã đặt mấy đĩa đồ ăn.
Tô Diệu mặc tạp dề, đang nấu cơm ở trong bếp.
Nhìn hình ảnh này, trong lòng Trần Dương ấm áp, nhịn không được đi tới ôm lấy cô từ phía sau.
"A!"
Tô Diệu hoảng sợ, quay lại mới phát hiện ra là Trần Dương.
"Sao anh bước vào mà không có tiếng gì hết vậy?" Tô Diệu đỏ mặt nói.
"Ha ha, vợ anh thật là đẹp." Trần Dương nhịn không được nói.
"Hừ, mau thả em ra, đi rửa tay, xong món này là có thể ăn cơm rồi."
Trần Dương lưu luyến rời tay khỏi vòng eo nhỏ nhắn của Tô Diệu.
Thấy Trần Dương buông mình ra, Tô Diệu xấu hổ không thôi… Sao anh ấy lại ôm mình chứ, tiến triển quá nhanh rồi!
…
Hôm sau, văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu.
Trần Dương vừa giao cho Mễ Tuyết đi đăng ký mở công ty bất động sản, tên rất đơn giản, gọi là bất động sản Đại Thuận, tuy hơi tầm thường nhưng đọc rất thuận miệng, cũng rất dễ nhớ.
Sau khi Mễ Tuyết đi, Trần Dương lấy ra thanh kiếm đồng đen nhỏ mới thu được hôm qua.
Rỉ sét trên thanh kiếm này quá nhiều, che mất hình dạng nguyên bản của nó, Trần Dương suy nghĩ một chút, gọi người mang giấy ráp đến bắt đầu mài kiếm.
Nhưng lớp rỉ sét này quá dày, Trần Dương mài mãi không hết, xem ra thanh kiếm này đã hoàn toàn vô dụng, mài không sáng.
Anh thở dài, xem ra mình lỗ nặng rồi, thanh kiếm đồng đen này chỉ là đồ bỏ, một triệu của anh coi như đi tong.
Đúng lúc này, tay anh vô tình cọ qua một đoạn lưỡi kiếm không rỉ, ngón tay vô tình bị cắt trúng.
Mẹ nó, thanh kiếm này bị chôn bao nhiêu năm rồi mà còn sắc như thế.
Vết thương không nhỏ, máu tươi chảy ra từ miệng vết thương rơi lên thân kiếm.
Trần Dương vừa định buông kiếm đi lấy hòm thuốc thì một màn thần kỳ xuất hiện.
Máu tươi rơi trên thân kiếm nháy mắt bị hút vào trong kiếm, những chỗ không bị rỉ sét dường như có ánh sáng đỏ lập lòe.
Ngay sau đó thân kiếm nhẹ nhàng rung động.
Tách tách tách!
Rỉ sét trên thân kiếm bắt đầu nứt ra, sau đó bong ra từng mảng như vỏ một quả trứng đang nở vậy.
Tới khi rỉ sét hoàn toàn bong sạch, kiếm đồng đen phát ra ánh sáng chói mắt, nhuộm cả văn phòng thành màu đỏ.
Đợi ánh sáng đỏ tản đi Trần Dương mới thấy rõ hình dáng ban đầu của thanh kiếm này.
Chương 93: Rút tiền
Mẹ kiếp, thanh kiếm này chắc chắn là bảo bối!
Trần Dương mừng như điên, lần này kiếm được bảo bối rồi.
Xem ra gần đây mình rất có duyên với kiếm, đầu tiên là kiếm mềm Đông Kiếm Vương, giờ lại là kiếm Thanh Đồng.
Thanh kiếm nhỏ này dài khoảng một thước ba tấc (*), lưỡi kiếm hai bên cực kỳ sắc bén, bên trên có hoa văn phong cách cổ xưa, nhìn rất tinh xảo.
(*) thước: khoảng 1/3m, 1 tấc =1/10 thước
Chuôi kiếm khắc ba chữ tiểu triện: Từ phu nhân!
Cái gì?
Từ phu nhân?
Đây là kiếm dành cho nữ?
Trần Dương ngây ngẩn cả người, còn chưa hiểu đây là chuyện gì thì trong đầu liền xuất hiện một đoạn tin tức thần bí: dao găm của Từ phu nhân, bảo khí loại kém…
Mẹ kiếp, hóa ra không phải kiếm mà là dao găm, thảo nào ngắn như vậy.
Trần Dương hồi phục tinh thần, thì ra binh khí còn phân chia cấp bậc, Hậu Thiên hạ đẳng, nghe giống như tu sĩ Hậu Thiên sơ kỳ vậy, xem ra cũng không phải bảo bối gì.
Nhưng anh suy nghĩ một lát rồi gọi điện cho Vu Lan.
Vu Lan là đại sư tỷ phái Nga Mi, chắc chắn hiểu biết hơn anh nhiều, điện thoại vừa tiếp anh gấp gáp hỏi: "Cảnh sát Vu, tôi hỏi chị một chuyện, binh khí có phân chia cấp bậc không?"
Vu Lan ngẩn người, không ngờ nhiều ngày không liên hệ, vừa gọi đã hỏi cái này, cô không nhịn được hỏi: "Anh có được binh khí gì hả?"
Trần Dương cười: "Mới kiếm được một thanh kiếm, không biết là cấp bậc gì nên muốn hỏi chị một chút xem binh khí phân chia cấp bậc như thế nào."
Vu Lan cũng cười: "Tại sao tôi phải nói cho anh biết?"
Ơ…
Vu Lan khẽ cười nói: "Anh nhờ vả người khác mà không có chút thành ý nào à?"
Mẹ kiếp, người phụ nữ này đúng là thù dai.
Lần trước ở cửa đại sảnh Nhật Nguyệt Thần Giáo, anh bắt cô hôn anh một cái, cô liền ghi nhớ trong lòng.
Trần Dương dở khóc dở cười: "Tôi mời chị một bữa được không?"
"Không được không được, không có thành ý." Vu Lan cố ý nói: "Nếu anh còn tiếp tục thế này thì tôi cúp..."
Đúng là bám chặt không tha mà.
Trần Dương xoa cằm, cười xấu xa: "Vậy tôi hôn lại chị một cái, thế nào?"
"Hừ, không biết xấu hổ, ai muốn anh hôn." Mặt Vu Lan đỏ lên, nhịn không được nhớ tới hình ảnh cô hôn Trần Dương ở Nhật Nguyệt Thần Giáo lúc trước, đó là lần đầu tiên cô hôn đàn ông.
"Gì cơ? Một cái không đủ, phải hôn hai cái?"
"Dẹp dẹp, bớt trêu chọc tôi đi." Vu Lan sờ gương mặt nóng lên của mình, không biết tại sao tim cô lại đập nhanh như thế.
Cô cắn môi nói: "Được rồi, không trêu anh nữa, tôi nói cho anh biết binh khí phân loại như thế nào."
Thấy Vu Lan vào chủ đề chính, Trần Dương cũng thu hồi nụ cười nghiền ngẫm, yên lặng chờ cô nói.
"Binh khí của tu sĩ chia làm năm cấp gồm: Bảo Khí, Linh Khí, Chân Khí, Đạo Khí và Thần Khí. Mỗi cấp bậc lại chia thành bốn đẳng cấp nhỏ là cực phẩm, thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm."
Trần Dương đỡ trán, quả nhiên không ngoài dự đoán, dao găm của Từ phu nhân này chính là binh khí cấp thấp nhất.
"Nhưng binh khí cấp thấp nhất cũng mạnh hơn binh khí bình thường rất nhiều." Vu Lan dừng một chút nói tiếp: "Hơn nữa một số binh khí còn có tác dụng đặc biệt, hay là anh mang tới đây, tôi xem giúp anh?"
"Cũng được." Trần Dương gật gật đầu: "Chị đang ở đâu?"
"Tôi đang ở ngân hàng, hay anh tới đây đi?" Vu Lan báo địa chỉ cho Trần Dương.
Sau khi nhận được địa chỉ, Trần Dương cầm binh khí trực tiếp lái xe đến.
Chỉ một lát sau anh đã tới cửa ngân hàng.
Nhưng mang vũ khí vào ngân hàng thì nổi bật quá, bảo vệ chắc chắn sẽ không cho anh vào nên Trần Dương cất binh khí trên xe.
Hiện tại là giờ làm việc cao điểm, trong ngân hàng rất đông người.
Vừa nãy Vu Lan nói cô ở khu VIP, Trần Dương không tới khu bình thường mà đi thẳng tới khu VIP.
Không ngờ vừa đến cửa khu VIP đã bị quản lý ngân hàng ngăn lại.
"Tiên sinh, xin hỏi anh cần giải quyết vấn đề gì?" Sau khi ngăn Trần Dương lại, quản lý mỉm cười hỏi.
Quản lý chăm sóc khách hàng này nhìn rất được, cả người mặt đồ công sở, trang điểm nhã nhặn, nhìn rất xinh đẹp.
"Bạn của tôi ở trong này, tôi muốn tìm cô ấy." Trần Dương cười nói.
Tìm người?
Như vậy sao được?
Tuy người này rất đẹp trai nhưng quần áo bình thường, vừa nhìn đã biết là người làm công ăn lương bình thường, đây là khu VIP, không phải nơi người bình thường có thể đi vào.
"Xin lỗi tiên sinh, đây là khu VIP, không thể tùy tiện đi vào, nếu anh muốn tìm người thì hãy ngồi đợi ở đại sảnh." Mặc dù cô ta đang mỉm cười nhưng có thể cảm nhận được không còn sự nhiệt tình lúc ban đầu.
"Vậy à." Trần Dương sờ mũi: "Vậy… tôi giải quyết công việc."
"Giải quyết công việc bình thường tới quầy bên ngoài là được, bên phải anh cũng có cây ATM, khu VIP của chúng tôi không tiếp khách hàng bình thường."
Chỉ có khách hàng cao cấp mới có thể đi vào khu VIP, tài khoản gửi ngân hàng phải từ một triệu trở lên.
Người đàn ông này chỉ sợ đến mấy trăm ngàn cũng không có.
"Vậy tôi gửi tiền được không?"
Trần Dương nhíu mày, cố nén sự khó chịu trong lòng.
"Tiên sinh, tôi đã giải thích rất rõ ràng, phía bên phải của anh có cây ATM, anh muốn gửi mấy trăm tệ hoặc là rút mấy trăm tệ đều có thể được."
Nụ cười trên gương mặt cô ta cũng biến mất, nếu không phải quy định của ngân hàng thì cô ta đã rời đi lâu rồi.
Không thử tè một bãi rồi soi lại bản thân xem, đây là khu VIP, người như anh ta có thể vào sao?
Lục Tinh Tinh đã mất hết kiên nhẫn, sao ngày nào cũng có người chạy tới kiếm chuyện làm tốn thời gian quý báu của cô ta.
Trần Dương cũng ngơ luôn, sao chỗ nào cũng có người trông mặt mà bắt hình dong vậy?
Anh mặc hàng chợ thì đã sao?
Chẳng lẽ anh không giặt sạch sẽ ư? Hay là anh mặc hàng chợ khiến cô ta ngứa mắt?
Trần Dương cũng không muốn tốn nước bọt với loại người này, anh lấy điện thoại muốn gọi cho Vu Lan, nói sẽ chờ cô ở cửa.
Không ngờ điện thoại còn chưa gọi được Lục Tinh Tinh đã mở miệng: "Này này, sao anh lại như thế được nhỉ, đây là khu VIP, muốn gọi điện thì ra ngoài mà gọi, lỡ làm phiền đến khách hàng ở bên trong thì sao?"
"Gọi cuộc điện thoại thôi cũng không được à?" Trần Dương không còn gì để nói.
"Không được, muốn gọi thì đi ra ngoài, nói bao nhiêu cũng không ai cấm." Lục Tinh Tinh chỉ tay ra ngoài.
Lúc này bảo vệ ngân hàng nghe thấy động tĩnh cũng đi tới nói với Trần Dương: "Này cậu kia, đây là khu VIP không được gọi điện thoại, sẽ ảnh hưởng đến khách hàng bên trong."
Giọng của bảo vệ rất to, người xung quanh đều nghe thấy được, đều nhìn lại phía này.
"Người trẻ tuổi bây giờ chẳng có tí văn hóa nào cả, không biết đây là nơi công cộng à?"
"Xem cậu ta ăn mặc lôi thôi thế kia còn muốn đi khu VIP? Vừa nhìn đã biết là quỷ nghèo."
"Chuẩn, loại người này vừa nhìn đã biết là loại không có tố chất, chắc là không muốn xếp hàng nên lẩn vào khu VIP đây mà."
"Ha ha, ngu ngốc, có vào được thì cũng bị nhân viên trong đó đuổi ra thôi."
"Chuẩn rồi..."
Nghe tiếng cười nhạo của mọi người, Lục Tinh Tinh càng chắc chắn người này tới để quấy rối.
"Bảo vệ, đuổi anh ta ra ngoài, đừng để anh ta ảnh hưởng tới khách hàng." Lục Tinh Tinh chỉ vào Trần Dương, lạnh giọng nói.
"Aiz, gửi tiền không được thì tôi rút tiền được chứ?" Trần Dương bất đắc dĩ nói.
Lục Tinh Tinh bị tên vô lại này chọc tức đến bật cười: "Rút tiền? Anh muốn rút một nghìn hay là hai nghìn? Quầy ở đại sảnh một ngày có thể rút năm mươi nghìn, hẳn là có thể thỏa mãn nhu cầu của anh? Khu VIP chỉ dành cho khách hàng gửi từ một triệu trở lên, tôi nói như vậy rồi anh đã hiểu ra chưa?"
"Ừ, nói rất chi tiết." Trần Dương rút thẻ nhét vào tay Lục Tinh Tinh: "Như này đi, tôi muốn rút tám triệu, tiền mặt."
Trần Dương vừa dứt lời người xung quanh đều bật cười.
"Cười chết tôi rồi, thằng này nói muốn rút tám triệu?"
"Chắc điên rồi? Quần áo trên người anh ta còn chưa tới một trăm tệ, đến tấu hài đúng không?"
"Cứ tưởng là thằng cha nghèo rớt, không ngờ lại là một thằng ngốc, ha ha..."
Tiếng cười nhạo truyền đến không ngừng, nhưng hai chân Lục Tinh Tinh nhịn không được phát run.
Tấm… tấm thẻ này, là… là thẻ Tử Kim Đế Vương?
Chương 94: Xã hội đen
Lúc này chủ nhiệm ngân hàng nghe được tin tức cũng đi tới.
Khi ông ta nhìn thấy tấm thẻ trong tay Lục Tinh Tinh, hai tròng mắt suýt chút nữa rơi ra ngoài.
Mẹ kiếp, thẻ Tử Kim Đế Vương!
Số người sở hữu tấm thẻ này trong thành phố Tây Xuyên đếm chưa hết một bàn tay, nói đúng hơn là không quá ba người!
Chủ nhiệm Trương vội vàng đi tới trước mặt Trần Dương tươi cười nói: "Xin chào tiên sinh, tôi là chủ nhiệm ngân hàng? Xin hỏi anh cần làm gì? Tôi sẽ phục vụ tận tình."
Lời này vừa nói ra người xung quanh đều ngơ ngác, chuyện gì xảy ra vậy?
Tại sao chủ nhiệm ngân hàng lại niềm nở với thằng này thế?
Tất cả mọi người không biết, chỉ có mình Lục Tinh Tinh biết tại sao chủ nhiệm lại như vậy.
Tay cầm thẻ của chủ nhiệm Trương run rẩy. Khách hàng cấp bậc cao nhất ông ta từng tiếp đón ở ngân hàng mới chỉ là thẻ Vạn Phu Trưởng, mà hiện tại trước mắt ông ta chính là thẻ Tử Kim Đế Vương.
Người như vậy cho dù đến lãnh đạo tổng bộ cũng phải niềm nở nữa là.
Chủ nhiệm Trương trừng mắt với Lục Tinh Tinh ý bảo cô ta lui ra.
Giờ phút này chân cô ta đã mềm nhũn.
Xong rồi.
Cô ta lại đắc tội khách hàng sở hữu thẻ Tử Kim Đế Vương.
Không nói một quản lý nhỏ nhoi như cô ta, đến giám đốc ngân hàng cũng không dám làm mất lòng khách hàng cấp bậc này.
"Không cần, rút ít tiền thôi, để cô ta làm là được."
Trần Dương chỉ vào Lục Tinh Tinh.
"Còn đứng đần ra đấy làm gì, đi mau lên." Chủ nhiệm Trương liếc cô ta một cái, đúng là chẳng biết phân biệt.
Lục Tinh Tinh hồi phục tinh thần, cuống quít vâng dạ, vội vàng đi đến quầy giao dịch.
Chủ nhiệm Trương mời Trần Dương vào khu VIP, lại đi pha trà, cung kính đặt ly trà đến trước mặt Trần Dương.
Xem thái độ phục vụ này là biết tại sao ông ta lại là chủ nhiệm.
Trần Dương ngồi trên sô pha tùy tay tiếp nhận ly trà.
Shhh!
Thấy hình ảnh này, những kẻ vừa cười nhạo đều muốn rớt cằm, hai mắt trợn tròn như bị bóp cổ vậy.
Ngay sau đó Lục Tinh Tinh đẩy hai cái vali lớn lại đây, vali quá nặng, cô ta không bê được, đành phải để trên mặt đất đẩy đi.
"Tiên sinh, đây là tám triệu tiền mặt của anh." Lục Tinh Tinh thở hổn hển đi đến trước mặt Trần Dương, cung kính nói.
Gì cơ?
Đúng là tám triệu?
Đám người xung quanh hoàn toàn sợ ngây người.
"Ừ."
Trần Dương uống một ngụm trà, thản nhiên nói: "Gửi lại tiền vào ngân hàng, sau đó rút cho tôi năm trăm tệ."
"Vâng, tôi lập tức đi gửi." Lục Tinh Tinh biết rõ Trần Dương cố ý phạt cô ta, nhưng cô ta không dám oán giận lấy một câu, bị gây khó khăn còn hơn là bị đuổi việc đúng không?
Đúng lúc này Vu Lan xong việc đi ra: "Trần Dương, anh rút năm trăm tệ mà cũng phải đến khu VIP hả?"
Không phải chứ, ngân hàng có quy định giao dịch từ một triệu trở lên mới có thể tới khu VIP làm việc mà.
"Ồ, bên ngoài nhiều người xếp hàng quá nên gọi tôi tới khu VIP, thái độ phục vụ của ngân hàng này tốt ghê." Trần Dương buông chén trà, cười nói.
Trần Dương vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền tới tiếng thét kinh hãi.
"Chạy mau, có cướp!"
Xuyên qua cửa thủy tinh khu VIP có thể nhìn thấy mấy gã to con bịt mặt xông vào từ cửa ngân hàng.
"Các người muốn làm gì?"
Bảo vệ cầm dùi cui điện, vừa định xông lên ngăn cản thì đã bị ăn một đòn, trực tiếp té xỉu trên mặt đất.
"A!"
"Chạy mau!"
Thấy bảo vệ bị đánh ngất, người trong đại sảnh la hét chạy tán loạn.
Nhưng những gã này sao có thể để bọn họ chạy thoát được.
Tên cầm đầu là một gã to cao mặc áo cộc tay đen, gã cầm súng nã lên trần nhà hai phát, nói to: "Không muốn chết thì ôm đầu ngồi xuống, vứt hết điện thoại ra đây."
Tiếng súng khiến mọi người sợ hãi, nhìn thấy súng trong tay hắn ta, bọn họ đều sững sờ dừng lại, nhanh chóng ngoan ngoãn dùng hai tay ôm đầu ngồi xuống.
Mà giờ phút này, người chịu giày vò nhất chính là cảnh sát như Vu Lan.
Nhưng cô không thể hành động, bọn chúng có súng, trong đại sảnh còn rất nhiều người dân vô tội, nếu cô tùy tiện ra tay, chọc giận bọn cướp chỉ sợ hậu quả khó lường.
Cô khẽ cắn môi, từ từ đặt điện thoại lên mặt đất.
"Lũ sâu mọt cặn bã xã hội không chịu lao động kiếm tiền mà lại đi cướp..." Vu Lan nghiến răng nghiến lợi.
"Sao chị không ngăn cản bọn chúng?" Trần Dương ngồi xổm hỏi.
"Ngăn cản? Ngăn cản bằng cách nào?" Vu Lan trừng anh một cái: "Bọn chúng người đông thế mạnh, hơn nữa còn có súng, nhảy ra chịu chết hả? Ở đây còn có nhiều dân thường thế này, lỡ bọn họ bị thương thì sao?"
Nghe Vu Lan nói vậy Trần Dương mới cảm thấy nhẹ nhõm, xem ra cô cũng không ngốc, anh thật sự sợ cô sẽ liều lĩnh xông ra sau đó tuyên bố thân phận…
Thấy mọi người đều ngồi xuống, tên cầm đầu rất hài lòng, hắn sai bảo đàn em: "Đóng cửa lại nhanh lên, sau đó đi lấy tiền!"
Bọn chúng hành động rất nhanh gọn, xem ra đã qua đào tạo bài bản.
Cửa ngân hàng bị đóng lại, có hai tên cướp đứng canh gác.
Những tên còn lại lấy túi đen đã chuẩn bị sẵn uy hiếp giao dịch viên nhét tiền vào.
Nhân viên ngân hàng đều sợ hãi, dưới họng súng đen ngòm, bọn họ không thể từ chối, chỉ có thể lấy tiền theo yêu cầu của bọn cướp.
Ngay lúc đó tên cầm đầu lao đến cửa quầy hét lên giận dữ: "Con mụ chết tiệt này, mày muốn chết phải không?"
Tay của nữ nhân viên kia còn đang đặt trên thiết bị báo cảnh sát, nhìn thấy họng súng đen ngòm thì sợ tới mức hồn bay phách lạc.
"Tôi… tôi không dám, xin… xin anh đừng giết tôi..." Nỗi sợ hãi giữa sự sống và cái chết khiến nữ nhân viên bật khóc.
Tên cầm đầu nhe răng cười: "Muốn báo cảnh sát còn xin tao tha cho mày? Đi chết đi, đồ chó!"
Hắn ta vừa dứt lời, những người nhát gan trong đại sảnh đều bị dọa đến bất tỉnh.
Ngay khi tên cướp định bóp cò, một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng hắn.
"Mau dừng tay!"
Vu Lan đứng bật dậy, lao về phía tên cướp.
Mẹ kiếp!
Trần Dương ngớ người, người phụ nữ này mất não rồi hả? Chẳng lẽ cô không biết quầy giao dịch đều được làm bằng kính chống đạn?
Thấy Vu Lan, bọn cướp đều sửng sốt, trong nhất thời không phản ứng kịp.
"Cảnh sát đây, mau buông vũ khí xuống!" Vu Lan quát to.
Cảnh sát?
Nghe Vu Lan nói mình là cảnh sát, sắc mặt bọn cướp trở nên cảnh giác, vài tên liếc nhau cùng vây quanh Vu Lan.
Mẹ kiếp, anh biết ngay Vu Lan sẽ nói như vậy mà, đúng là không khiến người khác bớt lo.
Thấy chết không cứu?
Trần Dương không làm được, anh cẩn thận di chuyển về phía bên đó.
"Ha ha, cảnh sát này xinh đẹp ghê, không ngờ còn có cực phẩm như thế này, đúng là niềm vui bất ngờ." Tên cầm đầu hưng phấn nói, người phụ nữ này thật là đẹp.
Nghe lão đại nói mấy, mấy tên cướp đều nở nụ cười dâm đãng, cầm dây thừng lao về phía Vu Lan.
Trong giây phút nguy hiểm này, Trần Dương nhắm chuẩn thời cơ bật dậy trong đám người, đá bay một tên cướp lao đến, hướng về phía Vu Lan quát to: "Vu Lan để ý dân thường, bọn cướp để tôi lo."
Nói xong, anh siết nắm tay đánh về phía bọn cướp.
Bành!
Tên cướp bị Trần Dương nện một đấm lên mặt, cả người bắn ra ngã đập xuống đất, trực tiếp hôn mê.
Mẹ kiếp, chuyện gì xảy ra vậy?
Một đấm đánh bay người?
Thấy cảnh này, những người đang ngồi nhịn không được hít một hơi lạnh, một đấm đánh bay tên cướp gần một trăm cân, thằng này khỏe ghê.
Hai người liên tiếp bị đánh gục, bọn cướp cũng ngẩn người.
Thằng này chui từ đâu thế? Đánh nhau cũng giỏi ghê?
Bị Trần Dương dọa sợ, bọn cướp đều trở nên kiêng dè không dám ra tay.
"Lão đại, làm sao bây giờ!"
Một trong số chúng kêu lên với tên cầm đầu.
"Đồ ngu, nó chỉ có một mình, bọn mày sợ cái gì? Nhanh xông lên giết nó đi. Mau lấy tiền rồi chuồn thôi, thời gian không còn nhiều lắm." Hắn giận dữ hét lên.
Dựa theo kế hoạch, thời gian vụ cướp diễn ra chỉ khoảng năm phút nhưng bây giờ đã kéo dài một lúc lâu, giờ còn chưa đi đợi lát nữa cảnh sát tới đây bọn chúng đều xong đời.
Tên cầm đầu vừa nói xong, những kẻ còn lại đều lao về phía Trần Dương.
Nhưng Trần Dương không hề hoảng sợ, trực tiếp xuất chiêu Nhất Ký Bát Cực Băng.
"A!"
Một tên cướp kêu lên thảm thiết bay ngược ra ngoài, lập tức ngất đi.
Những tên còn lại chưa kịp phản ứng lại, chân Trần Dương đã đánh tới.
"A!"
Bốp!
…
Mỗi một nắm đấm, một cú đá của Trần Dương đánh ra chắc chắn sẽ có một tên cướp ngã xuống, gần một phút sau, toàn bộ bọn cướp đã nằm bẹp trên mặt đất.
Chương 95: Trở lại núi Đông Mang
Cái gì?
Tên cầm đầu kinh hãi.
Nhiều người như vậy mà không thể thắng một mình cậu ta.
Hắn rất rõ thực lực của mấy tên đàn em dưới trướng mình, họ đều là kẻ có thể lấy một chọi ba, bây giờ lại bị tên nhãi ranh nhìn có vẻ yếu đuối mỏng manh này quật ngã.
Hắn ta hơi hối hận, tên nhóc này đánh nhau giỏi như vậy chắc chắn mình không phải đối thủ của cậu ta.
Tên cầm đầu cắn răng, giơ cánh tay lên, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào Trần Dương: "Chết đi ranh con, kiếp sau nhớ đừng cố ra mặt."
Nói xong, hắn đặt tay lên cò súng.
“Cẩn thận!”
Trong khoảnh khắc đó Vu Lan hết sức lo sợ.
Theo bản năng, Trần Dương muốn né tránh, nhưng khi ánh mắt anh lướt qua hai cô gái nhỏ sau lưng đang run rẩy, anh lại do dự.
Nếu anh tránh ra, viên đạn này nhất định sẽ bắn vào người một trong hai cô gái.
Tránh?
Không tránh?
Trong chớp mắt, Trần Dương quyết định chọn cái phía sau.
Vu Lan cũng nhìn thấy hai cô gái phía sau Trần Dương, trong lòng sợ hãi bắt đầu run rẩy.
Cuối cùng cô cũng hiểu Trần Dương có thể tránh mà tại sao lại không tránh, bởi vì anh muốn đỡ đạn cho hai người xa lạ.
Bất chợt Vu Lan có một cảm giác không nói nên lời, nhìn Trần Dương bằng ánh mắt kinh ngạc, có khâm phục, thậm chí còn có cả tôn thờ.
Đúng lúc đó, ngón tay tên cầm đầu động đến cò súng.
Bùm!
Theo tiếng súng vang lên, thân thể Trần Dương rung động mạnh, anh cảm giác toàn bộ vai trái của mình đã mất đi cảm giác, trong nháy mắt máu tươi chảy ra từ miệng vết thương.
Ngay sau đó là cơn đau kịch liệt, anh cắn chặt răng, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu toát ra từ hai bên thái dương, rơi xuống ngực.
Tay phải anh nhanh chóng xé chiếc áo phông của mình, sau đó băng bó vết thương, anh vừa đau đớn hít thở vừa cười nói: "Hừ, kỹ thuật bắn súng của mày hơi tệ đấy.”
Vừa dứt lời, toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ, đặc biệt là đám người ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, kinh hãi đến há hốc miệng, tên nhóc này cũng gan dạ lắm, trúng đạn rồi mà còn dám khiêu khích tên côn đồ.
Vu Lan vô cùng sốt ruột, muốn xông ra, tên cầm đầu lại chĩa họng súng vào Trần Dương: "Cô đừng cử động, cô mà bước tiếp thì tôi sẽ nổ súng."
Vu Lan sợ tới mức dừng bước ngay lập tức: "Được, tôi không qua đó, anh đừng kích động."
Đúng lúc hắn lơ đãng konog chú ý, Trần Dương nhanh chóng đưa tay về phía ngang hông, cầm vào chuôi kiếm.
Thanh kiếm này luôn được Trần Dương dắt cạnh hông, cuối cùng hôm nay cũng có thể sử dụng.
Anh dùng sức rút ra, thanh kiếm rung lên hóa thành cây dao cứng.
“Trúng.”
Đan điền anh trầm xuống, phần eo phát lực, thanh kiếm dài rời khỏi tay chém thẳng một vết thương dài tóe máu trên cánh tay tên côn đồ.
Trong lúc bị đau, chiếc súng trong tay hắn ta cũng rơi xuống đất.
Hắn trừng mắt, trong ánh mắt đó chợt hiện vẻ hoảng loạn. Một giây sau, hắn ta lập tức rút ra một lưỡi dao sắc nhọn từ bên hông, kề lên cổ một bé gái cạnh hắn.
Bất chấp vết thương, hắn gào lên: "Đừng qua đây, nếu mày dám qua đây tao sẽ giết nó."
Cô bé khoảng tầm 6 -7 tuổi, chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, lập tức bị dọa khóc thét.
Mẹ kiếp, tên cầm thú này lại dám lấy cô bé nhỏ tuổi như vậy làm con tin, điều này sẽ tạo nên thương tổn lớn đến mức nào trong lòng cô bé.
Trần Dương giận dữ, không nhẫn nhịn được nữa, chỉ muốn xông lên.
“Mày đừng qua đây, mày mà bước qua tao sẽ ra tay.” Vừa nói hắn vừa ghì con dao vào sát cổ cô bé, lớn tiếng nói: "Lui ra phía sau, lui ra phía sau hết cho ông."
Trần Dương dừng bước, không dám tiến thêm.
Lúc này, đồng bọn của tên côn đồ bị Trần Dương đánh ngất cũng đã tỉnh lại, lúc đầu bọn chúng mơ hồ, sau đó nhớ ra mình vẫn đang cướp ở ngân hàng, nháo nhào ngồi dậy, nhìn thấy cánh tay đại ca chảy máu đầm đìa cũng không kịp phản ứng.
“Khốn kiếp, nhanh tỉnh táo lấy tiền đi, chúng ta rút.”
“Ối ối.”
Đồng bọn của tên côn đồ đã phản ứng được, tranh thủ vác tiền lên vai, bước nhanh ra ngoài.
Kẻ cầm đầu bắt giữ cô bé dần dần lui ra cửa.
Ra khỏi đó, bọn chúng nhanh chóng lên một chiếc xe tải Jinbei, chẳng mấy chốc biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Bọn côn đồ vừa đi, mọi người trong đại sảnh thở phào nhẹ nhõm, họ đều có cảm giác đã sống sót sau kiếp nạn.
“Đáng chết, bọn chúng đã bắt cô bé đi rồi.”
Vu Lan tức giận mắng, đi trên đôi giày cao gót đến trước mặt Trần Dương: "Trần Dương, mau lái xe, chúng ta đuổi theo chúng.”
Trần Dương che miệng vết thương cười gượng gạo: “Chị mau gọi điện cho cục để cảnh sát điều thêm người, đối phương có súng, hai chúng ta đuổi theo không an toàn."
Anh cũng muốn cứu cô bé nhưng bây giờ anh đang bị thương, sức chiến đấu giảm đi nhiều, nếu vội vàng xông lên chỉ sợ cái mạng nhỏ của mình cũng không còn.
“Không được, bây giờ phải mau đuổi theo, không thì thời gian qua lâu bọn chúng sẽ trốn thoát.” Vu Lan sốt ruột giậm châm. "Đến lúc đó cô bé sẽ bị nguy hiểm. Trần Dương, coi như tôi xin anh, lái xe đi cùng tôi được không?"
Lúc đó, tên côn đồ ở trong xe.
Bọn chúng tháo khăn trùm đầu xuống để lộ khuôn mặt thật.
Nhìn túi tiền trước mặt, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ kích động.
“Nguy rồi, anh Lỗi, đằng sau có chiếc xe đang đuổi theo chúng ta.”
Vừa lúc đó, tên côn đồ đang lái xe nhìn vào gương chiếu hậu thấy được chiếc xe đằng sau, lập tức hoảng loạn kêu lên.
Những tên côn đồ khác cũng vội nhìn về phía sau, ai nấy đều biến sắc, tên lái xe chính là thằng nhãi ranh đã đánh gục bọn họ trong ngân hàng.
Không xong rồi, thằng nhãi ranh này dám đuổi đến tận đây.
“Làm thế nào đây anh Lỗi, thằng nhãi này lợi hại như vậy, đã trúng một phát đạn mà còn dám đuổi theo.”
“Đừng hoảng hốt!” Người được gọi là anh Lỗi lạnh lùng nói: "Hắn đã trúng một phát đạn, chắc chắn sức chiến đấu giảm đi không ít, chúng ta lái xe lên núi, như vậy bọn nó muốn tìm chúng ta cũng khó.”
Tên cầm đầu tên là Triệu Lỗi, là một kẻ liều mạng không chuyện ác nào không làm, trước đây không lâu vừa chạy trốn đến thành phố Tây Xuyên, hắn tập hợp những tên đàn em này để chuẩn bị làm một vụ lớn rồi chạy đến thành phố tiếp theo, không ngờ lại đụng phải tên cứng đầu khó giải quyết như Trần Dương, suýt nữa thì xôi hỏng bỏng không.
Có điều vẫn còn may, tuy xảy ra chuyện bất ngờ nhưng cuối cùng tiền vẫn tới tay.
Hơn nữa hắn còn nhanh trí bắt một cô bé làm con tin, có lá bùa hộ mệnh này trong tay chắc chắn đối phương không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ cần lợi dụng điểm này, bọn họ nhất định sẽ đào thoát thành công.
Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được liền nở nụ cười đắc ý.
Mà lúc này, trên chiếc xe tải Mercedes phía sau.
Vu Lan thúc giục: "Trần Dương, vượt lên, chặn đường đi của bọn chúng, ép bọn chúng dừng lại."
“Đừng vội, về đến giữa sườn núi chắc chắn bọn họ sẽ dừng xe.”
Trần Dương cười khẩy, hướng chạy của bọn cướp ngu xuẩn này là núi Đông Mang ở phía đông thành phố Tây Xuyên, cũng chính là nơi lần trước Trần Dương gặp phải bọn trộm.
Anh nhớ rất rõ, đường quốc lộ sửa đến chân núi là không sửa nữa, đi lên chỉ có một con đường đất, hơn nữa đường núi chỉ đến giữa sườn núi là hết đường đi.
Vì vậy anh hoàn toàn không cần lấy đá chọi đá, nhỡ hai chiếc xe xảy ra va chạm, làm tổn thương đến cô bé bên trong thì đúng là sai lầm.
Hơn nữa, cô bé cũng là bùa hộ mệnh của bọn chúng, khi chưa tẩu thoát thành công, bọn họ sẽ không dám làm hại cô bé.
Vu Lan một lòng muốn khống chế kẻ bắt cóc, cứu cô bé ra, nên chẳng nghĩ được nhiều như vậy.
Đúng lúc cô chuẩn bị lên tiếng thúc giục lần nữa, thì nhìn thấy vết thương trên bờ vai Trần Dương, lúc này cô mới để ý toàn bộ trong xe đều ngập tràn mùi máu tươi.
Cô hơi lo lắng hỏi: "Vết thương của anh không sao chứ?"
Trong lòng Vu Lan áy náy tự trách mình, sao bản thân lại lỗ mãng như vậy, bây giờ Trần Dương đã trúng đạn rồi.
“Không sao.” Trần Dương đè nén đau đớn, ra vẻ thoải mái nói.
Đúng lúc đó, hai chiếc xe một trước một sau cùng đến chân núi.
Chỉ thấy chiếc xe tải phía trước bất chấp tất cả lái về hướng đường đi lên núi, Trần Dương cũng không hề do dự đi theo sau.
Dần dần, đường núi bắt đầu hẹp vào, cuối cùng cũng hết đường.
Đám côn đồ vội vàng vác tiền, ép cô bé xuống xe.
Vu Lan cũng mau chóng mở cửa xe và đuổi theo.
Trần Dương nhìn vào chỗ ngồi phía sau, lấy con dao găm của Từ phu nhân giấu trong quần áo, tuy bên hông anh vẫn còn thanh kiếm, nhưng thêm một vũ khí vẫn sẽ tốt hơn, không chừng còn có thể tạo ra hiệu quả bất ngờ.
"Mau đứng lên."
Trần Dương vội vàng nâng Ân Trường Không dậy.
"Trần thiếu gia, vậy tôi đưa các anh em đi hái hoa Tịnh Đế đây."
Không đợi Trần Dương nói chuyện, hắn đã hớn hở đưa một đám anh em rời khỏi nhà họ Từ.
Trong phòng khách, ba người phụ nữ đang bị trói lại nhìn thấy những người này bỏ đi thì nhẹ nhàng thở hắt ra.
Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng chắc chắn có liên quan đến Trần Dương.
Trần Dương đi từ phòng ngủ đến phòng khách, nhanh chóng cởi trói cho cả ba.
Đương nhiên là cởi trói cho vợ anh trước.
Sau khi Tô Diệu được tự do cô xoa bóp cổ tay đau nhức vì bị trói của mình, nhịn không được hỏi: "Trần Dương, đám người lúc nãy làm gì vậy? Tại sao lại trói bọn em? Có phải anh đắc tội bọn họ không?"
Tô Diệu hỏi liền ba câu khiến Trần Dương hơi nhức đầu, anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh mới gặp bọn họ một lần, không quen biết gì, chỉ là hiểu lầm thôi, bọn họ tìm nhầm người, em thấy bọn họ biết là hiểu lầm xong thì đã đi rồi."
Lời Trần Dương nói là thật, hơn nữa tính đến bây giờ bọn họ mới gặp mặt hai lần, thật sự không quen biết, đương nhiên, qua lần này bọn họ sẽ có quan hệ mật thiết hơn.
Đương nhiên anh sẽ tuyệt đối không nói ra chuyện làm giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Nói xong Trần Dương cởi trói cho Từ Tiểu Nhu.
Ngay sau đó, cửa nhà họ Từ bị mở ra từ bên ngoài, theo sau đó truyền đến tiếng gầm giận dữ.
"Mau dừng tay!"
Bốn người Trần Dương đồng loạt nhìn về phía cửa thì thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục đeo kính gọng vàng đang đứng ở cửa, sắc mặt ông ta u ám, cực kỳ tức giận.
"Bố. . ."
Người mới tới chính là bố của Từ Tiểu Nhu, Từ Kiến Quốc.
"Mày đừng gọi tao là bố, tao không có đứa con gái như mày!" Từ Kiến Quốc xách túi công văn bước nhanh tới, vẻ mặt vô cùng đau đớn nhìn bọn họ: "Thật đáng xấu hổ, làm nhục gia phong nhà họ Từ, không ngờ các người ở trong phòng khách làm chuyện này… không cảm thấy nhục nhã hay sao?"
Từ Kiến Quốc thở hổn hển như trâu, một tay ôm ngực, hiển nhiên là đang khó thở.
Ông ta không thể ngờ được con gái mình lại làm như vậy. Làm sao ông ta có thể chấp nhận chuyện này được.
Nhà họ Từ không phải danh gia vọng tộc gì nhưng cũng là dòng dõi thư hương, cực kỳ coi trọng nề nếp, tình cảnh trước mắt hiện giờ đã vượt qua phạm vi ông ta có thể chấp nhận.
Ông ta trợn mắt, trời đất quay cuồng ngã thẳng về phía sau.
"Không xong rồi!" Trần Dương dừng mở trói, chạy tới đỡ Từ Kiến Quốc.
Anh quả thực dở khóc dở cười.
Chưởng môn nhà họ Từ nghĩ đi đâu vậy, sao tư tưởng lại đen tối thế chứ?
Suýt chút nữa tự khiến mình tức chết.
Ba người Từ Tiểu Nhu, Tô Diệu, Lý Mật nghe Từ Kiến Quốc nói vậy xong thì mặt đỏ bừng, màu đỏ lan đến cả chiếc cổ trắng như tuyết, xấu hổ không chịu được.
Sau khi Từ Kiến Quốc đứng vững, thở vài hơi, ông ta vô tình nhìn lướt qua bàn trà, tròng mắt suýt nữa rơi ra ngoài.
Giấy vệ sinh!
Không chỉ có một tờ, trên giấy còn có thứ gì đó dính dính, cực kỳ rõ ràng.
"Cậu… cậu..." Từ Kiến Quốc run rẩy chỉ vào Trần Dương, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Không ngờ con gái cưng của ông ta lại bị thằng nhóc này làm nhục…
Đây chính là viên ngọc quý trên tay ông ta, là miếng thịt trong tim ông ta, sao lại bị thằng nhóc này ức hiếp cơ chứ? Nếu ông ta không nhìn nhầm thì nó chính là thằng ở rể vô dụng nhà họ Tô trong truyền thuyết.
Trần Dương nhìn theo ông ta, ngay lập tức toát mồ hôi lạnh.
Mẹ kiếp, ai mà thiếu đạo đức vậy, giấy lau nước mũi xong không thèm vứt vào thùng rác?
Anh nở nụ cười khổ bất đắc dĩ, xem ra anh đã bị hiểu lầm, đống giấy vệ sinh này chắc là của đám người Nhật Nguyệt Thần Giáo để lại.
"Ừm, bác Từ, bác đừng tức giận, chuyện này không như bác nghĩ đâu." Nói xong Trần Dương nhìn Từ Tiểu Nhu ra hiệu, Từ Tiểu Nhu đi tới đỡ Từ Kiến Quốc, Trần Dương thuận thế lùi ra: "Cháu có chuyện gấp, xin phép đi trước ạ."
Nói xong anh liền cởi trói cho Lý Mật, đưa hai cô gái chạy như bay ra khỏi nhà họ Từ, sức tưởng tượng của Từ Kiến Quốc quá đáng sợ, nếu không chạy nhanh e là không thể ra khỏi đây.
Trần Dương vừa đi xong Từ Kiến Quốc liền ôm ngực ngã ngồi vào sô pha, sức lực toàn thân đều bị rút sạch.
"Bố, bố đừng tức giận, chuyện này không phải như bố nghĩ đâu." Từ Tiểu Nhu đỏ mặt nói: "Bố hiểu lầm Trần Dương rồi."
"Hiểu lầm? Vậy con nói xem bố hiểu lầm cái gì?"
"Bố, chuyện là như thế này..." Từ Tiểu Nhu kể lại chuyện xảy ra vừa rồi.
Đương nhiên Trần Dương nói với Ân Trường Không cái gì thì cô cũng không biết.
"Cái gì? Một đám người kéo đến nhà chúng ta, còn trói ba đứa con lại?" Nghe được sự thật mặt Từ Kiến Quốc còn đen hơn: "Con gái, lý do vớ vẩn như thế mà con cũng nói ra được, con thấy bố già rồi nên lẩm cẩm có phải không?"
"Trời ạ, bố..." Từ Tiểu Nhu thấy bố mình không tin, sốt ruột đến giậm chân.
"Nhu Nhu, bố biết mấy đứa tuổi còn trẻ, tư tưởng cởi mở chơi đùa phóng khoáng, nhưng con phải chú ý thân phận của mình, con chính là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Từ, Trần Dương là người đã có vợ rồi."
Từ Kiến Quốc vô cùng đau đớn: "Sao con lại có thể như vậy? Cái cô Tô Diệu kia cũng thế, sao có thể dung túng chồng mình ra ngoài làm loạn chứ?"
Nghe bố mình nói thế Từ Tiểu Nhu suýt nữa ngất luôn.
Cô biết hôm nay sợ là không giải thích rõ ràng được.
Từ Kiến Quốc càng nói càng giận: "Ngày trước ông nội trở về nói con dùng một số tiền lớn mời Trần Dương bố đã thấy là lạ rồi, không ngờ đúng là có vấn đề thật, cậu ta chỉ biết xem một ít đồ cổ thôi mà? Có bản lĩnh gì đáng giá để con yêu thích đâu?"
Từ Tiểu Nhu đã từ bỏ giải thích, yên lặng nghe ông ta nói.
Từ Kiến Quốc thở dài: "Nhu Nhu à, nếu con thật sự thích cậu ta, bố sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con."
Nói xong, ông ta lại đổi giọng: "Nhưng điều kiện trước tiên là cậu ta phải ly hôn với Tô Diệu, còn có người phụ nữ bên cạnh Tô Diệu lúc nãy, cũng phải cắt đứt quan hệ."
Đây là chuyện gì cơ chứ, Từ Tiểu Nhu cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt: "Bố, bố nói gì thế, con không..."
Câu nói tiếp theo quá mức xấu hổ, một cô gái có gia giáo như cô thật sự khó mà mở miệng.
Nhưng trong tâm trí cô lại hiện ra hình bóng Trần Dương, những chuyện đã xảy ra như cuộn phim câm lướt qua trong đầu.
Đột nhiên cô có một ý nghĩ rất hoang đường, nếu thật sự có thể ở bên anh ấy… có vẻ cũng rất tốt…
Sau khi ra khỏi nhà họ Từ, Tô Diệu bảo Trần Dương đưa cô đi siêu thị.
Sau khi xuống xe, Tô Diệu nói: "Trần Dương, anh đưa Mật Mật về nhà đi, em đi mua đồ ăn, buổi tối nấu cơm cho anh."
Gì cơ?
Nấu cơm cho mình?
Trần Dương ngẩn người, kết hôn hơn hai năm đều là anh nấu cơm, anh không dám nghĩ tới Tô Diệu sẽ nấu cơm cho chính mình.
Trần Dương tưởng mình nghe nhầm, khi anh hồi phục lại tinh thần, trong lòng vui đến phát điên: "Được được được."
Nhìn Tô Diệu đi vào siêu thị xong, Trần Dương khởi động xe đưa Lý Mật về nhà.
Tô Diệu đi rồi Lý Mật trở nên cẩn thận, nép người vào một góc không dám động đậy.
Thấy cô ta như vậy Trần Dương không khỏi bật cười: "Cô căng thẳng như thế làm gì? Tôi cũng đâu có ăn thịt người."
"Không, không, không căng thẳng." Lý Mật hơi run rẩy nói.
Tuy rằng miệng nói như vậy nhưng trong lòng cô ta sợ muốn chết, lần trước ở quán bar Muses cô ta đã được chứng kiến một mặt khác của Trần Dương.
Mà hôm nay người đàn ông này còn dám quát mắng Lưu Quốc Bang trước mặt bao nhiêu người.
Nỗi sợ hãi đối với Trần Dương của cô ta đã tăng lên một tầm cao mới.
Biết vậy trước kia cô ta đã không bắt Trần Dương giặt đồ, lại càng không nói mấy lời sỉ nhục anh, Lý Mật hối hận đến xanh cả ruột.
Nhưng cũng may kể từ ngày đó Trần Dương cũng không đến tìm cô ta gây rối.
"Được rồi, cô là bạn thân của Tô Diệu, tôi với cô ấy kết hôn đã lâu, tôi biết cô thật lòng coi Diệu Diệu là bạn, có chuyện gì sẽ giúp cô ấy." Trần Dương nói: "Vậy đi, tôi có một công việc, có vẻ rất hợp với cô."
Nói xong Trần Dương nhìn cô ta một cái: "Trước đây cô làm trong ngành thiết kế lắp đặt, tôi vừa mở một công ty bất động sản, đúng lúc vị trí tổng giám đốc còn đang trống, tôi thấy cô có thể làm được."
"Gì cơ? Anh nói thật ư?" Lý Mật khó tin nhìn Trần Dương.
Chương 92: Lại thấy ánh mặt trời
"Ừ." Trần Dương cười gật đầu.
Hiện giờ ngành nào kiếm được nhiều tiền nhất?
Thứ nhất, ngành giải trí.
Thứ hai, đương nhiên là bất động sản.
Theo phán đoán của Trần Dương, trong mười năm nữa, hai ngành này sẽ có bước phát triển vượt bậc.
Doanh thu một bộ điện ảnh mười năm trước cao nhất cũng chỉ một hai trăm triệu, hiện giờ doanh thu phòng vé bứt phá, phim điện ảnh có doanh thu cao nhất đã lên tới hơn sáu tỷ.
Đây cũng là lý do anh đồng ý ra tay giúp Trần Thiên Tông, tuy giá trị hiện giờ của Huyễn Ngu chưa tới năm tỷ, nhưng anh tin không bao lâu nữa giá trị của Huyễn Ngu sẽ nhanh chóng tăng mạnh.
Về bất động sản, trong tay anh vẫn còn không ít vốn lưu động, đầu tư một chút thế nào cũng không chịu thiệt.
Quanh Tây Xuyên có mấy mảnh đất vị trí rất tốt, anh đã nghe được chút thông tin hai năm tới sẽ khởi công xây dựng tuyến tàu điện ngầm, chỉ cần mua được mấy mảnh đất kia sẽ kiếm được một khoản đền bù không nhỏ.
Trần Dương suy nghĩ chuyện này đã lâu nhưng vẫn chưa tìm được người đáng tin cậy, anh còn định tới chỗ Lưu Quốc Bang mượn người.
Tuy trước đây anh và Lý Mật có xích mích nhưng hiện tại đã giảng hòa, hơn nữa người này đối xử với Tô Diệu rất tốt, còn làm công việc liên quan đến bất động sản, để cô ta làm tổng giám đốc sẽ không có vấn đề gì.
"Nếu cô đồng ý, tiền lương sẽ tăng gấp ba hiện tại."
"Đồng ý, đồng ý." Lý Mật gật đầu lia lịa, gấp ba tiền lương thì có gì mà không muốn: "Cảm ơn bố, cảm ơn bố..."
Đột nhiên Lý Mật có cảm giác vui đến phát khóc, xem ra Trần Dương đã thật sự tha thứ cho cô ta, nếu không đã không để cô ta làm tổng giám đốc, trái tim lo sợ bất an của cô ta cuối cùng cũng thả lỏng.
"Được rồi, quyết định vậy đi." Trần Dương khoát tay: "Nhưng cô phải nhớ rõ, tôi trả lương cho cô cao như vậy là bởi vì Tô Diệu, cô hãy ở bên cạnh cô ấy, nếu cô ấy gặp chuyện gì thì phải cho tôi biết đầu tiên."
"Vâng, thưa bố, con gái cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
...
Cùng lúc đó, trong trang viên nhà họ Trần.
Trong đại sảnh ngồi đầy người, sắc mặt người nhà họ Trần cực kỳ khó coi, không khí vô cùng áp lực.
Vẻ mặt tộc trưởng Trần Thiên Tông cũng âm u không kém.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên Trần Lỗi và Mục Tư Tư.
"Tiểu Lỗi, sao con lại hồ đồ như thế chứ." Trần Thiên Tông vô cùng đau đớn.
"Bố, con đã suy nghĩ kỹ rồi, đứa bé này phải được sinh ra." Khi nói những lời này, Trần Lỗi nhìn về phía bụng của Mục Tư Tư.
Sau khi bị làm nhục lần đó, cô đã mang thai.
Đối với một người đàn ông mà nói đây là sự sỉ nhục vô cùng to lớn, quan trọng nhất chính là đứa bé này còn không phải con của cậu ta, thậm chí cậu ta còn chưa từng quan hệ với Mục Tư Tư.
Trong mắt Lương Khiết hiện lên một tia tàn nhẫn, cô ta quay đầu nhìn Trần Toàn, dường như muốn dùng ánh mắt giết chết hắn ta.
Thằng khốn này dám lừa cô ta, còn nói chưa đến bước cuối cùng, vậy tại sao Mục Tư Tư lại mang thai?
Cô ta biết rõ sau đêm đó Mục Tư Tư vẫn luôn sợ hãi, chưa từng quan hệ với Trần Lỗi, đứa bé chắc chắn không phải của cậu ta.
Lương Khiết nghiến răng ken két, trong lúc tức giận, cô ta hung hăng nhéo Trần Toàn.
Trần Toàn đau đến méo cả mặt, cũng may người nhà họ Trần đều chú ý hai vợ chồng Trần Lỗi, không ai phát hiện sự khác thường của hắn.
Giờ phút này Trần Toàn cũng không dám kêu, bởi vì hắn đã sớm sợ đến choáng váng.
Hắn vốn tưởng có thể lừa gạt Lương Khiết, ai mà ngờ được một phát đã trúng luôn, phải làm thế nào bây giờ.
Trần Lỗi vừa dứt lời, nhà họ Trần tức khắc ồ lên.
"Trần Lỗi, cháu điên rồi ư?"
"Đứa bé này không phải của cháu, tại sao phải sinh nó ra?"
"Đây là sỉ nhục, tại sao cháu lại nghĩ như vậy chứ?"
"Trần Dương làm nhục vợ cháu, cháu còn muốn nuôi con giúp nó? Đầu óc có vấn đề rồi phải không?"
Nghe bọn họ bàn tán, Trần Lỗi tái mặt, sắc mặt Mục Tư Tư cũng trở nên nhợt nhạt.
Ngay lúc này, Lương Khiết đập bàn một cái thật mạnh: "Trần Lỗi, đừng nói bừa, Trần Dương làm ra chuyện như vậy đã khiến gia tộc mất hết thể diện, cậu còn muốn để Tư Tư sinh ra nghiệt chủng, cậu muốn mẹ con bọn họ cả đời này không thể ngẩng đầu trong nhà họ Trần hay sao?"
"Đúng vậy, Tiểu Lỗi, cậu phải suy nghĩ kỹ đi." Trần Toàn cũng đứng lên nói: "Tuyệt đối không thể sinh ra nghiệt chủng này."
Trong lòng hắn đang sợ muốn chết, nếu đứa bé này sinh ra nhìn giống hắn, vậy chẳng phải mọi chuyện sẽ bại lộ hay sao?"
Cho nên nhất định không thể để Mục Tư Tư sinh ra đứa bé này.
Lương Khiết và Trần Toàn suy nghĩ giống nhau, nếu mọi người biết được sự thật thì Trần Toàn sẽ tiêu đời, đừng mơ chạm tới quyền quản lý gia tộc, cuộc sống tốt đẹp của cô ta cũng sẽ đi tong.
"Anh chị không cần khuyên bảo em." Trần Lỗi hít sâu một hơi, nói: "Em đã quyết định rồi, đứa bé này nhất định phải sinh ra."
Mọi người nhìn nhau, không ngờ Trần Lỗi cứng đầu như vậy, khuyên thế nào cũng không được.
Vì thế Lương Khiết chuyển sang Mục Tư Tư: "Tư Tư, Tiểu Lỗi hồ đồ em sẽ không hồ đồ theo phải không? Trong bụng em chính là nghiệt chủng của Trần Dương, mất đứa này sẽ còn có đứa khác, nhưng nếu em sinh con của Trần Dương, vợ chồng hai đứa sẽ có vết rạn vĩnh viễn không thể xóa bỏ."
Sao Mục Tư Tư lại không biết những điều cô ta nói được, cô cười khổ: "Chị dâu, mọi người đừng quản chuyện này nữa, em và Trần Lỗi đã thương lượng xong cả rồi, mặc kệ chuyện gì, đứa bé này vô tội. . ."
Gì cơ?
Ngay cả Mục Tư Tư cũng quyết định sinh đứa bé?
Giờ phút này toàn bộ người nhà họ Trần đều ngây ngẩn, sắc mặt cả đám vô cùng phức tạp.
"Aiz, đúng là gia môn bất hạnh."
"Nghiệp chướng, nhà họ Trần chúng ta tại sao lại sinh ra thằng súc vật như Trần Dương chứ!"
"Tất cả là tại thằng súc sinh Trần Dương, nghiệp do nó tạo Trần Lỗi lại phải gánh, đúng là không bằng cầm thú..."
"Ba người nhà bọn họ đều không phải thứ tốt lành gì..."
...
Sau khi đưa Lý Mật về xong Trần Dương dùng tốc độ một trăm hai mươi ki lô mét trên giờ phi về nhà.
Lúc này trên bàn đã đặt mấy đĩa đồ ăn.
Tô Diệu mặc tạp dề, đang nấu cơm ở trong bếp.
Nhìn hình ảnh này, trong lòng Trần Dương ấm áp, nhịn không được đi tới ôm lấy cô từ phía sau.
"A!"
Tô Diệu hoảng sợ, quay lại mới phát hiện ra là Trần Dương.
"Sao anh bước vào mà không có tiếng gì hết vậy?" Tô Diệu đỏ mặt nói.
"Ha ha, vợ anh thật là đẹp." Trần Dương nhịn không được nói.
"Hừ, mau thả em ra, đi rửa tay, xong món này là có thể ăn cơm rồi."
Trần Dương lưu luyến rời tay khỏi vòng eo nhỏ nhắn của Tô Diệu.
Thấy Trần Dương buông mình ra, Tô Diệu xấu hổ không thôi… Sao anh ấy lại ôm mình chứ, tiến triển quá nhanh rồi!
…
Hôm sau, văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu.
Trần Dương vừa giao cho Mễ Tuyết đi đăng ký mở công ty bất động sản, tên rất đơn giản, gọi là bất động sản Đại Thuận, tuy hơi tầm thường nhưng đọc rất thuận miệng, cũng rất dễ nhớ.
Sau khi Mễ Tuyết đi, Trần Dương lấy ra thanh kiếm đồng đen nhỏ mới thu được hôm qua.
Rỉ sét trên thanh kiếm này quá nhiều, che mất hình dạng nguyên bản của nó, Trần Dương suy nghĩ một chút, gọi người mang giấy ráp đến bắt đầu mài kiếm.
Nhưng lớp rỉ sét này quá dày, Trần Dương mài mãi không hết, xem ra thanh kiếm này đã hoàn toàn vô dụng, mài không sáng.
Anh thở dài, xem ra mình lỗ nặng rồi, thanh kiếm đồng đen này chỉ là đồ bỏ, một triệu của anh coi như đi tong.
Đúng lúc này, tay anh vô tình cọ qua một đoạn lưỡi kiếm không rỉ, ngón tay vô tình bị cắt trúng.
Mẹ nó, thanh kiếm này bị chôn bao nhiêu năm rồi mà còn sắc như thế.
Vết thương không nhỏ, máu tươi chảy ra từ miệng vết thương rơi lên thân kiếm.
Trần Dương vừa định buông kiếm đi lấy hòm thuốc thì một màn thần kỳ xuất hiện.
Máu tươi rơi trên thân kiếm nháy mắt bị hút vào trong kiếm, những chỗ không bị rỉ sét dường như có ánh sáng đỏ lập lòe.
Ngay sau đó thân kiếm nhẹ nhàng rung động.
Tách tách tách!
Rỉ sét trên thân kiếm bắt đầu nứt ra, sau đó bong ra từng mảng như vỏ một quả trứng đang nở vậy.
Tới khi rỉ sét hoàn toàn bong sạch, kiếm đồng đen phát ra ánh sáng chói mắt, nhuộm cả văn phòng thành màu đỏ.
Đợi ánh sáng đỏ tản đi Trần Dương mới thấy rõ hình dáng ban đầu của thanh kiếm này.
Chương 93: Rút tiền
Mẹ kiếp, thanh kiếm này chắc chắn là bảo bối!
Trần Dương mừng như điên, lần này kiếm được bảo bối rồi.
Xem ra gần đây mình rất có duyên với kiếm, đầu tiên là kiếm mềm Đông Kiếm Vương, giờ lại là kiếm Thanh Đồng.
Thanh kiếm nhỏ này dài khoảng một thước ba tấc (*), lưỡi kiếm hai bên cực kỳ sắc bén, bên trên có hoa văn phong cách cổ xưa, nhìn rất tinh xảo.
(*) thước: khoảng 1/3m, 1 tấc =1/10 thước
Chuôi kiếm khắc ba chữ tiểu triện: Từ phu nhân!
Cái gì?
Từ phu nhân?
Đây là kiếm dành cho nữ?
Trần Dương ngây ngẩn cả người, còn chưa hiểu đây là chuyện gì thì trong đầu liền xuất hiện một đoạn tin tức thần bí: dao găm của Từ phu nhân, bảo khí loại kém…
Mẹ kiếp, hóa ra không phải kiếm mà là dao găm, thảo nào ngắn như vậy.
Trần Dương hồi phục tinh thần, thì ra binh khí còn phân chia cấp bậc, Hậu Thiên hạ đẳng, nghe giống như tu sĩ Hậu Thiên sơ kỳ vậy, xem ra cũng không phải bảo bối gì.
Nhưng anh suy nghĩ một lát rồi gọi điện cho Vu Lan.
Vu Lan là đại sư tỷ phái Nga Mi, chắc chắn hiểu biết hơn anh nhiều, điện thoại vừa tiếp anh gấp gáp hỏi: "Cảnh sát Vu, tôi hỏi chị một chuyện, binh khí có phân chia cấp bậc không?"
Vu Lan ngẩn người, không ngờ nhiều ngày không liên hệ, vừa gọi đã hỏi cái này, cô không nhịn được hỏi: "Anh có được binh khí gì hả?"
Trần Dương cười: "Mới kiếm được một thanh kiếm, không biết là cấp bậc gì nên muốn hỏi chị một chút xem binh khí phân chia cấp bậc như thế nào."
Vu Lan cũng cười: "Tại sao tôi phải nói cho anh biết?"
Ơ…
Vu Lan khẽ cười nói: "Anh nhờ vả người khác mà không có chút thành ý nào à?"
Mẹ kiếp, người phụ nữ này đúng là thù dai.
Lần trước ở cửa đại sảnh Nhật Nguyệt Thần Giáo, anh bắt cô hôn anh một cái, cô liền ghi nhớ trong lòng.
Trần Dương dở khóc dở cười: "Tôi mời chị một bữa được không?"
"Không được không được, không có thành ý." Vu Lan cố ý nói: "Nếu anh còn tiếp tục thế này thì tôi cúp..."
Đúng là bám chặt không tha mà.
Trần Dương xoa cằm, cười xấu xa: "Vậy tôi hôn lại chị một cái, thế nào?"
"Hừ, không biết xấu hổ, ai muốn anh hôn." Mặt Vu Lan đỏ lên, nhịn không được nhớ tới hình ảnh cô hôn Trần Dương ở Nhật Nguyệt Thần Giáo lúc trước, đó là lần đầu tiên cô hôn đàn ông.
"Gì cơ? Một cái không đủ, phải hôn hai cái?"
"Dẹp dẹp, bớt trêu chọc tôi đi." Vu Lan sờ gương mặt nóng lên của mình, không biết tại sao tim cô lại đập nhanh như thế.
Cô cắn môi nói: "Được rồi, không trêu anh nữa, tôi nói cho anh biết binh khí phân loại như thế nào."
Thấy Vu Lan vào chủ đề chính, Trần Dương cũng thu hồi nụ cười nghiền ngẫm, yên lặng chờ cô nói.
"Binh khí của tu sĩ chia làm năm cấp gồm: Bảo Khí, Linh Khí, Chân Khí, Đạo Khí và Thần Khí. Mỗi cấp bậc lại chia thành bốn đẳng cấp nhỏ là cực phẩm, thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm."
Trần Dương đỡ trán, quả nhiên không ngoài dự đoán, dao găm của Từ phu nhân này chính là binh khí cấp thấp nhất.
"Nhưng binh khí cấp thấp nhất cũng mạnh hơn binh khí bình thường rất nhiều." Vu Lan dừng một chút nói tiếp: "Hơn nữa một số binh khí còn có tác dụng đặc biệt, hay là anh mang tới đây, tôi xem giúp anh?"
"Cũng được." Trần Dương gật gật đầu: "Chị đang ở đâu?"
"Tôi đang ở ngân hàng, hay anh tới đây đi?" Vu Lan báo địa chỉ cho Trần Dương.
Sau khi nhận được địa chỉ, Trần Dương cầm binh khí trực tiếp lái xe đến.
Chỉ một lát sau anh đã tới cửa ngân hàng.
Nhưng mang vũ khí vào ngân hàng thì nổi bật quá, bảo vệ chắc chắn sẽ không cho anh vào nên Trần Dương cất binh khí trên xe.
Hiện tại là giờ làm việc cao điểm, trong ngân hàng rất đông người.
Vừa nãy Vu Lan nói cô ở khu VIP, Trần Dương không tới khu bình thường mà đi thẳng tới khu VIP.
Không ngờ vừa đến cửa khu VIP đã bị quản lý ngân hàng ngăn lại.
"Tiên sinh, xin hỏi anh cần giải quyết vấn đề gì?" Sau khi ngăn Trần Dương lại, quản lý mỉm cười hỏi.
Quản lý chăm sóc khách hàng này nhìn rất được, cả người mặt đồ công sở, trang điểm nhã nhặn, nhìn rất xinh đẹp.
"Bạn của tôi ở trong này, tôi muốn tìm cô ấy." Trần Dương cười nói.
Tìm người?
Như vậy sao được?
Tuy người này rất đẹp trai nhưng quần áo bình thường, vừa nhìn đã biết là người làm công ăn lương bình thường, đây là khu VIP, không phải nơi người bình thường có thể đi vào.
"Xin lỗi tiên sinh, đây là khu VIP, không thể tùy tiện đi vào, nếu anh muốn tìm người thì hãy ngồi đợi ở đại sảnh." Mặc dù cô ta đang mỉm cười nhưng có thể cảm nhận được không còn sự nhiệt tình lúc ban đầu.
"Vậy à." Trần Dương sờ mũi: "Vậy… tôi giải quyết công việc."
"Giải quyết công việc bình thường tới quầy bên ngoài là được, bên phải anh cũng có cây ATM, khu VIP của chúng tôi không tiếp khách hàng bình thường."
Chỉ có khách hàng cao cấp mới có thể đi vào khu VIP, tài khoản gửi ngân hàng phải từ một triệu trở lên.
Người đàn ông này chỉ sợ đến mấy trăm ngàn cũng không có.
"Vậy tôi gửi tiền được không?"
Trần Dương nhíu mày, cố nén sự khó chịu trong lòng.
"Tiên sinh, tôi đã giải thích rất rõ ràng, phía bên phải của anh có cây ATM, anh muốn gửi mấy trăm tệ hoặc là rút mấy trăm tệ đều có thể được."
Nụ cười trên gương mặt cô ta cũng biến mất, nếu không phải quy định của ngân hàng thì cô ta đã rời đi lâu rồi.
Không thử tè một bãi rồi soi lại bản thân xem, đây là khu VIP, người như anh ta có thể vào sao?
Lục Tinh Tinh đã mất hết kiên nhẫn, sao ngày nào cũng có người chạy tới kiếm chuyện làm tốn thời gian quý báu của cô ta.
Trần Dương cũng ngơ luôn, sao chỗ nào cũng có người trông mặt mà bắt hình dong vậy?
Anh mặc hàng chợ thì đã sao?
Chẳng lẽ anh không giặt sạch sẽ ư? Hay là anh mặc hàng chợ khiến cô ta ngứa mắt?
Trần Dương cũng không muốn tốn nước bọt với loại người này, anh lấy điện thoại muốn gọi cho Vu Lan, nói sẽ chờ cô ở cửa.
Không ngờ điện thoại còn chưa gọi được Lục Tinh Tinh đã mở miệng: "Này này, sao anh lại như thế được nhỉ, đây là khu VIP, muốn gọi điện thì ra ngoài mà gọi, lỡ làm phiền đến khách hàng ở bên trong thì sao?"
"Gọi cuộc điện thoại thôi cũng không được à?" Trần Dương không còn gì để nói.
"Không được, muốn gọi thì đi ra ngoài, nói bao nhiêu cũng không ai cấm." Lục Tinh Tinh chỉ tay ra ngoài.
Lúc này bảo vệ ngân hàng nghe thấy động tĩnh cũng đi tới nói với Trần Dương: "Này cậu kia, đây là khu VIP không được gọi điện thoại, sẽ ảnh hưởng đến khách hàng bên trong."
Giọng của bảo vệ rất to, người xung quanh đều nghe thấy được, đều nhìn lại phía này.
"Người trẻ tuổi bây giờ chẳng có tí văn hóa nào cả, không biết đây là nơi công cộng à?"
"Xem cậu ta ăn mặc lôi thôi thế kia còn muốn đi khu VIP? Vừa nhìn đã biết là quỷ nghèo."
"Chuẩn, loại người này vừa nhìn đã biết là loại không có tố chất, chắc là không muốn xếp hàng nên lẩn vào khu VIP đây mà."
"Ha ha, ngu ngốc, có vào được thì cũng bị nhân viên trong đó đuổi ra thôi."
"Chuẩn rồi..."
Nghe tiếng cười nhạo của mọi người, Lục Tinh Tinh càng chắc chắn người này tới để quấy rối.
"Bảo vệ, đuổi anh ta ra ngoài, đừng để anh ta ảnh hưởng tới khách hàng." Lục Tinh Tinh chỉ vào Trần Dương, lạnh giọng nói.
"Aiz, gửi tiền không được thì tôi rút tiền được chứ?" Trần Dương bất đắc dĩ nói.
Lục Tinh Tinh bị tên vô lại này chọc tức đến bật cười: "Rút tiền? Anh muốn rút một nghìn hay là hai nghìn? Quầy ở đại sảnh một ngày có thể rút năm mươi nghìn, hẳn là có thể thỏa mãn nhu cầu của anh? Khu VIP chỉ dành cho khách hàng gửi từ một triệu trở lên, tôi nói như vậy rồi anh đã hiểu ra chưa?"
"Ừ, nói rất chi tiết." Trần Dương rút thẻ nhét vào tay Lục Tinh Tinh: "Như này đi, tôi muốn rút tám triệu, tiền mặt."
Trần Dương vừa dứt lời người xung quanh đều bật cười.
"Cười chết tôi rồi, thằng này nói muốn rút tám triệu?"
"Chắc điên rồi? Quần áo trên người anh ta còn chưa tới một trăm tệ, đến tấu hài đúng không?"
"Cứ tưởng là thằng cha nghèo rớt, không ngờ lại là một thằng ngốc, ha ha..."
Tiếng cười nhạo truyền đến không ngừng, nhưng hai chân Lục Tinh Tinh nhịn không được phát run.
Tấm… tấm thẻ này, là… là thẻ Tử Kim Đế Vương?
Chương 94: Xã hội đen
Lúc này chủ nhiệm ngân hàng nghe được tin tức cũng đi tới.
Khi ông ta nhìn thấy tấm thẻ trong tay Lục Tinh Tinh, hai tròng mắt suýt chút nữa rơi ra ngoài.
Mẹ kiếp, thẻ Tử Kim Đế Vương!
Số người sở hữu tấm thẻ này trong thành phố Tây Xuyên đếm chưa hết một bàn tay, nói đúng hơn là không quá ba người!
Chủ nhiệm Trương vội vàng đi tới trước mặt Trần Dương tươi cười nói: "Xin chào tiên sinh, tôi là chủ nhiệm ngân hàng? Xin hỏi anh cần làm gì? Tôi sẽ phục vụ tận tình."
Lời này vừa nói ra người xung quanh đều ngơ ngác, chuyện gì xảy ra vậy?
Tại sao chủ nhiệm ngân hàng lại niềm nở với thằng này thế?
Tất cả mọi người không biết, chỉ có mình Lục Tinh Tinh biết tại sao chủ nhiệm lại như vậy.
Tay cầm thẻ của chủ nhiệm Trương run rẩy. Khách hàng cấp bậc cao nhất ông ta từng tiếp đón ở ngân hàng mới chỉ là thẻ Vạn Phu Trưởng, mà hiện tại trước mắt ông ta chính là thẻ Tử Kim Đế Vương.
Người như vậy cho dù đến lãnh đạo tổng bộ cũng phải niềm nở nữa là.
Chủ nhiệm Trương trừng mắt với Lục Tinh Tinh ý bảo cô ta lui ra.
Giờ phút này chân cô ta đã mềm nhũn.
Xong rồi.
Cô ta lại đắc tội khách hàng sở hữu thẻ Tử Kim Đế Vương.
Không nói một quản lý nhỏ nhoi như cô ta, đến giám đốc ngân hàng cũng không dám làm mất lòng khách hàng cấp bậc này.
"Không cần, rút ít tiền thôi, để cô ta làm là được."
Trần Dương chỉ vào Lục Tinh Tinh.
"Còn đứng đần ra đấy làm gì, đi mau lên." Chủ nhiệm Trương liếc cô ta một cái, đúng là chẳng biết phân biệt.
Lục Tinh Tinh hồi phục tinh thần, cuống quít vâng dạ, vội vàng đi đến quầy giao dịch.
Chủ nhiệm Trương mời Trần Dương vào khu VIP, lại đi pha trà, cung kính đặt ly trà đến trước mặt Trần Dương.
Xem thái độ phục vụ này là biết tại sao ông ta lại là chủ nhiệm.
Trần Dương ngồi trên sô pha tùy tay tiếp nhận ly trà.
Shhh!
Thấy hình ảnh này, những kẻ vừa cười nhạo đều muốn rớt cằm, hai mắt trợn tròn như bị bóp cổ vậy.
Ngay sau đó Lục Tinh Tinh đẩy hai cái vali lớn lại đây, vali quá nặng, cô ta không bê được, đành phải để trên mặt đất đẩy đi.
"Tiên sinh, đây là tám triệu tiền mặt của anh." Lục Tinh Tinh thở hổn hển đi đến trước mặt Trần Dương, cung kính nói.
Gì cơ?
Đúng là tám triệu?
Đám người xung quanh hoàn toàn sợ ngây người.
"Ừ."
Trần Dương uống một ngụm trà, thản nhiên nói: "Gửi lại tiền vào ngân hàng, sau đó rút cho tôi năm trăm tệ."
"Vâng, tôi lập tức đi gửi." Lục Tinh Tinh biết rõ Trần Dương cố ý phạt cô ta, nhưng cô ta không dám oán giận lấy một câu, bị gây khó khăn còn hơn là bị đuổi việc đúng không?
Đúng lúc này Vu Lan xong việc đi ra: "Trần Dương, anh rút năm trăm tệ mà cũng phải đến khu VIP hả?"
Không phải chứ, ngân hàng có quy định giao dịch từ một triệu trở lên mới có thể tới khu VIP làm việc mà.
"Ồ, bên ngoài nhiều người xếp hàng quá nên gọi tôi tới khu VIP, thái độ phục vụ của ngân hàng này tốt ghê." Trần Dương buông chén trà, cười nói.
Trần Dương vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền tới tiếng thét kinh hãi.
"Chạy mau, có cướp!"
Xuyên qua cửa thủy tinh khu VIP có thể nhìn thấy mấy gã to con bịt mặt xông vào từ cửa ngân hàng.
"Các người muốn làm gì?"
Bảo vệ cầm dùi cui điện, vừa định xông lên ngăn cản thì đã bị ăn một đòn, trực tiếp té xỉu trên mặt đất.
"A!"
"Chạy mau!"
Thấy bảo vệ bị đánh ngất, người trong đại sảnh la hét chạy tán loạn.
Nhưng những gã này sao có thể để bọn họ chạy thoát được.
Tên cầm đầu là một gã to cao mặc áo cộc tay đen, gã cầm súng nã lên trần nhà hai phát, nói to: "Không muốn chết thì ôm đầu ngồi xuống, vứt hết điện thoại ra đây."
Tiếng súng khiến mọi người sợ hãi, nhìn thấy súng trong tay hắn ta, bọn họ đều sững sờ dừng lại, nhanh chóng ngoan ngoãn dùng hai tay ôm đầu ngồi xuống.
Mà giờ phút này, người chịu giày vò nhất chính là cảnh sát như Vu Lan.
Nhưng cô không thể hành động, bọn chúng có súng, trong đại sảnh còn rất nhiều người dân vô tội, nếu cô tùy tiện ra tay, chọc giận bọn cướp chỉ sợ hậu quả khó lường.
Cô khẽ cắn môi, từ từ đặt điện thoại lên mặt đất.
"Lũ sâu mọt cặn bã xã hội không chịu lao động kiếm tiền mà lại đi cướp..." Vu Lan nghiến răng nghiến lợi.
"Sao chị không ngăn cản bọn chúng?" Trần Dương ngồi xổm hỏi.
"Ngăn cản? Ngăn cản bằng cách nào?" Vu Lan trừng anh một cái: "Bọn chúng người đông thế mạnh, hơn nữa còn có súng, nhảy ra chịu chết hả? Ở đây còn có nhiều dân thường thế này, lỡ bọn họ bị thương thì sao?"
Nghe Vu Lan nói vậy Trần Dương mới cảm thấy nhẹ nhõm, xem ra cô cũng không ngốc, anh thật sự sợ cô sẽ liều lĩnh xông ra sau đó tuyên bố thân phận…
Thấy mọi người đều ngồi xuống, tên cầm đầu rất hài lòng, hắn sai bảo đàn em: "Đóng cửa lại nhanh lên, sau đó đi lấy tiền!"
Bọn chúng hành động rất nhanh gọn, xem ra đã qua đào tạo bài bản.
Cửa ngân hàng bị đóng lại, có hai tên cướp đứng canh gác.
Những tên còn lại lấy túi đen đã chuẩn bị sẵn uy hiếp giao dịch viên nhét tiền vào.
Nhân viên ngân hàng đều sợ hãi, dưới họng súng đen ngòm, bọn họ không thể từ chối, chỉ có thể lấy tiền theo yêu cầu của bọn cướp.
Ngay lúc đó tên cầm đầu lao đến cửa quầy hét lên giận dữ: "Con mụ chết tiệt này, mày muốn chết phải không?"
Tay của nữ nhân viên kia còn đang đặt trên thiết bị báo cảnh sát, nhìn thấy họng súng đen ngòm thì sợ tới mức hồn bay phách lạc.
"Tôi… tôi không dám, xin… xin anh đừng giết tôi..." Nỗi sợ hãi giữa sự sống và cái chết khiến nữ nhân viên bật khóc.
Tên cầm đầu nhe răng cười: "Muốn báo cảnh sát còn xin tao tha cho mày? Đi chết đi, đồ chó!"
Hắn ta vừa dứt lời, những người nhát gan trong đại sảnh đều bị dọa đến bất tỉnh.
Ngay khi tên cướp định bóp cò, một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng hắn.
"Mau dừng tay!"
Vu Lan đứng bật dậy, lao về phía tên cướp.
Mẹ kiếp!
Trần Dương ngớ người, người phụ nữ này mất não rồi hả? Chẳng lẽ cô không biết quầy giao dịch đều được làm bằng kính chống đạn?
Thấy Vu Lan, bọn cướp đều sửng sốt, trong nhất thời không phản ứng kịp.
"Cảnh sát đây, mau buông vũ khí xuống!" Vu Lan quát to.
Cảnh sát?
Nghe Vu Lan nói mình là cảnh sát, sắc mặt bọn cướp trở nên cảnh giác, vài tên liếc nhau cùng vây quanh Vu Lan.
Mẹ kiếp, anh biết ngay Vu Lan sẽ nói như vậy mà, đúng là không khiến người khác bớt lo.
Thấy chết không cứu?
Trần Dương không làm được, anh cẩn thận di chuyển về phía bên đó.
"Ha ha, cảnh sát này xinh đẹp ghê, không ngờ còn có cực phẩm như thế này, đúng là niềm vui bất ngờ." Tên cầm đầu hưng phấn nói, người phụ nữ này thật là đẹp.
Nghe lão đại nói mấy, mấy tên cướp đều nở nụ cười dâm đãng, cầm dây thừng lao về phía Vu Lan.
Trong giây phút nguy hiểm này, Trần Dương nhắm chuẩn thời cơ bật dậy trong đám người, đá bay một tên cướp lao đến, hướng về phía Vu Lan quát to: "Vu Lan để ý dân thường, bọn cướp để tôi lo."
Nói xong, anh siết nắm tay đánh về phía bọn cướp.
Bành!
Tên cướp bị Trần Dương nện một đấm lên mặt, cả người bắn ra ngã đập xuống đất, trực tiếp hôn mê.
Mẹ kiếp, chuyện gì xảy ra vậy?
Một đấm đánh bay người?
Thấy cảnh này, những người đang ngồi nhịn không được hít một hơi lạnh, một đấm đánh bay tên cướp gần một trăm cân, thằng này khỏe ghê.
Hai người liên tiếp bị đánh gục, bọn cướp cũng ngẩn người.
Thằng này chui từ đâu thế? Đánh nhau cũng giỏi ghê?
Bị Trần Dương dọa sợ, bọn cướp đều trở nên kiêng dè không dám ra tay.
"Lão đại, làm sao bây giờ!"
Một trong số chúng kêu lên với tên cầm đầu.
"Đồ ngu, nó chỉ có một mình, bọn mày sợ cái gì? Nhanh xông lên giết nó đi. Mau lấy tiền rồi chuồn thôi, thời gian không còn nhiều lắm." Hắn giận dữ hét lên.
Dựa theo kế hoạch, thời gian vụ cướp diễn ra chỉ khoảng năm phút nhưng bây giờ đã kéo dài một lúc lâu, giờ còn chưa đi đợi lát nữa cảnh sát tới đây bọn chúng đều xong đời.
Tên cầm đầu vừa nói xong, những kẻ còn lại đều lao về phía Trần Dương.
Nhưng Trần Dương không hề hoảng sợ, trực tiếp xuất chiêu Nhất Ký Bát Cực Băng.
"A!"
Một tên cướp kêu lên thảm thiết bay ngược ra ngoài, lập tức ngất đi.
Những tên còn lại chưa kịp phản ứng lại, chân Trần Dương đã đánh tới.
"A!"
Bốp!
…
Mỗi một nắm đấm, một cú đá của Trần Dương đánh ra chắc chắn sẽ có một tên cướp ngã xuống, gần một phút sau, toàn bộ bọn cướp đã nằm bẹp trên mặt đất.
Chương 95: Trở lại núi Đông Mang
Cái gì?
Tên cầm đầu kinh hãi.
Nhiều người như vậy mà không thể thắng một mình cậu ta.
Hắn rất rõ thực lực của mấy tên đàn em dưới trướng mình, họ đều là kẻ có thể lấy một chọi ba, bây giờ lại bị tên nhãi ranh nhìn có vẻ yếu đuối mỏng manh này quật ngã.
Hắn ta hơi hối hận, tên nhóc này đánh nhau giỏi như vậy chắc chắn mình không phải đối thủ của cậu ta.
Tên cầm đầu cắn răng, giơ cánh tay lên, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào Trần Dương: "Chết đi ranh con, kiếp sau nhớ đừng cố ra mặt."
Nói xong, hắn đặt tay lên cò súng.
“Cẩn thận!”
Trong khoảnh khắc đó Vu Lan hết sức lo sợ.
Theo bản năng, Trần Dương muốn né tránh, nhưng khi ánh mắt anh lướt qua hai cô gái nhỏ sau lưng đang run rẩy, anh lại do dự.
Nếu anh tránh ra, viên đạn này nhất định sẽ bắn vào người một trong hai cô gái.
Tránh?
Không tránh?
Trong chớp mắt, Trần Dương quyết định chọn cái phía sau.
Vu Lan cũng nhìn thấy hai cô gái phía sau Trần Dương, trong lòng sợ hãi bắt đầu run rẩy.
Cuối cùng cô cũng hiểu Trần Dương có thể tránh mà tại sao lại không tránh, bởi vì anh muốn đỡ đạn cho hai người xa lạ.
Bất chợt Vu Lan có một cảm giác không nói nên lời, nhìn Trần Dương bằng ánh mắt kinh ngạc, có khâm phục, thậm chí còn có cả tôn thờ.
Đúng lúc đó, ngón tay tên cầm đầu động đến cò súng.
Bùm!
Theo tiếng súng vang lên, thân thể Trần Dương rung động mạnh, anh cảm giác toàn bộ vai trái của mình đã mất đi cảm giác, trong nháy mắt máu tươi chảy ra từ miệng vết thương.
Ngay sau đó là cơn đau kịch liệt, anh cắn chặt răng, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu toát ra từ hai bên thái dương, rơi xuống ngực.
Tay phải anh nhanh chóng xé chiếc áo phông của mình, sau đó băng bó vết thương, anh vừa đau đớn hít thở vừa cười nói: "Hừ, kỹ thuật bắn súng của mày hơi tệ đấy.”
Vừa dứt lời, toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ, đặc biệt là đám người ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, kinh hãi đến há hốc miệng, tên nhóc này cũng gan dạ lắm, trúng đạn rồi mà còn dám khiêu khích tên côn đồ.
Vu Lan vô cùng sốt ruột, muốn xông ra, tên cầm đầu lại chĩa họng súng vào Trần Dương: "Cô đừng cử động, cô mà bước tiếp thì tôi sẽ nổ súng."
Vu Lan sợ tới mức dừng bước ngay lập tức: "Được, tôi không qua đó, anh đừng kích động."
Đúng lúc hắn lơ đãng konog chú ý, Trần Dương nhanh chóng đưa tay về phía ngang hông, cầm vào chuôi kiếm.
Thanh kiếm này luôn được Trần Dương dắt cạnh hông, cuối cùng hôm nay cũng có thể sử dụng.
Anh dùng sức rút ra, thanh kiếm rung lên hóa thành cây dao cứng.
“Trúng.”
Đan điền anh trầm xuống, phần eo phát lực, thanh kiếm dài rời khỏi tay chém thẳng một vết thương dài tóe máu trên cánh tay tên côn đồ.
Trong lúc bị đau, chiếc súng trong tay hắn ta cũng rơi xuống đất.
Hắn trừng mắt, trong ánh mắt đó chợt hiện vẻ hoảng loạn. Một giây sau, hắn ta lập tức rút ra một lưỡi dao sắc nhọn từ bên hông, kề lên cổ một bé gái cạnh hắn.
Bất chấp vết thương, hắn gào lên: "Đừng qua đây, nếu mày dám qua đây tao sẽ giết nó."
Cô bé khoảng tầm 6 -7 tuổi, chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, lập tức bị dọa khóc thét.
Mẹ kiếp, tên cầm thú này lại dám lấy cô bé nhỏ tuổi như vậy làm con tin, điều này sẽ tạo nên thương tổn lớn đến mức nào trong lòng cô bé.
Trần Dương giận dữ, không nhẫn nhịn được nữa, chỉ muốn xông lên.
“Mày đừng qua đây, mày mà bước qua tao sẽ ra tay.” Vừa nói hắn vừa ghì con dao vào sát cổ cô bé, lớn tiếng nói: "Lui ra phía sau, lui ra phía sau hết cho ông."
Trần Dương dừng bước, không dám tiến thêm.
Lúc này, đồng bọn của tên côn đồ bị Trần Dương đánh ngất cũng đã tỉnh lại, lúc đầu bọn chúng mơ hồ, sau đó nhớ ra mình vẫn đang cướp ở ngân hàng, nháo nhào ngồi dậy, nhìn thấy cánh tay đại ca chảy máu đầm đìa cũng không kịp phản ứng.
“Khốn kiếp, nhanh tỉnh táo lấy tiền đi, chúng ta rút.”
“Ối ối.”
Đồng bọn của tên côn đồ đã phản ứng được, tranh thủ vác tiền lên vai, bước nhanh ra ngoài.
Kẻ cầm đầu bắt giữ cô bé dần dần lui ra cửa.
Ra khỏi đó, bọn chúng nhanh chóng lên một chiếc xe tải Jinbei, chẳng mấy chốc biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Bọn côn đồ vừa đi, mọi người trong đại sảnh thở phào nhẹ nhõm, họ đều có cảm giác đã sống sót sau kiếp nạn.
“Đáng chết, bọn chúng đã bắt cô bé đi rồi.”
Vu Lan tức giận mắng, đi trên đôi giày cao gót đến trước mặt Trần Dương: "Trần Dương, mau lái xe, chúng ta đuổi theo chúng.”
Trần Dương che miệng vết thương cười gượng gạo: “Chị mau gọi điện cho cục để cảnh sát điều thêm người, đối phương có súng, hai chúng ta đuổi theo không an toàn."
Anh cũng muốn cứu cô bé nhưng bây giờ anh đang bị thương, sức chiến đấu giảm đi nhiều, nếu vội vàng xông lên chỉ sợ cái mạng nhỏ của mình cũng không còn.
“Không được, bây giờ phải mau đuổi theo, không thì thời gian qua lâu bọn chúng sẽ trốn thoát.” Vu Lan sốt ruột giậm châm. "Đến lúc đó cô bé sẽ bị nguy hiểm. Trần Dương, coi như tôi xin anh, lái xe đi cùng tôi được không?"
Lúc đó, tên côn đồ ở trong xe.
Bọn chúng tháo khăn trùm đầu xuống để lộ khuôn mặt thật.
Nhìn túi tiền trước mặt, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ kích động.
“Nguy rồi, anh Lỗi, đằng sau có chiếc xe đang đuổi theo chúng ta.”
Vừa lúc đó, tên côn đồ đang lái xe nhìn vào gương chiếu hậu thấy được chiếc xe đằng sau, lập tức hoảng loạn kêu lên.
Những tên côn đồ khác cũng vội nhìn về phía sau, ai nấy đều biến sắc, tên lái xe chính là thằng nhãi ranh đã đánh gục bọn họ trong ngân hàng.
Không xong rồi, thằng nhãi ranh này dám đuổi đến tận đây.
“Làm thế nào đây anh Lỗi, thằng nhãi này lợi hại như vậy, đã trúng một phát đạn mà còn dám đuổi theo.”
“Đừng hoảng hốt!” Người được gọi là anh Lỗi lạnh lùng nói: "Hắn đã trúng một phát đạn, chắc chắn sức chiến đấu giảm đi không ít, chúng ta lái xe lên núi, như vậy bọn nó muốn tìm chúng ta cũng khó.”
Tên cầm đầu tên là Triệu Lỗi, là một kẻ liều mạng không chuyện ác nào không làm, trước đây không lâu vừa chạy trốn đến thành phố Tây Xuyên, hắn tập hợp những tên đàn em này để chuẩn bị làm một vụ lớn rồi chạy đến thành phố tiếp theo, không ngờ lại đụng phải tên cứng đầu khó giải quyết như Trần Dương, suýt nữa thì xôi hỏng bỏng không.
Có điều vẫn còn may, tuy xảy ra chuyện bất ngờ nhưng cuối cùng tiền vẫn tới tay.
Hơn nữa hắn còn nhanh trí bắt một cô bé làm con tin, có lá bùa hộ mệnh này trong tay chắc chắn đối phương không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ cần lợi dụng điểm này, bọn họ nhất định sẽ đào thoát thành công.
Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được liền nở nụ cười đắc ý.
Mà lúc này, trên chiếc xe tải Mercedes phía sau.
Vu Lan thúc giục: "Trần Dương, vượt lên, chặn đường đi của bọn chúng, ép bọn chúng dừng lại."
“Đừng vội, về đến giữa sườn núi chắc chắn bọn họ sẽ dừng xe.”
Trần Dương cười khẩy, hướng chạy của bọn cướp ngu xuẩn này là núi Đông Mang ở phía đông thành phố Tây Xuyên, cũng chính là nơi lần trước Trần Dương gặp phải bọn trộm.
Anh nhớ rất rõ, đường quốc lộ sửa đến chân núi là không sửa nữa, đi lên chỉ có một con đường đất, hơn nữa đường núi chỉ đến giữa sườn núi là hết đường đi.
Vì vậy anh hoàn toàn không cần lấy đá chọi đá, nhỡ hai chiếc xe xảy ra va chạm, làm tổn thương đến cô bé bên trong thì đúng là sai lầm.
Hơn nữa, cô bé cũng là bùa hộ mệnh của bọn chúng, khi chưa tẩu thoát thành công, bọn họ sẽ không dám làm hại cô bé.
Vu Lan một lòng muốn khống chế kẻ bắt cóc, cứu cô bé ra, nên chẳng nghĩ được nhiều như vậy.
Đúng lúc cô chuẩn bị lên tiếng thúc giục lần nữa, thì nhìn thấy vết thương trên bờ vai Trần Dương, lúc này cô mới để ý toàn bộ trong xe đều ngập tràn mùi máu tươi.
Cô hơi lo lắng hỏi: "Vết thương của anh không sao chứ?"
Trong lòng Vu Lan áy náy tự trách mình, sao bản thân lại lỗ mãng như vậy, bây giờ Trần Dương đã trúng đạn rồi.
“Không sao.” Trần Dương đè nén đau đớn, ra vẻ thoải mái nói.
Đúng lúc đó, hai chiếc xe một trước một sau cùng đến chân núi.
Chỉ thấy chiếc xe tải phía trước bất chấp tất cả lái về hướng đường đi lên núi, Trần Dương cũng không hề do dự đi theo sau.
Dần dần, đường núi bắt đầu hẹp vào, cuối cùng cũng hết đường.
Đám côn đồ vội vàng vác tiền, ép cô bé xuống xe.
Vu Lan cũng mau chóng mở cửa xe và đuổi theo.
Trần Dương nhìn vào chỗ ngồi phía sau, lấy con dao găm của Từ phu nhân giấu trong quần áo, tuy bên hông anh vẫn còn thanh kiếm, nhưng thêm một vũ khí vẫn sẽ tốt hơn, không chừng còn có thể tạo ra hiệu quả bất ngờ.
Bình luận facebook