Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67: Đang đóng phim à?
Nhất thời.
Thu Khải Toàn ngây ngẩn cả người, đội thùng nhựa trên đầu đứng yên tại chỗ khoảng năm giây, sau đó tiếng kêu gào thảm thiết vang khắp nhà vệ sinh nam.
"A!!!"
"Anh Thu!"
Mấy tên côn đồ lập tức biến sắc, tiếp sau đó bọn họ nhanh chóng đi qua, cố nhịn mùi thối trên người Thu Khải Toàn, lấy thùng nhựa trên người Thu Khải Toàn xuống.
Mà vào giờ phút này, Thu Khải Toàn đội thùng nhựa bị hun thối đến nỗi sắp ngạt cả thở.
Anh ta nhanh chóng hít sâu từng ngụm từng ngụm một lúc, lúc này mới coi như khá hơn một chút.
Nén nhịn nôn mửa, anh ta quệt cứt đái trên mặt đi.
Thu Khải Toàn trừng mắt phẫn nộ xông tới chỗ Diệp Thu, cắn răng, hai mắt sắp phun lửa tới nơi rồi. Anh ta căm phẫn hét lên: "Diệp Thu! Tôi thề nếu hôm nay tôi mà không giết cậu, Thu Khải Toàn tôi không làm người!"
Dứt lời.
Thu Khải Toàn nắm nắm đấm, nhác chân tính lao vào chỗ Diệp Thu, định liều mạng với Diệp Thu.
Thế nhưng lúc này trên mặt sàn dưới chân anh ta không là cứt thì là nưới tiểu, quả thực là trơn như dầu bôi trơn vậy.
Miễn bàn trơn thế nào.
Vì thế anh ta vừa mới nhấc chân lên, thì lòng bàn chân lập tức trượt một cái, cả người mất trọng tâm.
Chỉ nghe thấy "oạch" một tiếng.
Cả người Thu Khải Toàn ngã vào trong chỗ cứt đái dưới sàn, khuôn mặt lại tiếp xúc thân mật với....Nói thật, Diệp Thu không nỡ xem tiếp.
Đến cả anh cũng bắt đầu hơi đồng cảm với cái tên xui xẻo này rồi! Qủa thực là quá thảm! "A!!!"
Nhất thời.
Thu Khải Toàn sắp điên rồi.
Rõ ràng là anh ta muốn dạy dỗ Diệp Thu! Nhưng giờ thì sao?
Anh ta lại như rơi vào hố phân, trên người, trên mặt tất cả đều là những thứ dơ bẩn, khỏi nói chật vật cỡ nào.
Từ lúc anh ta vào tập đoàn Lâm thị tới giờ, chưa bao giờ ăn phải quả đắng thế này! Mà tất cả mọi chuyện, đều vì Diệp Thu mà ra.
Tất cả là Diệp Thu hại! Nếu như không bắt Diệp Thu trả giá đắt, vậy thì sau này Thu Khải Toàn anh còn mặt mũi đâu lăn lộn ở Lâm thị nữa chứ?
Vừa nghĩ tới đây.
Sắc mặt Thu Khải Toàn tái mét, đôi mắt kia như sắp phun ra lửa.
"Thu...Anh Thu, anh không sao chứ?"
Mấy tên côn đồ lo lắng nhìn Thu Khải Toàn, sau đó muốn tiến lên đỡ Thu Khải Toàn dậy.
"Các cậu không phải lo cho tôi!"
Thu Khải Toàn trừng mắt nhìn mất tên côn đồ, sau đó chỉ tay vào Diệp Thu, cắn răng hung ác nói: "Lên! Tất cả lên hết cho tôi, đánh chết cậu ta cho tôi! Hôm nay nếu như cậu ta bình an vô sự rời khỏi đây, thì con mẹ nó các cậu cũng đi ăn cứt hết cho tôi!"
Nghe Thu Khải Toàn nói thế.
Năm tên côn đồ đều nhìn sang Diệp Thu, trong mắt xoẹt qua một vệt hàn quang.
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: "Tôi khuyên các cậu tốt nhất là đừng có mà đánh lung tung, nếu không kết cục của các cậu sẽ không tốt hơn anh ta là mấy đâu!"
"Dọa bọn này hả! Phét lác cái gì?
Năm người chúng tôi đánh một mình anh, chẳng nhẽ còn bị anh đánh nằm rạp chắc?
Thế thà chúng tôi đi ăn cứt còn hơn!"
Một tên côn đồ trợn trắng mắt nhìn Diệp Thu, vẻ mặt khinh thường nói.
"Đừng phí lời với thằng này nữa, cùng lên đi, báo thù cho anh Thu!"
"Tiến!"
Nhất thời, năm tên côn đồ đều xông vào chỗ Diệp Thu.
Thấy vậy.
Diệp Thu cũng hết cách.
Cần gì chứ?
Cái này cần gì phải thế chứ?
Không nên ép mình ra tay! Một khi đã vậy, thì đừng trách mình không khách khí! Đúng lúc này.
Một tên côn đồ trong đó tiên phong lao tới trước mặt Diệp Thu, vung nắm đấm đấm về phía ngực của Diệp Thu.
Một quyền này, cậu ta đã dùng hết tất sức lực.
Hơn nữa bởi vì thường xuyên đánh nhau, thân thủ của cậu ta rất nhanh nhẹn, người bình thường căn bản là không tránh được.
Nhưng, cái đó chỉ áp dụng đối với người bình thường thôi.
Giờ phút này người mà anh ta đối mặt lại là Diệp Thu.
Diệp Thu căn bản là không tốn nhiều chiêu lắm, anh nâng chân lên, đá vào bụng tên côn đồ.
Tên côn đồ này cò chưa phản ứng kịp là có chuyện gì.
"Phanh!"
Chỉ nghe thấy một tiếng trầm đục vang lên.
Cả người cậu ta lập tức bay ra ngoài, tiếp sau đó hai tên côn đồ phía sau cũng ngã xuống đất, trong khoảng thời gian ngắn ba người đều không đứng dậy nổi, tiếng kêu rên một mảnh.
Chỉ mới một cước.
Ba người ngã xuống đất.
Tình cảnh này.
Làm cho hai tên côn đồ còn lại và Thu Khải Toàn nhìn mà choáng váng.
Đang đóng phim à?
Thể loại võ hiệp khoa học viễn tưởng hả?
Như này không khỏi mạnh quá đấy! Phải biết là, ba tên côn đồ kia dù gì cũng từng qua đánh mấy chục trận đánh lớn nhỏ.
Thế mà ở trước mặt Diệp Thu còn chẳng đánh nổi một chiêu.
Thật là đáng sợ, thực sự là quá đáng sợ! Diệp Thu liếc mắt nhìn hai tên côn đồ còn lại, anh khẽ nhếch miệng, cười nhạt hỏi: "Hai cậu còn muốn lên nữa không?"
"Bùm bụp!"
Hai tên côn đồ kia lập tức quỳ xuống, đầu lắc như trống bỏ: "Không đánh nữa, nói gì cũng không đánh nữa, đại ca tha mạng a!"
Diệp Thu bật cười, không để ý hai tên côn đồ này mà quay đầu nhìn về phía Thu Khải Toàn.
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Thu.
Thu Khải Toàn không kìm được run lên, không còn kiêu ngạo như trước đó nữa, miệng hùm gan sứa nói: "Cậu....Cậu muốn làm gì?
Tôi cảnh cáo cậu, cậu tôi là giám đốc bộ phận nhân sự, nếu cậu mà dám động vào tôi, tôi lập tức bảo ông ấy đuổi việc cậu!"
"Ồ, thế sao?"
Diệp Thu nghiền ngẫm cười, sau đó khuôn mặt anh thoáng cái lạnh xuống, lạnh giọng nói: "Nói đi, rốt cuộc là ai phái anh tới?"
Thu Khải Toàn sửng sốt, sắc mặt cứ chuyển rồi chuyển, chột dạ nói: "Hôm qua cậu đùa bỡn tôi, cho nên tôi muốn giáo huấn cậu, không liên quan đến người khác!"
"Thật sao?"
Diệp Thu híp mắt, vẻ mặt chế nhạo nói: "Lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng tôi cẩn thận suy nghĩ lại, thì trước đó hai chúng ta mặt đối mặt, rõ ràng anh còn chưa biết người mà anh phải đối phó là tôi, nếu không thì vừa nãy anh cũng sẽ không ngạc nhiên như vậy. Rõ ràng là có người sai khiến anh! Nói đi, người đó là ai?"
"Tôi...Tôi không hiểu cậu đang nói gì, ai gì chứ?
Chính tôi muốn giáo huấn cậu!"
Mặt Thu Khải Toàn biến sắc, rõ ràng là hơi hoảng hốt, thế mà vẫn cứng miệng.
"Xem ra anh cứ thích giả vờ hồ đồ a!"
Trong mắt Diệp Thu lóe ra một tia hàn quang, đi lên dẫm vào bắp chân của Thu Khải Toàn.
"Răng rắc!"
Tiếng xương cốt nứt ra vang lên trong trẻo.
Sắc mặt Thu Khải Toàn vặn vẹo, tiếp sau đó là tiếng gào khóc thảm thiết vang lên.
"Nói hay không nói?"
Lực đạo dưới chân Diệp Thu càng ngày càng lớn.
"Nói, tôi nói!"
Thật sự là Thu Khải Toàn không chịu nổi nỗi đau đớn này, vội vàng nói thật.
Thấy thế.
Diệp Thu mới bỏ chân mình ra, lạnh lùng nói: "Tốt nhất là anh nói hết những điều mà anh biết ra, nếu không tôi mà dẫm chân lên lần nữa thì cái chân này của anh có lẽ phải cắt đi đấy!"
Thu Khải Toàn sợ đến nỗi mặt tái nhợt, vội vàng nói: "Là cậu của tôi, là cậu của tôi bảo tôi giáo huấn cậu, còn nói tốt nhất là có thể đổ cứt đái lên người cậu, để cậu tởm một trận. Vì thế tôi mới làm theo!"
"Cậu của anh?
Chính là người mà lúc nãy anh nói là giám đốc bộ phận nhân sự hả?"
Diệp Thu nhíu mày, nghi hoặc nói.
Thu Khải Toàn ngây ngẩn cả người, đội thùng nhựa trên đầu đứng yên tại chỗ khoảng năm giây, sau đó tiếng kêu gào thảm thiết vang khắp nhà vệ sinh nam.
"A!!!"
"Anh Thu!"
Mấy tên côn đồ lập tức biến sắc, tiếp sau đó bọn họ nhanh chóng đi qua, cố nhịn mùi thối trên người Thu Khải Toàn, lấy thùng nhựa trên người Thu Khải Toàn xuống.
Mà vào giờ phút này, Thu Khải Toàn đội thùng nhựa bị hun thối đến nỗi sắp ngạt cả thở.
Anh ta nhanh chóng hít sâu từng ngụm từng ngụm một lúc, lúc này mới coi như khá hơn một chút.
Nén nhịn nôn mửa, anh ta quệt cứt đái trên mặt đi.
Thu Khải Toàn trừng mắt phẫn nộ xông tới chỗ Diệp Thu, cắn răng, hai mắt sắp phun lửa tới nơi rồi. Anh ta căm phẫn hét lên: "Diệp Thu! Tôi thề nếu hôm nay tôi mà không giết cậu, Thu Khải Toàn tôi không làm người!"
Dứt lời.
Thu Khải Toàn nắm nắm đấm, nhác chân tính lao vào chỗ Diệp Thu, định liều mạng với Diệp Thu.
Thế nhưng lúc này trên mặt sàn dưới chân anh ta không là cứt thì là nưới tiểu, quả thực là trơn như dầu bôi trơn vậy.
Miễn bàn trơn thế nào.
Vì thế anh ta vừa mới nhấc chân lên, thì lòng bàn chân lập tức trượt một cái, cả người mất trọng tâm.
Chỉ nghe thấy "oạch" một tiếng.
Cả người Thu Khải Toàn ngã vào trong chỗ cứt đái dưới sàn, khuôn mặt lại tiếp xúc thân mật với....Nói thật, Diệp Thu không nỡ xem tiếp.
Đến cả anh cũng bắt đầu hơi đồng cảm với cái tên xui xẻo này rồi! Qủa thực là quá thảm! "A!!!"
Nhất thời.
Thu Khải Toàn sắp điên rồi.
Rõ ràng là anh ta muốn dạy dỗ Diệp Thu! Nhưng giờ thì sao?
Anh ta lại như rơi vào hố phân, trên người, trên mặt tất cả đều là những thứ dơ bẩn, khỏi nói chật vật cỡ nào.
Từ lúc anh ta vào tập đoàn Lâm thị tới giờ, chưa bao giờ ăn phải quả đắng thế này! Mà tất cả mọi chuyện, đều vì Diệp Thu mà ra.
Tất cả là Diệp Thu hại! Nếu như không bắt Diệp Thu trả giá đắt, vậy thì sau này Thu Khải Toàn anh còn mặt mũi đâu lăn lộn ở Lâm thị nữa chứ?
Vừa nghĩ tới đây.
Sắc mặt Thu Khải Toàn tái mét, đôi mắt kia như sắp phun ra lửa.
"Thu...Anh Thu, anh không sao chứ?"
Mấy tên côn đồ lo lắng nhìn Thu Khải Toàn, sau đó muốn tiến lên đỡ Thu Khải Toàn dậy.
"Các cậu không phải lo cho tôi!"
Thu Khải Toàn trừng mắt nhìn mất tên côn đồ, sau đó chỉ tay vào Diệp Thu, cắn răng hung ác nói: "Lên! Tất cả lên hết cho tôi, đánh chết cậu ta cho tôi! Hôm nay nếu như cậu ta bình an vô sự rời khỏi đây, thì con mẹ nó các cậu cũng đi ăn cứt hết cho tôi!"
Nghe Thu Khải Toàn nói thế.
Năm tên côn đồ đều nhìn sang Diệp Thu, trong mắt xoẹt qua một vệt hàn quang.
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: "Tôi khuyên các cậu tốt nhất là đừng có mà đánh lung tung, nếu không kết cục của các cậu sẽ không tốt hơn anh ta là mấy đâu!"
"Dọa bọn này hả! Phét lác cái gì?
Năm người chúng tôi đánh một mình anh, chẳng nhẽ còn bị anh đánh nằm rạp chắc?
Thế thà chúng tôi đi ăn cứt còn hơn!"
Một tên côn đồ trợn trắng mắt nhìn Diệp Thu, vẻ mặt khinh thường nói.
"Đừng phí lời với thằng này nữa, cùng lên đi, báo thù cho anh Thu!"
"Tiến!"
Nhất thời, năm tên côn đồ đều xông vào chỗ Diệp Thu.
Thấy vậy.
Diệp Thu cũng hết cách.
Cần gì chứ?
Cái này cần gì phải thế chứ?
Không nên ép mình ra tay! Một khi đã vậy, thì đừng trách mình không khách khí! Đúng lúc này.
Một tên côn đồ trong đó tiên phong lao tới trước mặt Diệp Thu, vung nắm đấm đấm về phía ngực của Diệp Thu.
Một quyền này, cậu ta đã dùng hết tất sức lực.
Hơn nữa bởi vì thường xuyên đánh nhau, thân thủ của cậu ta rất nhanh nhẹn, người bình thường căn bản là không tránh được.
Nhưng, cái đó chỉ áp dụng đối với người bình thường thôi.
Giờ phút này người mà anh ta đối mặt lại là Diệp Thu.
Diệp Thu căn bản là không tốn nhiều chiêu lắm, anh nâng chân lên, đá vào bụng tên côn đồ.
Tên côn đồ này cò chưa phản ứng kịp là có chuyện gì.
"Phanh!"
Chỉ nghe thấy một tiếng trầm đục vang lên.
Cả người cậu ta lập tức bay ra ngoài, tiếp sau đó hai tên côn đồ phía sau cũng ngã xuống đất, trong khoảng thời gian ngắn ba người đều không đứng dậy nổi, tiếng kêu rên một mảnh.
Chỉ mới một cước.
Ba người ngã xuống đất.
Tình cảnh này.
Làm cho hai tên côn đồ còn lại và Thu Khải Toàn nhìn mà choáng váng.
Đang đóng phim à?
Thể loại võ hiệp khoa học viễn tưởng hả?
Như này không khỏi mạnh quá đấy! Phải biết là, ba tên côn đồ kia dù gì cũng từng qua đánh mấy chục trận đánh lớn nhỏ.
Thế mà ở trước mặt Diệp Thu còn chẳng đánh nổi một chiêu.
Thật là đáng sợ, thực sự là quá đáng sợ! Diệp Thu liếc mắt nhìn hai tên côn đồ còn lại, anh khẽ nhếch miệng, cười nhạt hỏi: "Hai cậu còn muốn lên nữa không?"
"Bùm bụp!"
Hai tên côn đồ kia lập tức quỳ xuống, đầu lắc như trống bỏ: "Không đánh nữa, nói gì cũng không đánh nữa, đại ca tha mạng a!"
Diệp Thu bật cười, không để ý hai tên côn đồ này mà quay đầu nhìn về phía Thu Khải Toàn.
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Thu.
Thu Khải Toàn không kìm được run lên, không còn kiêu ngạo như trước đó nữa, miệng hùm gan sứa nói: "Cậu....Cậu muốn làm gì?
Tôi cảnh cáo cậu, cậu tôi là giám đốc bộ phận nhân sự, nếu cậu mà dám động vào tôi, tôi lập tức bảo ông ấy đuổi việc cậu!"
"Ồ, thế sao?"
Diệp Thu nghiền ngẫm cười, sau đó khuôn mặt anh thoáng cái lạnh xuống, lạnh giọng nói: "Nói đi, rốt cuộc là ai phái anh tới?"
Thu Khải Toàn sửng sốt, sắc mặt cứ chuyển rồi chuyển, chột dạ nói: "Hôm qua cậu đùa bỡn tôi, cho nên tôi muốn giáo huấn cậu, không liên quan đến người khác!"
"Thật sao?"
Diệp Thu híp mắt, vẻ mặt chế nhạo nói: "Lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng tôi cẩn thận suy nghĩ lại, thì trước đó hai chúng ta mặt đối mặt, rõ ràng anh còn chưa biết người mà anh phải đối phó là tôi, nếu không thì vừa nãy anh cũng sẽ không ngạc nhiên như vậy. Rõ ràng là có người sai khiến anh! Nói đi, người đó là ai?"
"Tôi...Tôi không hiểu cậu đang nói gì, ai gì chứ?
Chính tôi muốn giáo huấn cậu!"
Mặt Thu Khải Toàn biến sắc, rõ ràng là hơi hoảng hốt, thế mà vẫn cứng miệng.
"Xem ra anh cứ thích giả vờ hồ đồ a!"
Trong mắt Diệp Thu lóe ra một tia hàn quang, đi lên dẫm vào bắp chân của Thu Khải Toàn.
"Răng rắc!"
Tiếng xương cốt nứt ra vang lên trong trẻo.
Sắc mặt Thu Khải Toàn vặn vẹo, tiếp sau đó là tiếng gào khóc thảm thiết vang lên.
"Nói hay không nói?"
Lực đạo dưới chân Diệp Thu càng ngày càng lớn.
"Nói, tôi nói!"
Thật sự là Thu Khải Toàn không chịu nổi nỗi đau đớn này, vội vàng nói thật.
Thấy thế.
Diệp Thu mới bỏ chân mình ra, lạnh lùng nói: "Tốt nhất là anh nói hết những điều mà anh biết ra, nếu không tôi mà dẫm chân lên lần nữa thì cái chân này của anh có lẽ phải cắt đi đấy!"
Thu Khải Toàn sợ đến nỗi mặt tái nhợt, vội vàng nói: "Là cậu của tôi, là cậu của tôi bảo tôi giáo huấn cậu, còn nói tốt nhất là có thể đổ cứt đái lên người cậu, để cậu tởm một trận. Vì thế tôi mới làm theo!"
"Cậu của anh?
Chính là người mà lúc nãy anh nói là giám đốc bộ phận nhân sự hả?"
Diệp Thu nhíu mày, nghi hoặc nói.
Bình luận facebook