Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61 "Tập đoàn Lâm thị?
"Chào cô, xin hỏi Hồ tổng của các cô có đây không?
Chúng tôi là người của tập đoàn Lâm thị!"
Hà Tình Tình thấy trước bàn lễ tân là một cô gái, lúc này mới dám đi lên, hỏi.
"Tập đoàn Lâm thị?
À, các cô lại tới đòi nợ đúng không! Người lần trước tới đã ra viện chưa?
Hồ tổng của chúng tôi đang ở phòng làm việc, chẳng qua là các cô có can đảm đi hay không thôi!"
Cô gái ở quầy lễ tân cười khinh bỉ, khuôn mặt coi thường nói.
"Tôi..." Hà Tình Tình biến sắc, lộ ra vẻ khiếp đảm.
Diệp Thu nhẹ nhàng vỗ cánh tay của Hà Tình Tình, ý bảo cô lui về phía sau, sau đó anh đi lên trước nhìn lễ tân, bình thản nói: "Dẫn đường đi!"
"Ô?
Xem ra lại có một Lăng Đầu Thanh tới nữa a, được, nếu anh đã có gan thì tôi sẽ dẫn các người đi, chỉ mong rằng lát nữa các người đừng có hối hận, đi theo tôi!"
Cô lễ tân xen thường cười, sau đó đứng lên, vặn vẹo cái eo rồi đi trước dẫn đường.
Thấy vậy.
Diệp Thu đi theo sau.
Hà Tình Tình cắn chặt răng, chỉ có thể đi cùng.
Chỉ chốc lát sau.
Ba người đã đi tới cái gọi là cửa phòng tổng giám đốc.
Cô lễ tân để Diệp Thu và Hà Tình Tình ở ngoài cửa đợi, sau đó trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Khoảng mấy phút sau.
Cô lễ tân đi ra, nhìn hai người rồi nói: "Vào đi, Hồ tổng đã đồng ý gặp hai người!"
Nghe thấy vậy.
Diệp Thu không nói hai lời, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Hà Tình Tình không dám ở ngoài này một mình, đành vội vàng đi theo vào... Trong phòng làm việc.
Một người đàn ông mặc áo cộc tay màu đen, cường tráng, để đầu cua đang ngồi trên ghế ông chủ.
Trên cổ gã ta, còn đeo một chiếc vòng vàng to.
Lúc này gã ta đang dựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo, bàn tay đang vận về quả óc chó, vẻ mặt kiêu ngạo.
Một bộ dạng không sợ trời không sợ đất điển hình.
Mà gã, chính là ông chủ của công ty Khải Long, Hồ Bưu! Thấy Diệp Thu và Hà Tình Tình đi vào.
Hồ Bưu chỉ liếc qua Diệp Thu một cái, sau đó đặt ánh mắt ở trên người Hà Tình Tình.
Gã ta như là đang thưởng thức con mồi vậy, nhìn Hà Tình Tình từ đầu tới chân một lượt, trong mắt gã ta đã tràn đầy hứng thú...
Nói thật.
Hồ Bưu đã từng chơi đùa rất nhiều phụ nữ, nhưng đều là kiểu lẳng lơ gợi cảm giống như cô lễ tân vừa nãy kia.
Còn nữ sinh điềm đạm thanh tú như Hà Tình Tình đây thì gã ta mới gặp lần đầu.
Cho nên giờ phút này trong lòng gà ta đã dâng lên dục vọng mãnh liệt.
Ánh mắt nóng rực đấy, hận không thể lột sạch quần áo trên người Hà Tĩnh Tình.
Cảm nhận được ánh mắt có ý đồ xấu của Hồ Bưu.
Sắc mặt Hà Tình Tình khẽ biến, nhưng vẫn kiên trì, đi lên tự mình giới thiệu nói: "Chào Hồ tổng, chúng tôi ở bộ phận kinh doanh của tập đoàn Lâm Thị, tôi tên là Hà Tình Tình, anh này là..." Thế nhưng, Hà Tình Tình còn chưa nói hết câu đã bị Hồ Bưu ngắt lời.
"Hà Tình Tình phải không?
Nào, chúng ta có chuyện gì thì ngồi xuống trước đã rồi nói!"
Hồ Bưu từ trên ghế đứng dậy, rất nhiệt tình mời Hà Tình Tình đi tới ghế số pha tiếp khách ở bên cạnh.
Thấy vậy.
Hà Tình Tình cũng không tiện từ chối, đành phải đi lên trước với Hồ Bưu.
Còn về Diệp Thu, anh đã bị Hồ Bưu coi như không khí rồi.
Đi tới số pha đằng trước ngồi xuống.
Hà Tình Tình đang định để Diệp Thu cũng qua đây ngồi.
Thế nào lại thành Hồ Bưu ngồi bên cạnh Hà Tĩnh Tình, nhìn Hà Tình Tình, gương mặt tươi cười hỏi: "Cô Hà uống trà không?
Hay là cà phê?
Tôi lập tức cho thư ký đi chuẩn bị."
"Hồ tổng, không cần phiền thế đâu!"
Hà Tình Tình vội vàng lắc đầu, từ chối nói.
Sau đó, trong mắt cô xoẹt qua một tia nghi ngờ.
Nghe nói Hồ Bưu là một người cực kỳ hung ác, trước kia người của Lâm thị tới đòi tiền đều bị gã ta chửi cho một trận, sau đó đuổi ra ngoài.
Sao hôm nay lại cư xử với mình nhiệt tình như vậy?
"Không biết hôm nay cô Hà tới tìm tôi, là có việc gì vậy?"
Hồ Bưu tươi cười hỏi.
Mà từ đầu tới giờ, hai mắt gã ta vẫn nhìn chằm chằm Hà Tình Tình, chỉ còn thiếu mỗi nước móc mắt ra rồi gắn lên người Hà Tình Tình thôi.
Chúng tôi là người của tập đoàn Lâm thị!"
Hà Tình Tình thấy trước bàn lễ tân là một cô gái, lúc này mới dám đi lên, hỏi.
"Tập đoàn Lâm thị?
À, các cô lại tới đòi nợ đúng không! Người lần trước tới đã ra viện chưa?
Hồ tổng của chúng tôi đang ở phòng làm việc, chẳng qua là các cô có can đảm đi hay không thôi!"
Cô gái ở quầy lễ tân cười khinh bỉ, khuôn mặt coi thường nói.
"Tôi..." Hà Tình Tình biến sắc, lộ ra vẻ khiếp đảm.
Diệp Thu nhẹ nhàng vỗ cánh tay của Hà Tình Tình, ý bảo cô lui về phía sau, sau đó anh đi lên trước nhìn lễ tân, bình thản nói: "Dẫn đường đi!"
"Ô?
Xem ra lại có một Lăng Đầu Thanh tới nữa a, được, nếu anh đã có gan thì tôi sẽ dẫn các người đi, chỉ mong rằng lát nữa các người đừng có hối hận, đi theo tôi!"
Cô lễ tân xen thường cười, sau đó đứng lên, vặn vẹo cái eo rồi đi trước dẫn đường.
Thấy vậy.
Diệp Thu đi theo sau.
Hà Tình Tình cắn chặt răng, chỉ có thể đi cùng.
Chỉ chốc lát sau.
Ba người đã đi tới cái gọi là cửa phòng tổng giám đốc.
Cô lễ tân để Diệp Thu và Hà Tình Tình ở ngoài cửa đợi, sau đó trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Khoảng mấy phút sau.
Cô lễ tân đi ra, nhìn hai người rồi nói: "Vào đi, Hồ tổng đã đồng ý gặp hai người!"
Nghe thấy vậy.
Diệp Thu không nói hai lời, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Hà Tình Tình không dám ở ngoài này một mình, đành vội vàng đi theo vào... Trong phòng làm việc.
Một người đàn ông mặc áo cộc tay màu đen, cường tráng, để đầu cua đang ngồi trên ghế ông chủ.
Trên cổ gã ta, còn đeo một chiếc vòng vàng to.
Lúc này gã ta đang dựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo, bàn tay đang vận về quả óc chó, vẻ mặt kiêu ngạo.
Một bộ dạng không sợ trời không sợ đất điển hình.
Mà gã, chính là ông chủ của công ty Khải Long, Hồ Bưu! Thấy Diệp Thu và Hà Tình Tình đi vào.
Hồ Bưu chỉ liếc qua Diệp Thu một cái, sau đó đặt ánh mắt ở trên người Hà Tình Tình.
Gã ta như là đang thưởng thức con mồi vậy, nhìn Hà Tình Tình từ đầu tới chân một lượt, trong mắt gã ta đã tràn đầy hứng thú...
Nói thật.
Hồ Bưu đã từng chơi đùa rất nhiều phụ nữ, nhưng đều là kiểu lẳng lơ gợi cảm giống như cô lễ tân vừa nãy kia.
Còn nữ sinh điềm đạm thanh tú như Hà Tình Tình đây thì gã ta mới gặp lần đầu.
Cho nên giờ phút này trong lòng gà ta đã dâng lên dục vọng mãnh liệt.
Ánh mắt nóng rực đấy, hận không thể lột sạch quần áo trên người Hà Tĩnh Tình.
Cảm nhận được ánh mắt có ý đồ xấu của Hồ Bưu.
Sắc mặt Hà Tình Tình khẽ biến, nhưng vẫn kiên trì, đi lên tự mình giới thiệu nói: "Chào Hồ tổng, chúng tôi ở bộ phận kinh doanh của tập đoàn Lâm Thị, tôi tên là Hà Tình Tình, anh này là..." Thế nhưng, Hà Tình Tình còn chưa nói hết câu đã bị Hồ Bưu ngắt lời.
"Hà Tình Tình phải không?
Nào, chúng ta có chuyện gì thì ngồi xuống trước đã rồi nói!"
Hồ Bưu từ trên ghế đứng dậy, rất nhiệt tình mời Hà Tình Tình đi tới ghế số pha tiếp khách ở bên cạnh.
Thấy vậy.
Hà Tình Tình cũng không tiện từ chối, đành phải đi lên trước với Hồ Bưu.
Còn về Diệp Thu, anh đã bị Hồ Bưu coi như không khí rồi.
Đi tới số pha đằng trước ngồi xuống.
Hà Tình Tình đang định để Diệp Thu cũng qua đây ngồi.
Thế nào lại thành Hồ Bưu ngồi bên cạnh Hà Tĩnh Tình, nhìn Hà Tình Tình, gương mặt tươi cười hỏi: "Cô Hà uống trà không?
Hay là cà phê?
Tôi lập tức cho thư ký đi chuẩn bị."
"Hồ tổng, không cần phiền thế đâu!"
Hà Tình Tình vội vàng lắc đầu, từ chối nói.
Sau đó, trong mắt cô xoẹt qua một tia nghi ngờ.
Nghe nói Hồ Bưu là một người cực kỳ hung ác, trước kia người của Lâm thị tới đòi tiền đều bị gã ta chửi cho một trận, sau đó đuổi ra ngoài.
Sao hôm nay lại cư xử với mình nhiệt tình như vậy?
"Không biết hôm nay cô Hà tới tìm tôi, là có việc gì vậy?"
Hồ Bưu tươi cười hỏi.
Mà từ đầu tới giờ, hai mắt gã ta vẫn nhìn chằm chằm Hà Tình Tình, chỉ còn thiếu mỗi nước móc mắt ra rồi gắn lên người Hà Tình Tình thôi.
Bình luận facebook