Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 426: Người quan trọng nhất
Diệp Thu cũng quay về phòng bếp bưng bát cơm ra, ngồi xuống phía đối diện với Lâm Thanh Nhã.
Tuy nhiên.
Anh vừa mới gắp một miếng thức ăn, còn chưa kịp bỏ vào miệng.
Thì đúng lúc này.
Lâm Thanh Nhã bỗng dưng lại đặt đũa xuống, nhìn Diệp Thu hỏi: “Diệp Thu, kể tôi nghe chuyện hồi nhỏ của anh đi!”
“Chuyện hồi nhỏ của anh?”
Diệp Thu ngỡ ngàng.
“Đúng vậy, tôi muốn hiểu thêm về anh hồi còn nhỏ!”
Lâm Thanh Nhã gật đầu.
“Muốn hiểu về anh?”
“Thế có phải là em chuẩn bị chấp nhận anh không?”
Diệp Thu sung sướng ra mặt hỏi.
Nghe vậy.
Khuôn mặt Lâm Thanh Nhã đỏ bừng, cô đang định phủ nhận luôn.
Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, cô thấy nếu muốn nói chuyện thì phải thả mồi câu.
Như thế thì Diệp Thu mới có khả năng cắn câu.
Nghĩ đến đây.
Lâm Thanh Nhã suy nghĩ trong giây lát rồi nói: "Anh có thể hiểu là thế, nhưng mà, nếu anh muốn tôi thật sự và hoàn toàn chấp nhận anh thì không thể nói dối tôi, anh phải kể đúng sự thật những chuyện anh trải qua hồi nhỏ cho tôi, được chứ?”
"Được, nhưng có rất nhiều chuyện xảy ra khi anh còn nhỏ, em muốn nghe từ đâu?”
Diệp Thu gật đầu, mỉm cười hỏi.
"Bắt đầu từ xuất thân của anh đi!”
Lâm Thanh Nhã suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Xuất thân của anh à…” Diệp Thu xoa cằm trầm ngâm một hồi, sau đó anh đặt chiếc đũa trong tay xuống, cười nói: “Hồi nhỏ, điều kiện gia đình của anh cũng khá là tốt, nhưng sau khi bố mẹ anh qua đời trong một lần ngoài ý muốn, anh đã trở thành một kẻ không có nhà để về, sau đó anh lớn lên trong cô nhi viện, rồi dưới sự giúp đỡ của các Mạnh Thường Quân, anh lên đại học rồi vào nhà họ Lâm ở rể!”
"Hết rồi?"
Lâm Thanh Nhã thất vọng hỏi.
Vì những gì Diệp Thu nói, trước đây cô ta cũng đã phái người đi điều tra, thông tin gần như trùng khớp và hoàn toàn vô giá trị.
"Hết rồi, thật ra nửa đầu cuộc đời của anh rất đơn giản, không có nhiều màu sắc như em đâu!”
Diệp Thu nhún vai, bất đắc dĩ nói.
"Vậy thì không có người nào hay chuyện nào khiến anh ấn tượng sâu sắc hơn sao?"
Lâm Thanh Nhã hơi cau mày cố hỏi tiếp.
"Người hay chuyện khiến anh ấn tượng sâu sắc sao?”
Diệp Thu sửng sốt một chút, sâu trong ánh mắt thoáng hiện lên chút dịu dàng, cười nói: "Có chứ, hơn nữa chuyện đó, người đó, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên!”
"Ồ?
“Kể tôi nghe xem nào!”
Ánh mắt Lâm Thanh Nhã sáng lên, cô vội vàng nói.
"Anh nhớ năm anh lên bảy, anh bị kẻ xấu đuổi giết, suýt thì chết ở đầu đường, sau đó có một đôi cha con đã cứu anh, lúc đó, cô bé kia còn đưa cây kẹo mút mà cô bé thích nhất cho anh, bảo anh là đừng sợ, cô bé sẽ bảo vệ anh, mãi đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ như in cảnh tượng đó!”
Diệp Thu cười mỉm, nhớ lại và kể.
Nói xong, anh vội vàng nhìn vào mắt Lâm Thanh Nhã, muốn xem xem Lâm Thanh Nhã có phản ứng gì không.
Bởi vì cô bé mà anh nhắc tới chính là Lâm Thanh Nhã.
Đây là câu chuyện thật đã xảy ra vào lúc đó.
Bây giờ anh lại nhắc đến chuyện đó, anh chỉ muốn xem xem liệu nó có thể gợi lại ký ức của Lâm Thanh Nhã hay không.
Tuy nhiên.
Kết quả khiến Diệp Thu phải thất vọng rồi.
Lâm Thanh Nhã nghe xong, vẻ mặt chẳng hề thay đổi, như thể cô chẳng có chút ấn tượng nào về chuyện này, trái lại, cô còn nhìn Diệp Thu, hỏi với giọng điệu nghi ngờ: “Kẻ xấu nào đuổi giết anh cơ?”
"Có thể là một tên buôn người!"
Diệp Thu ngượng ngùng cười trừ, anh vẫn chưa từ bỏ, nhìn Lâm Thanh Nhã hỏi: “Em thật sự không hứng thú gì với cô bé kia sao?”
“Tại sao tôi phải hứng thú với cô bé đó?
“Cũng có phải tôi đâu, hay là cô bé đó rất đặc biệt à?”
Lâm Thanh Nhã hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
Có vẻ như cô chẳng còn chút ấn tượng nào về chuyện năm đó.
Điều này khiến Diệp Thu cũng sững sờ.
Theo lý mà nói thì không nên như thế.
Tuổi tác của Lâm Thanh Nhã cũng xấp xỉ anh.
Dù nhỏ hơn anh một hai tuổi thì lúc đó cũng đã năm tuổi rồi, đáng nhẽ phải nhớ được mới đúng.
Nhưng xét từ tình hình hiện tại.
Lâm Thanh Nhã dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện năm đó rồi, như thể cô ấy đã mất trí nhớ vậy.
Không hề có chút ấn tượng nào luôn.
Vừa rồi mình đã ám chỉ như thế.
Không đúng, vừa rồi anh gần như đã nói rất rõ rồi chứ chẳng phải là ám chỉ nữa.
Nhưng Lâm Thanh Nhã vẫn không hề có phản ứng gì cả.
Chuyện này là sao chứ?
Lâm Thanh Nhã bị mất trí nhớ sao?
Nếu không, sao cô ấy lại không hề có tí ấn tượng nào về chuyện năm đó như thế được chứ?
Nghĩ đến đây.
Diệp Thu cũng cau mày.
Nhưng vì không để Lâm Thanh Nhã suy nghĩ nhiều.
Anh nhanh chóng lắc đầu giải thích: "Không, không, không, anh chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, tóm lại, chuyện đó vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ của anh, cô bé đưa cây kẹo mút mình yêu thích ấy cho anh, nói sẽ bảo vệ anh bằng giọng nói non nớt búng ra sữa đó cũng là người để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong ký ức của anh!”
"Ồ?”
“Thế cơ à?”
“Vậy nếu bây giờ anh được gặp lại cô bé đó, anh sẽ ly hôn với tôi rồi lấy cô ta sao?”
Vẻ mặt Lâm Thanh Nhã như phủ một tầng băng giá, cô cảm thấy thứ mình đang ăn cũng chẳng còn ngon như thế nữa.
Nói thật thì.
Dù cô rất không muốn thừa nhận nhung trong lòng cô đã nảy sinh tình cảm với Diệp Thu.
Bây giờ cô nghe Diệp Thu nói rằng người để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng anh ta vậy mà lại là một cô gái khác.
Điều này khiến cô khó tránh khỏi có hơi ghen tuông.
Nhìn vẻ mặt không vui của Lâm Thanh Nhã.
Diệp Thu cũng sững sờ.
Lâm Thanh Nhã cũng thú vị quá đi mất, đến cả chính bản thân mình cũng ghen tuông được nữa.
Nếu một ngày nào đó trong tương lai, cô ấy biết rằng mình chính là cô gái nhỏ kia.
Liệu cô ấy sẽ có phản ứng thế nào đây?
Nghĩ đến đây.
Diệp Thu lắc đầu cười, sau đó nhìn về phía Lâm Thanh Nhã, nói: "Sao có thể chứ, em là vợ của anh, anh còn muốn yêu em cả đời này cơ, anh sẽ không bao giờ ly hôn với em và cũng sẽ không bao giờ rời xa em!"
"Hừ, thật sao?"
Lâm Thanh Nhã hừ lạnh, bực bội hỏi.
"Tất nhiên là thật rồi, bởi vì..." Nói đến đây.
Diệp Thu tạm dừng trong giây lát, anh thầm nghĩ: Vì anh đã lấy em rồi, người con gái khiến anh cả đời không thể nào quên được, ban đầu em là người bảo vệ anh, bây giờ đổi lại thành anh bảo vệ em, cả một đời! “Vì cái gì?”
Lâm Thanh Nhã cau mày.
"Vì em mới là người anh yêu nhất, trong lòng anh, em rất quan trọng, không ai có thể thay thế được!"
Diệp Thu nhìn Lâm Thanh Nhã, nói với ánh mắt vô cùng thâm tình.
"Dừng, miệng lưỡi đám đàn ông toàn là những lời dối trá, bớt khua môi múa mép đi, lời này của anh dùng để lừa mấy đứa cô gái mới ra đời thì còn được chứ, muốn lừa tôi ấy hả, vẫn còn non và xanh lắm!”
Lâm Thanh Nhã bĩu môi, lạnh lùng nói.
Tuy nhiên, bên ngoài cô cứng miệng thế thôi chứ thật ra trong lòng cô vẫn rất vui.
Nhưng cô sẽ không thể hiện ra đâu.
"Vợ ơi, anh không hề nói dối em, anh rất nghiêm túc luôn!"
Diệp Thu vội vàng cam đoan.
"Thôi đi, đợi anh dùng hành động thực tế chứng minh được rồi tính sau!”
Lâm Thanh Nhã lườm nguýt Diệp Thu, lạnh lùng nói: "Mau ăn đi, nếu không lát nữa cơm canh cũng nguội ngơ nguội ngắt ra đấy!”
"Ừ!"
Diệp Thu gật đầu, sau đó cầm đũa lên, bắt đầu ăn.
Nhìn dáng vẻ chẳng lo nghĩ gì của Diệp Thu.
Lâm Thanh Nhã cũng cau mày, nhưng cô chỉ có thể từ bỏ kế hoạch nói chuyện lần này.
Bởi vì nói mãi mà chẳng lấy được thông tin gì hữu ích cả.
Một là kỹ năng diễn xuất của Diệp Thu thật sự quá cao.
Hai là những gì Diệp Thu nói là sự thật! Vì thế.
Lâm Thanh Nhã chỉ có thể lên kế hoạch để tìm một cơ hội khác…
Tuy nhiên.
Anh vừa mới gắp một miếng thức ăn, còn chưa kịp bỏ vào miệng.
Thì đúng lúc này.
Lâm Thanh Nhã bỗng dưng lại đặt đũa xuống, nhìn Diệp Thu hỏi: “Diệp Thu, kể tôi nghe chuyện hồi nhỏ của anh đi!”
“Chuyện hồi nhỏ của anh?”
Diệp Thu ngỡ ngàng.
“Đúng vậy, tôi muốn hiểu thêm về anh hồi còn nhỏ!”
Lâm Thanh Nhã gật đầu.
“Muốn hiểu về anh?”
“Thế có phải là em chuẩn bị chấp nhận anh không?”
Diệp Thu sung sướng ra mặt hỏi.
Nghe vậy.
Khuôn mặt Lâm Thanh Nhã đỏ bừng, cô đang định phủ nhận luôn.
Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, cô thấy nếu muốn nói chuyện thì phải thả mồi câu.
Như thế thì Diệp Thu mới có khả năng cắn câu.
Nghĩ đến đây.
Lâm Thanh Nhã suy nghĩ trong giây lát rồi nói: "Anh có thể hiểu là thế, nhưng mà, nếu anh muốn tôi thật sự và hoàn toàn chấp nhận anh thì không thể nói dối tôi, anh phải kể đúng sự thật những chuyện anh trải qua hồi nhỏ cho tôi, được chứ?”
"Được, nhưng có rất nhiều chuyện xảy ra khi anh còn nhỏ, em muốn nghe từ đâu?”
Diệp Thu gật đầu, mỉm cười hỏi.
"Bắt đầu từ xuất thân của anh đi!”
Lâm Thanh Nhã suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Xuất thân của anh à…” Diệp Thu xoa cằm trầm ngâm một hồi, sau đó anh đặt chiếc đũa trong tay xuống, cười nói: “Hồi nhỏ, điều kiện gia đình của anh cũng khá là tốt, nhưng sau khi bố mẹ anh qua đời trong một lần ngoài ý muốn, anh đã trở thành một kẻ không có nhà để về, sau đó anh lớn lên trong cô nhi viện, rồi dưới sự giúp đỡ của các Mạnh Thường Quân, anh lên đại học rồi vào nhà họ Lâm ở rể!”
"Hết rồi?"
Lâm Thanh Nhã thất vọng hỏi.
Vì những gì Diệp Thu nói, trước đây cô ta cũng đã phái người đi điều tra, thông tin gần như trùng khớp và hoàn toàn vô giá trị.
"Hết rồi, thật ra nửa đầu cuộc đời của anh rất đơn giản, không có nhiều màu sắc như em đâu!”
Diệp Thu nhún vai, bất đắc dĩ nói.
"Vậy thì không có người nào hay chuyện nào khiến anh ấn tượng sâu sắc hơn sao?"
Lâm Thanh Nhã hơi cau mày cố hỏi tiếp.
"Người hay chuyện khiến anh ấn tượng sâu sắc sao?”
Diệp Thu sửng sốt một chút, sâu trong ánh mắt thoáng hiện lên chút dịu dàng, cười nói: "Có chứ, hơn nữa chuyện đó, người đó, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên!”
"Ồ?
“Kể tôi nghe xem nào!”
Ánh mắt Lâm Thanh Nhã sáng lên, cô vội vàng nói.
"Anh nhớ năm anh lên bảy, anh bị kẻ xấu đuổi giết, suýt thì chết ở đầu đường, sau đó có một đôi cha con đã cứu anh, lúc đó, cô bé kia còn đưa cây kẹo mút mà cô bé thích nhất cho anh, bảo anh là đừng sợ, cô bé sẽ bảo vệ anh, mãi đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ như in cảnh tượng đó!”
Diệp Thu cười mỉm, nhớ lại và kể.
Nói xong, anh vội vàng nhìn vào mắt Lâm Thanh Nhã, muốn xem xem Lâm Thanh Nhã có phản ứng gì không.
Bởi vì cô bé mà anh nhắc tới chính là Lâm Thanh Nhã.
Đây là câu chuyện thật đã xảy ra vào lúc đó.
Bây giờ anh lại nhắc đến chuyện đó, anh chỉ muốn xem xem liệu nó có thể gợi lại ký ức của Lâm Thanh Nhã hay không.
Tuy nhiên.
Kết quả khiến Diệp Thu phải thất vọng rồi.
Lâm Thanh Nhã nghe xong, vẻ mặt chẳng hề thay đổi, như thể cô chẳng có chút ấn tượng nào về chuyện này, trái lại, cô còn nhìn Diệp Thu, hỏi với giọng điệu nghi ngờ: “Kẻ xấu nào đuổi giết anh cơ?”
"Có thể là một tên buôn người!"
Diệp Thu ngượng ngùng cười trừ, anh vẫn chưa từ bỏ, nhìn Lâm Thanh Nhã hỏi: “Em thật sự không hứng thú gì với cô bé kia sao?”
“Tại sao tôi phải hứng thú với cô bé đó?
“Cũng có phải tôi đâu, hay là cô bé đó rất đặc biệt à?”
Lâm Thanh Nhã hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
Có vẻ như cô chẳng còn chút ấn tượng nào về chuyện năm đó.
Điều này khiến Diệp Thu cũng sững sờ.
Theo lý mà nói thì không nên như thế.
Tuổi tác của Lâm Thanh Nhã cũng xấp xỉ anh.
Dù nhỏ hơn anh một hai tuổi thì lúc đó cũng đã năm tuổi rồi, đáng nhẽ phải nhớ được mới đúng.
Nhưng xét từ tình hình hiện tại.
Lâm Thanh Nhã dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện năm đó rồi, như thể cô ấy đã mất trí nhớ vậy.
Không hề có chút ấn tượng nào luôn.
Vừa rồi mình đã ám chỉ như thế.
Không đúng, vừa rồi anh gần như đã nói rất rõ rồi chứ chẳng phải là ám chỉ nữa.
Nhưng Lâm Thanh Nhã vẫn không hề có phản ứng gì cả.
Chuyện này là sao chứ?
Lâm Thanh Nhã bị mất trí nhớ sao?
Nếu không, sao cô ấy lại không hề có tí ấn tượng nào về chuyện năm đó như thế được chứ?
Nghĩ đến đây.
Diệp Thu cũng cau mày.
Nhưng vì không để Lâm Thanh Nhã suy nghĩ nhiều.
Anh nhanh chóng lắc đầu giải thích: "Không, không, không, anh chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, tóm lại, chuyện đó vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ của anh, cô bé đưa cây kẹo mút mình yêu thích ấy cho anh, nói sẽ bảo vệ anh bằng giọng nói non nớt búng ra sữa đó cũng là người để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong ký ức của anh!”
"Ồ?”
“Thế cơ à?”
“Vậy nếu bây giờ anh được gặp lại cô bé đó, anh sẽ ly hôn với tôi rồi lấy cô ta sao?”
Vẻ mặt Lâm Thanh Nhã như phủ một tầng băng giá, cô cảm thấy thứ mình đang ăn cũng chẳng còn ngon như thế nữa.
Nói thật thì.
Dù cô rất không muốn thừa nhận nhung trong lòng cô đã nảy sinh tình cảm với Diệp Thu.
Bây giờ cô nghe Diệp Thu nói rằng người để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng anh ta vậy mà lại là một cô gái khác.
Điều này khiến cô khó tránh khỏi có hơi ghen tuông.
Nhìn vẻ mặt không vui của Lâm Thanh Nhã.
Diệp Thu cũng sững sờ.
Lâm Thanh Nhã cũng thú vị quá đi mất, đến cả chính bản thân mình cũng ghen tuông được nữa.
Nếu một ngày nào đó trong tương lai, cô ấy biết rằng mình chính là cô gái nhỏ kia.
Liệu cô ấy sẽ có phản ứng thế nào đây?
Nghĩ đến đây.
Diệp Thu lắc đầu cười, sau đó nhìn về phía Lâm Thanh Nhã, nói: "Sao có thể chứ, em là vợ của anh, anh còn muốn yêu em cả đời này cơ, anh sẽ không bao giờ ly hôn với em và cũng sẽ không bao giờ rời xa em!"
"Hừ, thật sao?"
Lâm Thanh Nhã hừ lạnh, bực bội hỏi.
"Tất nhiên là thật rồi, bởi vì..." Nói đến đây.
Diệp Thu tạm dừng trong giây lát, anh thầm nghĩ: Vì anh đã lấy em rồi, người con gái khiến anh cả đời không thể nào quên được, ban đầu em là người bảo vệ anh, bây giờ đổi lại thành anh bảo vệ em, cả một đời! “Vì cái gì?”
Lâm Thanh Nhã cau mày.
"Vì em mới là người anh yêu nhất, trong lòng anh, em rất quan trọng, không ai có thể thay thế được!"
Diệp Thu nhìn Lâm Thanh Nhã, nói với ánh mắt vô cùng thâm tình.
"Dừng, miệng lưỡi đám đàn ông toàn là những lời dối trá, bớt khua môi múa mép đi, lời này của anh dùng để lừa mấy đứa cô gái mới ra đời thì còn được chứ, muốn lừa tôi ấy hả, vẫn còn non và xanh lắm!”
Lâm Thanh Nhã bĩu môi, lạnh lùng nói.
Tuy nhiên, bên ngoài cô cứng miệng thế thôi chứ thật ra trong lòng cô vẫn rất vui.
Nhưng cô sẽ không thể hiện ra đâu.
"Vợ ơi, anh không hề nói dối em, anh rất nghiêm túc luôn!"
Diệp Thu vội vàng cam đoan.
"Thôi đi, đợi anh dùng hành động thực tế chứng minh được rồi tính sau!”
Lâm Thanh Nhã lườm nguýt Diệp Thu, lạnh lùng nói: "Mau ăn đi, nếu không lát nữa cơm canh cũng nguội ngơ nguội ngắt ra đấy!”
"Ừ!"
Diệp Thu gật đầu, sau đó cầm đũa lên, bắt đầu ăn.
Nhìn dáng vẻ chẳng lo nghĩ gì của Diệp Thu.
Lâm Thanh Nhã cũng cau mày, nhưng cô chỉ có thể từ bỏ kế hoạch nói chuyện lần này.
Bởi vì nói mãi mà chẳng lấy được thông tin gì hữu ích cả.
Một là kỹ năng diễn xuất của Diệp Thu thật sự quá cao.
Hai là những gì Diệp Thu nói là sự thật! Vì thế.
Lâm Thanh Nhã chỉ có thể lên kế hoạch để tìm một cơ hội khác…
Bình luận facebook