Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1027
Chương 1027
“Lát nữa em còn phải làm việc, không có thời gian chiều anh đâu, nay anh như ăn phải thuốc súng cơ mà, thôi bỏ đi, bên Tĩnh Tĩnh, đợi vài ngày nữa cô ấy hết giận em sẽ nói vài lời giúp anh”.
Hạ Huyền Trúc xua tay, nói xong liền chuẩn bị xoay người rời đi, không định tiếp tục tranh cãi với Diệp Vĩnh Khang nữa.
“Huyền Trúc”.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên gọi lại: “Ừm… anh cảm thấy không ổn lắm, anh muốn uống một chút, em có thể…”
“Em thực sự không có thời gian đâu. Em còn một đống việc kia kìa, anh còn khó chịu vì cái gì nữa hả? Đi ngủ sớm chút đi. Em phải đến công ty làm thêm giờ. Tối nay em sẽ ở lại đó. Ngày mai tan làm em sẽ về”.
Hạ Huyền Trúc không nhìn lại, vội vã ra lấy túi xách rồi ra ngoài.
Kể từ khi khu sản nghiệp mở cửa, Hạ Huyền Trúc ngày nào cũng giống như một cỗ máy, làm việc suốt từ sáng đến tối.
Nếu chỉ là ngày nào cũng tăng ca về muộn thì đã đành, nhưng Hạ Huyền Trúc bận rộn đến mức phải ở lại phòng nghỉ của tổng giám đốc công ty ít nhất ba ngày một tuần.
Diệp Vĩnh Khang chỉ có một mình, Diệp Tiểu Trân thì được Trương Hoa Phương trông, nhiều lúc rảnh phát chán, muốn tìm người nói chuyện cũng không có.
“Anh tại sao lại khó chịu à?”
Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi, cười khổ nhắc lại những gì vừa rồi Hạ Huyền Trúc nói với mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy khá buồn.
Chẳng nhẽ ngay cả tư cách khó chịu anh cũng không có ư?
Tinh– Ngay sau đó, có một tin nhắn Zalo.
Là trần Tiểu Túy gửi đến, là chuyện giai đoạn cuối cùng của cửa hàng trang sức của cô ấy bước vào khu sản nghiệp.
Mặc dù dự án khu sản nghiệp thuộc về Hạ Huyền Trúc, nhưng Diệp Vĩnh Khang đã đưa ba cửa hàng có mặt tiền tốt nhất cho Trần Tiểu Túy, mỗi lần Trần Tiểu Túy đưa tài liệu của Hạ Huyền Trúc đều đưa cho Diệp Vĩnh Khang trước.
“Cái này em cứ xem đó mà làm, có chuyện gì thì cứ thảo luận với Huyền Trúc ấy”.
Diệp Vĩnh Khang trả lời đại.
Vừa định ném điện thoại sang một bên, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, liền gửi tin nhắn cho Trần Tiểu Túy: Anh cảm thấy hơi khó chịu, muốn đi uống chút, em có rảnh không?
Trần Tiểu Túy trả lời trong giây lát: Quán bar Vân Đoan ở nhà hàng Thủy Tinh được không? Hoặc anh có thể gửi địa chỉ cho em, em đang mặc đồ công sở, về thay quần áo là tới.
Diệp Vĩnh Khang đáp: Theo địa chỉ mà em nói đi, không cần thay quần áo đâu, giờ anh qua.
Trần Tiểu Túy: Được, em sẽ qua ngay, lát nữa gặp.
Nhà hàng Thủy Tinh thuộc tài sản của Trần Tiểu Túy, ngoài phục vụ ăn uống, Trần Tiểu Túy còn cải tạo mái tầng trên cùng thành một quán bar ngắm cảnh tinh tế.
Quán bar này có tên là Vân Đoan vì khi uống ở đây, có thể nhìn ra toàn cảnh thành phố.
Khi Diệp Vĩnh Khang lái xe đến, Trần Tiểu Túy đã đợi sẵn ở lối vào của nhà hàng Thủy Tinh.
Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang xuống xe, cô ấy vội vàng bước tới, nở nụ cười: “Em đã cho hết khách ra về rồi, nay nhà hàng đóng cửa”.
Diệp Vĩnh Khang cười hiểu ý, mỗi lần Trần Tiểu Túy làm gì, anh đều cảm thấy rất thân thiết.
“Lát nữa em còn phải làm việc, không có thời gian chiều anh đâu, nay anh như ăn phải thuốc súng cơ mà, thôi bỏ đi, bên Tĩnh Tĩnh, đợi vài ngày nữa cô ấy hết giận em sẽ nói vài lời giúp anh”.
Hạ Huyền Trúc xua tay, nói xong liền chuẩn bị xoay người rời đi, không định tiếp tục tranh cãi với Diệp Vĩnh Khang nữa.
“Huyền Trúc”.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên gọi lại: “Ừm… anh cảm thấy không ổn lắm, anh muốn uống một chút, em có thể…”
“Em thực sự không có thời gian đâu. Em còn một đống việc kia kìa, anh còn khó chịu vì cái gì nữa hả? Đi ngủ sớm chút đi. Em phải đến công ty làm thêm giờ. Tối nay em sẽ ở lại đó. Ngày mai tan làm em sẽ về”.
Hạ Huyền Trúc không nhìn lại, vội vã ra lấy túi xách rồi ra ngoài.
Kể từ khi khu sản nghiệp mở cửa, Hạ Huyền Trúc ngày nào cũng giống như một cỗ máy, làm việc suốt từ sáng đến tối.
Nếu chỉ là ngày nào cũng tăng ca về muộn thì đã đành, nhưng Hạ Huyền Trúc bận rộn đến mức phải ở lại phòng nghỉ của tổng giám đốc công ty ít nhất ba ngày một tuần.
Diệp Vĩnh Khang chỉ có một mình, Diệp Tiểu Trân thì được Trương Hoa Phương trông, nhiều lúc rảnh phát chán, muốn tìm người nói chuyện cũng không có.
“Anh tại sao lại khó chịu à?”
Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi, cười khổ nhắc lại những gì vừa rồi Hạ Huyền Trúc nói với mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy khá buồn.
Chẳng nhẽ ngay cả tư cách khó chịu anh cũng không có ư?
Tinh– Ngay sau đó, có một tin nhắn Zalo.
Là trần Tiểu Túy gửi đến, là chuyện giai đoạn cuối cùng của cửa hàng trang sức của cô ấy bước vào khu sản nghiệp.
Mặc dù dự án khu sản nghiệp thuộc về Hạ Huyền Trúc, nhưng Diệp Vĩnh Khang đã đưa ba cửa hàng có mặt tiền tốt nhất cho Trần Tiểu Túy, mỗi lần Trần Tiểu Túy đưa tài liệu của Hạ Huyền Trúc đều đưa cho Diệp Vĩnh Khang trước.
“Cái này em cứ xem đó mà làm, có chuyện gì thì cứ thảo luận với Huyền Trúc ấy”.
Diệp Vĩnh Khang trả lời đại.
Vừa định ném điện thoại sang một bên, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, liền gửi tin nhắn cho Trần Tiểu Túy: Anh cảm thấy hơi khó chịu, muốn đi uống chút, em có rảnh không?
Trần Tiểu Túy trả lời trong giây lát: Quán bar Vân Đoan ở nhà hàng Thủy Tinh được không? Hoặc anh có thể gửi địa chỉ cho em, em đang mặc đồ công sở, về thay quần áo là tới.
Diệp Vĩnh Khang đáp: Theo địa chỉ mà em nói đi, không cần thay quần áo đâu, giờ anh qua.
Trần Tiểu Túy: Được, em sẽ qua ngay, lát nữa gặp.
Nhà hàng Thủy Tinh thuộc tài sản của Trần Tiểu Túy, ngoài phục vụ ăn uống, Trần Tiểu Túy còn cải tạo mái tầng trên cùng thành một quán bar ngắm cảnh tinh tế.
Quán bar này có tên là Vân Đoan vì khi uống ở đây, có thể nhìn ra toàn cảnh thành phố.
Khi Diệp Vĩnh Khang lái xe đến, Trần Tiểu Túy đã đợi sẵn ở lối vào của nhà hàng Thủy Tinh.
Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang xuống xe, cô ấy vội vàng bước tới, nở nụ cười: “Em đã cho hết khách ra về rồi, nay nhà hàng đóng cửa”.
Diệp Vĩnh Khang cười hiểu ý, mỗi lần Trần Tiểu Túy làm gì, anh đều cảm thấy rất thân thiết.
Bình luận facebook