Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96 Cô cũng không quá đề phòng.
Cuộc điện thoại này cũng không thể không nhận a.
Nếu như mình lại nghe điện thoại muộn, chắc chắn Lâm Thanh Nhã càng tức giận! Nghĩ tới đây.
Diệp Thu hít sâu một hơi, nhanh chóng bắt máy.
Cứ tưởng chắc chắn mình sẽ nhận một trận chất vấn lạnh lùng của Lâm Thanh Nhã.
Thế nào mà sau khi bắt máy, lại truyền tới một trận âm nhạc sôi nổi hỗn tạp, sau đó mới chuyển tới giọng nói yếu ớt vô lực của Lâm Thanh Nhã, giống như là giọng đã uống say: "Diệp Thu...Cứu tôi..." Tiếp sau đó, điện thoại liền bị cúp.
Sắc mặt Diệp Thu nháy mắt đã trầm xuống.
Rõ ràng, Lâm Thanh Nhã đã gặp rắc rối rồi! Nghĩ tới đây.
Đôi mắt Diệp Thu nháy mắt phủ đầy hàn quang, anh lập tức bấm số của người đàn ông đẹp trai.
"Alo, lão đại, sao nhanh thế này mà anh đã chủ động gọi điện cho em rồi vậy?
Lẽ nào là nhớ em à?"
Người đàn ông đẹp trai tươi cười trêu ghẹo nói.
"Hạn cho cậu trong thời gian nhắn nhất, tra ra vị trí hiện tại của vợ tôi, sau đó qua đây đón tôi!"
Diệp Thu lạnh lùng nói.
Người đàn ông đẹp trai vừa nghe giọng điệu của Diệp Thu, liền biết chắc chắn là xảy ra chuyện rồi. Anh lập tức nghiêm túc trở lại: "Em lập tức đi làm ngay!"
Sau đó, hai người cúp điện thoại.
Khoảng mười phút sau.
Một chiếc xe thể thao Bugatti Veyron phiên bản giới hạn dừng trước mặt Diệp Thu.
Cửa kính xe hạ xuống, người lái xe chính là người đàn ông đẹp trai.
ZLU
Diệp Thu không nói nhiều, trực tiếp mở cửa xe ra ngồi vào, bình tĩnh hỏi: "Đã tra ra chưa?"
"Em đã tra ra, bây giờ chị dâu đang ở quán bar Hoa Hồng Đêm, phòng 501!"
Người đàn ông đẹp trai gật đầu, trả lời.
"Xuất phát đi, đi với tốc độ nhanh nhất!"
Diệp Thu bình thản nói.
Nói xong, anh liền nhắm hai mắt lại, dựa lưng vào trên ghế.
Nhưng mà, đừng nhìn sắc mặt anh yên ả, thực tra trong lòng anh đã loạn lên từ lâu rồi.
Lâm Thanh Nhã là tất cả của anh, là người mà anh quan tâm nhất.
Nếu Lâm Thanh Nhã có xảy ra chuyện gì bất trắc, vậy thì anh cũng không biết mình sẽ làm ra hành động qua khích gì nữa! Nhìn bộ dạng của Diệp Thu.
Người đàn ông đẹp trai mấp máy môi, cũng không biết nên nói gì, anh lập tức tăng tốc xe, lái tới quán ba Hoa Hồng Đêm...Quán bar Hoa Hồng Đêm.
Là một trong những quán bar chiếm diện tích lớn, là khu vực có nhân khí cực cao ở Giang Bắc.
Nơi này trang trí theo phong cách thời thượng hoa lệ, rất được người trẻ yêu thích.
Cho nên vừa đến buổi tối, trên cơ bản thì cả quán bar đã ở trong tình trạng đông nghịt.
Giờ phút này, khu vực phòng riêng, phòng 501.
Hai mắt Lâm Thanh Nhã mơ mơ màng màng, cô tựa người trên sô pha, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Còn ý thức của cô, giờ phút này gần như là mơ hồ.
Vừa nãy gọi điện thoại cho Diệp Thu, đó là một chút tỉnh táo cuối cùng mà cô giữ lại được.
Cô có thể chắc chắn, trong ly rượu của mình đã bị người ta bỏ thuốc! Mà người bỏ thuốc, chính là bạn cấp ba lâu ngày không gặp của cô.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là một buổi gặp mặt bạn bè bình thường.
Cô cũng không quá đề phòng.
Nhưng không ngờ, cô lại trúng chiêu như thế này.
Nếu sớm biết như này.
Tối nay có nói gì cô cũng sẽ không tham gia cái gọi là gặp mặt bạn bè này.
Nhưng mà, bây giờ có nói gì thì cũng đều đã muộn.
Mắt thấy ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ.
Lâm Thanh Nhã chỉ có thể đặt hy vọng lên người Diệp Thu.
Mặc dù không biết vì sao lúc nãy khi cô gọi điện thoại xin giúp đỡ, người đầu tiên mà cô nghĩ tới là Diệp Thu.
Nhưng mà, bây giờ cô chỉ có thể mong Diệp Thu có thể đến kịp lúc.
Nếu không đợi đến khi thuốc hoàn toàn phát huy tác dụng, thì hết thảy đều xong rồi.
Giờ phút này, trong căn phòng.
Ngoại trừ Lâm Thanh Nhã, còn có hai nam một nữ.
Mà một người đàn ông trong số đó đeo mắt kính gọng vàng, mặc comle màu trắng.
Hai mắt hắn ta đang nhìn chằm chằm lên cơ thể mềm mại của Lâm Thanh Nhã, trong mắt tràn đầy ham muốn chiếm giữ.
Nếu như mình lại nghe điện thoại muộn, chắc chắn Lâm Thanh Nhã càng tức giận! Nghĩ tới đây.
Diệp Thu hít sâu một hơi, nhanh chóng bắt máy.
Cứ tưởng chắc chắn mình sẽ nhận một trận chất vấn lạnh lùng của Lâm Thanh Nhã.
Thế nào mà sau khi bắt máy, lại truyền tới một trận âm nhạc sôi nổi hỗn tạp, sau đó mới chuyển tới giọng nói yếu ớt vô lực của Lâm Thanh Nhã, giống như là giọng đã uống say: "Diệp Thu...Cứu tôi..." Tiếp sau đó, điện thoại liền bị cúp.
Sắc mặt Diệp Thu nháy mắt đã trầm xuống.
Rõ ràng, Lâm Thanh Nhã đã gặp rắc rối rồi! Nghĩ tới đây.
Đôi mắt Diệp Thu nháy mắt phủ đầy hàn quang, anh lập tức bấm số của người đàn ông đẹp trai.
"Alo, lão đại, sao nhanh thế này mà anh đã chủ động gọi điện cho em rồi vậy?
Lẽ nào là nhớ em à?"
Người đàn ông đẹp trai tươi cười trêu ghẹo nói.
"Hạn cho cậu trong thời gian nhắn nhất, tra ra vị trí hiện tại của vợ tôi, sau đó qua đây đón tôi!"
Diệp Thu lạnh lùng nói.
Người đàn ông đẹp trai vừa nghe giọng điệu của Diệp Thu, liền biết chắc chắn là xảy ra chuyện rồi. Anh lập tức nghiêm túc trở lại: "Em lập tức đi làm ngay!"
Sau đó, hai người cúp điện thoại.
Khoảng mười phút sau.
Một chiếc xe thể thao Bugatti Veyron phiên bản giới hạn dừng trước mặt Diệp Thu.
Cửa kính xe hạ xuống, người lái xe chính là người đàn ông đẹp trai.
ZLU
Diệp Thu không nói nhiều, trực tiếp mở cửa xe ra ngồi vào, bình tĩnh hỏi: "Đã tra ra chưa?"
"Em đã tra ra, bây giờ chị dâu đang ở quán bar Hoa Hồng Đêm, phòng 501!"
Người đàn ông đẹp trai gật đầu, trả lời.
"Xuất phát đi, đi với tốc độ nhanh nhất!"
Diệp Thu bình thản nói.
Nói xong, anh liền nhắm hai mắt lại, dựa lưng vào trên ghế.
Nhưng mà, đừng nhìn sắc mặt anh yên ả, thực tra trong lòng anh đã loạn lên từ lâu rồi.
Lâm Thanh Nhã là tất cả của anh, là người mà anh quan tâm nhất.
Nếu Lâm Thanh Nhã có xảy ra chuyện gì bất trắc, vậy thì anh cũng không biết mình sẽ làm ra hành động qua khích gì nữa! Nhìn bộ dạng của Diệp Thu.
Người đàn ông đẹp trai mấp máy môi, cũng không biết nên nói gì, anh lập tức tăng tốc xe, lái tới quán ba Hoa Hồng Đêm...Quán bar Hoa Hồng Đêm.
Là một trong những quán bar chiếm diện tích lớn, là khu vực có nhân khí cực cao ở Giang Bắc.
Nơi này trang trí theo phong cách thời thượng hoa lệ, rất được người trẻ yêu thích.
Cho nên vừa đến buổi tối, trên cơ bản thì cả quán bar đã ở trong tình trạng đông nghịt.
Giờ phút này, khu vực phòng riêng, phòng 501.
Hai mắt Lâm Thanh Nhã mơ mơ màng màng, cô tựa người trên sô pha, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Còn ý thức của cô, giờ phút này gần như là mơ hồ.
Vừa nãy gọi điện thoại cho Diệp Thu, đó là một chút tỉnh táo cuối cùng mà cô giữ lại được.
Cô có thể chắc chắn, trong ly rượu của mình đã bị người ta bỏ thuốc! Mà người bỏ thuốc, chính là bạn cấp ba lâu ngày không gặp của cô.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là một buổi gặp mặt bạn bè bình thường.
Cô cũng không quá đề phòng.
Nhưng không ngờ, cô lại trúng chiêu như thế này.
Nếu sớm biết như này.
Tối nay có nói gì cô cũng sẽ không tham gia cái gọi là gặp mặt bạn bè này.
Nhưng mà, bây giờ có nói gì thì cũng đều đã muộn.
Mắt thấy ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ.
Lâm Thanh Nhã chỉ có thể đặt hy vọng lên người Diệp Thu.
Mặc dù không biết vì sao lúc nãy khi cô gọi điện thoại xin giúp đỡ, người đầu tiên mà cô nghĩ tới là Diệp Thu.
Nhưng mà, bây giờ cô chỉ có thể mong Diệp Thu có thể đến kịp lúc.
Nếu không đợi đến khi thuốc hoàn toàn phát huy tác dụng, thì hết thảy đều xong rồi.
Giờ phút này, trong căn phòng.
Ngoại trừ Lâm Thanh Nhã, còn có hai nam một nữ.
Mà một người đàn ông trong số đó đeo mắt kính gọng vàng, mặc comle màu trắng.
Hai mắt hắn ta đang nhìn chằm chằm lên cơ thể mềm mại của Lâm Thanh Nhã, trong mắt tràn đầy ham muốn chiếm giữ.