Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95 "Thế này còn tạm được!"
Nói xong, cô xoay người đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.
Đợi sau khi Hàn Tiêu Tiêu đi khỏi.
Triệu Khôn Sơn nhìn chiếc ghế trước mặt mình, hít sâu một hơi, sau đó cắn chặt răng, lấy đủ dũng khí, lúc này mới dám gọi điện thoại tới văn phòng cục trưởng, thật cẩn thận nói: "Cái kia...cục trưởng, tôi...Tôi lại mời Diệp tiên sinh tới cục cảnh sát chúng tôi uống trà, chắc ngài không để ý chứ?"
... Hiệu suất làm việc của Hàn Tiêu Tiêu rất nhanh.
Dưới sự trợ giúp của rất nhiều cảnh sát.
Cô đã thẩm vấn hết một lượt tất cả thành viên của Thanh Long Đường.
Kể cả Ngô Siêu cũng cho ghi chép tỉ mỉ lại rồi.
Cô muốn tìm ra chứng cứ từ trong đó, tìm được thì có thể có bằng chứng bắt Diệp Thu lại.
Thế nhưng, kết quả lại làm cô thất vọng.
Tất cả mọi người đều một mực chắc chắn, Diệp Thu không tham gia đánh nhau, chỉ tới để đánh bi a, trùng hợp có mặt ở hiện trường mà thôi.
Tất nhiên rồi, cho dù là Ngô Siêu cũng được, hay là những thành viên của Thanh Long Đường cũng thế.
Sở dĩ bọn họ nói vậy, đơn giản là vì đã bị thủ hạ của Diệp Thu cũng là bóng đen kia đánh cho sợ rồi.
Điều này làm cho bọn họ đều không dám khai Diệp Thu ra, nếu không quả thực là không thể tượng tượng nổi hậu quả.
Cứ như vậy, Hàn Tiêu Tiêu cũng không tìm thấy chứng cứ Diệp Thu tham gia đánh nhau, đành phải chịu thả người ra....Bên trong phòng thẩm vấn.
Sau khi Diệp Thu ghi chép xong, anh nhìn Hàn Tiêu Tiêu, nhếch miệng cười hỏi: "Hàn cảnh quan, xin hỏi tôi có thể đi được chưa?"
"Diệp Thu, anh đừng tưởng như này là đã xong. Anh đã liên tiếp cuốn vào hai vụ xã hội đen đánh nhau bằng hung khí, mặc dù tôi không có chứng cứ, nhưng anh vẫn là kẻ tình nghi. Về sau mỗi ngày anh có hành động gì, muốn làm cái gì, làm cái gì đều phải báo cáo cho tôi, đã nghe rõ chưa?"
Hàn Tiêu Tiêu lạnh lùng nói.
"Tại sao a?
Tôi cũng chẳng phải phạm nhân, cô đây là đang theo dõi tôi đó, hơn nữa còn là theo dõi phi pháp!"
Diệp Thu bĩu môi, không vui nói.
"Không tại sao gì hết, trước khi anh chưa rửa sạch được hiềm nghi, anh bắt buộc phải làm như vậy, trừ phi anh muốn để tôi mỗi ngày đều bắt anh về làm ghi chép, như thế anh có đồng ý không?"
Hàn Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn Diệp Thu, nói rất là cường thế.
Diệp Thu vừa nghe thấy lời này của Hàn Tiêu Tiêu, nhất là câu nói cuối cùng thì cũng sợ Hàn Tiêu Tiêu rồi.
Bởi vì anh tin, con hổ cái Hàn Tiêu Tiêu này nói được thì chắc chắn làm. được.
Nếu mỗi ngày đều bị dẫn tới cục cảnh sát làm ghi chép, thế thì dứt khoát là chẳng làm được gì nữa.
Nghĩ tới đây, Diệp Thu nhanh chóng lắc đầu, nói: "Đừng đừng đừng, chẳng qua chỉ là báo cáo hành tung của tôi thôi sao, cô đưa điện thoại cho tôi, tôi nhất định báo cáo đúng sự thật, báo cáo đúng giờ!"
"Thế này còn tạm được!"
Hàn Tiêu Tiêu trắng dã mắt nhìn Diệp Thu một cái, đọc cho Diệp Thu số điện thoại của mình, sau đó còn không quên cảnh cáo nói: "Báo cáo trung thực, đừng có mà nghĩ lừa tôi!"
"Nhất định rồi, tôi làm gì chắc chắc sẽ báo hết cho cô, dù sao thì tôi tuân theo pháp luật nhất!"
Diệp Thu liên tục gật đầu, nghiêm chỉnh nói.
....Ra khỏi cục cảnh sát.
Đã hơn mười giờ tối.
Diệp Thu nghĩ trước tiên là gọi điện thoại cho Lâm Thanh Nhã, xem xem Lâm Thanh Nhã đi tụ tập đã về chưa.
Nhưng mà, anh còn chưa kịp bấm số.
Lâm Thanh Nhã lại gọi cho anh trước.
Thấy vậy.
Sắc mặt Diệp Thu khẽ biến, thầm nghĩ tôi rồi.
Đoán chừng là Lâm Thanh Nhã thấy mình muốn thế này còn chưa về, chắc chắn là đã tức giận.
Lại thêm chuyện sáng nay mình đi muộn.
Xem ra lần này Lâm Thanh Nhã lại không có ấn tượng tốt với mình rồi.
Nhưng mà.
Đợi sau khi Hàn Tiêu Tiêu đi khỏi.
Triệu Khôn Sơn nhìn chiếc ghế trước mặt mình, hít sâu một hơi, sau đó cắn chặt răng, lấy đủ dũng khí, lúc này mới dám gọi điện thoại tới văn phòng cục trưởng, thật cẩn thận nói: "Cái kia...cục trưởng, tôi...Tôi lại mời Diệp tiên sinh tới cục cảnh sát chúng tôi uống trà, chắc ngài không để ý chứ?"
... Hiệu suất làm việc của Hàn Tiêu Tiêu rất nhanh.
Dưới sự trợ giúp của rất nhiều cảnh sát.
Cô đã thẩm vấn hết một lượt tất cả thành viên của Thanh Long Đường.
Kể cả Ngô Siêu cũng cho ghi chép tỉ mỉ lại rồi.
Cô muốn tìm ra chứng cứ từ trong đó, tìm được thì có thể có bằng chứng bắt Diệp Thu lại.
Thế nhưng, kết quả lại làm cô thất vọng.
Tất cả mọi người đều một mực chắc chắn, Diệp Thu không tham gia đánh nhau, chỉ tới để đánh bi a, trùng hợp có mặt ở hiện trường mà thôi.
Tất nhiên rồi, cho dù là Ngô Siêu cũng được, hay là những thành viên của Thanh Long Đường cũng thế.
Sở dĩ bọn họ nói vậy, đơn giản là vì đã bị thủ hạ của Diệp Thu cũng là bóng đen kia đánh cho sợ rồi.
Điều này làm cho bọn họ đều không dám khai Diệp Thu ra, nếu không quả thực là không thể tượng tượng nổi hậu quả.
Cứ như vậy, Hàn Tiêu Tiêu cũng không tìm thấy chứng cứ Diệp Thu tham gia đánh nhau, đành phải chịu thả người ra....Bên trong phòng thẩm vấn.
Sau khi Diệp Thu ghi chép xong, anh nhìn Hàn Tiêu Tiêu, nhếch miệng cười hỏi: "Hàn cảnh quan, xin hỏi tôi có thể đi được chưa?"
"Diệp Thu, anh đừng tưởng như này là đã xong. Anh đã liên tiếp cuốn vào hai vụ xã hội đen đánh nhau bằng hung khí, mặc dù tôi không có chứng cứ, nhưng anh vẫn là kẻ tình nghi. Về sau mỗi ngày anh có hành động gì, muốn làm cái gì, làm cái gì đều phải báo cáo cho tôi, đã nghe rõ chưa?"
Hàn Tiêu Tiêu lạnh lùng nói.
"Tại sao a?
Tôi cũng chẳng phải phạm nhân, cô đây là đang theo dõi tôi đó, hơn nữa còn là theo dõi phi pháp!"
Diệp Thu bĩu môi, không vui nói.
"Không tại sao gì hết, trước khi anh chưa rửa sạch được hiềm nghi, anh bắt buộc phải làm như vậy, trừ phi anh muốn để tôi mỗi ngày đều bắt anh về làm ghi chép, như thế anh có đồng ý không?"
Hàn Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn Diệp Thu, nói rất là cường thế.
Diệp Thu vừa nghe thấy lời này của Hàn Tiêu Tiêu, nhất là câu nói cuối cùng thì cũng sợ Hàn Tiêu Tiêu rồi.
Bởi vì anh tin, con hổ cái Hàn Tiêu Tiêu này nói được thì chắc chắn làm. được.
Nếu mỗi ngày đều bị dẫn tới cục cảnh sát làm ghi chép, thế thì dứt khoát là chẳng làm được gì nữa.
Nghĩ tới đây, Diệp Thu nhanh chóng lắc đầu, nói: "Đừng đừng đừng, chẳng qua chỉ là báo cáo hành tung của tôi thôi sao, cô đưa điện thoại cho tôi, tôi nhất định báo cáo đúng sự thật, báo cáo đúng giờ!"
"Thế này còn tạm được!"
Hàn Tiêu Tiêu trắng dã mắt nhìn Diệp Thu một cái, đọc cho Diệp Thu số điện thoại của mình, sau đó còn không quên cảnh cáo nói: "Báo cáo trung thực, đừng có mà nghĩ lừa tôi!"
"Nhất định rồi, tôi làm gì chắc chắc sẽ báo hết cho cô, dù sao thì tôi tuân theo pháp luật nhất!"
Diệp Thu liên tục gật đầu, nghiêm chỉnh nói.
....Ra khỏi cục cảnh sát.
Đã hơn mười giờ tối.
Diệp Thu nghĩ trước tiên là gọi điện thoại cho Lâm Thanh Nhã, xem xem Lâm Thanh Nhã đi tụ tập đã về chưa.
Nhưng mà, anh còn chưa kịp bấm số.
Lâm Thanh Nhã lại gọi cho anh trước.
Thấy vậy.
Sắc mặt Diệp Thu khẽ biến, thầm nghĩ tôi rồi.
Đoán chừng là Lâm Thanh Nhã thấy mình muốn thế này còn chưa về, chắc chắn là đã tức giận.
Lại thêm chuyện sáng nay mình đi muộn.
Xem ra lần này Lâm Thanh Nhã lại không có ấn tượng tốt với mình rồi.
Nhưng mà.
Bình luận facebook