Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 957
Chương 957
“Đúng vậy, chúng tôi không đi!”
“Chúng tôi phải trở thành cường giả!”
“Không thể để bị bắt nạt nữa!”
Những lời này của người phụ nữ đã nói lên tiếng lòng của tất cả mọi người.
Mỗi người trong số họ đã mất niềm tin vào thế giới này, ngay cả một chút may mắn cũng không có.
Một người bị ép đến nỗi không còn chút dũng khí nào để sống nữa thì đủ để biết rốt cuộc bọn họ đã trải qua những gì.
Cũng có một số ít người từng bị tước đoạt quyền được sống.
Vì vậy, sự hiểu biết về cuộc sống và sinh mạng của bọn họ khác xa so với những gì mà người bình thường có thể hiểu được.
Giờ đây, trong thế giới mờ mịt của họ, một tia sáng đột nhiên chiếu vào.
Bọn họ không muốn phụ lòng tia sáng đó, cũng không muốn sống trong hố rãnh tăm tối này, vì vậy bọn họ phải trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh sẽ đến mức thế giới không còn dám tra tấn họ bằng bất cứ cách nào!
Tuy nhiên, chỉ cần là nơi có người thì nhất định sẽ có sự tồn tại đặc biệt.
“Báo cáo!”
Đột nhiên từ trong đám người vang lên một giọng nói, một người đàn ông cao lớn thô kệch, trên cánh tay xăm một con rồng hung ác nói: “Có thể lấy được năm triệu tệ tiền mặt thật sao?”
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn người đàn ông kia, nhẹ nhàng gật đầu: “Có thể lấy ngay lập tức”.
“Được, vậy tôi rút khỏi đây!”
Người đó lập tức sải bước ra khỏi đám đông không chút do dự.
“Tên vô lại kia, mày còn có chút lương tâm nào không hả?”
Lúc này, trong đám đông đột nhiên truyền tới giọng một người đàn ông Đông Bắc: “Nếu không phải anh Diệp và anh Sử cứu chúng ta ra khỏi pháp trường thì giờ mày đã là một cái xác không ai thèm nhặt rồi”.
“Mạng của chúng ta là do người ta ban tặng, bây giờ mày muốn đi là đi sao?”
Người đang nói là một người đàn ông cao lớn, có vóc dáng vạm vỡ, nước da màu lúa mạch, trong cử chỉ của anh ta có sự phóng khoáng.
“Sao tao lại không có lương tâm chứ?”
Người đàn ông có hình xăm kia mặc kệ nói: “Vừa nãy mày không nghe thấy sao? Đâu phải bảo chúng ta ở lại hưởng phúc, mà là chịu tội đấy”.
“Trò đùa Thiên Khải Thiên Diệt gì đó thì liên quan quái gì đến tao!”
“Hơn nữa, là bọn họ tự muốn cứu tao, có phải tao cầu xin bọn họ đâu”.
“Cầm năm triệu tệ ra ngoài vui chơi thoải mái, chẳng phải là tốt hơn sao, tao đâu có ngu”.
Người đàn ông xăm trổ vừa nói vừa đi đến trước mặt Diệp Vĩnh Khang, hất cằm nói: “Tôi có thể lấy tiền ở đâu?”
Diệp Vĩnh Khang gật đầu với Sử Nam Bắc, Sử Nam Bắc lập tức lấy ra một tấm chi phiếu trị giá năm triệu tệ: “Chúng tôi nói lời giữ lời, cầm số tiền này sống cho tốt đi!”
“Cảm ơn nhé, ha ha, năm triệu tệ, vui quá đi mất!
“Đúng vậy, chúng tôi không đi!”
“Chúng tôi phải trở thành cường giả!”
“Không thể để bị bắt nạt nữa!”
Những lời này của người phụ nữ đã nói lên tiếng lòng của tất cả mọi người.
Mỗi người trong số họ đã mất niềm tin vào thế giới này, ngay cả một chút may mắn cũng không có.
Một người bị ép đến nỗi không còn chút dũng khí nào để sống nữa thì đủ để biết rốt cuộc bọn họ đã trải qua những gì.
Cũng có một số ít người từng bị tước đoạt quyền được sống.
Vì vậy, sự hiểu biết về cuộc sống và sinh mạng của bọn họ khác xa so với những gì mà người bình thường có thể hiểu được.
Giờ đây, trong thế giới mờ mịt của họ, một tia sáng đột nhiên chiếu vào.
Bọn họ không muốn phụ lòng tia sáng đó, cũng không muốn sống trong hố rãnh tăm tối này, vì vậy bọn họ phải trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh sẽ đến mức thế giới không còn dám tra tấn họ bằng bất cứ cách nào!
Tuy nhiên, chỉ cần là nơi có người thì nhất định sẽ có sự tồn tại đặc biệt.
“Báo cáo!”
Đột nhiên từ trong đám người vang lên một giọng nói, một người đàn ông cao lớn thô kệch, trên cánh tay xăm một con rồng hung ác nói: “Có thể lấy được năm triệu tệ tiền mặt thật sao?”
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn người đàn ông kia, nhẹ nhàng gật đầu: “Có thể lấy ngay lập tức”.
“Được, vậy tôi rút khỏi đây!”
Người đó lập tức sải bước ra khỏi đám đông không chút do dự.
“Tên vô lại kia, mày còn có chút lương tâm nào không hả?”
Lúc này, trong đám đông đột nhiên truyền tới giọng một người đàn ông Đông Bắc: “Nếu không phải anh Diệp và anh Sử cứu chúng ta ra khỏi pháp trường thì giờ mày đã là một cái xác không ai thèm nhặt rồi”.
“Mạng của chúng ta là do người ta ban tặng, bây giờ mày muốn đi là đi sao?”
Người đang nói là một người đàn ông cao lớn, có vóc dáng vạm vỡ, nước da màu lúa mạch, trong cử chỉ của anh ta có sự phóng khoáng.
“Sao tao lại không có lương tâm chứ?”
Người đàn ông có hình xăm kia mặc kệ nói: “Vừa nãy mày không nghe thấy sao? Đâu phải bảo chúng ta ở lại hưởng phúc, mà là chịu tội đấy”.
“Trò đùa Thiên Khải Thiên Diệt gì đó thì liên quan quái gì đến tao!”
“Hơn nữa, là bọn họ tự muốn cứu tao, có phải tao cầu xin bọn họ đâu”.
“Cầm năm triệu tệ ra ngoài vui chơi thoải mái, chẳng phải là tốt hơn sao, tao đâu có ngu”.
Người đàn ông xăm trổ vừa nói vừa đi đến trước mặt Diệp Vĩnh Khang, hất cằm nói: “Tôi có thể lấy tiền ở đâu?”
Diệp Vĩnh Khang gật đầu với Sử Nam Bắc, Sử Nam Bắc lập tức lấy ra một tấm chi phiếu trị giá năm triệu tệ: “Chúng tôi nói lời giữ lời, cầm số tiền này sống cho tốt đi!”
“Cảm ơn nhé, ha ha, năm triệu tệ, vui quá đi mất!
Bình luận facebook