Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 154: Bối cảnh mạnh mẽ
Chỉ thấy một mình Diệp Thu đối mặt với mười mấy người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen, anh chẳng những không mảy may khiếp sợ, ngược lại bàn tay mang theo gậy cao su còn nghênh đón từ chính diện.
Vào giờ phút này, Diệp Thu cứ như là thiên thần giáng trần.
Những người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen kia đứng trước mặt Diệp Thu, vốn không có chút năng lực chống đỡ nào.
Diệp Thu vốn dùng một gậy một người.
Mà những người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen bị Diệp Thu đánh trúng, ngay cả kêu lên còn chưa kịp kêu là đã mềm nhũn ngã trên mặt đất ngay tại chỗ, không rõ sống chết.
Trong lúc nhất thời.
Những người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen khí thế hung hăng, liên tiếp ngã xuống.
Chỉ trong chốc lát, trên mặt đất ngổn ngang lộn xộn, bọn họ nằm lăn lốc khắp nơi.
Nhìn sang chỗ Diệp Thu.
Bây giờ xung quanh anh, không còn một người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen nào có thể đứng nổi, toàn bộ đều đã ngã trên mặt đất.
Mà từ lúc những người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen phóng tới chỗ Diệp Thu tập thể cho đến bây giờ.
Cũng chỉ mới qua đi mười mấy giây mà thôi.
Nhìn qua những người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen kia nằm ngổn ngang lộn xộn một chỗ.
Cả người Trần Đông Khôn đều choáng váng, hai mắt của ông ta trừng thật lớn, miệng há hốc thật to có thể nhét vừa vào một quả táo.
Về phần thanh niên đầu mào gà đã bị dọa đến cằm muốn rơi trên mặt đất từ lâu.
Dù sao Diệp Thu này thật sự là quá khỏe rồi.
So với đánh nhau trong phim võ thuật còn muốn khoa trương hơn.
Người ta đánh trong phim võ thuật, ít nhất vẫn phải đánh vài phút.
Nhưng bây giờ thì sao?
Ngay cả nửa phút cũng chưa tới là Diệp Thu đã giải quyết hết tất cả những người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen.
Nói thật, Trần Đông Khôn lăn lộn lâu như vậy ở trong xã hội, ông ta thật sự chưa từng gặp dạng này.
Đây thật mẹ nó chính là một tên quái vật. Tại sao mình lại trêu chọc phải anh nhỉ?
Chẳng phải là ông ta đang đá trúng miếng sắt sao?
Nghĩ đến đây, Trần Đông Khôn bị dọa đến toàn thân cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, sau lưng cũng bị mồ hôi cho làm ẩm ướt.
Mà đúng lúc này, ánh mắt lạnh như băng của Diệp Thu rơi vào trên người ông ta, anh lập tức nhấc chân đi thẳng đến chỗ ông ta.
Chuyện này đã dọa sắc mặt của Trần Đông Khôn thay đổi, toàn thân đều không tự chủ được run lên. Ông ta vội vàng nhìn sang thanh niên đầu mào gà bên cạnh với giọng nói run rẩy: "Gà đất, không phải trước kia cậu... cậu luôn nói trung thành tuyệt đối với tôi sao? Cuối cùng hiện tại đã đến lúc cậu bày tỏ tấm lòng trung thành rồi, cậu mau ngăn thành ranh con kia lại cho tôi, quay đầu tôi sẽ cất nhắc cậu lên làm Phó tổng giám đốc công ty!"
"Ông chủ, ông đừng nói giỡn nữa, làm sao tôi có thể là đối thủ của anh ta? Huống chi cái mông của tôi mới vừa bị thương, cho nên tôi..." Thanh niên đầu mào gà cười khổ, vẻ mặt khó khăn nói.
"Ít con mẹ nó nói nhảm đi, cậu có đi hay không? Không đi thì ông đây sẽ đánh chết cậu." Trần Đông Khôn hung hăng trợn mắt nhìn thanh niên đầu mào gà một cái, lạnh giọng quát lớn.
Thanh niên đầu mào gà bị dọa đến sắc mặt thay đổi, gã ta chỉ có thể bất đắc dĩ móc cây chùy từ trong túi ra rồi hít sâu một hơi, sau đó la lên một tiếng vọt tới chỗ của Diệp Thu.
Trần Đông Khôn thấy vậy, ông ta dự định nhân cơ hội này để quay đầu chạy trốn.
Nhưng mà hiển nhiên ông ta đã đánh giá cao sức chiến đấu của thanh niên đầu mào gà này.
Thanh niên đầu mào gà vừa mới vọt tới trước mặt Diệp Thu, còn chưa kịp ra tay là đã bị Diệp Thu đạp cho một cước bay ra xa.
Mà hiện tại Trần Đông Khôn vừa mới xoay người, ông ta mới vừa nhấc chân lên còn chưa kịp chạy một bước về phía trước.
"Nếu như ông dám tiến lên đằng trước một bước là tôi sẽ giết ông!" Diệp Thu nhìn bóng lưng của Trần Đông Khôn, mặt không thay đổi nói.
Mặc dù giọng điệu của anh bình thản như thế, nhưng lại không cho phép người ta có chút nghi ngờ nào.
Trần Đông Khôn bị dọa đến toàn thân đều run lên, ông ta vội vàng xoay người trừng mắt nhìn Diệp Thu, ngoài mạnh trong yếu nói: "Cậu... cậu đừng tới đây, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám động vào tôi dù chỉ một chút thì hậu quả sẽ khá là nghiêm trọng đấy!"
"Ồ, thật sao?"
Diệp Thu híp hai mắt, nhếch miệng lên một nụ cười thú vị, anh trực tiếp nhấc chân đi tới trước mặt Trần Đông Khôn nhàn nhạt hỏi: "Nói đi, ai là người đứng sau lưng ông? Ông chỉ là một ông chủ của công ty phá dỡ, hẳn còn chưa đến mức phách lối như vậy?"
Nghe thấy câu nói này, cả người Trần Đông Khôn đều sững sờ. Ông ta lập tức nhếch miệng lên một nụ cười lạnh đầy đắc ý, cả người cũng phô trương lên: "À há, ngược lại thằng ranh con như cậu thật có là sức quan sát đó, vậy mà có thể nhìn ra tôi là người có bối cảnh! Đã như vậy thì tôi cũng không che giấu nữa, nói thật cho cậu biết, bối cảnh sau lưng của tôi là Tập đoàn bất động sản Viễn Chí!"
"Bất động sản Viễn Chí ư?" Diệp Thu nhướng mày.
"Không sai!"
Trần Đông Khôn tỏ vẻ đắc ý nhẹ gật đầu, ông ta lập tức nhìn sang Diệp Thu rất là phách lối nói: "Chắc hẳn cậu đã nghe nói đến tên của Tập đoàn bất động sản Viễn Chí rồi nhỉ? Đây chính là Tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố Giang Châu, phóng mắt ra toàn bộ tỉnh Thiên Nam cũng đủ để đứng top trên mười vị trí đầu! Người dám chống lại Tập đoàn bất động sản Viễn Chí, không cần biết cậu có bối cảnh hay thân phận gì, cũng đủ để cậu không sống nổi trên mảnh đất Giang Châu này! Vả lại hiện tại công ty của tôi đang làm việc cho Tập đoàn bất động sản Viễn Chí, bây giờ cậu đã biết bối cảnh của tôi mạnh mẽ ra sao chưa?"
Nghe xong lời Trần Đông Khôn, coi như cởi bỏ được sự nghi ngờ trong lòng Diệp Thu.
Anh vốn còn cảm thấy kỳ lạ.
Chỉ dựa vào công ty phá dỡ nhỏ bé không có danh tiếng gì của Trần Đông Khôn mà lại dám trắng trợn dùng bạo lực phá dỡ như thế.
Điều này thực có chút không phù hợp lẽ thường.
Nhưng nếu có Tập đoàn bất động sản Viễn Chí ở sau lưng làm chỗ dựa cho ông ta, vậy thì lại khác.
Dù sao lấy thế lực và địa vị của Tập đoàn bất động sản Viễn Chí ở Thành phố Giang Châu, ngược lại thật đúng là không ai dám quản.
Chỉ là vì sao Lưu Viễn Chí lại dung túng cho công ty của mình đi làm ra loại hành vi vi phạm pháp luật còn mất hết lương tâm này cơ chứ?
Mặc dù anh và Lưu Viễn Chí không có tiếp xúc nhiều, anh chỉ gặp qua ông ấy vài lần ở bệnh viện.
Nhưng chỉ dựa vào tình thương trĩu nặng của người ba đối với con trai mình của Lưu Viễn Chí.
Hẳn là nhân phẩm của người này không có vấn đề gì, trông ông ấy không hề giống một người làm kinh doanh lòng dạ hiểm độc trong mắt chỉ có lợi ích! Chẳng lẽ nói, đằng sau chuyện này còn có uẩn khúc gì khác hay sao?
Nghĩ tới đây, Diệp Thu híp hai mắt nhìn Trần Đông Khôn, anh cười lạnh nói: "Xem ra bối cảnh của ông vẫn rất mạnh mẽ nhỉ, nhưng mà điều này có liên quan gì đến tôi không?"
"Cậu có ý gì?" Sắc mặt của Trần Đông Khôn lập tức biến đổi.
Còn không đợi Trần Đông Khôn kịp phản ứng.
Diệp Thu không nói hai lời, anh đã đập một gậy vào vai phải của Trần Đông Khôn.
"Rặc rặc!"
Chỉ nghe thấy một tiếng lanh lảnh vang lên.
Xương vai phải của Trần Đông Khôn đã bị đập nứt ra.
Dưới sức lực kinh khủng đập vào.
Cả người của Trần Đông Khôn run lên, ông ta quỳ bịch bịch một gối một tiếng xuống trước mặt Diệp Thu.
"Á!"
Tiếng la tan nát cõi lòng như tiếng giết heo lập tức vang lên trong hành lang.
Trần Đông Khôn cố nén đau đớn khôn cùng, hai mắt trợn lên giận dữ nhìn Diệp Thu, ông ta hung hãn nói: "Thằng nhãi ranh, cậu lại dám đánh tôi ư? Nhất định cậu phải chết đó biết không? Cậu tuyệt đối sẽ chết chắc! Tôi sẽ bảo Tập đoàn Viễn Chí phái người tới. Đến lúc đó toàn bộ Giang Châu này, không ai có thể cứu cậu!"
Nói xong, Trần Đông Khôn tranh thủ thời gian dùng tay trái lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại, ông ta kính cẩn nói với đầu dây bên kia: "Alo, là Phó tổng giám đốc Hồ của Tập đoàn bất động sản Viễn Chí phải không? Tôi là Đông Khôn đây, cậu mau chóng dẫn người tới cứu tôi đi, tôi bị một người dân chống đối phá dỡ đánh muốn chết. Ngay tại tiểu khu Hạnh Phúc, phòng bảy lầu sáu, cậu mau đến đây đi!"
Vào giờ phút này, Diệp Thu cứ như là thiên thần giáng trần.
Những người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen kia đứng trước mặt Diệp Thu, vốn không có chút năng lực chống đỡ nào.
Diệp Thu vốn dùng một gậy một người.
Mà những người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen bị Diệp Thu đánh trúng, ngay cả kêu lên còn chưa kịp kêu là đã mềm nhũn ngã trên mặt đất ngay tại chỗ, không rõ sống chết.
Trong lúc nhất thời.
Những người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen khí thế hung hăng, liên tiếp ngã xuống.
Chỉ trong chốc lát, trên mặt đất ngổn ngang lộn xộn, bọn họ nằm lăn lốc khắp nơi.
Nhìn sang chỗ Diệp Thu.
Bây giờ xung quanh anh, không còn một người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen nào có thể đứng nổi, toàn bộ đều đã ngã trên mặt đất.
Mà từ lúc những người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen phóng tới chỗ Diệp Thu tập thể cho đến bây giờ.
Cũng chỉ mới qua đi mười mấy giây mà thôi.
Nhìn qua những người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen kia nằm ngổn ngang lộn xộn một chỗ.
Cả người Trần Đông Khôn đều choáng váng, hai mắt của ông ta trừng thật lớn, miệng há hốc thật to có thể nhét vừa vào một quả táo.
Về phần thanh niên đầu mào gà đã bị dọa đến cằm muốn rơi trên mặt đất từ lâu.
Dù sao Diệp Thu này thật sự là quá khỏe rồi.
So với đánh nhau trong phim võ thuật còn muốn khoa trương hơn.
Người ta đánh trong phim võ thuật, ít nhất vẫn phải đánh vài phút.
Nhưng bây giờ thì sao?
Ngay cả nửa phút cũng chưa tới là Diệp Thu đã giải quyết hết tất cả những người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen.
Nói thật, Trần Đông Khôn lăn lộn lâu như vậy ở trong xã hội, ông ta thật sự chưa từng gặp dạng này.
Đây thật mẹ nó chính là một tên quái vật. Tại sao mình lại trêu chọc phải anh nhỉ?
Chẳng phải là ông ta đang đá trúng miếng sắt sao?
Nghĩ đến đây, Trần Đông Khôn bị dọa đến toàn thân cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, sau lưng cũng bị mồ hôi cho làm ẩm ướt.
Mà đúng lúc này, ánh mắt lạnh như băng của Diệp Thu rơi vào trên người ông ta, anh lập tức nhấc chân đi thẳng đến chỗ ông ta.
Chuyện này đã dọa sắc mặt của Trần Đông Khôn thay đổi, toàn thân đều không tự chủ được run lên. Ông ta vội vàng nhìn sang thanh niên đầu mào gà bên cạnh với giọng nói run rẩy: "Gà đất, không phải trước kia cậu... cậu luôn nói trung thành tuyệt đối với tôi sao? Cuối cùng hiện tại đã đến lúc cậu bày tỏ tấm lòng trung thành rồi, cậu mau ngăn thành ranh con kia lại cho tôi, quay đầu tôi sẽ cất nhắc cậu lên làm Phó tổng giám đốc công ty!"
"Ông chủ, ông đừng nói giỡn nữa, làm sao tôi có thể là đối thủ của anh ta? Huống chi cái mông của tôi mới vừa bị thương, cho nên tôi..." Thanh niên đầu mào gà cười khổ, vẻ mặt khó khăn nói.
"Ít con mẹ nó nói nhảm đi, cậu có đi hay không? Không đi thì ông đây sẽ đánh chết cậu." Trần Đông Khôn hung hăng trợn mắt nhìn thanh niên đầu mào gà một cái, lạnh giọng quát lớn.
Thanh niên đầu mào gà bị dọa đến sắc mặt thay đổi, gã ta chỉ có thể bất đắc dĩ móc cây chùy từ trong túi ra rồi hít sâu một hơi, sau đó la lên một tiếng vọt tới chỗ của Diệp Thu.
Trần Đông Khôn thấy vậy, ông ta dự định nhân cơ hội này để quay đầu chạy trốn.
Nhưng mà hiển nhiên ông ta đã đánh giá cao sức chiến đấu của thanh niên đầu mào gà này.
Thanh niên đầu mào gà vừa mới vọt tới trước mặt Diệp Thu, còn chưa kịp ra tay là đã bị Diệp Thu đạp cho một cước bay ra xa.
Mà hiện tại Trần Đông Khôn vừa mới xoay người, ông ta mới vừa nhấc chân lên còn chưa kịp chạy một bước về phía trước.
"Nếu như ông dám tiến lên đằng trước một bước là tôi sẽ giết ông!" Diệp Thu nhìn bóng lưng của Trần Đông Khôn, mặt không thay đổi nói.
Mặc dù giọng điệu của anh bình thản như thế, nhưng lại không cho phép người ta có chút nghi ngờ nào.
Trần Đông Khôn bị dọa đến toàn thân đều run lên, ông ta vội vàng xoay người trừng mắt nhìn Diệp Thu, ngoài mạnh trong yếu nói: "Cậu... cậu đừng tới đây, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám động vào tôi dù chỉ một chút thì hậu quả sẽ khá là nghiêm trọng đấy!"
"Ồ, thật sao?"
Diệp Thu híp hai mắt, nhếch miệng lên một nụ cười thú vị, anh trực tiếp nhấc chân đi tới trước mặt Trần Đông Khôn nhàn nhạt hỏi: "Nói đi, ai là người đứng sau lưng ông? Ông chỉ là một ông chủ của công ty phá dỡ, hẳn còn chưa đến mức phách lối như vậy?"
Nghe thấy câu nói này, cả người Trần Đông Khôn đều sững sờ. Ông ta lập tức nhếch miệng lên một nụ cười lạnh đầy đắc ý, cả người cũng phô trương lên: "À há, ngược lại thằng ranh con như cậu thật có là sức quan sát đó, vậy mà có thể nhìn ra tôi là người có bối cảnh! Đã như vậy thì tôi cũng không che giấu nữa, nói thật cho cậu biết, bối cảnh sau lưng của tôi là Tập đoàn bất động sản Viễn Chí!"
"Bất động sản Viễn Chí ư?" Diệp Thu nhướng mày.
"Không sai!"
Trần Đông Khôn tỏ vẻ đắc ý nhẹ gật đầu, ông ta lập tức nhìn sang Diệp Thu rất là phách lối nói: "Chắc hẳn cậu đã nghe nói đến tên của Tập đoàn bất động sản Viễn Chí rồi nhỉ? Đây chính là Tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố Giang Châu, phóng mắt ra toàn bộ tỉnh Thiên Nam cũng đủ để đứng top trên mười vị trí đầu! Người dám chống lại Tập đoàn bất động sản Viễn Chí, không cần biết cậu có bối cảnh hay thân phận gì, cũng đủ để cậu không sống nổi trên mảnh đất Giang Châu này! Vả lại hiện tại công ty của tôi đang làm việc cho Tập đoàn bất động sản Viễn Chí, bây giờ cậu đã biết bối cảnh của tôi mạnh mẽ ra sao chưa?"
Nghe xong lời Trần Đông Khôn, coi như cởi bỏ được sự nghi ngờ trong lòng Diệp Thu.
Anh vốn còn cảm thấy kỳ lạ.
Chỉ dựa vào công ty phá dỡ nhỏ bé không có danh tiếng gì của Trần Đông Khôn mà lại dám trắng trợn dùng bạo lực phá dỡ như thế.
Điều này thực có chút không phù hợp lẽ thường.
Nhưng nếu có Tập đoàn bất động sản Viễn Chí ở sau lưng làm chỗ dựa cho ông ta, vậy thì lại khác.
Dù sao lấy thế lực và địa vị của Tập đoàn bất động sản Viễn Chí ở Thành phố Giang Châu, ngược lại thật đúng là không ai dám quản.
Chỉ là vì sao Lưu Viễn Chí lại dung túng cho công ty của mình đi làm ra loại hành vi vi phạm pháp luật còn mất hết lương tâm này cơ chứ?
Mặc dù anh và Lưu Viễn Chí không có tiếp xúc nhiều, anh chỉ gặp qua ông ấy vài lần ở bệnh viện.
Nhưng chỉ dựa vào tình thương trĩu nặng của người ba đối với con trai mình của Lưu Viễn Chí.
Hẳn là nhân phẩm của người này không có vấn đề gì, trông ông ấy không hề giống một người làm kinh doanh lòng dạ hiểm độc trong mắt chỉ có lợi ích! Chẳng lẽ nói, đằng sau chuyện này còn có uẩn khúc gì khác hay sao?
Nghĩ tới đây, Diệp Thu híp hai mắt nhìn Trần Đông Khôn, anh cười lạnh nói: "Xem ra bối cảnh của ông vẫn rất mạnh mẽ nhỉ, nhưng mà điều này có liên quan gì đến tôi không?"
"Cậu có ý gì?" Sắc mặt của Trần Đông Khôn lập tức biến đổi.
Còn không đợi Trần Đông Khôn kịp phản ứng.
Diệp Thu không nói hai lời, anh đã đập một gậy vào vai phải của Trần Đông Khôn.
"Rặc rặc!"
Chỉ nghe thấy một tiếng lanh lảnh vang lên.
Xương vai phải của Trần Đông Khôn đã bị đập nứt ra.
Dưới sức lực kinh khủng đập vào.
Cả người của Trần Đông Khôn run lên, ông ta quỳ bịch bịch một gối một tiếng xuống trước mặt Diệp Thu.
"Á!"
Tiếng la tan nát cõi lòng như tiếng giết heo lập tức vang lên trong hành lang.
Trần Đông Khôn cố nén đau đớn khôn cùng, hai mắt trợn lên giận dữ nhìn Diệp Thu, ông ta hung hãn nói: "Thằng nhãi ranh, cậu lại dám đánh tôi ư? Nhất định cậu phải chết đó biết không? Cậu tuyệt đối sẽ chết chắc! Tôi sẽ bảo Tập đoàn Viễn Chí phái người tới. Đến lúc đó toàn bộ Giang Châu này, không ai có thể cứu cậu!"
Nói xong, Trần Đông Khôn tranh thủ thời gian dùng tay trái lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại, ông ta kính cẩn nói với đầu dây bên kia: "Alo, là Phó tổng giám đốc Hồ của Tập đoàn bất động sản Viễn Chí phải không? Tôi là Đông Khôn đây, cậu mau chóng dẫn người tới cứu tôi đi, tôi bị một người dân chống đối phá dỡ đánh muốn chết. Ngay tại tiểu khu Hạnh Phúc, phòng bảy lầu sáu, cậu mau đến đây đi!"