Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 145: Giúp tôi quyên góp đi
“Á!”
Trong chớp mắt, cả hành lang phòng bệnh đều tràn ngập tiếng kêu thảm thiết như heo bị thọc tiết của Tôn Bác, điều này dẫn đến rất nhiều người vây xem. Có bác sĩ y tá, còn có bệnh nhân.
Sau khi bọn họ nhìn thấy người bị vây đánh lại là Phó viện trưởng Tôn, cả đám đều vô cùng sững sờ.
Bình thường Phó viện trưởng Tôn vô cùng kiêu căng, cả ngày chỉ biết quát tháo ra lệnh cho bọn họ.
Mà bây giờ lại bị người vây đánh trên đất, quan trọng còn không dám phản kháng.
Điều này khiến họ hết sức khiếp sợ.
Đương nhiên, sau đó có người rất nhanh nhận ra Lưu Viễn Chí, trái lại cũng không thấy kỳ quái.
Dù sao lấy thân phận của Lưu Viễn Chí, đương nhiên dạy dỗ Phó viện trưởng Tôn Bác một chút là thừa sức! Dần dần, mặt mũi Tôn Bác vốn cũng đã bầm dập càng bị đánh đến nỗi không ra hình người.
Mà tiếng kêu thảm thiết của ông ta cũng càng lúc càng chói tai.
Diệp Thu nhíu mày, thản nhiên nói: “Được rồi!”
Nghe vậy, Lưu Viễn Chí vội vàng cho đám vệ sĩ dừng tay, lập tức nhìn về phía Diệp Thu, vẻ mặt kính cẩn nói: “Cậu Diệp, cậu có hài lòng không? Nếu cậu nói không hài lòng, tôi sẽ cho họ đánh tiếp, xảy ra chuyện gì, tôi chịu trách nhiệm!”
“Ồn ào! Vẫn là thôi đi, làm ồn đến bệnh nhân khác nghỉ ngơi!”
Diệp Thu lắc đầu, thản nhiên nói.
“Một khi đã nói vậy…” Lưu Viễn Chí nói tới đây, “Bịch” một tiếng quỳ gối trước mặt Diệp Thu, hai mắt đỏ bừng đau khổ cầu xin nói: “Cho dù thế nào đi nữa cũng cầu xin cậu Diệp, nhất định phải ra tay cứu con trai của tôi. Chắc chắn Lưu Viễn Chí tôi sẽ nhớ kỹ món nợ ân tình này cả đời. Sau này nếu cậu Diệp cần giúp đỡ, cho dù Lưu Viễn Chí tôi táng gia bại sản cũng nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ cậu Diệp!”
Mọi người vây xem nhìn thấy cảnh tượng này đều vô cùng khiếp sợ.
Thân phận của Lưu Viễn Chí là gì chứ?
Là con cá sấu lớn trong giới bất động sản! Nhưng bây giờ, ông ấy lại quỳ trước Diệp Thu - Một thanh niên thoạt nhìn vừa mới hơn hai mươi tuổi.
Diệp này khiến ánh mắt họ nhìn về phía Diệp Thu đều tràn đầy sự ngạc nhiên, sợ hãi và cả tò mò.
Diệp Thu cúi đầu nhìn thoáng qua Lưu Viễn Chí đang quỳ trước mặt mình, thở dài một hơi.
Đường đường là con cá sấu lớn của giới bất động sản mà vì con trai lại cam tâm hạ mình quỳ xuống.
Không thể không nói ông ấy là một người cha tốt.
Điều này không khỏi khiến cho Diệp Thu nhớ đến trước đây, khi kẻ thù đuổi giết đến nơi, vì bảo vệ mình mà cha mẹ đã xông lên liều mạng với kẻ thù.
Tuy rằng lúc đó anh vẫn còn nhỏ, nhưng cảnh tượng này sẽ vĩnh viễn khắc sâu vào lòng anh.
Vì nếu không có cha mẹ liều mạng bảo vệ anh, về sau cũng sẽ không có anh.
Đó là cha mẹ! Trên đời này cha mẹ đều giống nhau, đều có thể hy sinh tất cả vì con của mình, bao gồm cả mạng sống! Nghĩ đến đây, Diệp Thu không khỏi mềm lòng nói: “Ông đứng lên đi, tôi đi qua đó với ông!”
Nghe câu nói đó, Cả người Lưu Viễn Chí run lên, trong nháy mắt trên mặt tràn đầy vẻ kích động. Ông ấy tươi cười, lập tức vội vàng đứng lên từ trên mặt đất, nhìn Diệp Thu, kính cẩn lễ độ nói: “Cậu Diệp, mời đi theo tôi!”
Nói xong, ông ấy bắt đầu dẫn đường ở phía trước, Diệp Thu theo sau đó… Từ phòng phẫu thuật bước ra thì sắc trời đã tối rồi.
Lưu Viễn Chí vội vàng bước đến chỗ Diệp Thu, trên mặt đầy vẻ quan tâm hỏi: “Cậu Diệp, thế nào rồi? Con trai tôi có ổn không?”
“Yên tâm đi, con trai của ông đã không sao rồi!”
Diệp Thu thản nhiên nói.
“Thật vậy ư? Thật sự quá tốt rồi!”
Trong chớp mắt trên mặt Lưu Viễn Chí tràn ngập vẻ vui sướng tươi cười.
“Không thể không nói, lần này đúng là một kỳ tích của lịch sử y học, y thuật xuất sắc như thế, thật sự là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, quả thật rất thần kỳ!”
Giáo sư Hồ liên tục cảm thán nói.
Bởi vì vừa nãy lúc Diệp Thu cứu Lưu Bằng Phi, ông ấy ở một bên hỗ trợ Diệp Thu.
Phương pháp chữa bệnh thần kỳ của Diệp Thu quả thật có thể dùng bốn chữ bàn tay thần kỳ để hình dung.
Việc này cũng làm ông ấy đứng xem choáng ngợp cả mắt, có thể nói là cảm thấy tự hổ thẹn không bằng…
Điều này cũng khiến đáy lòng ông ấy sùng bái Diệp Thu, thậm chí còn sinh ra một loại xúc động muốn bái Diệp Thu làm thầy.
Đừng nhìn tuổi tác ông ấy lớn hơn Diệp Thu vài chục tuổi.
Nhưng ở lĩnh vực y học chẳng phân biệt tuổi tác, chỉ nhìn y thuật cao hay thấp.
Nghĩ đến đây, Giáo sư Hồ trực tiếp nhìn Diệp Thu và nói: “Không biết cậu Diệp có thể để cho ông già này bái cậu làm thầy không?”
Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường hoàn toàn sợ ngây người, nhất là Tôn Bác và đám bác sĩ kia.
Phải biết rằng, trước đây họ đã châm biếm Diệp Thu đủ kiểu, nói Diệp Thu không thể cứu chữa, còn nói Diệp Thu không có bằng cấp này nọ.
Nhưng bây giờ thì sao?
Diệp Thu không chỉ chữa trị tốt cho Lưu Bằng Phi mà ngay cả người có quyền uy nhất của bệnh viện họ là giáo sư Hồ tiếng tăm lừng lẫy ở Thành phố Giang Châu cũng muốn bái Diệp Thu làm thầy.
Như vậy chẳng khác nào trong vô hình, tất cả bọn họ đều ăn một cái tát vang dội.
Trong giờ phút này, toàn bộ những bác sĩ đó chỉ cảm thấy mặt đỏ tai hồng, vô cùng xấu hổ.
Nếu bây giờ có kẽ hở trên mặt đất, chắc chắn bọn họ sẽ không chút do dự nào mà chui vào trong.
“Chuyện này… Tạm thời tôi không có dự định thu nhận học trò, bởi vì bình thường tôi cũng rất bận!”
Diệp Thu lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối.
Giáo sư Hồ sửng sốt một chút, cũng lập tức biết được bản thân có hơi đường đột, vội vàng nói: “Không biết cậu Diệp có thể để lại cho tôi phương thức liên lạc không? Sau này khi có thời gian, tôi cũng tiện tìm cậu Diệp để xin chỉ dạy một vài vấn đề y học.”
Thực ra nói là xin chỉ dạy nhưng thế này cũng xem như đã bái Diệp Thu làm thầy, chẳng qua không trực tiếp như vậy thôi.
Vốn dĩ Diệp Thu không định cho, nhưng thật sự không chịu nổi việc giáo sư Hồ quấn quýt mãi không tha, đành phải đưa số điện thoại của mình cho giáo sư Hồ.
Nhưng mà điều này khiến giáo sư Hồ cực kỳ vui như lấy được báu vật, nhìn thấy số điện thoại của Diệp Thu, trên mặt lại lộ ra nụ cười ngốc nghếch.
“Cậu Diệp, trên tấm chi phiếu này có mười triệu, xin cậu hãy nhận lấy!”
Lưu Viễn Chí lấy trong chiếc cặp da của mình tấm chi phiếu và đưa cho Diệp Thu, kính cẩn lễ độ nói.
“Không cần, tôi lấy tiền cũng không cần dùng ở đâu, giúp tôi quyên góp cho viện trẻ mồ côi đi, chắc chắn những đứa trẻ nơi đó cần tiền hơn tôi!”
Diệp Thu xua tay, thản nhiên nói.
Anh nắm trong tay một con số tiền tài vô cùng to lớn, đối với anh mà nói, tiền chỉ là một con số mà thôi, cho nên giao mười triệu này cho anh cũng không có ý nghĩa, chi bằng làm một số việc thiện.
“Cậu Diệp đúng là người tốt. Cậu yên tâm đi, chắc chắn tôi sẽ quyên góp mười triệu này này cho viện trẻ mồ côi, dùng danh nghĩa của cậu để quyên góp!”
Lưu Viễn Chí cam đoan nói.
Ngay sau đó, ông ấy cũng không ép buộc anh mà rút chi phiếu về, lại lấy một tấm danh thiếp màu đen từ trong chiếc cặp da ra rồi đưa cho Diệp Thu, kính cẩn lễ độ nói: “Cậu Diệp, lúc trước tôi đã nói, tôi sẽ biết ơn cậu về việc này cả đời. Đây là danh thiếp tư nhân của tôi, xin cậu hãy nhận lấy. Sau này nếu cần đến tôi, cậu cứ gọi cho tôi, mặc kệ bất cứ lúc nào, chắc chắn Lưu Viễn Chí tôi sẽ lập tức chạy đến!”
Diệp Thu cũng không từ chối nữa, trực tiếp nhận danh thiếp, thản nhiên nói: “Nếu không còn chuyện gì, tôi về nhà trước đây, nếu lại về trễ nữa thì vợ tôi sẽ sốt ruột!”
“Được, tôi tiễn cậu Diệp!”
Lưu Viễn Chí cung kính gật đầu…
Trong chớp mắt, cả hành lang phòng bệnh đều tràn ngập tiếng kêu thảm thiết như heo bị thọc tiết của Tôn Bác, điều này dẫn đến rất nhiều người vây xem. Có bác sĩ y tá, còn có bệnh nhân.
Sau khi bọn họ nhìn thấy người bị vây đánh lại là Phó viện trưởng Tôn, cả đám đều vô cùng sững sờ.
Bình thường Phó viện trưởng Tôn vô cùng kiêu căng, cả ngày chỉ biết quát tháo ra lệnh cho bọn họ.
Mà bây giờ lại bị người vây đánh trên đất, quan trọng còn không dám phản kháng.
Điều này khiến họ hết sức khiếp sợ.
Đương nhiên, sau đó có người rất nhanh nhận ra Lưu Viễn Chí, trái lại cũng không thấy kỳ quái.
Dù sao lấy thân phận của Lưu Viễn Chí, đương nhiên dạy dỗ Phó viện trưởng Tôn Bác một chút là thừa sức! Dần dần, mặt mũi Tôn Bác vốn cũng đã bầm dập càng bị đánh đến nỗi không ra hình người.
Mà tiếng kêu thảm thiết của ông ta cũng càng lúc càng chói tai.
Diệp Thu nhíu mày, thản nhiên nói: “Được rồi!”
Nghe vậy, Lưu Viễn Chí vội vàng cho đám vệ sĩ dừng tay, lập tức nhìn về phía Diệp Thu, vẻ mặt kính cẩn nói: “Cậu Diệp, cậu có hài lòng không? Nếu cậu nói không hài lòng, tôi sẽ cho họ đánh tiếp, xảy ra chuyện gì, tôi chịu trách nhiệm!”
“Ồn ào! Vẫn là thôi đi, làm ồn đến bệnh nhân khác nghỉ ngơi!”
Diệp Thu lắc đầu, thản nhiên nói.
“Một khi đã nói vậy…” Lưu Viễn Chí nói tới đây, “Bịch” một tiếng quỳ gối trước mặt Diệp Thu, hai mắt đỏ bừng đau khổ cầu xin nói: “Cho dù thế nào đi nữa cũng cầu xin cậu Diệp, nhất định phải ra tay cứu con trai của tôi. Chắc chắn Lưu Viễn Chí tôi sẽ nhớ kỹ món nợ ân tình này cả đời. Sau này nếu cậu Diệp cần giúp đỡ, cho dù Lưu Viễn Chí tôi táng gia bại sản cũng nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ cậu Diệp!”
Mọi người vây xem nhìn thấy cảnh tượng này đều vô cùng khiếp sợ.
Thân phận của Lưu Viễn Chí là gì chứ?
Là con cá sấu lớn trong giới bất động sản! Nhưng bây giờ, ông ấy lại quỳ trước Diệp Thu - Một thanh niên thoạt nhìn vừa mới hơn hai mươi tuổi.
Diệp này khiến ánh mắt họ nhìn về phía Diệp Thu đều tràn đầy sự ngạc nhiên, sợ hãi và cả tò mò.
Diệp Thu cúi đầu nhìn thoáng qua Lưu Viễn Chí đang quỳ trước mặt mình, thở dài một hơi.
Đường đường là con cá sấu lớn của giới bất động sản mà vì con trai lại cam tâm hạ mình quỳ xuống.
Không thể không nói ông ấy là một người cha tốt.
Điều này không khỏi khiến cho Diệp Thu nhớ đến trước đây, khi kẻ thù đuổi giết đến nơi, vì bảo vệ mình mà cha mẹ đã xông lên liều mạng với kẻ thù.
Tuy rằng lúc đó anh vẫn còn nhỏ, nhưng cảnh tượng này sẽ vĩnh viễn khắc sâu vào lòng anh.
Vì nếu không có cha mẹ liều mạng bảo vệ anh, về sau cũng sẽ không có anh.
Đó là cha mẹ! Trên đời này cha mẹ đều giống nhau, đều có thể hy sinh tất cả vì con của mình, bao gồm cả mạng sống! Nghĩ đến đây, Diệp Thu không khỏi mềm lòng nói: “Ông đứng lên đi, tôi đi qua đó với ông!”
Nghe câu nói đó, Cả người Lưu Viễn Chí run lên, trong nháy mắt trên mặt tràn đầy vẻ kích động. Ông ấy tươi cười, lập tức vội vàng đứng lên từ trên mặt đất, nhìn Diệp Thu, kính cẩn lễ độ nói: “Cậu Diệp, mời đi theo tôi!”
Nói xong, ông ấy bắt đầu dẫn đường ở phía trước, Diệp Thu theo sau đó… Từ phòng phẫu thuật bước ra thì sắc trời đã tối rồi.
Lưu Viễn Chí vội vàng bước đến chỗ Diệp Thu, trên mặt đầy vẻ quan tâm hỏi: “Cậu Diệp, thế nào rồi? Con trai tôi có ổn không?”
“Yên tâm đi, con trai của ông đã không sao rồi!”
Diệp Thu thản nhiên nói.
“Thật vậy ư? Thật sự quá tốt rồi!”
Trong chớp mắt trên mặt Lưu Viễn Chí tràn ngập vẻ vui sướng tươi cười.
“Không thể không nói, lần này đúng là một kỳ tích của lịch sử y học, y thuật xuất sắc như thế, thật sự là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, quả thật rất thần kỳ!”
Giáo sư Hồ liên tục cảm thán nói.
Bởi vì vừa nãy lúc Diệp Thu cứu Lưu Bằng Phi, ông ấy ở một bên hỗ trợ Diệp Thu.
Phương pháp chữa bệnh thần kỳ của Diệp Thu quả thật có thể dùng bốn chữ bàn tay thần kỳ để hình dung.
Việc này cũng làm ông ấy đứng xem choáng ngợp cả mắt, có thể nói là cảm thấy tự hổ thẹn không bằng…
Điều này cũng khiến đáy lòng ông ấy sùng bái Diệp Thu, thậm chí còn sinh ra một loại xúc động muốn bái Diệp Thu làm thầy.
Đừng nhìn tuổi tác ông ấy lớn hơn Diệp Thu vài chục tuổi.
Nhưng ở lĩnh vực y học chẳng phân biệt tuổi tác, chỉ nhìn y thuật cao hay thấp.
Nghĩ đến đây, Giáo sư Hồ trực tiếp nhìn Diệp Thu và nói: “Không biết cậu Diệp có thể để cho ông già này bái cậu làm thầy không?”
Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường hoàn toàn sợ ngây người, nhất là Tôn Bác và đám bác sĩ kia.
Phải biết rằng, trước đây họ đã châm biếm Diệp Thu đủ kiểu, nói Diệp Thu không thể cứu chữa, còn nói Diệp Thu không có bằng cấp này nọ.
Nhưng bây giờ thì sao?
Diệp Thu không chỉ chữa trị tốt cho Lưu Bằng Phi mà ngay cả người có quyền uy nhất của bệnh viện họ là giáo sư Hồ tiếng tăm lừng lẫy ở Thành phố Giang Châu cũng muốn bái Diệp Thu làm thầy.
Như vậy chẳng khác nào trong vô hình, tất cả bọn họ đều ăn một cái tát vang dội.
Trong giờ phút này, toàn bộ những bác sĩ đó chỉ cảm thấy mặt đỏ tai hồng, vô cùng xấu hổ.
Nếu bây giờ có kẽ hở trên mặt đất, chắc chắn bọn họ sẽ không chút do dự nào mà chui vào trong.
“Chuyện này… Tạm thời tôi không có dự định thu nhận học trò, bởi vì bình thường tôi cũng rất bận!”
Diệp Thu lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối.
Giáo sư Hồ sửng sốt một chút, cũng lập tức biết được bản thân có hơi đường đột, vội vàng nói: “Không biết cậu Diệp có thể để lại cho tôi phương thức liên lạc không? Sau này khi có thời gian, tôi cũng tiện tìm cậu Diệp để xin chỉ dạy một vài vấn đề y học.”
Thực ra nói là xin chỉ dạy nhưng thế này cũng xem như đã bái Diệp Thu làm thầy, chẳng qua không trực tiếp như vậy thôi.
Vốn dĩ Diệp Thu không định cho, nhưng thật sự không chịu nổi việc giáo sư Hồ quấn quýt mãi không tha, đành phải đưa số điện thoại của mình cho giáo sư Hồ.
Nhưng mà điều này khiến giáo sư Hồ cực kỳ vui như lấy được báu vật, nhìn thấy số điện thoại của Diệp Thu, trên mặt lại lộ ra nụ cười ngốc nghếch.
“Cậu Diệp, trên tấm chi phiếu này có mười triệu, xin cậu hãy nhận lấy!”
Lưu Viễn Chí lấy trong chiếc cặp da của mình tấm chi phiếu và đưa cho Diệp Thu, kính cẩn lễ độ nói.
“Không cần, tôi lấy tiền cũng không cần dùng ở đâu, giúp tôi quyên góp cho viện trẻ mồ côi đi, chắc chắn những đứa trẻ nơi đó cần tiền hơn tôi!”
Diệp Thu xua tay, thản nhiên nói.
Anh nắm trong tay một con số tiền tài vô cùng to lớn, đối với anh mà nói, tiền chỉ là một con số mà thôi, cho nên giao mười triệu này cho anh cũng không có ý nghĩa, chi bằng làm một số việc thiện.
“Cậu Diệp đúng là người tốt. Cậu yên tâm đi, chắc chắn tôi sẽ quyên góp mười triệu này này cho viện trẻ mồ côi, dùng danh nghĩa của cậu để quyên góp!”
Lưu Viễn Chí cam đoan nói.
Ngay sau đó, ông ấy cũng không ép buộc anh mà rút chi phiếu về, lại lấy một tấm danh thiếp màu đen từ trong chiếc cặp da ra rồi đưa cho Diệp Thu, kính cẩn lễ độ nói: “Cậu Diệp, lúc trước tôi đã nói, tôi sẽ biết ơn cậu về việc này cả đời. Đây là danh thiếp tư nhân của tôi, xin cậu hãy nhận lấy. Sau này nếu cần đến tôi, cậu cứ gọi cho tôi, mặc kệ bất cứ lúc nào, chắc chắn Lưu Viễn Chí tôi sẽ lập tức chạy đến!”
Diệp Thu cũng không từ chối nữa, trực tiếp nhận danh thiếp, thản nhiên nói: “Nếu không còn chuyện gì, tôi về nhà trước đây, nếu lại về trễ nữa thì vợ tôi sẽ sốt ruột!”
“Được, tôi tiễn cậu Diệp!”
Lưu Viễn Chí cung kính gật đầu…
Bình luận facebook