-
Chương 201-205
Chương 201: Lật tẩy
“Anh phải tin, Trương Bán Tiên này bói rất chuẩn đấy!”, Vu Lan nói.
Trần Dương cười nói: "Thôi, tôi không tin cái này đâu!"
“Cậu đừng đi vội!”, Trương Bán Tiên nhất thời lên tiếng, ông ta nắm lấy tay Trần Dương: “Cậu trai này, tôi và cậu coi như là có duyên với nhau, tôi bói miễn phí cho cậu một quẻ!”
“Trần Dương, mày thế mà ăn may, được thầy đây bói miễn phí cho!”, Tào Bảo khó chịu nhìn Trần Dương.
Thực ra tất cả đều là do hắn sắp đặt cả, lúc nãy hắn đã ra hiệu cho "Trương Bán Tiên" bói cho Trần Dương một quẻ.
Những người xung quanh đều không rõ sự tình, họ cứ tưởng là thật, ai ai cũng hô hoán: “Đúng đấy, thầy bói rất chuẩn, để thầy bói cho cậu một quẻ đi!”
Trần Dương vẫn cười cười, lắc đầu nói: "Thôi, số tôi tôi tự biết”.
“Đừng vội!”, Trương Bán Tiên lại bắt đầu ra vẻ bấm đốt ngón tay, nhẩm nhẩm tính tính một hồi ông ta chợt nhíu mày: “Haizz, cậu trai này, kiếp này cậu rất nhiều nghiệp, nếu không hóa giải, e rằng sẽ không giữ được mạng đâu!"
“Thôi đi!”, Trần Dương cau mày, khó chịu nhìn ông ta.
Trương Bán Tiên làm sao có thể thôi được, trong khi nhà tài trợ còn ở bên cạnh nhìn ông ta.
Ông ta đầu tiên thở dài, sau đó nhướng mày, thành tâm nói: "Tôi sẽ không để cậu phải lo lắng đâu!"
Nói xong, miệng vẫn cứ lẩm bẩm, không ngừng run rẩy nắm lấy tay Trần Dương, sau đó ông ta đột ngột dừng lại, nói: “Haizz, cậu cũng là số khổ, nếu tôi đoán không nhầm, cậu đang ở rể, may mà cậu ở rể đấy, nếu không cậu đã mất mạng rồi”.
Mẹ kiếp, cậu ta thật sự ở rể sao?
Những người xung quanh đều nhìn Trần Dương.
Bây giờ ngay cả đến thầy cũng đã nói như vậy, thì anh chàng này quả thực là đi ở rể rồi!
Tào Bảo như mở cờ trong bụng, thầm cho "Trương Bán Tiên" một điểm cộng!
Sau đó hắn gật gù nói: "Trần Dương, tao đã trách nhầm mày. Hóa ra mày đi ở rể là để bảo toàn tính mạng, tao đã hiểu nhầm mày rồi!"
Vu Lan không ngờ rằng Trần Dương đi ở rể là để bảo toàn mạng sống, cũng đúng, có người đàn ông nào lại thực sự muốn đi ở rể cơ chứ.
Nghe lời phán của Trương Bán Tiên, Vu Lan cảm thấy hơi xót xa cho Trần Dương!
Nghĩ đến đây, Vu Lan bước đến bên cạnh Trần Dương, nhẹ nhàng nắm lấy tay Trần Dương an ủi: "Trần Dương, vất vả cho anh rồi”.
Vu Lan tin tưởng tuyệt đối vào lời của Trương Bán Tiên.
Dù sao ông ta cũng chỉ dựa trên ngày tháng năm sinh, mà có thế đoán ra được tên họ, nghề nghiệp của mình nên cô ấy không thể không tin.
Trần Dương cười khổ: "Đội trưởng Vu, cô vẫn không nhìn ra sao, đây rõ ràng là lừa đảo!"
Mẹ nó, bây giờ mấy kẻ lừa đảo cũng thật là to gan lớn mật, ngay cả đội trưởng đội cảnh sát mà cũng dám lừa!
Lời nói của Trần Dương khiến Vu Lan lo lắng.
Cô ấy nói một cách nghiêm túc: "Trần Dương, anh đừng nói linh tinh, Trương Bán Tiên bói rất chuẩn đấy”.
Tào Bảo cười lạnh một cái, sau đó nói: "Trần Dương, có phải là bị thầy nói trúng tim đen rồi không? Hay không dám thừa nhận? Cả cái thành phố Tây Xuyên này ai mà không biết mày ở rể nhà họ Tô, ngày ngày ở nhà làm việc nhà, dọn vệ sinh, còn phải cung phụng vợ, kết hôn hơn hai năm rồi, còn chưa nắm tay vợ bao giờ, tao thấy đúng là mất mặt thay cho mày đấy!"
Hahahaha!
Câu nói của Tào Bảo ngay lập tức làm cho những người ở xung quanh cười phá lên.
Hóa ra cậu trai này lại dũng cảm thế, kết hôn đã hai năm mà chưa từng nắm tay vợ, thế chẳng phải là được cắm cho cặp sừng to đùng sao?
Trương Bán Tiên không nói gì, như thể đang nắm giữ những gì tinh túy nhất, như thể bản thân là một cao nhân!
Trần Dương phớt lờ họ, bước tới với một nụ cười lạnh lùng, nắm lấy cổ áo "Trương Bán Tiên" và nâng ông ta lên.
Roẹt một cái.
Trần Dương đột nhiên xé toạc quần áo ông ta ra.
Bộp!
Ngay khi quần áo bị xé rách, một quyển sổ nhỏ từ bên trong rơi xuống, Trần Dương đi tới, nhặt quyển sổ nhỏ lên.
"Đánh người, cứu tôi với! Còn có luật pháp không đây?", Trương Bán Tiên la hét ầm ĩ, muốn giật lại cuốn sổ nhỏ trong tay Trần Dương.
Trần Dương sao có thể để ông ta lấy lại được, giơ chân đá ông ta lăn xuống đất, sau đó mở sổ ra, Trần Dương ngay lập tức rùng mình ớn lạnh!
Cuốn sổ nhỏ này ghi lại tất cả những người mà ông ta đã lừa, đếm kĩ thì con số phải lên đến hàng trăm người!
Không chỉ vậy, cuốn sổ nhỏ này còn ghi lại kinh nghiệm lừa đảo của ông ta.
Lật đến trang cuối cùng, Trần Dương lập tức xé nó, đưa cho Vu Lan: "Cô tự mình nhìn đi!"
“Cái này… cái này là cái gì?”, Vu Lan thật ra có chút tức giận khi thấy Trần Dương vô cớ đánh người như vậy, nhưng khi nhìn thấy thứ mà Trần Dương đưa cho, theo phản xạ tự nhiên cô ấy vẫn nhận lấy.
Ngay khi nhìn thấy những thứ viết trên đó, cơ thể mềm mại của cô ấy liền đông cứng lại: "Vu Lan, đội trưởng đội cảnh sát thành phố Tây Xuyên…”
Đây ... những thứ ghi ở đây dĩ nhiên là bằng chứng!
Lúc này cô ấy mới hoàn toàn hiểu ra rằng người được gọi là "Trương Bán Tiên" này là một kẻ lừa đảo!
Điều khiến Vu Lan ớn lạnh nhất là mặt sau tờ giấy này còn ghi lại giao dịch giữa Tào Bảo và ông ta, chỉ cần cầu hôn thành công, Tào Bảo sẽ cho ông ta một triệu!
Cơ thể mềm mại của Vu Lan không khỏi run lên, cô ấy siết chặt tờ giấy, sắc mặt ngày càng tối lại.
"Toi rồi..”
"Trương Bán Tiên" ngay lập tức sợ chết khiếp!
Lần này thì toi thật rồi, ông ta chẳng thể ngờ Trần Dương chẳng nói lời nào mà đã ra tay, còn quyển sổ kia là nhật kí hành nghề lừa đảo của ông ta trong nhiều năm trời!
Cho dù bổ đầu ra thì ông ta cũng không nghĩ ra được, Trần Dương đã học được bí kíp Diệu Thủ Không Không của vua trộm Không Không Môn.
Cửu Lưu cũng là đi lừa bịp người ta nên đời trước Diệu Thủ Không Không cũng có ghi chép lại những mánh khóe lừa bịp.
Vu Lan tức giận đến mức đỏ cả mặt, thật nực cười khi đội trưởng đội cảnh sát là cô ấy lại không thể nhìn ra một trò lừa đảo đơn giản như vậy, lại còn bị đùa giỡn.
Cuối cùng, người đàn ông này hóa ra lại là một kẻ lừa đảo.
“Dám ngang nhiên lừa người giữa thanh thiên bạch nhật, ông có biết tôi là ai không?”, Vu Lan tức giận, điểm mấu chốt là, người khơi mào chuyện này chính là Tào Bảo!
“Biết chứ, biết chứ, cô là đội trưởng đội cảnh sát!”, Trương Bán Tiên sợ hãi, vội vàng quỳ xuống trước mặt Tào Bảo van xin: “Cậu Tào, cậu là người bảo tôi diễn trò, cậu không thể thấy chết mà không cứu! Tôi đã già rồi, không thể nào ở phòng giam được đâu!"
Tào Bảo cứng đờ người, lập tức giơ chân đá vào người Trương Bán Tiên, làm ông ta ngã ngửa ra, sau đó hắn mắng: “Cút mau, đừng có ở đấy nói linh tinh nữa, tôi làm sao có thể thông đồng với ông để lừa Lan Lan được? Nói mau, có phải ông thông đồng với Trần Dương vu khống tôi không?"
Trần Dương nghe xong cười thầm, thằng cha dơ bẩn này, bây giờ là lúc nào rồi mà còn tự tát vào mặt mình như thế!
Trương Bán Tiên cũng là một kẻ nhanh trí, nghe ra ý trong câu nói của Tào Bảo, vội vàng gật đầu nói: "Cậu….sao cậu lại biết tôi và Trần Dương thông đồng với nhau?"
"Đủ rồi!"
Vu Lan hét lên một tiếng và đưa tờ giấy trong tay ra trước mặt Tào Bảo: "Nhìn những việc tốt mà anh đã làm đi!"
Tào Bảo kinh hãi, khi nhìn thấy những gì ghi trên tờ giấy, hắn suýt chút nữa hộc máu!
Mẹ kiếp, ông, mẹ nó, lừa đảo thì chỉ cần lừa thôi, rảnh quá hay sao mà đi viết nhật ký, làm vậy không phải người ta sẽ dễ bắt thóp à?
Tào Bảo cười khổ, nhưng không thể thừa nhận, lòng thầm cầu xin một chút vận may, nói: "Lan Lan, em tin anh có được không? Những thứ này đều là ông già kia với Trần Dương thông đồng đổ cho anh, em phải tin anh!"
Vu Lan không nói một lời nào, lạnh lùng lấy điện thoại di động ra bấm số gọi cho đồng nghiệp, một lúc sau đã hai cảnh sát đến dẫn "Trương Bán Tiên" đi!
“Tôi không phục, cậu ta yêu cầu tôi làm!”, Trương Bán Tiên rú lên: “Bắt cả cậu ta lại!”
Thật không may, tờ giấy ghi lại giao dịch giữa ông ta và Tào Bảo đã bị Tào Bảo bí mật tiêu hủy mất rồi.
Trước khi đi, Trần Dương đã đưa cho cảnh sát cuốn sổ ghi lại sự nghiệp lừa gạt của Trương Bán Tiên.
Cha lừa đảo đã bị bắt, chả còn gì để xem, mọi người xung quanh dần giải tán hết.
Lúc này, Vu Lan đi tới trước mặt Trần Dương, cúi đầu, xấu hổ nói: "Trần Dương, thực xin lỗi”.
Trần Dương cười nói: "Ngày đêm đề phòng, nhưng trộm trong nhà thì sẽ khó hơn, sau này chỉ cần chú ý chút là được rồi!"
Thực ra cũng không thể trách Vu Lan, bị đâm sau lưng như thế, cho dù là đội trưởng đội cảnh sát, cũng khó mà tránh được!
Vu Lan gật đầu, được Trần Dương an ủi như vậy, cô ấy thật sự cảm thấy tốt hơn rất nhiều!
Để giảm bớt sự ngượng ngùng, cô ấy đổi chủ đề và nói: "Nhân tiện, Phá Chướng Đan mà lần trước tôi nhờ anh, anh đã có chưa?"
Chương 202: Anh bị điên à?
Trần Dương lắc đầu: "Bây giờ tôi làm gì có, để hôm khác đi”.
Thực ra, anh có, nhưng anh không muốn cho, lý do rất đơn giản!
Anh không phải là một nhà từ thiện, sao có thể chỉ dựa vào một câu nói của Vu Lan mà cho ngay được?
Vu Lan thất vọng gật đầu: "Được rồi, vậy lần sau anh mang đi được không?"
Trần Dương gật đầu, đi cùng cô ấy một đoạn rồi anh rời đi.
Nhìn thấy Trần Dương rời đi, Vu Lan cũng xoay người rời đi, không thèm nhìn Tào Bảo lấy một lần.
“Lan Lan, sao em không đợi anh!”, Tào Bảo vừa gọi vừa đuổi theo.
Vu Lan bây giờ vừa tức giận vừa tuyệt vọng.
Lúc đầu, khi bị Ân Trường Không của Nhật Nguyệt Thần Giáo bắt cóc, sự hèn nhát của anh ta đã khiến mình xấu hổ rồi.
Sau đó lúc đi du lịch ở Vịnh Tây Loan, lại còn thuê cả người đóng giả cá mập, kết quả là thu hút cá mập thật, lại mặc kệ mình, bỏ của chạy lấy người, đúng là đồ hai mặt!
Sau đó bị ba anh em nhà kia cướp bóc, anh ta nhát gan thì không nói làm gì, lại còn vu oan cho Trần Dương, cướp công người khác.
Bây giờ còn tìm người đóng giả thầy bói, hòng lừa mình cưới anh ta!
Mình có thể cưới một người như vậy không, một người có tiền hay không không quan trọng, nhưng nhân cách tệ hại thì tuyệt đối không thể được.
Vu Lan đã hoàn toàn thất vọng về Tào Bảo!
Tào Bảo còn chưa hiểu rằng, Vu Lan đã hoàn toàn loại bỏ hắn ra khỏi tâm trí rồi!
Cùng lúc đó tại nhà họ Từ ở thành phố Tây Xuyên.
Từ Tiểu Nhu đứng trên tầng thượng nhìn về phía xa, làn gió từ từ thổi vào mang theo chút mát mẻ.
Trần Dương đã ở trong Tàng Kinh Các được ba ngày, cũng không biết liệu anh đã ra ngoài hay chưa.
Mấy ngày nay cô ấy như người mất hồn.
Ăn không ngon ngủ không yên, trong tâm trí đều là hình bóng của Trần Dương.
Cô ấy biết rõ rằng Trần Dương đã có gia đình, nhưng cô ấy không thể kiểm soát bản thân, nghĩ đến anh như bị ma nhập.
Đặc biệt là cách đây vài ngày, anh vì cô ấy mà vi phạm nội quy nhà trường, ngang nhiên đối đầu với giáo viên dạy tiết học diễn võ, khiến cô ấy rất cảm động.
Cảm giác được anh che chở thực sự quá an toàn.
Cô ấy chạm vào Thiên Không Chi Thành đang đeo trên cổ, đây là sợi dây chuyền mà Trần Dương đã tặng cho cô ấy ngày hôm đó.
Nghĩ đến việc anh phải tốn rất nhiều công sức để giành được nó cho mình, lòng cô ấy cảm thấy rất ngọt ngào.
Nghe đồn Tô Diệu đối với anh ấy không được tốt, rồi sau họ sẽ ly hôn ...
Nghĩ đến điều này, trong lòng Từ Tiểu Nhu dâng lên một ý chí chiến đấu.
Bên kia, Trần Dương đã tìm gần 20 phút rồi mà vẫn chưa tìm thấy Tô Diệu.
Đường Miếu Hội này sầm uất quá, đông người qua lại, Trần Dương lại cao, nhìn đâu cũng chỉ thấy đầu người.
Đặc biệt, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng hoa, có những cô gái trẻ cầm hoa trên tay, liên tục mời chào khách qua đường.
Nhắc mới nhớ, anh và Tô Diệu đã kết hôn được gần ba năm rồi thế mà đến hoa còn chưa tặng được bó nào.
Nghĩ đến đây, Trần Dương không khỏi cảm thấy xấu hổ, anh thực sự không giỏi mấy việc như vậy, hay là hôm nay nhân cơ hội này tạo bất ngờ cho cô thì sao nhỉ?
Nghĩ vậy, Trần Dương gọi điện cho Mễ Tuyết, sau khi giao việc xong, Trần Dương liền cúp máy.
Ấy?
Vừa cúp máy, Trần Dương liền dừng lại.
Anh ngẩng đầu lên nhìn và ngay lập tức nhìn thấy Tô Diệu.
Bên cạnh Tô Diệu là Lý Mật và một người phụ nữ khác, người phụ nữ này trông rất quen, Trần Dương nhất thời cũng không nhớ được mình đã nhìn thấy cô ta ở đâu!
Cuối cùng cũng được tìm được rồi!
Trần Dương vui mừng khôn xiết, đi về phía ba người, vừa mới đi được vài bước, liền phát hiện đằng sau Tô Diệu còn có hai người đàn ông.
Hóa ra là Sở Thâm và Dư Phi?!
Dư Phi là cháu đích tôn của nhà họ Dư, Trần Dương không biết rõ về anh ta, anh ta là người đã thi đấu ở Vịnh Tây Loan lần trước!
Anh vỗ đầu mình, người phụ nữ khoác tay Tô Diệu chẳng phải là Kim Nhã Lan, vợ của Dư Phi sao?
Sở Thâm thì khỏi phải nhắc đến nữa.
Khi ở vịnh Tây Loan, thằng cha này đã ngang nhiên bắt chuyện với Tô Diệu và thể hiện sự hứng thú của mình với Tô Diệu.
Hai người vẫn còn đang mâu thuẫn với nhau!
Sở Thâm rủ vợ chồng Dư Phi tối nay cùng đến đường Miếu Hội.
Nhưng không ngờ, lại tình cờ gặp Tô Diệu.
Lần trước khi nhìn thấy Tô Diệu ở vịnh Tây Loan, hắn đã bị Tô Diệu thu hút, vì vậy hắn đã hạ quyết tâm hái được bông hoa kiêu ngạo là Tô Diệu.
Sự trùng hợp này khiến Sở Thâm càng thêm hưng phấn, lẽ nào đây là sự sắp xếp của Thượng Đế?
Mỡ đã dâng đến miệng mèo rồi, nếu như mình không nắm lấy, thì thật là đáng trách.
Sở Thâm đầu tiên là chào hỏi Tô Diệu, Tô Diệu thật ra không có ấn tượng tốt lắm về Sở Thâm, nhưng người ta đã cười chào hỏi rồi, cô cũng không thể làm lơ được?
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Tô Diệu mượn cớ muốn rời đi, ai mà biết vợ của Dư Phi cả tối luôn khoác tay cô, làm cho cô có chút ngượng ngùng, nhưng lại không thể tức giận, dù sao nhà họ Dư cũng là một gia tộc lớn, làm mất lòng con dâu trưởng của nhà họ sẽ mất nhiều hơn là được.
Lúc này thì bị Sở Thâm bám lấy.
"Wow, Diệu Diệu, em nhìn những bông hoa xinh đẹp kia mà xem”.
Lúc này, Kim Nhã Lan đang khoác tay Tô Diệu không kìm được ồ lên một tiếng, chỉ vào phía trước, nói: "Thật là những bông hồng xinh đẹp!"
Tô Diệu và Lý Mật nhìn về hướng cô ta chỉ, cả hai đều sững sờ.
Ngay lập tức nhìn thấy Sở Thâm đột nhiên bước tới với một bó hoa hồng lớn đỏ tươi trên tay!
"Tiểu thư Tô Diệu, đây là hoa hồng đỏ kiểu Pháp anh đặc biệt chuẩn bị cho em, em có thích không?"
Bó hoa này là hoa hồng đỏ nhập khẩu từ Pháp, mỗi bó có giá hàng chục bảng Anh.
Vậy mà ở đây có cả thảy 999 bông, giá của số hoa hồng đỏ này lên đến hàng trăm nghìn.
Món quà tâm huyết như vậy, những bông hoa tươi rực rỡ như vậy, ngay cả nữ thần như Tô Diệu chắc chắn cũng không cưỡng lại được đâu nhỉ?
Haha, cô ấy chắc chắn là cảm động rồi?
Nghĩ đến đây, Sở Thâm không khỏi cảm thấy tự đắc! Mỹ nhân nhỏ bé ơi, ngoan ngoãn sà vào lòng anh đây đi nào!
Tô Diệu không những không cảm động mà còn dùng ánh mắt xa lạ nhìn hắn: "Anh tặng hoa cho tôi làm gì? Tôi đã kết hôn rồi, anh không biết sao?"
Thật ra mà nói, Tô Diệu không kinh ngạc tí nào, mà là có chút kinh hãi!
Bản thân đã có gia đình rồi, Sở Thâm này còn ngoan cố bám lấy cô, thật là rất ghê tởm!
"Chà, thật lộng lẫy, bó hoa này đẹp quá!"
"Chồng à, em cũng muốn 999 bông hồng đỏ! Anh tặng em nhé?"
"Nếu ai đó gửi cho tôi 999 bông hồng bây giờ, tôi chắc chắn sẽ làm bạn gái của anh ấy!", một vài cô gái xung quanh ngưỡng mộ nói.
Lúc này, Kim Nhã Lan nắm tay Tô Diệu, cười nói: "Diệu Diệu, mau nhận hoa đi, đây là tấm lòng của Sở Thâm đấy!"
“Đúng đấy, cô Tô, cô nhận đi!”, Dư Phi ở bên cạnh nói: “Đây là hoa hồng đỏ đích thực của Pháp. Anh Sở đã tốn rất nhiều công sức mới nhờ được người chuyển về đây đấy”.
"Cái này ...”, Tô Diệu nhìn Lý Mật cầu cứu.
Lý Mật lúc này cũng bất lực, cô ta thở dài, nhẹ nhàng gật đầu.
Hay là cứ nhận đi, nếu như từ chối thì sẽ làm Sở Thâm phật ý, còn có nhà họ Dư, đều không dễ chọc vào đâu.
Tô Diệu cam chịu gật đầu với Sở Thâm: “Cám ơn!"
Đành phải nhận lấy bó hoa, nhưng bó hoa quá lớn, Sở Thâm hỏi địa chỉ nhà của Tô Diệu, sau đó sai người đem hoa đến nhà cho cô.
Tô Diệu không nghĩ gì nhiều, nói cho Sở Thâm địa chỉ nhà.
Điều này như tiếp thêm động lực cho Sở Thâm, thậm chí địa chỉ nhà cũng nói cho mình biết rồi, sắp hẹn hò đến nơi rồi nhỉ?
Sở Thâm mở cờ trong bụng, nhưng lại cố ý xụ mặt nói: "Nói cám ơn không phải là khách khí quá sao? Chỉ có em mới xứng với những bông hoa đẹp như vậy! Lần sau không được khách khí như thế nữa đâu đấy!"
Tô Diệu cười cười, không nói gì.
Vừa đúng lúc cô định rời đi, thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ xa đi tới.
Lúc nhìn thấy bóng dáng đó, trong lòng Tô Diệu tràn đầy vui sướng.
"Trần Dương, anh cuối cùng cũng đến rồi!"
Tô Diệu bỏ tay Kim Nhã Lan ra, vui vẻ chạy đến chỗ Trần Dương, ôm chầm lấy Trần Dương.
Lý Mật cũng sửng sốt, khi nhìn ra người đến là Trần Dương, cô ta có chút căng thẳng, dù sao lần trước tự ý muốn bán nhà cũng đã làm mất lòng Trần Dương rồi, tuy rằng không bị xử lý nhưng trong lòng cô ta cũng đã sợ hãi: "Dương ... Anh Dương, anh đến rồi…”
Cảm nhận được sự căng thẳng của Lý Mật, Trần Dương mỉm cười với cô ta, điều này khiến Lý Mật nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Sở Thâm vô cùng tức giận.
Mẹ nhà nó chứ, mình với Tô Diệu đang rất tốt đẹp, sao thằng phế vật này lại tới chứ!
Không phải hắn đang ở trong Tàng Kinh Các sao?
Sao lại ra rồi?
Tô Diệu ôm chặt lấy Trần Dương, như thể ôm cả thế giới.
Cô ngẩng đầu nhìn Trần Dương, xót xa vuốt má anh, hỏi: "Mấy ngày nay anh ở Tàng Kinh Các thế nào?"
Trần Dương mỉm cười gật đầu, anh rất vui, cuối cùng vợ anh cũng đã biết quan tâm đến người khác rồi.
Sau đó, cái nhìn của Trần Dương chuyển sang Sở Thâm, anh cười lạnh nói: “Sở Thâm, anh không có liêm sỉ à, anh biết Tô Diệu là vợ của tôi, còn tặng hoa hồng cho cô ấy. Anh bị điên à?"
Chương 203: Trăm hoa đua nở
Đồ chó, tặng 999 bông hồng, lộ rõ ý đồ chẳng khác nào câu “Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy” hay sao?
Trước đây khi ở Vịnh Tây Loan, thằng cha mặt dày này cứ bám dính lấy Tô Diệu.
Lúc này, Kim Nhã Lan ở bên cạnh chỉ thẳng vào mặt của Trần Dương, chửi bới: "Trần Dương, cậu làm sao vậy? Sở Thâm có lòng tốt muốn tạo bất ngờ cho Tô Diệu bằng hoa hồng đỏ từ tận bên Pháp chuyền về, đã không cảm ơn người ta một câu còn mắng nhiếc người ta? Cậu đúng là cái loại lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử!"
Đùa chắc, không phải chỉ là đứa ở rể nhà họ Tô sao?
Đã giữ thể diện cho hắn rồi? Vậy mà còn dám nói chuyện kiểu đó!
Loại đàn ông như hắn, cô ta coi khinh!
Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt Tô Diệu liền thay đổi: "Kim Nhã Lan, chị đang nói cái gì vậy...”
Nhìn thấy Kim Nhã Lan nói, Dư Phi cũng lên tiếng: "Vợ tôi nói đúng, cậu phải tự ý thức được thân phận của mình chứ!"
Sở Thâm lạnh lùng cười, nói: "Trần Dương, anh nghe chưa? Tôi chỉ tạo một bất ngờ thú vị cho Tô Diệu thôi, anh quạo lên làm cái gì vậy? Cả cái thành phố Tây Xuyên này ai mà không biết anh và Tô Diệu đã kết hôn lâu rồi mà còn chưa làm chuyện ấy, cái đấy của anh chắc là không lên được nữa rồi!"
Sở Thâm nói hết sức thô thiển, làm Tô Diệu và Lý Mật đều đỏ mặt.
"Làm sao, anh không làm được nữa mà vẫn nhất quyết chiếm lấy Tô Diệu? Đời người không ngắn cũng chả dài, anh kết hôn với Tô Diệu bao nhiêu năm rồi, lãng phí hết thanh xuân của con gái nhà người ta rồi, hôm nay, tại đây, tôi sẽ nói hết, tôi thích Tô Diệu, tôi muốn theo đuổi cô ấy, thế nào?"
Nói rồi, Sở Thâm tiếp tục cười khẩy: "Một thứ rác rưởi như anh ở nhà họ Tô gần ba năm rồi, đã tặng Tô Diệu món quà nào chưa? Anh nhìn lại mình đi, cái bộ dạng luộm thuộm, râu ria xồm xoàm,lôi thôi lếch thếch thật sự khiến người ta phát tởm, anh như thế liệu có thể đem lại hạnh phúc cho Tô Diệu không?”
Trần Dương bị mấy cái tiêu chuẩn dở hơi của Sở Thâm làm cho phì cười: "Sở Thâm ơi là Sở Thâm, đúng là tên nào người nấy, mấy lời nói súc sinh như vậy mà cũng nói ra khỏi mồm được sao? Sao, anh cho rằng một bó hoa thì ghê gớm lắm à, người khác không mua nổi chắc?"
Ngay khi Trần Dương vừa nói xong, Sở Thâm liền bật cười: "Đúng vậy, nó ghê gớm lắm đấy, hoa hồng Pháp này được tôi vận chuyển bằng đường hàng không lận, một bông giá một trăm bảng Anh, ở đây có 999 bông, tương đương với hơn 900.000 đồng Hoa Hạ! Anh có giỏi thì đem một bó hoa y hệt đến đây!"
Chà!
Bó hoa hồng này thực sự có giá hơn 900.000!
Những người xung quanh đều trầm trồ trước lời nói của Sở Thâm!
Trời ạ, giàu quá! Bó hoa hồng kia quả thực cần nhiều tiền như vậy.
Bằng đó có thể mua được hẳn một căn nhà hai phòng ngủ ở thành phố Tây Xuyên cơ đấy!
Ánh mắt của mấy cô gái nhìn Sở Thâm đều thay đổi, đây rõ ràng là công tử nhà giàu mà!
Lại nhìn Trần Dương, cậu trai này mặc toàn đồ rẻ tiền, cả người chắc cũng chỉ đến 200, sao mà so sánh được với người ta?
Cậu trai này thật đáng thương, đến ngay cả vợ cũng không giữ được!
Nhiều người nhìn thấy, không khỏi lắc đầu ngán ngẩm, xã hội này quá thực dụng, sớm muộn gì thì người phụ nữ này cũng sẽ đi theo một người có tiền thôi!
Sở Thâm cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, trong lòng lại càng thêm phấn chấn, dương dương tự đắc nhìn Trần Dương, nói: "Nếu muốn, tôi có thể mua hết hoa ở cả cái đường Miếu Hội này tặng hết cho Tô Diệu”.
Nghe vậy, mọi người xung quanh đều nhìn hắn!
Mạnh miệng ghê, đường Miếu Hội này có biết bao nhiêu cửa hàng hoa, ít nhất cũng có đến mấy chục cái, mua hết thì cần nhiều tiền đến mức nào cơ chứ!
Lúc này, Kim Nhã Lan liền nói với Tô Diệu: "Diệu Diệu, Trần Dương không phải là loại tốt lành gì đâu, lựa chọn Sở Thâm mới là đúng đắn!"
Không ngoa khi nói Kim Nhã Lan là con dâu trưởng của nhà họ Dư, thân sinh của cô ta cũng là một gia tộc có tiếng ở thành phố Bắc Miên!
Trên thực tế, đối với những gia tộc như này, thì việc tuyển con rể ở rể là chuyện khá bình thường, nói chung là họ không coi những kẻ ở rể này là người!
Cô ta không hiểu được tại sao Tô Diệu có nhan sắc, có khí chất, có tiền tài này, lại đi yêu một kẻ phế vật như Trần Dương?
Sở Thâm tốt biết bao.
Trẻ trung phong độ, lắm của nhiều tiền, môn đăng hộ đối!
Hai người vô cùng xứng đôi vừa lứa!
Tô Diệu không thèm quan tâm cô ta, cô nắm chặt tay Trần Dương, nói: "Trần Dương, mình đi thôi”.
Sở Thâm đã nói là làm.
Năng lượng của hội con nhà giàu chắc chắn không phải thứ mà Trần Dương có thể tưởng tượng ra được!
Dù không biết tại sao Trần Dương bỗng trở nên giàu có, nhưng có tiền mà không có quyền thì cũng vô dụng.
Mối quan hệ mà đám con cháu nhà giàu này có chắc chắn không phải thứ mà Trần Dương có thể sánh được.
Trần Dương cười, vỗ vỗ tay Tô Diệu, nói: "Không sao, anh cũng muốn xem xem hắn mua như thế nào!"
Tô Diệu lo lắng, sao anh ấy lại ương ngạnh thế chứ?
Khi những người xung quanh nhìn thấy Trần Dương không rời đi, tất cả đều lắc đầu.
Đã đến nước này rồi, cậu ta vẫn không bỏ cuộc, ở lại đây như này không phải để người ta có cơ hội làm nhục sao?
"Tốt, có bản lĩnh đấy!”
Sở Thâm cười cười, gọi một cuộc điện thoại, sau đó nói: "Năm phút, sau năm phút, tôi cho anh thấy thế nào là trăm hoa đua nở!"
“Được, tôi mong chờ đấy!”, Trần Dương cười, gật đầu.
"Trần Dương, chúng ta đi có được không ..”, Tô Diệu cầu xin!
“Diệu Diệu!”, lúc này, Lý Mật đi tới, thì thầm vào tai Tô Diệu: “Tin Trần Dương…”
Khi nghe những lời của Lý Mật, Tô Diệu sững sờ.
Thời gian cứ thế trôi qua, đã qua bốn phút, Sở Thâm nói với Trần Dương: "Còn một phút đồng hồ, giờ anh muốn đi thì hẵng còn kịp đấy!"
“Không sao, tôi sẽ đợi!”, Trần Dương cười, vẻ mặt bình tĩnh.
Rất nhanh năm phút đồng hồ đã trôi qua, trăm hoa đua nở trong tưởng tượng của Sở Thâm hoàn toàn không xuất hiện!
“Chuyện gì vậy!”, Sở Thâm lại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa.
Trần Dương nhìn Sở Thâm, nói: "Đã qua sáu phút rồi đấy, trăm hoa đua nở của anh đâu?"
"Vội gì? Anh không thấy tôi đang gọi điện thoại sao?", Sở Thâm lạnh lùng cười nói.
Trần Dương cười: "Thôi được rồi, cứ từ từ gọi đi, tôi không có thời gian đùa với anh nữa!"
Nói rồi, Trần Dương lấy điện thoại di động ra và gọi cho Mễ Tuyết.
“Có thể bắt đầu rồi đấy!”, Trần Dương ra lệnh.
“Vâng, thưa tổng giám đốc!”, giọng của Mễ Tuyết truyền qua điện thoại!
Chà!
Đột nhiên, những người trên đường Miếu Hội đều dừng lại, họ lấy ra một bông hồng từ phía sau như ma xui quỷ khiến.
Như thể đã học thuộc lòng, mọi người đều gọi tên một người, đó là Tô Diệu! Cái gì?
Cái này ... cái này ... cái quái gì thế này!
Những người xem xung quanh sợ đến ngây người!
Sau một cuộc điện thoại, tất cả mọi người trên đường Miếu Hội đều dừng lại, hơn nữa mọi người còn đồng thanh cùng gọi tên một người!!!
Kim Nhã Lan và Dư Phi ở bên cạnh ngạc nhiên mới mức không nói được lời nào!
Đặc biệt là Dư Phi, anh ta đổ mồ hôi lạnh, Trần Dương rốt cục là ai?
“Sở Thâm, trăm hoa đua nở của anh đâu? Còn chưa chuẩn bị xong à?”, Trần Dương cười nói.
"Mày... mày…”, Sở Thâm đã hoàn toàn bị choáng! Mẹ ơi, chuyện gì thế này!
"Mọi người mau nhìn xem, mưa hoa hồng kìa!"
Lúc này, một tiếng hét trong đám đông vọng ra.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên trời, tất cả đều ngẩn ra!
Trời ơi, những cánh hoa hồng thực sự đang chầm chậm từ trên trời rơi xuống.
Woa!
Mọi người đều sững sờ!
Đây ... đây là do ai làm?
Hoành tráng quá!
Nhiều người nhìn về phía Sở Thâm.
Trong lòng bọn họ, thì chỉ có Sở Thâm mới có khả năng này.
Nhưng mà, bọn họ không hề biết rằng, Sở Thâm vào lúc này cũng đang sững sờ, không biết chuyện gì đang xảy ra!
Hắn vốn là muốn mua hết hoa ở đây, sau đó đem những bông hoa rực rỡ đó tặng cho Tô Diệu, còn mỗi người tay cầm một bông hoa, lại còn mưa hoa từ trên trời xuống hoàn toàn không phải hắn làm.
Lẽ nào...
Là thằng cha ở rể?
Hắn vô thức nhìn về phía Trần Dương, mới phát hiện ra Trần Dương đã mất dạng!
Chết tiệt, hắn đã đi đâu mất rồi!
Lúc này Tô Diệu cũng vừa mới hoàn hồn, nhìn sang bên, Trần Dương ở bên cạnh đã biến mất.
Cô lo lắng hét lên: "Trần Dương, anh ở đâu!"
Lý Mật cũng sực tỉnh ra, cô ấy nhìn Tô Diệu đầy ghen tị: "Diệu Diệu, Trần Dương tốt với cậu quá!"
“Ai da, Mật Mật, cậu mau tìm Trần Dương cho tôi đi, anh ấy đi đâu mất rồi!”, trong tiềm thức Tô Diệu nghĩ đây là chiêu trò của Sở Thâm, cô cho rằng lòng tự trọng của Trần Dương đã bị tổn thương nên anh mới bỏ đi, vì vậy cô vô cùng lo lắng.
Trong lúc Tô Diệu đang vô cùng lo lắng, biểu cảm của Sở Thâm, Dư Phi và Kim Nhã Lan đột nhiên thay đổi, Tô Diệu nhìn theo ánh mắt của họ, ngay lập tức sững sờ.
Chương 204: Sự chúc phúc của Venus
Nhìn thấy Trần Dương ôm một bó hoa hồng trong tay, nhưng không phải hoa hồng đỏ, mà là một bó hoa hồng màu vàng cam!
Lúc này, Kim Nhã Lan trợn tròn hai mắt, kêu lên một cách kinh ngạc: “Trời ơi, hoa hồng Juliet!”
Chính xác, đây chính là hoa hồng Juliet trong truyền thuyết, nó còn có một cái tên khác là “ba triệu bảng anh!”
“Chị dâu, ba triệu bảng anh là sao?”, Sở Thâm không biết nên lên tiếng hỏi.
“Bó hoa này có giá là ba triệu bảng anh!”, Kim Nhã Lan chậm rãi nói.
Cái gì!
Sở Thâm và Dư Phi đều kinh ngạc!
Ui!
Những người vây xung quanh Kim Nhã Lan nghe được ai nấy đều hít một hơi thật mạnh.
Trời ơi, một bó hoa hồng như vậy mà tốn mất ba triệu bảng, loại hoa gì vậy, đắt thế không biết!
Tất cả mọi người đều không tin vào mắt mình, họ nhìn Trần Dương, giống như là đang trong truyện nghìn lẻ một đêm vậy.
Lý Mật đứng bên cạnh cũng ngưỡng mộ vô cùng.
Trời ơi, loài hoa quý như vậy, Tô Diệu đúng là hạnh phúc quá đi.
Đâu có cô gái nào có thể cưỡng nổi được sức hút của nó cơ chứ, bởi vì loài hoa này thực sự quá đẹp.
Lúc này Tô Diệu che miệng, cô ngạc nhiên đến mức đầu óc choáng váng.
Tách! Tách! Tách!
Đột nhiên, hai bên đường Miếu Hội chiếu lên người Trần Dương những ánh đèn sáng chói.
Những người đang cầm hoa tươi trong tay tự giác xếp thành hai hàng, mọi người có mặt ở đó đều trở nên yên lặng!
Giờ phút này, con đường trở nên yên tĩnh lạ lùng!
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Trần Dương.
Tô Diệu che ngực mình, cô cảm thấy tim của mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không biết phải phản ứng như thế nào.
Một bước, hai bước, ba bước…Trần Dương nở nụ cười ấm áp.
Giờ phút này anh chính là nhân vật chính.
Không ít người lấy điện thoại di động ra ghi lại cảnh này.
Nhiều nữ sinh tròn xoe mắt, trời, sao có thể lãng mạn vậy chứ.
Trần Dương mặt mày rạng rỡ, nở nụ cười đi về phía Tô Diệu và tặng bó hoa tươi trong tay cho cô: “Vợ à, hơn hai năm nay em đã chịu nhiều thiệt thòi rồi!”
Chỉ một câu nói đó thôi cũng khiến Tô Diệu mắt đỏ cay cay!
Cô lấy tay che miệng lại cố không để mình khóc thành tiếng, khoảng thời gian hai năm này cô đã phải chịu biết bao sự vu khống hãm hại, nhận quá nhiều lời phỉ báng.
Tất cả mọi người đều xem thường Trần Dương, nhục mạ anh là một kẻ vô dụng, là một kẻ ở rể còn không bằng một vú em.
Nhưng cũng đâu có ai biết là làm vợ Trần Dương cô cũng đã phải chịu biết bao nhiêu tủi nhục.
Đối mặt với mẹ, đối mặt với gia tộc, cô kiên quyết không ly hôn, đó quả là một sự dũng cảm to lớn.
Tất cả những chuyện này Trần Dương đều biết và đều hiểu!
Anh xót xa lau nước mắt cho Tô Diệu, nhìn cô với ánh mắt chân thành, nói: “Sau này anh sẽ không để em phải chịu tổn thương nữa, cũng sẽ không để em phải chịu thiệt thòi, đây là lời hứa không bao giờ thay đổi!”
Dù giọng nói không quá lớn, nhưng lời nói vô cùng kiên định!
Đây cũng chính là lời cam kết tuyệt vời nhất của một người đàn ông dành cho người phụ nữ.
Tất cả mọi người ai nấy đều đổ dồn ánh mắt về phía Tô Diệu.
Không ít nữ sinh đều cảm thấy hâm mộ cô từ tận đáy lòng, nếu như bọn họ cũng có một ông chồng như vậy, thì tốt biết bao!
Giờ phút này đây, Tô Diệu chính là thần tượng của tất cả bọn họ.
Nước mắt của Tô Diệu lã chã rơi.
Cô đã từng phải khóc rất nhiều lần, nhưng lần này cô khóc không phải vì buồn, mà là vì quá vui, quá xúc động!
Cô nhận lấy bó hoa từ trên tay Trần Dương, cho dù đây không phải là “bó hoa được gọi là ba triệu bảng anh” đi chăng nữa thì cô vẫn sẽ rất vui, bởi vì đây là bó hoa đầu tiên Trần Dương tặng cô.
Sau khi nhận lấy bó hoa, Tô Diệu tưởng là Trần Dương sẽ đến ôm mình một cái.
Nhưng Trần Dương lại lùi về sau hai bước, sau đó anh quỳ một chân dưới đất!
Không biết từ lúc nào trong tay anh lại cầm một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh!
Ồ!
Dưới ánh đèn chiếc nhẫn ấy mới lấp lánh làm sao, viên kim cương thật là bự!
Hơn nữa lại là loại kim cương xanh vô cùng quý hiếm.
Mọi người lại được một phen xôn xao!
“Trời ơi, đó…đó chẳng phải là chiếc nhẫn kim cương có tên "Sự chúc phúc của Venus" hay sao!”
Nếu như bó “hoa hồng Juliet” đã khiến Kim Nhã Lan phải trầm trồ, thì chiếc nhẫn “sự chúc phúc của Venus” này khiến cô ta thực sự đứng hình!
Là một thiên kim đại tiểu thư sống trong nhung lụa, giờ lại là một phu nhân cao quý, cô ta ngày ngày đều được tiếp xúc với giới thượng lưu, nên những đồ xa xỉ cô ta thuộc như trong lòng bàn tay.
Kim Nhã Lan tin vào mắt nhìn của mình, cô ta tuyệt đối không thể nhầm lẫn được.
Ánh mắt Trần Dương nhìn Tô Diệu không rời, vô cùng kiên định và chân thành, anh nói: “Vợ à, chúng ta đã kết hôn được hơn hai năm, ngay cả một chiếc nhẫn bình thường anh cũng chưa từng tặng cho em, chiếc nhẫn này coi như là để bù đắp lại những điều đó, mặc dù muộn, nhưng anh hy vọng em sẽ thích!”
Tô Diệu không nghĩ được thêm gì, đầu óc cô trống rỗng!
“Sự…sự chúc phúc của Venus!”
Đây chính là chiếc nhẫn cô thích nhất.
Nếu như “Thiên Không Chi Thành” là sợi dây chuyền cô thích nhất, thì chiếc nhẫn “Sự chúc phúc của Venus” này là chiếc nhẫn mà cô thích nhất!
Nếu so về giá thì chiếc nhẫn này đắt hơn nhiều!
Hai năm trước trong buổi đấu giá Caltex đã từng xuất hiện chiếc nhẫn này, giá lúc ấy là ba mươi triệu bảng anh!
Trời ơi, Sự chúc phúc của Venus sao! Điên rồi! một số cô gái không chịu được hét lên!
Đúng quả thực là kinh hãi quá đi, tại sao có thể bày ra một màn tặng quà lãng mạn như vậy, một bó hoa ba triệu bảng, một chiếc nhẫn có giá ba mươi triệu bảng, trời…người đàn ông này đúng là có tiền quá đi!
Dư Phi và Kim Nhã Lan hai mắt nhìn nhau, họ đều hiểu được sự kinh ngạc trong đôi mắt của đối phương!
Chỉ có Sở Thâm là dường như còn chưa lấy lại được tinh thần!
Lúc này, tâm trạng Tô Diệu đang hưng phấn và cảm động vô cùng, giờ phút này đây, cô cảm thấy mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.
Cô đưa đôi tay ngọc ngà bên phải ra, sắc mặt rạng rỡ, ánh đèn lúc này đều hướng về phía cô và Trần Dương.
Trần Dương chậm rãi đeo chiếc nhẫn lên ngón tay áp út của cô.
“Chồng à, em cám ơn anh!”
Tô Diệu nhào vào lòng Trần Dương, ôm lấy tấm lưng rộng của anh.
“Bộp bộp bộp!”
Hai hàng người đột nhiên vỗ tay rần rần! Tiếng vỗ tay nghe chói tai, rồi tiếng huýt gió không ngớt!
Trần Dương ôm chặt lấy Tô Diệu, hai năm, đây là lần đầu tiên anh thực sự được ôm cô.
Không chỉ ôm được cô gái ấy, mà giờ anh đã ôm trọn được trái tim ấy.
Hai người đắm chìm trong thế giới của nhau.
Đến khi Tô Diệu lấy lại được bình tĩnh, cô thẹn thùng nép vào ngực Trần Dương không chịu buông.
“Chồng à…em cảm ơn anh, em hạnh phúc quá”.
Tô Diệu vừa cảm thấy bất ngờ đan xem với hạnh phúc, nhưng cô sợ đây không phải là sự thật, bởi vì chỉ mấy ngày trước thôi Trần Dương còn đang giận cô, khiến cô có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.
“Chồng à, anh sẽ không rời xa em chứ?”
Trần Dương thoạt đầu cũng hơi bất ngờ, nhưng anh liền nhẹ giọng nói: “Không có chuyện đó đâu, cả đời này anh sẽ không rời xa em!”
Nói xong Trần Dương ôm chặt lấy Tô Diệu vào lòng, nếu có thể hợp làm một thì anh cũng muốn làm.
Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn lên hai người họ.
Lúc này Sở Thâm mới trấn tĩnh lại, điên cuồng hét lên: “Không…đây không phải là thật, đều là giả, là giả hết…”
“Mau hôn đi!”
Lúc này trong đám người không biết có ai đó đã lên tiếng.
Trong nháy mắt, như bắt nhịp cho một dàn đồng ca vậy!
“Mau hôn đi, mau hôn đi, mau hôn đi….”
Mọi người xung quanh đều hô to, nhấn chìm tiếng của Sở Thâm.
Khi thấy mọi người hô lên như vậy, khuôn mặt Tô Diệu đỏ bừng lên, tuy là vô cùng ngượng ngùng nhưng trong lòng cũng không khỏi hồi hộp mong đợi.
Tuy là có chút ngại, nhưng cô đã nhắm hai mắt lại!
Chuyện này không thể nào để người phụ nữ chủ động được chứ nhỉ?
Trần Dương cười một tiếng sau đó làm tới luôn.
Trong giây lát, bờ môi của họ đã cuốn lấy nhau!
Cũng gần ba năm rồi nhưng đây là lần dầu tiên Trần Dương hôn Tô Diệu.
Trong giây phút môi chạm môi ấy, toàn bộ sức lực của Tô Diệu dường như đã bị rút hết sạch, đầu óc cô chỉ còn lại một mảng trống rỗng.
Cô để mặc cho anh hôn, anh hôn cô thật sâu, cô dường như không còn biết phải phản ứng lại như nào.
Khi Trần Dương hôn sâu hơn nữa, trong khoảnh khắc anh mở được hàm răng của cô thì dường như linh hồn của hai người hòa quyện vào với nhau, khiến mọi người xung quanh cũng sung sướng hoan hô.
“Rào rào rào”.
Tất cả mọi người đều vỗ tay, tiếng vỗ tay như tiếng sấm rền.
Sở Thâm dường như bị dội cho một gáo nước lạnh, hắn tận mắt nhìn thấy cảnh hai người hôn nhau nồng cháy dưới ánh đèn sáng!
Trong giây phút hai người đang hôn nhau nồng cháy, từ phía xa xa phát ra những tiếng la thảm thiết!
“Mau! Mau chạy đi!”
Tiếng kêu vang lên khiến ai nấy xôn xao!
Con đường Miếu Hội đang đông vui náo nhiệt bỗng trở nên toán loạn, đám người bắt đầu lùi lại, lao về phía lối ra khác của con đường chạy thoát thân.
Đến khi đám người tản dần đi, thì lúc này có hơn bốn mươi người, hung hăng tiến về phía Trần Dương.
Cầm đầu là một người trung niên chừng bốn năm mươi tuổi, sát khí đằng đằng.
Người này không ai khác chính là bố của Thẩm Lãng, Thẩm Hiêu Hùng!
Thẩm Lãng đã bị Trần Dương chém hơn bốn trăm nhát, hiện đã ở bệnh viện cấp cứu mấy ngày mấy đêm, cuối cùng tuy đã giữ được tính mạng.
Nhưng hắn thành một kẻ tàn phế, của quý cũng bị hỏng!
Thẩm Hiêu Hùng chỉ có thằng con này, giờ hắn đã tàn phế, điều này khiến ông ta nổi điên! Chuyện này không khác gì chuyện từ giờ nhà họ Thẩm sẽ tuyệt tự tuyệt tôn!
Nợ máu phải trả bằng máu, ông ta nhất định phải giết chết tên đầu sỏ, ông ta nhất định phải giết chết Trần Dương.
Chương 205: Tấm giáp bảo vệ
“Đứa nào chém bị thương được Trần Dương thưởng mười triệu, giết chết được nó sẽ được mười lăm triệu!”, ánh mắt Thẩm Hiêu Hùng rực đỏ!
Lần này, ông ta đến đây một lòng muốn giết Trần Dương.
Tiền ông ta không quan tâm, cái ông ta quan tâm bây giờ là mạng của anh!
Những tên đàn em mà ông ta đưa tới nghe thấy những lời đó đều vô cùng kích động, hoàn cảnh sinh anh hùng mà.
Không cần biết bọn họ làm vì đây là công việc, hay là vì tiền?
Nhưng Trần Dương lập tức hiểu được những kẻ này là người của nhà họ Thẩm.
Có điều anh không nghĩ rằng nhà họ Thẩm sẽ đến vào lúc này!
Thật ra Trần Dương không biết rằng, Thẩm Hiêu Hùng đã muốn đến giết anh từ lâu rồi, nhưng sau khi ông ta hòi dò được anh đã trở thành đệ tử của học viện Lục Phái, bình thường sẽ ở trường nên về cơ bản là không có cơ hội để ra tay.
Tuy rằng nhà họ Thẩm thuộc hàng Thế gia, nhưng trước mặt học viện Lục Phái, thì cũng không là gì.
Lần này ông ta dò hỏi được chuyện Trần Dương đã vào Tàng Kinh Các của trường, không biết khi nào mới ra được, cho nên ông ta đã chuyển mục tiêu sang vợ Trần Dương, chính là Tô Diệu.
Ông ta thám thính được hôm nay Tô Diệu sẽ đi dạo trên đường Miếu Hội, nên dự tính sẽ bắt cóc Tô Diệu, nhưng ông ta không nghĩ đến chuyện hôm nay Trần Dương cũng ở đây, đúng là vất vả tìm kiếm cuối cùng không hẹn mà gặp, đúng lúc có thể xử đẹp được Trần Dương!
Sau đó sẽ cướp lấy vợ Trần Dương, rồi cho đám đàn em này vui vẻ một bữa, nếu không khó lòng mà nguôi đi mối hận trong lòng ông ta.
Phía trước là một đám người hừng hực khí thế, phía sau cũng toàn là người, Tô Diệu và Lý Mật hai người đều đi giày cao gót, nên khó mà chạy nhanh được!
Nhưng mà trong nháy mắt, Trần Dương đã hiểu được thông suốt mấu chốt trong đó, Trần Dương nhìn về phía Tô Diệu nói: “Lát nữa anh sẽ cầm chân bọn chúng, em và Lý Mật hãy tìm cơ hội để chạy đi nhé!”
Nói xong, Trần Dương hít một hơi thật sâu, lao đến phía đám người họ Thẩm.
Tô Diệu lo lắng giậm chân, nhưng cô hiểu được là mình cũng không thể tiến lên, cô cầm chắc lấy đôi tay của Lý Mật, mất hồn mất vía: “Mật Mật, tôi nên làm gì đây!”
“Diệu Diệu đừng có nóng, chúng ta không thể rối lên lúc này được!”, khoảng thời gian này Lý Mật đã được tôi luyện rất nhiều, nên rất nhanh có thể lấy lại được bình tĩnh, cô ta nhìn về đám người hung hăng nhà họ Thẩm nói: “Những người này, mục tiêu rất rõ ràng là đến để báo thù, nếu báo cảnh sát thì quá muộn rồi, đợi cảnh sát đến thì e là không kịp!”
“Vậy…phải làm như nào bây giờ!”, vào lúc Tô Diệu đang hoảng hốt, cô đột nhiên nghĩ ra chuyện Trần Dương khá là thân với Vu Lan, cô liền lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Vu Lan.
Nhưng mà điện thoại vừa mới kêu lên thì đầu dây bên kia đã tắt.
“Mau nghe điện thoại đi mà, tại sao lại không chịu nghe vậy”, Tô Diệu hoảng phát khóc.
Cùng lúc này ở một góc khác.
Tào Bảo lẽo đẽo đi theo Vu Lan, không ngừng xin lỗi: “Lan Lan, anh xin lỗi, là anh ngu ngốc, em tha thứ cho anh đi, sau này anh nhất định sẽ không làm như vậy nữa”.
Vu Lan bị Tào Bảo làm phiền quá nhiều, cô ấy liền dừng lại, nói với Tào Bảo: “Mặc dù chúng ta đã có đính ước, nhưng trải qua khoảng thời gian tìm hiểu, tôi nghĩ chúng ta nên suy nghĩ lại về mối quan hệ này!”
Lời nói của Vu Lan như đâm thẳng vào tim của Tào Bảo!
Cô ấy có ý gì ?
Chẳng lẽ cô ấy muốn chia tay với mình?
Tào Bảo vội vàng kéo lấy cánh tay của Vu Lan: “Lan Lan, em nhất định không được chia tay với anh, mọi chuyện là do anh không tốt, em đánh anh đi, em mắng anh đi, chỉ cần có thể làm em vui thì anh như thế nào cũng được”.
“Tào Bảo, anh đừng như vậy!”, Vu Lan nhìn Tào Bảo một cách vô vọng, tuy rằng cô ấy cũng muốn tha thứ cho hắn, nhưng nhớ đến những chuyện đã xảy ra gần đây, cô ấy thấy mình không có lý do gì để tha thứ cho hắn cả.
Quan trọng nhất là, bóng dáng lâu nay mờ hồ trong thâm tâm cô ấy, giờ càng ngày càng trở nên rõ ràng.
“Khoảng thời gian này chúng ta cùng nhau bình tâm suy nghĩ chút đi!”
Nói xong, Vu Lan gạt tay Tào Bảo, bước đi mà không quay đầu lại!
Tào Bảo ngây người nhìn theo bóng Vu Lan dần biến mất, một lúc sau hắn hô lớn: “Trần Dương, tao với mày không đội trời chung!”
…
Trong lúc Tô Diệu gọi điện thoại, Trần Dương cũng lao vào đám người đó.
Sau khi tu luyện “Tẩy Tủy Kinh”, Trần Dương đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên hậu kì, đặc biệt là Tẩy Tủy Kinh lại có hiệu quả mở rộng kinh mạch đan điền.
Hơn nữa trước đây anh đã ăn Long Hổ Đan, tuy rằng anh mới chỉ đạt đến Tiên Thiên hậu kỳ, nhưng chân khí toàn thân có thể ngang với tu sĩ Tiên Thiên viên mãn.
Trong nháy mắt anh liền đánh gục mấy tên nhà họ Thẩm.
Tuy nhiên những kẻ Thẩm Hiêu Hùng đem tới cũng không phải hạng vừa, đều là cao thủ cảnh giới Hậu Thiên, trong đó có đến một nữa là Hậu Thiên trung kì, một nửa là cao thủ Hậu Thiên hậu kì.
Năng lực chống đỡ và tấn công rất mạnh, người bình thường không thể nào so sánh được.
“Bang, bang, bang!”
Trần Dương liên tục xuất ra mấy chục chưởng, khiến những kẻ xung quanh đều ngã lăn ra.
“Phụp!”
Những kẻ bị trúng chưởng lần lượt trào máu!
Trần Dương vận dụng Phù Du Công để luồn trong đám người, những kẻ này cơ bản là không thể nào động đến được anh!
Chỉ cần dụng vào thôi Trần Dương cũng có thể giết chết mấy người này!
Sắc mặt của Trần Dương ngày càng trở nên bình tĩnh, ánh mắt thì càng lạnh như băng, ra tay cũng càng ngày càng mạnh.
“Phụp!”
Trần Dương đánh vào người kẻ nào, là kẻ đó trong nháy mắt liền khuỵu xuống, một đòn thôi cũng có thể bể xương ngực của đối phương!
Kẻ dính đòn sẽ bị trào máu rồi hôn mê, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
“Tiến lên cho tao, giết chết nó!”, Thẩm Hiêu Hùng giống như ác ma, ông ta la lớn: “Không được lùi, lên hết cho tao!”
Thân pháp di chuyển như gió cùng với sức mạnh khủng khiếp áp đảo người nhà họ Thẩm. Thẩm Hiêu Hùng không thể nào ngờ đến việc Trần Dương lại lợi hại đến vậy, có thể di chuyển như gió trong đám mấy chục người.
Ngay cả vạt áo của anh cũng không kẻ nào chạm đến được thì đánh đấm gì! Cho nên bọn họ ai nấy đều khiếp đảm.
“Lên mau, đứa nào chém bị thương được Trần Dương tao thưởng ba mươi triệu, giết được nó thưởng một trăm triệu!”
Ông ta vừa dứt lời ai nấy tim đập thình thịch.
Tiền thưởng tăng gấp mấy lần, nên chỉ cần làm bị thương Trần Dương thì trong nháy mắt có thể biến thành triệu phú rồi, nếu có thể giết được Trần Dương thì có phải là sẽ thành triệu triệu phú không?
Dám người xung quanh trong nháy mắt trở nên hám tiền, hung hăng nhìn về phía Trần Dương giống như thể anh chính là đống vàng vậy.
Nhìn thấy ánh mắt hau háu của bọn họ, Thẩm Hiêu Hùng cũng tỏ ra hài lòng.
“Xông lên cho tao!”
“Giết!”, mấy chục người đồng loạt hô giết, bọn họ lao về phía Trần Dương.
Đối diện với đám đệ tử điên cuồng nhà họ Thẩm, áp lực đặt lên Trần Dương tăng gấp bội, đặc biệt là trong đám này còn có một kẻ đạt đến Tiên Thiên trung kì như Thẩm Hiêu Hùng, khiến anh phải bỏ ra 120% sức mạnh.
Tuy nhiên chiến đấu lâu như vậy, Trần Dương cũng có chút mất sức.
“Bành, bành, bành!”
Trần Dương tiếp tục ra mấy chục chưởng liên tiếp, tất cả những kẻ trúng chưởng đều ngã xuống ngất đi.
“Roẹt!”
Đúng lúc này, một tên nhà họ Thẩm từ phía sau lao mạnh đến, Trần Dương không cẩn thận bị chém một dao.
Lưỡi dao sắc bén trong nháy mắt chém rách quần áo của Trần Dương.
Nếu không phải vì phản ứng mau lẹ, thì e rằng phát chém này sẽ khiến anh bị thương nặng.
“Ha ha, tao chém bị thương Trần Dương rồi, ông đây sắp thành triệu phú…”
“Bang!”
Hắn còn chưa dứt lời, Trần Dương đã dồn hết sự tức giận tung một chưởng lên ngực hắn, khiến hắn bay xa mấy chục mét.
“Trần Dương!”
Thấy Trần Dương máu me be bét, Tô Diệu kinh hãi kêu lên thành tiếng!
Nghe được tiếng kêu của vợ, Trần Dương còn tưởng rằng cô gặp nguy hiểm.
Theo bản năng anh nhìn về phía Tô Diệu.
Vào lúc này, Thẩm Hiêu Hùng lợi dụng cơ hội, cầm dao lao về phía Trần Dương!
“Đừng!”
“Phập!”
“Diệu Diệu! Không…”
Vào khoảnh khắc Tô Diệu bị đâm vào ngực, chân khí của Trần Dương bùng nổ lên, anh ra đòn về phía Thẩm Hiêu Hùng: “chết đi!”
“Bang!”
“Phụp!”
Trần Dương giáng một đòn mạnh lên người Thẩm Hiêu Hùng, đánh bay ông ta, Thẩm Hiêu Hùng bay mạnh về phía đám người kia, hơn nữa còn đè bẹp mấy người.
Vết thương của Tô Diệu chảy rất nhiều máu, người cô mềm nhũn ra, ngã xuống đất.
“Diệu Diệu, sao em lại ngốc như vậy!”, Trần Dương quỳ xuống đất, ôm lấy người Tô Diệu!
Trong khoảnh khắc Tô Diệu bị đâm, anh cảm giác như bản thân mất đi một nửa tuổi thọ.
“Em sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không có chuyện gì…”, bàn tay Trần Dương vuốt ve trên khuôn mặt của cô, máu tươi trên đôi tay anh cùng làn da tắng như tuyết của cô như phân thành hai cực.
Con tim anh tan vỡ.
Tô Diệu cảm thấy cơ thể yếu dần, giống như có thứ gì đang trôi đi mất.
Cô ngày càng thở gấp, cô muốn đưa đôi tay sờ lên mặt Trần Dương, nhưng lại không còn chút sức lực nào, Tô Diệu nhìn Trần Dương với khuôn mặt tắng bệch như không còn cắt nổi một giọt máu, an ủi: “Chồng à, trước…trước đây đều là anh che chở chở em…che gió che mưa, rốt cuộc bây giờ em có thể thay…thay anh…”
“Diệu Diệu, em đừng nói thêm gì nữa, Lý Mật, mau gọi 120…”, Trần Dương hét lớn về phía Lý Mật!
Lý Mật đang ngây người ra vì những chuyện vừa rồi, cô ta dường như bừng tỉnh, vội vàng chạy tới, nhìn đôi mắt đầy những tia máu của Trần Dương, cô ta vội vàng lấy điện thoại ra gọi 120.
Cùng lúc đó, Thẩm Hiêu Hùng bò từ dưới đất đứng lên, ông ta lảo đảo không vững, đang muốn nói gì đó.
“Ọc!”
Ông ta phun ra một vũng mãu lớn!
Sau khi phun máu ra, Thẩm Hiêu Hùng cười lớn sau đó từ từ lấy ra một tấm giáp đã bị đánh lõm nói: “Ha…ha ha, mày không ngờ là tao có tấm giáp bảo vệ này phải không, muốn giết tao sao, mày còn non lắm!”
“Anh phải tin, Trương Bán Tiên này bói rất chuẩn đấy!”, Vu Lan nói.
Trần Dương cười nói: "Thôi, tôi không tin cái này đâu!"
“Cậu đừng đi vội!”, Trương Bán Tiên nhất thời lên tiếng, ông ta nắm lấy tay Trần Dương: “Cậu trai này, tôi và cậu coi như là có duyên với nhau, tôi bói miễn phí cho cậu một quẻ!”
“Trần Dương, mày thế mà ăn may, được thầy đây bói miễn phí cho!”, Tào Bảo khó chịu nhìn Trần Dương.
Thực ra tất cả đều là do hắn sắp đặt cả, lúc nãy hắn đã ra hiệu cho "Trương Bán Tiên" bói cho Trần Dương một quẻ.
Những người xung quanh đều không rõ sự tình, họ cứ tưởng là thật, ai ai cũng hô hoán: “Đúng đấy, thầy bói rất chuẩn, để thầy bói cho cậu một quẻ đi!”
Trần Dương vẫn cười cười, lắc đầu nói: "Thôi, số tôi tôi tự biết”.
“Đừng vội!”, Trương Bán Tiên lại bắt đầu ra vẻ bấm đốt ngón tay, nhẩm nhẩm tính tính một hồi ông ta chợt nhíu mày: “Haizz, cậu trai này, kiếp này cậu rất nhiều nghiệp, nếu không hóa giải, e rằng sẽ không giữ được mạng đâu!"
“Thôi đi!”, Trần Dương cau mày, khó chịu nhìn ông ta.
Trương Bán Tiên làm sao có thể thôi được, trong khi nhà tài trợ còn ở bên cạnh nhìn ông ta.
Ông ta đầu tiên thở dài, sau đó nhướng mày, thành tâm nói: "Tôi sẽ không để cậu phải lo lắng đâu!"
Nói xong, miệng vẫn cứ lẩm bẩm, không ngừng run rẩy nắm lấy tay Trần Dương, sau đó ông ta đột ngột dừng lại, nói: “Haizz, cậu cũng là số khổ, nếu tôi đoán không nhầm, cậu đang ở rể, may mà cậu ở rể đấy, nếu không cậu đã mất mạng rồi”.
Mẹ kiếp, cậu ta thật sự ở rể sao?
Những người xung quanh đều nhìn Trần Dương.
Bây giờ ngay cả đến thầy cũng đã nói như vậy, thì anh chàng này quả thực là đi ở rể rồi!
Tào Bảo như mở cờ trong bụng, thầm cho "Trương Bán Tiên" một điểm cộng!
Sau đó hắn gật gù nói: "Trần Dương, tao đã trách nhầm mày. Hóa ra mày đi ở rể là để bảo toàn tính mạng, tao đã hiểu nhầm mày rồi!"
Vu Lan không ngờ rằng Trần Dương đi ở rể là để bảo toàn mạng sống, cũng đúng, có người đàn ông nào lại thực sự muốn đi ở rể cơ chứ.
Nghe lời phán của Trương Bán Tiên, Vu Lan cảm thấy hơi xót xa cho Trần Dương!
Nghĩ đến đây, Vu Lan bước đến bên cạnh Trần Dương, nhẹ nhàng nắm lấy tay Trần Dương an ủi: "Trần Dương, vất vả cho anh rồi”.
Vu Lan tin tưởng tuyệt đối vào lời của Trương Bán Tiên.
Dù sao ông ta cũng chỉ dựa trên ngày tháng năm sinh, mà có thế đoán ra được tên họ, nghề nghiệp của mình nên cô ấy không thể không tin.
Trần Dương cười khổ: "Đội trưởng Vu, cô vẫn không nhìn ra sao, đây rõ ràng là lừa đảo!"
Mẹ nó, bây giờ mấy kẻ lừa đảo cũng thật là to gan lớn mật, ngay cả đội trưởng đội cảnh sát mà cũng dám lừa!
Lời nói của Trần Dương khiến Vu Lan lo lắng.
Cô ấy nói một cách nghiêm túc: "Trần Dương, anh đừng nói linh tinh, Trương Bán Tiên bói rất chuẩn đấy”.
Tào Bảo cười lạnh một cái, sau đó nói: "Trần Dương, có phải là bị thầy nói trúng tim đen rồi không? Hay không dám thừa nhận? Cả cái thành phố Tây Xuyên này ai mà không biết mày ở rể nhà họ Tô, ngày ngày ở nhà làm việc nhà, dọn vệ sinh, còn phải cung phụng vợ, kết hôn hơn hai năm rồi, còn chưa nắm tay vợ bao giờ, tao thấy đúng là mất mặt thay cho mày đấy!"
Hahahaha!
Câu nói của Tào Bảo ngay lập tức làm cho những người ở xung quanh cười phá lên.
Hóa ra cậu trai này lại dũng cảm thế, kết hôn đã hai năm mà chưa từng nắm tay vợ, thế chẳng phải là được cắm cho cặp sừng to đùng sao?
Trương Bán Tiên không nói gì, như thể đang nắm giữ những gì tinh túy nhất, như thể bản thân là một cao nhân!
Trần Dương phớt lờ họ, bước tới với một nụ cười lạnh lùng, nắm lấy cổ áo "Trương Bán Tiên" và nâng ông ta lên.
Roẹt một cái.
Trần Dương đột nhiên xé toạc quần áo ông ta ra.
Bộp!
Ngay khi quần áo bị xé rách, một quyển sổ nhỏ từ bên trong rơi xuống, Trần Dương đi tới, nhặt quyển sổ nhỏ lên.
"Đánh người, cứu tôi với! Còn có luật pháp không đây?", Trương Bán Tiên la hét ầm ĩ, muốn giật lại cuốn sổ nhỏ trong tay Trần Dương.
Trần Dương sao có thể để ông ta lấy lại được, giơ chân đá ông ta lăn xuống đất, sau đó mở sổ ra, Trần Dương ngay lập tức rùng mình ớn lạnh!
Cuốn sổ nhỏ này ghi lại tất cả những người mà ông ta đã lừa, đếm kĩ thì con số phải lên đến hàng trăm người!
Không chỉ vậy, cuốn sổ nhỏ này còn ghi lại kinh nghiệm lừa đảo của ông ta.
Lật đến trang cuối cùng, Trần Dương lập tức xé nó, đưa cho Vu Lan: "Cô tự mình nhìn đi!"
“Cái này… cái này là cái gì?”, Vu Lan thật ra có chút tức giận khi thấy Trần Dương vô cớ đánh người như vậy, nhưng khi nhìn thấy thứ mà Trần Dương đưa cho, theo phản xạ tự nhiên cô ấy vẫn nhận lấy.
Ngay khi nhìn thấy những thứ viết trên đó, cơ thể mềm mại của cô ấy liền đông cứng lại: "Vu Lan, đội trưởng đội cảnh sát thành phố Tây Xuyên…”
Đây ... những thứ ghi ở đây dĩ nhiên là bằng chứng!
Lúc này cô ấy mới hoàn toàn hiểu ra rằng người được gọi là "Trương Bán Tiên" này là một kẻ lừa đảo!
Điều khiến Vu Lan ớn lạnh nhất là mặt sau tờ giấy này còn ghi lại giao dịch giữa Tào Bảo và ông ta, chỉ cần cầu hôn thành công, Tào Bảo sẽ cho ông ta một triệu!
Cơ thể mềm mại của Vu Lan không khỏi run lên, cô ấy siết chặt tờ giấy, sắc mặt ngày càng tối lại.
"Toi rồi..”
"Trương Bán Tiên" ngay lập tức sợ chết khiếp!
Lần này thì toi thật rồi, ông ta chẳng thể ngờ Trần Dương chẳng nói lời nào mà đã ra tay, còn quyển sổ kia là nhật kí hành nghề lừa đảo của ông ta trong nhiều năm trời!
Cho dù bổ đầu ra thì ông ta cũng không nghĩ ra được, Trần Dương đã học được bí kíp Diệu Thủ Không Không của vua trộm Không Không Môn.
Cửu Lưu cũng là đi lừa bịp người ta nên đời trước Diệu Thủ Không Không cũng có ghi chép lại những mánh khóe lừa bịp.
Vu Lan tức giận đến mức đỏ cả mặt, thật nực cười khi đội trưởng đội cảnh sát là cô ấy lại không thể nhìn ra một trò lừa đảo đơn giản như vậy, lại còn bị đùa giỡn.
Cuối cùng, người đàn ông này hóa ra lại là một kẻ lừa đảo.
“Dám ngang nhiên lừa người giữa thanh thiên bạch nhật, ông có biết tôi là ai không?”, Vu Lan tức giận, điểm mấu chốt là, người khơi mào chuyện này chính là Tào Bảo!
“Biết chứ, biết chứ, cô là đội trưởng đội cảnh sát!”, Trương Bán Tiên sợ hãi, vội vàng quỳ xuống trước mặt Tào Bảo van xin: “Cậu Tào, cậu là người bảo tôi diễn trò, cậu không thể thấy chết mà không cứu! Tôi đã già rồi, không thể nào ở phòng giam được đâu!"
Tào Bảo cứng đờ người, lập tức giơ chân đá vào người Trương Bán Tiên, làm ông ta ngã ngửa ra, sau đó hắn mắng: “Cút mau, đừng có ở đấy nói linh tinh nữa, tôi làm sao có thể thông đồng với ông để lừa Lan Lan được? Nói mau, có phải ông thông đồng với Trần Dương vu khống tôi không?"
Trần Dương nghe xong cười thầm, thằng cha dơ bẩn này, bây giờ là lúc nào rồi mà còn tự tát vào mặt mình như thế!
Trương Bán Tiên cũng là một kẻ nhanh trí, nghe ra ý trong câu nói của Tào Bảo, vội vàng gật đầu nói: "Cậu….sao cậu lại biết tôi và Trần Dương thông đồng với nhau?"
"Đủ rồi!"
Vu Lan hét lên một tiếng và đưa tờ giấy trong tay ra trước mặt Tào Bảo: "Nhìn những việc tốt mà anh đã làm đi!"
Tào Bảo kinh hãi, khi nhìn thấy những gì ghi trên tờ giấy, hắn suýt chút nữa hộc máu!
Mẹ kiếp, ông, mẹ nó, lừa đảo thì chỉ cần lừa thôi, rảnh quá hay sao mà đi viết nhật ký, làm vậy không phải người ta sẽ dễ bắt thóp à?
Tào Bảo cười khổ, nhưng không thể thừa nhận, lòng thầm cầu xin một chút vận may, nói: "Lan Lan, em tin anh có được không? Những thứ này đều là ông già kia với Trần Dương thông đồng đổ cho anh, em phải tin anh!"
Vu Lan không nói một lời nào, lạnh lùng lấy điện thoại di động ra bấm số gọi cho đồng nghiệp, một lúc sau đã hai cảnh sát đến dẫn "Trương Bán Tiên" đi!
“Tôi không phục, cậu ta yêu cầu tôi làm!”, Trương Bán Tiên rú lên: “Bắt cả cậu ta lại!”
Thật không may, tờ giấy ghi lại giao dịch giữa ông ta và Tào Bảo đã bị Tào Bảo bí mật tiêu hủy mất rồi.
Trước khi đi, Trần Dương đã đưa cho cảnh sát cuốn sổ ghi lại sự nghiệp lừa gạt của Trương Bán Tiên.
Cha lừa đảo đã bị bắt, chả còn gì để xem, mọi người xung quanh dần giải tán hết.
Lúc này, Vu Lan đi tới trước mặt Trần Dương, cúi đầu, xấu hổ nói: "Trần Dương, thực xin lỗi”.
Trần Dương cười nói: "Ngày đêm đề phòng, nhưng trộm trong nhà thì sẽ khó hơn, sau này chỉ cần chú ý chút là được rồi!"
Thực ra cũng không thể trách Vu Lan, bị đâm sau lưng như thế, cho dù là đội trưởng đội cảnh sát, cũng khó mà tránh được!
Vu Lan gật đầu, được Trần Dương an ủi như vậy, cô ấy thật sự cảm thấy tốt hơn rất nhiều!
Để giảm bớt sự ngượng ngùng, cô ấy đổi chủ đề và nói: "Nhân tiện, Phá Chướng Đan mà lần trước tôi nhờ anh, anh đã có chưa?"
Chương 202: Anh bị điên à?
Trần Dương lắc đầu: "Bây giờ tôi làm gì có, để hôm khác đi”.
Thực ra, anh có, nhưng anh không muốn cho, lý do rất đơn giản!
Anh không phải là một nhà từ thiện, sao có thể chỉ dựa vào một câu nói của Vu Lan mà cho ngay được?
Vu Lan thất vọng gật đầu: "Được rồi, vậy lần sau anh mang đi được không?"
Trần Dương gật đầu, đi cùng cô ấy một đoạn rồi anh rời đi.
Nhìn thấy Trần Dương rời đi, Vu Lan cũng xoay người rời đi, không thèm nhìn Tào Bảo lấy một lần.
“Lan Lan, sao em không đợi anh!”, Tào Bảo vừa gọi vừa đuổi theo.
Vu Lan bây giờ vừa tức giận vừa tuyệt vọng.
Lúc đầu, khi bị Ân Trường Không của Nhật Nguyệt Thần Giáo bắt cóc, sự hèn nhát của anh ta đã khiến mình xấu hổ rồi.
Sau đó lúc đi du lịch ở Vịnh Tây Loan, lại còn thuê cả người đóng giả cá mập, kết quả là thu hút cá mập thật, lại mặc kệ mình, bỏ của chạy lấy người, đúng là đồ hai mặt!
Sau đó bị ba anh em nhà kia cướp bóc, anh ta nhát gan thì không nói làm gì, lại còn vu oan cho Trần Dương, cướp công người khác.
Bây giờ còn tìm người đóng giả thầy bói, hòng lừa mình cưới anh ta!
Mình có thể cưới một người như vậy không, một người có tiền hay không không quan trọng, nhưng nhân cách tệ hại thì tuyệt đối không thể được.
Vu Lan đã hoàn toàn thất vọng về Tào Bảo!
Tào Bảo còn chưa hiểu rằng, Vu Lan đã hoàn toàn loại bỏ hắn ra khỏi tâm trí rồi!
Cùng lúc đó tại nhà họ Từ ở thành phố Tây Xuyên.
Từ Tiểu Nhu đứng trên tầng thượng nhìn về phía xa, làn gió từ từ thổi vào mang theo chút mát mẻ.
Trần Dương đã ở trong Tàng Kinh Các được ba ngày, cũng không biết liệu anh đã ra ngoài hay chưa.
Mấy ngày nay cô ấy như người mất hồn.
Ăn không ngon ngủ không yên, trong tâm trí đều là hình bóng của Trần Dương.
Cô ấy biết rõ rằng Trần Dương đã có gia đình, nhưng cô ấy không thể kiểm soát bản thân, nghĩ đến anh như bị ma nhập.
Đặc biệt là cách đây vài ngày, anh vì cô ấy mà vi phạm nội quy nhà trường, ngang nhiên đối đầu với giáo viên dạy tiết học diễn võ, khiến cô ấy rất cảm động.
Cảm giác được anh che chở thực sự quá an toàn.
Cô ấy chạm vào Thiên Không Chi Thành đang đeo trên cổ, đây là sợi dây chuyền mà Trần Dương đã tặng cho cô ấy ngày hôm đó.
Nghĩ đến việc anh phải tốn rất nhiều công sức để giành được nó cho mình, lòng cô ấy cảm thấy rất ngọt ngào.
Nghe đồn Tô Diệu đối với anh ấy không được tốt, rồi sau họ sẽ ly hôn ...
Nghĩ đến điều này, trong lòng Từ Tiểu Nhu dâng lên một ý chí chiến đấu.
Bên kia, Trần Dương đã tìm gần 20 phút rồi mà vẫn chưa tìm thấy Tô Diệu.
Đường Miếu Hội này sầm uất quá, đông người qua lại, Trần Dương lại cao, nhìn đâu cũng chỉ thấy đầu người.
Đặc biệt, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng hoa, có những cô gái trẻ cầm hoa trên tay, liên tục mời chào khách qua đường.
Nhắc mới nhớ, anh và Tô Diệu đã kết hôn được gần ba năm rồi thế mà đến hoa còn chưa tặng được bó nào.
Nghĩ đến đây, Trần Dương không khỏi cảm thấy xấu hổ, anh thực sự không giỏi mấy việc như vậy, hay là hôm nay nhân cơ hội này tạo bất ngờ cho cô thì sao nhỉ?
Nghĩ vậy, Trần Dương gọi điện cho Mễ Tuyết, sau khi giao việc xong, Trần Dương liền cúp máy.
Ấy?
Vừa cúp máy, Trần Dương liền dừng lại.
Anh ngẩng đầu lên nhìn và ngay lập tức nhìn thấy Tô Diệu.
Bên cạnh Tô Diệu là Lý Mật và một người phụ nữ khác, người phụ nữ này trông rất quen, Trần Dương nhất thời cũng không nhớ được mình đã nhìn thấy cô ta ở đâu!
Cuối cùng cũng được tìm được rồi!
Trần Dương vui mừng khôn xiết, đi về phía ba người, vừa mới đi được vài bước, liền phát hiện đằng sau Tô Diệu còn có hai người đàn ông.
Hóa ra là Sở Thâm và Dư Phi?!
Dư Phi là cháu đích tôn của nhà họ Dư, Trần Dương không biết rõ về anh ta, anh ta là người đã thi đấu ở Vịnh Tây Loan lần trước!
Anh vỗ đầu mình, người phụ nữ khoác tay Tô Diệu chẳng phải là Kim Nhã Lan, vợ của Dư Phi sao?
Sở Thâm thì khỏi phải nhắc đến nữa.
Khi ở vịnh Tây Loan, thằng cha này đã ngang nhiên bắt chuyện với Tô Diệu và thể hiện sự hứng thú của mình với Tô Diệu.
Hai người vẫn còn đang mâu thuẫn với nhau!
Sở Thâm rủ vợ chồng Dư Phi tối nay cùng đến đường Miếu Hội.
Nhưng không ngờ, lại tình cờ gặp Tô Diệu.
Lần trước khi nhìn thấy Tô Diệu ở vịnh Tây Loan, hắn đã bị Tô Diệu thu hút, vì vậy hắn đã hạ quyết tâm hái được bông hoa kiêu ngạo là Tô Diệu.
Sự trùng hợp này khiến Sở Thâm càng thêm hưng phấn, lẽ nào đây là sự sắp xếp của Thượng Đế?
Mỡ đã dâng đến miệng mèo rồi, nếu như mình không nắm lấy, thì thật là đáng trách.
Sở Thâm đầu tiên là chào hỏi Tô Diệu, Tô Diệu thật ra không có ấn tượng tốt lắm về Sở Thâm, nhưng người ta đã cười chào hỏi rồi, cô cũng không thể làm lơ được?
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Tô Diệu mượn cớ muốn rời đi, ai mà biết vợ của Dư Phi cả tối luôn khoác tay cô, làm cho cô có chút ngượng ngùng, nhưng lại không thể tức giận, dù sao nhà họ Dư cũng là một gia tộc lớn, làm mất lòng con dâu trưởng của nhà họ sẽ mất nhiều hơn là được.
Lúc này thì bị Sở Thâm bám lấy.
"Wow, Diệu Diệu, em nhìn những bông hoa xinh đẹp kia mà xem”.
Lúc này, Kim Nhã Lan đang khoác tay Tô Diệu không kìm được ồ lên một tiếng, chỉ vào phía trước, nói: "Thật là những bông hồng xinh đẹp!"
Tô Diệu và Lý Mật nhìn về hướng cô ta chỉ, cả hai đều sững sờ.
Ngay lập tức nhìn thấy Sở Thâm đột nhiên bước tới với một bó hoa hồng lớn đỏ tươi trên tay!
"Tiểu thư Tô Diệu, đây là hoa hồng đỏ kiểu Pháp anh đặc biệt chuẩn bị cho em, em có thích không?"
Bó hoa này là hoa hồng đỏ nhập khẩu từ Pháp, mỗi bó có giá hàng chục bảng Anh.
Vậy mà ở đây có cả thảy 999 bông, giá của số hoa hồng đỏ này lên đến hàng trăm nghìn.
Món quà tâm huyết như vậy, những bông hoa tươi rực rỡ như vậy, ngay cả nữ thần như Tô Diệu chắc chắn cũng không cưỡng lại được đâu nhỉ?
Haha, cô ấy chắc chắn là cảm động rồi?
Nghĩ đến đây, Sở Thâm không khỏi cảm thấy tự đắc! Mỹ nhân nhỏ bé ơi, ngoan ngoãn sà vào lòng anh đây đi nào!
Tô Diệu không những không cảm động mà còn dùng ánh mắt xa lạ nhìn hắn: "Anh tặng hoa cho tôi làm gì? Tôi đã kết hôn rồi, anh không biết sao?"
Thật ra mà nói, Tô Diệu không kinh ngạc tí nào, mà là có chút kinh hãi!
Bản thân đã có gia đình rồi, Sở Thâm này còn ngoan cố bám lấy cô, thật là rất ghê tởm!
"Chà, thật lộng lẫy, bó hoa này đẹp quá!"
"Chồng à, em cũng muốn 999 bông hồng đỏ! Anh tặng em nhé?"
"Nếu ai đó gửi cho tôi 999 bông hồng bây giờ, tôi chắc chắn sẽ làm bạn gái của anh ấy!", một vài cô gái xung quanh ngưỡng mộ nói.
Lúc này, Kim Nhã Lan nắm tay Tô Diệu, cười nói: "Diệu Diệu, mau nhận hoa đi, đây là tấm lòng của Sở Thâm đấy!"
“Đúng đấy, cô Tô, cô nhận đi!”, Dư Phi ở bên cạnh nói: “Đây là hoa hồng đỏ đích thực của Pháp. Anh Sở đã tốn rất nhiều công sức mới nhờ được người chuyển về đây đấy”.
"Cái này ...”, Tô Diệu nhìn Lý Mật cầu cứu.
Lý Mật lúc này cũng bất lực, cô ta thở dài, nhẹ nhàng gật đầu.
Hay là cứ nhận đi, nếu như từ chối thì sẽ làm Sở Thâm phật ý, còn có nhà họ Dư, đều không dễ chọc vào đâu.
Tô Diệu cam chịu gật đầu với Sở Thâm: “Cám ơn!"
Đành phải nhận lấy bó hoa, nhưng bó hoa quá lớn, Sở Thâm hỏi địa chỉ nhà của Tô Diệu, sau đó sai người đem hoa đến nhà cho cô.
Tô Diệu không nghĩ gì nhiều, nói cho Sở Thâm địa chỉ nhà.
Điều này như tiếp thêm động lực cho Sở Thâm, thậm chí địa chỉ nhà cũng nói cho mình biết rồi, sắp hẹn hò đến nơi rồi nhỉ?
Sở Thâm mở cờ trong bụng, nhưng lại cố ý xụ mặt nói: "Nói cám ơn không phải là khách khí quá sao? Chỉ có em mới xứng với những bông hoa đẹp như vậy! Lần sau không được khách khí như thế nữa đâu đấy!"
Tô Diệu cười cười, không nói gì.
Vừa đúng lúc cô định rời đi, thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ xa đi tới.
Lúc nhìn thấy bóng dáng đó, trong lòng Tô Diệu tràn đầy vui sướng.
"Trần Dương, anh cuối cùng cũng đến rồi!"
Tô Diệu bỏ tay Kim Nhã Lan ra, vui vẻ chạy đến chỗ Trần Dương, ôm chầm lấy Trần Dương.
Lý Mật cũng sửng sốt, khi nhìn ra người đến là Trần Dương, cô ta có chút căng thẳng, dù sao lần trước tự ý muốn bán nhà cũng đã làm mất lòng Trần Dương rồi, tuy rằng không bị xử lý nhưng trong lòng cô ta cũng đã sợ hãi: "Dương ... Anh Dương, anh đến rồi…”
Cảm nhận được sự căng thẳng của Lý Mật, Trần Dương mỉm cười với cô ta, điều này khiến Lý Mật nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Sở Thâm vô cùng tức giận.
Mẹ nhà nó chứ, mình với Tô Diệu đang rất tốt đẹp, sao thằng phế vật này lại tới chứ!
Không phải hắn đang ở trong Tàng Kinh Các sao?
Sao lại ra rồi?
Tô Diệu ôm chặt lấy Trần Dương, như thể ôm cả thế giới.
Cô ngẩng đầu nhìn Trần Dương, xót xa vuốt má anh, hỏi: "Mấy ngày nay anh ở Tàng Kinh Các thế nào?"
Trần Dương mỉm cười gật đầu, anh rất vui, cuối cùng vợ anh cũng đã biết quan tâm đến người khác rồi.
Sau đó, cái nhìn của Trần Dương chuyển sang Sở Thâm, anh cười lạnh nói: “Sở Thâm, anh không có liêm sỉ à, anh biết Tô Diệu là vợ của tôi, còn tặng hoa hồng cho cô ấy. Anh bị điên à?"
Chương 203: Trăm hoa đua nở
Đồ chó, tặng 999 bông hồng, lộ rõ ý đồ chẳng khác nào câu “Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy” hay sao?
Trước đây khi ở Vịnh Tây Loan, thằng cha mặt dày này cứ bám dính lấy Tô Diệu.
Lúc này, Kim Nhã Lan ở bên cạnh chỉ thẳng vào mặt của Trần Dương, chửi bới: "Trần Dương, cậu làm sao vậy? Sở Thâm có lòng tốt muốn tạo bất ngờ cho Tô Diệu bằng hoa hồng đỏ từ tận bên Pháp chuyền về, đã không cảm ơn người ta một câu còn mắng nhiếc người ta? Cậu đúng là cái loại lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử!"
Đùa chắc, không phải chỉ là đứa ở rể nhà họ Tô sao?
Đã giữ thể diện cho hắn rồi? Vậy mà còn dám nói chuyện kiểu đó!
Loại đàn ông như hắn, cô ta coi khinh!
Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt Tô Diệu liền thay đổi: "Kim Nhã Lan, chị đang nói cái gì vậy...”
Nhìn thấy Kim Nhã Lan nói, Dư Phi cũng lên tiếng: "Vợ tôi nói đúng, cậu phải tự ý thức được thân phận của mình chứ!"
Sở Thâm lạnh lùng cười, nói: "Trần Dương, anh nghe chưa? Tôi chỉ tạo một bất ngờ thú vị cho Tô Diệu thôi, anh quạo lên làm cái gì vậy? Cả cái thành phố Tây Xuyên này ai mà không biết anh và Tô Diệu đã kết hôn lâu rồi mà còn chưa làm chuyện ấy, cái đấy của anh chắc là không lên được nữa rồi!"
Sở Thâm nói hết sức thô thiển, làm Tô Diệu và Lý Mật đều đỏ mặt.
"Làm sao, anh không làm được nữa mà vẫn nhất quyết chiếm lấy Tô Diệu? Đời người không ngắn cũng chả dài, anh kết hôn với Tô Diệu bao nhiêu năm rồi, lãng phí hết thanh xuân của con gái nhà người ta rồi, hôm nay, tại đây, tôi sẽ nói hết, tôi thích Tô Diệu, tôi muốn theo đuổi cô ấy, thế nào?"
Nói rồi, Sở Thâm tiếp tục cười khẩy: "Một thứ rác rưởi như anh ở nhà họ Tô gần ba năm rồi, đã tặng Tô Diệu món quà nào chưa? Anh nhìn lại mình đi, cái bộ dạng luộm thuộm, râu ria xồm xoàm,lôi thôi lếch thếch thật sự khiến người ta phát tởm, anh như thế liệu có thể đem lại hạnh phúc cho Tô Diệu không?”
Trần Dương bị mấy cái tiêu chuẩn dở hơi của Sở Thâm làm cho phì cười: "Sở Thâm ơi là Sở Thâm, đúng là tên nào người nấy, mấy lời nói súc sinh như vậy mà cũng nói ra khỏi mồm được sao? Sao, anh cho rằng một bó hoa thì ghê gớm lắm à, người khác không mua nổi chắc?"
Ngay khi Trần Dương vừa nói xong, Sở Thâm liền bật cười: "Đúng vậy, nó ghê gớm lắm đấy, hoa hồng Pháp này được tôi vận chuyển bằng đường hàng không lận, một bông giá một trăm bảng Anh, ở đây có 999 bông, tương đương với hơn 900.000 đồng Hoa Hạ! Anh có giỏi thì đem một bó hoa y hệt đến đây!"
Chà!
Bó hoa hồng này thực sự có giá hơn 900.000!
Những người xung quanh đều trầm trồ trước lời nói của Sở Thâm!
Trời ạ, giàu quá! Bó hoa hồng kia quả thực cần nhiều tiền như vậy.
Bằng đó có thể mua được hẳn một căn nhà hai phòng ngủ ở thành phố Tây Xuyên cơ đấy!
Ánh mắt của mấy cô gái nhìn Sở Thâm đều thay đổi, đây rõ ràng là công tử nhà giàu mà!
Lại nhìn Trần Dương, cậu trai này mặc toàn đồ rẻ tiền, cả người chắc cũng chỉ đến 200, sao mà so sánh được với người ta?
Cậu trai này thật đáng thương, đến ngay cả vợ cũng không giữ được!
Nhiều người nhìn thấy, không khỏi lắc đầu ngán ngẩm, xã hội này quá thực dụng, sớm muộn gì thì người phụ nữ này cũng sẽ đi theo một người có tiền thôi!
Sở Thâm cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, trong lòng lại càng thêm phấn chấn, dương dương tự đắc nhìn Trần Dương, nói: "Nếu muốn, tôi có thể mua hết hoa ở cả cái đường Miếu Hội này tặng hết cho Tô Diệu”.
Nghe vậy, mọi người xung quanh đều nhìn hắn!
Mạnh miệng ghê, đường Miếu Hội này có biết bao nhiêu cửa hàng hoa, ít nhất cũng có đến mấy chục cái, mua hết thì cần nhiều tiền đến mức nào cơ chứ!
Lúc này, Kim Nhã Lan liền nói với Tô Diệu: "Diệu Diệu, Trần Dương không phải là loại tốt lành gì đâu, lựa chọn Sở Thâm mới là đúng đắn!"
Không ngoa khi nói Kim Nhã Lan là con dâu trưởng của nhà họ Dư, thân sinh của cô ta cũng là một gia tộc có tiếng ở thành phố Bắc Miên!
Trên thực tế, đối với những gia tộc như này, thì việc tuyển con rể ở rể là chuyện khá bình thường, nói chung là họ không coi những kẻ ở rể này là người!
Cô ta không hiểu được tại sao Tô Diệu có nhan sắc, có khí chất, có tiền tài này, lại đi yêu một kẻ phế vật như Trần Dương?
Sở Thâm tốt biết bao.
Trẻ trung phong độ, lắm của nhiều tiền, môn đăng hộ đối!
Hai người vô cùng xứng đôi vừa lứa!
Tô Diệu không thèm quan tâm cô ta, cô nắm chặt tay Trần Dương, nói: "Trần Dương, mình đi thôi”.
Sở Thâm đã nói là làm.
Năng lượng của hội con nhà giàu chắc chắn không phải thứ mà Trần Dương có thể tưởng tượng ra được!
Dù không biết tại sao Trần Dương bỗng trở nên giàu có, nhưng có tiền mà không có quyền thì cũng vô dụng.
Mối quan hệ mà đám con cháu nhà giàu này có chắc chắn không phải thứ mà Trần Dương có thể sánh được.
Trần Dương cười, vỗ vỗ tay Tô Diệu, nói: "Không sao, anh cũng muốn xem xem hắn mua như thế nào!"
Tô Diệu lo lắng, sao anh ấy lại ương ngạnh thế chứ?
Khi những người xung quanh nhìn thấy Trần Dương không rời đi, tất cả đều lắc đầu.
Đã đến nước này rồi, cậu ta vẫn không bỏ cuộc, ở lại đây như này không phải để người ta có cơ hội làm nhục sao?
"Tốt, có bản lĩnh đấy!”
Sở Thâm cười cười, gọi một cuộc điện thoại, sau đó nói: "Năm phút, sau năm phút, tôi cho anh thấy thế nào là trăm hoa đua nở!"
“Được, tôi mong chờ đấy!”, Trần Dương cười, gật đầu.
"Trần Dương, chúng ta đi có được không ..”, Tô Diệu cầu xin!
“Diệu Diệu!”, lúc này, Lý Mật đi tới, thì thầm vào tai Tô Diệu: “Tin Trần Dương…”
Khi nghe những lời của Lý Mật, Tô Diệu sững sờ.
Thời gian cứ thế trôi qua, đã qua bốn phút, Sở Thâm nói với Trần Dương: "Còn một phút đồng hồ, giờ anh muốn đi thì hẵng còn kịp đấy!"
“Không sao, tôi sẽ đợi!”, Trần Dương cười, vẻ mặt bình tĩnh.
Rất nhanh năm phút đồng hồ đã trôi qua, trăm hoa đua nở trong tưởng tượng của Sở Thâm hoàn toàn không xuất hiện!
“Chuyện gì vậy!”, Sở Thâm lại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa.
Trần Dương nhìn Sở Thâm, nói: "Đã qua sáu phút rồi đấy, trăm hoa đua nở của anh đâu?"
"Vội gì? Anh không thấy tôi đang gọi điện thoại sao?", Sở Thâm lạnh lùng cười nói.
Trần Dương cười: "Thôi được rồi, cứ từ từ gọi đi, tôi không có thời gian đùa với anh nữa!"
Nói rồi, Trần Dương lấy điện thoại di động ra và gọi cho Mễ Tuyết.
“Có thể bắt đầu rồi đấy!”, Trần Dương ra lệnh.
“Vâng, thưa tổng giám đốc!”, giọng của Mễ Tuyết truyền qua điện thoại!
Chà!
Đột nhiên, những người trên đường Miếu Hội đều dừng lại, họ lấy ra một bông hồng từ phía sau như ma xui quỷ khiến.
Như thể đã học thuộc lòng, mọi người đều gọi tên một người, đó là Tô Diệu! Cái gì?
Cái này ... cái này ... cái quái gì thế này!
Những người xem xung quanh sợ đến ngây người!
Sau một cuộc điện thoại, tất cả mọi người trên đường Miếu Hội đều dừng lại, hơn nữa mọi người còn đồng thanh cùng gọi tên một người!!!
Kim Nhã Lan và Dư Phi ở bên cạnh ngạc nhiên mới mức không nói được lời nào!
Đặc biệt là Dư Phi, anh ta đổ mồ hôi lạnh, Trần Dương rốt cục là ai?
“Sở Thâm, trăm hoa đua nở của anh đâu? Còn chưa chuẩn bị xong à?”, Trần Dương cười nói.
"Mày... mày…”, Sở Thâm đã hoàn toàn bị choáng! Mẹ ơi, chuyện gì thế này!
"Mọi người mau nhìn xem, mưa hoa hồng kìa!"
Lúc này, một tiếng hét trong đám đông vọng ra.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên trời, tất cả đều ngẩn ra!
Trời ơi, những cánh hoa hồng thực sự đang chầm chậm từ trên trời rơi xuống.
Woa!
Mọi người đều sững sờ!
Đây ... đây là do ai làm?
Hoành tráng quá!
Nhiều người nhìn về phía Sở Thâm.
Trong lòng bọn họ, thì chỉ có Sở Thâm mới có khả năng này.
Nhưng mà, bọn họ không hề biết rằng, Sở Thâm vào lúc này cũng đang sững sờ, không biết chuyện gì đang xảy ra!
Hắn vốn là muốn mua hết hoa ở đây, sau đó đem những bông hoa rực rỡ đó tặng cho Tô Diệu, còn mỗi người tay cầm một bông hoa, lại còn mưa hoa từ trên trời xuống hoàn toàn không phải hắn làm.
Lẽ nào...
Là thằng cha ở rể?
Hắn vô thức nhìn về phía Trần Dương, mới phát hiện ra Trần Dương đã mất dạng!
Chết tiệt, hắn đã đi đâu mất rồi!
Lúc này Tô Diệu cũng vừa mới hoàn hồn, nhìn sang bên, Trần Dương ở bên cạnh đã biến mất.
Cô lo lắng hét lên: "Trần Dương, anh ở đâu!"
Lý Mật cũng sực tỉnh ra, cô ấy nhìn Tô Diệu đầy ghen tị: "Diệu Diệu, Trần Dương tốt với cậu quá!"
“Ai da, Mật Mật, cậu mau tìm Trần Dương cho tôi đi, anh ấy đi đâu mất rồi!”, trong tiềm thức Tô Diệu nghĩ đây là chiêu trò của Sở Thâm, cô cho rằng lòng tự trọng của Trần Dương đã bị tổn thương nên anh mới bỏ đi, vì vậy cô vô cùng lo lắng.
Trong lúc Tô Diệu đang vô cùng lo lắng, biểu cảm của Sở Thâm, Dư Phi và Kim Nhã Lan đột nhiên thay đổi, Tô Diệu nhìn theo ánh mắt của họ, ngay lập tức sững sờ.
Chương 204: Sự chúc phúc của Venus
Nhìn thấy Trần Dương ôm một bó hoa hồng trong tay, nhưng không phải hoa hồng đỏ, mà là một bó hoa hồng màu vàng cam!
Lúc này, Kim Nhã Lan trợn tròn hai mắt, kêu lên một cách kinh ngạc: “Trời ơi, hoa hồng Juliet!”
Chính xác, đây chính là hoa hồng Juliet trong truyền thuyết, nó còn có một cái tên khác là “ba triệu bảng anh!”
“Chị dâu, ba triệu bảng anh là sao?”, Sở Thâm không biết nên lên tiếng hỏi.
“Bó hoa này có giá là ba triệu bảng anh!”, Kim Nhã Lan chậm rãi nói.
Cái gì!
Sở Thâm và Dư Phi đều kinh ngạc!
Ui!
Những người vây xung quanh Kim Nhã Lan nghe được ai nấy đều hít một hơi thật mạnh.
Trời ơi, một bó hoa hồng như vậy mà tốn mất ba triệu bảng, loại hoa gì vậy, đắt thế không biết!
Tất cả mọi người đều không tin vào mắt mình, họ nhìn Trần Dương, giống như là đang trong truyện nghìn lẻ một đêm vậy.
Lý Mật đứng bên cạnh cũng ngưỡng mộ vô cùng.
Trời ơi, loài hoa quý như vậy, Tô Diệu đúng là hạnh phúc quá đi.
Đâu có cô gái nào có thể cưỡng nổi được sức hút của nó cơ chứ, bởi vì loài hoa này thực sự quá đẹp.
Lúc này Tô Diệu che miệng, cô ngạc nhiên đến mức đầu óc choáng váng.
Tách! Tách! Tách!
Đột nhiên, hai bên đường Miếu Hội chiếu lên người Trần Dương những ánh đèn sáng chói.
Những người đang cầm hoa tươi trong tay tự giác xếp thành hai hàng, mọi người có mặt ở đó đều trở nên yên lặng!
Giờ phút này, con đường trở nên yên tĩnh lạ lùng!
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Trần Dương.
Tô Diệu che ngực mình, cô cảm thấy tim của mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không biết phải phản ứng như thế nào.
Một bước, hai bước, ba bước…Trần Dương nở nụ cười ấm áp.
Giờ phút này anh chính là nhân vật chính.
Không ít người lấy điện thoại di động ra ghi lại cảnh này.
Nhiều nữ sinh tròn xoe mắt, trời, sao có thể lãng mạn vậy chứ.
Trần Dương mặt mày rạng rỡ, nở nụ cười đi về phía Tô Diệu và tặng bó hoa tươi trong tay cho cô: “Vợ à, hơn hai năm nay em đã chịu nhiều thiệt thòi rồi!”
Chỉ một câu nói đó thôi cũng khiến Tô Diệu mắt đỏ cay cay!
Cô lấy tay che miệng lại cố không để mình khóc thành tiếng, khoảng thời gian hai năm này cô đã phải chịu biết bao sự vu khống hãm hại, nhận quá nhiều lời phỉ báng.
Tất cả mọi người đều xem thường Trần Dương, nhục mạ anh là một kẻ vô dụng, là một kẻ ở rể còn không bằng một vú em.
Nhưng cũng đâu có ai biết là làm vợ Trần Dương cô cũng đã phải chịu biết bao nhiêu tủi nhục.
Đối mặt với mẹ, đối mặt với gia tộc, cô kiên quyết không ly hôn, đó quả là một sự dũng cảm to lớn.
Tất cả những chuyện này Trần Dương đều biết và đều hiểu!
Anh xót xa lau nước mắt cho Tô Diệu, nhìn cô với ánh mắt chân thành, nói: “Sau này anh sẽ không để em phải chịu tổn thương nữa, cũng sẽ không để em phải chịu thiệt thòi, đây là lời hứa không bao giờ thay đổi!”
Dù giọng nói không quá lớn, nhưng lời nói vô cùng kiên định!
Đây cũng chính là lời cam kết tuyệt vời nhất của một người đàn ông dành cho người phụ nữ.
Tất cả mọi người ai nấy đều đổ dồn ánh mắt về phía Tô Diệu.
Không ít nữ sinh đều cảm thấy hâm mộ cô từ tận đáy lòng, nếu như bọn họ cũng có một ông chồng như vậy, thì tốt biết bao!
Giờ phút này đây, Tô Diệu chính là thần tượng của tất cả bọn họ.
Nước mắt của Tô Diệu lã chã rơi.
Cô đã từng phải khóc rất nhiều lần, nhưng lần này cô khóc không phải vì buồn, mà là vì quá vui, quá xúc động!
Cô nhận lấy bó hoa từ trên tay Trần Dương, cho dù đây không phải là “bó hoa được gọi là ba triệu bảng anh” đi chăng nữa thì cô vẫn sẽ rất vui, bởi vì đây là bó hoa đầu tiên Trần Dương tặng cô.
Sau khi nhận lấy bó hoa, Tô Diệu tưởng là Trần Dương sẽ đến ôm mình một cái.
Nhưng Trần Dương lại lùi về sau hai bước, sau đó anh quỳ một chân dưới đất!
Không biết từ lúc nào trong tay anh lại cầm một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh!
Ồ!
Dưới ánh đèn chiếc nhẫn ấy mới lấp lánh làm sao, viên kim cương thật là bự!
Hơn nữa lại là loại kim cương xanh vô cùng quý hiếm.
Mọi người lại được một phen xôn xao!
“Trời ơi, đó…đó chẳng phải là chiếc nhẫn kim cương có tên "Sự chúc phúc của Venus" hay sao!”
Nếu như bó “hoa hồng Juliet” đã khiến Kim Nhã Lan phải trầm trồ, thì chiếc nhẫn “sự chúc phúc của Venus” này khiến cô ta thực sự đứng hình!
Là một thiên kim đại tiểu thư sống trong nhung lụa, giờ lại là một phu nhân cao quý, cô ta ngày ngày đều được tiếp xúc với giới thượng lưu, nên những đồ xa xỉ cô ta thuộc như trong lòng bàn tay.
Kim Nhã Lan tin vào mắt nhìn của mình, cô ta tuyệt đối không thể nhầm lẫn được.
Ánh mắt Trần Dương nhìn Tô Diệu không rời, vô cùng kiên định và chân thành, anh nói: “Vợ à, chúng ta đã kết hôn được hơn hai năm, ngay cả một chiếc nhẫn bình thường anh cũng chưa từng tặng cho em, chiếc nhẫn này coi như là để bù đắp lại những điều đó, mặc dù muộn, nhưng anh hy vọng em sẽ thích!”
Tô Diệu không nghĩ được thêm gì, đầu óc cô trống rỗng!
“Sự…sự chúc phúc của Venus!”
Đây chính là chiếc nhẫn cô thích nhất.
Nếu như “Thiên Không Chi Thành” là sợi dây chuyền cô thích nhất, thì chiếc nhẫn “Sự chúc phúc của Venus” này là chiếc nhẫn mà cô thích nhất!
Nếu so về giá thì chiếc nhẫn này đắt hơn nhiều!
Hai năm trước trong buổi đấu giá Caltex đã từng xuất hiện chiếc nhẫn này, giá lúc ấy là ba mươi triệu bảng anh!
Trời ơi, Sự chúc phúc của Venus sao! Điên rồi! một số cô gái không chịu được hét lên!
Đúng quả thực là kinh hãi quá đi, tại sao có thể bày ra một màn tặng quà lãng mạn như vậy, một bó hoa ba triệu bảng, một chiếc nhẫn có giá ba mươi triệu bảng, trời…người đàn ông này đúng là có tiền quá đi!
Dư Phi và Kim Nhã Lan hai mắt nhìn nhau, họ đều hiểu được sự kinh ngạc trong đôi mắt của đối phương!
Chỉ có Sở Thâm là dường như còn chưa lấy lại được tinh thần!
Lúc này, tâm trạng Tô Diệu đang hưng phấn và cảm động vô cùng, giờ phút này đây, cô cảm thấy mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.
Cô đưa đôi tay ngọc ngà bên phải ra, sắc mặt rạng rỡ, ánh đèn lúc này đều hướng về phía cô và Trần Dương.
Trần Dương chậm rãi đeo chiếc nhẫn lên ngón tay áp út của cô.
“Chồng à, em cám ơn anh!”
Tô Diệu nhào vào lòng Trần Dương, ôm lấy tấm lưng rộng của anh.
“Bộp bộp bộp!”
Hai hàng người đột nhiên vỗ tay rần rần! Tiếng vỗ tay nghe chói tai, rồi tiếng huýt gió không ngớt!
Trần Dương ôm chặt lấy Tô Diệu, hai năm, đây là lần đầu tiên anh thực sự được ôm cô.
Không chỉ ôm được cô gái ấy, mà giờ anh đã ôm trọn được trái tim ấy.
Hai người đắm chìm trong thế giới của nhau.
Đến khi Tô Diệu lấy lại được bình tĩnh, cô thẹn thùng nép vào ngực Trần Dương không chịu buông.
“Chồng à…em cảm ơn anh, em hạnh phúc quá”.
Tô Diệu vừa cảm thấy bất ngờ đan xem với hạnh phúc, nhưng cô sợ đây không phải là sự thật, bởi vì chỉ mấy ngày trước thôi Trần Dương còn đang giận cô, khiến cô có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.
“Chồng à, anh sẽ không rời xa em chứ?”
Trần Dương thoạt đầu cũng hơi bất ngờ, nhưng anh liền nhẹ giọng nói: “Không có chuyện đó đâu, cả đời này anh sẽ không rời xa em!”
Nói xong Trần Dương ôm chặt lấy Tô Diệu vào lòng, nếu có thể hợp làm một thì anh cũng muốn làm.
Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn lên hai người họ.
Lúc này Sở Thâm mới trấn tĩnh lại, điên cuồng hét lên: “Không…đây không phải là thật, đều là giả, là giả hết…”
“Mau hôn đi!”
Lúc này trong đám người không biết có ai đó đã lên tiếng.
Trong nháy mắt, như bắt nhịp cho một dàn đồng ca vậy!
“Mau hôn đi, mau hôn đi, mau hôn đi….”
Mọi người xung quanh đều hô to, nhấn chìm tiếng của Sở Thâm.
Khi thấy mọi người hô lên như vậy, khuôn mặt Tô Diệu đỏ bừng lên, tuy là vô cùng ngượng ngùng nhưng trong lòng cũng không khỏi hồi hộp mong đợi.
Tuy là có chút ngại, nhưng cô đã nhắm hai mắt lại!
Chuyện này không thể nào để người phụ nữ chủ động được chứ nhỉ?
Trần Dương cười một tiếng sau đó làm tới luôn.
Trong giây lát, bờ môi của họ đã cuốn lấy nhau!
Cũng gần ba năm rồi nhưng đây là lần dầu tiên Trần Dương hôn Tô Diệu.
Trong giây phút môi chạm môi ấy, toàn bộ sức lực của Tô Diệu dường như đã bị rút hết sạch, đầu óc cô chỉ còn lại một mảng trống rỗng.
Cô để mặc cho anh hôn, anh hôn cô thật sâu, cô dường như không còn biết phải phản ứng lại như nào.
Khi Trần Dương hôn sâu hơn nữa, trong khoảnh khắc anh mở được hàm răng của cô thì dường như linh hồn của hai người hòa quyện vào với nhau, khiến mọi người xung quanh cũng sung sướng hoan hô.
“Rào rào rào”.
Tất cả mọi người đều vỗ tay, tiếng vỗ tay như tiếng sấm rền.
Sở Thâm dường như bị dội cho một gáo nước lạnh, hắn tận mắt nhìn thấy cảnh hai người hôn nhau nồng cháy dưới ánh đèn sáng!
Trong giây phút hai người đang hôn nhau nồng cháy, từ phía xa xa phát ra những tiếng la thảm thiết!
“Mau! Mau chạy đi!”
Tiếng kêu vang lên khiến ai nấy xôn xao!
Con đường Miếu Hội đang đông vui náo nhiệt bỗng trở nên toán loạn, đám người bắt đầu lùi lại, lao về phía lối ra khác của con đường chạy thoát thân.
Đến khi đám người tản dần đi, thì lúc này có hơn bốn mươi người, hung hăng tiến về phía Trần Dương.
Cầm đầu là một người trung niên chừng bốn năm mươi tuổi, sát khí đằng đằng.
Người này không ai khác chính là bố của Thẩm Lãng, Thẩm Hiêu Hùng!
Thẩm Lãng đã bị Trần Dương chém hơn bốn trăm nhát, hiện đã ở bệnh viện cấp cứu mấy ngày mấy đêm, cuối cùng tuy đã giữ được tính mạng.
Nhưng hắn thành một kẻ tàn phế, của quý cũng bị hỏng!
Thẩm Hiêu Hùng chỉ có thằng con này, giờ hắn đã tàn phế, điều này khiến ông ta nổi điên! Chuyện này không khác gì chuyện từ giờ nhà họ Thẩm sẽ tuyệt tự tuyệt tôn!
Nợ máu phải trả bằng máu, ông ta nhất định phải giết chết tên đầu sỏ, ông ta nhất định phải giết chết Trần Dương.
Chương 205: Tấm giáp bảo vệ
“Đứa nào chém bị thương được Trần Dương thưởng mười triệu, giết chết được nó sẽ được mười lăm triệu!”, ánh mắt Thẩm Hiêu Hùng rực đỏ!
Lần này, ông ta đến đây một lòng muốn giết Trần Dương.
Tiền ông ta không quan tâm, cái ông ta quan tâm bây giờ là mạng của anh!
Những tên đàn em mà ông ta đưa tới nghe thấy những lời đó đều vô cùng kích động, hoàn cảnh sinh anh hùng mà.
Không cần biết bọn họ làm vì đây là công việc, hay là vì tiền?
Nhưng Trần Dương lập tức hiểu được những kẻ này là người của nhà họ Thẩm.
Có điều anh không nghĩ rằng nhà họ Thẩm sẽ đến vào lúc này!
Thật ra Trần Dương không biết rằng, Thẩm Hiêu Hùng đã muốn đến giết anh từ lâu rồi, nhưng sau khi ông ta hòi dò được anh đã trở thành đệ tử của học viện Lục Phái, bình thường sẽ ở trường nên về cơ bản là không có cơ hội để ra tay.
Tuy rằng nhà họ Thẩm thuộc hàng Thế gia, nhưng trước mặt học viện Lục Phái, thì cũng không là gì.
Lần này ông ta dò hỏi được chuyện Trần Dương đã vào Tàng Kinh Các của trường, không biết khi nào mới ra được, cho nên ông ta đã chuyển mục tiêu sang vợ Trần Dương, chính là Tô Diệu.
Ông ta thám thính được hôm nay Tô Diệu sẽ đi dạo trên đường Miếu Hội, nên dự tính sẽ bắt cóc Tô Diệu, nhưng ông ta không nghĩ đến chuyện hôm nay Trần Dương cũng ở đây, đúng là vất vả tìm kiếm cuối cùng không hẹn mà gặp, đúng lúc có thể xử đẹp được Trần Dương!
Sau đó sẽ cướp lấy vợ Trần Dương, rồi cho đám đàn em này vui vẻ một bữa, nếu không khó lòng mà nguôi đi mối hận trong lòng ông ta.
Phía trước là một đám người hừng hực khí thế, phía sau cũng toàn là người, Tô Diệu và Lý Mật hai người đều đi giày cao gót, nên khó mà chạy nhanh được!
Nhưng mà trong nháy mắt, Trần Dương đã hiểu được thông suốt mấu chốt trong đó, Trần Dương nhìn về phía Tô Diệu nói: “Lát nữa anh sẽ cầm chân bọn chúng, em và Lý Mật hãy tìm cơ hội để chạy đi nhé!”
Nói xong, Trần Dương hít một hơi thật sâu, lao đến phía đám người họ Thẩm.
Tô Diệu lo lắng giậm chân, nhưng cô hiểu được là mình cũng không thể tiến lên, cô cầm chắc lấy đôi tay của Lý Mật, mất hồn mất vía: “Mật Mật, tôi nên làm gì đây!”
“Diệu Diệu đừng có nóng, chúng ta không thể rối lên lúc này được!”, khoảng thời gian này Lý Mật đã được tôi luyện rất nhiều, nên rất nhanh có thể lấy lại được bình tĩnh, cô ta nhìn về đám người hung hăng nhà họ Thẩm nói: “Những người này, mục tiêu rất rõ ràng là đến để báo thù, nếu báo cảnh sát thì quá muộn rồi, đợi cảnh sát đến thì e là không kịp!”
“Vậy…phải làm như nào bây giờ!”, vào lúc Tô Diệu đang hoảng hốt, cô đột nhiên nghĩ ra chuyện Trần Dương khá là thân với Vu Lan, cô liền lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Vu Lan.
Nhưng mà điện thoại vừa mới kêu lên thì đầu dây bên kia đã tắt.
“Mau nghe điện thoại đi mà, tại sao lại không chịu nghe vậy”, Tô Diệu hoảng phát khóc.
Cùng lúc này ở một góc khác.
Tào Bảo lẽo đẽo đi theo Vu Lan, không ngừng xin lỗi: “Lan Lan, anh xin lỗi, là anh ngu ngốc, em tha thứ cho anh đi, sau này anh nhất định sẽ không làm như vậy nữa”.
Vu Lan bị Tào Bảo làm phiền quá nhiều, cô ấy liền dừng lại, nói với Tào Bảo: “Mặc dù chúng ta đã có đính ước, nhưng trải qua khoảng thời gian tìm hiểu, tôi nghĩ chúng ta nên suy nghĩ lại về mối quan hệ này!”
Lời nói của Vu Lan như đâm thẳng vào tim của Tào Bảo!
Cô ấy có ý gì ?
Chẳng lẽ cô ấy muốn chia tay với mình?
Tào Bảo vội vàng kéo lấy cánh tay của Vu Lan: “Lan Lan, em nhất định không được chia tay với anh, mọi chuyện là do anh không tốt, em đánh anh đi, em mắng anh đi, chỉ cần có thể làm em vui thì anh như thế nào cũng được”.
“Tào Bảo, anh đừng như vậy!”, Vu Lan nhìn Tào Bảo một cách vô vọng, tuy rằng cô ấy cũng muốn tha thứ cho hắn, nhưng nhớ đến những chuyện đã xảy ra gần đây, cô ấy thấy mình không có lý do gì để tha thứ cho hắn cả.
Quan trọng nhất là, bóng dáng lâu nay mờ hồ trong thâm tâm cô ấy, giờ càng ngày càng trở nên rõ ràng.
“Khoảng thời gian này chúng ta cùng nhau bình tâm suy nghĩ chút đi!”
Nói xong, Vu Lan gạt tay Tào Bảo, bước đi mà không quay đầu lại!
Tào Bảo ngây người nhìn theo bóng Vu Lan dần biến mất, một lúc sau hắn hô lớn: “Trần Dương, tao với mày không đội trời chung!”
…
Trong lúc Tô Diệu gọi điện thoại, Trần Dương cũng lao vào đám người đó.
Sau khi tu luyện “Tẩy Tủy Kinh”, Trần Dương đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên hậu kì, đặc biệt là Tẩy Tủy Kinh lại có hiệu quả mở rộng kinh mạch đan điền.
Hơn nữa trước đây anh đã ăn Long Hổ Đan, tuy rằng anh mới chỉ đạt đến Tiên Thiên hậu kỳ, nhưng chân khí toàn thân có thể ngang với tu sĩ Tiên Thiên viên mãn.
Trong nháy mắt anh liền đánh gục mấy tên nhà họ Thẩm.
Tuy nhiên những kẻ Thẩm Hiêu Hùng đem tới cũng không phải hạng vừa, đều là cao thủ cảnh giới Hậu Thiên, trong đó có đến một nữa là Hậu Thiên trung kì, một nửa là cao thủ Hậu Thiên hậu kì.
Năng lực chống đỡ và tấn công rất mạnh, người bình thường không thể nào so sánh được.
“Bang, bang, bang!”
Trần Dương liên tục xuất ra mấy chục chưởng, khiến những kẻ xung quanh đều ngã lăn ra.
“Phụp!”
Những kẻ bị trúng chưởng lần lượt trào máu!
Trần Dương vận dụng Phù Du Công để luồn trong đám người, những kẻ này cơ bản là không thể nào động đến được anh!
Chỉ cần dụng vào thôi Trần Dương cũng có thể giết chết mấy người này!
Sắc mặt của Trần Dương ngày càng trở nên bình tĩnh, ánh mắt thì càng lạnh như băng, ra tay cũng càng ngày càng mạnh.
“Phụp!”
Trần Dương đánh vào người kẻ nào, là kẻ đó trong nháy mắt liền khuỵu xuống, một đòn thôi cũng có thể bể xương ngực của đối phương!
Kẻ dính đòn sẽ bị trào máu rồi hôn mê, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
“Tiến lên cho tao, giết chết nó!”, Thẩm Hiêu Hùng giống như ác ma, ông ta la lớn: “Không được lùi, lên hết cho tao!”
Thân pháp di chuyển như gió cùng với sức mạnh khủng khiếp áp đảo người nhà họ Thẩm. Thẩm Hiêu Hùng không thể nào ngờ đến việc Trần Dương lại lợi hại đến vậy, có thể di chuyển như gió trong đám mấy chục người.
Ngay cả vạt áo của anh cũng không kẻ nào chạm đến được thì đánh đấm gì! Cho nên bọn họ ai nấy đều khiếp đảm.
“Lên mau, đứa nào chém bị thương được Trần Dương tao thưởng ba mươi triệu, giết được nó thưởng một trăm triệu!”
Ông ta vừa dứt lời ai nấy tim đập thình thịch.
Tiền thưởng tăng gấp mấy lần, nên chỉ cần làm bị thương Trần Dương thì trong nháy mắt có thể biến thành triệu phú rồi, nếu có thể giết được Trần Dương thì có phải là sẽ thành triệu triệu phú không?
Dám người xung quanh trong nháy mắt trở nên hám tiền, hung hăng nhìn về phía Trần Dương giống như thể anh chính là đống vàng vậy.
Nhìn thấy ánh mắt hau háu của bọn họ, Thẩm Hiêu Hùng cũng tỏ ra hài lòng.
“Xông lên cho tao!”
“Giết!”, mấy chục người đồng loạt hô giết, bọn họ lao về phía Trần Dương.
Đối diện với đám đệ tử điên cuồng nhà họ Thẩm, áp lực đặt lên Trần Dương tăng gấp bội, đặc biệt là trong đám này còn có một kẻ đạt đến Tiên Thiên trung kì như Thẩm Hiêu Hùng, khiến anh phải bỏ ra 120% sức mạnh.
Tuy nhiên chiến đấu lâu như vậy, Trần Dương cũng có chút mất sức.
“Bành, bành, bành!”
Trần Dương tiếp tục ra mấy chục chưởng liên tiếp, tất cả những kẻ trúng chưởng đều ngã xuống ngất đi.
“Roẹt!”
Đúng lúc này, một tên nhà họ Thẩm từ phía sau lao mạnh đến, Trần Dương không cẩn thận bị chém một dao.
Lưỡi dao sắc bén trong nháy mắt chém rách quần áo của Trần Dương.
Nếu không phải vì phản ứng mau lẹ, thì e rằng phát chém này sẽ khiến anh bị thương nặng.
“Ha ha, tao chém bị thương Trần Dương rồi, ông đây sắp thành triệu phú…”
“Bang!”
Hắn còn chưa dứt lời, Trần Dương đã dồn hết sự tức giận tung một chưởng lên ngực hắn, khiến hắn bay xa mấy chục mét.
“Trần Dương!”
Thấy Trần Dương máu me be bét, Tô Diệu kinh hãi kêu lên thành tiếng!
Nghe được tiếng kêu của vợ, Trần Dương còn tưởng rằng cô gặp nguy hiểm.
Theo bản năng anh nhìn về phía Tô Diệu.
Vào lúc này, Thẩm Hiêu Hùng lợi dụng cơ hội, cầm dao lao về phía Trần Dương!
“Đừng!”
“Phập!”
“Diệu Diệu! Không…”
Vào khoảnh khắc Tô Diệu bị đâm vào ngực, chân khí của Trần Dương bùng nổ lên, anh ra đòn về phía Thẩm Hiêu Hùng: “chết đi!”
“Bang!”
“Phụp!”
Trần Dương giáng một đòn mạnh lên người Thẩm Hiêu Hùng, đánh bay ông ta, Thẩm Hiêu Hùng bay mạnh về phía đám người kia, hơn nữa còn đè bẹp mấy người.
Vết thương của Tô Diệu chảy rất nhiều máu, người cô mềm nhũn ra, ngã xuống đất.
“Diệu Diệu, sao em lại ngốc như vậy!”, Trần Dương quỳ xuống đất, ôm lấy người Tô Diệu!
Trong khoảnh khắc Tô Diệu bị đâm, anh cảm giác như bản thân mất đi một nửa tuổi thọ.
“Em sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không có chuyện gì…”, bàn tay Trần Dương vuốt ve trên khuôn mặt của cô, máu tươi trên đôi tay anh cùng làn da tắng như tuyết của cô như phân thành hai cực.
Con tim anh tan vỡ.
Tô Diệu cảm thấy cơ thể yếu dần, giống như có thứ gì đang trôi đi mất.
Cô ngày càng thở gấp, cô muốn đưa đôi tay sờ lên mặt Trần Dương, nhưng lại không còn chút sức lực nào, Tô Diệu nhìn Trần Dương với khuôn mặt tắng bệch như không còn cắt nổi một giọt máu, an ủi: “Chồng à, trước…trước đây đều là anh che chở chở em…che gió che mưa, rốt cuộc bây giờ em có thể thay…thay anh…”
“Diệu Diệu, em đừng nói thêm gì nữa, Lý Mật, mau gọi 120…”, Trần Dương hét lớn về phía Lý Mật!
Lý Mật đang ngây người ra vì những chuyện vừa rồi, cô ta dường như bừng tỉnh, vội vàng chạy tới, nhìn đôi mắt đầy những tia máu của Trần Dương, cô ta vội vàng lấy điện thoại ra gọi 120.
Cùng lúc đó, Thẩm Hiêu Hùng bò từ dưới đất đứng lên, ông ta lảo đảo không vững, đang muốn nói gì đó.
“Ọc!”
Ông ta phun ra một vũng mãu lớn!
Sau khi phun máu ra, Thẩm Hiêu Hùng cười lớn sau đó từ từ lấy ra một tấm giáp đã bị đánh lõm nói: “Ha…ha ha, mày không ngờ là tao có tấm giáp bảo vệ này phải không, muốn giết tao sao, mày còn non lắm!”
Bình luận facebook