Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 174: 174: Đó Là Những Gì Họ Đang Đợi Ngày Hôm Nay
Nhưng rất nhanh sau đó ông ta đã khôi phục lại sự bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù các ông cũng có thư mời, nhưng vậy thì sao chứ!”
“Nếu như tôi xảy ra chuyện gì? Các ông nghĩ rằng không có hậu quả gì sao? Đừng quên rằng, chỉ cần là những người được mời đều là khách quý của hậu quân tướng!”
La Thiết Hiên và Tiền Đại Giang đột nhiên phá lên cười, sự hung hãn trong mắt cũng dần dần tụ lại, hai người ngồi xuống bên cạnh Hàn Xuân Lâm.
“Ông Hàn à, ông nói gì thế, ba anh em chúng ta so bì với nhau làm gì, nãy giờ đều là đùa với ông thôi”.
La Thiết Hiên cười nói: “Thật ra mục đích hôm nay chúng tôi tới đây là muốn giúp ông Hàn”.
“Chúng tôi đã điều tra rõ sự tình rồi, mặc dù ông Hổ là do bị Cục tác chiến tiêu diệt, nhưng nguyên nhân vẫn là do kẻ tên là Diệp Vĩnh Khang đó”.
“Chắc rằng việc bây giờ ông Hàn muốn làm nhất đó chính là băm vằm tên Diệp Vĩnh Khang đó ra thành trăm mảnh đúng không?”
Trong mắt Hàn Xuân Lâm hiện lên một tia dữ tợn: “Tôi nhất định phải róc xương lột da hắn, khiến hắn thịt nát xương tan mới có thể xả được nỗi hận trong lòng!”
“Hai người anh em nếu hôm nay đã không phải tới gây rắc rối cho Hàn Xuân Lâm tôi, vậy thì đừng cản tôi, đợi tôi đi xử lý tên Diệp Vĩnh Khang đó rồi quay về tính tiếp!”
La Thiết Hiên khẽ lắc đầu: “Tâm trạng của ông tôi có thể hiểu được, nhưng mà tôi muốn hỏi một câu, ông Hổ và thị vệ nhà họ Hàn các ông đều đã bị Cục tác chiến quét sạch rồi, ông lấy cái gì ra để báo thù?”
Hàn Xuân Lâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Lạc đà gầy nhom cũng to hơn ngựa, tôi đã điều tra rõ thông tin của tên Diệp Vĩnh Khang đó rồi”.
“Chỉ là một thằng nhãi không có danh tính hay lai lịch gì, hơn nữa còn là một kẻ thất nghiệp ăn bám vợ!”
“Đối phó với loại hèn mọn như vậy, tôi chỉ cần tùy ý dắt theo hai người cũng có thể xử được hắn!”
La Thiết Hiên mỉm cười lắc đầu, thở dài nói: “Ông Hàn, ông thông minh cả đời, sao bây giờ đột nhiên lại trở nên ngây thơ như vậy?”
“Ông chưa từng nghĩ, trước đây con trai Hàn Phong của mình bị đánh cho tàn phế như nào à?”
“Mặc dù Hàn Phong không có năng lực trói gà, nhưng mỗi lần ra ngoài nó đều dắt theo ít nhất là hơn chục vệ sĩ bên người”.
“Tôi nghe nói rằng hôm đó phía công viên Bắc Loan tụ tập rất nhiều người.
Trong đó bao gồm Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải, Trình Văn Đống, còn có Trần Tiểu Túy nữa”.
“Nếu như Diệp Vĩnh Khang đó thật sự là một tên vô dụng.
Vậy đám người này liệu sẽ đứng ra làm việc giúp hắn sao?”
Hàn Xuân Lâm ngây người ra, sau khi phản ứng lại sắc mặt lập tức xanh ngắt như tàu lá chuối.
Vừa rồi bởi vì quá nóng giận nên đã bỏ qua rất nhiều chi tiết.
Bây giờ xem ra, người tên Diệp Vĩnh Khang đó e là không hề đơn giản như vậy!
Tiền Đại Giang ở bên cạnh vỗ vai Hàn Xuân Lâm, nói: “Vì vậy ông Hàn à, với chút sức lực còn lại của nhà họ Hàn, nếu như ông hấp tấp đi tìm Diệp Vĩnh Khang báo thù thì chẳng qua là tặng thêm cho hắn một cái đầu mà thôi”.
Hàn Xuân Lâm cắn chặt môi, sống trên đời hơn năm mươi năm, từng hô mưa gọi gió, chưa bao giờ ông ta cảm thấy bất lực như lúc này.
“Hai người anh em, hai người có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi, không cần phải vòng vo nữa”.
Hàn Xuân Lâm thở dài, lúc này dường như ông ta đã mơ hồ đoán ra được mục đích hai người này tới đây ngày hôm nay.
La Thiết Hiên và Tiền Đại Giang ở bên cạnh liếc nhau một cái, khóe miệng gợi lên một tia xảo trá.
Đó là những gì họ đang đợi ngày hôm nay.
“Nếu như tôi xảy ra chuyện gì? Các ông nghĩ rằng không có hậu quả gì sao? Đừng quên rằng, chỉ cần là những người được mời đều là khách quý của hậu quân tướng!”
La Thiết Hiên và Tiền Đại Giang đột nhiên phá lên cười, sự hung hãn trong mắt cũng dần dần tụ lại, hai người ngồi xuống bên cạnh Hàn Xuân Lâm.
“Ông Hàn à, ông nói gì thế, ba anh em chúng ta so bì với nhau làm gì, nãy giờ đều là đùa với ông thôi”.
La Thiết Hiên cười nói: “Thật ra mục đích hôm nay chúng tôi tới đây là muốn giúp ông Hàn”.
“Chúng tôi đã điều tra rõ sự tình rồi, mặc dù ông Hổ là do bị Cục tác chiến tiêu diệt, nhưng nguyên nhân vẫn là do kẻ tên là Diệp Vĩnh Khang đó”.
“Chắc rằng việc bây giờ ông Hàn muốn làm nhất đó chính là băm vằm tên Diệp Vĩnh Khang đó ra thành trăm mảnh đúng không?”
Trong mắt Hàn Xuân Lâm hiện lên một tia dữ tợn: “Tôi nhất định phải róc xương lột da hắn, khiến hắn thịt nát xương tan mới có thể xả được nỗi hận trong lòng!”
“Hai người anh em nếu hôm nay đã không phải tới gây rắc rối cho Hàn Xuân Lâm tôi, vậy thì đừng cản tôi, đợi tôi đi xử lý tên Diệp Vĩnh Khang đó rồi quay về tính tiếp!”
La Thiết Hiên khẽ lắc đầu: “Tâm trạng của ông tôi có thể hiểu được, nhưng mà tôi muốn hỏi một câu, ông Hổ và thị vệ nhà họ Hàn các ông đều đã bị Cục tác chiến quét sạch rồi, ông lấy cái gì ra để báo thù?”
Hàn Xuân Lâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Lạc đà gầy nhom cũng to hơn ngựa, tôi đã điều tra rõ thông tin của tên Diệp Vĩnh Khang đó rồi”.
“Chỉ là một thằng nhãi không có danh tính hay lai lịch gì, hơn nữa còn là một kẻ thất nghiệp ăn bám vợ!”
“Đối phó với loại hèn mọn như vậy, tôi chỉ cần tùy ý dắt theo hai người cũng có thể xử được hắn!”
La Thiết Hiên mỉm cười lắc đầu, thở dài nói: “Ông Hàn, ông thông minh cả đời, sao bây giờ đột nhiên lại trở nên ngây thơ như vậy?”
“Ông chưa từng nghĩ, trước đây con trai Hàn Phong của mình bị đánh cho tàn phế như nào à?”
“Mặc dù Hàn Phong không có năng lực trói gà, nhưng mỗi lần ra ngoài nó đều dắt theo ít nhất là hơn chục vệ sĩ bên người”.
“Tôi nghe nói rằng hôm đó phía công viên Bắc Loan tụ tập rất nhiều người.
Trong đó bao gồm Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải, Trình Văn Đống, còn có Trần Tiểu Túy nữa”.
“Nếu như Diệp Vĩnh Khang đó thật sự là một tên vô dụng.
Vậy đám người này liệu sẽ đứng ra làm việc giúp hắn sao?”
Hàn Xuân Lâm ngây người ra, sau khi phản ứng lại sắc mặt lập tức xanh ngắt như tàu lá chuối.
Vừa rồi bởi vì quá nóng giận nên đã bỏ qua rất nhiều chi tiết.
Bây giờ xem ra, người tên Diệp Vĩnh Khang đó e là không hề đơn giản như vậy!
Tiền Đại Giang ở bên cạnh vỗ vai Hàn Xuân Lâm, nói: “Vì vậy ông Hàn à, với chút sức lực còn lại của nhà họ Hàn, nếu như ông hấp tấp đi tìm Diệp Vĩnh Khang báo thù thì chẳng qua là tặng thêm cho hắn một cái đầu mà thôi”.
Hàn Xuân Lâm cắn chặt môi, sống trên đời hơn năm mươi năm, từng hô mưa gọi gió, chưa bao giờ ông ta cảm thấy bất lực như lúc này.
“Hai người anh em, hai người có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi, không cần phải vòng vo nữa”.
Hàn Xuân Lâm thở dài, lúc này dường như ông ta đã mơ hồ đoán ra được mục đích hai người này tới đây ngày hôm nay.
La Thiết Hiên và Tiền Đại Giang ở bên cạnh liếc nhau một cái, khóe miệng gợi lên một tia xảo trá.
Đó là những gì họ đang đợi ngày hôm nay.
Bình luận facebook