Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 938
Chương 938
Ít nhất là bây giờ sẽ không nói cho bất kỳ ai, kể cả Hạ Huyền Trúc.
Bởi vì chuyện này liên quan đến bố mẹ của anh, đôi vợ chồng trung niên mà vừa nãy Wislon nói, Diệp Vĩnh Khang có thể chắc chắn rằng đó chính là bố mẹ anh!
Vết sẹo trên vai của bố anh là do anh nghịch ngợm gây ra khi còn nhỏ.
Nốt ruồi nhỏ trên khóe miệng của mẹ là ký ức tuổi thơ đẹp nhất của Diệp Vĩnh Khang.
Trong thâm tâm của anh, bố mẹ luôn luôn đối xử rất ân cần và dịu dàng với anh.
Thời điểm mà Wilson nói trùng với thời điểm tàu du lịch của bố mẹ anh gặp tai nạn.
Nói cách khác, bố mẹ của anh vẫn chưa chết, hơn nữa rất có khả năng vẫn đang sống trên thế giới này!
Việc này đối với Diệp Vĩnh Khang mà nói còn hạnh phúc hơn việc trở thành chúa tể của vũ trụ!
Khi hai người chia tay, Lý Thanh Từ vẫn tỏ ra chưa đã.
“Hôm nay cám ơn anh nhé, lâu lắm rồi chưa được vui như vậy!”
Lúc này Lý Thanh Từ giống như một cô bé chưa lớn, hai tay chống sau lưng, nhảy tưng tưng men theo lối nhỏ bên sông, không ngừng đá vào những viên sỏi trên đường.
Cộng thêm việc vừa nãy uống mấy chai bia, hai má nhỏ ửng hồng lên trông rất dễ thương.
“Cô vui là tốt rồi, sau này có thời gian cứ hẹn thoải mái, dù sao tôi cũng là một người rảnh rỗi mà”.
Diệp Vĩnh Khang đút hai tay vào túi quần, đi theo phía sau cô ấy, nhìn thấy bộ dạng nhảy tưng tưng của Lý Thanh Từ, cảm thấy rất thú vị.
“Thật sao, vậy thì tốt quá rồi!”
Lý Thanh Từ tỏ ra rất vui: “Lần này anh mời tôi, lần sau tôi mời anh, à đúng rồi, thường ngày anh cũng vui vẻ như vậy sao?”
“Không thì sao?”
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy khá khó hiểu, không phải chỉ là ăn một nồi lẩu, uống vài chai bia thôi à, sao mà vui đến thế chứ?
“Bình thường cô không ăn lẩu, không uống bia à?”
Diệp Vĩnh Khang lại hỏi.
Trong mắt Lý Thanh Từ xoẹt qua một tia lờ mờ, khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Cuộc sống của tôi không giống với người khác, bố tôi là một cảnh sát hình sự lão làng”.
“Trong ký ức của tôi, bố tôi nuôi dưỡng tôi như một đứa con trai vậy, tuổi thơ của người khác đều là chơi đồ chơi và ăn vặt”.
“Nhưng tuổi thơ của tôi lại là đủ các loại hồ sơ tội phạm, tiểu thuyết trinh thám, còn có các kiểu rèn luyện tư duy không hề phù hợp với lứa tuổi của tôi lúc bấy giờ”.
“Từ ngày tôi bắt đầu đi học, bố tôi đã lên kế hoạch cho tôi phải thi vào trường đại học nào rồi”.
“Thực ra bản thân tôi muốn thi vào trường nghệ thuật, tôi rất thích ca hát và nhảy múa”.
“Nhưng bố tôi ép tôi phải thi vào trường đại học tuần tra, lúc đầu tôi cực kỳ nổi loạn, dù ông ấy có nói gì đi chăng nữa tôi cũng không chịu học tập cẩn thận”.
“Thực ra có thể do tôi được rèn luyện từ nhỏ, có nền tảng vững chắc. Tôi học môn nào cũng rất tốt, nhưng mỗi lần đi thi tôi đều cố tình thi trượt”.
“Mục đích là vì muốn chọc tức bố tôi, bố tôi cũng vì vậy mà ngày một thất vọng về tôi. Cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, nói rằng đợi sau khi tôi tốt nghiệp sẽ không ép tôi làm tuần tra nữa, muốn làm gì thì làm nấy”.
“Hôm đó tôi vui lắm, sau hơn mươi năm chống chọi với bố, cuối cùng tôi đã chiến thắng”.
Ít nhất là bây giờ sẽ không nói cho bất kỳ ai, kể cả Hạ Huyền Trúc.
Bởi vì chuyện này liên quan đến bố mẹ của anh, đôi vợ chồng trung niên mà vừa nãy Wislon nói, Diệp Vĩnh Khang có thể chắc chắn rằng đó chính là bố mẹ anh!
Vết sẹo trên vai của bố anh là do anh nghịch ngợm gây ra khi còn nhỏ.
Nốt ruồi nhỏ trên khóe miệng của mẹ là ký ức tuổi thơ đẹp nhất của Diệp Vĩnh Khang.
Trong thâm tâm của anh, bố mẹ luôn luôn đối xử rất ân cần và dịu dàng với anh.
Thời điểm mà Wilson nói trùng với thời điểm tàu du lịch của bố mẹ anh gặp tai nạn.
Nói cách khác, bố mẹ của anh vẫn chưa chết, hơn nữa rất có khả năng vẫn đang sống trên thế giới này!
Việc này đối với Diệp Vĩnh Khang mà nói còn hạnh phúc hơn việc trở thành chúa tể của vũ trụ!
Khi hai người chia tay, Lý Thanh Từ vẫn tỏ ra chưa đã.
“Hôm nay cám ơn anh nhé, lâu lắm rồi chưa được vui như vậy!”
Lúc này Lý Thanh Từ giống như một cô bé chưa lớn, hai tay chống sau lưng, nhảy tưng tưng men theo lối nhỏ bên sông, không ngừng đá vào những viên sỏi trên đường.
Cộng thêm việc vừa nãy uống mấy chai bia, hai má nhỏ ửng hồng lên trông rất dễ thương.
“Cô vui là tốt rồi, sau này có thời gian cứ hẹn thoải mái, dù sao tôi cũng là một người rảnh rỗi mà”.
Diệp Vĩnh Khang đút hai tay vào túi quần, đi theo phía sau cô ấy, nhìn thấy bộ dạng nhảy tưng tưng của Lý Thanh Từ, cảm thấy rất thú vị.
“Thật sao, vậy thì tốt quá rồi!”
Lý Thanh Từ tỏ ra rất vui: “Lần này anh mời tôi, lần sau tôi mời anh, à đúng rồi, thường ngày anh cũng vui vẻ như vậy sao?”
“Không thì sao?”
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy khá khó hiểu, không phải chỉ là ăn một nồi lẩu, uống vài chai bia thôi à, sao mà vui đến thế chứ?
“Bình thường cô không ăn lẩu, không uống bia à?”
Diệp Vĩnh Khang lại hỏi.
Trong mắt Lý Thanh Từ xoẹt qua một tia lờ mờ, khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Cuộc sống của tôi không giống với người khác, bố tôi là một cảnh sát hình sự lão làng”.
“Trong ký ức của tôi, bố tôi nuôi dưỡng tôi như một đứa con trai vậy, tuổi thơ của người khác đều là chơi đồ chơi và ăn vặt”.
“Nhưng tuổi thơ của tôi lại là đủ các loại hồ sơ tội phạm, tiểu thuyết trinh thám, còn có các kiểu rèn luyện tư duy không hề phù hợp với lứa tuổi của tôi lúc bấy giờ”.
“Từ ngày tôi bắt đầu đi học, bố tôi đã lên kế hoạch cho tôi phải thi vào trường đại học nào rồi”.
“Thực ra bản thân tôi muốn thi vào trường nghệ thuật, tôi rất thích ca hát và nhảy múa”.
“Nhưng bố tôi ép tôi phải thi vào trường đại học tuần tra, lúc đầu tôi cực kỳ nổi loạn, dù ông ấy có nói gì đi chăng nữa tôi cũng không chịu học tập cẩn thận”.
“Thực ra có thể do tôi được rèn luyện từ nhỏ, có nền tảng vững chắc. Tôi học môn nào cũng rất tốt, nhưng mỗi lần đi thi tôi đều cố tình thi trượt”.
“Mục đích là vì muốn chọc tức bố tôi, bố tôi cũng vì vậy mà ngày một thất vọng về tôi. Cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, nói rằng đợi sau khi tôi tốt nghiệp sẽ không ép tôi làm tuần tra nữa, muốn làm gì thì làm nấy”.
“Hôm đó tôi vui lắm, sau hơn mươi năm chống chọi với bố, cuối cùng tôi đã chiến thắng”.
Bình luận facebook