Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63 An toàn quan trọng hơn!"
*Chương có nội dung hình ảnh
Nghe rõ rồi thì mau cút đi, nhân lúc tâm trạng của bản đại gia đang tốt, nếu không bản đại gia cho cậu giống với người lần trước, từ chỗ này khóc lóc mà bò ra ngoài!"
Hồ Bưu liếc Diệp Thu một cái, cực kỳ hung hăng nói.
Vừa nghe thấy câu này.
Hà Tình Tình đã sợ đến mức khuôn mặt nhỏ biến sắc, vội vàng kéo cánh tay của Diệp Thu, nói: "Diệp Thu, chúng ta mau đi thôi!"
Nói xong, Hà Tĩnh Tình liền muốn kéo Diệp Thu rời đi.
Diệp Thu Vốn muốn động thủ luôn, nhưng cân nhắc tới việc tình cảnh máu me có thể làm cô gái ngây thơ này sợ, anh quyết định tạm thời tha cho Hồ Bưu, rồi lại tìm cơ hội khác.
Cứ như vậy.
Diệp Thu bị Hà Tình Tình kéo ra đến cửa phòng làm việc, đang chuẩn bị rời đi.
Thì đúng lúc này.
Hồ Bưu ngồi trên sô pha cười khinh bỉ một cái, nhìn bóng lưng Diệp Thu, gương mặt tràn đầy khinh thường nói: "Đầu năm nay, a miêu a cầu gì cũng dám tới cửa đòi nợ, cũng không nhìn lại mình xem mình là cái gì, tôi nói cho hai câu đã sợ chạy mất dép, nhát gan như thế mà cũng không biết ngượng tới cửa đòi nợ?
Tôi nhổ vào, đúng là cái đồ oắt con!"
Nghe thấy vậy.
Diệp Thu đứng lại, trong mắt xoẹt qua một tia sắc bén.
Bất quá anh không quay đầu lại, mà mặc cho Hà Tình Tình kéo đi, đi ra bên ngoài.
Đi tới cửa của công ty Khải Long.
Hà Tình Tình vội vàng thả cánh tay Diệp Thu ra, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên.
Diệp Thu nhìn Hà Tình Tình, nghi hoặc nói: "Cố định cứ thế mà quay về à?"
"Không quay về còn có thể làm gì được a, anh thấy đấy Hồ tổng đó bộ dạng hung thần ác sát, lại nhìn đám người trong công ty anh ta, cho dù chúng ta có tiếp tục đòi nợ thì chắc chắn cũng sẽ bị đánh gãy chân!"
Hà Tình Tình chu miệng, vẫn còn hơi sợ hãi nói.
"Ừ, cô nói cũng có lý!"
Diệp Thu gật đầu như là đang nghĩ tới cái gì đó.
"Cho nên, chúng ta cứ quay về công ty trước, cùng lắm thì...mất việc, an toàn quan trọng hơn!"
Hà Tình Tình bất đắc dĩ nói.
Diệp Thu lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua giờ giấc, khuôn mặt áy náy nói: "Cái đó, hay là cô về trước đi, buổi sáng tôi đến muộn nên để quên cục sạc điện thoại ở nhà rồi, bây giờ chẳng phải là sắp tới giờ nghỉ trưa à, tôi tiện thể về nhà lấy!"
"Thế thì được, anh về trước đi!"
Hà Tình Tình cũng không nghĩ nhiều, gật gật đầu, giơ tay vẫy một chiếc taxi rồi ngồi lên xe.
Nhìn theo xe taxi đi xa.
Diệp Thu híp mắt, sau đó trực tiếp xoay người đi thẳng vào công ty Khải Long.
Lúc đi qua bàn lễ tân.
Cô gái trước bàn lễ tân nhìn thấy Diệp Thu lại quay vào một lần nữa, cũng sửng sốt, hoài nghi nói: "Này, sao anh còn dám quay lại vậy?"
Lần này Diệp Thu căn bản không để ý đến cô ta, đi thẳng tới văn phòng của tổng giám đốc.
Trong văn phòng.
Hồ Bưu ngồi trên sô pha, rót cho mình một chén trà, gã ta vừa uống trà vừa nghĩ xem làm thế nào để đưa Hà Tình Tình lên giường.
Bởi vì từ sau khi gặp được Hà Tình Tình, trong lòng gà ta ngứa ngáy khó chịu, cực kỳ muốn có được Hà Tình Tình.
Nhưng đúng lúc này.
"Phanh!"
Một tiếng vang lớn bất ngờ vang lên.
Cánh cửa văn phòng bị người ở bên ngoài một chân đạp ra.
Hồ Bưu đang suy nghĩ đến chuyện xấu xa thì giật mình, tay run run, nước trà bắn ra ngoài tay.
"Ngao!"
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm.
Hồ Bưu ăn đau nên thả chén trà ra, sau đó ôm tay mình kịch liệt thổi.
Một lúc sau, mới xem như là đỡ hơn.
Hồ Bưu ngẩng đầu, hai mắt tràn đầy lửa giận, hung hăng trừng mắt nhìn ra cửa.
Gã ta muốn nhìn xem, là đứa nào không biết sống chết, lại dám đạp cửa của mình.
Thế nhưng.
Nghe rõ rồi thì mau cút đi, nhân lúc tâm trạng của bản đại gia đang tốt, nếu không bản đại gia cho cậu giống với người lần trước, từ chỗ này khóc lóc mà bò ra ngoài!"
Hồ Bưu liếc Diệp Thu một cái, cực kỳ hung hăng nói.
Vừa nghe thấy câu này.
Hà Tình Tình đã sợ đến mức khuôn mặt nhỏ biến sắc, vội vàng kéo cánh tay của Diệp Thu, nói: "Diệp Thu, chúng ta mau đi thôi!"
Nói xong, Hà Tĩnh Tình liền muốn kéo Diệp Thu rời đi.
Diệp Thu Vốn muốn động thủ luôn, nhưng cân nhắc tới việc tình cảnh máu me có thể làm cô gái ngây thơ này sợ, anh quyết định tạm thời tha cho Hồ Bưu, rồi lại tìm cơ hội khác.
Cứ như vậy.
Diệp Thu bị Hà Tình Tình kéo ra đến cửa phòng làm việc, đang chuẩn bị rời đi.
Thì đúng lúc này.
Hồ Bưu ngồi trên sô pha cười khinh bỉ một cái, nhìn bóng lưng Diệp Thu, gương mặt tràn đầy khinh thường nói: "Đầu năm nay, a miêu a cầu gì cũng dám tới cửa đòi nợ, cũng không nhìn lại mình xem mình là cái gì, tôi nói cho hai câu đã sợ chạy mất dép, nhát gan như thế mà cũng không biết ngượng tới cửa đòi nợ?
Tôi nhổ vào, đúng là cái đồ oắt con!"
Nghe thấy vậy.
Diệp Thu đứng lại, trong mắt xoẹt qua một tia sắc bén.
Bất quá anh không quay đầu lại, mà mặc cho Hà Tình Tình kéo đi, đi ra bên ngoài.
Đi tới cửa của công ty Khải Long.
Hà Tình Tình vội vàng thả cánh tay Diệp Thu ra, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên.
Diệp Thu nhìn Hà Tình Tình, nghi hoặc nói: "Cố định cứ thế mà quay về à?"
"Không quay về còn có thể làm gì được a, anh thấy đấy Hồ tổng đó bộ dạng hung thần ác sát, lại nhìn đám người trong công ty anh ta, cho dù chúng ta có tiếp tục đòi nợ thì chắc chắn cũng sẽ bị đánh gãy chân!"
Hà Tình Tình chu miệng, vẫn còn hơi sợ hãi nói.
"Ừ, cô nói cũng có lý!"
Diệp Thu gật đầu như là đang nghĩ tới cái gì đó.
"Cho nên, chúng ta cứ quay về công ty trước, cùng lắm thì...mất việc, an toàn quan trọng hơn!"
Hà Tình Tình bất đắc dĩ nói.
Diệp Thu lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua giờ giấc, khuôn mặt áy náy nói: "Cái đó, hay là cô về trước đi, buổi sáng tôi đến muộn nên để quên cục sạc điện thoại ở nhà rồi, bây giờ chẳng phải là sắp tới giờ nghỉ trưa à, tôi tiện thể về nhà lấy!"
"Thế thì được, anh về trước đi!"
Hà Tình Tình cũng không nghĩ nhiều, gật gật đầu, giơ tay vẫy một chiếc taxi rồi ngồi lên xe.
Nhìn theo xe taxi đi xa.
Diệp Thu híp mắt, sau đó trực tiếp xoay người đi thẳng vào công ty Khải Long.
Lúc đi qua bàn lễ tân.
Cô gái trước bàn lễ tân nhìn thấy Diệp Thu lại quay vào một lần nữa, cũng sửng sốt, hoài nghi nói: "Này, sao anh còn dám quay lại vậy?"
Lần này Diệp Thu căn bản không để ý đến cô ta, đi thẳng tới văn phòng của tổng giám đốc.
Trong văn phòng.
Hồ Bưu ngồi trên sô pha, rót cho mình một chén trà, gã ta vừa uống trà vừa nghĩ xem làm thế nào để đưa Hà Tình Tình lên giường.
Bởi vì từ sau khi gặp được Hà Tình Tình, trong lòng gà ta ngứa ngáy khó chịu, cực kỳ muốn có được Hà Tình Tình.
Nhưng đúng lúc này.
"Phanh!"
Một tiếng vang lớn bất ngờ vang lên.
Cánh cửa văn phòng bị người ở bên ngoài một chân đạp ra.
Hồ Bưu đang suy nghĩ đến chuyện xấu xa thì giật mình, tay run run, nước trà bắn ra ngoài tay.
"Ngao!"
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm.
Hồ Bưu ăn đau nên thả chén trà ra, sau đó ôm tay mình kịch liệt thổi.
Một lúc sau, mới xem như là đỡ hơn.
Hồ Bưu ngẩng đầu, hai mắt tràn đầy lửa giận, hung hăng trừng mắt nhìn ra cửa.
Gã ta muốn nhìn xem, là đứa nào không biết sống chết, lại dám đạp cửa của mình.
Thế nhưng.