Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46 "Ok, ngày mai anh nhất định tới đúng giờ!"
Quản nhiên là đầu năm nay, nói thật cũng không ai tin a! Nhưng thế cũng tốt, ít nhất thì sau này Lâm Thanh Nhã sẽ không hoài nghi về thân phận của
mình nữa.
Lâm Thanh Nhã hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phi, sau đó nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến Diệp Thu nữa.
Thấy vậy.
Diệp Thu còn tưởng Lâm Thanh Nhã giận mình rồi, nhanh chóng sát lại gần, cẩn thận hỏi: "Lâm tổng, em giận à?"
Thế nhưng, Lâm Thanh Nhã vẫn không để ý tới Diệp Thu.
Cứ im lặng như vậy khoảng năm phút.
Lâm Thanh Nhã bất ngờ quay đầu lại, nhìn Diệp Thu, cô nghiêm túc hỏi: "Diệp Thu, anh có muốn đi làm không?"
"Hả?
Sao đột nhiên em lại hỏi cái này?
Diệp Thu sững sờ, nghi hoặc nói.
"Anh không thấy ở nhà cả ngày rất chán à?
Một người đàn ông, không nên cả ngày ở nhà lau sàn nấu cơm nhỉ?"
Lâm Thanh Nhã nhíu mày, hỏi.
Kỳ thực, cô vẫn muốn để Diệp Thu có thành tựu của bản thân.
Nếu bây giờ đã kết hôn rồi, thì có một số chuyện không thể thay đổi.
Thế nên cô muốn Diệp Thu không vô dụng nữa, ít nhất là có một công việc bình thường cũng được.
Một người đàn ông, cả ngày ở trong nhà làm công việc nội trợ, chờ bao nuôi.
Đừng nói là bản thân cô coi thường, mọi người đều sẽ coi thường.
Hơn nữa nếu như Diệp Thu có công việc bình thường để làm việc, người nhà họ Lâm cũng không nói những lời mắc óc như hôm nay nữa,
Kỳ thực, điều mà Lâm Thanh Nhã muốn rất đơn giản.
Cô có thể chấp nhận người đàn ông nghèo, nhưng cô quyết không chấp nhận một người đàn ông không có chí cầu tiến! "Vậy ý của Lâm tổng là?"
Diệp Thu nhìn Lâm Thanh Nhã, nhếch miệng cười hỏi.
"Anh...tới Lâm thị làm việc đi!"
Lâm Thanh Nhã hít sâu một hơi, do dự nửa ngày trời, nói.
"Lâm thị?
Công ty của em?"
Diệp Thu sửng sốt.
"Đúng vật!"
Lâm Thanh Nhã gật đầu, sau đó chuyển câu chuyện: "Nhưng từ khi bắt đầu tôi chắc chắn sẽ không cho anh chức vị và tiền lương quá cao, anh phải làm từ viên chức nhỏ đi lên, thăng tiến dựa vào năng lực của bản thân anh, có được không?"
"Đương nhiên không thành vấn đề!"
Diệp Thu gật đầu, mỉm cười nói.
Có thể gần Lâm Thanh Nhã hơi một chút, mỗi ngày đều gặp mặt Lâm Thanh
Nhã.
Anh cao hứng còn không kịp, cầu còn không được đây.
Lâm Thanh Nhã thấy Diệp Thu sảng khoái đồng ý như vậy, trong lòng cũng vui mừng.
Chỉ cần Diệp Thu chịu cố gắng, đồng ý thay đổi.
Thế thì cô cũng nguyện ý cho Diệp Thu một cơ hội, một cơ hội chân chính trở thành chồng của mình! Tất nhiên rồi, mọi chuyện còn phải xem biểu hiện sau này của Diệp Thu mới được.
"Mười giờ sáng mai, tới công ty tìm tôi báo cáo, tôi sẽ để thư ký sắp xếp chức vị cho anh, nhớ kỹ, không được đến muộn!"
Lâm Thanh Nhã nhìn Diệp Thu, thản nhiên nói.
"Ok, ngày mai anh nhất định tới đúng giờ!"
Diệp Thu vội vàng đồng ý.
Thấy vậy.
Lâm Thanh Nhã gật đầu, sau đó khởi động xe, lái ra khỏi đại viện nhà họ Lâm...Bởi vì công ty còn có rất nhiều việc phải xử lý.
Lâm Thanh Nhã đưa Diệp Thu gần cổng của tiểu khu Hãn Hải Lam Thành, sau đó trực tiếp lái xe tới công ty.
Diệp Thu nhìn theo chiếc xe của Lâm Thanh Nhã rời đi, sau đó chuẩn bị xoay người đi về tiểu khu.
Nhưng ngay lúc này, một xe cảnh sát lại bất ngờ dừng trước mặt Diệp Thu.
Ngay sau đó, cửa xe mở ra.
mình nữa.
Lâm Thanh Nhã hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phi, sau đó nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến Diệp Thu nữa.
Thấy vậy.
Diệp Thu còn tưởng Lâm Thanh Nhã giận mình rồi, nhanh chóng sát lại gần, cẩn thận hỏi: "Lâm tổng, em giận à?"
Thế nhưng, Lâm Thanh Nhã vẫn không để ý tới Diệp Thu.
Cứ im lặng như vậy khoảng năm phút.
Lâm Thanh Nhã bất ngờ quay đầu lại, nhìn Diệp Thu, cô nghiêm túc hỏi: "Diệp Thu, anh có muốn đi làm không?"
"Hả?
Sao đột nhiên em lại hỏi cái này?
Diệp Thu sững sờ, nghi hoặc nói.
"Anh không thấy ở nhà cả ngày rất chán à?
Một người đàn ông, không nên cả ngày ở nhà lau sàn nấu cơm nhỉ?"
Lâm Thanh Nhã nhíu mày, hỏi.
Kỳ thực, cô vẫn muốn để Diệp Thu có thành tựu của bản thân.
Nếu bây giờ đã kết hôn rồi, thì có một số chuyện không thể thay đổi.
Thế nên cô muốn Diệp Thu không vô dụng nữa, ít nhất là có một công việc bình thường cũng được.
Một người đàn ông, cả ngày ở trong nhà làm công việc nội trợ, chờ bao nuôi.
Đừng nói là bản thân cô coi thường, mọi người đều sẽ coi thường.
Hơn nữa nếu như Diệp Thu có công việc bình thường để làm việc, người nhà họ Lâm cũng không nói những lời mắc óc như hôm nay nữa,
Kỳ thực, điều mà Lâm Thanh Nhã muốn rất đơn giản.
Cô có thể chấp nhận người đàn ông nghèo, nhưng cô quyết không chấp nhận một người đàn ông không có chí cầu tiến! "Vậy ý của Lâm tổng là?"
Diệp Thu nhìn Lâm Thanh Nhã, nhếch miệng cười hỏi.
"Anh...tới Lâm thị làm việc đi!"
Lâm Thanh Nhã hít sâu một hơi, do dự nửa ngày trời, nói.
"Lâm thị?
Công ty của em?"
Diệp Thu sửng sốt.
"Đúng vật!"
Lâm Thanh Nhã gật đầu, sau đó chuyển câu chuyện: "Nhưng từ khi bắt đầu tôi chắc chắn sẽ không cho anh chức vị và tiền lương quá cao, anh phải làm từ viên chức nhỏ đi lên, thăng tiến dựa vào năng lực của bản thân anh, có được không?"
"Đương nhiên không thành vấn đề!"
Diệp Thu gật đầu, mỉm cười nói.
Có thể gần Lâm Thanh Nhã hơi một chút, mỗi ngày đều gặp mặt Lâm Thanh
Nhã.
Anh cao hứng còn không kịp, cầu còn không được đây.
Lâm Thanh Nhã thấy Diệp Thu sảng khoái đồng ý như vậy, trong lòng cũng vui mừng.
Chỉ cần Diệp Thu chịu cố gắng, đồng ý thay đổi.
Thế thì cô cũng nguyện ý cho Diệp Thu một cơ hội, một cơ hội chân chính trở thành chồng của mình! Tất nhiên rồi, mọi chuyện còn phải xem biểu hiện sau này của Diệp Thu mới được.
"Mười giờ sáng mai, tới công ty tìm tôi báo cáo, tôi sẽ để thư ký sắp xếp chức vị cho anh, nhớ kỹ, không được đến muộn!"
Lâm Thanh Nhã nhìn Diệp Thu, thản nhiên nói.
"Ok, ngày mai anh nhất định tới đúng giờ!"
Diệp Thu vội vàng đồng ý.
Thấy vậy.
Lâm Thanh Nhã gật đầu, sau đó khởi động xe, lái ra khỏi đại viện nhà họ Lâm...Bởi vì công ty còn có rất nhiều việc phải xử lý.
Lâm Thanh Nhã đưa Diệp Thu gần cổng của tiểu khu Hãn Hải Lam Thành, sau đó trực tiếp lái xe tới công ty.
Diệp Thu nhìn theo chiếc xe của Lâm Thanh Nhã rời đi, sau đó chuẩn bị xoay người đi về tiểu khu.
Nhưng ngay lúc này, một xe cảnh sát lại bất ngờ dừng trước mặt Diệp Thu.
Ngay sau đó, cửa xe mở ra.