Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 498 Đừng trách chúng tôi không khách khí!"
Nhưng điều mọi người hoàn toàn không nghĩ tới là.
Năm người bọn họ vậy mà lại đến đấu trường quyền anh ngầm vào lúc này.
Chuyện này ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Tuy nhiên,
Đối với anh Tề mà nói, thấy năm người bọn họ tới, lại giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng vậy.
vietwriter.vn
Anh ta không nhiều lời, chỉ cố nén đau đớn, vội vàng hô to về phía năm người kia, nói: "Các anh trai, nhanh cứu tôi với, sau này tôi nhất định sẽ trọng thưởng!"
Nghe thấy lời nói này.
Năm đấu sĩ siêu cấp kia bèn quay đầu nhìn về phía anh Tề.
Song khi bọn họ nhìn thấy anh Tề bị Diệp Thu nắm lấy cổ, hơn nữa còn bị thiếu đi một cánh tay, thì sắc mặt chợt biến đổi.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Kẻ Điên Quyết Chiến nhíu mày lại, nghi ngờ hỏi.
"Tên nhãi này muốn đập phá địa bàn, còn tuyên bố sẽ hủy hoại đấu trường quyền anh ngầm này của chúng ta. Vừa lúc các anh tới, nhanh ngăn cậu ta lại. Nếu không, không có đấu trường quyền anh ngầm này, các anh coi như sẽ không có chỗ để kiếm cơm đâu."
anh Tề vội vàng nói.
vietwriter.vn
Nghe vậy.
Sắc mặt năm người bọn họ chợt trở nên u ám.
Lăn lộn đến địa vị ngày hôm nay, về cơ bản bọn họ đã không còn là những đấu sĩ thông thường kia nữa rồi.
Bọn họ hoàn toàn có thể không cần chịu sự quản lý của đấu trường quyền anh ngầm nữa, không cần phải nghe theo lời chỉ đạo của anh ta.
Thậm chí ngược lại, đấu trường quyền anh này còn phải nịnh bọn họ ấy chứ.
Bởi vì khả năng của năm người vượt xa những người bình thường, giống như các ngôi sao vậy.
Đấu trường quyền anh ngầm còn phải trông cậy vào năm người bọn họ để hút khách.
Cho nên.
ở đấu trường quyền anh ngầm này,
Địa vị của năm người kia là rất cao, trên căn bản có thể xem như là ngang hàng với anh Tề.
Những đấu sĩ khác là làm việc cho anh Tề.
Mà bọn họ thì lại giống như cộng sự của anh Tề hơn.
Cho nên anh Tề ra lệnh, bọn họ không nghe cũng được.
Nhưng bây giờ lại không giống vậy.
Bất kể nói thế nào.
Bọn họ đều dựa vào chén cơm ở đấu trường quyền anh ngầm.
Sinh tử của anh Tề, bọn họ có thể không quan tâm.
Nhưng nếu không có đấu trường quyền anh ngầm.
Vậy thì chén cơm của bọn họ cũng xem như không còn nữa.
Trong lúc nhất thời.
Năm đôi mắt đều trợn trừng nhìn về phía Diệp Thu.
"Người trẻ tuổi kia, khẩu khí của cậu cũng thật lớn đấy nhỉ, muốn phá hủy đấu trường quyền anh ngầm này sao? Chỉ bằng cậu?"
Kẻ Điên Quyết Chiến liếc mắt nhìn Diệp Thu đầy khinh thường nói.
"Đúng vậy, tuổi trẻ không tìm việc gì làm cho tốt, thế nào lại phải đến nơi này để tìm cái chết vậy chứ. Nhanh thả anh Tề ra cho ông đây, nếu không hôm nay, cậu sẽ biết thế nào là lễ độ!".
Đại sư Vàng cũng trầm giọng nói.
Nghe vậy.
Diệp Thu nghiêng đầu nhìn về phía năm người bọn họ, nhàn nhạt nói: "Đây là chuyện giữa tôi và anh ta, tôi khuyên các anh tốt nhất không nên xen vào việc của người khác!"
"Ôi chao? Cho cậu tí mặt mũi thì cậu định lên trời luôn đấy à? Có tin hôm nay anh Hùng tôi đây tát chết cậu không hả!".
Tông Hùng giơ bàn tay ngoại cỡ của mình lên, trợn mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói.
"Người trẻ tuổi này bản lĩnh không ít, giọng điệu cũng không nhỏ. Tôi cho cậu
một lời khuyên cuối cùng, mau thả anh Tề ra, nếu không, đừng trách chúng tôi không khách khí!"
Kẻ Điên Quyết Chiến sắc mặt u ám nói.
"Ồ!"
Diệp Thu lạnh lùng đáp một tiếng.
Nhưng mà, ngay lúc năm người bọn họ cho rằng Diệp Thu sẽ ngoan ngoãn thả người.
Diệp Thu lại bắt lấy cánh tay trái của anh Tề, trực tiếp dùng sức xé toạc ra.
"Xoet!"
Cánh tay trái còn sót lại kia của anh Tề lại bị Diệp Thu xé đứt.
"AAA!"
Ngay lập tức, tiếng kêu trời đất thấu tim gan lại một lần nữa vang vọng thảm thiết khắp hội trường.
Ngay sau đó, anh Tề vì mất máu quá nhiều, đau đớn quá độ, mà trực tiếp hôn mê đi.
Năm người bọn họ vậy mà lại đến đấu trường quyền anh ngầm vào lúc này.
Chuyện này ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Tuy nhiên,
Đối với anh Tề mà nói, thấy năm người bọn họ tới, lại giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng vậy.
vietwriter.vn
Anh ta không nhiều lời, chỉ cố nén đau đớn, vội vàng hô to về phía năm người kia, nói: "Các anh trai, nhanh cứu tôi với, sau này tôi nhất định sẽ trọng thưởng!"
Nghe thấy lời nói này.
Năm đấu sĩ siêu cấp kia bèn quay đầu nhìn về phía anh Tề.
Song khi bọn họ nhìn thấy anh Tề bị Diệp Thu nắm lấy cổ, hơn nữa còn bị thiếu đi một cánh tay, thì sắc mặt chợt biến đổi.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Kẻ Điên Quyết Chiến nhíu mày lại, nghi ngờ hỏi.
"Tên nhãi này muốn đập phá địa bàn, còn tuyên bố sẽ hủy hoại đấu trường quyền anh ngầm này của chúng ta. Vừa lúc các anh tới, nhanh ngăn cậu ta lại. Nếu không, không có đấu trường quyền anh ngầm này, các anh coi như sẽ không có chỗ để kiếm cơm đâu."
anh Tề vội vàng nói.
vietwriter.vn
Nghe vậy.
Sắc mặt năm người bọn họ chợt trở nên u ám.
Lăn lộn đến địa vị ngày hôm nay, về cơ bản bọn họ đã không còn là những đấu sĩ thông thường kia nữa rồi.
Bọn họ hoàn toàn có thể không cần chịu sự quản lý của đấu trường quyền anh ngầm nữa, không cần phải nghe theo lời chỉ đạo của anh ta.
Thậm chí ngược lại, đấu trường quyền anh này còn phải nịnh bọn họ ấy chứ.
Bởi vì khả năng của năm người vượt xa những người bình thường, giống như các ngôi sao vậy.
Đấu trường quyền anh ngầm còn phải trông cậy vào năm người bọn họ để hút khách.
Cho nên.
ở đấu trường quyền anh ngầm này,
Địa vị của năm người kia là rất cao, trên căn bản có thể xem như là ngang hàng với anh Tề.
Những đấu sĩ khác là làm việc cho anh Tề.
Mà bọn họ thì lại giống như cộng sự của anh Tề hơn.
Cho nên anh Tề ra lệnh, bọn họ không nghe cũng được.
Nhưng bây giờ lại không giống vậy.
Bất kể nói thế nào.
Bọn họ đều dựa vào chén cơm ở đấu trường quyền anh ngầm.
Sinh tử của anh Tề, bọn họ có thể không quan tâm.
Nhưng nếu không có đấu trường quyền anh ngầm.
Vậy thì chén cơm của bọn họ cũng xem như không còn nữa.
Trong lúc nhất thời.
Năm đôi mắt đều trợn trừng nhìn về phía Diệp Thu.
"Người trẻ tuổi kia, khẩu khí của cậu cũng thật lớn đấy nhỉ, muốn phá hủy đấu trường quyền anh ngầm này sao? Chỉ bằng cậu?"
Kẻ Điên Quyết Chiến liếc mắt nhìn Diệp Thu đầy khinh thường nói.
"Đúng vậy, tuổi trẻ không tìm việc gì làm cho tốt, thế nào lại phải đến nơi này để tìm cái chết vậy chứ. Nhanh thả anh Tề ra cho ông đây, nếu không hôm nay, cậu sẽ biết thế nào là lễ độ!".
Đại sư Vàng cũng trầm giọng nói.
Nghe vậy.
Diệp Thu nghiêng đầu nhìn về phía năm người bọn họ, nhàn nhạt nói: "Đây là chuyện giữa tôi và anh ta, tôi khuyên các anh tốt nhất không nên xen vào việc của người khác!"
"Ôi chao? Cho cậu tí mặt mũi thì cậu định lên trời luôn đấy à? Có tin hôm nay anh Hùng tôi đây tát chết cậu không hả!".
Tông Hùng giơ bàn tay ngoại cỡ của mình lên, trợn mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói.
"Người trẻ tuổi này bản lĩnh không ít, giọng điệu cũng không nhỏ. Tôi cho cậu
một lời khuyên cuối cùng, mau thả anh Tề ra, nếu không, đừng trách chúng tôi không khách khí!"
Kẻ Điên Quyết Chiến sắc mặt u ám nói.
"Ồ!"
Diệp Thu lạnh lùng đáp một tiếng.
Nhưng mà, ngay lúc năm người bọn họ cho rằng Diệp Thu sẽ ngoan ngoãn thả người.
Diệp Thu lại bắt lấy cánh tay trái của anh Tề, trực tiếp dùng sức xé toạc ra.
"Xoet!"
Cánh tay trái còn sót lại kia của anh Tề lại bị Diệp Thu xé đứt.
"AAA!"
Ngay lập tức, tiếng kêu trời đất thấu tim gan lại một lần nữa vang vọng thảm thiết khắp hội trường.
Ngay sau đó, anh Tề vì mất máu quá nhiều, đau đớn quá độ, mà trực tiếp hôn mê đi.
Bình luận facebook