Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 451: Diệp Thu, cậu mau chạy trốn đi!
"Cô vẫn ổn chứ?"
Diệp Thu nhìn Hà Tình Tình, mỉm cười hỏi.
“Tôi… Tôi vẫn ổn!"
Hà Tình Tình lắc đầu, sau đó có chút ngượng ngùng nói: "Anh Diệp, chuyện này tôi có thể tự giải quyết được!"
“Cô định giải quyết thế nào?”
“Nếu tôi không giúp cô thì giờ mặt cô đã bị bà ta cào nát rồi đấy, chẳng lẽ cô muốn trở thành cô nàng xấu xí à?”
Diệp Thu cười hỏi.
"Tôi..." Hà Tình Tình bĩu môi, cúi đầu xuống.
"Thôi, cứ giao cho tôi đi!"
Diệp Thu mỉm cười, sau đó quay lại nhìn về phía người phụ nữ trung niên, anh híp mắt, nhẹ giọng nói: "Bà nên biết điểm dừng!"
“Cậu nghĩ cậu là ai?”
“Dám xen vào việc của tôi, cậu không muốn sống nữa hả??
“Hay là không cần công việc nữa phải không?”
Người phụ nữ trung niên hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, bà ta lớn tiếng một cách vô cùng hống hách.
“Tôi có cần công việc của mình hay không không phải chỉ cần bà nói là có thể quyết định được!”
Khóe môi Diệp Thu hơi nhếch lên, anh nói với vẻ mặt nghiền ngẫm.
“Hừ, chắc cậu đây không biết chồng tôi là ai thì phải nhỉ?”
“Cậu biết Vương Đặc Nam, phó tổng giám đốc của Thương mại Long Phương chứ?”
“Chỉ cần ông ấy đánh tiếng với cấp trên của cậu, cậu sẽ bị sa thải ngay lập tức, hiểu vấn đề chưa?”
Người phụ nữ trung niên hừ một tiếng, khinh thường nói.
“Không hiểu cho lắm!"
Diệp Thu lắc đầu.
“Ôi trời ạ, thằng nhóc cậu đúng là không biết sợ là gì nhỉ?”
“Bỏ tay tôi ra ngay, nếu không tôi sẽ khiến cậu phải hối hận đấy!”
Người phụ nữ trung niên nghiến răng nghiến lợi nói.
"Bỏ tay bà ra cũng được, nhưng bà phải đồng ý với tôi hai việc, thứ nhất là rời khỏi đây ngay lập tức, thứ hai là không được phép quấy rầy Hà Tình Tình nữa, bà đồng ý đi rồi tôi sẽ thả tay bà ta ngay!”
Diệp Thu thản nhiên nói.
“Đi cái đầu mày ý!"
Người phụ nữ trung niên hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, há mồm mắng chửi: “Đúng là cái đồ không biết thời thế, mày có biết bây giờ mày đang làm gi không?”
“Dám xía vào việc của bà đây, còn dám ra điều kiện với tao nữa hả?”
“Mày có tin tao chỉ cần một cú điện thoại thôi cũng có thể khiến mày mất việc, thậm chí còn có thể khiến mày không thể tiếp tục sống ở cái đất Giang Châu này nữa không hả cái thằng chó đẻ ti tiện này!”
Nghe bà ta nói vậy.
Nét mặt Diệp Thu lập tức trầm xuống, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo, anh lạnh lùng nói: "Bà vừa nói cái gì, bà lặp lại lần nữa xem!"
“Chộ ôi?"
Người phụ nữ trung niên nhướng mày, ngạo mạn nói: “Mày thật sự là một thằng ti tiện à, sao nào?”
“Tao bảo mày là loại chó đẻ ti tiện đấy có được không?”
“Cái thằng có mẹ đẻ ra mà không có mẹ nuôi như mày, mày biết tao là ai không?”
“Mày có biết tao có quyền lực lớn đến mức nào không?”
"Thế mà cái thằng ngu nhà mày lại dám xía vào chuyện của tao, xem ra mày thật sự chán sống rồi nhỉ!”
“Mày có tin tao gọi người tới đập…” “Chát!”
Một tiếng vả chói tai đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó.
Trên gò má phải núng nính của người phụ nữ trung niên lập tức hiện rõ dấu vết hình bàn tay đỏ như máu.
Và cái tát này.
Không chỉ khiến người phụ nữ trung niên sững sờ.
Mà cũng khiến tất cả mọi người có mặt trong phòng đều đực mặt ra.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Diệp Thu.
Bởi vì cái tát này, chính là do Diệp Thu làm! Điều này khiến tất cả mọi người lập tức cảm thấy da đầu tê dại.
Người phụ nữ trung niên này là ai?
Bà ta là vợ của Vương Đặc Nam, Phó tổng giám đốc Công ty TNHH Thương mại Long Phương! Một nhân vật với chức vụ lớn như thế đâu phải người mà đám nhân viên quèn như họ có thể dây vào được.
Nếu vì chuyện này mà đắc tội với một khách hàng lớn như Thương mại Long Phương.
Vậy thì sẽ thật sự toi đời đấy! Đây chính là nhược điểm của người trẻ tuổi! Suy cho cùng anh ta vẫn còn quá trẻ, không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân, rất dễ bốc đồng.
Bây giờ thì hay rồi, một thảm họa lớn đã xảy ra.
Không ai có thể cứu nổi anh ta nữa.
Nghĩ đến đây.
Nhiều người có mặt đều lắc đầu, họ nhìn Diệp Thu bằng ánh mắt đầy thương cảm và tiếc nuối.
Tuy nhiên, đối mặt với tình huống này.
Bản thân Diệp Thu lại vẫn rất bình tĩnh.
Anh vốn dĩ không muốn đánh một người phụ nữ.
Nhưng cái mồm thối của ả đàn bà trung niên này lại dám sỉ nhục mẹ anh.
Đây là điều cấm kỵ sâu trong lòng anh.
Bất cứ người nào cũng đều không được phép động đến nó.
Cho nên đừng nói bà ta là phu nhân của khách hàng lớn gì đó của công ty.
Cho dù bà ta có là ông giời đi nữa! Hôm nay Diệp Thu cũng phải tẩy uế cho cái mồm này của bà ta! “Á!!! Mày… Mày dám đánh tao?”
“Mày có biết mày đã làm gì không?"
Người phụ nữ trung niên dùng một tay ôm lấy má mình, hai con mắt nhìn trừng trừng vào Diệp Thu, giận dữ gào ầm lên.
"Tốt hơn hết là bà nên giữ cho cái mồm mình sạch sẽ vào, nếu không, tôi sẽ cho bà biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào đấy!”
Diệp Thu lạnh lùng nói.
"Ôi cái thằng thần kinh này, tao nhẹ nhàng với mày quá rồi đúng không?"
Người phụ nữ trung niên hiển nhiên không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, bà ta nhìn chằm chằm Diệp Thu, vẫn rất kiêu ngạo quát lớn: "Có giỏi thì mày động vào tao lần nữa xem, có giỏi thì mà đánh tao lần…” “Chát!”
Tiếng tát giòn giã lại vang lên.
Lần này.
Diệp Thu tát lên má trái của người phụ nữ trung niên.
Chỉ trong nháy mắt.
Phần mặt bên trái của người phụ nữ trung niên cũng lập tức trở nên sưng đỏ.
Khiến khuôn mặt vốn đã béo núc ních của bà ta lại béo lên một vòng!” “A!!!”
Người phụ nữ trung niên tức đến sắp phát điên.
Bà ta nhìn thẳng vào Diệp Thu rồi gằn từng tiếng một: “Mày chết chắc rồi con ạ!”
“Mày chết chắc rồi, tao phải…” “Chát!”
Lại một cái tát vang dội nữa vang lên.
"Tao sẽ giết mày!"
“Chát!"
"Thằng chó, mày..." "Chát!"
… Cứ như thế, sau mười mấy cái tát liên tiếp.
Cả khuôn mặt của người phụ nữ trung niên sưng to như cái đầu heo.
Còn miệng của bà ta cũng bị vả cho sưng phù, vừa xanh vừa tím.
Người phụ nữ trung niên lúc này.
Bà ta bị Diệp Thu vả cho choáng cả người, cảm giác hiện tại của bà ta như đang bị chấn động não khi vừa trải qua một vụ tai nạn.
Và thân hình mập mạp của bà ta loạng chà loạng choạng.
Sau đó, một tiếng “phịch” bỗng vang lên.
Người phụ nữ trung niên thậm chí còn không đứng vững nổi, bà ta ngã ngồi trên đất, mãi vẫn chưa bò dậy được.
Trông thấy toàn bộ quá trình.
Mọi người có mặt trong phòng đều sững sờ.
Điên rồi! Bọn họ cảm thấy chắc chắn Diệp Thu điên rồi.
Ngay cả vợ của khách hàng lớn của công ty mà anh cũng dám đánh cho như thế này.
Thế thì khác gì chọc thủng trời hả?
Chuyện đến nước này.
Mất việc chỉ là chuyện nhỏ.
Lát nữa nếu Vương Đặc Nam thật sự tới đây tính sổ.
Thì có lẽ ngay cả cái mạng nhỏ của Diệp Thu cũng chưa chắc đã có thể giữ được ấy chứ! Dù sao người ta cũng là một phó tổng giám đốc, vừa có tiền lại vừa có quyền.
Còn Diệp Thu lại chỉ là một trưởng nhóm kinh doanh nho nhỏ mà thôi.
Trước mặt Vương Đặc Nam, anh chẳng khác nào một con kiến cả.
Nếu ông ta muốn giết Diệp Thu, chuyện đó dễ như trở bàn tay! "Diệp Thu, anh quá bốc đồng rồi, sao anh lại có thể đánh phu nhân Vương thành ra thế này chứ, lần này anh thật sự đã rước một cái họa lớn vào thân rồi!”
"Đúng đấy trưởng nhóm Diệp, một khi Phó tổng Vương biết được chuyện này, cậu sẽ gặp họa lớn! Cậu toi đời rồi đấy biết không hả?”
"Diệp Thu ơi là Diệp Thu, cậu gây ra họa lớn rồi, mau tranh thủ bây giờ chạy trốn đi!”
… Trong phút chốc.
Nhiều người đều nhìn về phía Diệp Thu và khuyên nhủ.
Trong mắt bọn họ, Diệp Thu đã chẳng khác nào một người chết.
Chỉ khi chạy trốn ngay bây giờ thì may ra mới còn có thể có một cơ hội sống sót.
Diệp Thu nhìn Hà Tình Tình, mỉm cười hỏi.
“Tôi… Tôi vẫn ổn!"
Hà Tình Tình lắc đầu, sau đó có chút ngượng ngùng nói: "Anh Diệp, chuyện này tôi có thể tự giải quyết được!"
“Cô định giải quyết thế nào?”
“Nếu tôi không giúp cô thì giờ mặt cô đã bị bà ta cào nát rồi đấy, chẳng lẽ cô muốn trở thành cô nàng xấu xí à?”
Diệp Thu cười hỏi.
"Tôi..." Hà Tình Tình bĩu môi, cúi đầu xuống.
"Thôi, cứ giao cho tôi đi!"
Diệp Thu mỉm cười, sau đó quay lại nhìn về phía người phụ nữ trung niên, anh híp mắt, nhẹ giọng nói: "Bà nên biết điểm dừng!"
“Cậu nghĩ cậu là ai?”
“Dám xen vào việc của tôi, cậu không muốn sống nữa hả??
“Hay là không cần công việc nữa phải không?”
Người phụ nữ trung niên hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, bà ta lớn tiếng một cách vô cùng hống hách.
“Tôi có cần công việc của mình hay không không phải chỉ cần bà nói là có thể quyết định được!”
Khóe môi Diệp Thu hơi nhếch lên, anh nói với vẻ mặt nghiền ngẫm.
“Hừ, chắc cậu đây không biết chồng tôi là ai thì phải nhỉ?”
“Cậu biết Vương Đặc Nam, phó tổng giám đốc của Thương mại Long Phương chứ?”
“Chỉ cần ông ấy đánh tiếng với cấp trên của cậu, cậu sẽ bị sa thải ngay lập tức, hiểu vấn đề chưa?”
Người phụ nữ trung niên hừ một tiếng, khinh thường nói.
“Không hiểu cho lắm!"
Diệp Thu lắc đầu.
“Ôi trời ạ, thằng nhóc cậu đúng là không biết sợ là gì nhỉ?”
“Bỏ tay tôi ra ngay, nếu không tôi sẽ khiến cậu phải hối hận đấy!”
Người phụ nữ trung niên nghiến răng nghiến lợi nói.
"Bỏ tay bà ra cũng được, nhưng bà phải đồng ý với tôi hai việc, thứ nhất là rời khỏi đây ngay lập tức, thứ hai là không được phép quấy rầy Hà Tình Tình nữa, bà đồng ý đi rồi tôi sẽ thả tay bà ta ngay!”
Diệp Thu thản nhiên nói.
“Đi cái đầu mày ý!"
Người phụ nữ trung niên hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, há mồm mắng chửi: “Đúng là cái đồ không biết thời thế, mày có biết bây giờ mày đang làm gi không?”
“Dám xía vào việc của bà đây, còn dám ra điều kiện với tao nữa hả?”
“Mày có tin tao chỉ cần một cú điện thoại thôi cũng có thể khiến mày mất việc, thậm chí còn có thể khiến mày không thể tiếp tục sống ở cái đất Giang Châu này nữa không hả cái thằng chó đẻ ti tiện này!”
Nghe bà ta nói vậy.
Nét mặt Diệp Thu lập tức trầm xuống, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo, anh lạnh lùng nói: "Bà vừa nói cái gì, bà lặp lại lần nữa xem!"
“Chộ ôi?"
Người phụ nữ trung niên nhướng mày, ngạo mạn nói: “Mày thật sự là một thằng ti tiện à, sao nào?”
“Tao bảo mày là loại chó đẻ ti tiện đấy có được không?”
“Cái thằng có mẹ đẻ ra mà không có mẹ nuôi như mày, mày biết tao là ai không?”
“Mày có biết tao có quyền lực lớn đến mức nào không?”
"Thế mà cái thằng ngu nhà mày lại dám xía vào chuyện của tao, xem ra mày thật sự chán sống rồi nhỉ!”
“Mày có tin tao gọi người tới đập…” “Chát!”
Một tiếng vả chói tai đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó.
Trên gò má phải núng nính của người phụ nữ trung niên lập tức hiện rõ dấu vết hình bàn tay đỏ như máu.
Và cái tát này.
Không chỉ khiến người phụ nữ trung niên sững sờ.
Mà cũng khiến tất cả mọi người có mặt trong phòng đều đực mặt ra.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Diệp Thu.
Bởi vì cái tát này, chính là do Diệp Thu làm! Điều này khiến tất cả mọi người lập tức cảm thấy da đầu tê dại.
Người phụ nữ trung niên này là ai?
Bà ta là vợ của Vương Đặc Nam, Phó tổng giám đốc Công ty TNHH Thương mại Long Phương! Một nhân vật với chức vụ lớn như thế đâu phải người mà đám nhân viên quèn như họ có thể dây vào được.
Nếu vì chuyện này mà đắc tội với một khách hàng lớn như Thương mại Long Phương.
Vậy thì sẽ thật sự toi đời đấy! Đây chính là nhược điểm của người trẻ tuổi! Suy cho cùng anh ta vẫn còn quá trẻ, không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân, rất dễ bốc đồng.
Bây giờ thì hay rồi, một thảm họa lớn đã xảy ra.
Không ai có thể cứu nổi anh ta nữa.
Nghĩ đến đây.
Nhiều người có mặt đều lắc đầu, họ nhìn Diệp Thu bằng ánh mắt đầy thương cảm và tiếc nuối.
Tuy nhiên, đối mặt với tình huống này.
Bản thân Diệp Thu lại vẫn rất bình tĩnh.
Anh vốn dĩ không muốn đánh một người phụ nữ.
Nhưng cái mồm thối của ả đàn bà trung niên này lại dám sỉ nhục mẹ anh.
Đây là điều cấm kỵ sâu trong lòng anh.
Bất cứ người nào cũng đều không được phép động đến nó.
Cho nên đừng nói bà ta là phu nhân của khách hàng lớn gì đó của công ty.
Cho dù bà ta có là ông giời đi nữa! Hôm nay Diệp Thu cũng phải tẩy uế cho cái mồm này của bà ta! “Á!!! Mày… Mày dám đánh tao?”
“Mày có biết mày đã làm gì không?"
Người phụ nữ trung niên dùng một tay ôm lấy má mình, hai con mắt nhìn trừng trừng vào Diệp Thu, giận dữ gào ầm lên.
"Tốt hơn hết là bà nên giữ cho cái mồm mình sạch sẽ vào, nếu không, tôi sẽ cho bà biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào đấy!”
Diệp Thu lạnh lùng nói.
"Ôi cái thằng thần kinh này, tao nhẹ nhàng với mày quá rồi đúng không?"
Người phụ nữ trung niên hiển nhiên không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, bà ta nhìn chằm chằm Diệp Thu, vẫn rất kiêu ngạo quát lớn: "Có giỏi thì mày động vào tao lần nữa xem, có giỏi thì mà đánh tao lần…” “Chát!”
Tiếng tát giòn giã lại vang lên.
Lần này.
Diệp Thu tát lên má trái của người phụ nữ trung niên.
Chỉ trong nháy mắt.
Phần mặt bên trái của người phụ nữ trung niên cũng lập tức trở nên sưng đỏ.
Khiến khuôn mặt vốn đã béo núc ních của bà ta lại béo lên một vòng!” “A!!!”
Người phụ nữ trung niên tức đến sắp phát điên.
Bà ta nhìn thẳng vào Diệp Thu rồi gằn từng tiếng một: “Mày chết chắc rồi con ạ!”
“Mày chết chắc rồi, tao phải…” “Chát!”
Lại một cái tát vang dội nữa vang lên.
"Tao sẽ giết mày!"
“Chát!"
"Thằng chó, mày..." "Chát!"
… Cứ như thế, sau mười mấy cái tát liên tiếp.
Cả khuôn mặt của người phụ nữ trung niên sưng to như cái đầu heo.
Còn miệng của bà ta cũng bị vả cho sưng phù, vừa xanh vừa tím.
Người phụ nữ trung niên lúc này.
Bà ta bị Diệp Thu vả cho choáng cả người, cảm giác hiện tại của bà ta như đang bị chấn động não khi vừa trải qua một vụ tai nạn.
Và thân hình mập mạp của bà ta loạng chà loạng choạng.
Sau đó, một tiếng “phịch” bỗng vang lên.
Người phụ nữ trung niên thậm chí còn không đứng vững nổi, bà ta ngã ngồi trên đất, mãi vẫn chưa bò dậy được.
Trông thấy toàn bộ quá trình.
Mọi người có mặt trong phòng đều sững sờ.
Điên rồi! Bọn họ cảm thấy chắc chắn Diệp Thu điên rồi.
Ngay cả vợ của khách hàng lớn của công ty mà anh cũng dám đánh cho như thế này.
Thế thì khác gì chọc thủng trời hả?
Chuyện đến nước này.
Mất việc chỉ là chuyện nhỏ.
Lát nữa nếu Vương Đặc Nam thật sự tới đây tính sổ.
Thì có lẽ ngay cả cái mạng nhỏ của Diệp Thu cũng chưa chắc đã có thể giữ được ấy chứ! Dù sao người ta cũng là một phó tổng giám đốc, vừa có tiền lại vừa có quyền.
Còn Diệp Thu lại chỉ là một trưởng nhóm kinh doanh nho nhỏ mà thôi.
Trước mặt Vương Đặc Nam, anh chẳng khác nào một con kiến cả.
Nếu ông ta muốn giết Diệp Thu, chuyện đó dễ như trở bàn tay! "Diệp Thu, anh quá bốc đồng rồi, sao anh lại có thể đánh phu nhân Vương thành ra thế này chứ, lần này anh thật sự đã rước một cái họa lớn vào thân rồi!”
"Đúng đấy trưởng nhóm Diệp, một khi Phó tổng Vương biết được chuyện này, cậu sẽ gặp họa lớn! Cậu toi đời rồi đấy biết không hả?”
"Diệp Thu ơi là Diệp Thu, cậu gây ra họa lớn rồi, mau tranh thủ bây giờ chạy trốn đi!”
… Trong phút chốc.
Nhiều người đều nhìn về phía Diệp Thu và khuyên nhủ.
Trong mắt bọn họ, Diệp Thu đã chẳng khác nào một người chết.
Chỉ khi chạy trốn ngay bây giờ thì may ra mới còn có thể có một cơ hội sống sót.
Bình luận facebook