Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 224: 224: Cho Anh Một Cơ Hội Cuối Cùng
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Long Tượng trách mắng một câu, ông ta cau mày, trầm mặc một lúc, sau khi thở dài một hơi liền nhấc bút lên chuẩn bị ký vào bản hợp đồng.
Mặc dù điều kiện mà nhà họ Tiền đưa ra thật sự rất quá đáng, nhưng Tần Long Tượng không còn sự lựa chọn nào khác, bởi vì ông ta không thể chọc vào nhà họ Tiền được.
“Vừa nãy anh nói đám khốn nạn gây rối là do nhà họ Tiền xúi giục à?”
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lên tiếng: “Vợ tôi hình như không có thù oán gì với các người?”
“Vợ anh?”
Gã đàn ông mặc vest kinh ngạc, lập tức quay đầu lại: “Anh chính là Diệp Vĩnh Khang?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn thẳng vào mắt đối phương, ôn tồn nói: “Trả lời câu hỏi của tôi, vợ tôi và nhà họ Tiền các người có thù oán gì?”
Đám côn đồ gây chuyện trên công trường thì ra lại do nhà họ Tiền phái đến, chuyện này có chút nằm ngoài dự đoán của Diệp Vĩnh Khang.
Bởi vì vợ anh và nhà họ Tiền dường như không có chút quan hệ nào, sao đột nhiên chúng lại tới gây rắc rối?
Gã đàn ông mặc vest nhìn ngang liếc dọc, đánh giá Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó đột nhiên phá lên cười: “Thì ra anh chính là tên vô dụng ăn bám đó hả, ha ha ha, muốn biết không? Nào, quỳ xuống đây vẫy đuôi cho tôi, tôi có thể cân nhắc…”
Bụp!
Diệp Vĩnh Khang bất ngờ nhấc chân lên đạp một cái, gã đàn ông mặc vest chỉ cảm thấy ngực bị như bị đầu máy va chạm mạnh vào, toàn thân bay ngược ra đằng sau.
Cùng lúc đó, thân hình Diệp Vĩnh Khang lướt tới, nhân lúc gã đàn ông mặc vest chuẩn bị ngã xuống, túm lấy cổ áo hắn giữa không trung rồi nhấn vào tường.
“Cho anh một cơ hội cuối cùng, trả lời câu hỏi của tôi”.
Giọng điệu Diệp Vĩnh Khang vẫn bình thản như không, nhưng trong đó lại mang theo một luồng sát khí cực kỳ mạnh mẽ.
“Tôi nói, tôi nói!”
Gã đàn ông mặc vest sợ mất mật, ước tính trên ngực mình đã bị gãy mất hai cái xương, hắn vội vàng nói: “Là Hàn Xuân Lâm nhờ chúng tôi giúp đỡ, hơn nữa tôi chỉ là một kẻ chạy việc vặt thôi.
Chuyện này tôi không hề tham dự vào, không hề liên quan đến tôi!”
“Nhà họ Hàn?”
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, sau khi Hàn Sách Hổ bị trừ khử, nhà họ Hàn chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.
Vì vậy, Diệp Vĩnh Khang không định tiếp tục tính toán chuyện này.
Nhưng không ngờ rằng ông già khốn kiếp Hàn Xuân Lâm lại muốn chết đến như vậy?
Xem ảnh 1
.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Long Tượng trách mắng một câu, ông ta cau mày, trầm mặc một lúc, sau khi thở dài một hơi liền nhấc bút lên chuẩn bị ký vào bản hợp đồng.
Mặc dù điều kiện mà nhà họ Tiền đưa ra thật sự rất quá đáng, nhưng Tần Long Tượng không còn sự lựa chọn nào khác, bởi vì ông ta không thể chọc vào nhà họ Tiền được.
“Vừa nãy anh nói đám khốn nạn gây rối là do nhà họ Tiền xúi giục à?”
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lên tiếng: “Vợ tôi hình như không có thù oán gì với các người?”
“Vợ anh?”
Gã đàn ông mặc vest kinh ngạc, lập tức quay đầu lại: “Anh chính là Diệp Vĩnh Khang?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn thẳng vào mắt đối phương, ôn tồn nói: “Trả lời câu hỏi của tôi, vợ tôi và nhà họ Tiền các người có thù oán gì?”
Đám côn đồ gây chuyện trên công trường thì ra lại do nhà họ Tiền phái đến, chuyện này có chút nằm ngoài dự đoán của Diệp Vĩnh Khang.
Bởi vì vợ anh và nhà họ Tiền dường như không có chút quan hệ nào, sao đột nhiên chúng lại tới gây rắc rối?
Gã đàn ông mặc vest nhìn ngang liếc dọc, đánh giá Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó đột nhiên phá lên cười: “Thì ra anh chính là tên vô dụng ăn bám đó hả, ha ha ha, muốn biết không? Nào, quỳ xuống đây vẫy đuôi cho tôi, tôi có thể cân nhắc…”
Bụp!
Diệp Vĩnh Khang bất ngờ nhấc chân lên đạp một cái, gã đàn ông mặc vest chỉ cảm thấy ngực bị như bị đầu máy va chạm mạnh vào, toàn thân bay ngược ra đằng sau.
Cùng lúc đó, thân hình Diệp Vĩnh Khang lướt tới, nhân lúc gã đàn ông mặc vest chuẩn bị ngã xuống, túm lấy cổ áo hắn giữa không trung rồi nhấn vào tường.
“Cho anh một cơ hội cuối cùng, trả lời câu hỏi của tôi”.
Giọng điệu Diệp Vĩnh Khang vẫn bình thản như không, nhưng trong đó lại mang theo một luồng sát khí cực kỳ mạnh mẽ.
“Tôi nói, tôi nói!”
Gã đàn ông mặc vest sợ mất mật, ước tính trên ngực mình đã bị gãy mất hai cái xương, hắn vội vàng nói: “Là Hàn Xuân Lâm nhờ chúng tôi giúp đỡ, hơn nữa tôi chỉ là một kẻ chạy việc vặt thôi.
Chuyện này tôi không hề tham dự vào, không hề liên quan đến tôi!”
“Nhà họ Hàn?”
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, sau khi Hàn Sách Hổ bị trừ khử, nhà họ Hàn chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.
Vì vậy, Diệp Vĩnh Khang không định tiếp tục tính toán chuyện này.
Nhưng không ngờ rằng ông già khốn kiếp Hàn Xuân Lâm lại muốn chết đến như vậy?
Xem ảnh 1
Bình luận facebook