Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66: Thì ra là cậu
Trong nhà vệ sinh tầng ba của công ty.
Cửa nhà vệ sinh khép hờ, ở cửa còn để một cái biển cảnh báo: đang tu sửa tạm dừng sử dụng.
Mà trong nhà vệ sinh nam, giờ phút này lại có sáu thân ảnh đứng ở đó.
Trong đó đứng đầu là một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ.
Nếu Diệp Thu mà ở đây, nhất định anh sẽ nhận ra.
Bởi vì người đàn ông này, chính là người bảo vệ mà sáng hôm qua khi anh lần đầu đến công ty đã chặn anh lại nhưng lại bị anh xoay vòng.
Người đó tên là Thu Khải Toàn, đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Lâm thị.
Nhưng bởi vì cậu của cậu ta là giám đốc bộ phận nhân sự của tập đoàn Lâm thị, cho nên ở trong công ty có thể nói cậu ta là làm mưa làm gió, ngay cả một vài giám đốc bộ phận cũng phải nể cậu ta vài phần.
Còn năm người còn lại, thì đều là những tên côn đồ nhuộm tóc lòe loẹt, miệng thì ngậm thuốc lá, căn bản không giống nhân viên làm việc trong tập đoàn Lâm thị.
Thu Khải Toàn liếc mắt nhìn năm tên côn đồ một cái, cười lạnh hỏi: "Đến hết rồi đúng không?
Đồ tôi cần đâu?"
"Đã chuẩn bị xong rồi ạ, bây giờ em sẽ đi lấy tới cho anh!"
Một tên côn đồ trong số đó nhếch miệng cười nói.
Tiếp theo cậu ta vội vàng xoay người đi vào một gian vệ sinh trong đó.
Chẳng mấy chốc.
Cậu ta đã xách một chiếc thùng nhựa màu xanh ra, đi tới trước mặt Thu Khải Toàn.
Mấy tên côn đồ còn lại thấy vậy, gương mặt nhoáng cái đầy vẻ ghét bỏ, một đám bịt mũi lại, vô thức bước lùi ra sau.
Bởi vì đồ trong cái thùng nhựa kia rất bẩn thỉu.
Nói trắng ra, chính là cứt và nước đái trộn vào, để cùng một chỗ thì thối lên đến tận trời.
Thu Khải Toàn thì ngược lại, như kiểu đã quen với cái này vậy. Cậu ta hung hăng liếc mấy tên côn đồ lùi về sau kia một cái, bất mãn hỏi: "Tránh cái gì mà tránh, tôi đâu có bắt các cậu ăn, còn lùi thêm bước nữa thì tôi sẽ cho các cậu nếm thử mùi vị này trước đấy!"
Vừa nghe thấy lời này của Thu Khải Toàn.
Mấy tên côn đồ kia đều sợ chết khiếp, vội vàng cười mỉa đi về chỗ.
"Anh Thu, anh kể chuyện thằng nhóc mà hôm nay anh giáo huấn đi, rốt cuộc cậu ta đã đắc tội anh thế nào vậy, anh làm thế này cũng ác quá đi?"
Một tên côn đồ trong đó chỉ chỉ thùng cứt đái, hơi kiêng dè hỏi.
"Cậu ta không có đắc tội tôi, tất cả đều là ý của cậu tôi, dù sao thì lát nữa các cậu đừng hạ thủ lưu tình là được. Hôm nay nhất định phải khiến cho cậu ta bò ra ngoài, sau khi xong việc, cậu của tôi sẽ thưởng thật xứng đáng!"
Thu Khải Toàn cười lạnh nói.
"Ha ha, anh Thu, anh yên tâm đi, chúng em chắc chắn sẽ đánh cậu ta ra cứt, đoán chừng sau ngày hôm nay, về sau mỗi lần thằng nhóc đó đi vào nhà vệ sinh đều sẽ có bóng ma tâm lý!"
Một tên côn đồ khác nhếch miệng cười nói.
"Cái tôi muốn chính là hiệu quả này! Tóm lại không cần khách khí, trừng trị thật mạnh là xong việc!"
Thu Khải Toàn khẽ nhếch ra một nụ cười dữ tợn, hung ác nói.
...Đi theo nam đeo kính dẫn đường.
Diệp Thu đi cùng cậu ta đến trước cửa nhà vệ sinh nam tầng ba.
"Này, người đó ở bên trong, anh vào đi!"
Nam đeo kính chỉ vào cánh cửa đang khép hờ của nhà vệ sinh, rồi nói.
"Ồ?
Cậu không vào với tôi sao?"
Diệp Thu híp híp mắt, vẻ mặt suy nghĩ hỏi.
"Tôi chỉ phụ trách dẫn đường, anh tự vào đi!"
Nam đeo kính lạnh lùng nói.
Nghe vậy.
Diệp Thu cười nhẹ, không để ý đến nam đeo kính nữa, anh trực tiếp xoay người đi vào trong nhà vệ sinh.
Nam đeo kính thấy vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh.
Cậu ta biết, lát nữa chắc chắn Diệp Thu sẽ gặp xui xẻo! Đẩy cửa ra, đi vào nhà vệ sinh.
Diệp Thu liền chú ý thấy đám người Thu Khải Toàn.
Cùng lúc đó.
Thu Khải Toàn cũng đã chú ý thấy Diệp Thu.
Trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau.
"Thì ra là anh!"
Sau đó hai người đều ngẩn ra, đồng thanh nói.
Rõ ràng.
Diệp Thu không ngờ là người muốn gặp mình sẽ là bảo vệ gác cửa ngày hôm qua.
Thu Khải Toàn cũng bất ngờ, Diệp Thu mà cậu bảo mình dạy dỗ lại chính là người đùa bỡn mình hôm qua.
Trong lúc nhất thời.
Vẻ mặt Thu Khải Toàn cũng rất hưng phấn, cười lạnh nói: "Tốt lắm, đúng là đi mòn gót giày không tìm thấy, bắt được lại không mất tí sức nào. Tôi còn đang sầu muộn không biết đi đâu tìm cậu, không ngờ cậu chính là Diệp Thu. Xem ra hôm nay tôi không tiếp đãi cậu tốt một tí thì thật đúng là có lỗi với duyên phận giữa chúng ta!"
"Ồ?
Anh muốn thế nào?"
Diệp Thu híp híp mắt, thản nhiên hỏi.
"Thế nào?
Ha ha..." Thu Khải Toàn và năm tên côn đồ sau lưng đều cười khẩy, nhìn Diệp Thu như nhìn người chết vậy.
Tiếp sau đó chỉ thấy sắc mặt Thu Khải Toàn chợt trầm xuống, phất tay với năm tên côn đồ sau lưng, ra lệnh: "Đi phá hỏng cửa cho tôi, tuyệt đối không được để cho anh ta chạy mất!"
Nghe thấy Thu Khải Toàn nói như vậy.
Hai tên côn đồ lập tức xông về phía buồng vệ sinh sau lưng Diệp Thu, sau đó đứng ở đấy, chặn đường lui của Diệp Thu.
"Diệp Thu, đừng trách anh đây tàn nhẫn, muốn trách thì phải trách cậu đã đắc tội phải người mà cậu không nên đắc tội!"
Thu Khải Toàn nhìn Diệp Thu, cười hèn mọn.
Sau đó anh ta xách cái thùng nhựa đựng đầy cứt và nước đái lên, đi tới trước mặt Diệp Thu, rất là kiêu ngạo nói: "Nếu như cậu muốn chịu ít nỗi đau da thịt, vậy thì tôi khuyên cậu tốt nhất là ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ đừng cử động, chỉ cần cậu ngoan ngoãn để tôi đổ thùng cứt đái này lên đầu cậu, có lẽ hôm nay cậu có thể không cần vào bệnh viện nằm một chuyến!"
Diệp Thu liếc mắt nhìn thùng nhựa trong tay Thu Khải Toàn, híp híp mắt, bình tĩnh hỏi: "Nếu mà tôi từ chối thì sao?"
"Từ chối hả?
Vậy thì chính là chết! Chẳng nhẽ cậu nghĩ hôm nay cậu đã đến đây rồi còn có thể đi ra toàn vẹn sao?
Đừng hòng! Cậu dám lộn xộn một tí, thì cậu chết chắc!"
Thu Khải Toàn khinh thường trợn mắt nhìn Diệp Thu một cái, sau đó nhìn về phía năm tên côn đồ, trực tiếp ra lệnh: "Các cậu mở to mắt ra mà nhìn cho tôi, nếu cậu ta dám nhúc nhích một cái thì đánh cho tôi, đánh đến khi vào viện thì thôi!"
"Vâng!"
Năm tên côn đồ gật đầu, sau đó đều nhìn về phía Diệp Thu với ánh mắt hằm hè.
"Diệp Thu, tiếp sai chính là để tôi tắm cho cậu rồi!"
Thu Khải Toàn nhìn Diệp Thu cười xấu xa, sau đó hai tay giơ thùng nhựa qua đỉnh đầu, đang chuẩn bị úp xuống đầu Diệp Thu.
Thấy thế.
Trong mắt Diệp Thu lóe lên một tia sắc bén.
Anh là vua của thế giới ngầm, sao có thể đứng yên cho người ta đổ thứ đồ dơ bẩn lên đầu mình chứ?
Vì thế, không cần Thu Khải Toàn bắt đầu ra tay.
Diệp Thu hành động trước một bước, nhấc chân lên, lấy tốc độ cực nhanh hung hăng dẫm lên chân trái của Thu Khải Toàn.
"Ngao!"
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm vì bị đau vang lên.
Vẻ mặt đau đớn của Thu Khải Toàn đều trở nên vặn vẹo, hai tay buông thõng, theo bản năng muốn bảo vệ chân trái của mình.
Thế nhưng, đừng quên là lúc này hai tay anh ta còn đang giơ thùng cứt đái đó.
Tay anh ta vừa thả ra một cái,
Thùng nước cứt đái đó lập tức bị đổ, chiếc thùng nhựa ngược lại úp lên đầu anh ta.
Diệp Thu nhanh chóng thu chân về, lùi về sau cách xa Thu Khải Toàn một khoảng cách nhất định.
Chỉ trong chớt mắt, đồ cứt đái đó đã đổ hết lên người Thu Khải Toàn.
Tắm cho Thu Khải Toàn một trận sạch sẽ! Nhất thời làm cho Thu Khải Toàn như nhảy vào trong hố phân vậy, toàn thân tỏa"mùi hương" ra bốn phía! Nếu bây giờ anh ta mà đi ra ngoài, đoán chừng tất cả chó quanh đây đều sẽ bị anh ta hấp dẫn!
Cửa nhà vệ sinh khép hờ, ở cửa còn để một cái biển cảnh báo: đang tu sửa tạm dừng sử dụng.
Mà trong nhà vệ sinh nam, giờ phút này lại có sáu thân ảnh đứng ở đó.
Trong đó đứng đầu là một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ.
Nếu Diệp Thu mà ở đây, nhất định anh sẽ nhận ra.
Bởi vì người đàn ông này, chính là người bảo vệ mà sáng hôm qua khi anh lần đầu đến công ty đã chặn anh lại nhưng lại bị anh xoay vòng.
Người đó tên là Thu Khải Toàn, đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Lâm thị.
Nhưng bởi vì cậu của cậu ta là giám đốc bộ phận nhân sự của tập đoàn Lâm thị, cho nên ở trong công ty có thể nói cậu ta là làm mưa làm gió, ngay cả một vài giám đốc bộ phận cũng phải nể cậu ta vài phần.
Còn năm người còn lại, thì đều là những tên côn đồ nhuộm tóc lòe loẹt, miệng thì ngậm thuốc lá, căn bản không giống nhân viên làm việc trong tập đoàn Lâm thị.
Thu Khải Toàn liếc mắt nhìn năm tên côn đồ một cái, cười lạnh hỏi: "Đến hết rồi đúng không?
Đồ tôi cần đâu?"
"Đã chuẩn bị xong rồi ạ, bây giờ em sẽ đi lấy tới cho anh!"
Một tên côn đồ trong số đó nhếch miệng cười nói.
Tiếp theo cậu ta vội vàng xoay người đi vào một gian vệ sinh trong đó.
Chẳng mấy chốc.
Cậu ta đã xách một chiếc thùng nhựa màu xanh ra, đi tới trước mặt Thu Khải Toàn.
Mấy tên côn đồ còn lại thấy vậy, gương mặt nhoáng cái đầy vẻ ghét bỏ, một đám bịt mũi lại, vô thức bước lùi ra sau.
Bởi vì đồ trong cái thùng nhựa kia rất bẩn thỉu.
Nói trắng ra, chính là cứt và nước đái trộn vào, để cùng một chỗ thì thối lên đến tận trời.
Thu Khải Toàn thì ngược lại, như kiểu đã quen với cái này vậy. Cậu ta hung hăng liếc mấy tên côn đồ lùi về sau kia một cái, bất mãn hỏi: "Tránh cái gì mà tránh, tôi đâu có bắt các cậu ăn, còn lùi thêm bước nữa thì tôi sẽ cho các cậu nếm thử mùi vị này trước đấy!"
Vừa nghe thấy lời này của Thu Khải Toàn.
Mấy tên côn đồ kia đều sợ chết khiếp, vội vàng cười mỉa đi về chỗ.
"Anh Thu, anh kể chuyện thằng nhóc mà hôm nay anh giáo huấn đi, rốt cuộc cậu ta đã đắc tội anh thế nào vậy, anh làm thế này cũng ác quá đi?"
Một tên côn đồ trong đó chỉ chỉ thùng cứt đái, hơi kiêng dè hỏi.
"Cậu ta không có đắc tội tôi, tất cả đều là ý của cậu tôi, dù sao thì lát nữa các cậu đừng hạ thủ lưu tình là được. Hôm nay nhất định phải khiến cho cậu ta bò ra ngoài, sau khi xong việc, cậu của tôi sẽ thưởng thật xứng đáng!"
Thu Khải Toàn cười lạnh nói.
"Ha ha, anh Thu, anh yên tâm đi, chúng em chắc chắn sẽ đánh cậu ta ra cứt, đoán chừng sau ngày hôm nay, về sau mỗi lần thằng nhóc đó đi vào nhà vệ sinh đều sẽ có bóng ma tâm lý!"
Một tên côn đồ khác nhếch miệng cười nói.
"Cái tôi muốn chính là hiệu quả này! Tóm lại không cần khách khí, trừng trị thật mạnh là xong việc!"
Thu Khải Toàn khẽ nhếch ra một nụ cười dữ tợn, hung ác nói.
...Đi theo nam đeo kính dẫn đường.
Diệp Thu đi cùng cậu ta đến trước cửa nhà vệ sinh nam tầng ba.
"Này, người đó ở bên trong, anh vào đi!"
Nam đeo kính chỉ vào cánh cửa đang khép hờ của nhà vệ sinh, rồi nói.
"Ồ?
Cậu không vào với tôi sao?"
Diệp Thu híp híp mắt, vẻ mặt suy nghĩ hỏi.
"Tôi chỉ phụ trách dẫn đường, anh tự vào đi!"
Nam đeo kính lạnh lùng nói.
Nghe vậy.
Diệp Thu cười nhẹ, không để ý đến nam đeo kính nữa, anh trực tiếp xoay người đi vào trong nhà vệ sinh.
Nam đeo kính thấy vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh.
Cậu ta biết, lát nữa chắc chắn Diệp Thu sẽ gặp xui xẻo! Đẩy cửa ra, đi vào nhà vệ sinh.
Diệp Thu liền chú ý thấy đám người Thu Khải Toàn.
Cùng lúc đó.
Thu Khải Toàn cũng đã chú ý thấy Diệp Thu.
Trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau.
"Thì ra là anh!"
Sau đó hai người đều ngẩn ra, đồng thanh nói.
Rõ ràng.
Diệp Thu không ngờ là người muốn gặp mình sẽ là bảo vệ gác cửa ngày hôm qua.
Thu Khải Toàn cũng bất ngờ, Diệp Thu mà cậu bảo mình dạy dỗ lại chính là người đùa bỡn mình hôm qua.
Trong lúc nhất thời.
Vẻ mặt Thu Khải Toàn cũng rất hưng phấn, cười lạnh nói: "Tốt lắm, đúng là đi mòn gót giày không tìm thấy, bắt được lại không mất tí sức nào. Tôi còn đang sầu muộn không biết đi đâu tìm cậu, không ngờ cậu chính là Diệp Thu. Xem ra hôm nay tôi không tiếp đãi cậu tốt một tí thì thật đúng là có lỗi với duyên phận giữa chúng ta!"
"Ồ?
Anh muốn thế nào?"
Diệp Thu híp híp mắt, thản nhiên hỏi.
"Thế nào?
Ha ha..." Thu Khải Toàn và năm tên côn đồ sau lưng đều cười khẩy, nhìn Diệp Thu như nhìn người chết vậy.
Tiếp sau đó chỉ thấy sắc mặt Thu Khải Toàn chợt trầm xuống, phất tay với năm tên côn đồ sau lưng, ra lệnh: "Đi phá hỏng cửa cho tôi, tuyệt đối không được để cho anh ta chạy mất!"
Nghe thấy Thu Khải Toàn nói như vậy.
Hai tên côn đồ lập tức xông về phía buồng vệ sinh sau lưng Diệp Thu, sau đó đứng ở đấy, chặn đường lui của Diệp Thu.
"Diệp Thu, đừng trách anh đây tàn nhẫn, muốn trách thì phải trách cậu đã đắc tội phải người mà cậu không nên đắc tội!"
Thu Khải Toàn nhìn Diệp Thu, cười hèn mọn.
Sau đó anh ta xách cái thùng nhựa đựng đầy cứt và nước đái lên, đi tới trước mặt Diệp Thu, rất là kiêu ngạo nói: "Nếu như cậu muốn chịu ít nỗi đau da thịt, vậy thì tôi khuyên cậu tốt nhất là ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ đừng cử động, chỉ cần cậu ngoan ngoãn để tôi đổ thùng cứt đái này lên đầu cậu, có lẽ hôm nay cậu có thể không cần vào bệnh viện nằm một chuyến!"
Diệp Thu liếc mắt nhìn thùng nhựa trong tay Thu Khải Toàn, híp híp mắt, bình tĩnh hỏi: "Nếu mà tôi từ chối thì sao?"
"Từ chối hả?
Vậy thì chính là chết! Chẳng nhẽ cậu nghĩ hôm nay cậu đã đến đây rồi còn có thể đi ra toàn vẹn sao?
Đừng hòng! Cậu dám lộn xộn một tí, thì cậu chết chắc!"
Thu Khải Toàn khinh thường trợn mắt nhìn Diệp Thu một cái, sau đó nhìn về phía năm tên côn đồ, trực tiếp ra lệnh: "Các cậu mở to mắt ra mà nhìn cho tôi, nếu cậu ta dám nhúc nhích một cái thì đánh cho tôi, đánh đến khi vào viện thì thôi!"
"Vâng!"
Năm tên côn đồ gật đầu, sau đó đều nhìn về phía Diệp Thu với ánh mắt hằm hè.
"Diệp Thu, tiếp sai chính là để tôi tắm cho cậu rồi!"
Thu Khải Toàn nhìn Diệp Thu cười xấu xa, sau đó hai tay giơ thùng nhựa qua đỉnh đầu, đang chuẩn bị úp xuống đầu Diệp Thu.
Thấy thế.
Trong mắt Diệp Thu lóe lên một tia sắc bén.
Anh là vua của thế giới ngầm, sao có thể đứng yên cho người ta đổ thứ đồ dơ bẩn lên đầu mình chứ?
Vì thế, không cần Thu Khải Toàn bắt đầu ra tay.
Diệp Thu hành động trước một bước, nhấc chân lên, lấy tốc độ cực nhanh hung hăng dẫm lên chân trái của Thu Khải Toàn.
"Ngao!"
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm vì bị đau vang lên.
Vẻ mặt đau đớn của Thu Khải Toàn đều trở nên vặn vẹo, hai tay buông thõng, theo bản năng muốn bảo vệ chân trái của mình.
Thế nhưng, đừng quên là lúc này hai tay anh ta còn đang giơ thùng cứt đái đó.
Tay anh ta vừa thả ra một cái,
Thùng nước cứt đái đó lập tức bị đổ, chiếc thùng nhựa ngược lại úp lên đầu anh ta.
Diệp Thu nhanh chóng thu chân về, lùi về sau cách xa Thu Khải Toàn một khoảng cách nhất định.
Chỉ trong chớt mắt, đồ cứt đái đó đã đổ hết lên người Thu Khải Toàn.
Tắm cho Thu Khải Toàn một trận sạch sẽ! Nhất thời làm cho Thu Khải Toàn như nhảy vào trong hố phân vậy, toàn thân tỏa"mùi hương" ra bốn phía! Nếu bây giờ anh ta mà đi ra ngoài, đoán chừng tất cả chó quanh đây đều sẽ bị anh ta hấp dẫn!
Bình luận facebook