Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 345: Có giỏi thì tới đây
Huyết Bức là một người cực kỳ kiêu ngạo.
Ông ta vô cùng tự tin vào khả năng của mình.
Đương nhiên.
Chuyện này có liên quan mật thiết đến thực lực mạnh mẽ của bản thân ông ta.
Dù sao mỗi lần gây án ông ta đều có thể tiến hành thuận lợi, hơn nữa sau đó còn không bị cảnh sát phát hiện.
Lâu dần, lòng tự tin của ông ta càng lúc càng lớn, thậm chí đến mức tự phụ.
Mà bây giờ.
Hàn Tiêu Tiêu lại dám nghi ngờ ông ta như vậy.
Ông ta không thể nào chịu nổi! Người tự cho rằng mình là vô địch như ông ta, làm sao có thể chấp nhận bị người khác nghi ngờ được chứ?
Ông ta nhất định phải chứng minh bản thân! Trong chốc lát.
Sắc mặt của Huyết Bức trở nên cực kỳ khó coi, ngay lập tức bỏ ống tiêm trong tay xuống, đi đến bên giường Hàn Tiêu Tiêu.
Thấy vậy.
Trong lòng của Hàn Tiêu Tiêu lộp bộp kêu lên.
Cô ta còn tưởng rằng bởi vì lời của mình đã chọc cho Huyết Bức tức giận, nên quyết định ra tay với cô ta trước.
"Ha ha ha!"
Mà ngay lúc này.
Huyết Bức ngửa mặt lên trời cười như điện.
Tiếng cười đó cực kỳ dữ tợn, vô cùng biến thái.
Gương mặt nhỏ nhắn của ba cô gái tái mét, toàn thân lập tức nổi da gà.
"Tốt lắm, cô đã thành công khiêu khích dục vọng chiến đấu của tôi rồi. Vì Diệp Thu ở trong miệng cô là không ai sánh bằng, vậy nên tôi phải đưa cậu ta tới đây, để cho cô tận mắt nhìn thấy tôi đánh bại cậu ta chỉ bằng hai chiêu thế nào. Tôi muốn cô biết, Diệp Thu ở trước mặt tôi là thứ rác rưởi và yếu đuối ra sao!"
Huyết Bức cúi đầu nhìn Hàn Tiêu Tiêu, mặt đầy tàn nhẫn cười lạnh nói.
Dứt lời, ông ta xoay người bước ra khỏi căn phòng nhỏ.
Qua một hồi lâu.
Đến khi ba cô gái không còn nghe được tiếng bước chân của ông ta nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ông ta... ông ta thật sự đi tìm anh Diệp Thu sao?"
Gương mặt của Hắc La trắng bệnh, run lẩy bẩy hỏi.
"Chắc là vậy, người này quá mức kiêu ngạo, không muốn người ta nghi ngờ bản thân mình. Ông ta muốn chứng minh tôi sai, nên nhất định sẽ ra tay đấu với Diệp Thu!"
Hàn Tiêu Tiêu thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn chưa tỉnh hồn lại nói.
Trên thực tế, vừa rồi cô cũng là đang đánh cược xem thử Huyết Bức có cắn câu hay không.
Mà lần đánh cược này, có thể nói cô ta đã đặt cả mạng sống của mình.
Dù sao nếu lỡ như Huyết Bức không mắc bẫy.
Dưới cơn tức giận, coi như cô xong đời.
May mắn là cô ta đã đặt cược đúng.
Phán đoán của cô ta không sai.
Huyết Bức quả thực là một người cực kỳ tự phụ!
"Cảnh... Cảnh sát Hàn, cảm ơn cô!"
Tống Thiến nhìn Hàn Tiêu Tiêu, sắc mặt cực khó coi nói ra lời cảm kích.
Mới vừa rồi nếu không có Hàn Tiêu Tiêu, vậy thì chắc hẳn cô ta đã giống như tám nạn nhân trước, bị rút sạch máu rồi.
Loại cảm giác đó, chỉ cần nghĩ đến thôi đã cảm thấy lạnh cả người.
"Đây là điều mà một cảnh sát như tôi nên làm!"
Hàn Tiêu Tiêu nhẹ giọng nói.
"Tôi... lần này, chúng ta còn có thể sống sót thoát ra ngoài không?"
Sắc mặt của Tống Thiến tái nhợt hỏi.
"Vậy thì phải xem Diệp Thu thế nào, tôi tin anh ấy!"
Hàn Tiêu Tiêu hít hơi thật sâu, mặt đầy tự tin nói.
"Đúng vậy, em cũng tin tưởng anh Diệp Thu!"
Hắc La cũng tràn đầy lòng tin đối với Diệp Thu.
Thấy vậy.
Tống Thiến nhíu mày, sau đó chỉ có thể thở dài một hơi.
Việc đã đến nước này rồi.
Tất cả mọi thứ chỉ đành phó mặc cho số phận thôi...
Bên ngoài.
Trong bóng tối vô tận.
Dưới sự lãnh đạo của Diệp Thu.
Một nhóm bốn người tiến về phía trước mà không gặp bất kỳ rủi ro nào.
Càng bước đi, trong lòng bọn họ càng không biết bao giờ mới đến điểm cuối.
Bởi vì không gian dưới lòng đất này thật sự quá lớn.
Bọn họ đã đi bộ lâu như vậy mà vẫn chưa đến.
Ngược lại các loại cơ quan, cạm bẫy đều đã thử qua.
May mà có Diệp Thu dẫn đường.
Mọi người mới có thể gặp dữ hóa lành.
Nếu không, đã sớm chết ở trên đường từ lâu rồi.
Sau khi đưa mọi người tránh thoát khỏi một cái bẫy nữa.
Diệp Thu đột nhiên dừng bước.
Thấy vậy.
Ba người nhóm Bạo Long cũng dừng lại, nhìn Diệp Thu, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy anh Diệp?"
"Có gì đó không đúng lắm!"
Diệp Thu lắc đầu, nhíu mày nói.
"Cái gì không đúng cơ?"
Cả ba người bọn họ sững lại trong giây lát.
"Có ai đó đang đến!"
Diệp Thu nhẹ giọng nói.
Mà lúc giọng nói của Diệp Thu vừa dứt.
Đột nhiên, đèn đóm ở xung quanh sáng lên.
Trong nháy mắt làm cho bốn người vốn đã ở trong bóng tối lâu như bọn họ cảm thấy vô cùng khó chịu, rơi vào trạng thái mù tạm thời.
Phải mất một lúc mới bình thường trở lại.
Lúc này, cuối cùng bọn họ cũng nhìn rõ cảnh tượng xung quanh.
Giờ phút này bọn họ giống như đang ở trong một không gian tương tự tầng hầm bãi đậu xe.
Xung quanh có rất nhiều cây cột, nhưng lại vô cùng trống trải, không có vật gì cả.
Mà dựa vào lớp sơn xanh trên những cây cột kia có thể thấy.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đây hẳn là một tầng hầm đậu xe đã bị bỏ hoang từ lâu! Khó trách bốn người Diệp Thu đi bộ rất lâu nhưng vẫn chưa tới được cuối cùng.
Không gian tầng hầm đậu xe bỏ hoang này rất lớn.
Bọn họ cũng mới chỉ đi được một nửa mà thôi.
"Thật không ngờ bọn mày còn sống để tới đây đấy!"
Mà ngay lúc này, một tiếng cười khẩy đột nhiên vang lên trong bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Nghe vậy.
Cả bốn người Diệp Thu đều nhìn về phía phát ra tiếng động.
Chỉ nhìn thấy một bóng người đang bước nhanh về phía bên này.
Mà người này không phải ai khác, chính là gã đầu húi cua lúc trước, Huyết Bức!
"Tên khốn kia, anh Phì đây còn tưởng ông là con rùa rụt đầu đấy chứ, lại trốn không dám đi ra à!"
Phì Miêu trừng mắt nhìn Huyết Bức, lạnh giọng khinh thường.
"Tên mập chết tiệt, xin chú ý cách dùng từ của mày, nếu không, tao không ngại hút khô máu của mày đâu!"
Huyết Bức nói với một khuôn mặt lạnh lùng.
"Tới đây, tới đây nào, để xem ai sợ ai, nhìn thử anh Mập đây đánh ông đến mặt mũi bầm dập thế nào!"
Phì Miêu nắm chặt tay, chuẩn bị lao về phía trước.
Bạo Long nhanh chóng ngăn Phì Miêu lại, khuyên can: "Đừng xúc động, coi chừng có bẫy!"
"Bây giờ tao không có hứng thú với tên mập mạp chết bầm nhà mày đâu!"
Huyết Bức nhìn Phì Miêu lắc đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Thu, mặt đầy khinh miệt nói: "Nghe nói mày rất mạnh cho nên tao tới đây để giẫm đạp cậu thử xem!"
"Ồ? Ai đã nói thế?"
Diệp Thu híp mắt, dò hỏi.
"Muốn gài tao sao? Chuyện đã đến nước này, tao cũng không muốn giấu giếm bọn mày làm gì nữa, người mà bọn mày muốn cứ đang nằm ở trong tay tao, có giỏi thì đi theo tao!"
Huyết Bức cười lạnh nói.
Dứt lời, ông ta xoay người chạy.
Diệp Thu nheo mắt lại, trực tiếp đuổi theo.
Ba người nhóm Bạo Long theo sát phía sau.
Chỉ chốc lát sau.
Bốn người đuổi tới cửa của một căn phòng.
Cửa phòng đang được khép hờ.
Diệp Thu có thể cảm nhận được.
Huyết Bức đang ở bên trong.
Vì vậy Diệp Thu tiến lên đẩy cửa vào.
"Anh Diệp, cẩn thận có bẫy!"
Bạo Long vội vàng nhắc nhở.
"Không sao đâu!"
Diệp Thu lắc đầu, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Ba người nhóm Bạo Long theo sát phía sau.
Khi cả bốn người bước vào phòng.
Cảnh tượng trong phòng khiến cả bốn người đều hơi sửng sốt.
Cả ba cô gái nhóm Hàn Tiêu Tiêu đều đang bị trói ở trên giường bệnh, không thể nhúc nhích.
Mà Huyết Bức đang đứng ở cạnh giường của Hàn Tiêu Tiêu, trong tay cầm một cây kim sắc cực lớn.
Giờ phút này ống kim kia đã được đặt trên cần cổ trắng nõn của Hàn Tiêu Tiêu.
Chỉ cần Huyết Bức hơi dùng lực.
Đầu kim sắc nhọn sẽ lập tức xuyên qua làn da mỏng manh kia của Hàn Tiêu Tiêu...
Ông ta vô cùng tự tin vào khả năng của mình.
Đương nhiên.
Chuyện này có liên quan mật thiết đến thực lực mạnh mẽ của bản thân ông ta.
Dù sao mỗi lần gây án ông ta đều có thể tiến hành thuận lợi, hơn nữa sau đó còn không bị cảnh sát phát hiện.
Lâu dần, lòng tự tin của ông ta càng lúc càng lớn, thậm chí đến mức tự phụ.
Mà bây giờ.
Hàn Tiêu Tiêu lại dám nghi ngờ ông ta như vậy.
Ông ta không thể nào chịu nổi! Người tự cho rằng mình là vô địch như ông ta, làm sao có thể chấp nhận bị người khác nghi ngờ được chứ?
Ông ta nhất định phải chứng minh bản thân! Trong chốc lát.
Sắc mặt của Huyết Bức trở nên cực kỳ khó coi, ngay lập tức bỏ ống tiêm trong tay xuống, đi đến bên giường Hàn Tiêu Tiêu.
Thấy vậy.
Trong lòng của Hàn Tiêu Tiêu lộp bộp kêu lên.
Cô ta còn tưởng rằng bởi vì lời của mình đã chọc cho Huyết Bức tức giận, nên quyết định ra tay với cô ta trước.
"Ha ha ha!"
Mà ngay lúc này.
Huyết Bức ngửa mặt lên trời cười như điện.
Tiếng cười đó cực kỳ dữ tợn, vô cùng biến thái.
Gương mặt nhỏ nhắn của ba cô gái tái mét, toàn thân lập tức nổi da gà.
"Tốt lắm, cô đã thành công khiêu khích dục vọng chiến đấu của tôi rồi. Vì Diệp Thu ở trong miệng cô là không ai sánh bằng, vậy nên tôi phải đưa cậu ta tới đây, để cho cô tận mắt nhìn thấy tôi đánh bại cậu ta chỉ bằng hai chiêu thế nào. Tôi muốn cô biết, Diệp Thu ở trước mặt tôi là thứ rác rưởi và yếu đuối ra sao!"
Huyết Bức cúi đầu nhìn Hàn Tiêu Tiêu, mặt đầy tàn nhẫn cười lạnh nói.
Dứt lời, ông ta xoay người bước ra khỏi căn phòng nhỏ.
Qua một hồi lâu.
Đến khi ba cô gái không còn nghe được tiếng bước chân của ông ta nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ông ta... ông ta thật sự đi tìm anh Diệp Thu sao?"
Gương mặt của Hắc La trắng bệnh, run lẩy bẩy hỏi.
"Chắc là vậy, người này quá mức kiêu ngạo, không muốn người ta nghi ngờ bản thân mình. Ông ta muốn chứng minh tôi sai, nên nhất định sẽ ra tay đấu với Diệp Thu!"
Hàn Tiêu Tiêu thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn chưa tỉnh hồn lại nói.
Trên thực tế, vừa rồi cô cũng là đang đánh cược xem thử Huyết Bức có cắn câu hay không.
Mà lần đánh cược này, có thể nói cô ta đã đặt cả mạng sống của mình.
Dù sao nếu lỡ như Huyết Bức không mắc bẫy.
Dưới cơn tức giận, coi như cô xong đời.
May mắn là cô ta đã đặt cược đúng.
Phán đoán của cô ta không sai.
Huyết Bức quả thực là một người cực kỳ tự phụ!
"Cảnh... Cảnh sát Hàn, cảm ơn cô!"
Tống Thiến nhìn Hàn Tiêu Tiêu, sắc mặt cực khó coi nói ra lời cảm kích.
Mới vừa rồi nếu không có Hàn Tiêu Tiêu, vậy thì chắc hẳn cô ta đã giống như tám nạn nhân trước, bị rút sạch máu rồi.
Loại cảm giác đó, chỉ cần nghĩ đến thôi đã cảm thấy lạnh cả người.
"Đây là điều mà một cảnh sát như tôi nên làm!"
Hàn Tiêu Tiêu nhẹ giọng nói.
"Tôi... lần này, chúng ta còn có thể sống sót thoát ra ngoài không?"
Sắc mặt của Tống Thiến tái nhợt hỏi.
"Vậy thì phải xem Diệp Thu thế nào, tôi tin anh ấy!"
Hàn Tiêu Tiêu hít hơi thật sâu, mặt đầy tự tin nói.
"Đúng vậy, em cũng tin tưởng anh Diệp Thu!"
Hắc La cũng tràn đầy lòng tin đối với Diệp Thu.
Thấy vậy.
Tống Thiến nhíu mày, sau đó chỉ có thể thở dài một hơi.
Việc đã đến nước này rồi.
Tất cả mọi thứ chỉ đành phó mặc cho số phận thôi...
Bên ngoài.
Trong bóng tối vô tận.
Dưới sự lãnh đạo của Diệp Thu.
Một nhóm bốn người tiến về phía trước mà không gặp bất kỳ rủi ro nào.
Càng bước đi, trong lòng bọn họ càng không biết bao giờ mới đến điểm cuối.
Bởi vì không gian dưới lòng đất này thật sự quá lớn.
Bọn họ đã đi bộ lâu như vậy mà vẫn chưa đến.
Ngược lại các loại cơ quan, cạm bẫy đều đã thử qua.
May mà có Diệp Thu dẫn đường.
Mọi người mới có thể gặp dữ hóa lành.
Nếu không, đã sớm chết ở trên đường từ lâu rồi.
Sau khi đưa mọi người tránh thoát khỏi một cái bẫy nữa.
Diệp Thu đột nhiên dừng bước.
Thấy vậy.
Ba người nhóm Bạo Long cũng dừng lại, nhìn Diệp Thu, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy anh Diệp?"
"Có gì đó không đúng lắm!"
Diệp Thu lắc đầu, nhíu mày nói.
"Cái gì không đúng cơ?"
Cả ba người bọn họ sững lại trong giây lát.
"Có ai đó đang đến!"
Diệp Thu nhẹ giọng nói.
Mà lúc giọng nói của Diệp Thu vừa dứt.
Đột nhiên, đèn đóm ở xung quanh sáng lên.
Trong nháy mắt làm cho bốn người vốn đã ở trong bóng tối lâu như bọn họ cảm thấy vô cùng khó chịu, rơi vào trạng thái mù tạm thời.
Phải mất một lúc mới bình thường trở lại.
Lúc này, cuối cùng bọn họ cũng nhìn rõ cảnh tượng xung quanh.
Giờ phút này bọn họ giống như đang ở trong một không gian tương tự tầng hầm bãi đậu xe.
Xung quanh có rất nhiều cây cột, nhưng lại vô cùng trống trải, không có vật gì cả.
Mà dựa vào lớp sơn xanh trên những cây cột kia có thể thấy.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đây hẳn là một tầng hầm đậu xe đã bị bỏ hoang từ lâu! Khó trách bốn người Diệp Thu đi bộ rất lâu nhưng vẫn chưa tới được cuối cùng.
Không gian tầng hầm đậu xe bỏ hoang này rất lớn.
Bọn họ cũng mới chỉ đi được một nửa mà thôi.
"Thật không ngờ bọn mày còn sống để tới đây đấy!"
Mà ngay lúc này, một tiếng cười khẩy đột nhiên vang lên trong bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Nghe vậy.
Cả bốn người Diệp Thu đều nhìn về phía phát ra tiếng động.
Chỉ nhìn thấy một bóng người đang bước nhanh về phía bên này.
Mà người này không phải ai khác, chính là gã đầu húi cua lúc trước, Huyết Bức!
"Tên khốn kia, anh Phì đây còn tưởng ông là con rùa rụt đầu đấy chứ, lại trốn không dám đi ra à!"
Phì Miêu trừng mắt nhìn Huyết Bức, lạnh giọng khinh thường.
"Tên mập chết tiệt, xin chú ý cách dùng từ của mày, nếu không, tao không ngại hút khô máu của mày đâu!"
Huyết Bức nói với một khuôn mặt lạnh lùng.
"Tới đây, tới đây nào, để xem ai sợ ai, nhìn thử anh Mập đây đánh ông đến mặt mũi bầm dập thế nào!"
Phì Miêu nắm chặt tay, chuẩn bị lao về phía trước.
Bạo Long nhanh chóng ngăn Phì Miêu lại, khuyên can: "Đừng xúc động, coi chừng có bẫy!"
"Bây giờ tao không có hứng thú với tên mập mạp chết bầm nhà mày đâu!"
Huyết Bức nhìn Phì Miêu lắc đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Thu, mặt đầy khinh miệt nói: "Nghe nói mày rất mạnh cho nên tao tới đây để giẫm đạp cậu thử xem!"
"Ồ? Ai đã nói thế?"
Diệp Thu híp mắt, dò hỏi.
"Muốn gài tao sao? Chuyện đã đến nước này, tao cũng không muốn giấu giếm bọn mày làm gì nữa, người mà bọn mày muốn cứ đang nằm ở trong tay tao, có giỏi thì đi theo tao!"
Huyết Bức cười lạnh nói.
Dứt lời, ông ta xoay người chạy.
Diệp Thu nheo mắt lại, trực tiếp đuổi theo.
Ba người nhóm Bạo Long theo sát phía sau.
Chỉ chốc lát sau.
Bốn người đuổi tới cửa của một căn phòng.
Cửa phòng đang được khép hờ.
Diệp Thu có thể cảm nhận được.
Huyết Bức đang ở bên trong.
Vì vậy Diệp Thu tiến lên đẩy cửa vào.
"Anh Diệp, cẩn thận có bẫy!"
Bạo Long vội vàng nhắc nhở.
"Không sao đâu!"
Diệp Thu lắc đầu, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Ba người nhóm Bạo Long theo sát phía sau.
Khi cả bốn người bước vào phòng.
Cảnh tượng trong phòng khiến cả bốn người đều hơi sửng sốt.
Cả ba cô gái nhóm Hàn Tiêu Tiêu đều đang bị trói ở trên giường bệnh, không thể nhúc nhích.
Mà Huyết Bức đang đứng ở cạnh giường của Hàn Tiêu Tiêu, trong tay cầm một cây kim sắc cực lớn.
Giờ phút này ống kim kia đã được đặt trên cần cổ trắng nõn của Hàn Tiêu Tiêu.
Chỉ cần Huyết Bức hơi dùng lực.
Đầu kim sắc nhọn sẽ lập tức xuyên qua làn da mỏng manh kia của Hàn Tiêu Tiêu...
Bình luận facebook