Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25 Điều này nói lên cái gì?
Cậu có tin là nếu cậu không hé răng, tôi sẽ... Thế nhưng, Chu Thái còn chưa nói hết câu.
Diệp Thu chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau.
"Diệp...Diệp tiên sinh!"
Sắc mặt Chu Thái đại biến, cả người không nhịn được run lên.
Mà những lời hung hăng ông ta vừa mới đến bên miệng, đã sợ đến mức nuốt trở lại.
Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ, lại gặp được Diệp Thu ở chỗ này! "Xem ra lần dạy dỗ trước tôi cho ông, ông vẫn chưa nhớ kỹ nhỉ! Sao nào?
Còn muốn mất một đầu ngón tay nữa à?"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, nhìn Chu Thái, khuôn mặt nghiền ngẫm hỏi.
Nghe thấy lời này.
Sắc mặt Chu Thái bị dọa cho tái nhợt, hai chân như nhũn ra.
Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng "bùm bụp”
Chu Thái quỳ xuống trước Diệp Thu.
Một màn này.
Làm cho tất cả mọi người trong phòng sợ ngây người.
Chuyện gì thế này?
Vua Giang Bắc, Chu Thái lại quỳ gối với Diệp Thu! Còn có thể khoa trương hơn nữa không đây.
Thử hỏi cả cái Giang Bắc này, có ai có thể làm cho vua Giang Bắc quỳ xuống chứ?
Thế mà bây giờ, ông ấy lại quỳ gối với Diệp Thu, hơn nữa trông còn rất hoảng sợ.
Giờ phút này, Dương Hạo, Giang Thi Kỳ, còn có Lôi Báo cùng người đàn ông mập.
Tóm lại là tất cả mọi người, tất cả đều bị cảnh tượng trước mặt làm kinh sợ.
Từng người trợn mắt há mồm, vẻ mặt chẳng hiểu kiểu gì.
"Diệp tiên sinh tha mạng a, tôi thật sự không biết là ngàu, nếu tôi biết là ngài, có đánh chết tôi cũng không dám nói năng như thế với ngài a!"
Chu Thái quỳ dưới đất, vừa dập đầu với Diệp Thu, vừa cầu xin tha thứ nói.
Cảnh tượng này, dọa cho mọi người trong phòng sững sờ.
"Được rồi, chưa hết năm chưa hết tết, ít dập đầu thôi, đứng dậy nói chính sự đi!"
Diệp Thu khoát tay, thản nhiên nói.
Nghe thấy vậy, Chu Thái như được đại xả.
Nhưng mà ông ta vẫn không dám đứng lên, vẫn quỳ trên đất, nhìn Diệp Thu, run rẩy hỏi: "Diệp...Diệp tiên sinh, sao ngài lại ở đây a?"
"Tôi tới đây uống ít rượu, ca hát, không được sao?"
Diệp Thu thản nhiên nói.
“Được, đương nhiên là được!"
Chu Thái vội vàng gật đầu.
Nói đùa à, ông ta dám nói không được sao?
Đừng nói ông ta là vua thế giới ngầm ở Giang Bắc, cho dù ông ta có là vua thế giới ngầm của cả cái thành phố Giang Châu này, thì ở trước mặt vị gia Diệp Thu này, ông ta tuyệt không dám nói nửa chữ không.
"Nhưng mà, thuộc hạ của ông lại không cho phép a, ba lần bảy lượt tìm tới cửa, quấy rầy tôi vui vẻ!"
Diệp Thu chỉ Lôi Báo và người đàn ông mập, bình thản nói.
Nghe vậy.
Chu Thái ngây ngẩn cả người, sau đó lập tức phản ứng lại, quay đầu ra lệnh với tráng hán phía sau nói: "Nghe không hiểu lời của Diệp tiên sinh à?
Đi, đánh cho tôi!"
"Rõ!".
Tráng hán không nói hai lời đi về phía Lôi Báo và người đàn ông mập, sau đó tẩn hai người
đáy.
Hai người này gào khóc thảm thiết, liên tục xin tha.
Thế nhưng, các trang bán chẳng mảy may lưu tình, tiếp tục vây tổn hai người.
Mọi người xung quanh thấy cảnh này, cũng ngốc trệ.
Vào giờ phút này, bọn họ đều hoài nghi nhân sinh.
Chu Thải không phải là cửu binh mà Lôi Báo mang đến sao?
Sao ngược lại lại đánh Lôi Báo và người đàn ông mập rồi thế này?
Diệp Thu này rốt cuộc là ai a, vậy mà có thể làm cho Chu Thái sợ sệt đến mức độ này!
Chẳng nhẽ bối cảnh của anh ta, còn lớn hơn vua Giang Bắc sao?
Nghĩ tới đây.
Mọi người trong căn phòng đều hít một ngụm khí lạnh.
Nhất là Dương Hạo và Vương Triết lúc trước còn châm biếm Diệp Thu, lúc này đây sắc mặt họ khó coi còn hơn ăn phải cứt!
Phải biết rằng, trước đó hai người họ đã chậm trọc Diệp Thu các kiểu, xa lánh Diệp Thu, còn muốn để Diệp Thu dập đầu xin lỗi Lôi Báo.
Nhưng kết cục bây giờ là.
Đến cả chỗ dựa của Lôi Báo là vua Giang Bắc, Chu Thái cũng phải quỳ với Diệp Thu.
Điều này nói lên cái gì?
Điều này nói lên lại lịch của Diệp Thu, lớn hơn Chu Thải nhiều a! Nếu ngộ nhỡ Diệp Thu trở về tìm hai người họ gây phiền phức...Vừa nghĩ tới đây.
Hai người sợ đến suýt thì đái ra quần, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, tê liệt ngồi trên mặt đất.
So với Dương Hạo và Vương Triết hoảng sợ.
Giang Thi Kỳ lại vô cùng kinh ngạc,
Diệp Thu chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau.
"Diệp...Diệp tiên sinh!"
Sắc mặt Chu Thái đại biến, cả người không nhịn được run lên.
Mà những lời hung hăng ông ta vừa mới đến bên miệng, đã sợ đến mức nuốt trở lại.
Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ, lại gặp được Diệp Thu ở chỗ này! "Xem ra lần dạy dỗ trước tôi cho ông, ông vẫn chưa nhớ kỹ nhỉ! Sao nào?
Còn muốn mất một đầu ngón tay nữa à?"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, nhìn Chu Thái, khuôn mặt nghiền ngẫm hỏi.
Nghe thấy lời này.
Sắc mặt Chu Thái bị dọa cho tái nhợt, hai chân như nhũn ra.
Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng "bùm bụp”
Chu Thái quỳ xuống trước Diệp Thu.
Một màn này.
Làm cho tất cả mọi người trong phòng sợ ngây người.
Chuyện gì thế này?
Vua Giang Bắc, Chu Thái lại quỳ gối với Diệp Thu! Còn có thể khoa trương hơn nữa không đây.
Thử hỏi cả cái Giang Bắc này, có ai có thể làm cho vua Giang Bắc quỳ xuống chứ?
Thế mà bây giờ, ông ấy lại quỳ gối với Diệp Thu, hơn nữa trông còn rất hoảng sợ.
Giờ phút này, Dương Hạo, Giang Thi Kỳ, còn có Lôi Báo cùng người đàn ông mập.
Tóm lại là tất cả mọi người, tất cả đều bị cảnh tượng trước mặt làm kinh sợ.
Từng người trợn mắt há mồm, vẻ mặt chẳng hiểu kiểu gì.
"Diệp tiên sinh tha mạng a, tôi thật sự không biết là ngàu, nếu tôi biết là ngài, có đánh chết tôi cũng không dám nói năng như thế với ngài a!"
Chu Thái quỳ dưới đất, vừa dập đầu với Diệp Thu, vừa cầu xin tha thứ nói.
Cảnh tượng này, dọa cho mọi người trong phòng sững sờ.
"Được rồi, chưa hết năm chưa hết tết, ít dập đầu thôi, đứng dậy nói chính sự đi!"
Diệp Thu khoát tay, thản nhiên nói.
Nghe thấy vậy, Chu Thái như được đại xả.
Nhưng mà ông ta vẫn không dám đứng lên, vẫn quỳ trên đất, nhìn Diệp Thu, run rẩy hỏi: "Diệp...Diệp tiên sinh, sao ngài lại ở đây a?"
"Tôi tới đây uống ít rượu, ca hát, không được sao?"
Diệp Thu thản nhiên nói.
“Được, đương nhiên là được!"
Chu Thái vội vàng gật đầu.
Nói đùa à, ông ta dám nói không được sao?
Đừng nói ông ta là vua thế giới ngầm ở Giang Bắc, cho dù ông ta có là vua thế giới ngầm của cả cái thành phố Giang Châu này, thì ở trước mặt vị gia Diệp Thu này, ông ta tuyệt không dám nói nửa chữ không.
"Nhưng mà, thuộc hạ của ông lại không cho phép a, ba lần bảy lượt tìm tới cửa, quấy rầy tôi vui vẻ!"
Diệp Thu chỉ Lôi Báo và người đàn ông mập, bình thản nói.
Nghe vậy.
Chu Thái ngây ngẩn cả người, sau đó lập tức phản ứng lại, quay đầu ra lệnh với tráng hán phía sau nói: "Nghe không hiểu lời của Diệp tiên sinh à?
Đi, đánh cho tôi!"
"Rõ!".
Tráng hán không nói hai lời đi về phía Lôi Báo và người đàn ông mập, sau đó tẩn hai người
đáy.
Hai người này gào khóc thảm thiết, liên tục xin tha.
Thế nhưng, các trang bán chẳng mảy may lưu tình, tiếp tục vây tổn hai người.
Mọi người xung quanh thấy cảnh này, cũng ngốc trệ.
Vào giờ phút này, bọn họ đều hoài nghi nhân sinh.
Chu Thải không phải là cửu binh mà Lôi Báo mang đến sao?
Sao ngược lại lại đánh Lôi Báo và người đàn ông mập rồi thế này?
Diệp Thu này rốt cuộc là ai a, vậy mà có thể làm cho Chu Thái sợ sệt đến mức độ này!
Chẳng nhẽ bối cảnh của anh ta, còn lớn hơn vua Giang Bắc sao?
Nghĩ tới đây.
Mọi người trong căn phòng đều hít một ngụm khí lạnh.
Nhất là Dương Hạo và Vương Triết lúc trước còn châm biếm Diệp Thu, lúc này đây sắc mặt họ khó coi còn hơn ăn phải cứt!
Phải biết rằng, trước đó hai người họ đã chậm trọc Diệp Thu các kiểu, xa lánh Diệp Thu, còn muốn để Diệp Thu dập đầu xin lỗi Lôi Báo.
Nhưng kết cục bây giờ là.
Đến cả chỗ dựa của Lôi Báo là vua Giang Bắc, Chu Thái cũng phải quỳ với Diệp Thu.
Điều này nói lên cái gì?
Điều này nói lên lại lịch của Diệp Thu, lớn hơn Chu Thải nhiều a! Nếu ngộ nhỡ Diệp Thu trở về tìm hai người họ gây phiền phức...Vừa nghĩ tới đây.
Hai người sợ đến suýt thì đái ra quần, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, tê liệt ngồi trên mặt đất.
So với Dương Hạo và Vương Triết hoảng sợ.
Giang Thi Kỳ lại vô cùng kinh ngạc,
Bình luận facebook