Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 200: 200: Cô Trần Thứ Lỗi Cho Tôi Tôi Chỉ Đùa Thôi
Người này không biết gì về võ thuật sao?
Một tia ngạc nhiên lóe lên trong mắt hai người đàn ông to lớn.
Mặc dù tốc độ của hai cú đấm mà họ tung ra thực sự rất nhanh và rất mạnh, người bình thường không thể cản được chúng.
Nhưng dù thế nào cũng phải phản ứng một chút chứ?
Tuy nhiên, ngay khi họ đang vô cùng ngạc nhiên, thì chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Bọn họ dùng toàn lực cho hai quả đấm này, sức mạnh hơn ngàn cân, thậm chí đập vỡ được cả đá hoa cương.
Tuy nhiên, họ rất ngạc nhiên khi thấy đối phương chả có phản ứng gì!
Không ổn rồi!
Đột nhiên, lòng họ dâng lên một linh cảm chẳng lành!
Nhưng trước khi họ kịp phản ứng, thì đột nhiên nghe thấy ‘rầm’ một tiếng, sau đó một lực phản lại dọc theo nắm tay của họ.
Bùm bùm!
Lực này trực tiếp đánh bay họ ra ngoài, họ nặng nề ngã xuống đất, cố gắng giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng, một ngụm máu lớn từ trong miệng phun ra!
Hai người bọn họ trợn tròn mắt, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc cùng sợ hãi.
Nếu không gặp trực tiếp, có đánh chết họ cũng không tin, trên đời này lại có người chả nhúc nhích gì, chỉ dùng khí tức cũng có thể tàn phá bên trong họ!
"Các người nên cảm thấy may mắn vì chưa luyện kỹ năng đấm bốc của mình đến đỉnh cao, cho nên chí ít còn giữ được mạng".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói, vẫn thản nhiên khoanh tay trước ngực.
Lúc nãy anh chỉ trả lại họ lực mà họ đấm anh thôi, nói cách khác, hai người đàn ông to con kia đã bị thương bởi chính những cú đấm của họ.
"Hahahahaha!"
Lúc này, có một tràng cười vang lên từ chiếc Land Rover đậu bên cạnh.
Cửa mở, từ hàng ghế sau có hai người bước xuống, một trong số đó là Tần Long Tượng!
"Xem ra Hạc Nhi nói đúng, quả nhiên là cao thủ!"
Tần Long Tượng vỗ tay, trên mặt tràn đầy hưng phấn.
Lúc trước nghe Tần Hạc nói gặp được cao thủ đánh người như treo tranh, ông ta còn nửa tin nửa ngờ nhưng hiện tại xem ra người này quả nhiên xứng với danh hiệu đó!
Hai tên to con kia là cao thủ số một dưới trướng ông ta, nhưng trước mặt người này lại không chịu nổi một đòi, đối phương thậm chí còn không hề động đậy gì.
“Sếp Tần, ý ông là gì?"
Trần Tiểu Túy có vẻ hơi khó hiểu.
"Cô Trần, thứ lỗi cho tôi, tôi chỉ đùa thôi".
Tần Long Tượng mỉm cười: "Tôi nghe Hạc Nhi nói vị họ Diệp này chính là cao thủ tuyệt đỉnh mà thằng bé gặp mấy ngày trước.
Tôi cũng không tin lắm, nên đã để cho hai người hầu thử sức một chút".
"Không ngờ anh Diệp thật sự đã giúp tôi mở mang tầm mắt.
Tôi chưa từng thấy một cao thủ nào lợi hại như vậy!"
Gã thanh niên húi cua đứng ở một bên cũng tràn đầy hứng thú, đồng thời ánh mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang cũng tràn đầy vẻ ngưỡng mộ vô hạn, cười nói: "Anh Diệp, chúng ta lại gặp nhau rồi, anh còn nhớ tôi không? Chúng ta đã đấu với nhau ở bãi đậu xe lần trước".
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn Tần Hạc liền nhận ra đối phương quả nhiên là người ở bãi đậu xe mấy ngày trước, bởi vì Triệu Đại Lực mà anh đã đấu với gã một trận.
Chỉ không ngờ người này lại là con trai của Tần Long Tượng.
"Hai người biết nhau à?"
Một tia ngạc nhiên lóe lên trong mắt hai người đàn ông to lớn.
Mặc dù tốc độ của hai cú đấm mà họ tung ra thực sự rất nhanh và rất mạnh, người bình thường không thể cản được chúng.
Nhưng dù thế nào cũng phải phản ứng một chút chứ?
Tuy nhiên, ngay khi họ đang vô cùng ngạc nhiên, thì chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Bọn họ dùng toàn lực cho hai quả đấm này, sức mạnh hơn ngàn cân, thậm chí đập vỡ được cả đá hoa cương.
Tuy nhiên, họ rất ngạc nhiên khi thấy đối phương chả có phản ứng gì!
Không ổn rồi!
Đột nhiên, lòng họ dâng lên một linh cảm chẳng lành!
Nhưng trước khi họ kịp phản ứng, thì đột nhiên nghe thấy ‘rầm’ một tiếng, sau đó một lực phản lại dọc theo nắm tay của họ.
Bùm bùm!
Lực này trực tiếp đánh bay họ ra ngoài, họ nặng nề ngã xuống đất, cố gắng giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng, một ngụm máu lớn từ trong miệng phun ra!
Hai người bọn họ trợn tròn mắt, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc cùng sợ hãi.
Nếu không gặp trực tiếp, có đánh chết họ cũng không tin, trên đời này lại có người chả nhúc nhích gì, chỉ dùng khí tức cũng có thể tàn phá bên trong họ!
"Các người nên cảm thấy may mắn vì chưa luyện kỹ năng đấm bốc của mình đến đỉnh cao, cho nên chí ít còn giữ được mạng".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói, vẫn thản nhiên khoanh tay trước ngực.
Lúc nãy anh chỉ trả lại họ lực mà họ đấm anh thôi, nói cách khác, hai người đàn ông to con kia đã bị thương bởi chính những cú đấm của họ.
"Hahahahaha!"
Lúc này, có một tràng cười vang lên từ chiếc Land Rover đậu bên cạnh.
Cửa mở, từ hàng ghế sau có hai người bước xuống, một trong số đó là Tần Long Tượng!
"Xem ra Hạc Nhi nói đúng, quả nhiên là cao thủ!"
Tần Long Tượng vỗ tay, trên mặt tràn đầy hưng phấn.
Lúc trước nghe Tần Hạc nói gặp được cao thủ đánh người như treo tranh, ông ta còn nửa tin nửa ngờ nhưng hiện tại xem ra người này quả nhiên xứng với danh hiệu đó!
Hai tên to con kia là cao thủ số một dưới trướng ông ta, nhưng trước mặt người này lại không chịu nổi một đòi, đối phương thậm chí còn không hề động đậy gì.
“Sếp Tần, ý ông là gì?"
Trần Tiểu Túy có vẻ hơi khó hiểu.
"Cô Trần, thứ lỗi cho tôi, tôi chỉ đùa thôi".
Tần Long Tượng mỉm cười: "Tôi nghe Hạc Nhi nói vị họ Diệp này chính là cao thủ tuyệt đỉnh mà thằng bé gặp mấy ngày trước.
Tôi cũng không tin lắm, nên đã để cho hai người hầu thử sức một chút".
"Không ngờ anh Diệp thật sự đã giúp tôi mở mang tầm mắt.
Tôi chưa từng thấy một cao thủ nào lợi hại như vậy!"
Gã thanh niên húi cua đứng ở một bên cũng tràn đầy hứng thú, đồng thời ánh mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang cũng tràn đầy vẻ ngưỡng mộ vô hạn, cười nói: "Anh Diệp, chúng ta lại gặp nhau rồi, anh còn nhớ tôi không? Chúng ta đã đấu với nhau ở bãi đậu xe lần trước".
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn Tần Hạc liền nhận ra đối phương quả nhiên là người ở bãi đậu xe mấy ngày trước, bởi vì Triệu Đại Lực mà anh đã đấu với gã một trận.
Chỉ không ngờ người này lại là con trai của Tần Long Tượng.
"Hai người biết nhau à?"
Bình luận facebook