Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 155: Cậu thật to gan
Sau khi cúp điện thoại.
Trần Đông Khôn tỏ vẻ phách lối nhìn Diệp Thu cười lạnh nói: "Thằng nhãi ranh, nói thật cho cậu biết, cậu tiêu rồi! Cậu có biết chút nữa ai sẽ đến không? Phó tổng giám đốc Hồ của Tập đoàn bất động sản Viễn Chí - Hồ Nhất Thống đó! Lấy thân phận và địa vị của cậu ấy thì giết chết cậu, đơn giản chỉ như bóp chết một con kiến. Tôi khuyên cậu tốt nhất tranh thủ thời gian dập đầu xin lỗi tôi nhanh, bằng không mà nói, cậu đợi bị ném vào hồ cho cá ăn đi!"
Lời này vừa nói ra, thế nhưng lại làm cho hai mẹ con Diêu Tĩnh sợ hãi.
Một mình Trần Đông Khôn đến đây cũng đã khiến bọn họ không trêu chọc nổi.
Không nghĩ đến, thậm chí ngay cả Phó tổng giám đốc Hồ của Tập đoàn bất động sản Viễn Chí cũng tới.
Đó là ông chủ thật sự rồi.
Nếu như đắc tội người này, vậy còn có thể sống nổi không?
Nghĩ đến đây, Diêu Tĩnh vội vàng nhìn Diệp Thu nói: "Cậu Diệp, cậu mau mau chạy đi, cánh tay vẫn mãi là cánh tay thôi, không thể biến thành đùi được!"
"Đúng vậy đó Diệp Thu, anh đi nhanh đi, cám ơn anh đã giúp nhà chúng tôi nhiều như vậy, nhưng tôi thật sự không muốn liên lụy đến anh!" Hà Tình Tình cũng nhìn Diệp Thu, sắc mặt tái nhợt nói.
"Ha ha ha! Chạy ư? Chạy được không? Đắc tội Tập đoàn bất động sản Viễn Chí, không chỉ thành phố Giang Châu mà thậm chí là toàn bộ tỉnh Thiên Nam đều sẽ không còn chỗ cho cậu ta dung thân nữa rồi!" Trần Đông Khôn ngang ngược cười to nói.
Ông ta trực tiếp nhìn sang hai mẹ con nhà họ Hà, cười dâm dê nói: "Còn hai mẹ con các người cũng đừng hòng may mắn thoát khỏi. Đến lúc đó, chờ tôi chơi chán hai người rồi, tôi sẽ bán hai người giá cao cho những kẻ nhà giàu. Tin tưởng rất nhiều kẻ nhà giàu đều sẽ cảm thấy hứng thú với hai mẹ con xinh đẹp như hoa thế này, ha ha ha!"
Nghe thấy câu nói kia, Diêu Tĩnh và Hà Tình Tình bị dọa đến sắc mặt lập tức hoàn toàn trắng bệch, trong mắt hiện lên đầy tuyệt vọng.
"Ông thật là biết nói phét!"
Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thu lườm Trần Đông Khôn một cái, anh lập tức nâng gậy cao su trong tay lên rồi trực tiếp quất một gậy vào miệng Trần Đông Khôn.
Trong lúc nhất thời, răng trong miệng Trần Đông Khôn đã muốn rụng sạch, miệng bị sưng phồng lên, máu chảy ra ngoài.
"Á!" Tiếng kêu tan nát cõi lòng thảm thiết lại vang lên lần nữa.
Hai mắt của Trần Đông Khôn đỏ bừng trừng nhìn Diệp Thu độc ác nói: "Thằng ranh con, có gan thì chờ đó cho tôi. Chờ Phó tổng giám đốc Hồ tới, nhất định tôi sẽ để cậu ấy lấy mạng của cậu!"
"Ồ, tôi chờ ông! Nhưng trước lúc này, nếu để tôi nghe mấy lời dơ bẩn buồn nôn phát ra từ trong miệng của ông nữa. Hậu quả kia, ông cứ tự mình tưởng tượng!" Diệp Thu híp hai mắt, lạnh lùng nói.
Nói xong, anh giơ cây gậy cao su lên.
Trần Đông Khôn bị dọa đến rụt cổ lại, ông ta vội vàng ngậm miệng không còn dám nói bừa nữa.
Cứ như vậy, ước chừng trông qua khoảng mười lăm phút.
Đột nhiên dưới bậc thang mặt truyền đến một tiếng dồn dập lên lầu.
Nghe vậy, trong mắt Trần Đông Khôn toàn là sự mừng rỡ, ông ta biết chỗ dựa của mình đã tới.
Thế là ông ta vội vàng la to với bên dưới: "Phó tổng giám đốc Hồ, tôi ở đây này, cậu mau lại đây cứu tôi đi!"
Câu nói của Trần Đông Khôn vừa rơi xuống.
Một người đàn ông trung niên bụng phệ mang theo năm tên vệ sĩ mặc tây trang vọt lên.
Đừng nhìn những vệ sĩ này có số lượng ít, nhưng bọn họ đều là cao thủ.
Tất cả bọn họ đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng xuất ngũ, sau đó lại trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, thực lực tương đối mạnh mẽ.
Đám người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen của Trần Đông Khôn dẫn tới so với năm tên vệ sĩ trước mặt, vậy đó chính là một đám người ô hợp.
Thấy vậy, khóe miệng của Diệp Thu cong lên một nụ cười xem trò hay.
Sau khi Hồ Nhất Thống dẫn người xông lên, đầu tiên là liếc qua Trần Đông Khôn.
Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Trần Đông Khôn.
Sắc mặt của chú ta lập tức trở nên trầm xuống rồi lạnh giọng hỏi: "Đông Khôn, là ai to gan mà lại dám đánh anh thành bộ dạng này, thật sự là không để Hồ Nhất Thống tôi vào mắt!"
"Phó tổng giám đốc Hồ, cuối cùng tôi cũng chờ đợi được cậu đến rồi!"
Mặt mũi Trần Đông Khôn đầy tủi thân và nước mắt, ông ta lập tức vội vàng lấy tay chỉ vào Diệp Thu cắn răng nói: "Hung thủ chính là cậu ta, đó là người dân chống đối pha dỡ. Tất cả đàn em của tôi đều bị cậu ta đánh ngã, Phó tổng giám đốc Hồ, cậu nhất định không được buông tha cho cậu ta!"
Hồ Nhất Thống nhìn lướt qua đám đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen nằm đầy đất, chú ta híp hai mắt, lập tức trừng mắt nhìn sang Diệp Thu với sắc mặt âm trầm hỏi: "Người trẻ tuổi, là cậu chống đối phá dỡ, còn đánh người của tôi sao?"
"Người của anh à? Nói như vậy, người dùng bạo lực để phá dỡ tiểu khu này là anh và Trần Đông Khôn kia hợp tác lại hả? Chủ tịch Lưu Viễn Chí của các người không biết chuyện này đúng chứ?" Khóe miệng của Diệp Thu có chút cong lên, vẻ mặt nghiền ngẫm hỏi.
Sắc mặt Hồ Nhất Thống thay đổi, chú ta vội vàng hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Thu, mặt mũi đầy phách lối nói: "Chủ tịch của chúng tôi biết hay không, có liên quan gì tới cậu đâu? Cậu đã đánh người của tôi, vậy hôm nay cậu phải trả giá đắt, ai cũng không cứu được cậu!"
"Thật sao?"
Khóe miệng của Diệp Thu có chút cong lên, anh trực tiếp lấy điện thoại di động ra ấn số điện thoại cá nhân của Lưu Viễn Chí, anh thản nhiên nói: "Là Lưu Viễn Chí sao? Bên tôi có một số chuyện muốn nói với ông, tự ông xem mà xử lý đi!"
Diệp Thu kể đại khái chuyện ở bên này cho Lưu Viễn Chí nghe.
Nói xong, Diệp Thu trực tiếp cúp xong điện thoại.
Nhìn thấy tình huống này, đầu tiên Hồ Nhất Thống sững sờ, sau đó chú ta lại phá lên cười châm chọc nói: "Ha ha ha, trông cậu diễn giống thật đó, cậu dám gọi điện thoại cho chủ tịch chúng ta luôn à, sao cậu không gọi điện thoại trực tiếp cho Tổng thống Mỹ luôn đi? Quả thật là buồn cười, cậu biết số điện thoại của chủ tịch chúng tôi là số mấy không?"
"Đúng đấy, khoe khoang cũng có mức độ khoe khoang thôi. Chỉ là một tên dân đen mà, thật sự coi mình là ai, không chỉ giả bộ gọi điện thoại cho chủ tịch Lưu, lại còn dám gọi ra cả họ tên của chủ tịch Lưu. Có phải là cậu đã khoe khoang quá mức rồi không? Nếu ngay cả loại người như cậu mà cũng có thể quen biết chủ tịch Lưu, vậy người nhà của tôi sẽ là Bí thư của Liên hiệp quốc rồi!" Mặt mũi của Trần Đông Khôn cũng đầy khinh thường giễu cợt nói.
"Lên!"
Hồ Nhất Thống khoát tay áo, chú ta cũng lười nói nhảm với Diệp Thu. Chú ta trực tiếp vẫy tay một cái với vệ sĩ sau lưng rồi chỉ Diệp Thu hung ác nói: "Lên, phải khiến cho thằng ranh con này..." Nhưng mà chú ta vẫn chưa nói xong là đột nhiên chuông điện thoại di động của chú ta đã vang lên.
Hồ Nhất Thống vội vàng lấy điện thoại di động ra nhìn thử, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
Bởi vì cú điện thoại này lại là Lưu Viễn Chí gọi đến.
Thế là chú ta tranh thủ thời gian khoát tay với đám vệ sĩ, ra hiệu mọi người trước tiên đừng nhúc nhích. Sau đó vội vàng nhận điện thoại, giọng điệu của chú ta kính cẩn nói: "Alo, chủ tịch, làm sao hôm nay anh lại gọi điện thoại cho tôi vậy? Thật sự khiến cho tôi cảm thấy được nhớ đến mà run sợ!"
"Hồ Nhất Thống, cậu thật đúng là to gan!" Giọng nói tức giận của Lưu Viễn Chí lập tức truyền ra từ trong điện thoại di động.
Chuyện này khiến cả người Hồ Nhất Thống đều sững sờ, đầu óc mơ hồ hỏi: "Chủ tịch, tôi không hiểu ý của anh lắm?"
"Lại còn giả bộ với tôi đúng không? Chuyện tiểu khu Hạnh Phúc bị cưỡng chế phá dỡ là xảy ra chuyện gì thế? Hồ Nhất Thống, cậu giỏi lắm, cậu lại dám gạt tôi. Vậy mà cậu lại hợp tác với công ty phá dỡ bên dưới để làm ra hành vi vi phạm pháp luật là phá dỡ. Thật sự là lá gan của cậu càng lúc càng lớn, hay là tôi giao vị trí chủ tịch này của tôi cho cậu ngồi luôn được không?" Lưu Viễn Chí tức giận đến gầm thét lên.
Nghe thấy câu nói này, cả người Hồ Nhất Thống đều run lên, sắc mặt lập tức hoàn toàn trắng bệch…
Trần Đông Khôn tỏ vẻ phách lối nhìn Diệp Thu cười lạnh nói: "Thằng nhãi ranh, nói thật cho cậu biết, cậu tiêu rồi! Cậu có biết chút nữa ai sẽ đến không? Phó tổng giám đốc Hồ của Tập đoàn bất động sản Viễn Chí - Hồ Nhất Thống đó! Lấy thân phận và địa vị của cậu ấy thì giết chết cậu, đơn giản chỉ như bóp chết một con kiến. Tôi khuyên cậu tốt nhất tranh thủ thời gian dập đầu xin lỗi tôi nhanh, bằng không mà nói, cậu đợi bị ném vào hồ cho cá ăn đi!"
Lời này vừa nói ra, thế nhưng lại làm cho hai mẹ con Diêu Tĩnh sợ hãi.
Một mình Trần Đông Khôn đến đây cũng đã khiến bọn họ không trêu chọc nổi.
Không nghĩ đến, thậm chí ngay cả Phó tổng giám đốc Hồ của Tập đoàn bất động sản Viễn Chí cũng tới.
Đó là ông chủ thật sự rồi.
Nếu như đắc tội người này, vậy còn có thể sống nổi không?
Nghĩ đến đây, Diêu Tĩnh vội vàng nhìn Diệp Thu nói: "Cậu Diệp, cậu mau mau chạy đi, cánh tay vẫn mãi là cánh tay thôi, không thể biến thành đùi được!"
"Đúng vậy đó Diệp Thu, anh đi nhanh đi, cám ơn anh đã giúp nhà chúng tôi nhiều như vậy, nhưng tôi thật sự không muốn liên lụy đến anh!" Hà Tình Tình cũng nhìn Diệp Thu, sắc mặt tái nhợt nói.
"Ha ha ha! Chạy ư? Chạy được không? Đắc tội Tập đoàn bất động sản Viễn Chí, không chỉ thành phố Giang Châu mà thậm chí là toàn bộ tỉnh Thiên Nam đều sẽ không còn chỗ cho cậu ta dung thân nữa rồi!" Trần Đông Khôn ngang ngược cười to nói.
Ông ta trực tiếp nhìn sang hai mẹ con nhà họ Hà, cười dâm dê nói: "Còn hai mẹ con các người cũng đừng hòng may mắn thoát khỏi. Đến lúc đó, chờ tôi chơi chán hai người rồi, tôi sẽ bán hai người giá cao cho những kẻ nhà giàu. Tin tưởng rất nhiều kẻ nhà giàu đều sẽ cảm thấy hứng thú với hai mẹ con xinh đẹp như hoa thế này, ha ha ha!"
Nghe thấy câu nói kia, Diêu Tĩnh và Hà Tình Tình bị dọa đến sắc mặt lập tức hoàn toàn trắng bệch, trong mắt hiện lên đầy tuyệt vọng.
"Ông thật là biết nói phét!"
Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thu lườm Trần Đông Khôn một cái, anh lập tức nâng gậy cao su trong tay lên rồi trực tiếp quất một gậy vào miệng Trần Đông Khôn.
Trong lúc nhất thời, răng trong miệng Trần Đông Khôn đã muốn rụng sạch, miệng bị sưng phồng lên, máu chảy ra ngoài.
"Á!" Tiếng kêu tan nát cõi lòng thảm thiết lại vang lên lần nữa.
Hai mắt của Trần Đông Khôn đỏ bừng trừng nhìn Diệp Thu độc ác nói: "Thằng ranh con, có gan thì chờ đó cho tôi. Chờ Phó tổng giám đốc Hồ tới, nhất định tôi sẽ để cậu ấy lấy mạng của cậu!"
"Ồ, tôi chờ ông! Nhưng trước lúc này, nếu để tôi nghe mấy lời dơ bẩn buồn nôn phát ra từ trong miệng của ông nữa. Hậu quả kia, ông cứ tự mình tưởng tượng!" Diệp Thu híp hai mắt, lạnh lùng nói.
Nói xong, anh giơ cây gậy cao su lên.
Trần Đông Khôn bị dọa đến rụt cổ lại, ông ta vội vàng ngậm miệng không còn dám nói bừa nữa.
Cứ như vậy, ước chừng trông qua khoảng mười lăm phút.
Đột nhiên dưới bậc thang mặt truyền đến một tiếng dồn dập lên lầu.
Nghe vậy, trong mắt Trần Đông Khôn toàn là sự mừng rỡ, ông ta biết chỗ dựa của mình đã tới.
Thế là ông ta vội vàng la to với bên dưới: "Phó tổng giám đốc Hồ, tôi ở đây này, cậu mau lại đây cứu tôi đi!"
Câu nói của Trần Đông Khôn vừa rơi xuống.
Một người đàn ông trung niên bụng phệ mang theo năm tên vệ sĩ mặc tây trang vọt lên.
Đừng nhìn những vệ sĩ này có số lượng ít, nhưng bọn họ đều là cao thủ.
Tất cả bọn họ đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng xuất ngũ, sau đó lại trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, thực lực tương đối mạnh mẽ.
Đám người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen của Trần Đông Khôn dẫn tới so với năm tên vệ sĩ trước mặt, vậy đó chính là một đám người ô hợp.
Thấy vậy, khóe miệng của Diệp Thu cong lên một nụ cười xem trò hay.
Sau khi Hồ Nhất Thống dẫn người xông lên, đầu tiên là liếc qua Trần Đông Khôn.
Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Trần Đông Khôn.
Sắc mặt của chú ta lập tức trở nên trầm xuống rồi lạnh giọng hỏi: "Đông Khôn, là ai to gan mà lại dám đánh anh thành bộ dạng này, thật sự là không để Hồ Nhất Thống tôi vào mắt!"
"Phó tổng giám đốc Hồ, cuối cùng tôi cũng chờ đợi được cậu đến rồi!"
Mặt mũi Trần Đông Khôn đầy tủi thân và nước mắt, ông ta lập tức vội vàng lấy tay chỉ vào Diệp Thu cắn răng nói: "Hung thủ chính là cậu ta, đó là người dân chống đối pha dỡ. Tất cả đàn em của tôi đều bị cậu ta đánh ngã, Phó tổng giám đốc Hồ, cậu nhất định không được buông tha cho cậu ta!"
Hồ Nhất Thống nhìn lướt qua đám đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen nằm đầy đất, chú ta híp hai mắt, lập tức trừng mắt nhìn sang Diệp Thu với sắc mặt âm trầm hỏi: "Người trẻ tuổi, là cậu chống đối phá dỡ, còn đánh người của tôi sao?"
"Người của anh à? Nói như vậy, người dùng bạo lực để phá dỡ tiểu khu này là anh và Trần Đông Khôn kia hợp tác lại hả? Chủ tịch Lưu Viễn Chí của các người không biết chuyện này đúng chứ?" Khóe miệng của Diệp Thu có chút cong lên, vẻ mặt nghiền ngẫm hỏi.
Sắc mặt Hồ Nhất Thống thay đổi, chú ta vội vàng hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Thu, mặt mũi đầy phách lối nói: "Chủ tịch của chúng tôi biết hay không, có liên quan gì tới cậu đâu? Cậu đã đánh người của tôi, vậy hôm nay cậu phải trả giá đắt, ai cũng không cứu được cậu!"
"Thật sao?"
Khóe miệng của Diệp Thu có chút cong lên, anh trực tiếp lấy điện thoại di động ra ấn số điện thoại cá nhân của Lưu Viễn Chí, anh thản nhiên nói: "Là Lưu Viễn Chí sao? Bên tôi có một số chuyện muốn nói với ông, tự ông xem mà xử lý đi!"
Diệp Thu kể đại khái chuyện ở bên này cho Lưu Viễn Chí nghe.
Nói xong, Diệp Thu trực tiếp cúp xong điện thoại.
Nhìn thấy tình huống này, đầu tiên Hồ Nhất Thống sững sờ, sau đó chú ta lại phá lên cười châm chọc nói: "Ha ha ha, trông cậu diễn giống thật đó, cậu dám gọi điện thoại cho chủ tịch chúng ta luôn à, sao cậu không gọi điện thoại trực tiếp cho Tổng thống Mỹ luôn đi? Quả thật là buồn cười, cậu biết số điện thoại của chủ tịch chúng tôi là số mấy không?"
"Đúng đấy, khoe khoang cũng có mức độ khoe khoang thôi. Chỉ là một tên dân đen mà, thật sự coi mình là ai, không chỉ giả bộ gọi điện thoại cho chủ tịch Lưu, lại còn dám gọi ra cả họ tên của chủ tịch Lưu. Có phải là cậu đã khoe khoang quá mức rồi không? Nếu ngay cả loại người như cậu mà cũng có thể quen biết chủ tịch Lưu, vậy người nhà của tôi sẽ là Bí thư của Liên hiệp quốc rồi!" Mặt mũi của Trần Đông Khôn cũng đầy khinh thường giễu cợt nói.
"Lên!"
Hồ Nhất Thống khoát tay áo, chú ta cũng lười nói nhảm với Diệp Thu. Chú ta trực tiếp vẫy tay một cái với vệ sĩ sau lưng rồi chỉ Diệp Thu hung ác nói: "Lên, phải khiến cho thằng ranh con này..." Nhưng mà chú ta vẫn chưa nói xong là đột nhiên chuông điện thoại di động của chú ta đã vang lên.
Hồ Nhất Thống vội vàng lấy điện thoại di động ra nhìn thử, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
Bởi vì cú điện thoại này lại là Lưu Viễn Chí gọi đến.
Thế là chú ta tranh thủ thời gian khoát tay với đám vệ sĩ, ra hiệu mọi người trước tiên đừng nhúc nhích. Sau đó vội vàng nhận điện thoại, giọng điệu của chú ta kính cẩn nói: "Alo, chủ tịch, làm sao hôm nay anh lại gọi điện thoại cho tôi vậy? Thật sự khiến cho tôi cảm thấy được nhớ đến mà run sợ!"
"Hồ Nhất Thống, cậu thật đúng là to gan!" Giọng nói tức giận của Lưu Viễn Chí lập tức truyền ra từ trong điện thoại di động.
Chuyện này khiến cả người Hồ Nhất Thống đều sững sờ, đầu óc mơ hồ hỏi: "Chủ tịch, tôi không hiểu ý của anh lắm?"
"Lại còn giả bộ với tôi đúng không? Chuyện tiểu khu Hạnh Phúc bị cưỡng chế phá dỡ là xảy ra chuyện gì thế? Hồ Nhất Thống, cậu giỏi lắm, cậu lại dám gạt tôi. Vậy mà cậu lại hợp tác với công ty phá dỡ bên dưới để làm ra hành vi vi phạm pháp luật là phá dỡ. Thật sự là lá gan của cậu càng lúc càng lớn, hay là tôi giao vị trí chủ tịch này của tôi cho cậu ngồi luôn được không?" Lưu Viễn Chí tức giận đến gầm thét lên.
Nghe thấy câu nói này, cả người Hồ Nhất Thống đều run lên, sắc mặt lập tức hoàn toàn trắng bệch…
Bình luận facebook