Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 991
Chương 991
“Chuyển đi nơi khác?”
Tần Hạc cau mày nói: “Khi nào mới về?”
Bác sĩ lắc đầu nói: “Bọn họ một đi không trở lại, bị bệnh viện tư nhân ở tỉnh lỵ dùng lương cao dụ đi rồi. Đêm nay bọn họ sẽ rời đi…”
“Bảo bọn họ về ngay đây!”
Không nói nhiều lời, Tần Hạc lấy trong người ra một tấm ngân phiếu, viết một dãy số rồi đưa qua: “Nếu không đủ, cứ việc nói với tôi”.
“Cái này … A!”
Sau khi bác sĩ nhìn thấy con số trên đó, liền tròn mắt ngạc nhiên.
“Tôi sẽ liên lạc với họ ngay lập tức!”
Người ta nói có tiền có thể xui ma khiến quỷ, điều này quả không sai chút nào.
Sau khi Tần Hạc ném ra một khoản tiền khổng lồ, các giáo sư chỉnh hình định chuyển công tác kia đã lập tức quay trở lại.
Sau một đêm phẫu thuật, cuối cùng cũng có tin vui, xương của Hoàng Thử Lang đã được nối lại, nằm viện một thời gian hồi phục là được rồi.
“ Đệch, lão Hoàng, làm ông đây sợ chết khiếp đi được”.
Tần Hạc nhìn Hoàng Thử Lang nằm trên giường bệnh với băng gạc trắng quấn khắp người, sống mũi chợt thấy cay cay.
“Tần … Anh Tần … Tôi xin lỗi…”
Hoàng Thử Lang chật vật thốt ra được vài từ.
“Không phải lỗi của cậu, cậu không hề có lỗi với tôi, tôi đã nghe lão Quách nói rồi, mẹ nó, cậu đàn ông lắm!”
Tần Hạc giơ ngón tay cái khen ngợi Hoàng Thử Lang.
“Không … Ý tôi không phải vậy, anh Tần…”
Hoàng Thử Lang khó khăn nói: “Tôi… không thích… bắt nạt kẻ yếu… nên đã nhường hắn hơn trăm chiêu… chủ quan mới bị đánh bại… Tôi làm xấu mặt anh Tần … “
Cả phòng yên lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Vẻ mặt của Tần Hạc, từ lo lắng cùng quan tâm ban đầu dần dần sa sầm xuống, cuối cùng toàn bộ sắc mặt tối sầm lại, khóe miệng khẽ giật giật, tựa hồ đang kìm chế cái gì đó.
Nằm trên giường bệnh bị quấn băng gạc như xác ướp, Hoàng Thử Lang tiếp tục nhẹ giọng thì thào: “Thực xin lỗi …… Anh Tần …… Không nên để cho hắn……”
“Hoàng Thử Lang, mẹ nhà mày!”
Đột nhiên, trong phòng bệnh vang lên tiếng hét kinh thiên động địa.
Tần Hạc lúc này chỉ cảm thấy cả thế giới quay cuồng, hai tay điên cuồng nắm lấy tóc mình, cảm giác sắp phát điên lên đến nơi rồi.
“Hoàng Thử Lang, mày thắng rồi, mày thì giỏi rồi, mẹ nó!”
Tần Hạc hùng hổ lao ra khỏi phòng bệnh vừa chửi bới, vừa vò đầu bứt tóc.
Anh ta sợ nếu tiếp tục ở lại, thì sẽ không nhịn được mà giết chết Hoàng Thử Lang mất.
Một người ra vẻ thì có thể hiểu được nhưng mẹ nó, đã cuốn băng gạc thành xác ướp rồi mà vẫn còn ra vẻ được, con chó này, ra vẻ sẽ bị sét đánh chết cho mà coi.
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh không điên cuồng như Tần Hạc, nhưng anh cũng phải rùng mình vài lần, vô cùng thán phục kỹ năng ra vẻ của Hoàng Thử Lang.
“Chuyển đi nơi khác?”
Tần Hạc cau mày nói: “Khi nào mới về?”
Bác sĩ lắc đầu nói: “Bọn họ một đi không trở lại, bị bệnh viện tư nhân ở tỉnh lỵ dùng lương cao dụ đi rồi. Đêm nay bọn họ sẽ rời đi…”
“Bảo bọn họ về ngay đây!”
Không nói nhiều lời, Tần Hạc lấy trong người ra một tấm ngân phiếu, viết một dãy số rồi đưa qua: “Nếu không đủ, cứ việc nói với tôi”.
“Cái này … A!”
Sau khi bác sĩ nhìn thấy con số trên đó, liền tròn mắt ngạc nhiên.
“Tôi sẽ liên lạc với họ ngay lập tức!”
Người ta nói có tiền có thể xui ma khiến quỷ, điều này quả không sai chút nào.
Sau khi Tần Hạc ném ra một khoản tiền khổng lồ, các giáo sư chỉnh hình định chuyển công tác kia đã lập tức quay trở lại.
Sau một đêm phẫu thuật, cuối cùng cũng có tin vui, xương của Hoàng Thử Lang đã được nối lại, nằm viện một thời gian hồi phục là được rồi.
“ Đệch, lão Hoàng, làm ông đây sợ chết khiếp đi được”.
Tần Hạc nhìn Hoàng Thử Lang nằm trên giường bệnh với băng gạc trắng quấn khắp người, sống mũi chợt thấy cay cay.
“Tần … Anh Tần … Tôi xin lỗi…”
Hoàng Thử Lang chật vật thốt ra được vài từ.
“Không phải lỗi của cậu, cậu không hề có lỗi với tôi, tôi đã nghe lão Quách nói rồi, mẹ nó, cậu đàn ông lắm!”
Tần Hạc giơ ngón tay cái khen ngợi Hoàng Thử Lang.
“Không … Ý tôi không phải vậy, anh Tần…”
Hoàng Thử Lang khó khăn nói: “Tôi… không thích… bắt nạt kẻ yếu… nên đã nhường hắn hơn trăm chiêu… chủ quan mới bị đánh bại… Tôi làm xấu mặt anh Tần … “
Cả phòng yên lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Vẻ mặt của Tần Hạc, từ lo lắng cùng quan tâm ban đầu dần dần sa sầm xuống, cuối cùng toàn bộ sắc mặt tối sầm lại, khóe miệng khẽ giật giật, tựa hồ đang kìm chế cái gì đó.
Nằm trên giường bệnh bị quấn băng gạc như xác ướp, Hoàng Thử Lang tiếp tục nhẹ giọng thì thào: “Thực xin lỗi …… Anh Tần …… Không nên để cho hắn……”
“Hoàng Thử Lang, mẹ nhà mày!”
Đột nhiên, trong phòng bệnh vang lên tiếng hét kinh thiên động địa.
Tần Hạc lúc này chỉ cảm thấy cả thế giới quay cuồng, hai tay điên cuồng nắm lấy tóc mình, cảm giác sắp phát điên lên đến nơi rồi.
“Hoàng Thử Lang, mày thắng rồi, mày thì giỏi rồi, mẹ nó!”
Tần Hạc hùng hổ lao ra khỏi phòng bệnh vừa chửi bới, vừa vò đầu bứt tóc.
Anh ta sợ nếu tiếp tục ở lại, thì sẽ không nhịn được mà giết chết Hoàng Thử Lang mất.
Một người ra vẻ thì có thể hiểu được nhưng mẹ nó, đã cuốn băng gạc thành xác ướp rồi mà vẫn còn ra vẻ được, con chó này, ra vẻ sẽ bị sét đánh chết cho mà coi.
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh không điên cuồng như Tần Hạc, nhưng anh cũng phải rùng mình vài lần, vô cùng thán phục kỹ năng ra vẻ của Hoàng Thử Lang.
Bình luận facebook