Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73 Lên hết đi, phế thằng này cho tôi!"
*Chương có nội dung hình ảnh
Thanh niên tóc vàng thấy thanh niên trẻ đi qua, nhanh chóng nịnh nọt chào hỏi.
"U!"
Người thanh niên trẻ vô cùng kiêu ngạo gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Thu, vẻ mặt khinh thường nói: "Nhóc con, nghe bổn thiếu khuyên
một câu, thả tay ra, có lẽ hôm nay anh sẽ bình yên vô sự!"
"Nếu không thì sao?"
Diệp Thu quay đầu nhìn về phía chàng trai trẻ, bình thản hỏi.
"Nếu không?
Ha ha, nếu không thì bắt anh bò ra ngoài! Tôi nghĩ đang khỏe mạnh mà bị đánh gãy chân, tư vị này chắc là khó chịu lắm đấy nhỉ?
Anh có muốn nếm thử không?"
Chàng trai trẻ lạnh lùng cười một cái, kiêu ngạo nói.
"Đã nghe thấy chưa thằng nhãi con, mau thả ông đây ra, nếu không lão đại tôi tuyệt đối không tha cho anh!"
Thanh niên tóc vàng cũng kêu gào nói.
Nghe thấy vậy.
Trong mắt Diệp Thu xoẹt qua một tia sắc bén, sau đó anh nhìn chàng trai trẻ, khẽ nhếch khóe miệng, khuôn mặt nghiền ngẫm hỏi: "Cậu nói, là như này à?"
Dứt lời, Diệp Thu không nói hai lời trực tiếp giơ chân đạp vào đùi phải của thanh niên tóc vàng.
"Răng rắc!"
Chỉ nghe thấy một gãy xương thanh thúy vang lên.
Đùi phải của thanh niên tóc vàng đã bị Diệp Thu đạp gãy.
"Ngao!"
Một tiếng kêu thảm thiết lập tức vang vọng khắp quán cơm.
Thanh niên tóc vàng đau đớn ôm đùi phải ngã xuống đất, vừa kêu rên vừa lăn qua lăn lại.
Thấy một màn này.
Chàng trai trẻ ngây ngẩn cả người, ngay sau đó sắc mặt nhoáng cái trầm xuống.
Cậu gắt gao nhìn chòng trọc Diệp Thu, cắn răng tức giận nói: "Thằng ranh, anh tìm chết rồi!"
"Không không không, cậu đừng hiểu nhầm, tôi chỉ muốn nhìn xem là cái đánh gãy chân mà cậu nói và tôi nghĩ có giống nhau hay không thôi!"
Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch, vẻ mặt suy tư nói.
"Con mẹ nó giống nhau!"
Chàng trai trẻ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, sau đó trực tiếp quát lên với những thanh niên sau mình: "Còn ngẩn người ra đó là gì?
Lên hết đi, phế thằng này cho tôi!"
Những thanh niên tóc nhuộm năm màu sáu sắc nghe vậy, không nói hai lời, nhấc bàn ghế xông về phía Diệp Thu.
Những vị khách ăn cơm ở xung quanh thấy vậy sợ mang va vào người, nhanh chóng chạy đi.
Mà lúc này.
Một thanh niên tóc đỏ trong đó cầm một con dao dẫn đầu lao đến trước mặt Diệp Thu, sau đó nhắm vào eo Diệp Thu hung hăng đâm tới.
Thấy vậy.
Ánh mắt Diệp Thu xoẹt qua một tia sắc lạnh.
Lúc đầu anh chỉ định giáo huấn những người một chút thôi.
Nhưng bây giờ, những người này lại động đến dao, còn muốn phế mình.
Nếu đã như vậy, Diệp Thu còn khách khí với họ được nữa sao?
Nhìn thanh niên tóc đỏ xông vào mình đầu tiên.
Hai mắt Diệp Thu híp lại, sau đó anh nâng tay lên, một phát đã bắt được cổ tay cầm dao của thanh niên tóc đỏ, dùng sức bẻ ngoặt một cái.
"Răng rắc!"
Lực đạp khủng bố đó đã vặn gãy cổ tay của thanh niên tóc đỏ ngay tại chỗ.
Nhất thời, con dao rơi xuống đất.
Còn thanh niên tóc đỏ thì ôm lấy cổ tay mình kêu thảm ngã trên mặt đất.
Chỗ cổ tay đó nhìn vào đặc biệt khiếp người, xương cốt màu trắng đêm xuyên qua da, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.
Cảnh tượng này.
Đã chấn nhiếp hết đám thanh niên còn lại, ánh mắt nhìn vào Diệp Thu tràn ngập kiêng dè.
Sắc mặt chàng trai trẻ biến rồi lại biến, hung hăng liếc mắt nhìn đám thanh niên kia, phẫn nộ quát: "Còn ngẩn ra đó làm cái đéo gì?
Lên hết đi! Anh ta có lợi hại, còn một mình đánh được sáu người các câu chắc?
Nghe chàng trai trẻ nói vậy.
Thanh niên tóc vàng thấy thanh niên trẻ đi qua, nhanh chóng nịnh nọt chào hỏi.
"U!"
Người thanh niên trẻ vô cùng kiêu ngạo gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Thu, vẻ mặt khinh thường nói: "Nhóc con, nghe bổn thiếu khuyên
một câu, thả tay ra, có lẽ hôm nay anh sẽ bình yên vô sự!"
"Nếu không thì sao?"
Diệp Thu quay đầu nhìn về phía chàng trai trẻ, bình thản hỏi.
"Nếu không?
Ha ha, nếu không thì bắt anh bò ra ngoài! Tôi nghĩ đang khỏe mạnh mà bị đánh gãy chân, tư vị này chắc là khó chịu lắm đấy nhỉ?
Anh có muốn nếm thử không?"
Chàng trai trẻ lạnh lùng cười một cái, kiêu ngạo nói.
"Đã nghe thấy chưa thằng nhãi con, mau thả ông đây ra, nếu không lão đại tôi tuyệt đối không tha cho anh!"
Thanh niên tóc vàng cũng kêu gào nói.
Nghe thấy vậy.
Trong mắt Diệp Thu xoẹt qua một tia sắc bén, sau đó anh nhìn chàng trai trẻ, khẽ nhếch khóe miệng, khuôn mặt nghiền ngẫm hỏi: "Cậu nói, là như này à?"
Dứt lời, Diệp Thu không nói hai lời trực tiếp giơ chân đạp vào đùi phải của thanh niên tóc vàng.
"Răng rắc!"
Chỉ nghe thấy một gãy xương thanh thúy vang lên.
Đùi phải của thanh niên tóc vàng đã bị Diệp Thu đạp gãy.
"Ngao!"
Một tiếng kêu thảm thiết lập tức vang vọng khắp quán cơm.
Thanh niên tóc vàng đau đớn ôm đùi phải ngã xuống đất, vừa kêu rên vừa lăn qua lăn lại.
Thấy một màn này.
Chàng trai trẻ ngây ngẩn cả người, ngay sau đó sắc mặt nhoáng cái trầm xuống.
Cậu gắt gao nhìn chòng trọc Diệp Thu, cắn răng tức giận nói: "Thằng ranh, anh tìm chết rồi!"
"Không không không, cậu đừng hiểu nhầm, tôi chỉ muốn nhìn xem là cái đánh gãy chân mà cậu nói và tôi nghĩ có giống nhau hay không thôi!"
Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch, vẻ mặt suy tư nói.
"Con mẹ nó giống nhau!"
Chàng trai trẻ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, sau đó trực tiếp quát lên với những thanh niên sau mình: "Còn ngẩn người ra đó là gì?
Lên hết đi, phế thằng này cho tôi!"
Những thanh niên tóc nhuộm năm màu sáu sắc nghe vậy, không nói hai lời, nhấc bàn ghế xông về phía Diệp Thu.
Những vị khách ăn cơm ở xung quanh thấy vậy sợ mang va vào người, nhanh chóng chạy đi.
Mà lúc này.
Một thanh niên tóc đỏ trong đó cầm một con dao dẫn đầu lao đến trước mặt Diệp Thu, sau đó nhắm vào eo Diệp Thu hung hăng đâm tới.
Thấy vậy.
Ánh mắt Diệp Thu xoẹt qua một tia sắc lạnh.
Lúc đầu anh chỉ định giáo huấn những người một chút thôi.
Nhưng bây giờ, những người này lại động đến dao, còn muốn phế mình.
Nếu đã như vậy, Diệp Thu còn khách khí với họ được nữa sao?
Nhìn thanh niên tóc đỏ xông vào mình đầu tiên.
Hai mắt Diệp Thu híp lại, sau đó anh nâng tay lên, một phát đã bắt được cổ tay cầm dao của thanh niên tóc đỏ, dùng sức bẻ ngoặt một cái.
"Răng rắc!"
Lực đạp khủng bố đó đã vặn gãy cổ tay của thanh niên tóc đỏ ngay tại chỗ.
Nhất thời, con dao rơi xuống đất.
Còn thanh niên tóc đỏ thì ôm lấy cổ tay mình kêu thảm ngã trên mặt đất.
Chỗ cổ tay đó nhìn vào đặc biệt khiếp người, xương cốt màu trắng đêm xuyên qua da, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.
Cảnh tượng này.
Đã chấn nhiếp hết đám thanh niên còn lại, ánh mắt nhìn vào Diệp Thu tràn ngập kiêng dè.
Sắc mặt chàng trai trẻ biến rồi lại biến, hung hăng liếc mắt nhìn đám thanh niên kia, phẫn nộ quát: "Còn ngẩn ra đó làm cái đéo gì?
Lên hết đi! Anh ta có lợi hại, còn một mình đánh được sáu người các câu chắc?
Nghe chàng trai trẻ nói vậy.
Bình luận facebook