Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 166: 166: Chuyện Gì Thế Này!
Bụp!
Thân hình vạm vỡ của Lam Tang đột nhiên đổ về phía sau, hai má lõm xuống thành một mảng lớn, nửa đầu vỡ vụn, ngay lập tức tắt thở!
Uỳnh!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hàn Sách Hổ chỉ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.
Biệt hiệu trước đây của Lam Tang là Đồng Thi, mình đồng da sắt, bất khả xâm phạm, bây giờ lại bị một cái tát tát chết?
Lúc này ông ta cuối cùng cũng phải nhìn nhận về người thanh niên có vẻ ngoài bình thường này.
“Mày rốt cuộc là ai!”
Hàn Sách Hổ nhíu mày hỏi.
Diệp Vĩnh Khang vẫn không quay đầu lại: “Ông vẫn chưa đủ tư cách để biết tôi là ai, tuy nhiên bây giờ tôi sẽ cho ông một cơ hội!”
“Tự đánh què hai chân, sau đó cút khỏi Giang Bắc, hôm nay tôi sẽ giữ lại cho ông một cái mạng”.
Hàn Sách Hổ sửng sốt, lập tức bật cười lớn: “Tao thừa nhận là mày có chút bản lĩnh, đến Đồng Thi ở trước mặt mày mà cũng không đỡ nổi một chiêu”.
“Nhưng mày cho rằng mày có thể đối phó với hơn nghìn anh em phía sau tao sao?”
“Mỗi người chỉ cần một bãi nước bọt cũng có thể nhấn chìm mày.
Nhưng hôm nay tao cũng sẽ cho mày một cơ hội”.
“Bây giờ quỳ xuống dập đầu nhận sai, sau này làm con chó dưới trướng tao, làm việc cho tao, hôm nay tao có thể tha cho mày một mạng”.
Diệp Vĩnh Khang vẫn không quay người lại, nhẹ nhàng đẩy Trần Tiểu Túy ra, mỉm cười nhìn đối phương nói: “Không cho cô ôm nữa đâu, người cô thơm lắm”.
“Lát nữa tôi về mà trên người có mùi thơm như vậy, vợ tôi sẽ hiểu nhầm mất.
Đi thôi, đi ăn đêm, tôi biết có một nhà hàng bít tết ngon lắm”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười nói.
Trần Tiểu Túy ngẩn ra, trong lòng thầm nghĩ Diệp Vĩnh Khang này bị sao vậy.
Mặc dù quả thực anh đánh nhau rất giỏi, nhưng bên kia có tận hơn một nghìn tên hung hãn.
“Nếu như cô không thích ăn bít tết thì đi ăn lẩu cũng được, tôi thích loại siêu cay ấy”.
Diệp Vĩnh Khang nói tiếp.
Hàn Sách Hổ hoàn toàn phát cáu vì thái độ của đối phương.
“Lên cho tôi, băm vằm hắn ra thành trăm mảnh!”
Soạt!
Hơn một nghìn người đồng thời rút mã tấu sáng chói ra, nhưng khi vừa định xông lên phía trước, một tiếng ầm ầm đột nhiên vang lên trên bầu trời.
Ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là hàng chục chiếc trực thăng vũ trang!
Rầm rầm!
Cùng lúc đó, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng gầm rú của động cơ.
Cùng với tiếng lách cách của cỏ cây, hàng chục chiếc xe bọc thép đột nhiên xuất hiện, đè bẹp cây cối, giống như những con quái vật khổng lồ từ xung quanh nhảy ra.
Ngay sau đó tiếng bước chân dồn dập vang lên, một đội vệ binh vũ trang dày đặc, số lượng ít nhất là năm nghìn người trong nháy mắt đã bao vây nơi này.
Chuyện gì thế này!
Hàn Sách Hổ vô cùng sửng sốt, tại sao đến cả người của Cục tác chiến cũng tới?
Đúng lúc này, ba chiếc xe địa hình màu xanh đậm phóng tới, ba sĩ quan nhảy từ trên xe xuống, đi thẳng về phía Diệp Vĩnh Khang, chào hỏi một cách cung kính.
Lớn tiếng hét: “Chiến đoàn số một Giang Bắc, Lý Vân Phi tham kiến quân hậu!”
Thân hình vạm vỡ của Lam Tang đột nhiên đổ về phía sau, hai má lõm xuống thành một mảng lớn, nửa đầu vỡ vụn, ngay lập tức tắt thở!
Uỳnh!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hàn Sách Hổ chỉ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.
Biệt hiệu trước đây của Lam Tang là Đồng Thi, mình đồng da sắt, bất khả xâm phạm, bây giờ lại bị một cái tát tát chết?
Lúc này ông ta cuối cùng cũng phải nhìn nhận về người thanh niên có vẻ ngoài bình thường này.
“Mày rốt cuộc là ai!”
Hàn Sách Hổ nhíu mày hỏi.
Diệp Vĩnh Khang vẫn không quay đầu lại: “Ông vẫn chưa đủ tư cách để biết tôi là ai, tuy nhiên bây giờ tôi sẽ cho ông một cơ hội!”
“Tự đánh què hai chân, sau đó cút khỏi Giang Bắc, hôm nay tôi sẽ giữ lại cho ông một cái mạng”.
Hàn Sách Hổ sửng sốt, lập tức bật cười lớn: “Tao thừa nhận là mày có chút bản lĩnh, đến Đồng Thi ở trước mặt mày mà cũng không đỡ nổi một chiêu”.
“Nhưng mày cho rằng mày có thể đối phó với hơn nghìn anh em phía sau tao sao?”
“Mỗi người chỉ cần một bãi nước bọt cũng có thể nhấn chìm mày.
Nhưng hôm nay tao cũng sẽ cho mày một cơ hội”.
“Bây giờ quỳ xuống dập đầu nhận sai, sau này làm con chó dưới trướng tao, làm việc cho tao, hôm nay tao có thể tha cho mày một mạng”.
Diệp Vĩnh Khang vẫn không quay người lại, nhẹ nhàng đẩy Trần Tiểu Túy ra, mỉm cười nhìn đối phương nói: “Không cho cô ôm nữa đâu, người cô thơm lắm”.
“Lát nữa tôi về mà trên người có mùi thơm như vậy, vợ tôi sẽ hiểu nhầm mất.
Đi thôi, đi ăn đêm, tôi biết có một nhà hàng bít tết ngon lắm”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười nói.
Trần Tiểu Túy ngẩn ra, trong lòng thầm nghĩ Diệp Vĩnh Khang này bị sao vậy.
Mặc dù quả thực anh đánh nhau rất giỏi, nhưng bên kia có tận hơn một nghìn tên hung hãn.
“Nếu như cô không thích ăn bít tết thì đi ăn lẩu cũng được, tôi thích loại siêu cay ấy”.
Diệp Vĩnh Khang nói tiếp.
Hàn Sách Hổ hoàn toàn phát cáu vì thái độ của đối phương.
“Lên cho tôi, băm vằm hắn ra thành trăm mảnh!”
Soạt!
Hơn một nghìn người đồng thời rút mã tấu sáng chói ra, nhưng khi vừa định xông lên phía trước, một tiếng ầm ầm đột nhiên vang lên trên bầu trời.
Ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là hàng chục chiếc trực thăng vũ trang!
Rầm rầm!
Cùng lúc đó, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng gầm rú của động cơ.
Cùng với tiếng lách cách của cỏ cây, hàng chục chiếc xe bọc thép đột nhiên xuất hiện, đè bẹp cây cối, giống như những con quái vật khổng lồ từ xung quanh nhảy ra.
Ngay sau đó tiếng bước chân dồn dập vang lên, một đội vệ binh vũ trang dày đặc, số lượng ít nhất là năm nghìn người trong nháy mắt đã bao vây nơi này.
Chuyện gì thế này!
Hàn Sách Hổ vô cùng sửng sốt, tại sao đến cả người của Cục tác chiến cũng tới?
Đúng lúc này, ba chiếc xe địa hình màu xanh đậm phóng tới, ba sĩ quan nhảy từ trên xe xuống, đi thẳng về phía Diệp Vĩnh Khang, chào hỏi một cách cung kính.
Lớn tiếng hét: “Chiến đoàn số một Giang Bắc, Lý Vân Phi tham kiến quân hậu!”
Bình luận facebook