Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69 Ánh mắt mọi người tràn đầy hâm mộ.
*Chương có nội dung hình ảnh
Chẳng mấy chốc, trên hàng lang chỉ còn lại Diệp Thu và Hà Tình Tình.
"Diệp Thu, tôi... Tôi được chuyển lên chính thức rồi à?"
Hà Tình Tình nhìn Diệp Thu, có chút không dám tin hỏi.
"Tất nhiều rồi, chúc mừng cô a!"
Diệp Thu mỉm cười nói.
"Thật tốt quá, tôi thật sự đã đợi ngày này lâu lắm lâu lắm rồi!"
Hai mắt Hà Tình Tình đỏ hoe, vẻ mặt kích động nói.
Dù sao thì ở tập đoàn Lâm thị, phúc lợi đãi ngộ dành cho nhân viên chính thức tốt hơn nhân viên thực tập nhiều.
Không nói đến năm quỹ bảo hiểm và một quỹ nhà ở.
Chỉ tính riêng tiền lương hàng tháng đã hơn hai ngàn! Điều này đối với một người không giàu có, cấp bách cần tiền như Hà Tình Tình mà nói, quả thực chính là một tin cực kỳ tốt.
Cho nên giờ phút này, khỏi nói Hà Tình Tình vui mừng cỡ nào.
Tất nhiên, cái gọi là uống nước không quên người đào giếng.
Hà Tình Tình cũng biết, bản thân mình có thể chuyển lên làm nhân viên chính thức là may nhờ có Diệp Thu.
Vì thế cô nhìn Diệp Thu, khuôn mặt cảm kích nói: "Diệp Thu, lần này may mà có anh, nếu không tôi đã bị đuổi việc thật rồi. Thế này đi, tối nay tan làm anh có rảnh không?
Tôi mời anh đi ăn cơm, tỏ lòng cảm ơn!"
"Đồng nghiệp với nhau, không cần khách khí thế đầu nhỉ?"
Diệp Thu mỉm cười nói.
"Không được, nhất định cần, anh không được từ chối tôi, nếu không sau này tôi sẽ không còn mặt mũi nào mà gặp anh nữa!"
Hà Tình Tình cong cong cái miệng, kiên trì nói.
"Được rồi, thế tối nay cô sắp xếp đi!"
Diệp Thu bất đắc dĩ lắc đầu cười.
"Được, quyết định thể nha!"
Hà Tình Tình gật đầu, vui vẻ nói.
Buổi chiều.
Tin tức Diệp Thu đã thành công đòi về số tiền nợ một trăm vạn cho công ty nhanh chóng được truyền khắp Lâm thị.
Mặc dù một trăm vạn đối với công ty lớn như Lâm thị căn bản không tính là
o
Nhưng bản thân chuyện này, lại cực kỳ có độ khó.
Tiếng xấu của công ty Khải Long, hơn tám mươi phần trăm nhân viên trong Lâm thị từng nghe nói qua.
Hơn nữa lúc trước Lâm thị vì đòi được tiền nợ, còn ra một cái hứa hẹn với toàn bộ người trong công ty rằng, nếu ai có thể đòi được số tiền nợ của công ty Khải Long về, thì sẽ được trích mười phần trăm tiền thưởng.
Trích phần trăm của một trăm vạn, đó là cả mười vạn đấy.
Điều này đối với phần lớn nhân viên trong công ty mà nói, cực kỳ có sức hấp dẫn. Cho nên đường thời có rất nhiều người xung phong nhận việc, đi trước thử nghiệm.
Kết quả, bọn họ đều bị đuổi về, bộ dạng đặc biệt nhếch nhác.
Thế mà bây giờ.
Khi bọn họ biết được Diệp Thu đã đòi được tiền nợ của công ty Khải Long về, vẫn là có chút khiếp sợ.
Vi thé.
Ngắn ngủi một buổi chiều.
Diệp Thu, một nhân viên mới vừa mới vào làm chưa được một ngày, lại trở thành người được thảo luận nhiều nhất trong tập đoàn Lâm thị.
Còn thân là đương sự Diệp Thu, ngồi trước bàn làm việc, gương mặt buồn thiu nhìn chằm chằm máy tính, hiển nhiên là vẫn chưa biết mình đã nổi tiếng rồi.
Đúng lúc này, Lý Soái ôm một túi tài liệu đi tới trước bàn của Diệp Thu.
Anh ta đặt túi tài liệu lên trên bàn của Diệp Thu, sắc mặt khó coi nói: "Diệp Thu, đây là trích phần trăm kinh doanh của cậu, tổng cộng là mười vạn, cậu mở ra đếm đi!"
Nghe thấy lời này.
Nháy mắt, tất cả mọi người của bộ phận kinh doanh đều nhìn về phía Diệp Thu.
Diệp Thu mở túi tài liệu ra, tất cả đổ lên trên bàn.
Quả nhiên, tổng cộng mười bốn tờ một trăm tệ, mỗi bó một vạn, cộng lại vừa tròn mười vạn.
Thấy vậy.
Ánh mắt mọi người tràn đầy hâm mộ.
Kia là mười vạn đấy, sắp bằng một năm tiền lương của bọn họ rồi.
Còn Diệp Thu, vừa tới được một ngày, đã lời được mười vạn.
Điều này làm cho bọn họ ước ao ghen tị chết mất thôi.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả Lý Soái, giờ phút này đang nhìn vào mười vạn đồng, cũng có chút đỏ mắt.
Chẳng mấy chốc, trên hàng lang chỉ còn lại Diệp Thu và Hà Tình Tình.
"Diệp Thu, tôi... Tôi được chuyển lên chính thức rồi à?"
Hà Tình Tình nhìn Diệp Thu, có chút không dám tin hỏi.
"Tất nhiều rồi, chúc mừng cô a!"
Diệp Thu mỉm cười nói.
"Thật tốt quá, tôi thật sự đã đợi ngày này lâu lắm lâu lắm rồi!"
Hai mắt Hà Tình Tình đỏ hoe, vẻ mặt kích động nói.
Dù sao thì ở tập đoàn Lâm thị, phúc lợi đãi ngộ dành cho nhân viên chính thức tốt hơn nhân viên thực tập nhiều.
Không nói đến năm quỹ bảo hiểm và một quỹ nhà ở.
Chỉ tính riêng tiền lương hàng tháng đã hơn hai ngàn! Điều này đối với một người không giàu có, cấp bách cần tiền như Hà Tình Tình mà nói, quả thực chính là một tin cực kỳ tốt.
Cho nên giờ phút này, khỏi nói Hà Tình Tình vui mừng cỡ nào.
Tất nhiên, cái gọi là uống nước không quên người đào giếng.
Hà Tình Tình cũng biết, bản thân mình có thể chuyển lên làm nhân viên chính thức là may nhờ có Diệp Thu.
Vì thế cô nhìn Diệp Thu, khuôn mặt cảm kích nói: "Diệp Thu, lần này may mà có anh, nếu không tôi đã bị đuổi việc thật rồi. Thế này đi, tối nay tan làm anh có rảnh không?
Tôi mời anh đi ăn cơm, tỏ lòng cảm ơn!"
"Đồng nghiệp với nhau, không cần khách khí thế đầu nhỉ?"
Diệp Thu mỉm cười nói.
"Không được, nhất định cần, anh không được từ chối tôi, nếu không sau này tôi sẽ không còn mặt mũi nào mà gặp anh nữa!"
Hà Tình Tình cong cong cái miệng, kiên trì nói.
"Được rồi, thế tối nay cô sắp xếp đi!"
Diệp Thu bất đắc dĩ lắc đầu cười.
"Được, quyết định thể nha!"
Hà Tình Tình gật đầu, vui vẻ nói.
Buổi chiều.
Tin tức Diệp Thu đã thành công đòi về số tiền nợ một trăm vạn cho công ty nhanh chóng được truyền khắp Lâm thị.
Mặc dù một trăm vạn đối với công ty lớn như Lâm thị căn bản không tính là
o
Nhưng bản thân chuyện này, lại cực kỳ có độ khó.
Tiếng xấu của công ty Khải Long, hơn tám mươi phần trăm nhân viên trong Lâm thị từng nghe nói qua.
Hơn nữa lúc trước Lâm thị vì đòi được tiền nợ, còn ra một cái hứa hẹn với toàn bộ người trong công ty rằng, nếu ai có thể đòi được số tiền nợ của công ty Khải Long về, thì sẽ được trích mười phần trăm tiền thưởng.
Trích phần trăm của một trăm vạn, đó là cả mười vạn đấy.
Điều này đối với phần lớn nhân viên trong công ty mà nói, cực kỳ có sức hấp dẫn. Cho nên đường thời có rất nhiều người xung phong nhận việc, đi trước thử nghiệm.
Kết quả, bọn họ đều bị đuổi về, bộ dạng đặc biệt nhếch nhác.
Thế mà bây giờ.
Khi bọn họ biết được Diệp Thu đã đòi được tiền nợ của công ty Khải Long về, vẫn là có chút khiếp sợ.
Vi thé.
Ngắn ngủi một buổi chiều.
Diệp Thu, một nhân viên mới vừa mới vào làm chưa được một ngày, lại trở thành người được thảo luận nhiều nhất trong tập đoàn Lâm thị.
Còn thân là đương sự Diệp Thu, ngồi trước bàn làm việc, gương mặt buồn thiu nhìn chằm chằm máy tính, hiển nhiên là vẫn chưa biết mình đã nổi tiếng rồi.
Đúng lúc này, Lý Soái ôm một túi tài liệu đi tới trước bàn của Diệp Thu.
Anh ta đặt túi tài liệu lên trên bàn của Diệp Thu, sắc mặt khó coi nói: "Diệp Thu, đây là trích phần trăm kinh doanh của cậu, tổng cộng là mười vạn, cậu mở ra đếm đi!"
Nghe thấy lời này.
Nháy mắt, tất cả mọi người của bộ phận kinh doanh đều nhìn về phía Diệp Thu.
Diệp Thu mở túi tài liệu ra, tất cả đổ lên trên bàn.
Quả nhiên, tổng cộng mười bốn tờ một trăm tệ, mỗi bó một vạn, cộng lại vừa tròn mười vạn.
Thấy vậy.
Ánh mắt mọi người tràn đầy hâm mộ.
Kia là mười vạn đấy, sắp bằng một năm tiền lương của bọn họ rồi.
Còn Diệp Thu, vừa tới được một ngày, đã lời được mười vạn.
Điều này làm cho bọn họ ước ao ghen tị chết mất thôi.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả Lý Soái, giờ phút này đang nhìn vào mười vạn đồng, cũng có chút đỏ mắt.
Bình luận facebook