Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34 "Các người đang ồn ào cái gì!"
*Chương có nội dung hình ảnh
Lâm Vĩ vung tay lên, hung hăng đánh xuống Diệp Thu.
Thế nhưng, trước mặt Diệp Thu tốc độ của cậu ta thật sự là quá chậm, giống như pha quay chậm trong phim điện ảnh vậy.
Ngay lúc bàn tay của cậu ta sắp đánh vào mặt Diệp Thu.
Diệp Thu lạnh nhạt nâng tay phải lên, một phát đã bắt được cổ tay Lâm Vĩ.
Điều này làm cho Lâm Vĩ ngây ngẩn cả người, sau đó cậu ta hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, phẫn nộ nói: "Tên dân đen nhà anh, còn dám đánh trả hả?
Anh mau..." Thế nhưng, Lâm Vĩ còn chưa nói xong.
Tay phải của Diệp Thu thình lình phát lực.
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Vĩ cảm thấy cổ tay mình giống như là bị kìm sắt kẹp chặt gắt gao.
sức lực cường đại kia, xương cốt đều sắp bị anh ta nắm đứt rồi! "Ngao!!!"
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm.
Nhất thời, ngũ quan của Lâm Vĩ vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo.
Thấy vậy.
Diệp Thu nhếch khóe miệng, giả bộ như không biết gì, gương mặt quan tâm hỏi: "Ai ya, Lâm thiếu gia tôn quý, không phải là cậu muốn đánh tôi sao?
Cậu kêu gào thảm thiết gì vậy?"
"A!!! Khốn kiếp, anh mau thả tay tôi ra!"
Lâm Vĩ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, đau đớn kêu thảm nói.
"Cậu nói gì cơ?
Giúp cậu xoa bóp tiếp á?
Được!"
Diệp Thu giả bộ không nghe rõ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trêu tức, sau đó tay phải lại thình lình phát lực lần thứ hai.
Lực đạo khủng bố ấy, nhất thời nắm xương cốt ở cổ tay Lâm Vĩ đến sắp nứt ra rồi.
Lâm Vĩ sống trong nhung lụa từ nhỏ, sao mà chịu được loại đau đớn này a.
"Ngao!!!"
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết như giết heo của Lâm Vĩ vang vọng khắp biệt thự.
Diệp Thu tiếp tục tăng thêm lực.
Tiếng kêu thảm thiết của Lâm Vĩ càng ngày càng lớn, trần nhà sắp bị cậu ta hất tung lên rồi.
"Các người đang ồn ào cái gì!"
Thế nhưng, đúng lúc này.
Một giọng nói vang vọng từ tầng hai của biệt thự chuyển xuống.
Ngay sau đó mọi người đã trông thấy.
Bốn cặp vợ chồng trung niên dìu một cụ già tóc trắng xóa, từ trên cầu thang đi xuống.
Mọi người thấy vậy, khuôn mặt lập tức đầy cung kính.
Bởi vì cụ già tóc trắng xóa đó không phải ai khác, mà chính là lão thọ tinh của hôm nay, gia chủ của nhà họ Lâm, Lâm Quốc Đống.
Còn bốn cặp vợ chồng trung niên, thì chia thành là ba mẹ của Lâm Thanh Nhã, vợ chồng Lâm Thanh Sơn.
Còn có ba mẹ của Lâm Vĩ, vợ chồng Lâm Thế Hải.
Cùng với một nhà cô lớn và cô nhỏ.
Thấy vậy.
Lâm Thanh Nhã vội vàng đánh mắt ra hiệu Với Diệp Thu.
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, buông lỏng Lâm Vĩ ra.
Còn Lâm Vĩ sau khi được thả ra, lập tức xoay người chạy đến chỗ Lâm Quốc Đống, sau đó nhào vào lòng Lâm Quốc Đống, ủy khuất khóc lóc nói: "Ông nội, ông nhất định phải làm chủ cho cháu, cháu bị người ngoài bắt nạt!"
"Người ngoài?"
Lâm Quốc Đống lặng đi một chút, khuôn mặt hoài nghi.
"Chính là anh ta, Diệp Thu, đây là người ngoài thèm muốn tài sản của nhà họ Lâm chúng ta.
Lâm Vĩ vội vàng chỉ vào Diệp Thu, mặt đầy căm phẫn nói.
"Diệp Thu?"
Lâm Thanh Sơn ở một bên nhíu mày, sau đó nhìn sang Lâm Thanh Nhã, nghi hoặc nói: "Tiểu Nhã, đây là chuyện gì vậy?"
"Lâm Vĩ nói năng không lễ độ, sỉ nhục Diệp Thu, còn muốn tát Diệp Thu, bị Diệp Thu ngăn lại!"
Lâm Thanh Nhã bình thản nói.
"Chị nói láo, rõ ràng là các người đến muộn, tôi vừa nói các người hai câu, anh ta đã động thủ đánh tôi, tên dân đen này ở nhà họ Lâm chúng ta còn hung hăng như vậy, thật sự là vô pháp vô thiên, đánh đuổi anh ta ra ngoài!"
Lâm Vĩ vội vàng phản bác nói.
"Tiểu Vĩ nói không sai, dám ra tay đánh cháu chi trưởng của nhà họ Lâm thì đúng là phản rồi, còn giữ bạch nhãn lang này làm cái gì?
Tôi đề nghị lập tức đuổi ra ngoài!"
Cha mẹ Lâm Vĩ, Lâm Thế Hải hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói.
Lâm Vĩ vung tay lên, hung hăng đánh xuống Diệp Thu.
Thế nhưng, trước mặt Diệp Thu tốc độ của cậu ta thật sự là quá chậm, giống như pha quay chậm trong phim điện ảnh vậy.
Ngay lúc bàn tay của cậu ta sắp đánh vào mặt Diệp Thu.
Diệp Thu lạnh nhạt nâng tay phải lên, một phát đã bắt được cổ tay Lâm Vĩ.
Điều này làm cho Lâm Vĩ ngây ngẩn cả người, sau đó cậu ta hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, phẫn nộ nói: "Tên dân đen nhà anh, còn dám đánh trả hả?
Anh mau..." Thế nhưng, Lâm Vĩ còn chưa nói xong.
Tay phải của Diệp Thu thình lình phát lực.
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Vĩ cảm thấy cổ tay mình giống như là bị kìm sắt kẹp chặt gắt gao.
sức lực cường đại kia, xương cốt đều sắp bị anh ta nắm đứt rồi! "Ngao!!!"
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm.
Nhất thời, ngũ quan của Lâm Vĩ vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo.
Thấy vậy.
Diệp Thu nhếch khóe miệng, giả bộ như không biết gì, gương mặt quan tâm hỏi: "Ai ya, Lâm thiếu gia tôn quý, không phải là cậu muốn đánh tôi sao?
Cậu kêu gào thảm thiết gì vậy?"
"A!!! Khốn kiếp, anh mau thả tay tôi ra!"
Lâm Vĩ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, đau đớn kêu thảm nói.
"Cậu nói gì cơ?
Giúp cậu xoa bóp tiếp á?
Được!"
Diệp Thu giả bộ không nghe rõ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trêu tức, sau đó tay phải lại thình lình phát lực lần thứ hai.
Lực đạo khủng bố ấy, nhất thời nắm xương cốt ở cổ tay Lâm Vĩ đến sắp nứt ra rồi.
Lâm Vĩ sống trong nhung lụa từ nhỏ, sao mà chịu được loại đau đớn này a.
"Ngao!!!"
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết như giết heo của Lâm Vĩ vang vọng khắp biệt thự.
Diệp Thu tiếp tục tăng thêm lực.
Tiếng kêu thảm thiết của Lâm Vĩ càng ngày càng lớn, trần nhà sắp bị cậu ta hất tung lên rồi.
"Các người đang ồn ào cái gì!"
Thế nhưng, đúng lúc này.
Một giọng nói vang vọng từ tầng hai của biệt thự chuyển xuống.
Ngay sau đó mọi người đã trông thấy.
Bốn cặp vợ chồng trung niên dìu một cụ già tóc trắng xóa, từ trên cầu thang đi xuống.
Mọi người thấy vậy, khuôn mặt lập tức đầy cung kính.
Bởi vì cụ già tóc trắng xóa đó không phải ai khác, mà chính là lão thọ tinh của hôm nay, gia chủ của nhà họ Lâm, Lâm Quốc Đống.
Còn bốn cặp vợ chồng trung niên, thì chia thành là ba mẹ của Lâm Thanh Nhã, vợ chồng Lâm Thanh Sơn.
Còn có ba mẹ của Lâm Vĩ, vợ chồng Lâm Thế Hải.
Cùng với một nhà cô lớn và cô nhỏ.
Thấy vậy.
Lâm Thanh Nhã vội vàng đánh mắt ra hiệu Với Diệp Thu.
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, buông lỏng Lâm Vĩ ra.
Còn Lâm Vĩ sau khi được thả ra, lập tức xoay người chạy đến chỗ Lâm Quốc Đống, sau đó nhào vào lòng Lâm Quốc Đống, ủy khuất khóc lóc nói: "Ông nội, ông nhất định phải làm chủ cho cháu, cháu bị người ngoài bắt nạt!"
"Người ngoài?"
Lâm Quốc Đống lặng đi một chút, khuôn mặt hoài nghi.
"Chính là anh ta, Diệp Thu, đây là người ngoài thèm muốn tài sản của nhà họ Lâm chúng ta.
Lâm Vĩ vội vàng chỉ vào Diệp Thu, mặt đầy căm phẫn nói.
"Diệp Thu?"
Lâm Thanh Sơn ở một bên nhíu mày, sau đó nhìn sang Lâm Thanh Nhã, nghi hoặc nói: "Tiểu Nhã, đây là chuyện gì vậy?"
"Lâm Vĩ nói năng không lễ độ, sỉ nhục Diệp Thu, còn muốn tát Diệp Thu, bị Diệp Thu ngăn lại!"
Lâm Thanh Nhã bình thản nói.
"Chị nói láo, rõ ràng là các người đến muộn, tôi vừa nói các người hai câu, anh ta đã động thủ đánh tôi, tên dân đen này ở nhà họ Lâm chúng ta còn hung hăng như vậy, thật sự là vô pháp vô thiên, đánh đuổi anh ta ra ngoài!"
Lâm Vĩ vội vàng phản bác nói.
"Tiểu Vĩ nói không sai, dám ra tay đánh cháu chi trưởng của nhà họ Lâm thì đúng là phản rồi, còn giữ bạch nhãn lang này làm cái gì?
Tôi đề nghị lập tức đuổi ra ngoài!"
Cha mẹ Lâm Vĩ, Lâm Thế Hải hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói.