Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35 "Đủ rồi!"
Theo vợ chồng Lâm Thế Hải nói thế.
Mẹ của Lâm Thanh Nhã, Triệu Thư Đình cũng nhân cơ hội gia nhập nói vào.
Mặc dù bà vẫn luôn không hợp với vợ chồng Lâm Thế Hải, nhưng đối với người con rể vô dụng Diệp Thu này, bà đã không vừa mắt từ lâu rồi.
Bà không cam lòng để con gái ưu tú của mình gả cho một kẻ phế vật vô danh tiểu tốt.
Khoảng thời gian này, bà cũng không nhàn rỗi. Bà ở Giang Châu thu thập thông tin của thanh niên tài tuấn khắp nơi.
Hơn nữa trong đó có mấy người, bà vô cùng thích, đang định giới thiệu cho Lâm Thanh Nhã làm quen.
Nhưng trước đó, bà phải đuổi cái vướng bận là Diệp Thu này đi đã mới được.
Hôm nay đúng lúc có cơ hội tốt để đuổi Diệp Thu đi, tất nhiên là bà không định bỏ qua.
Chỉ thấy bà ta giẫm lên giày cao gót, mấy bước đã đi tới trước mặt Diệp Thu, một đôi mắt xếch trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói: "Diệp Thu ơi là Diệp Thu, cậu nói xem cậu rốt cuộc có tác dụng gì?
Đến một cái công việc cũng không có, cả ngày dựa vào tiểu Nhã nuôi cậu, bây giờ cậu còn gây rắc rối cho tiểu Nhã, đến cả em của Tiểu Nhã mà cậu cũng dám đánh, chẳng nhẽ cậu không biết nó có thân phận gì à?
Hay là cậu không hiểu bản thân mình có thân phận gì a, cậu chỉ là một người ngoài, người hạ đẳng, hiểu chưa?"
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa!"
Lâm Thanh Nhã nhíu mày, sắc mặt hơi không tốt.
"Sao nào?
Mẹ mắng tên phế vật này, con còn đau lòng à?
Mẹ khuyên con đừng nảy sinh bất cứ một chút tình cảm nào với cậu ta nữa, loại phế vật này, không xứng với con, càng không xứng với nhà họ Lâm chúng ta. Mẹ đề xuất các con lập tức ly hôn, cho cậu ta cút đi!"
Triệu Thư Đình ngang ngược nói.
"Lời của chị dâu em thích nghe, em phi, cái thứ gì đây, cũng muốn bấu víu vào chi cao của nhà họ Lâm chúng ta, cậu ta xứng sao?"
Lâm Thế Hải lập tức phụ họa nói.
Mà Lâm Thế Hải vừa nói, vợ của ông ta Lưu Phương cũng không nhàn rỗi, vội vàng nói theo: "Đúng thế, mau đuổi cậu ta ra ngoài, cậu ta ở đây quả thực là ô nhiễm bầu không khí của nhà họ Lâm chúng ta!"
Trong lúc nhất thời.
Ba người anh một cậu tôi một lời, điên cuồng công kích Diệp Thu.
Cảnh này, rất náo nhiệt.
Lâm Thanh Sơn nhíu mày, quay đầu nhìn ba mình Lâm Quốc Đống một cái.
Nhìn một cái này, sắc mặt Lâm Thanh Sơn nháy mắt thay đổi.
Bởi vì trên mặt Lâm Quốc Đống đã phủ đầy bực mình.
Thấy vậy.
Lâm Thanh Sơn vội vàng ngăn lại nói: "Được rồi, ba người các cô yên tĩnh lại hết cho tôi, hôm nay là thọ yến của ba, không phải là đại hội phê bình của các cô, các cô có gì không hài lòng với Diệp Thu thì giữ lại đợi về sau rồi nói!"
"Tại sao phải đợi về sau?
Bây giờ phải để người ngoài này cút xéo!"
Triệu Thư Đình không nghe không buông tha nói.
"Bà nháo đủ chưa?"
Lâm Thanh Sơn trừng mắt nhìn Triệu Thư Đình một cái, lạnh giọng hỏi.
"Tôi chưa, hôm nay tôi nhất định phải để cậu ta đi!"
Triệu Thư Đình rất không nói lý lẽ.
"Em ủng hộ chị dâu, nhất định phải khiến người ngoài như cậu ta cút xéo!"
Lâm Thể Hải nói theo.
"Đúng, nếu không chúng ta không xong đâu!"
Lưu Phương đanh đá nói.
Sắc mặt Lâm Thanh Sơn trầm xuống, đang định mở miệng.
"Đủ rồi!"
Đúng lúc này, Lâm Quốc Đống vẫn luôn im lặng không nói câu nào lên tiếng rồi.
Nháy mắt, cả phòng khách trở nên yên tĩnh.
Mọi người ào ào nhìn về phía Lâm Quốc Đống, trong ánh mắt là cung kính.
Ngay cả Triệu Thư Đình vẫn cứ tranh cãi ầm ĩ trước đó, còn có Vợ chồng Lâm Thế Hải, cũng bị dọa cho ngậm miệng rồi.
Lâm Quốc Đống quét mắt nhìn ba người họ, lạnh lùng nói: "Muốn cãi nhau, ra ngoài mà cãi nhau, Cát thần y có khi sắp đến rồi, đến lúc đó để ông ấy thấy bộ dạng này của nhà họ Lâm chúng ta, cái mặt già của tôi còn để đâu được nữa?"
"Ba, chúng con biết sai rồi, chúng con không cãi nhau nữa!"
Lâm Thế Hải, Triệu Thư Đình còn có Lưu Phương vội vàng cúi thấp đầu, thừa nhận lỗi sai.
Thấy vậy.
Mẹ của Lâm Thanh Nhã, Triệu Thư Đình cũng nhân cơ hội gia nhập nói vào.
Mặc dù bà vẫn luôn không hợp với vợ chồng Lâm Thế Hải, nhưng đối với người con rể vô dụng Diệp Thu này, bà đã không vừa mắt từ lâu rồi.
Bà không cam lòng để con gái ưu tú của mình gả cho một kẻ phế vật vô danh tiểu tốt.
Khoảng thời gian này, bà cũng không nhàn rỗi. Bà ở Giang Châu thu thập thông tin của thanh niên tài tuấn khắp nơi.
Hơn nữa trong đó có mấy người, bà vô cùng thích, đang định giới thiệu cho Lâm Thanh Nhã làm quen.
Nhưng trước đó, bà phải đuổi cái vướng bận là Diệp Thu này đi đã mới được.
Hôm nay đúng lúc có cơ hội tốt để đuổi Diệp Thu đi, tất nhiên là bà không định bỏ qua.
Chỉ thấy bà ta giẫm lên giày cao gót, mấy bước đã đi tới trước mặt Diệp Thu, một đôi mắt xếch trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói: "Diệp Thu ơi là Diệp Thu, cậu nói xem cậu rốt cuộc có tác dụng gì?
Đến một cái công việc cũng không có, cả ngày dựa vào tiểu Nhã nuôi cậu, bây giờ cậu còn gây rắc rối cho tiểu Nhã, đến cả em của Tiểu Nhã mà cậu cũng dám đánh, chẳng nhẽ cậu không biết nó có thân phận gì à?
Hay là cậu không hiểu bản thân mình có thân phận gì a, cậu chỉ là một người ngoài, người hạ đẳng, hiểu chưa?"
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa!"
Lâm Thanh Nhã nhíu mày, sắc mặt hơi không tốt.
"Sao nào?
Mẹ mắng tên phế vật này, con còn đau lòng à?
Mẹ khuyên con đừng nảy sinh bất cứ một chút tình cảm nào với cậu ta nữa, loại phế vật này, không xứng với con, càng không xứng với nhà họ Lâm chúng ta. Mẹ đề xuất các con lập tức ly hôn, cho cậu ta cút đi!"
Triệu Thư Đình ngang ngược nói.
"Lời của chị dâu em thích nghe, em phi, cái thứ gì đây, cũng muốn bấu víu vào chi cao của nhà họ Lâm chúng ta, cậu ta xứng sao?"
Lâm Thế Hải lập tức phụ họa nói.
Mà Lâm Thế Hải vừa nói, vợ của ông ta Lưu Phương cũng không nhàn rỗi, vội vàng nói theo: "Đúng thế, mau đuổi cậu ta ra ngoài, cậu ta ở đây quả thực là ô nhiễm bầu không khí của nhà họ Lâm chúng ta!"
Trong lúc nhất thời.
Ba người anh một cậu tôi một lời, điên cuồng công kích Diệp Thu.
Cảnh này, rất náo nhiệt.
Lâm Thanh Sơn nhíu mày, quay đầu nhìn ba mình Lâm Quốc Đống một cái.
Nhìn một cái này, sắc mặt Lâm Thanh Sơn nháy mắt thay đổi.
Bởi vì trên mặt Lâm Quốc Đống đã phủ đầy bực mình.
Thấy vậy.
Lâm Thanh Sơn vội vàng ngăn lại nói: "Được rồi, ba người các cô yên tĩnh lại hết cho tôi, hôm nay là thọ yến của ba, không phải là đại hội phê bình của các cô, các cô có gì không hài lòng với Diệp Thu thì giữ lại đợi về sau rồi nói!"
"Tại sao phải đợi về sau?
Bây giờ phải để người ngoài này cút xéo!"
Triệu Thư Đình không nghe không buông tha nói.
"Bà nháo đủ chưa?"
Lâm Thanh Sơn trừng mắt nhìn Triệu Thư Đình một cái, lạnh giọng hỏi.
"Tôi chưa, hôm nay tôi nhất định phải để cậu ta đi!"
Triệu Thư Đình rất không nói lý lẽ.
"Em ủng hộ chị dâu, nhất định phải khiến người ngoài như cậu ta cút xéo!"
Lâm Thể Hải nói theo.
"Đúng, nếu không chúng ta không xong đâu!"
Lưu Phương đanh đá nói.
Sắc mặt Lâm Thanh Sơn trầm xuống, đang định mở miệng.
"Đủ rồi!"
Đúng lúc này, Lâm Quốc Đống vẫn luôn im lặng không nói câu nào lên tiếng rồi.
Nháy mắt, cả phòng khách trở nên yên tĩnh.
Mọi người ào ào nhìn về phía Lâm Quốc Đống, trong ánh mắt là cung kính.
Ngay cả Triệu Thư Đình vẫn cứ tranh cãi ầm ĩ trước đó, còn có Vợ chồng Lâm Thế Hải, cũng bị dọa cho ngậm miệng rồi.
Lâm Quốc Đống quét mắt nhìn ba người họ, lạnh lùng nói: "Muốn cãi nhau, ra ngoài mà cãi nhau, Cát thần y có khi sắp đến rồi, đến lúc đó để ông ấy thấy bộ dạng này của nhà họ Lâm chúng ta, cái mặt già của tôi còn để đâu được nữa?"
"Ba, chúng con biết sai rồi, chúng con không cãi nhau nữa!"
Lâm Thế Hải, Triệu Thư Đình còn có Lưu Phương vội vàng cúi thấp đầu, thừa nhận lỗi sai.
Thấy vậy.
Bình luận facebook