Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44 tôi còn vui vẻ thế nào được?
*Chương có nội dung hình ảnh
"Ông nội?"
"Ba?"
Lâm Vĩ và Lưu An nháy mắt đần của người, vẻ mặt khó tin nhìn Lâm Quốc Đống.
"Đừng nhìn ta, không nghe thấy lời của Cát thần y à?
Làm người phải giữ chữ tín, nếu hai người đã nói ra những lời như vậy, thì hãy nói được làm được đi. Nếu không, nhà họ Lâm chúng ta sẽ không tha cho các người!"
Sắc mặt Lâm Quốc Đống xanh mét nói.
Lời này vừa nói ra,
Sắc mặt của Lâm Vĩ và Lưu Phương cực kỳ khó coi.
Vào giờ phút này, hai người đều tuyệt vọng đến sắp khóc rồi.
"Người đâu, đưa Lâm Vĩ vào nhà vệ sinh ăn cứt!"
Lâm Quốc Đóng vẫy tay.
Lập tức, hai vệ sĩ mặc comle đen từ bên cạnh đi qua, tiến đến chỗ Lâm Vĩ, trực tiếp kéo cậu ta theo phương hướng nhà vệ sinh.
Mặc cho Lâm Vĩ có kêu khóc giãy dụa thế nào, đều vô dụng.
Thấy vậy, Lưu Phương cũng bị dọa cho co quắp ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái mét, không còn dáng vẻ cả vú lấp miệng em nữa.
Lâm Quốc Đống liếc nhìn Lưu Phương một cái, sau đó quay đầu nhìn Diệp Thu, thương lượng nói: "Tiểu Diệp à, ăn sô pha này có vẻ không thực tế lắm, hay là cũng để cho cô ấy đi ăn cứt, cho cậu hết giận?"
"Có thể!"
Diệp Thu thành nhiên nói.
"Được!"
Lâm Quốc Đống gật đầu, sau đó vẫy tay, lại có hai tên bảo vệ nữa kéo Lưu Phương vào toilet.
Mà từ đầu tới cuối, không có bất cứ kẻ nào dám ngăn cản.
Lâm Thế Hải và Triệu Thư Đình lúc đầu khí thế bức người, giờ phút này sợi đến nỗi không dám thở mạnh.
Lúc này, mọi người ở đây đều trầm mặc.
Bởi vì cho dù có ngốc thì cũng nhìn ra, bây giờ Cát Hồng Viễn hoàn toàn là đang nói giúp Diệp Thu.
Nếu có ai dám trêu trọc Diệp Thu không vui, có khi sẽ bị tóm đi toilet ăn cứt
Cảm giác này, nghĩ thôi đã làm người tuyệt vọng.
Cho nên trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng khách đều yên lặng đến quỷ dị.
Ước chừng khoảng nửa giờ sau.
Lâm Vĩ và Lưu Phương bị bảo vệ xách từ toilet đi ra.
Chẳng qua giờ phút này hai người lại không còn bộ dạng hung hăng như trước kia.
Trên mặt hai người vẫn còn dính đầy chất lỏng màu vàng.
Khóe miệng lại càng vàng, miệng tản ra mùi tanh thối.
Hai người bị bảo vệ dựng lên, vừa đi vừa nôn, nôn ra trên sàn với khắp nơi đều là.
Nhất thời cả phòng khách tràn ngập mùi tanh tưởi.
Điều này làm cho Lâm Quốc Đống mắc ói.
Hôm nay là thọ yến của ông ta, nhưng bây giờ trong phòng lại thối um lên, còn thổi hơn cả nhà vệ sinh công cộng.
"Dẫn ra ngoài cho tôi, nhanh lên!"
Lâm Quốc Đống vội vàng phất tay, khuôn mặt đầy chán ghét nói.
Nghe vậy.
Bảo vệ quăng hai người ra ngoài cổng biệt thự.
Nhìn cháu trai đã thổi đến mức không thành hình người, cùng với con dâu.
Trong lòng Lâm Quốc Đống hét lên một chữ hận.
Nhưng Cát Hồng Viễn ở đây, ông ta không tiện nổi giận với Diệp Thu, chỉ có thể cắn chặt răng, quay đầu nhìn về phía Diệp Thu, sắc mặt xanh mét hỏi: "Như này cậu đã hài lòng chưa?"
"Tất nhiên!"
Diệp Thu mỉm cười, sau đó chắp tay với Lâm Quốc Đống, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: "Nếu lễ vật của cháu, ông nội Lâm không hài lòng, vậy thì cháu rể thật sự là không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại đây được nữa, cháu xin từ biệt trước, chúc ông nội Lâm sinh nhật vui vẻ!"
Sắc mặt Lâm Quốc Đống tái mét.
Vui vẻ?
Tôi còn vui vẻ cái rắm! Thọ yến này đã cho cậu trộn thành cái dạng này rồi, tôi còn vui vẻ thế nào được?
Không tức chết đã là may lắm rồi! Vào giờ phút này, anh mắt Lâm Quốc Đống sắp phun ra lửa rồi.
"Ông nội?"
"Ba?"
Lâm Vĩ và Lưu An nháy mắt đần của người, vẻ mặt khó tin nhìn Lâm Quốc Đống.
"Đừng nhìn ta, không nghe thấy lời của Cát thần y à?
Làm người phải giữ chữ tín, nếu hai người đã nói ra những lời như vậy, thì hãy nói được làm được đi. Nếu không, nhà họ Lâm chúng ta sẽ không tha cho các người!"
Sắc mặt Lâm Quốc Đống xanh mét nói.
Lời này vừa nói ra,
Sắc mặt của Lâm Vĩ và Lưu Phương cực kỳ khó coi.
Vào giờ phút này, hai người đều tuyệt vọng đến sắp khóc rồi.
"Người đâu, đưa Lâm Vĩ vào nhà vệ sinh ăn cứt!"
Lâm Quốc Đóng vẫy tay.
Lập tức, hai vệ sĩ mặc comle đen từ bên cạnh đi qua, tiến đến chỗ Lâm Vĩ, trực tiếp kéo cậu ta theo phương hướng nhà vệ sinh.
Mặc cho Lâm Vĩ có kêu khóc giãy dụa thế nào, đều vô dụng.
Thấy vậy, Lưu Phương cũng bị dọa cho co quắp ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái mét, không còn dáng vẻ cả vú lấp miệng em nữa.
Lâm Quốc Đống liếc nhìn Lưu Phương một cái, sau đó quay đầu nhìn Diệp Thu, thương lượng nói: "Tiểu Diệp à, ăn sô pha này có vẻ không thực tế lắm, hay là cũng để cho cô ấy đi ăn cứt, cho cậu hết giận?"
"Có thể!"
Diệp Thu thành nhiên nói.
"Được!"
Lâm Quốc Đống gật đầu, sau đó vẫy tay, lại có hai tên bảo vệ nữa kéo Lưu Phương vào toilet.
Mà từ đầu tới cuối, không có bất cứ kẻ nào dám ngăn cản.
Lâm Thế Hải và Triệu Thư Đình lúc đầu khí thế bức người, giờ phút này sợi đến nỗi không dám thở mạnh.
Lúc này, mọi người ở đây đều trầm mặc.
Bởi vì cho dù có ngốc thì cũng nhìn ra, bây giờ Cát Hồng Viễn hoàn toàn là đang nói giúp Diệp Thu.
Nếu có ai dám trêu trọc Diệp Thu không vui, có khi sẽ bị tóm đi toilet ăn cứt
Cảm giác này, nghĩ thôi đã làm người tuyệt vọng.
Cho nên trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng khách đều yên lặng đến quỷ dị.
Ước chừng khoảng nửa giờ sau.
Lâm Vĩ và Lưu Phương bị bảo vệ xách từ toilet đi ra.
Chẳng qua giờ phút này hai người lại không còn bộ dạng hung hăng như trước kia.
Trên mặt hai người vẫn còn dính đầy chất lỏng màu vàng.
Khóe miệng lại càng vàng, miệng tản ra mùi tanh thối.
Hai người bị bảo vệ dựng lên, vừa đi vừa nôn, nôn ra trên sàn với khắp nơi đều là.
Nhất thời cả phòng khách tràn ngập mùi tanh tưởi.
Điều này làm cho Lâm Quốc Đống mắc ói.
Hôm nay là thọ yến của ông ta, nhưng bây giờ trong phòng lại thối um lên, còn thổi hơn cả nhà vệ sinh công cộng.
"Dẫn ra ngoài cho tôi, nhanh lên!"
Lâm Quốc Đống vội vàng phất tay, khuôn mặt đầy chán ghét nói.
Nghe vậy.
Bảo vệ quăng hai người ra ngoài cổng biệt thự.
Nhìn cháu trai đã thổi đến mức không thành hình người, cùng với con dâu.
Trong lòng Lâm Quốc Đống hét lên một chữ hận.
Nhưng Cát Hồng Viễn ở đây, ông ta không tiện nổi giận với Diệp Thu, chỉ có thể cắn chặt răng, quay đầu nhìn về phía Diệp Thu, sắc mặt xanh mét hỏi: "Như này cậu đã hài lòng chưa?"
"Tất nhiên!"
Diệp Thu mỉm cười, sau đó chắp tay với Lâm Quốc Đống, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: "Nếu lễ vật của cháu, ông nội Lâm không hài lòng, vậy thì cháu rể thật sự là không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại đây được nữa, cháu xin từ biệt trước, chúc ông nội Lâm sinh nhật vui vẻ!"
Sắc mặt Lâm Quốc Đống tái mét.
Vui vẻ?
Tôi còn vui vẻ cái rắm! Thọ yến này đã cho cậu trộn thành cái dạng này rồi, tôi còn vui vẻ thế nào được?
Không tức chết đã là may lắm rồi! Vào giờ phút này, anh mắt Lâm Quốc Đống sắp phun ra lửa rồi.
Bình luận facebook