Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 975
Chương 975
Đợi lát nữa phải thì thầm to nhỏ bên gối Sư Gia, xử lý tên nam không ra nam nữ không ra nữ này mới được.
“Tiểu Phong, anh biết em đang nghĩ gì, nhưng tốt nhất là em nên từ bỏ ý định này đi”.
Sư Tử Hà Đông liếc mắt, nhìn thấu suy nghĩ của Lưu Tử Phong, khinh khỉnh nói: “Có hai nguyên nhân, thứ nhất, Tiểu Mai trong lòng anh quan trọng hơn em nhiều, nếu em dám đối địch với em ấy, anh cam đoan sẽ khiến em chết rất thảm”.
“Thứ hai, em không có khả năng chọc vào Tiểu Mai”.
Sau khi Sư Tử Hà Đông nói xong, đột nhiên bắt đầu cười.
Rắc rắc…
Theo tiếng cười phá lên này, chiếc bàn trà làm bằng đá cẩm thạch đột nhiên bắt đầu nứt ra dày đặc như mạng nhện.
Sau đó, ‘rầm’ một tiếng vỡ thành bột!
Lưu Tử Phong toát mồ hôi lạnh, cả người ngây ra tại chỗ!
Giang hồ ngầm của thành phố Giang Bắc, gần đây đã xảy ra một sự việc rất nhỏ, nhưng sự việc này đã khiến cho toàn bộ giới giang hồ ngầm Giang Bắc đều bàn tán xôn xao.
Đại ca số một của giang hồ ngầm Giang Bắc, Hoàng Thử Lang mắc bệnh trầm cảm.
“Lão Hoàng, có gì vướng mắc, hay là đêm nay anh đây sắp xếp giúp chú?”
Quách Thụy Hoa xách giỏ hoa quả đi đến biệt thự của Hoàng Thử Lang, nhìn thấy Hoàng Thử Lang đang ngồi trên ghế hoa tử đằng trong sân, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn bầu trời, vẻ mặt đầy cô đơn.
“Anh không hiểu”.
Hoàng Thử Lang nhẹ lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ tang thương đầy tâm sự: “Cỏ đồng xanh mát rượi, ai biết cơm trong mâm!”
Quách Thụy Hoa lập tức cảm nhận được một nỗi buồn vô hình, xem ra lần này Lão Hoàng thật sự rất buồn.
“Này, lão Hoàng … uể, không đúng!”
Quách Thụy Hoa chợt nhận ra hai câu thơ Hoàng Thử Lang đọc vừa rồi hình như có vấn đề: “Ủa không phải vế sau là ‘mỗi năm héo rồi tươi’ à?”
Hoàng Thử Lang nuốt nước bọt: “Trọng tâm là câu sau, phân biệt rõ cái nào quan trọng hơn đi chứ”.
Quách Thụy Hoa bối rối: “Ai biết cơm trong mâm? Lão Hoàng, gần đây thiếu tiền à? Hay là anh quay về lấy ít tiền cho chú”.
“Haha, anh cho rằng tôi là người thiếu tiền sao?”
Hoàng Thử Lang cười khinh thường: “Hơn nữa tôi mà lại đi buồn bực vì những chuyện như vậy sao?”
“Vậy thì Lão Hoàng, chú…”
Quách Thụy Hoa gãi đầu khó hiểu.
Để nói về cơ duyên của ông ta với Hoàng Thử Lang, phải bắt đầu bằng bữa ăn sau buổi biểu diễn ở lễ khai mạc vừa qua.
Quách Thụy Hoa là người của giới truyền thông mới, trong tay ông ta có rất nhiều người nổi tiếng trên mạng và nhiều ngôi sao khác nhau, đây là thứ mà Hoàng Thử Lang thích nhất.
Hoàng Thử Lang là đại ca đứng đầu trong giang hồ ngầm Giang Bắc, Quách Thụy Hoa cũng cần sự ảnh hưởng của Hoàng Thử Lang khi làm ăn.
Hai người họ theo như cầu mà bắt nhịp với nhau, khi rảnh rỗi thường xuyên uống rượu cùng nhau, sau một thời gian dài hai người đã trở thành bạn tốt của nhau.
Đợi lát nữa phải thì thầm to nhỏ bên gối Sư Gia, xử lý tên nam không ra nam nữ không ra nữ này mới được.
“Tiểu Phong, anh biết em đang nghĩ gì, nhưng tốt nhất là em nên từ bỏ ý định này đi”.
Sư Tử Hà Đông liếc mắt, nhìn thấu suy nghĩ của Lưu Tử Phong, khinh khỉnh nói: “Có hai nguyên nhân, thứ nhất, Tiểu Mai trong lòng anh quan trọng hơn em nhiều, nếu em dám đối địch với em ấy, anh cam đoan sẽ khiến em chết rất thảm”.
“Thứ hai, em không có khả năng chọc vào Tiểu Mai”.
Sau khi Sư Tử Hà Đông nói xong, đột nhiên bắt đầu cười.
Rắc rắc…
Theo tiếng cười phá lên này, chiếc bàn trà làm bằng đá cẩm thạch đột nhiên bắt đầu nứt ra dày đặc như mạng nhện.
Sau đó, ‘rầm’ một tiếng vỡ thành bột!
Lưu Tử Phong toát mồ hôi lạnh, cả người ngây ra tại chỗ!
Giang hồ ngầm của thành phố Giang Bắc, gần đây đã xảy ra một sự việc rất nhỏ, nhưng sự việc này đã khiến cho toàn bộ giới giang hồ ngầm Giang Bắc đều bàn tán xôn xao.
Đại ca số một của giang hồ ngầm Giang Bắc, Hoàng Thử Lang mắc bệnh trầm cảm.
“Lão Hoàng, có gì vướng mắc, hay là đêm nay anh đây sắp xếp giúp chú?”
Quách Thụy Hoa xách giỏ hoa quả đi đến biệt thự của Hoàng Thử Lang, nhìn thấy Hoàng Thử Lang đang ngồi trên ghế hoa tử đằng trong sân, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn bầu trời, vẻ mặt đầy cô đơn.
“Anh không hiểu”.
Hoàng Thử Lang nhẹ lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ tang thương đầy tâm sự: “Cỏ đồng xanh mát rượi, ai biết cơm trong mâm!”
Quách Thụy Hoa lập tức cảm nhận được một nỗi buồn vô hình, xem ra lần này Lão Hoàng thật sự rất buồn.
“Này, lão Hoàng … uể, không đúng!”
Quách Thụy Hoa chợt nhận ra hai câu thơ Hoàng Thử Lang đọc vừa rồi hình như có vấn đề: “Ủa không phải vế sau là ‘mỗi năm héo rồi tươi’ à?”
Hoàng Thử Lang nuốt nước bọt: “Trọng tâm là câu sau, phân biệt rõ cái nào quan trọng hơn đi chứ”.
Quách Thụy Hoa bối rối: “Ai biết cơm trong mâm? Lão Hoàng, gần đây thiếu tiền à? Hay là anh quay về lấy ít tiền cho chú”.
“Haha, anh cho rằng tôi là người thiếu tiền sao?”
Hoàng Thử Lang cười khinh thường: “Hơn nữa tôi mà lại đi buồn bực vì những chuyện như vậy sao?”
“Vậy thì Lão Hoàng, chú…”
Quách Thụy Hoa gãi đầu khó hiểu.
Để nói về cơ duyên của ông ta với Hoàng Thử Lang, phải bắt đầu bằng bữa ăn sau buổi biểu diễn ở lễ khai mạc vừa qua.
Quách Thụy Hoa là người của giới truyền thông mới, trong tay ông ta có rất nhiều người nổi tiếng trên mạng và nhiều ngôi sao khác nhau, đây là thứ mà Hoàng Thử Lang thích nhất.
Hoàng Thử Lang là đại ca đứng đầu trong giang hồ ngầm Giang Bắc, Quách Thụy Hoa cũng cần sự ảnh hưởng của Hoàng Thử Lang khi làm ăn.
Hai người họ theo như cầu mà bắt nhịp với nhau, khi rảnh rỗi thường xuyên uống rượu cùng nhau, sau một thời gian dài hai người đã trở thành bạn tốt của nhau.
Bình luận facebook