Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 952
Chương 952
Trại huấn luyện trong lòng đất có quy mô cực lớn này có thể gọi là một toà thành trong lòng đất với đủ các mô hình công trình, đấu trường chiến đấu, trường bắn và các loại địa hình mô phỏng phục vụ cho huấn luyện mang tính đặc thù.
Vị trí chính giữa là một thao trường, hình dáng cũng không có gì khác biệt so với các thao trường trong trường học bình thường, cũng có đường chạy bốn trăm mét tiêu chuẩn.
Điểm khác biệt duy nhất là trên thao trường bình thường trồng cỏ mềm, mà toàn bộ thao trường ở đây được trải bằng nham thạch vụn kích cỡ bằng quả táo đỏ!
Bao quanh đường chạy cũng là nham thạch vụn!
Bên cạnh thao trường là một nền bê tông nhẵn bóng, ngay sát đó có một bục cao ước chừng ba mét.
Có khoảng hơn một trăm người đang đứng trên nền bê tông này, tuổi tác khoảng từ mười bảy mười tám đến ba bảy ba tám tuổi.
Có nam có nữ, ăn mặc không giống nhau, có người đàn ông trung niên mặc tây trang là lượt, cũng có những người nông dân già nua với làn da khô quắt và đen sạm mặc áo khoác vải màu xanh kiểu cũ.
Có những chàng trai mặc đồ giao hàng hoặc chuyển phát nhanh mang vóc dáng cường tráng vạm vỡ, cũng có những cô gái trẻ tuổi với mái tóc dài và dáng người thướt tha.
Những người này từng làm đủ mọi ngành nghề, chỉ cần là nghề gì mà chúng ta có thể nghĩ tới thì gần như đều có thể tìm thấy được bên trong số họ.
Thế nhưng bọn họ đều có một trải nghiệm giống nhau.
Trước khi đến nơi này, ai trong số họ cũng đang phải chịu đựng những nỗi đau đớn tuyệt vọng tới tận cùng.
Nếu như không phải Sử Nam Bắc kịp thời xuất hiện trước mặt bọn họ thì những người này hoặc là đã tự sát, hoặc là bị hành quyết rồi.
“Làm không tệ”.
Diệp Vĩnh Khang đứng bên cạnh bục cao, sau khi quan sát đám người này một lượt thì khẽ gật đầu tỏ ý tán thưởng Sử Nam Bắc bên cạnh.
“Là do đại ca sáng suốt, ngay cả cách như vậy mà cũng nghĩ ra được, tôi phục sát đất luôn, câu này không phải để nịnh nọt gì đâu, tôi thật sự rất khâm phục anh”.
Sử Nam Bắc đứng bên cạnh mỉm cười nói: “Cũng không uổng công tôi phải vất vả một chuyến, tìm ra được nhiều bảo bối như thế chỉ trong phút chốc”.
Lúc này, hơn hai trăm người trước mắt chính là nhiệm vụ bí mật mà Sử Nam Bắc phải thực thi lần này.
Diệp Vĩnh Khang bảo hắn đi khắp các nơi trên cả nước để tìm những người thích hợp về tuổi tác, tố chất cơ thể và cả đầu óc.
Điều quan trọng là những người này buộc phải đáp ứng được một điều kiện, đó chính là đang phải trải qua nỗi tuyệt vọng rất lớn, mất đi dũng khí hoặc là tư cách để tiếp tục sống.
Chỉ có người từng trải qua nỗi tuyệt vọng và khiến cho bọn họ có được cuộc đời mới mới có thể giúp bọn họ bộc lộ ra được toàn bộ tiềm lực ở mức độ cao nhất!
Mà những người này cũng không hề làm cho Diệp Vĩnh Khang thất vọng, có lẽ đều là những kẻ đã từng chết đi sống lại một lần, có thể sống tới giờ cũng coi như không uổng phí một đời.
Vậy nên trên mặt mỗi người bọn họ đều mang theo vẻ cao ngạo và lạnh lùng, ngay cả chết cũng không sợ thì trên thế giới này còn gì có thể khiến cho bọn họ e sợ nữa đây?
“Giới thiệu với mọi người một chút, đây là đại ca của tôi, việc tôi cứu mọi người là do anh ấy sắp xếp, vậy nên anh ấy mới là ân nhân thật sự của mọi người, thế thì bây giờ để cho ân nhân của mọi người nói vài câu nhé”.
Trại huấn luyện trong lòng đất có quy mô cực lớn này có thể gọi là một toà thành trong lòng đất với đủ các mô hình công trình, đấu trường chiến đấu, trường bắn và các loại địa hình mô phỏng phục vụ cho huấn luyện mang tính đặc thù.
Vị trí chính giữa là một thao trường, hình dáng cũng không có gì khác biệt so với các thao trường trong trường học bình thường, cũng có đường chạy bốn trăm mét tiêu chuẩn.
Điểm khác biệt duy nhất là trên thao trường bình thường trồng cỏ mềm, mà toàn bộ thao trường ở đây được trải bằng nham thạch vụn kích cỡ bằng quả táo đỏ!
Bao quanh đường chạy cũng là nham thạch vụn!
Bên cạnh thao trường là một nền bê tông nhẵn bóng, ngay sát đó có một bục cao ước chừng ba mét.
Có khoảng hơn một trăm người đang đứng trên nền bê tông này, tuổi tác khoảng từ mười bảy mười tám đến ba bảy ba tám tuổi.
Có nam có nữ, ăn mặc không giống nhau, có người đàn ông trung niên mặc tây trang là lượt, cũng có những người nông dân già nua với làn da khô quắt và đen sạm mặc áo khoác vải màu xanh kiểu cũ.
Có những chàng trai mặc đồ giao hàng hoặc chuyển phát nhanh mang vóc dáng cường tráng vạm vỡ, cũng có những cô gái trẻ tuổi với mái tóc dài và dáng người thướt tha.
Những người này từng làm đủ mọi ngành nghề, chỉ cần là nghề gì mà chúng ta có thể nghĩ tới thì gần như đều có thể tìm thấy được bên trong số họ.
Thế nhưng bọn họ đều có một trải nghiệm giống nhau.
Trước khi đến nơi này, ai trong số họ cũng đang phải chịu đựng những nỗi đau đớn tuyệt vọng tới tận cùng.
Nếu như không phải Sử Nam Bắc kịp thời xuất hiện trước mặt bọn họ thì những người này hoặc là đã tự sát, hoặc là bị hành quyết rồi.
“Làm không tệ”.
Diệp Vĩnh Khang đứng bên cạnh bục cao, sau khi quan sát đám người này một lượt thì khẽ gật đầu tỏ ý tán thưởng Sử Nam Bắc bên cạnh.
“Là do đại ca sáng suốt, ngay cả cách như vậy mà cũng nghĩ ra được, tôi phục sát đất luôn, câu này không phải để nịnh nọt gì đâu, tôi thật sự rất khâm phục anh”.
Sử Nam Bắc đứng bên cạnh mỉm cười nói: “Cũng không uổng công tôi phải vất vả một chuyến, tìm ra được nhiều bảo bối như thế chỉ trong phút chốc”.
Lúc này, hơn hai trăm người trước mắt chính là nhiệm vụ bí mật mà Sử Nam Bắc phải thực thi lần này.
Diệp Vĩnh Khang bảo hắn đi khắp các nơi trên cả nước để tìm những người thích hợp về tuổi tác, tố chất cơ thể và cả đầu óc.
Điều quan trọng là những người này buộc phải đáp ứng được một điều kiện, đó chính là đang phải trải qua nỗi tuyệt vọng rất lớn, mất đi dũng khí hoặc là tư cách để tiếp tục sống.
Chỉ có người từng trải qua nỗi tuyệt vọng và khiến cho bọn họ có được cuộc đời mới mới có thể giúp bọn họ bộc lộ ra được toàn bộ tiềm lực ở mức độ cao nhất!
Mà những người này cũng không hề làm cho Diệp Vĩnh Khang thất vọng, có lẽ đều là những kẻ đã từng chết đi sống lại một lần, có thể sống tới giờ cũng coi như không uổng phí một đời.
Vậy nên trên mặt mỗi người bọn họ đều mang theo vẻ cao ngạo và lạnh lùng, ngay cả chết cũng không sợ thì trên thế giới này còn gì có thể khiến cho bọn họ e sợ nữa đây?
“Giới thiệu với mọi người một chút, đây là đại ca của tôi, việc tôi cứu mọi người là do anh ấy sắp xếp, vậy nên anh ấy mới là ân nhân thật sự của mọi người, thế thì bây giờ để cho ân nhân của mọi người nói vài câu nhé”.
Bình luận facebook