Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 351: Phòng thí nghiệm số 7
"Sao vậy anh Diệp?"
Dương Khải lập tức dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Thu, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
"Đưa vali cho tôi trước đã!"
Diệp Thu nói.
"Được!"
Dương Khải không chút do dự nào, nhanh chóng đưa vali trong tay cho Diệp Thu.
Diệp Thu nhận lấy vali, cẩn thận nhìn dòng chữ nhỏ phía dưới kia, hơi sửng sốt.
"Phòng thí nghiệm số 7?"
Diệp Thu cau mày, sau đó nhìn Dương Khải hỏi: "Ở Giang Châu có phòng thí nghiệm nào tên như thế này không?"
"Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, phải về kiểm tra lại mới biết được!"
Dương Khải cười lắc đầu, hơi ngượng ngùng nói.
"Là vậy à!"
Diệp Thu trầm ngâm gật đầu, sau đó trực tiếp trả lại vali cho Dương Khải, nói: "Được rồi, không sao đâu, anh cứ bận việc của mình đi, kêu người lục soát kỹ bãi đậu xe dưới đất này một lần nữa, không được bỏ sót bất cứ nơi nào cả. Ngoài ra, nhất định phải trông coi nghiêm ngặt tên hung thủ kia!"
"Đã biết. Anh Diệp, tôi làm việc anh cứ yên tâm!"
Dương Khải vỗ ngực đảm bảo nói.
Ngay sau đó anh ta lập tức rời khỏi căn phòng nhỏ.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại một mình Diệp Thu.
Diệp Thu đi một vòng quanh phòng.
Trực giác cho anh biết, chuyện này sẽ không đơn giản như vậy.
Đầu tiên.
‘Phòng thí nghiệm số 7’ này vô cùng khả nghi.
Hơn nữa chính là.
Huyết Bức liên tiếp giết hại tám người phụ nữ, hút sạch máu của bọn họ.
Mà máu đã đi đâu?
Tất cả những điều này đều được vẽ bằng một dấu chấm hỏi.
Xem ra chỉ có thể chờ thẩm vấn Huyết Bức mới có thể biết được câu trả lời.
Nghĩ tới đây.
Diệp Thu cũng không ở lại nữa, xoay người bước ra khỏi căn phòng nhỏ này.
Tuy nhiên.
Diệp Thu không để ý tới.
Ngay khi anh rời đi không lâu.
Trong một góc khuất của căn phòng nhỏ, đột nhiên có một tia sáng yếu ớt màu đỏ lóe lên.
Nếu cẩn thận quan sát kỹ.
Lập tức sẽ phát hiện ra ngay.
Hóa ra đó là một camera lỗ kim được cất giấu vô cùng cẩn thận.
Mà giọng nói, khuôn mặt, tướng mạo của Diệp Thu đều đã bị quay lại trong đó... từ lối vào dưới lòng đất.
Hàn Tiêu Tiêu cùng những người khác đều đứng ở ngoài căn phòng trên mặt đất đợi Diệp Thu.
Về phần ba người Bạo Long, họ đã được đưa đến bệnh viện.
Mặc dù nội thương của ba người không có gì đáng ngại.
Nhưng xương đùi cùng xương sườn của Bạo Long đã bị gãy lìa.
Hồng Khổng Tước thì bị bẻ gãy cả hai cánh tay.
Phì Miêu cũng bị gãy mấy cái xương sườn.
Đều cần phải điều trị nối xương kịp thời.
Không được phép chậm trễ.
"Hung thủ đâu rồi?"
Diệp Thu nhìn Hàn Tiêu Tiêu hỏi.
"Đã bị đưa về đồn cảnh sát rồi!"
Hàn Tiêu Tiêu nói.
"Ừ, vậy thì tốt!"
Diệp Thu trầm ngâm gật đầu.
Ngay sau đó, anh lập tức muốn đề nghị với Hàn Tiêu Tiêu, đợi lát nữa lúc thẩm vấn anh có thể tham dự được hay không.
Như vậy anh cũng có thể hỏi thử xem, ‘Phòng thí nghiệm số 7’ đến cuối cùng là loại tổ chức gì.
Cũng không biết đó là trực giác hay là gì khác.
Diệp Thu luôn cảm thấy ‘Phòng thí nghiệm số 7’ này có vấn đề.
Cho nên anh rất muốn tìm hiểu rõ ràng.
Tuy vậy.
Ngay lúc Diệp Thu chuẩn bị mở miệng nói.
Điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.
Anh lấy điện thoại ra nhìn thì thấy là Âu Dương Hạo gọi tới.
Diệp Thu nhíu mày lại, vội vàng nghe máy.
"Này, lão đại, anh ở đâu rồi?"
Giọng của Âu Dương Hạo từ trong điện thoại vang lên.
Nghe có vẻ đang sốt ruột.
"Đang ở bên khu phố cổ, sao vậy?"
Diệp Thu nghi ngờ hỏi.
"Không phải anh nhờ em phái người canh ở cửa công ty của chị dâu theo dõi sao, lúc nào chị dâu rời đi phải lập tức báo cáo cho anh mà. Bây giờ chị ấy vừa mới ra ngoài rồi, hơn nữa lại dùng chiếc Ferrari màu đỏ của mình. Trông có vẻ chuẩn bị đi về nhà đấy!"
Âu Dương Hạo vội nói.
"Cái gì!"
Sắc mặt Diệp Thu biến đổi trong nháy mắt.
Rõ ràng anh không ngờ Lâm Thanh Nhã lại trở về sớm như vậy.
Nên biết rằng.
Bây giờ anh ở khu phố cổ, cách trung tâm thành phố ít nhất một giờ đi xe.
Lâm Thanh Nhã từ công ty trở về nhà nhiều nhất chỉ mất nửa giờ đồng hồ mà thôi.
Bất kể chuyện này tính toán thế nào thì nhất định Lâm Thanh Nhã cũng sẽ là người về nhà trước.
Mà một khi cô ấy về đến nhà và phát hiện anh không có ở đó.
Hậu quả kia, đúng là không cách nào tưởng tượng nổi! Nghĩ đến đây.
Diệp Thu vội vàng phân phó Âu Dương Hạo, anh nói: "Nghĩ hết tất cả các biện pháp, cậu cho người kéo dài trì hoãn thời gian trên đường về nhà của cô ấy. Nhớ đừng để cô ấy phát hiện ra bất kỳ tình huống khác thường nào. Ít nhất phải giữ cô ấy khoảng một giờ đồng hồ, nghe hiểu chứ?"
"Chuyện này... Em sẽ cố gắng hết sức!"
Âu Dương Hạo có chút khó khăn nói.
"Tôi không cần cậu cố hết sức, mà tôi muốn chắc chắn là như vậy! Nếu như tôi bị cô ấy phát hiện không ở nhà thì tôi xong đời rồi, cậu cũng không chạy thoát được đâu!"
Diệp Thu trầm giọng nói.
"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Âu Dương Hạo vội bảo đảm.
Ngay sau đó.
Diệp Thu trực tiếp cúp điện thoại, quay đầu nhìn Chu Thái bên cạnh, mặt đầy vẻ gấp gáp hỏi: “Xe của tôi đâu rồi? Chiếc xe mà lúc nãy tôi lái tới ấy?"
“Là chiếc xe van kia sao? Tôi đã nói người lái tới đậu ở cổng chợ rồi!"
Chu Thái đáp.
"Đưa chìa khóa cho tôi!"
Diệp Thu vội vàng nói.
Thấy Diệp Thu gấp gáp như vậy, Chu Thái cũng không dám do dự, nhanh chóng lấy chìa khóa xe van ra đưa cho Diệp Thu.
Diệp Thu nắm lấy chìa khóa xe, sau đó nhìn Lưu Viễn Chí cùng Chu Thái nói: "Cảm ơn hai người hôm nay đã mang người tới giúp. Tôi có việc gấp cần phải về trước. Hôm nào chúng ta tụ tập sau!"
Nói xong.
Diệp Thu không nhiều lời nữa, xoay người chạy về phía cổng chợ.
Nhìn dáng vẻ lật đật cuống cuồng kia.
Làm cho tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra.
Phải biết rằng.
Hình tượng trước đây của Diệp Thu trong lòng bọn họ.
Chính là hình ảnh dù núi tuyết Thái Sơn có sụp đổ trước mắt thì sắc mặt anh cũng không thay đổi. Cho dù giây tiếp theo trời có sập xuống thì anh vẫn có thể bình tĩnh, mặt không gợn sóng hay sợ hãi gì.
Nhưng bây giờ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại có thể khiến Diệp Thu hoảng sợ thành dáng vẻ này cơ chứ?
Chuyện này làm mọi người khá tò mò.
Nhưng bọn họ không biết là.
Thời điểm khi một người thật sự yêu một ai đó.
Cho dù là người có thể tỉnh táo và điềm đạm nhất, cũng sẽ có tâm trạng thay đổi thất thường.
Cũng giống như Diệp Thu vào lúc này.
Chắc có lẽ nếu trời sập xuống anh vẫn có thể thản nhiên mà đối mặt.
Nhưng nếu Lâm Thanh Nhã chỉ ho khan hai tiếng thôi anh cũng nhất định sẽ lo lắng muốn chết ngay.
Không phải vì bất cứ điều gì khác.
Chỉ vì trong lòng anh chỉ có Lâm Thanh Nhã.
Mà trái tim này của anh, tất cả đã hoàn toàn thuộc về Lâm Thanh Nhược rồi.
Cho dù là bất kỳ người nào khác, bất kỳ chuyện gì cũng không cách nào có thể thay thế được vị trí của Lâm Thanh Nhã ở trong lòng anh!...Một đường lao ra khỏi chợ, lái chiếc xe van rời khỏi.
Diệp Thu lấy tốc độ nhanh nhất điên cuồng chạy về phía Hãn Hải Lam Thành.
Cứ như vậy khoảng mười phút đồng hồ.
Điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.
Còn tưởng là Âu Dương Hạo gọi đến.
Nhưng khi lấy điện thoại ra xem thử.
Diệp Thu chợt toát cả mồ hôi lạnh.
Bởi vì tên người gọi hiện trên màn hình điện thoại, lại là Lâm Thanh Nhã! Điều này khiến Diệp Thu nhất thời không thể nào bình tĩnh được cả.
Hít một hơi thật sâu.
Diệp Thu cố gắng để mình bình tĩnh lại, vội vàng phanh xe vào lề đường, kết nối điện thoại, giả bộ như không có chuyện gì hỏi: "Alo, vợ à, sao lại nhớ mà gọi điện cho anh vậy? Có phải nhớ anh rồi không?"
Dương Khải lập tức dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Thu, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
"Đưa vali cho tôi trước đã!"
Diệp Thu nói.
"Được!"
Dương Khải không chút do dự nào, nhanh chóng đưa vali trong tay cho Diệp Thu.
Diệp Thu nhận lấy vali, cẩn thận nhìn dòng chữ nhỏ phía dưới kia, hơi sửng sốt.
"Phòng thí nghiệm số 7?"
Diệp Thu cau mày, sau đó nhìn Dương Khải hỏi: "Ở Giang Châu có phòng thí nghiệm nào tên như thế này không?"
"Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, phải về kiểm tra lại mới biết được!"
Dương Khải cười lắc đầu, hơi ngượng ngùng nói.
"Là vậy à!"
Diệp Thu trầm ngâm gật đầu, sau đó trực tiếp trả lại vali cho Dương Khải, nói: "Được rồi, không sao đâu, anh cứ bận việc của mình đi, kêu người lục soát kỹ bãi đậu xe dưới đất này một lần nữa, không được bỏ sót bất cứ nơi nào cả. Ngoài ra, nhất định phải trông coi nghiêm ngặt tên hung thủ kia!"
"Đã biết. Anh Diệp, tôi làm việc anh cứ yên tâm!"
Dương Khải vỗ ngực đảm bảo nói.
Ngay sau đó anh ta lập tức rời khỏi căn phòng nhỏ.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại một mình Diệp Thu.
Diệp Thu đi một vòng quanh phòng.
Trực giác cho anh biết, chuyện này sẽ không đơn giản như vậy.
Đầu tiên.
‘Phòng thí nghiệm số 7’ này vô cùng khả nghi.
Hơn nữa chính là.
Huyết Bức liên tiếp giết hại tám người phụ nữ, hút sạch máu của bọn họ.
Mà máu đã đi đâu?
Tất cả những điều này đều được vẽ bằng một dấu chấm hỏi.
Xem ra chỉ có thể chờ thẩm vấn Huyết Bức mới có thể biết được câu trả lời.
Nghĩ tới đây.
Diệp Thu cũng không ở lại nữa, xoay người bước ra khỏi căn phòng nhỏ này.
Tuy nhiên.
Diệp Thu không để ý tới.
Ngay khi anh rời đi không lâu.
Trong một góc khuất của căn phòng nhỏ, đột nhiên có một tia sáng yếu ớt màu đỏ lóe lên.
Nếu cẩn thận quan sát kỹ.
Lập tức sẽ phát hiện ra ngay.
Hóa ra đó là một camera lỗ kim được cất giấu vô cùng cẩn thận.
Mà giọng nói, khuôn mặt, tướng mạo của Diệp Thu đều đã bị quay lại trong đó... từ lối vào dưới lòng đất.
Hàn Tiêu Tiêu cùng những người khác đều đứng ở ngoài căn phòng trên mặt đất đợi Diệp Thu.
Về phần ba người Bạo Long, họ đã được đưa đến bệnh viện.
Mặc dù nội thương của ba người không có gì đáng ngại.
Nhưng xương đùi cùng xương sườn của Bạo Long đã bị gãy lìa.
Hồng Khổng Tước thì bị bẻ gãy cả hai cánh tay.
Phì Miêu cũng bị gãy mấy cái xương sườn.
Đều cần phải điều trị nối xương kịp thời.
Không được phép chậm trễ.
"Hung thủ đâu rồi?"
Diệp Thu nhìn Hàn Tiêu Tiêu hỏi.
"Đã bị đưa về đồn cảnh sát rồi!"
Hàn Tiêu Tiêu nói.
"Ừ, vậy thì tốt!"
Diệp Thu trầm ngâm gật đầu.
Ngay sau đó, anh lập tức muốn đề nghị với Hàn Tiêu Tiêu, đợi lát nữa lúc thẩm vấn anh có thể tham dự được hay không.
Như vậy anh cũng có thể hỏi thử xem, ‘Phòng thí nghiệm số 7’ đến cuối cùng là loại tổ chức gì.
Cũng không biết đó là trực giác hay là gì khác.
Diệp Thu luôn cảm thấy ‘Phòng thí nghiệm số 7’ này có vấn đề.
Cho nên anh rất muốn tìm hiểu rõ ràng.
Tuy vậy.
Ngay lúc Diệp Thu chuẩn bị mở miệng nói.
Điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.
Anh lấy điện thoại ra nhìn thì thấy là Âu Dương Hạo gọi tới.
Diệp Thu nhíu mày lại, vội vàng nghe máy.
"Này, lão đại, anh ở đâu rồi?"
Giọng của Âu Dương Hạo từ trong điện thoại vang lên.
Nghe có vẻ đang sốt ruột.
"Đang ở bên khu phố cổ, sao vậy?"
Diệp Thu nghi ngờ hỏi.
"Không phải anh nhờ em phái người canh ở cửa công ty của chị dâu theo dõi sao, lúc nào chị dâu rời đi phải lập tức báo cáo cho anh mà. Bây giờ chị ấy vừa mới ra ngoài rồi, hơn nữa lại dùng chiếc Ferrari màu đỏ của mình. Trông có vẻ chuẩn bị đi về nhà đấy!"
Âu Dương Hạo vội nói.
"Cái gì!"
Sắc mặt Diệp Thu biến đổi trong nháy mắt.
Rõ ràng anh không ngờ Lâm Thanh Nhã lại trở về sớm như vậy.
Nên biết rằng.
Bây giờ anh ở khu phố cổ, cách trung tâm thành phố ít nhất một giờ đi xe.
Lâm Thanh Nhã từ công ty trở về nhà nhiều nhất chỉ mất nửa giờ đồng hồ mà thôi.
Bất kể chuyện này tính toán thế nào thì nhất định Lâm Thanh Nhã cũng sẽ là người về nhà trước.
Mà một khi cô ấy về đến nhà và phát hiện anh không có ở đó.
Hậu quả kia, đúng là không cách nào tưởng tượng nổi! Nghĩ đến đây.
Diệp Thu vội vàng phân phó Âu Dương Hạo, anh nói: "Nghĩ hết tất cả các biện pháp, cậu cho người kéo dài trì hoãn thời gian trên đường về nhà của cô ấy. Nhớ đừng để cô ấy phát hiện ra bất kỳ tình huống khác thường nào. Ít nhất phải giữ cô ấy khoảng một giờ đồng hồ, nghe hiểu chứ?"
"Chuyện này... Em sẽ cố gắng hết sức!"
Âu Dương Hạo có chút khó khăn nói.
"Tôi không cần cậu cố hết sức, mà tôi muốn chắc chắn là như vậy! Nếu như tôi bị cô ấy phát hiện không ở nhà thì tôi xong đời rồi, cậu cũng không chạy thoát được đâu!"
Diệp Thu trầm giọng nói.
"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Âu Dương Hạo vội bảo đảm.
Ngay sau đó.
Diệp Thu trực tiếp cúp điện thoại, quay đầu nhìn Chu Thái bên cạnh, mặt đầy vẻ gấp gáp hỏi: “Xe của tôi đâu rồi? Chiếc xe mà lúc nãy tôi lái tới ấy?"
“Là chiếc xe van kia sao? Tôi đã nói người lái tới đậu ở cổng chợ rồi!"
Chu Thái đáp.
"Đưa chìa khóa cho tôi!"
Diệp Thu vội vàng nói.
Thấy Diệp Thu gấp gáp như vậy, Chu Thái cũng không dám do dự, nhanh chóng lấy chìa khóa xe van ra đưa cho Diệp Thu.
Diệp Thu nắm lấy chìa khóa xe, sau đó nhìn Lưu Viễn Chí cùng Chu Thái nói: "Cảm ơn hai người hôm nay đã mang người tới giúp. Tôi có việc gấp cần phải về trước. Hôm nào chúng ta tụ tập sau!"
Nói xong.
Diệp Thu không nhiều lời nữa, xoay người chạy về phía cổng chợ.
Nhìn dáng vẻ lật đật cuống cuồng kia.
Làm cho tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra.
Phải biết rằng.
Hình tượng trước đây của Diệp Thu trong lòng bọn họ.
Chính là hình ảnh dù núi tuyết Thái Sơn có sụp đổ trước mắt thì sắc mặt anh cũng không thay đổi. Cho dù giây tiếp theo trời có sập xuống thì anh vẫn có thể bình tĩnh, mặt không gợn sóng hay sợ hãi gì.
Nhưng bây giờ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại có thể khiến Diệp Thu hoảng sợ thành dáng vẻ này cơ chứ?
Chuyện này làm mọi người khá tò mò.
Nhưng bọn họ không biết là.
Thời điểm khi một người thật sự yêu một ai đó.
Cho dù là người có thể tỉnh táo và điềm đạm nhất, cũng sẽ có tâm trạng thay đổi thất thường.
Cũng giống như Diệp Thu vào lúc này.
Chắc có lẽ nếu trời sập xuống anh vẫn có thể thản nhiên mà đối mặt.
Nhưng nếu Lâm Thanh Nhã chỉ ho khan hai tiếng thôi anh cũng nhất định sẽ lo lắng muốn chết ngay.
Không phải vì bất cứ điều gì khác.
Chỉ vì trong lòng anh chỉ có Lâm Thanh Nhã.
Mà trái tim này của anh, tất cả đã hoàn toàn thuộc về Lâm Thanh Nhược rồi.
Cho dù là bất kỳ người nào khác, bất kỳ chuyện gì cũng không cách nào có thể thay thế được vị trí của Lâm Thanh Nhã ở trong lòng anh!...Một đường lao ra khỏi chợ, lái chiếc xe van rời khỏi.
Diệp Thu lấy tốc độ nhanh nhất điên cuồng chạy về phía Hãn Hải Lam Thành.
Cứ như vậy khoảng mười phút đồng hồ.
Điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.
Còn tưởng là Âu Dương Hạo gọi đến.
Nhưng khi lấy điện thoại ra xem thử.
Diệp Thu chợt toát cả mồ hôi lạnh.
Bởi vì tên người gọi hiện trên màn hình điện thoại, lại là Lâm Thanh Nhã! Điều này khiến Diệp Thu nhất thời không thể nào bình tĩnh được cả.
Hít một hơi thật sâu.
Diệp Thu cố gắng để mình bình tĩnh lại, vội vàng phanh xe vào lề đường, kết nối điện thoại, giả bộ như không có chuyện gì hỏi: "Alo, vợ à, sao lại nhớ mà gọi điện cho anh vậy? Có phải nhớ anh rồi không?"
Bình luận facebook