Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109 "Anh chính là Diệp Thu à?"
*Chương có nội dung hình ảnh
Tất nhiên là được a!"
Lâm Thanh Nhã hiện ra vẻ mặt sùng bái, đồng ý luôn.
Capucci thì rất kích động.
Nói thật, kỳ thực lúc anh ta chọn đi tới buổi sáng thì không có ý định đi ăn tối với Lâm Thanh Nhã.
Nhưng sau khi gặp Lâm Thanh Nhã, anh ta đã thay đổi chủ ý.
Anh ta đã say mê người phụ nữ này, cho nên bất kể thế nào anh ta cũng muốn có được Lâm Thanh Nhất "Vậy thì chúng ta trao đổi số điện thoại, tối nay gặp được không?"
Capucci còn giả bộ bày ra vẻ mặt thân sĩ, mỉm cười nói.
"Được, tối nay gặp!"
Lâm Thanh Nhã gật đầu, sau đó trao đổi số điện thoại với Capucci, tiễn Capuccirời đi.
Đợi sau khi Capucci đi rồi.
Thật sự là Diệp Thu không nhịn được nữa, vừa quét nhà vừa đi đến bên cạnh Lâm Thanh, nói: "Lâm tổng, anh thấy người này không giống chính nhân quân tử, bữa cơm tối nay, hay là anh đi cùng em nhé!"
Lâm Thanh Nhã nghe thấy vậy, đôi mi thanh tú nhíu lại.
Vốn là cô không muốn đưa Diệp Thu đi cùng.
Nhưng xảy ra chuyện tối hôm qua, ít nhiều cũng lưu lại bóng mờ trong lòng Lâm Thanh Nhã.
Vì thế Lâm Thanh Nhã nghĩ một lát, liền gật đầu đồng ý: "Cũng được, nhưng đến lúc đó anh không được nói linh tinh, càng không được nói leo, làm việc phải theo ánh mắt của tôi, còn nữa, tôn trọng anh Capucci một tí, anh ta là học trò của đại sư Murphy Los đấy!"
"Bà xã cứ yên tâm!"
Diệp Thu Vỗ ngực đảm bảo.
Còn trong lòng thì anh lại cười lạnh.
Tôn trọng ư?
Đừng nói là Capucci.
Cho dù có đổi thành Murphy Los tới.
Cũng phải lập tức quỳ xuống dập đầu gọi thầy với mình.
Để mình tôn trọng Capucci ư?
Anh ta xửng sao?
Dám câu dẫn bà xã mình, không đánh chết anh ta là tốt lắm rồi đấy biết không hả?
Đến lúc đấy rồi tính tiếp, nếu như thằng cha này không gây chuyện, thì dễ nói thôi.
Còn nếu không thì đừng trách mình vô tình! Những cái khác có thể nhẫn, có thể nhượng bộ, nhưng chuyện về Lâm Thanh Nhã.
Diệp Thu tuyệt đối sẽ không nhượng bộ nửa bước! Dùng một câu danh ngôn để nói thì đó chính là –Kẻ phạm tới bà xã của tôi, xa mấy cũng diệt!...Sau khi ăn sáng xong.
Lâm Thanh Nhã và Diệp Thu đi tới công ty.
Đương nhiên.
Lâm Thanh Nhã còn chưa muốn để người của Lâm thị biết Diệp Thu chính là chồng mình.
Cho nên, Diệp Thu chỉ có thể chen chúc trên xe công cộng.
May mắn là quãng đường không quá xa.
Đển công ty, bộ phận kinh doanh.
Hôm nay Hà Tình Tình không đi làm.
Chắc là tối qua mẹ khỏi bệnh, hôm nay ra viện sẽ có nhiều việc phải làm, cho nên đã xin nghỉ rồi.
Đối với chuyện này.
Diệp Thu cũng không thấy kỳ lạ, anh ngồi trước máy tính của mình, bắt đầu tìm hiểu công việc của mình.
Dù sao thì đây là lần đầu tiên anh làm nhân viên kinh doanh, vẫn phải cẩn thận học một chút.
Nếu không làm không tốt, cuối tháng bị đuổi việc, thể thì mất mặt lắm.... Thoáng cái đã tới buổi trưa.
Diệp Thu duỗi cái lưng, đang chuẩn bị đứng dậy đi ăn cơm.
Thì đúng lúc này.
Một chàng trai trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng, đeo mắt kính màu đen đi vào bộ phận kinh doanh.
Trước tiên anh ta đảo mắt nhìn qua một lượt bộ phận kinh doanh, cuối cùng ánh mắt anh ta dừng ở chỗ Diệp Thu. Sau đó, anh ta đi thẳng tới chỗ Diệp Thu.
"Anh chính là Diệp Thu à?"
Nam đeo kính nhìn Diệp Thu, hỏi.
"Cậu biết tôi?"
Diệp Thu hơi lặng người, nghi hoặc nói.
"Có người muốn gặp anh, đi với tôi một chuyến đi!"
Nam đeo kính lạnh lùng nói.
"Ai vậy?"
Diệp Thu nhíu mày.
"Đừng hỏi nhiều như vậy, người đó đang ở nhà vệ sinh nam tầng ba, anh đi cùng tôi là biết thôi mà!"
Nam đeo kính trợn trắng mắt nhìn Diệp Thu, không kiên nhẫn nói.
"Được, cậu dẫn đường đi!"
Tất nhiên là được a!"
Lâm Thanh Nhã hiện ra vẻ mặt sùng bái, đồng ý luôn.
Capucci thì rất kích động.
Nói thật, kỳ thực lúc anh ta chọn đi tới buổi sáng thì không có ý định đi ăn tối với Lâm Thanh Nhã.
Nhưng sau khi gặp Lâm Thanh Nhã, anh ta đã thay đổi chủ ý.
Anh ta đã say mê người phụ nữ này, cho nên bất kể thế nào anh ta cũng muốn có được Lâm Thanh Nhất "Vậy thì chúng ta trao đổi số điện thoại, tối nay gặp được không?"
Capucci còn giả bộ bày ra vẻ mặt thân sĩ, mỉm cười nói.
"Được, tối nay gặp!"
Lâm Thanh Nhã gật đầu, sau đó trao đổi số điện thoại với Capucci, tiễn Capuccirời đi.
Đợi sau khi Capucci đi rồi.
Thật sự là Diệp Thu không nhịn được nữa, vừa quét nhà vừa đi đến bên cạnh Lâm Thanh, nói: "Lâm tổng, anh thấy người này không giống chính nhân quân tử, bữa cơm tối nay, hay là anh đi cùng em nhé!"
Lâm Thanh Nhã nghe thấy vậy, đôi mi thanh tú nhíu lại.
Vốn là cô không muốn đưa Diệp Thu đi cùng.
Nhưng xảy ra chuyện tối hôm qua, ít nhiều cũng lưu lại bóng mờ trong lòng Lâm Thanh Nhã.
Vì thế Lâm Thanh Nhã nghĩ một lát, liền gật đầu đồng ý: "Cũng được, nhưng đến lúc đó anh không được nói linh tinh, càng không được nói leo, làm việc phải theo ánh mắt của tôi, còn nữa, tôn trọng anh Capucci một tí, anh ta là học trò của đại sư Murphy Los đấy!"
"Bà xã cứ yên tâm!"
Diệp Thu Vỗ ngực đảm bảo.
Còn trong lòng thì anh lại cười lạnh.
Tôn trọng ư?
Đừng nói là Capucci.
Cho dù có đổi thành Murphy Los tới.
Cũng phải lập tức quỳ xuống dập đầu gọi thầy với mình.
Để mình tôn trọng Capucci ư?
Anh ta xửng sao?
Dám câu dẫn bà xã mình, không đánh chết anh ta là tốt lắm rồi đấy biết không hả?
Đến lúc đấy rồi tính tiếp, nếu như thằng cha này không gây chuyện, thì dễ nói thôi.
Còn nếu không thì đừng trách mình vô tình! Những cái khác có thể nhẫn, có thể nhượng bộ, nhưng chuyện về Lâm Thanh Nhã.
Diệp Thu tuyệt đối sẽ không nhượng bộ nửa bước! Dùng một câu danh ngôn để nói thì đó chính là –Kẻ phạm tới bà xã của tôi, xa mấy cũng diệt!...Sau khi ăn sáng xong.
Lâm Thanh Nhã và Diệp Thu đi tới công ty.
Đương nhiên.
Lâm Thanh Nhã còn chưa muốn để người của Lâm thị biết Diệp Thu chính là chồng mình.
Cho nên, Diệp Thu chỉ có thể chen chúc trên xe công cộng.
May mắn là quãng đường không quá xa.
Đển công ty, bộ phận kinh doanh.
Hôm nay Hà Tình Tình không đi làm.
Chắc là tối qua mẹ khỏi bệnh, hôm nay ra viện sẽ có nhiều việc phải làm, cho nên đã xin nghỉ rồi.
Đối với chuyện này.
Diệp Thu cũng không thấy kỳ lạ, anh ngồi trước máy tính của mình, bắt đầu tìm hiểu công việc của mình.
Dù sao thì đây là lần đầu tiên anh làm nhân viên kinh doanh, vẫn phải cẩn thận học một chút.
Nếu không làm không tốt, cuối tháng bị đuổi việc, thể thì mất mặt lắm.... Thoáng cái đã tới buổi trưa.
Diệp Thu duỗi cái lưng, đang chuẩn bị đứng dậy đi ăn cơm.
Thì đúng lúc này.
Một chàng trai trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng, đeo mắt kính màu đen đi vào bộ phận kinh doanh.
Trước tiên anh ta đảo mắt nhìn qua một lượt bộ phận kinh doanh, cuối cùng ánh mắt anh ta dừng ở chỗ Diệp Thu. Sau đó, anh ta đi thẳng tới chỗ Diệp Thu.
"Anh chính là Diệp Thu à?"
Nam đeo kính nhìn Diệp Thu, hỏi.
"Cậu biết tôi?"
Diệp Thu hơi lặng người, nghi hoặc nói.
"Có người muốn gặp anh, đi với tôi một chuyến đi!"
Nam đeo kính lạnh lùng nói.
"Ai vậy?"
Diệp Thu nhíu mày.
"Đừng hỏi nhiều như vậy, người đó đang ở nhà vệ sinh nam tầng ba, anh đi cùng tôi là biết thôi mà!"
Nam đeo kính trợn trắng mắt nhìn Diệp Thu, không kiên nhẫn nói.
"Được, cậu dẫn đường đi!"
Bình luận facebook