• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Long Thần Tại Đô - Diệp Phàm (55 Viewers)

  • Chương 271-272-273-274-275-276-277-278-279-280

Chương 271: Chỗ dựa của Doãn Hiền

Doãn Hiền có được địa vị như ngày hôm nay ở Tinh Thành là vì người chống lưng cho hắn

chính là nhà họ Tiêu đứng đầu tám dòng họ lớn nhất Tương Nam.



Mặc dù nhà họ Tiêu là dòng họ đứng đầu tám nhà ở Tương Nam nhưng cũng không dám đả

động gì đến thế lực ngầm ở Tương Nam.



Chuyện này không chỉ vì nhà họ Tiêu cũng không động chạm được đến kẻ ác của thế lực

ngầm Tương Nam mà quan trọng là, nhà họ Tiêu là dòng họ có truyền thống ngàn năm, một

dòng họ như vậy lại có quan hệ với thế lực ngầm thì sẽ ảnh hưởng đến đường công danh của

nhà họ Tiêu.



Cho nên, chỉ cần là dòng họ có thế lực chân chính sẽ cố gắng hết sức để chặt đứt liên lạc với

các thế lực ngầm.



Trong mắt thế gia chân chính, một khi đã có quan hệ với thế lực ngầm đều là những dòng họ

không cùng đẳng cấp!



Còn một số ít dòng họ có qua lại với thế lực ngầm, nếu bị đối thủ bắt được nhược điểm này

rồi uy hiếp thì đến lúc đó cả dòng họ sẽ gặp họa lớn.



Nhưng những lợi ích có được từ thế lực ngầm thật sự rất cuốn hút.



Đương nhiên người ngang ngược có dã tâm như Tiêu Thừa Thiên sẽ không bỏ qua lợi ích từ

thế lực ngầm, cho nên từ nhiều năm trước ông ta đã đón nhận ý kiến của Tiêu Vân Hùng, âm

thầm nuôi dưỡng Doãn Hiền vùng dậy ở Tinh Thành.



Cũng chính vì có nhà họ Tiêu âm thầm chống lưng đằng sau nên Doãn Hiền mới có thể vùng

dậy nhanh chóng trong đám thế lực ngầm ở Tinh Thành như thế, nắm giữ một phần ba tài

nguyên thế lực ngầm.



Có thể nói là nhờ hoàn toàn vào nhà họ Tiêu nên Doãn Hiền mới có thể trở thành một trong

ba bá chủ thế lực ngầm Tương Nam.



Nhà họ Tiêu là dòng họ đứng đầu tám dòng họ ở Tương Nam, lại là thế gia lớn nhất ở Tinh

Thành, muốn nâng đỡ một Doãn Hiền cũng không phải việc gì khó.



Cũng chính vì có nhà họ Tiêu chống lưng đằng sau nên Doãn Hiền mới ngông cuồng như vậy.



Ngay lúc tiếng của Doãn Hiền vừa dứt đã có hai lão già bước ra từ sau lưng hắn.



Hai lão già này có vóc người gầy đét, khí tức đều đặn bình tĩnh, đều là cao thủ luyện võ, có

chiến lực ngang ngửa cấp bậc tông sư.



Thân pháp bọn họ vừa nãy ẩn mình sau lưng Doãn Hiền vô cùng huyền diệu, người bình

thường không phát hiện được, thật ra thì Diệp Phàm đã sớm phát hiện ra nhưng anh không coi

ra gì.



Mâu thuẫn giữa Diệp Phàm, Ân Vinh và Doãn Hiền đã khiến rất nhiều người chú ý. Rất nhiều

người thuê phòng khách sạn đi ra để xem. Những người này có thể đến thuê phòng ở khách

sạn Lam Mộng Loan thì tất nhiên thân phận bọn họ đều không tầm thường.



Vì vậy có rất nhiều người đã nhận ra Ân Vinh và Doãn Hiền.



"Có chuyện gì xảy ra thế? Mọi người mau nhìn xem, hình như người bị đánh sưng to như đầu

heo kia là Ân Vinh thì phải."



"Ân Vinh ư? Anh bảo đó là chủ tịch tập đoàn Thiên Ưng đây á? Hắn là nhân vật nổi tiếng ở

Tinh Thành này, còn có tin đồn hắn và Doãn Hiền là anh em kết nghĩa nữa, ai dám đánh hắn

ta ở khách sạn Lam Mộng Loan này chứ?"



"Chắc chắn là tên nhóc kia đánh Ân Vinh rồi. Nhìn qua cậu ta có hơi quen mặt, hình như tôi

đã từng thấy cậu ta khi xem tin tức trên mạng, chỉ là nhất thời không nhớ ra nổi cậu ta là ai."



"Mọi người nhìn xem, hai ông cụ bên cạnh Doãn Hiền kia kìa. Nghe đồn đó là Nhị Lão

Tương Nam, có công phu rất kỳ lạ, đã từng giúp Doãn Hiền càn quét thế lực ngầm đấy. Chính

là hai người bọn họ."



...



Người xung quanh bàn tán xôn xao.



Ngay lúc những người xung quanh còn đang bàn tán, hai lão già bước ra từ sau lưng của

Doãn Hiền đã xông về phía Diệp Phàm.



Bọn họ là Nhị Lão Tương Nam tiếng tăm lừng lẫy, là kẻ ác luyện võ, lòng dạ ác độc, đã từng

giết cả trăm mạng người.



Dù Doãn Hiền có trả giá bao nhiêu cũng không mời được Nhị Lão Tương Nam!



Nhị Lão Tương Nam trợ giúp Doãn Hiền hoàn toàn là nể mặt nhà họ Tiêu.



Nhị Lão Tương Nam rất mạnh, đồng thời xông về phía Diệp Phàm, thân hình quỷ mị, lao về

phía Diệp Phàm như hai bóng ma, một trái một phải như cây kéo, muốn trực tiếp cắt ngang eo

Diệp Phàm thành hai khúc.



"Cút ngay!"



Đối mặt với thế thắt cổ của Nhị Lão Tương Nam, Diệp Phàm quát to một tiếng, nâng đùi phải

lên đá ra ngoài.



Tốc độ ra chân của anh quá nhanh, như tia chớp.



Mặc dù Nhị Lão Tương Nam là người luyện võ cấp bậc gần tông sư, nhưng đối mặt với đòn

ra chân của Diệp Phàm căn bản không sỡ được, bị đạp bay ra ngoài ngã xuống đất.



Lực chân của Diệp Phàm cũng không nhẹ, hơn nữa anh đã đá trúng giữa ngực của Nhị Lão

Tương Nam.



Rầm!



Nhị Lão Tương Nam bò từ dưới đất dậy, cảm thấy ngực đau tê tâm liệt phế, như thế toàn bộ

xương lồng ngực đã bị Diệp Phàm đá vỡ.



Bọn họ hộc máu tại chỗ!



Hơn nữa vết thương của bọn họ rất nặng, chỉ cần chạm mạnh vào là ngực của hai người sẽ

đau đớn khó mà chịu được.



Doãn Hiền thấy Nhị Lão Tương Nam ra tay thì hoàn toàn an tâm. Hắn nghĩ dù Diệp Phàm có

lợi hại đến nhường nào cũng không phải là đối thủ của Nhị Lão Tương Nam.



Doãn Hiền có tràn đầy niềm tin với Nhị Lão Tương Nam, nhưng niềm tin của hắn nhanh

chóng bị đánh bại.



Khi thấy Diệp Phàm tùy tiện đá ra đã khiến Nhị Lão Tương Nam bị thương nặng, cả người

Doãn Hiền như hóa đá, nụ cười trên mặt còn chưa kịp tắt.



Hắn biết rõ khả năng của Nhị Lão Tương Nam.



Lúc đầu khi hắn đánh liều với thế lực ngầm ở Tinh Thành, may mà có Nhị Lão Tương Nam

mới giúp hắn tiêu diệt tất cả mọi chướng ngại.



Hắn có rất nhiều đối thủ, đều bị Nhị Lão Tương Nam 'chém đầu'!



Nếu không hắn cũng không thể nắm giữ một phần ba thế lực ngầm Tinh Thành nhanh đến

vậy.



Nhưng vừa nãy hắn thấy gì? Diệp Phàm chỉ tùy ý đá ra đã đá Nhị Lão Tương Nam bị thương

nặng, thật sự quá giật mình, khiến Doãn Hiền sợ hãi.



Nhị Lão Tương Nam nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt không tưởng tượng nổi. Bọn họ thực sự

không ngờ thanh niên miệng còn hôi sữa trước mặt này mới chỉ nhấc chân đã đánh bại bọn

họ.



Chuyện này khiến bọn họ nghi ngờ cuộc sống luôn rồi!



Diệp Phàm không để ý đến Nhị Lão Tương Nam mà nhìn về phía Doãn Hiền gọi: "Này!"



"Hả... . Cái gì?" Doãn Hiền sửng sốt, run rẩy đáp lại Diệp Phàm.



"Cho ông một cơ hội!" Diệp Phàm chỉ tay vào Ân Vinh đã bị anh đánh đến thảm không nỡ

nhìn, thản nhiên nói: "Chỉ cần anh sai người ném hắn ta đến Tương Giang nuôi cá, chuyện

hôm nay sẽ chấm dứt ở đây, tôi sẽ không làm khó anh nữa."



Nghe Diệp Phàm nói thế, Doãn Hiền nhìn Ân Vinh biến sắc.



Mặc dù hắn ta không quen Diệp Phàm, nhưng có thể khẳng định dựa vào năng lực mà Diệp

Phàm đã thể hiện rằng lai lịch của anh không hề đơn giản.



Nhưng hắn ta và Ân Vinh không chỉ là anh em kết nghĩa, giữa Ân Vinh và hắn còn rất nhiều

bí mật và hợp tác không thể lộ ra. Bảo hắn giết Ân Vinh là chuyện không thể, vì Ân Vinh mà

chết thì hắn cũng cách cái chết không xa.



Cho nên, sau khi suy nghĩ một lúc, Doãn Hiền lập tức quyết định, nhìn Diệp Phàm lạnh lùng

nói: "Tên nhóc kia, mày cho là mày thắng chắc đấy hả?"



"Tao cho mày biết, Doãn Hiền tao đây không phải trái hồng mềm ai cũng bóp được đâu nhé."



"Mày muốn ép tao giết anh em kết nghĩa của tao à, không có chuyện đó đâu. Không những

không thể mà tao còn phải cho mày biết, Tinh Thành này là địa bàn của ai!"



"Ha? Là địa bàn của ai?" Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.



"Của nhà họ Tiêu!" Doãn Hiền nói với thái độ vô cùng ngang ngược: "Tao cho mày biết, em

gái tao là phu nhân của nhị gia nhà họ Tiêu. Mày dám động đến tao, cả họ hàng nhà mày chết

cũng không đủ!"

Chương 272: Tiêu nhị gia đến

"Ha ha, nhà họ Tiêu ư? Tiêu nhị gia ư?" Diệp Phàm khẽ cười, lạnh lùng nói với Doãn Hiền:

"Bây giờ lập tức gọi điện thoại, kêu cái tên Tiêu nhị gia trong miệng anh lập tức lăn tới đây

ngay!"



"Cái gì? Mày vừa mới nói cái gì? Muốn kêu Tiêu nhị gia lăn tới đây á? Ha ha, chàng trai trẻ à,

đúng là mày rất mạnh, nhưng chỗ này lại là Tinh Thành, là địa bàn của nhà họ Tiêu, chỉ dựa

vào một câu nói Tiêu nhị gia lăn tới đây của mày lúc nãy, hôm nay mày chỉ còn một con

đường chết."



Doãn Hiền cười phá lên, hắn ta cảm thấy Diệp Phàm quá kiêu ngạo, không biết nể mặt Tiêu

nhị gia thì thôi đi, không ngờ còn muốn bảo Tiêu nhị gia lăn tới đây?



Cái tên này ngông cuồng đến điên rồi sao?



Cũng không biết nghĩ xem, địa vị của nhà họ Tiêu ở trong Tinh Thành, chính là "ông vua một

cõi" đó.



Dám làm khó dễ nhà họ Tiêu, vậy không phải tự tìm đường chết sao?



"Nếu như anh còn nói nhảm thêm một câu nữa, thì đừng trách tôi không cho anh cơ hội gọi

điện thoại nữa." Diệp Phàm trầm giọng quát về phía Doãn Hiền, sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ trên

người anh, làm cho không khí xung quanh cũng giảm xuống.



Mọi người ở đó đều cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo thấu xương.



Cho dù là một người như Doãn Hiền, bây giờ cũng đã bị sát khí tỏa ra từ trên người Diệp

Phàm dọa sợ.



Hắn ta không dám nói thêm bất cứ câu nào, nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi cho Tiêu nhị

gia.



Rất nhanh, điện thoại đã có người nghe máy!



"Nhị gia, tôi, bên chỗ tôi đã xảy ra chuyện." Doãn Hiền mở miệng nói trước.



"Làm sao vậy?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vô cùng uy nghiêm, nhưng Diệp Phàm

lại cảm giác giọng nói này có chút quen thuộc.



"Là thế này, ở chỗ tôi có người gây chuyện, ngay cả Nhị Lão Tương Nam đều không phải là

đối thủ của cậu ta, nếu như được thì Nhị gia có thể phái một người lợi hại lại đây không, tôi

đang ở Khách sạn Lam Mộng Loan."



Doãn Hiền nhanh chóng nói.



Cho dù em gái của hắn ta là người tình của Nhị gia thì hắn ta cũng không dám làm bất cứ

chuyện hỗn láo nào trước mặt Tiêu nhị gia cả, nói chuyện cũng vô cùng cung kính.



"Khách sạn Lam Mộng Loan sao? Ừ, vừa lúc tôi và em gái của cậu cũng đang mua sắm ở

trong một trung tâm thương mại cách khách sạn Lam Mộng Loan không xa, tự mình tôi đi

một chuyến vậy." Tiêu nhị gia ở đầu dây bên kia suy nghĩ một lúc rồi nói.



"Nhị gia ông tự mình đến sao? Vậy thì tốt quá!" Nghe Tiêu nhị gia nói sẽ tự mình đến đây,

Doãn Hiền vô cùng vui vẻ, vội vàng nói.



Sau khi cúp điện thoại, Doãn Hiền đã vô cùng bình tĩnh, cười lạnh nhìn về phía Diệp Phàm.



Trong mắt của hắn ta, chỉ cần Tiêu nhị gia tự mình ra trận, vậy không có chuyện gì là không

thể giải quyết được cả, cho nên bây giờ hắn ta cũng không hề hốt hoảng nữa.



Cho dù lúc trước Diệp Phàm đã thể hiện thực lực vô cùng mạnh mẽ, dễ dàng đánh bại Nhị

Lão Tương Nam.



Ngay lúc Doãn Hiền nói chuyện điện thoại xong, đang cười lạnh nhìn về phía Diệp Phàm thì

Diệp Phàm không nói tiếng nào, sải dài bước chân, tiến đến trước mặt Doãn Hiền.



Sắc mặt Doãn Hiền vô cùng hoảng sợ, tốc độ của Diệp Phàm quá nhanh, chờ đến khi hắn ta

phản ứng lại, định lui về phía sau thì Diệp Phàm đã túm cổ áo của hắn ta, nhấc đùi phải lên,

đá vài cú vào bụng của Doãn Hiền.



"A..."



Doãn Hiền kêu gào như heo bị chọc tiết, ăn mấy cú đá của Diệp Phàm, giống hệt như bị ô tô

đâm phải vậy, tất cả nội tạng đều đã bị thương nặng.



Doãn Hiền chỉ cảm thấy cổ họng mình hơi ngọt, không nhịn được phun ra một ngụm máu.



"Mày, mày..." Doãn Hiền cố nén đau đớn, tức giận nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói: "Mày dám

đánh tao, chờ đến khi Nhị gia đến, nhất định tao phải tra tấn mày một trận rồi mới giết chết

mày, thậm chí tất cả người thân của mày cũng sẽ bị mày liên lụy, tất cả đều sẽ bị ném xuống

sông Tương Giang cho cá ăn."



"Ha ha, vậy anh cứ mở to mắt chó mình ra mà nhìn cho kỹ, xem thử coi một lát nữa ông ta

đến đây sẽ ném anh hay là tôi xuống dưới sông Tương Giang cho cá ăn!" Diệp Phàm cười

lạnh nói.



Người anh tỏa ra sát khí dày đặc, giống hệt như ác quỷ đi ra từ địa ngục, vừa lạnh nhạt vừa vô

tình.



Hôm qua anh mới vừa dạy dỗ nhà họ Tiêu một bài học xong, không ngờ người của nhà họ

Tiêu lại còn dám đâm đầu vào họng súng của anh nữa.



Anh cảm thấy, cần phải cảnh cáo nhà họ Tiêu thêm lần nữa.



Để cho người nhà họ Tiêu hiểu rõ ràng, rốt cuộc ai mới là "đại ca" thật sự ở Tinh Thành bây

giờ!



Nói xong, Diệp Phàm lại đá thêm hai cú nữa, trực tiếp đá nát xương bánh chè của Doãn Hiền.



"Bịch!"



Xương bánh chè đã bị đá nát, cơn đau xuyên tim, đau đến mức Doãn Hiền muốn hôn mê

luôn, hai đùi khuỵu xuống, lập tức quỳ xuống đất.



Bây giờ Doãn Hiền vừa giận vừa hận, vừa cố nhịn đau, vừa nghiến răng nghiến lợi tức giận

nhìn Diệp Phàm.



Hắn ta cảm thấy mình vô cùng nhục nhã.



Nên biết rằng hắn ta cũng là một nhân vật lớn có tiếng ở Tinh Thành, nắm giữ một phần ba

lợi ích của thế lực ngầm trong Tinh Thành.



Bây giờ lại bị một thanh niên miệng còn hôi sữa như Diệp Phàm ép cho quỳ xuống đất.



Chuyện này thật là... Mất hết mặt mũi!



Khiến hắn ta cảm thấy, sau này cũng không còn mặt mũi nào lăn lộn ở Tinh Thành nữa rồi.



"Anh cũng quỳ xuống cho tôi!"



Sau khi ép Doãn Hiền quỳ xuống đất rồi, Diệp Phàm bước qua nhấc tên Ân Vinh đã bị anh

đánh nằm bẹp dưới đất như chó chết lên, ép Ân Vinh quỳ xuống đất.



"Nhóc con, mày không còn ngông cuồng được bao lâu đâu, Nhị gia ở rất gần đây, sẽ đến

nhanh thôi, đến lúc đó thì mày cứ chờ chết đi!"



Lúc này, Doãn Hiền cố nhịn đau, lạnh lùng nói với Diệp Phàm.



Hắn ta đã quyết định, đợi lát nữa nhất định phải lột da xẻo thịt Diệp Phàm ra, như vậy mới có

thể phát tiết cơn hận trong lòng.



Bốp!



Diệp Phàm hoàn toàn lười nói nhảm với Doãn Hiền, giơ tay tát một cái, nửa bên mặt của

Doãn Hiền lập tức bị đánh bầm tím, còn gãy mất vài cái răng nữa.



Lúc này Doãn Hiền đã hoàn toàn không nói nên lời nữa rồi!



Sau khi ép Doãn Hiền và Ân Vinh quỳ xuống đất hết rồi, Diệp Phàm lập tức ngồi ngang

ngược trên ghế sofa, lạnh lùng chờ tên "Tiêu nhị gia" trong miệng Doãn Hiền đến.



Anh cũng muốn nhìn thử xem, rốt cuộc trong nhà họ Tiêu còn có mấy người không có mắt

nữa!



Người xung quanh nhìn thấy cảnh này, tất cả đều nghẹn họng trố mắt ra nhìn, ai cũng đều

hoảng sợ hết.



"Má ơi, rốt cuộc người thanh niên này có địa vị gì thế, không ngờ còn dám đánh Doãn Hiền

và Ân Vinh ra thành như thế này nữa chứ?"



"Chỉ dựa vào việc một mình cậu ta có thể giải quyết được Nhị Lão Tương Nam là biết rồi,

chắc chắn địa vị của cậu ta cũng không nhỏ, có khả năng là cậu ta từ thủ đô đến, chỉ có người

thủ đô mới dám ngông cuồng thế này."



"Nhưng mà cậu ta có chút ngông cuồng quá rồi, không ngờ còn dám bảo Tiêu nhị gia lăn lại

đây, cậu ta không biết là nhà họ Tiêu chính là ông vua một cõi ở Tinh Thành này sao, cho dù

là một vài gia tộc lớn ở thủ đô, lúc đi đến Tinh Thành cũng phải sợ nhà họ Tiêu ba phần nữa

đó."



"Lúc nãy không phải Doãn Hiền đã nói rồi sao? Tiêu nhị gia sẽ đến đây nhanh thôi, chờ đến

khi Tiêu nhị gia đến thì sẽ có trò hay để xem rồi."



...



Nhóm người vây xem bàn tán xôn xao.



Những người này, đều là người có chút địa vị ở trong Tinh Thành, bởi vậy cũng biết được rất

nhiều chuyện.



Mà ngay lúc nhóm người này đang bàn tán xôn xao, Tiêu Vân Hùng đã dẫn theo một đám

thanh niên mặc vest đen và một ông lão đầu tóc trắng xóa đi đến, tách mọi người ra thành một

con đường rồi bước vào phòng.



Bên cạnh Tiêu Vân Hùng, còn có một người phụ nữ lòe loẹt, đang dựa vào vai Tiêu Vân

Hùng

Chương 273: Tiêu nhị gia sợ võ mật.



Tiêu Vân Hùng vừa đi vào phòng, nhìn thấy Diệp Phàm ngồi bệ vệ ở trên ghế sofa, sắc mặt

lập tức biến đổi, cơ thể như bị hóa đá.



Lúc Tiêu Vân Hùng đi vào vô cùng khí thế.



Sau khi nhìn thấy Diệp Phàm thì sợ run bần bật!



Hiện giờ ông ta vẫn nhớ như in những gì xảy ra vào tối qua, cũng vẫn còn đang sợ hãi.



Nhưng đám người đi theo Tiêu Vân Hùng lại không hề nhận ra Diệp Phàm, đặc biệt là người

phụ nữ diêm dúa lòe loẹt đang ôm cánh tay Tiêu Vân Hùng. Sau khi tiến vào trong phòng, cô

ta nhìn thấy Doãn Hiền bị đánh thê thảm, đang quỳ hèn mọn trên mặt đất thì giật mình, sau đó

trên gương mặt hiện lên vẻ căm giận.



Cô ta là Doãn Hân Ngọc, là một trong số những người tình được Tiêu Vân Hùng cưng chiều

nhất, cũng chính là em gái ruột của Doãn Hiền.



Từ nhỏ hai anh em Doãn Hân Ngọc và Doãn Hiền đã mất cha mẹ, hai người sống nương tựa

vào nhau, bởi vậy tình cảm anh em vô cùng thân thiết, thậm chí vì để nhà họ Tiêu ủng hộ

Doãn Hiền, năm Doãn Hân Ngọc mới mười sáu tuổi đã tới bên cạnh Tiêu Vân Hùng, làm

người tình của ông ta.



Doãn Hân Ngọc càng lớn càng xinh đẹp, ban đầu vốn không được Tiêu Vân Hùng cưng

chiều, nhưng giờ đã trở thành một trong số những người được ông ta thích nhất.



Ngoài đẹp ra thì cô ta cũng từng dùng rất nhiều thủ đoạn!



Cô ta không phải là người đơn giản.



"Anh ơi..." Doãn Hân Ngọc vội vàng chạy đến, định đỡ Doãn Hiền lên.



"Tôi cho phép cô đỡ hắn lên hả?" Lúc này Diệp Phàm lên tiếng, lạnh lùng nói với Doãn Hân

Ngọc.



Thấy Diệp Phàm nói vậy, lúc này Doãn Hân Ngọc mới nhìn về phía Diệp Phàm đang ngồi bệ

vệ trên sofa, mắng chửi: "Mày là ai hả? Chính mày đánh anh trai tao thành như vậy sao?"



"Đúng vậy, chính tôi đánh hắn ta thành như vậy đó!" Diệp Phàm lạnh lùng đáp.



"Được lắm, mày rất ngông cuồng đó, dám đánh anh trai tao như vậy thì hôm nay mày sẽ phải

trả giá bằng tính mạng!" Doãn Hân Ngọc nghiến răng nghiến lợi quát lên với Diệp Phàm, sau

đó cô ta nhìn về phía Tiêu Vân Hùng vẫn đang sợ ngây người, chưa kịp phản ứng lại nói:

"Vân Hùng, anh trai em bị người ta đánh thành như vậy, anh mau mau cho người đánh hắn

tàn phế cho em đi, em muốn hành hạ hắn từ từ tới chết!"



Nhưng Tiêu Vân Hùng lại làm như không hề nghe thấy những gì Doãn Hân Ngọc nói.



Doãn Hân Ngọc sững người, vội vàng đi hai bước tới bên cạnh Tiêu Vân Hùng, khoác cánh

tay của Tiêu Vân Hùng, ra sức lay nói: "Vân Hùng, anh sao vậy? Anh mau bảo bọn họ báo

thù cho anh trai của em đi!"



Cho tới tận giờ phút này Tiêu Vân Hùng mới thoát được khỏi sự sợ hãi.



Nhưng Tiêu Vân Hùng lấy lại bình tĩnh cũng không hề để ý tới Doãn Hân Ngọc, ông ta đẩy

Doãn Hân Ngọc ra, sau đó vội vàng bước tới chỗ Diệp Phàm, sau đó quỳ phịch xuống trước

mặt Diệp Phàm.



"Kính chào Diệp tiên sinh!" Tiêu Vân Hùng vô cùng thành khẩn nói với Diệp Phàm: "Xin lỗi

cậu, xin lỗi cậu, là do tôi không quản lý tốt đàn em của mình, để chúng mạo phạm tới Diệp

tiên sinh, vô cùng xin lỗi cậu. Diệp tiên sinh hãy cứ yên tâm, tôi sẽ cho chúng một bài học

nhớ đời, xả giận giúp Diệp tiên sinh."



Hành động này của Tiêu Vân Hùng khiến tất cả những người có mặt sợ ngây người.



Lời ông ta nói khiến mọi người phải xôn xao bàn tán.



Không có bất cứ ai ngờ được đường đường là Tiêu nhị gia Tiêu Vân Hùng, sau khi nhìn thấy

Diệp Phàm lại quỳ xuống tại chỗ, thái độ hèn mọn tới mức vậy.



Chuyện này khiến tất cả mọi người cảm thấy mình đang hoa bắt.



"Đậu xanh rau má, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Sao Tiêu nhị gia lại quỳ trước người

trẻ tuổi kia? Rốt cục thì người trẻ tuổi kia có bối cảnh gì vậy, khiến ngay cả Tiêu nhị gia cũng

phải sợ hãi?"



"Khó lường, chắc chắn là vô cùng khó lường, chắc chắn địa vị của người trẻ tuổi này rất đáng

sợ, khiến ngay cả nhà họ Tiêu ở Tinh Thành cũng sợ hãi!"



"Đây mà là sợ sao? Sao tôi thấy Tiêu nhị gia như đang xin tha mạng vậy? !"



"Xuỵt, anh nói nhỏ thôi, nếu để Tiêu nhị gia nghe được những lời anh nói, cho dù bây giờ ông

ta đang sợ hãi người trẻ tuổi kia, nhưng chắc chắn sau này sẽ tới đòi nợ, đến khi đó anh không

biết mình chết như nào đâu."



***



Đám người vây xem xôn xao cả lên.



Khi bọn họ tỉnh hồn lại thì vẫn không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra.



Đường đường là Tiêu nhị gia lại quỳ trước mặt người khác.



Nên biết đây là Tinh Thành, là địa bàn của nhà họ Tiêu!



Hiện giờ Tiêu Vân Hùng đang cảm thấy sợ hãi tột độ, sợ muốn vỡ cả mật. Tối hôm qua ông ta

đã vô cùng sợ hãi trước thực lực Diệp Phàm bộc lộ ra, hôm nay lại đắc tội với Diệp Phàm...

Vậy có khác nào là muốn chọc giận Diệp Phàm chứ!



Một khi Diệp Phàm nổi giận, vậy nhà họ Tiêu xong đời rồi!



Cho nên hiện giờ Tiêu Vân Hùng mới "run lẩy bẩy" như vậy, giờ sao ông ta còn quan tâm tới

thể diện được cơ chứ?



Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Tiêu Vân Hùng, không nói gì cả.



Lúc này Doãn Ngọc Hân mới thoát khỏi cảm giác sợ hãi, vội vàng nói với Tiêu Vân Hùng:

"Nhị gia, anh làm gì vậy? Sao anh lại quỳ trước hắn ta chứ? Hắn là cái thá gì hả? Nơi này là

Tinh Thành, là địa bàn của Tiêu nhị gia mà!"



"Hiện giờ hắn ta đánh anh trai em thành như vậy, chẳng lẽ Nhị gia không xả giận thay cho

anh trai em sao?"



"Anh sao vậy?"



Chátttt!



Nhưng Tiêu Vân Hùng lại vung tay tát mạnh vào mặt Doãn Hân Ngọc, gào lớn: "Im miệng

ngay cho ông đây, cô là ai, đây là chỗ cho cô nói chuyện hả? Nếu như cô muốn chết thì ông

đây sẽ làm theo ý nguyện của cô luôn."



"Nhị gia... Em... Em..."



Doãn Hân Ngọc sợ ngây người.



Cô ta hầu hạ bên cạnh Tiêu Vân Hùng đã rất lâu, đây là lần đầu tiên thấy Tiêu Vân Hùng giận

dữ như vậy. Cô ta sợ hãi câm như hến, ngay cả thở mạnh cũng không dám.



Đến tận bây giờ hai người Doãn Hiền và Ân Vinh đang quỳ trên mặt đất mới phản ứng lại

được, bọn họ cũng sợ ngây người, hoàn toàn không ngờ rằng Tiêu nhị gia mà họ coi là cứu

binh vừa thấy Diệp Phàm đã quỳ rạp xuống đất.



Chuyện này thực sự... quá tuyệt con mẹ nó vọng mà!



"Diệp tiên sinh, cậu muốn xử lý như nào thì tôi cũng nhất định sẽ khiến cậu cảm thấy hài

lòng, xin cậu đừng giận cá chém thớt, trừng phạt nhà họ Tiêu." Tiêu Vân Hùng đắn đo đôi

chút, sau đó nói với Diệp Phàm.



Ông ta là một kẻ lòng dạ ác độc.



Đã đến nước này, ông ta không chút do dự, muốn vứt bỏ hai anh em Doãn Hiền và Doãn Hân

Ngọc.



"Ông tự xem mà xử lý, xử lý tốt thì tôi sẽ không so đo, nếu không xử lý tốt, vậy tôi sẽ tự ra

tay, cũng tiện tay xử lý luôn nhà họ Tiêu của ông đó." Diệp Phàm lạnh lùng nới với Tiêu Vân

Hùng.



"Vâng! Vâng! Vâng!"



Thấy Diệp Phàm nói vậy, Tiêu Vân Hùng như được đại xá, vội vàng gật đầu đáp.



"Chú Dương, Tiểu Như, chúng ta đi thôi nào!" Diệp Phàm không thèm nhìn Doãn Hiền, Ân

Vinh một cái, dẫn theo cha con Dương Phong, Dương Khiết Như đi ra khỏi phòng.



Ngay sau khi Diệp Phàm rời khỏi, Tiêu Vân Hùng lạnh lùng nhìn ba người Doãn Hiền, Doãn

Hân Ngọc, Ân Vinh ở dưới đất, hai mắt nheo lại, ánh mắt lạnh lùng băng giá, nói với người ở

sau lưng: "Chặt ba người này cho chó ăn, nhớ kỹ phải quay video lại, sau này còn phải đưa

cho Diệp tiên sinh xem!"

Chương 274: Đến nhà họ Trương



Nghe Tiêu Vân Hùng nói, sắc mặt của Ân Vinh, Doãn Hiền, Doãn Hân Ngọc bỗng tái mét lại.



Lúc này bọn họ vô cùng hoảng sợ.



Lập tức quỳ xuống dưới đất cầu xin sự tha thứ của Tiêu Vân Tùng .



Tuy nhiên, Tiêu Vân Tùng là một người rất lạnh lùng tàn nhẫn, trước sự cầu xin của Ân Vinh,

Doãn Hiền, Doãn Hân Ngọc, ông ta không hề mềm lòng, vẻ mặt thờ ơ, tuyệt tình.



Đối với ông ta mà nói, chỉ có lợi ích mới là điều quan trọng nhất, anh em Doãn Ngọc Hân,

Doãn Hiền chẳng là gì cả.



Không còn phụ nữ này thì có thể kiếm người phụ nữ khác, không còn con rối nữa thì có thể

tiếp tục nuôi dưỡng kẻ khác.



Nhưng một khi đắc tội với Diệp Phàm, nhà họ Tiêu chết hết, kết cục của ông ta có thể tồi tệ

đến mức nào chứ?



Người xưa có câu cả nhà gặp nạn thì bản thân khó bảo toàn được tính mạng!



……



Dương Thành, một trong những thành phố trực thuộc tỉnh của Tương Nam, nằm cạnh dãy núi

Hoành Sơn thuộc Ngũ Nhạc, là ngọn núi nổi tiếng ở Hoa Hạ.



Trong câu lạc bộ hàng đầu của Dương Thành, trong phòng sang trọng, một gã thanh niên

đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện với hai người trung niên.



Gã đó rất đẹp trai, mặc một bộ vest đen, tư thế oai hùng mạnh mẽ. Hơn nữa, trên người gã

toát ra khí chất quý tộc trời sinh, lời lẽ thanh tao nho nhã, cho người ta cảm giác đó là lúc nào

gã cũng ngồi ở trên cao.



Hai người đàn ông trung niên ngồi đối diện gã thanh niên, thi thoảng lại nhíu mày, lộ vẻ mặt

nghiêm túc.



“Hai vị sư thúc, chỉ cần hai người đồng ý đề nghị của con, thì con bảo đảm, sau này lợi nhuận

hàng năm tại Thế Tục của hai người có thể tăng lên ba phần, thế nào? “ Gã thanh niên lắc ly

đế cao trên tay, rượu đỏ như máu tươi bên trong cũng lắc lư theo.



Hai người đàn ông trung niên đó đều ngớ người ra, sau khi nhìn nhau thì im lặng một lúc.



Lưỡng lự tầm chục giây, hai người đàn ông trung niên đó mới đưa ra quyết định, vừa gật đầu

vừa nói với gã thanh niên: “Được thôi, nếu sư điệt con đã hào phóng như thế, vậy thì người

làm sư thúc như bọn ta cũng không thể hẹp hòi được.”



“Chuyện đó con cứ yên tâm, bọn ta chắc chắn sẽ làm giúp con.”



“Nhưng còn về chuyện hội Luận Đạo ở Hoành Sơn, bọn ta vẫn cần phải suy nghĩ cân nhắc

kỹ, dù sao nó cũng liên quan đến rất nhiều người.



“Cảm ơn hai vị sư thúc!” Gã thanh niên cười, nói với hai người đàn ông trung niên với giọng

điệu vô cùng khách khí.



Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông mặc vest đen đi vào, ghé tai nói với

chàng trai trẻ vài câu.



Gã thanh niên trẻ chau mày lại, lạnh lùng nói: “Cho cô ta vào đi.”



“Vâng!”



Người đàn ông mặc vest đen đáp lại một tiếng, nhanh chóng ra khỏi phòng, ngay sau khi anh

ta ra khỏi phòng, Mộ Dung Mộng Dao liền từ ngoài phòng bước vào.



Mộ Dung Mộng Dao vô cùng rực rỡ xinh đẹp, nếu không thì cũng sẽ không trở thành nữ

minh tinh nổi tiếng nhất ở Tương Nam.



Khi cô ta bước đi, dáng vẻ duyên dáng, vô cùng quyến rũ.



“Nghiêm thiếu gia!”



Sau khi Mộ Dung Mộng Dao bước vào phòng, gọi gã thanh niên một tiếng, sau khi nhận được

sự cho phép của gã, cô ta mới đến ngồi cạnh gã.



“Xảy ra chuyện gì thế? Sao cô không ở Tinh Thành mà chạy đến Dương Thành? Gã thanh

niên nhíu mày, hỏi Mộ Dung Mộng Dao với vẻ mặt đầy sự nghi hoặc.



“Cái này…..” Mộ Dung Mộng Dao nhìn hai ông già ngồi đối diện gã thanh niên, lưỡng lự

một lúc.



Gã thanh niên hiểu ý của Mộ Dung Mộng Dao, liền nói: “Họ là sư thúc của tôi, là người của

mình, có gì cô cứ nói thẳng đi.”



Có sự cho phép của gã thanh niên, Mộ Dung Mộng Dao mới tiếp tục nói: “Là thế này, tôi gặp

một người tên là Diệp Phàm, hình như anh ta có mối quan hệ rất phức tạp với nhà họ Dương

ở Tinh Thành.



“Anh ta đến Tinh Thành để điều tra chuyện nhà họ Dương ở Tinh Thành bị sát hại cả nhà.”



“Hơn nữa, cũng không biết anh ta có được thông tin ở đâu, lại có thể tìm đến tôi, tôi cảm thấy

chuyện này rất nghiêm trọng, vì thế qua đây nói với anh!”



“Diệp Phàm?” Gã thanh niên nhíu mày lại, sau khi nghĩ một lúc liền nói: “Tôi đã điều tra

người này, yên tâm đi, tôi sẽ xử lý anh ta.”



“Ừ!” Mộ Dung Mộng Dao gật đầu.



Lúc này hai người đàn ông trung niên đồi đối diện gã thanh niên cứ nhìn chằm chằm vào Mộ

Dung Mộng Dao.



Hai người đàn ông trung niên đó không phải người bình thường mà là người tu hành, nhưng

người như họ cũng động lòng trước Mộ Dung Mộng Dao, có suy nghĩ xấu xa.



Điều này chứng minh Mộ Dung Mộng dao là người phụ nữ đẹp biết nhường nào!



‘Nghiêm thiếu gia’ đang chau mày suy nghĩ, sau khi vô tình nhìn thấy ánh mắt của hai người

đàn ông trung niên, gã nghĩ một lát rồi ngồi dậy từ ghế sofa, cười rồi nói với Mộ Dung Mộng

Dao: “Mộng Dao, cô hãy thay tôi chăm sóc tốt cho hai vị sư thúc của tôi đi.”



“Ờ…….” Mộ Dung Mộng Dao sững sờ nhưng nhanh chóng phản ứng lại, sự lạnh lùng lóe lên

trong sâu thẳm đôi mắt của cô ta, nhưng lại nói với vẻ mặt tươi cười: “Nghiêm thiếu gia, tôi

hiểu rồi, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt hai vị sư thúc của anh!”



“Ừ!”



‘Nghiêm thiếu gia’ gật đầu.



Sau đó, gã nói với hai người đàn ông trung niên: “Hai vị sư thúc, con phải đi xử lý chút việc

riêng, cứ để Mộng Dao chăm sóc hai người đi, cô ấy rất giỏi trong việc hầu hạ người khác.”



“Haha, sư điệt, được đấy, con khá lắm!”



Nghe ‘Nghiêm thiếu gia’ nói, hai người đàn ông trung niên cười phá lên, cảm thấy ‘Nghiêm

thiếu gia’ rất biết ý.



‘Nghiêm thiếu gia’ cười, ra khỏi phòng, sau khi ra ngoài, gã liền nói với người đàn ông mặc

vest đen canh giữ ở cửa: “Đi một chuyến cùng tôi đến Tinh Thành.”



……



Tinh Thành, Diệp Phàm dẫn bố con Dương Phong và Dương Khiết Như quay về biệt thự

Quất Đảo.



Mặc dù Diệp Phàm trả thù thay Dương Khiết Như, khiến Ân Vinh phải trả giá, nhưng Dương

Khiết Như vẫn sợ hãi, sau khi trở về biệt thự Quất Đảo liền về phòng nghỉ ngơi.



Dương Phong vô cùng cảm kích nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, chuyện hôm nay thực sự

cảm ơn cháu, nếu không có cháu, hậu quả thực sự không thể nào tưởng tượng nổi.



“Chú Dương, là cháu không sắp xếp ổn thỏa, vì thế mới để Tiểu Như hoảng sợ như thế, chú

yên tâm, cháu sẽ sắp xếp nhân viên bảo vệ hai người.” Diệp Phàm nói với Dương Phong.



Anh rất áy náy chuyện hôm nay.



Sau khi trò chuyện vài câu với Dương Phong, Diệp Phàm liền gọi điện thoại cho Triệu Vũ và

Hàn Lôi, bảo hai người họ sắp xếp lại các biện pháp bảo vệ hai bố con Dương Phong và

Dương Khiết Như .



Đúng lúc hôm nay là ngày mà lần trước anh giao hẹn với nhà họ Trương là sẽ đến nhà họ.



Vì thế, buổi sáng sau khi sắp xếp vấn đề an toàn cho hai bố con Dương Phong và Dương

Khiết Như, Diệp Phàm liền cùng Triệu Vũ lái xe đến nhà họ Trương.



Mặc dù thế lực nhà họ Trương trong tám dòng họ lớn của Tương Nam không phải lớn lắm,

nhưng đối với gia tộc bình thường khác thì cũng là nhân vật có tiếng tăm.



Đặc biệt là sau khi nhà họ Dương ở Tinh Thành bị sát hại cả nhà, mặc dù bề ngoài nhà họ

Trương không chiếm được nhiều của cải của nhà họ Dương ở Tinh Thành, nhưng nhà họ

Trương lại có được sự giúp đỡ của thế lực thần bí, khiến nhà họ Trương có sự phát triển lớn

mạnh trong hai năm gần đây.



Chẳng mấy chốc Diệp Phàm và Triệu Vũ đã đến nhà họ Trương.



Vừa đến cổng nhà họ Trương, Diệp Phàm đã cảm nhận được không khí lạnh lẽo đìu hiu, rất

rõ ràng, nhà họ Trương đã sớm chuẩn bị cuộc mai phục để đối phó với Diệp Phàm.





Chương 275: Hôm nay nhà họ Trương sẽ bị giết

chết hết




Từ khi Trương Diệu Tổ bị Diệp Phàm giáo huấn một trận ở mộ tổ của nhà họ Dương, nhà họ

Trương dốc toàn lực điều tra chuyện liên quan đến Diệp Phàm.



Bao gồm xích mích của Diệp Phàm với nhà họ Tiêu, nhà họ Trương vẫn luôn quan tâm sát

sao.



Chỉ có điều thực lực nhà họ Tiêu thực sự rất lớn mạnh, mặc dù tai mắt nhà họ Trương nhiều

nhưng lại không nhìn thấy chuyện xảy ra ở cổng biệt thự Quất Đảo, chỉ biết Tiêu Thừa Thiên

và Tiêu Vân Hùng dẫn người đến biệt thự Quất Đảo, kết quả người dẫn đến đều bị đánh bại.



Sau đó Tiêu Vân Hùng rời khỏi biệt thự Quất Đảo trước.



Còn Tiêu Thừa Thiên thì rời khỏi biệt thự Quất Đảo muộn hơn Tiêu Vân Hùng gần nửa tiếng.



Chuyện này khiến người nhà họ Trương rất kiêng dè, không biết rốt cuộc biệt thự Quất Đảo

xảy ra chuyện gì, tại sao Tiêu Thừa Thiên không trừ khử Diệp Phàm.



Còn chuyện ảnh vệ nhà họ Tiêu bị tiêu diệt, người nhà họ Trương vẫn chưa biết, nếu không,

có cho ăn gan trời thì họ cũng không dám phục kích Diệp Phàm.



Có vài trăm cao thủ đang phục kích trong đại viện nhà họ Trương, sát khí âm u lạnh lẽo bao

trùm khắp biệt thự nhà họ Trương, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, giống như một

cái lưới to đang đợi Diệp Phàm tự chui đầu vào.



Đối với nhà họ Trương mà nói, nếu Diệp Phàm muốn báo thù cho nhà họ Dương ở Tinh

Thành, vậy thì nhà họ Trương và Diệp Phàm chỉ có thể là kẻ thù không đợi trời chung.



Vì thế, người nhà họ Trương hoàn toàn không tìm Diệp Phàm để đàm phán, sau khi Trương

Diệu Tổ cho biết Diệp Phàm sẽ đích thân đến nhà, nhà họ Trương đã tập trung chiến lực,

chuẩn bị bao vây đánh giết Diệp Phàm ở đại viện nhà họ Trương.



Lúc nhà họ Dương ở Tinh Thành bị sát hại chính là do nhà họ Trương chỉ đạo.



Có điều cũng có gia tộc trong tám dòng họ lớn ở Tương Nam tham gia cùng, vì thế biết được

Diệp Phàm sắp đến nhà họ Trương gây chuyện, nhà họ Trương liền thông báo cho gia tộc

tham gia vào vụ sát hại của nhà họ Dương ở Tinh Thành năm đó.



Mặc dù những gia tộc này không lựa chọn cách trực tiếp giúp đỡ nhà họ Trương đối phó với

Diệp Phàm, nhưng lại điều động chiến lực ở Tinh Thành.



Diệp Phàm và Triệu Vũ đến thẳng biệt phủ của nhà họ Trương, có bốn tên bảo vệ đứng trước

cửa phủ nhà họ Trương.



Rõ ràng bốn tên bảo vệ này đã nhận được thông báo, vừa nhìn đã nhận ra Diệp Phàm, vì thế

họ không ngăn cản Diệp Phàm vào đại viện nhà họ Trương.



Nhưng sau khi Diệp Phàm và Triệu Vũ vào đại viện nhà họ Trương, bọn họ liền đóng cửa lớn

lại.



Thấy thế Triệu Vũ nhíu mày lại, còn Diệp Phàm thì không hề để ý, vẻ mặt bình thản, thờ ơ,

sải bước nhanh đến sảnh chính nhà họ Trương.



“Cậu Diệp, lão gia biết hôm nay cậu sẽ đến nhà họ Trương chúng tôi, đã đợi cậu ở sảnh chính

rất lâu rồi!” Bên ngoài sảnh chính nà họ Trương, một người trung niên đeo kính bước đến,

cười nói.



Diệp Phàm và Triệu Vũ bước vào sảnh chính, nhìn thấy nhân vật cấp cao nhà họ Trương đã

đến rồi, thậm chí vài nhân vật cấp cao khác trong tám dòng họ lớn ở Tương Nam cũng đến.



Có một ông cụ tóc bạc trắng ngồi trên chiếc ghế lớn bằng gỗ lim ở chính giữa đại sảnh.



Hai mắt ông cụ híp lại, lộ vẻ nham hiểm độc ác.



Ông ta là Trương Phong Ngọc, lão gia nhà họ Trương.



Mặc dù Trương Phong Ngọc không lợi hại như Tiêu Thừa Thiên, nhưng cũng được coi là

nhân vật trí dũng xuất kiệt, cho dù lúc nhà họ Trương gặp rắc rối lớn, còn nhà họ Tiêu thừa cơ

chèn ép, dường như nhà họ Trương sắp bị tiêu diệt.



Nhưng dưới mọi cách xử trí của Trương Phong Ngọc, cuối cùng nhà họ Trương cũng đứng

vững được, thậm chí mượn chuyện nhà họ Dương ở Tinh Thành bị sát hại, giúp nhà họ

Trương phục hồi lại thế lực trước đây.



Lúc này Trương Phong Ngọc ngồi trên chiếc ghế lớn bằng gỗ lim, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm

đang bước vào đại sảnh nhà họ Trương.



Hai bên trái phải đại sảnh là một vài nhân vật cấp cao của nhà họ Trương, sắp xếp theo địa vị

cao thấp trong nhà họ Trương, trong đó có tên Trương Diệu Tổ lần trước bị Diệp Phàm giáo

huấn một trận ở mộ tổ của nhà họ Dương.



Bên cạnh Trương Diệu Tổ là Trương Diệu Thành, cũng là người quản việc trên danh nghĩa

của nhà họ Trương, là người có quyền lực nhất trong nhà họ Trương ngoài Trương Phong

Ngọc.



“Diệp Phàm, lần trước ở mộ tổ của nhà họ Dương cậu đánh em ba của tôi bị thương, còn

hùng hồn đến làm phiền nhà họ Trương, ai cho cậu cái gan đấy hả?”



Đợi lúc Diệp Phàm bước vào trong đại sảnh Nhà họ Trương, Trương Diệu Thành đứng dậy

đầu tiên, lạnh lùng nói.



Diệp Phàm không thèm để ý đến Trương Diệu Thành, mà sau khi lướt nhìn mọi người trong

đại sảnh nhà họ Trương thì nhìn về phía Trương Phong Ngọc, bình thản nói: “Trương Phong

Ngọc, người nhà họ Trương các ông đã đến đủ rồi đúng không? Tôi điều tra được bằng

chứng, nhà họ Trương các ông chỉ đạo việc sát hại cả nhà họ Dương, ông có gì muốn giải

thích không?”







“Ha ha!” Trương Phong Ngọc sững sờ, cười lạnh lùng rồi nói: “Thanh niên họ Diệp, tôi biết

cậu là con rể của đại tướng, có chút thế lực chống lưng, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu một

câu, đây là Tương Nam, không phải thủ đô, càng không phải Vân Điền!”



“Ở thủ đô cũng như ở Vân Điền, cậu có thể dựa vào thân phận con rể Sở đại tướng coi trời

bằng vung, hoành hành ngang ngược.”



“Nhưng ở Tương Nam, tốt nhất cậu nên bớt kiêu ngạo đi, nếu không sẽ chết sớm đấy.”



Trương Phong Ngọc là loại người tàn nhẫn độc ác, nhưng suy nghĩ của ông ta vô cùng tỉ mỉ

kỹ càng, vì thế cho dù theo tình hình trước mắt, nhà họ Trương đã nắm giữ tình thế trong lòng

bàn tay, nhưng ông ta không vội giết chết Diệp Phàm ngay.



Lời nói của ông ta như đang khiển trách Diệp Phàm.



Thực tế là đang thăm dò.



Tiêu Thừa Thiên gióng trống khua chiêng đi gây sự với Diệp Phàm như thế, nhưng kết quả

cũng không ra gì.



Điều này khiến Trương Phong Ngọc vô cùng bất an.



Ông ta cũng được coi nhà nhân vật trí dũng kiệt xuất, hiểu đạo lý làm mọi việc phải suy xét

kỹ lưỡng mới mong đạt được thành quả, ông ta sợ rằng trên người Diệp Phàm có manh mối

quan trọng mà nhà họ Trương chưa điều tra ra.



Diệp Phàm nhếch mép cười mỉa mai, suy nghĩ cỏn con đó của Trương Phong Ngọc sao có thể

giấu được anh.



Nhưng anh cũng chẳng thèm phí lời với loại người như Trương Phong Ngọc, vì thế nói thẳng:

“Chỉ cần nhà họ Trương các người nói người đứng đằng sau là ai, tôi sẽ cân nhắc giữ lại dòng

giống cho nhà họ Trương các người.”



“Nếu không, hôm nay sẽ là ngày cả nhà họ Trương bị giết chết.”



“Cho các người 5 phút suy nghĩ.”



Diệp Phàm nói xong thì đứng ở đó, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt vô tình, suy nghĩ giết người tỏa

ra trên người anh, giống như một ngọn núi lớn, khí thế đè nén khiến mọi người trong đại sảnh

đều cảm thấy lồng ngực nặng trĩu, đến việc thở cũng gặp khó khăn.



Mọi người trong đại sảnh nhìn Diệp Phàm, tất cả đều kinh hoàng sợ hãi.



Ngay cả Trương Phong Ngọc ngồi trên chiếc ghế lớn bằng gỗ lim cũng ngây người ra vài

chục giây mới hoàn hồn lại, sau đó sắc mặt của ông ta lập tức nghiêm nghị, đôi mắt nham

hiểm độc ác cuồn cuộn ý nghĩ giết người.



Nhà họ Trương là một trong tám dòng họ lớn ở Tương Nam, lúc khó khăn nhất nhà họ Tiêu

cũng không dám nói sẽ xóa sổ nhà họ Trương, một thanh niên nhìn mặt non choẹt, vắt mũi

chưa sạch như Diệp Phàm lại dám nói lời lẽ trâng tráo như thế.



Đúng là coi thường nhà họ Trương quá rồi đấy.



“Ha ha ha, muốn xóa sổ nhà họ Trương của tôi? Diệp Phàm cậu cũng đề cao bản thân quá rồi

đấy nhỉ? Đừng nói là cậu, cho dù Sở đại tướng đích thân đến cũng không dám nói những lời

lẽ ngông cuồng như thế.” Trương Phong Ngọc giận quá hóa cười, trừng mắt nhìn Diệp Phàm,

hét lớn: “Tôi cũng nói thẳng với cậu nhé, cả nhà họ Dương ở Tinh Thành bị sát hại không

phải chuyện cậu có thể lo được, biết điều thì hãy cút khỏi nhà họ Trương ngay bây giờ, tôi có

thể nể tình Sở đại tướng giữ lại mạng sống cho cậu, nếu không sợ rằng cậu không nhìn thấy

mặt trời mọc vào sáng ngày mai đâu.”

Chương 276: Một phút suy nghĩ cuối cùng

Lúc Trương Phong Ngọc nói lời độc ác với Diệp Phàm, những người khác của nhà họ Trương

trong sảnh mới hồi phục lại tinh thần.



Đám người này ngay lập tức châm chọc khiêu khích Diệp Phàm.



Thậm chí còn có người la quát nữa.



"Hỗn láo, dám không biết ngượng mồm nói nhà họ Trương chúng ta diệt môn, tự cho mình là

giỏi sao?"



"Con rể của đại tướng Sở thì làm sao? Cho dù là đại tướng Sở thì cũng chẳng có cái gan nói

dòng họ Trương nhà chúng ta diệt môn? Tên nhóc không biết trời cao đất dày này là ai lại

dám nói lời đó, đúng là con mẹ nó muốn chết mà!"



"Không cần phải dài dòng với tên nhóc này, đánh chết nó ngay lập tức, để cho người đời biết,

khiêu khích người nhà họ Trương chúng ta sẽ có kết cục như thế nào."



"Đúng là người trẻ tuổi điên cuồng đến ngu ngốc, nhà họ Trương chúng ta có truyền thống

làm quan nghìn năm, cậu ta lại dám nói nhà họ Trương chúng ta diệt môn, đúng là nực cười.

Không cần phải dài dòng với cậu ta, chặt cậu ta ra cho chó ăn, để ta xem xem đại tướng Sở có

dám nói nhà họ Trương ta như thế nào."



...



Người nhà họ Trương trong sảnh cùng tức giận, ai cũng đang vén tay áo lên, hận không thể

băm Diệp Phàm thành trăm mảnh ngay tại chỗ.



Nhưng gương mặt Diệp Phàm lại rất bình tĩnh, không coi đám người châm chọc khiêu khích

anh và la quát anh ra gì, anh vẫn bình tĩnh như thường, vô cùng tùy hứng nói: "Đã qua hai

phút rồi, các người còn lại ba phút cuối cùng để suy nghĩ."



"Ha ha!"



Trương Phong Ngọc phá lên cười, ánh mắt nhìn Diệp Phàm như nhìn một người ngu ngốc.



Ông ta thấy Diệp Phàm thật sự điên đến nỗi mất não luôn rồi.



Từ lúc Diệp Phàm và Triệu Vũ xuất hiện trước cửa phủ nhà họ Trương, tình báo ngoài phủ

nhà họ Trương đã báo với Trương Phong Ngọc, Diệp Phàm và Triệu Vũ không mang người

nào theo.



Cho nên Trương Phong Ngọc mới chẳng thèm coi Diệp Phàm ra gì.



Đối với ông ta mà nói, cho dù Diệp Phàm có chỗ dựa thế nào đi chăng nữa, chỉ cần một câu

nói của ông ta, có thể khiến cho Diệp Phàm chết không chỗ chôn.



Lúc này, Trương Diệu Thành cũng đứng lên, nói với Diệp Phàm: "Diệp Phàm, vốn dĩ tôi cũng

nể mặt đại tướng Sở, cũng định sẽ giữ cái mạng chó của cậu, nhưng cậu lại không biết điều,

nếu đã như vậy, tôi đành phải chặt cậu ra cho chó ăn rồi!"



Trương Diệu Thành vừa dứt lời, ông ta liền vẫy tay một cái lập tức có mười mấy tên thanh

niên xông vào sảnh.



Mấy tên thanh niên này đều mặc vest màu đen, dáng người cao, ánh mắt lạnh lùng, trên người

tỏa ra sát khí lạnh lẽo đáng sợ.



Bọn họ là tử sĩ được nhà họ Trương đặc biệt bồi dưỡng, đều là những kẻ độc ác bước ra từ núi

thây biển máu, mỗi tên đều có năng lực chiến đấu của binh vương cao cấp.



Quan trọng nhất là tử sĩ của nhà họ Trương đều phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh của người cấp

cao trong nhà họ Trương, vô cùng tàn nhẫn và không sợ chết.



Ban đầu dưới sự chèn ép của nhà họ Tiêu, có thể chống đỡ được, mấy người cấp cao của nhà

họ Trương không bị ảnh vệ của nhà họ Tiêu giết hại, chính là bởi vì mấy tên tử sĩ nhà họ

Trương này.



Nhưng nhà họ Trương bồi dưỡng tử sĩ rất khó khăn, cho nên nhà họ Trương mới bồi dưỡng

được tổng cộng hơn ba mươi mấy tử sĩ, mười mấy tên mai phục trong sảnh, mười mấy tên

mai phục bên ngoài sân lớn của nhà họ Trương.



Mười mấy tên tử sĩ nhà họ Trương cứ nhìn chằm chằm Diệp Phàm, như sói đói theo dõi con

mồi.



Trên người bọn họ toát ra sát khí lạnh lùng, dường như làm cho nhiệt độ trong phòng giảm

xuống mấy độ trong giây lát.



Nhưng Diệp Phàm vẫn điềm đạm như cũ, thậm chí còn không thèm nhìn mười mấy tên tử sĩ

nhà họ Trương một cái.



Thái độ của anh như thần long đối mặt với con kiến hôi.



“Giết!"



Không giằng co mất thời gian, mười mấy sĩ tử nhà họ Trương hét lên một tiếng rồi tấn công

về phía Diệp Phàm.



Bọn họ rất hung dữ, ai cũng như hổ đói săn dê vậy!



Hơn nữa đám tử sĩ nhà họ Trương đều cầm một con dao găm vô cùng sắc bén.



Mười mấy con dao găm đều đâm về phía Diệp Phàm, như mười mấy ngôi sao băng bay vụt

qua bầu trời đêm, tốc độ rất nhanh, vượt qua cả năng lực phản ứng của người bình thường.



"Hỗn láo!"



Chính vào lúc mười mấy tên tử sĩ nhà họ Trương tấn công Diệp Phàm, Triệu Vũ đứng bên

cạnh Diệp Phàm hét lên một tiếng như sấm mùa xuân, rung động tám phương, làm cho mười

mấy tên tử sĩ nhà họ Trương đầu óc ong ong.



Ai cũng đứng không vững, cơ thể lảo đảo.



Thậm chí trong đại sảnh, những chiếc ly thủy tinh để trên bàn mấy người cấp cao của nhà họ

Trương xuất hiện những vết nứt, nhìn thấy mà giật mình.



Tiếng quát to của Triệu Vũ không đơn giản, đó chính là công phu sư tử rống!



Bịch!



Lúc mười mấy tên tử sĩ nhà họ Trương bị công phu sư tử rống làm chấn động còn lơ mơ,

Triệu Vũ đã sải bước tới, xông đến trước mặt một tên tử sĩ nhà họ Trương, giơ nắm đấm lên

đấm vào mặt tên đó.



"A..."



Tên tử sĩ nhà họ Trương kia kêu lên một tiếng thảm thiết, bị Triệu Vũ đánh cho một đấm bay

ngã ra ngoài khoảng mấy mét, cơ thể không nhúc nhích, không rõ sống chết.



Bịch! Bịch! Bịch!



Triệu Vũ ra tay liên tiếp, tốc độ rất nhanh, chỉ trong vài giây đã có năm tên tử sĩ nhà họ

Trương bị trọng thương.



Những tên tử sĩ nhà họ Trương còn lại chột dạ trong lòng.



Triệu Vũ quá mạnh, đối với bọn chúng mà nói là một sự uy hiếp lớn nhất.



Cho nên, bọn chúng chọn giết chết Triệu Vũ trước rồi mới giết Diệp Phàm.



Nhưng Triệu Vũ như một mãnh thú đội lốt người, mạnh mẽ không thể chống lại, bị bao vây

tấn công nhưng không hề ở thế hạ phong, mà ngược lại còn khiến ba tên tử sĩ tiếp theo của

nhà họ Trương bị thương nặng nữa.



Triệu Vũ càng đánh càng mạnh, tử sĩ nhà họ Trương thì lại càng ngày càng bị động, như bị ép

đánh vậy.



Mấy người cấp cao của nhà họ Trương trong đại sảnh nhìn thấy cảnh này, dường như đều

ngẩn người ra, ai cũng hóa đá, trong mắt đầy sự kinh ngạc, đương nhiên cũng có cả sự sợ hãi.



"Tên nhóc này đánh nhau cũng giỏi đấy? Cái này là muốn một mình giết chết mười mấy tử sĩ

nhà họ Trương chúng ta sao? Chẳng trách Diệp Phàm dám chỉ mang mỗi cậu ta đến hỗn láo

với nhà họ Trương chúng ta."



"Tên nhóc bên cạnh Diệp Phàm đúng là mạnh thật, nhưng cho dù có mạnh hơn nữa, chắc

chắn hôm nay Diệp Phàm sẽ phải chết."



"Khiêu khích với nhà họ Trương chúng ta, cho dù có là con của ông trời cũng chỉ có con

đường chết."



"Nhưng tại sao tôi lại có một dự cảm không lành? Nhân lúc bọn chúng đang bị sĩ tử nhà họ

Trương chúng ta bao vây, chúng ta có nên nhanh chóng rời khỏi sảnh không?"



...



Đám người nhà họ Trương trong sảnh bàn tán sôi nổi, có một số người đã hoảng loạn, nhưng

đa số lại nghĩ rằng phen này Diệp Phàm và Triệu Vũ chết chắc rồi.



Bịch!



Theo nắm đấm của Triệu Vũ, tên tử sĩ cuối cùng của nhà họ Trương cũng ngã xuống.



Tổng cộng mười mấy tên tử sĩ nhà họ Trương chưa đến hai phút đã bị Triệu Vũ đánh ngã toàn

bộ trên mặt đất, hoàn toàn mất năng lực chiến đấu.



Triệu Vũ đứng hiên ngang như một ngọn núi lớn không thể lay động.



Mấy người cấp cao trong nhà họ Trương đều nhìn về phía Triệu Vũ, trong mắt đầy sự khó tin,

bọn họ tốn bao nhiêu tiền bồi dưỡng tử sĩ chỉ có chút năng lực này sao? Mười mấy tên đánh

không lại một tên?



Cho dù là Trương Diệu Thành hay Trương Phong Ngọc cũng đều bị cảnh này làm cho sợ mất

mật.



Bọn họ không ngờ rằng, mười mấy tên tử sĩ nhà họ Trương không những không thể giết Diệp

Phàm mà thậm chí đến Triệu Vũ bên cạnh Diệp Phàm cũng không đánh lại.



Đây thật là...



Con mẹ nó không khoa học chút nào!



Triệu Vũ tiêu diệt mười mấy tên tử sĩ xong, Diệp Phàm lạnh lùng liếc người của nhà họ

Trương một lượt, vẻ mặt bình tĩnh, nói từng chữ một: "Các người, còn lại một phút cuối cùng

nữa để suy nghĩ."

Chương 277: Nhà họ Trương tàn đời rồi

"Trương Phong Ngọc, tôi khuyên ông tốt nhất nên suy nghĩ cho cẩn thận, bởi vì, chỉ còn lại

một phút cuối cùng thôi!"



Diệp Phàm nhìn Trương Phong Ngọc đang ngồi trên chiếc ghế lim lớn, thản nhiên nói.



Vẻ mặt Trương Phong Ngọc lúc này âm u như nước, đôi mắt nham hiểm lóe ra sát khí lạnh

lẽo.



Trong lòng ông ta đầy sát ý, mười mấy tên tử sĩ của nhà họ Trương đó tương đương với một

nửa lực chiến đấu của nhà họ Trương, tình hình bây giờ là toàn bộ đều bị Triệu Vũ đánh cho

tàn phế rồi.



Cho dù mấy tên đó có thể chữa trị khỏi, sau này cũng chẳng còn được sức lực như trước.



Trương Diệu Thành phục hồi tinh thần lại sau nỗi khiếp sợ, nhìn về phía Trương Phong Ngọc

đang ngồi trên ghế lim lớn trong sảnh, liếc qua một ánh mắt dò hỏi.



Ông ta cũng không ngờ rằng, Triệu Vũ lại mạnh mẽ như vậy, một mình đánh bại mười mấy

tên tử sĩ một cách nhẹ nhàng.



Toàn thân Trương Phong Ngọc run rẩy, trên trán đổ mồ hôi hột, dù cả đời này ông ta cũng đã

trải qua rất nhiều phong ba bão táp, nhưng chưa một lần nào cảm thấy áp lực như lúc này.



"Ha ha, đúng là ngông cuồng!"



Nhưng đúng vào lúc này, tiếng cười điên cuồng vọng lại.



Một ông cụ chống cây gậy kim long đi vào trong sảnh nhà họ Trương.



Ông cụ này nhìn qua khoảng tầm tuổi Trương Phong Ngọc, nhưng đối lập với sự nham hiểm

của Trương Phong Ngọc, ánh mắt ông cụ này lại toát ra sự tàn nhẫn độc ác như một con mãnh

hổ hung bạo.



"Ông Giang, ông, ông đích thân đến nhà họ Trương tôi sao?"



Nhìn thấy ông cụ chống cây gậy kim long, Trương Phong Ngọc sửng sốt, vội vàng đứng lên

từ chiếc ghế lim lớn.



Ông cụ chống cây gậy kim long tên là Giang Mãnh Hổ.



Giang Mãnh Hổ là lão thái gia của nhà họ Giang trong tám dòng họ lớn ở Tương Nam, nhà

họ Giang là dòng họ đứng thứ ba trong tám dòng họ lớn của Tương Nam, cũng lớn mạnh

không kém gì nhà họ Trương.



Nhưng đất tổ của nhà họ Trương không ở Tinh thành.



"Trương Phong Ngọc, ông sợ hãi quá vậy? Thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà cũng dọa được

ông sao?" Giang Mãnh Hổ tỏ vẻ khinh thường nói với Trương Phong Ngọc.



"Tôi..." Mặc dù Trương Phong Ngọc khó chịu trong lòng, nhưng trong thâm tâm đang ẩn tính

mưu đồ, không biểu hiện một chút gì trên khuôn mặt.



Giang Mãnh Hổ không phí lời với Trương Phong Ngọc nữa mà nhìn về phía Diệp Phàm ở

bên cạnh, lạnh lùng nói: "Cậu chính là người tên Diệp Phàm? Nghe nói cậu là con rể đại

tướng Sở."



"Lão già này cũng từng có chút giao tình với đại tướng Sở, nể mặt ông ấy, chỉ cần cậu lập tức

rời khỏi Tinh Thành, không nhúng tay vào chuyện nhà họ Dương ở Tinh Thành nữa, lão già

này có thể tha cho cậu một mạng."



"Cậu thấy như thế nào?"



"Ha ha!" Đối mặt với Giang Mãnh Hổ đang ở thế mạnh, Diệp Phàm chỉ khẽ cười một tiếng,

sau đó tiếp tục nói với Trương Phong Ngọc: "Trương Phong Ngọc, chỉ còn lại mười giây cuối

cùng, mười, chín, tám,..."



Bị Diệp Phàm khinh thường, vẻ mặt Giang Mãnh Hổ u ám, đôi mắt hổ trợn lên tức giận, lớn

tiếng hét với Diệp Phàm: "Tên nhóc hỗn láo, ông đây đã nể mặt đại tướng Sở, cho mày một

con đường sống, vậy mà mày dám khinh thường ông đây?



Vừa nói, Giang Mãnh Hổ vừa ra tay với Diệp Phàm, nhấc cây gậy kim long trong tay lên,

đánh vào đầu Diệp Phàm, sức mạnh vô song, khí thế như đập tảng đá lớn.



Rất dễ nhận thấy Giang Mãnh Hổ là người tu luyện, hơn nữa còn là cảnh giới tông sư.



Lúc Giang Mãnh Hổ ra tay với Diệp Phàm, Triệu Vũ lập tức hành động, chuẩn bị giúp Diệp

Phàm ngăn Giang Mãnh Hổ lại.



Thế nhưng hai người thanh niên bên cạnh Giang Mãnh Hổ, cùng lúc bước đến như hai vị thần

giữ cửa chặn Triệu Vũ lại.



Hai người thanh niên đều là người tu hành, trong cơ thể có linh lực lưu chuyển.



Bịch!



Trong lúc hai người thanh niên chặn Triệu Vũ lại, cây gậy kim long trong tay Giang Mãnh Hổ

sắp bổ vào đầu Diệp Phàm, muốn đập cho đầu Diệp Phàm quay cuồng, nhưng trong tình thế

ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Phàm đã giơ tay phải lên, bắt lấy chiếc gậy kim long trong tay

Giang Mãnh Hổ, khẽ rung lên một cái, làm mất đi sức lực vô cùng lớn của chiếc gậy kim

long.



"Hửm?"



Giang Mãnh Hổ khẽ ngẩn ra, ông ta không ngờ Diệp Phàm tuổi còn trẻ mà lại có thể hóa giải

đòn công kích của ông ta một cách dễ dàng.



Nên biết rằng ông ta là cảnh giới tông sư.



Cho dù là một binh vương cao cấp, gặp phải đòn vừa rồi của ông ta cũng phải tránh né, nhưng

Diệp Phàm giơ tay lên đỡ lấy đòn của ông ta một cách dễ dàng.



Không chờ Giang Mãnh Hổ kịp phản ứng lại trong nỗi khiếp sợ, Diệp Phàm đã bất ngờ bắt

lấy tay cầm cây gậy kim long rung một cái.



Một luồng sức lực lớn làm kinh động Giang Mãnh Hổ, gan bàn tay nắm lấy cây gậy kim long

bị xé rách, máu tươi tuôn ra, cây gậy kim long cũng bị tuột khỏi tay.



Bịch!



Lúc cây gậy kim long bị tuột khỏi tay Giang Mãnh Hổ, Diệp Phàm đã bắt lấy cây gậy đâm

thẳng về phía trước, đầu rồng của cây gậy kim long đâm vào ngực của Giang Mãnh Hổ.



"A..."



Giang Mãnh Hổ lập tức kêu lên thảm thiết, cơ thể lùi lại phía sau bốn năm bước, há miệng

phun ra một ngụm máu tươi.



Đầu rồng của cây gậy kim long đâm vào ngực của ông ta làm ông ta cảm thấy như vừa bị một

chiếc xe hơi đụng vào ngực, lực rất lớn làm xương ngực của ông ta bị tổn thương nghiêm

trọng.



Tất cả chỉ xảy ra trong thời gian ánh điện vụt sáng.



Cho dù hai tên thanh niên tu hành giúp Giang Mãnh Hổ chặn Triệu Vũ lại cũng không thể hồi

phục tinh thần kịp trong thời gian đấy.



Quan trọng là mặc dù bọn chúng chặn Triệu Vũ lại nhưng Triệu Vũ quá hung bạo, có thể

khống chế được cả hai người, cho nên bọn chúng nhìn thấy Giang Mãnh Hổ bị Diệp Phàm

khiến cho bị thương cũng không thể kịp thời đến tiếp viện được.



Còn Diệp Phàm dùng một chiêu khiến Giang Mãnh Hổ bị thương xong cũng không có ý định

hạ thủ lưu tình, cây gậy kim long rung lên, như một cây súng vàng trong tay anh, bắn từng

viên đạn về phía Giang Mãnh Hổ .



Cho dù Giang Mãnh Hổ là nhà tu luyện cảnh giới tông sư lúc này đây cũng phải biến sắc.



Ông ta vừa lùi lại vừa né tránh!



Nhưng vẫn bị Diệp Phàm vung gậy kim long đánh trúng mấy lần.



"Trương Phong Ngọc, ông còn không mau bảo người của ông động thủ? Chẳng lẽ ông thật sự

sợ hãi thằng nhóc miệng còn hôi sữa này dọa nạt sao?" Giang Mãnh Hổ nổi giận hét lên với

Trương Phong Ngọc.



"Cái này..." Trương Phong Ngọc có chút lưỡng lự.



Nếu như nói sức mạnh của Triệu Vũ lúc trước làm ông ta sinh lòng kiêng dè.



Vậy thì bây giờ nhìn thấy thân thủ của Diệp Phàm, Trương Phong Ngọc lại càng thêm sợ hãi.



"Trương Phong Ngọc, đồ nhát gan, lúc ông đây đến đã liên hệ với lão già Tiêu Thừa Thiên

rồi, ông ta nói sẽ phái người của nhà họ Tiêu qua đây ngay lập tức, chẳng lẽ tám dòng họ lớn

ở Tương Nam không đối phó được với thằng nhóc miệng còn hôi sữa này sao? Rốt cuộc ông

còn sợ hãi cái gì?"



Thấy Trương Phong Ngọc không ra tay cứu giúp, phổi Giang Mãnh Hổ sắp nổ tung, gầm hét

lên với Trương Phong Ngọc.



Nhưng trong quá trình đó ông ta lại bị Diệp Phàm dùng cây gậy kim long đập trúng lần nữa,

liên tục phun ra mấy ngụm máu, cho dù là nhà tu luyện cảnh giới tông sư, nhưng tuổi tác

cũng đã cao, liên tục bị đánh trọng thương, cũng khiến cho tình cảnh của ông ta càng thêm

khốn khổ.



"Nhà họ Tiêu sẽ đến?"



Nghe thấy lời Giang Mãnh Hổ, Trương Phong Ngọc bỗng kinh ngạc, ông ta thấy nếu như nhà

họ Tiêu đồng ý giúp đỡ thì cho dù Diệp Phàm có lợi hại hơn nữa cũng chẳng tạo nên được

sóng gió gì to lớn.





Chương 278: Tiêu diệt



Tuy Trương Phong Ngọc bị hù bởi chiến lực của Triệu Vũ, Diệp Phàm.



Nhưng ông ta không hề sợ hãi.



Theo như lời Giang Mãnh Hổ, một khi tám dòng họ lớn ở Tương Nam liên thủ, ở khu vực

Tương Nam, vốn không có bất cứ ai, bất cứ thế lực nào có thể chống lại bọn họ.



Mà trong tám dòng họ lớn ở Tương Nam, thực lực nhà họ Tiêu là mạnh nhất, tương đương

với bốn phần mười thực lực của tám dòng họ lớn ở Tương Nam.



Chính vì thế, uy danh nhà họ Tiêu ở tám dòng họ lớn Tương Nam rất lớn, một khi nhà họ

Tiêu tỏ thái độ, các gia tộc khác trong tám dòng họ lớn ở Tương Nam cũng đều sẽ lục đục nổi

dậy.



Nếu như Giang Mãnh Hổ đã liên hệ với Tiêu Thừa Thiên, Tiêu Thừa Thiên cũng nói sẽ tới,

vậy thì Trương Phong Ngọc cũng an tâm giống như vừa uống một viên thuốc an thần, sự sọ

hãi Diệp Phàm và Triệu Vũ cũng tan biến.



Huống chi, chuyện nhà họ Dương ở Tinh Thành bị diệt môn là do nhà họ Trương ông ta chủ

đạo.



Đương nhiên việc Diệp Phàm đến Tinh Thành là để điều tra chuyện nhà họ Dương ở Tinh

Thành bị diệt môn, bởi vậy, đối với nhà họ Trương mà nói, tiêu diệt Diệp Phàm là lựa chọn

tốt nhất.



"Diệu Thành, bảo mấy người đang mai phục bên ngoài vào đi, tôi muốn thấy hai người bọn

họ liệu còn có thể vác nạng chống trời được không."



Lúc này Trương Phong Ngọc nói với Trương Diệu Thành.



Ông ta vốn còn nghi ngờ nhà họ Tiêu với Diệp Phàm đã kí kết hiệp định nào đó nên mới

không quyết tâm, có chút do dự.



Bây giờ, Giang Mãnh Hổ cho ông ta một viên thuốc an thần, khiến ông ta hoàn toàn yên lòng.



Đã được Trương Phong Ngọc giao phó, Trương Diệu Thành lấy điện thoại ra, gọi một dãy số,

chỉ bấm nút gọi, không cần bắt máy, mấy người mai phục ngoài đại sảnh nhà họ Trương đều

xông vào, thoáng cái đã bao vây Diệp Phàm và Triệu Vũ.



Cùng lúc này, Giang Mãnh Hổ với hai gã thanh niên người tu hành đứng cạnh tách ra khỏi

Diệp Phàm, Triệu Vũ, kéo giãn khoảng cách.



Nét mặt Triệu Vũ nghiêm trang đứng bên cạnh Diệp Phàm, ánh mắt sắc như mắt chim ưng.



Vẻ mặt Diệp Phàm lại hờ hững, đừng nói là hơn một trăm người vây quanh anh, lúc trước anh

ở nước ngoài, bị mấy nghìn lính đánh thuê vây chặt ở trên hoang đảo, anh cũng chưa từng sợ

hãi.



"Trương Phong Ngọc, ông đưa ra lựa chọn tồi tệ nhất rồi, sau đêm nay, nhà họ Trương... sẽ

không còn nữa!" Diệp Phàm trầm giọng quát.



"Ha ha!" Trương Phong Ngọc cười phá lên, không sợ hãi trước lời uy hiếp của Diệp Phàm,

ngược lại còn rất mạnh mẽ, quát Diệp Phàm: "Diệp Phàm, tuổi cậu còn nhỏ mà tính cách thật

sự quá kiêu ngạo. Chỉ dựa vào cậu thì tiêu diệt nhà họ Trương tôi thế nào đây?"



"Một thằng nhãi ranh, mở miệng ra là đòi diệt nhà họ Trương tôi sao?"



"Tôi cho cậu biết, cho dù hôm nay đại tướng Sở đích thân đến, tôi cũng phải băm vằm cậu ra

rồi cho chó ăn trước mặt ông ta."



Nói xong, Trương Phong Ngọc vung tay lên, đám người vây quanh Diệp Phàm với Triệu Vũ

cùng nhau động thủ.



"Láo xược!"



Đối mặt hơn một trăm người vây quanh tấn công, Triệu Vũ hét lớn một tiếng, như con sư tử

đang tức giận, đơn độc một mình ngăn cản hơn một trăm người vây quanh.



Triệu Vũ rất mạnh, giống như là một cỗ máy giết chóc.



Một hình xăm quỷ dị ẩn hiện trên da cậu ta nổi lên.



Một luồng năng lượng và linh lực đặc biệt được gia trì trên người khiến cậu ta trở thành vô

địch, giống như một đại tướng liều mình cảm tử trên chiến trường cổ đại, cậu ta áp chế hơn

một trăm người đang vây quanh tấn công mình một cách đơn giản.



Mỗi một quyền, một cước cậu ta đánh ra đều có thể khiến từng tên thanh niên trong vòng vây

phải trọng thương, mất hết sức chiến đấu.



Nhưng vừa lúc đó, lại có một đám người tiến vào đại sảnh nhà họ Trương, là những tử sĩ còn

sót lại của nhà họ Trương.



Ngoài ra, còn có vài tay súng bắn tỉa xuất hiện, sau khi tìm được vị trí thích hợp, bọn chúng

nhắm súng vào Triệu Vũ và Diệp Phàm, sẵn sàng bóp cò bất cứ lúc nào.



Vẻ mặt Diệp Phàm vẫn hờ hững. Anh nhìn về phía Trương Phong Ngọc, thản nhiên nói: "Họ

Trương kia, nếu ông nhất định muốn khiến nhà họ Trương xoá tên khỏi Tương Nam từ hôm

nay, vậy tôi thành toàn cho ông."



Diệp Phàm vừa nói xong, tay phải làm ra một kí hiệu kì lạ, lập tức nghe thấy vài tiếng 'Pằng'

trầm đục. Toàn bộ những tay súng cừ khôi mà nhà họ Trương nuôi dưỡng chỉ vừa mới tìm

được vị trí thích hợp, đang nhắm họng súng vào Diệp Phàm đã ngã xuống đất.



Mấy tay súng cừ khôi lại có thể bị bắn vào đầu!



Ngay sau đó, tử sĩ nhà họ Trương và hơn một trăm người vây đánh Diệp Phàm cùng Triệu Vũ

cũng đều lũ lượt ngã xuống đất.



"Không ổn rồi, có mấy tay súng bắn tỉa của thằng nhóc này mai phục bên ngoài!"



Giang Mãnh Hổ là người đầu tiên phát hiện tình huống kì lạ, mặt không khỏi biến sắc, nhanh

chóng tìm chỗ trú ẩn.



Đến lúc này, những người khác mới kịp phản ứng, đua nhau núp sau chỗ trú ẩn.



Nhưng đám người chém giết Triệu Vũ kia lại không có một ai may mắn thoát khỏi, tất cả đều

bị lính tập kích do Diệp Phàm sắp xếp giết chết, toàn bộ đại sảnh nhà họ Trương tràn ngập

mùi máu tươi.



Bây giờ đại sảnh nhà họ Trương, ngoại trừ tầng lớp cấp cao của nhà họ Trương với Giang

Mãnh Hổ thì chỉ còn lại có hai người tu hành luôn ở bên cạnh Giang Mãnh Hổ.



Tuy thực lực bọn họ không quá mạnh, nhưng tay súng bắn tỉa vẫn chưa làm gì được họ.



Điều khiến bọn họ khiếp sợ chính là đến cả bọn họ cũng không phát hiện được vị trí ẩn nấp

của mấy tay súng bắn tỉa.



Nên biết rằng, bọn họ là người tu hành.



Dù là tay tập kích cao cấp nhất trên thế giới cũng không thể che giấu được hành tung trước

mặt bọn họ.



"Trương Phong Ngọc, mau quỳ xuống cầu xin được chết đi, chỉ cần nói ra người đứng sau sai

khiến nhà họ Trương tiêu diệt cả nhà họ Dương ở Tinh Thành trước đây, tôi có thể để ông

chết thoải mái hơn một chút."



Diệp Phàm thản nhiên nói.



Trương Phong Ngọc trốn sau cây cột, nghe thấy Diệp Phàm nói, cả người bị dọa, run lên.



Diệp Phàm chuẩn bị quá đầy đủ, số lượng mai phục bên ngoài đang tập kích không ít, chỉ vỏn

vẹn trong hai ba giây đã giết chết tất cả thuộc hạ do nhà họ Trương bố trí trong đại sảnh. Thật

giống... ma quỷ mà!



Trương Phong Ngọc đã hoảng hốt, không biết nên làm sao.



Lúc này, Giang Mãnh Hổ trốn sau một cây cột khác, quát Diệp Phàm: "Thằng nhãi nhép họ

Diệp kia, mày không kiêu ngạo được lâu đâu, người nhà họ Tiêu sẽ tới đây ngay lập tức, đợi

đám mai phục đang tập kích bên ngoài bị người nhà họ Tiêu tiêu diệt, đến lúc đó, mày chính

là cá nằm trên thớt!"



"Ha ha!" Diệp Phàm lạnh lùng cười, nhìn về phía Giang Mãnh Hổ ẩn nấp, nói: "Chuyện nhà

họ Dương ở Tinh Thành bị diệt môn, nhà họ Giang các người cũng có phần, hơn nữa còn là

một trong đám tám dòng họ lớn ở Tương Nam dồn nhiều công lực tiêu diệt nhà họ Trương

nhất."



"Hôm nay ông lại chủ động dâng mình, vậy tôi cho nhà họ Giang các người một đám tang."



"Đợi nhà họ Giang sắp xếp xong tang sự cho ông, tôi sẽ sắp xếp người khiến nhà họ Giang

các ông biến mất khỏi Tương Nam, không để bất cứ ai còn sống."



Diệp Phàm không phải một người mất hết lương tâm, nhưng cũng không phải loại người nhân

từ, mối hận diệt môn nhà họ Dương ở Tinh Thành, nhất định anh phải đòi lại. Trong tám dòng

họ lớn ở Tương Nam, chỉ cần là người tham dự, đều phải trả giá thật đắt.



Chẳng qua, ngay lúc Diệp Phàm đang nói, Tiêu Thừa Thiên đã dẫn một đám người tới đại

sảnh nhà họ Trương.



"Tiêu Thừa Thiên, cuối cùng ông cũng đã đến, đám tập kích bên ngoài đã giải quyết xong hết

chưa?"



Thấy Tiêu Thừa Thiên, đám người họ Trương vốn đang ẩn núp cùng với Giang Mãnh Hổ lập

tức tiến ra ngoài, đặc biệt là Giang Mãnh Hổ, mở miệng gọi Tiêu Thừa Thiên.



Chương 279: Nhà họ Trương tuyệt vọng



Nhưng Tiêu Thừa Thiên không để ý đến Giang Mãnh Hổ.



Sau khi ông ta vào phòng khách nhà họ Trương thì đi nhanh đến bên cạnh Diệp Phàm, cung

kính nói: "Diệp tiên sinh, tôi nhận được tin rằng nhà họ Trương mai phục rất nhiều tay súng

và tử sĩ đến để đối phó cậu."



"Cậu lại một thân một mình đến nhà họ Trương."



"Cho nên tôi vội dẫn người đến đây. Cậu yên tâm, hôm nay có nhà họ Tiêu của tôi ở đây, chắc

chắn nhà họ Trương sẽ không dám động đến cậu."



Diệp Phàm chỉ khẽ liếc Tiêu Thừa Thiên một cái, tỏ vẻ không để ý đến chuyện này, vẻ mặt

bình tĩnh như thường.



Nhưng Giang Mãnh Hổ và đám người nhà họ Trương trong sảnh lại biến sắc ngay lập tức.

Người nào cũng như gặp quỷ, hóa đá tại chỗ.



Bọn họ thực sự không dám tin vào mắt và tai mình.



Tiêu Thừa Thiên là lão thái gia nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu lại là thế gia đứng đầu Tinh Thành,

đứng đầu tám dòng họ lớn nhất Tương Nam. Phóng mắt toàn bộ Hoa Hạ này cũng không có

mấy thế lực dám đối nghịch với nhà họ Tiêu ở đất Tương Nam này.



Mà Tiêu Thừa Thiên càng không khom lưng khuỵu gối với bất kì ai, dù gặp được người có

địa vị cao hơn cả đại tướng Sở đi chăng nữa.



Nhưng vào giờ phút này, Tiêu Thừa Thiên lại tỏ vẻ nịnh hót lấy lòng trước Diệp Phàm.



Đúng là được mở rộng tầm mắt, khiến người khác không tin nổi.



Hơn nữa, nhưng gì Tiêu Thừa Thiên nói cũng khiến cho Giang Mãnh Hổ và tất cả mọi người

nhà họ Trương kinh ngạc.



Không phải Tiêu Thừa Thiên là cứu binh của bọn họ hay sao?



Sao giờ lại đột nhiên thành cứu binh của Diệp Phàm?



Giang Mãnh Hổ phản ứng đầu tiên, quay sang Tiêu Thừa Thiên quát hỏi: "Tiêu Thừa Thiên,

ông vừa nói thế là có ý gì? Lúc trước khi gọi điện thoại cho ông đây, ông bảo sẽ dẫn người

đến ngay lập tức cơ mà?"



"Bây giờ ông dẫn người đến, nhưng lại không phải để giúp ông đây và Trương Phong Ngọc,

mà lại để giúp thằng nhãi họ Diệp này ư?"



"Cuối cùng thì ông có ý gì? Muốn mượn tay tên nhãi này để diệt nhà họ Giang và nhà họ

Trương ư? Gan ông to quá nhỉ? Không sợ bật ngược sang nhà họ Tiêu các người à?"



"Giang Mãnh Hổ, ông câm mồm cho tôi!" Tiêu Thừa Thiên nhìn Giang Mãnh Hổ, vẻ mặt đột

nhiên trở nên nghiêm nghị, lớn tiếng quát: "Ông và Trương Phong Ngọc như sói và rắn.

Những năm gần đây nhà họ Giang các người đã làm bao nhiêu chuyện xấu? Đã cưỡng ép giết

chết bao nhiêu người? Còn cả nhà họ Trương, ban đầu nếu nhà họ Dương không ra tay cứu

giúp ở Tinh Thành này thì các người đã sớm bị nhà họ Tiêu của tôi chiếm đoạt rồi. Vậy mà

nhà họ Trương lấy oán báo ơn, đến tìm nhà họ Giang các người giúp diệt cả nhà họ Dương,

đúng là phiên bản thực tế của bác nông dân và con rắn!"



"Nhà họ Tiêu tôi đây có truyền thống ngàn năm, là thế gia đường đường chính chính, sao lại

thông đồng làm bậy với đám ô hợp các người?"



"Diệp tiên sinh là người bạn quan trọng nhất của nhà họ Tiêu chúng tôi, các người hại cậu ấy,

chắc chắn họ Tiêu tôi đây sẽ không để yên."



Tiêu Thừa Thiên tỏ rõ thái độ, khiến Giang Mãnh Hộ tức giận đến độ mặt đỏ đến mang tai,

đôi tai như muốn phun ra lửa.



Sắc mặt Trương Phong Ngọc lúc xanh lúc trắng, nếu đúng là nhà họ Tiêu về phe Diệp Phàm,

vậy tối nay nhà họ Trương khó tránh khỏi tai họa diệt tộc.



"Tiêu Thừa Thiên, ông đừng quên, chính tên họ Diệp này đã đánh cháu trai mà ông coi trọng

nhất tàn phế, ông không muốn trả thù thay cháu trai mình hay sao?" Trương Phong Ngọc suy

nghĩ một lúc, nhìn Tiêu Thừa Thiên nói.



Nghe Trương Phong Ngọc nói thế, sắc mặt Tiêu Thừa Thiên trầm xuống.



Ông ta là một lão giang hồ, lúc nãy vừa vào phòng khách nhà họ Trương, ông ta đã rõ tình

huống.



Mặc dù nhìn qua Diệp Phàm chỉ dẫn theo một người là Triệu Vũ, nhưng thế cục lại là đám

người Trương Phong Ngọc và Giang Mãnh Hổ đang ở thế hạ phong.



Cộng thêm có không ít tử sĩ nhà họ Trương chết và bị thương do đạn bắn nằm la liệt trên đất,

tất cả đã nói rõ Diệp Phàm sâu không lường được. Bên người cậu ta không chỉ có một Triệu

Vũ mà xung quanh còn có những người khác mai phục.



Chuyện này khiến Tiêu Thừa Thiên không dám đắc tội Diệp Phàm, cho nên ông ta cũng rất sợ

Trương Phong Ngọc sẽ khiến Diệp Phàm bất mãn.



Gần như không chút do dự, Tiêu Thừa Thiên quay sang Trương Phong Ngọc quát to: "Trương

Phong Ngọc, ông không cần khích bác ly gián ở đây. Thằng cháu ngu xuẩn của tôi chọc giận

Diệp tiên sinh, tôi đã đuổi cả nhà nó ra khỏi nhà họ Tiêu rồi."



"Từ nay về sau, trên đất Tương Nam này, thái độ của Diệp tiên sinh cũng là thái độ của nhà

họ Tiêu tôi. Dù là chuyện gì thì nhà họ Tiêu tôi cũng sẽ về phe Diệp tiên sinh."



"Trương Phong Ngọc, Giang Mãnh Hổ, nếu các người muốn sống thì mau cầu xin Diệp tiên

sinh đi."



"Tiêu Thừa Thiên, ông đừng quên, vị kia là người muốn diệt cả nhà họ Dương ở thành phố

Tinh. Hôm nay ông giúp tên họ Diệp này, sau này vị kia sẽ bỏ qua cho nhà họ Tiêu hay sao?"

Trương Phong Ngọc nheo mắt lại, biểu cảm của ông ta lạnh lẽo.



"Hừ!" Tiêu Thừa Thiên hừ lạnh một tiếng nói: "Trương Phong Ngọc, tôi không hiểu ông đang

nói gì!"



"Ông..."



Trương Phong Ngọc nhìn Tiêu Thừa Thiên căm tức, như muốn phun ra lửa.



Vào giờ phút này, ông ta đã tức nổ phổi.



Một Diệp Phàm đã vượt ra khỏi suy tính của ông ta, nhà họ Tiêu vốn là cứu binh nhưng bỗng

biến thành kẻ địch cũng là chuyện ông ta không ngờ tới.



Bây giờ, toàn bộ nhà họ Trương đã bị người nhà họ Tiêu bao vây, còn cả tay súng bắn tỉa

đang mai phục trong tối của Diệp Phàm, có thể nói, giờ tất cả người nhà họ Trương đã thành

cá trong chậu, một khi nhà họ Tiêu ra tay, nhà họ Trương sẽ bị diệt cả nhà ngay lập tức, không

có con cá nào lọt lưới.



Nhà họ Trương có truyền thống ngàn năm, chỉ vậy mà lại bị diệt trong tay mình ư?



Trương Phong Ngọc thấy không cam lòng.



Nhưng lại không thể làm gì!



Ông ta sẽ không cầu xin Diệp Phàm tha thứ, vì ông ta rõ ràng, dù ông ta có cầu xin tha thứ thì

Diệp Phàm cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta, bỏ qua cho nhà họ Trương!



Ban đầu là nhà họ Trương chủ động diệt cả nhà họ Dương ở Tinh Thành.



Mà Diệp Phàm lại đến Tinh Thành để báo thù cho nhà họ Dương.



Muốn Diệp Phàm bỏ qua cho nhà họ Dương...



Chẳng qua chỉ là vọng tưởng!



Sắc mặt của Giang Mãnh Hổ cũng vô cùng khó coi. Ông ta sợ chết, nhưng ông ta còn cần thể

diện hơn.



Bảo ông ta cầu xin Diệp Phàm, ông ta không làm được!



Lúc này, Diệp Phàm quay sang nhìn Trương Phong Ngọc, thản nhiên nói: "Bây giờ ông tự nói

ra kẻ đứng sau vụ diệt cả nhà họ Dương ở Tinh Thành, hay vẫn muốn thử nghiệm nghiêm

hình bức cung?"



"Hừ, họ Diệp kia, nửa người tôi đã sớm vùi trong cát vàng rồi. Cậu có thủ đoạn gì thì cứ việc

dùng đi, nhưng muốn moi được gì từ tôi ấy, cậu đừng mơ tưởng!" Trương Phong Ngọc hừ

lạnh một tiếng, kiên quyết nói.



Diệp Phàm nhíu mày, quay đầu nói với Tiêu Thừa Thiên bên cạnh: "Những người khác ở đây,

ông liệu mà xử lý đi!"



"Dạ, Diệp tiên sinh, cậu yên tâm, chắc chắn tôi sẽ xử lý sạch sẽ!"



Tiêu Thừa Thiên khẽ sửng sốt, vội vàng gật đầu một cái nói.



Diệp Phàm xoay người rời khỏi nhà họ Trương, nói với Triệu Vũ: "Mang theo tên già kia, nếu

ông ta muốn thử nghiệm chút hình phạt bức cung thì tôi cũng tác thành cho ông ta!"



"Dạ!"



Triệu Vũ đáp một tiếng, bước một bước dài đã đến trước mặt Trương Phong Ngọc, tóm lấy cổ

áo Trương Phong Ngọc rồi xách ông ta lên như xách gà con, theo Diệp Phàm rời khỏi phủ đệ

của nhà họ Trương.



Nhìn theo bóng lưng rời đi của Diệp Phàm và Triệu Vũ, trong mắt Tiêu Thừa Thiên lóe lên tia

sáng dữ tợn, sau đó xoay người nhìn về phía Giang Mãnh Hổ hỏi: "Giang Mãnh Hổ, ông

muốn chết hay là muốn sống?"

"Tiêu Thừa Thiên, ông muốn thế nào?" Giang Mãnh Hổ nhíu mày, hỏi lại.

Chương 280: Người nhà họ Hạng tới

Sau khi Diệp Phàm và Triệu Vũ rời khỏi nhà họ Trương, họ không quay về biệt thự Quất Đảo

luôn lúc đó mà đi thẳng tới một tòa cao ốc ở ngoại ô phía đông Tinh thành.



Tòa cao ốc này là một cứ điểm của Hàn Lôi ở Tinh thành.



Trong tòa nhà dùng để thấm vấn, Diệp Phàm ngồi ở trên ghế sofa, lặng lẽ chờ đợi Triệu Vũ

thẩm vấn Trương Phong Ngọc.



Dù Trương Phong Ngọc đã là một lão già rồi, nhưng dù sao thì ông ta cũng là một nhân vật

kiêu hùng, tính cách vô cùng cứng rắn, cho dù Triệu Vũ dùng đủ cực hình thì ông ta vẫn cắn

răng chịu đựng, không chịu nói ra một chữ.



Nhưng Triệu Vũ là một kẻ hung ác do chính tay Diệp Phàm đào tạo, thủ đoạn vô cùng hiểm

độc.



Cho dù Trương Phong Ngọc cắn chặt hàm răng thì cuối cùng vẫn không thể chịu đựng được,

khai ra người đứng phía sau vụ thảm án nhà họ Dương ở Tinh thành bị tiêu diệt, đó là một

người được gọi là Nghiêm thiếu gia.



Theo lời khai của Trương Phong Ngọc thì bối cảnh của Nghiêm thiếu gia vô cùng mạnh mẽ,

có liên quan tới thế lực sâu không lường được.



Cho dù là nhà họ Tiêu cũng không xứng lọt vào mắt của Nghiêm thiếu gia.



“Tôi muốn ông ta không thể ra đi một cách thoải mái.” Sau khi đọc qua tài liệu mà Triệu Vũ

thẩm vấn Trương Phong Ngọc có được, Diệp Phàm ra lệnh cho Hàn Lôi đang đứng chờ bên

cạnh.



“Tôi biết rồi!” Hàn Lôi vội gật đầu đáp lại.



“Xử lý xong thì tới biệt thự Quất Đảo gặp tôi, tôi có chuyện cần phải dặn ông.”



Diệp Phàm vỗ vai Hàn Lôi, sau đó dẫn Triệu Vũ rời khỏi phòng thẩm vấn.



Rời khỏi tòa cao ốc, Triệu Vũ lái chiếc xe việt dã màu đen đưa Diệp Phàm về biệt thự Quất

Đảo.



Trên đường đi, Diệp Phàm gọi mấy cuộc điện thoại.



Anh muốn điều tra rõ ràng thân phận của Nghiêm thiếu gia, mặc kệ Nghiêm thiếu gia có thân

phận gì thì Diệp Phàm cũng muốn báo thù thay cho nhà họ Dương.



Lúc Diệp Phàm và Triệu Vũ quay về biệt thự thì đã rất muộn rồi, Dương Phong và Dương

Khiết Như đều đã đi ngủ.



Sau khi rửa mặt, Diệp Phàm trở về phòng ngủ của mình, ngồi xếp bằng trên giường tu luyện

một lúc, sau đó mới nằm xuống, đi ngủ.



***



Thủ đô.



Bạch Vân Sơn trang nằm ở phía tây ngoại ô thủ đô, bao gồm mấy tòa nhà kiến trúc cổ điển

xây dựng giữa núi cạnh hồ, nhìn như tiên cảnh tu hành trong truyền thuyết.



Cho dù là tộc trưởng những dòng tộc hàng đầu ở thủ đô cũng không có tư cách tới đây.



Những người có thể tới Bạch Vân Sơn trang gần như đều là người tu hành.



Lúc này, trong một dãy nhà ở sâu nhất trong Bạch Vân Sơn trang, một thanh niên đang ngồi

xếp bằng dưới gốc một cây đại thụ.



Khi anh ta hít thở, từ mũi và miệng có ánh xanh lưu động, hơn nữa quanh người có sương

trắng vờn quanh.



Đám sương trắng này giống như được phun từ lỗ chân lông trên người anh ta ra vậy, thậm chí

tiết tấu phun trào của đám sương trắng như chung một tiết tấu với nhịp thở của anh ta.



Vừa nhìn qua là đã cảm thấy người thanh niên này vô cùng phi thường.



Có một người đàn ông đứng cạnh người thanh niên này, đó chính là Phùng Minh.



Trước đó Diệp Phàm gần như đã phế bỏ Phùng Minh, cho dù vết thương của hắn đã khôi

phục được bảy tám phần, nhưng tu vi thụt lùi bước rất nhiều.



Hắn thành thật đứng bên cạnh thanh niên kia, nào còn vẻ bá đạo và ngông cuồng thường

ngày, tỏ thái độ vô cùng thành thật.



“Theo như những lời ông nói thì sao tôi lại cảm thấy tên Diệp Phàm kia đang cố tình nhắm

vào tôi vậy?” Thanh niên kia đột nhiên mở mắt ra, nhìn sang phía Phùng Minh đứng cạnh.



Đôi mắt anh ta sáng như sao trời, có thể nhìn thấy cả chư thần. Khi bị anh ta nhìn vào, Phùng

Minh cảm thấy mình không thể che giấu được bất kỳ chuyện gì cả, dường như ngay cả suy

nghĩ của bản thân cũng bị người thanh niên này nhìn thấu.



Phùng Minh vội vàng đáp lại: “Ban đầu tôi cũng không để ý tới, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ

mọi chuyện, hình như Diệp Phàm đang cố tình nhắm vào anh.”



Người thanh niên trước mặt hắn lúc này chính là Tần Hiên Long nổi tiếng sánh ngang với

Trương Thiên Thi.



Sau khi suy nghĩ một hồi, Tần Hiên Long nói: “Theo tôi được biết Diệp Phàm có thể nhanh

chóng nuốt trọn tập đoàn Thịnh Quang như vậy là vì Trương Thiên Thi có nhúng tay vào,

phải không?”



“Vâng!” Phùng Minh vội vàng gật đầu.



“Quan hệ giữa Diệp Phàm và Trương Thiên Thi là gì?” Tần Hiên Long tùy ý hỏi.



“Tôi cũng không rõ, nhưng đàn em của tôi từng nhìn thấy Diệp Phàm và Trương Thiên Thi

gặp mặt riêng trong một căn phòng bí mật khoảng hơn tiếng.” Phùng Minh đáp.



“Ồ, thật hả?” Tần Hiên Long nheo mắt lại, sát ý lạnh lẽo lóe lên, sau khi trầm ngâm một lúc

mới nói: “Dù sao trong thời gian này tôi cũng không có chuyện gì, vậy tôi sẽ tự mình tới

Tương Nam một chuyến, gặp tên Diệp Phàm mà anh nói vậy.”



“Tôi muốn xem ai cho hắn gan mà dám nhắm vào Tần Hiên Long này!”



“Về phần tập đoàn Thịnh Quang, nếu như Trương Thiên Thi đã hoàn toàn khống chế được thì

thôi đi, coi như cho cô ta.”



***



Tinh Thành.



Chuyện Diệp Phàm tới nhà họ Trương đã diễn ra được một tuần lễ, trong một tuần này,

chuyện nhà họ Trương bị tiêu diệt đã lan khắp Tinh Thành.



Mặt khác, nhà họ Giang trong số tám dòng họ lớn ở Tương Nam cũng gặp chuyện, không chỉ

có Giang Mãnh Hổ chết thảm một cách ly kỳ trong một câu lạc bộ bí mật ở Tinh Thành, tầng

lớp quản lý nhà họ Giang cũng liên tục bị nhắm vào, có bốn phần sản nghiệp nhà họ đã bị nhà

họ Tiêu cướp đoạt.



Ngoài nhà họ Tiêu ra, Hàn Lôi cũng trỗi dậy, nuốt hết năm phần sản nghiệp nhà họ Giang.



Hiện giờ nhà họ Giang chỉ còn lại trên danh nghĩa!



Mới chỉ một tuần ngắn ngủi nhưng nhà họ Trương, nhà họ Giang trong số tám dòng họ lớn

Tương Nam đã lần lượt ngã gục, tạo thành một trận động đất rung chuyển cả Tương Nam.



Ngay khi sự việc nhà họ Trương, nhà họ Giang lần lượt sụp đổ khiến cả Tinh thành phải sôi

trào thì trong biệt thự Quất Đảo, Diệp Phàm và Dương Phong, Dương Khiết như đang ngồi

trên ghế sofa, nói chuyện ở trong phòng khách.



Nhờ có Hàn Lôi giúp đỡ, Dương Khiết Như đã có công việc mới.



Bởi vì hai cha con Dương Phong, Dương Khiết Như nhất quyết đòi chuyển ra khỏi biệt thự

Quất Đảo nên Diệp Phàm đã dặn Hàn Lôi sắp xếp nơi ở mới cho hai cha con bọn họ.



“Diệp Phàm, cảm ơn cháu!”



Dương Phong cảm kích nói với Diệp Phàm.



“Chú Dương khách khí rồi.” Diệp Phàm vội vàng trả lời lại: “Chú là người thân của anh Thần

vậy chính là người thân của cháu.”



Dương Khiết Như ngồi cạnh cũng cảm kích nói với Diệp Phàm: “Anh Diệp, cảm ơn anh đã

báo thù thay cho nhà họ Dương bọn em.”



“Tiểu Như, em là em gái của anh Thần thì cũng chính là em gái của anh, sau này gặp phải

chuyện gì thì cứ nói với anh.” Diệp Phàm mỉm cười nói với Dương Khiết Như.



“Vâng!” Dương Khiết Như gật đầu.



Diệp Phàm không báo cho hai người biết thủ phạm thật sự đứng sau sự việc nhà họ Dương bị

tiêu diệt là Nghiêm thiếu gia là bởi vì tạm thời anh chưa biết rõ lai lịch của đối phương, anh

không muốn vì chuyện này mà Dương Khiết Như dính phải phiền phức gì.



Trò chuyện được một thời gian thì Dương Phong và Dương Khiết Như rời khỏi.



Diệp Phàm nhìn theo bóng lưng Dương Phong và Dương Khiết Như rời đi, vẫn cảm thấy

không yên lòng. Anh lấy điện thoại gọi cho Hàn Lôi, bảo ông ta cho người âm thầm đi theo

bảo vệ Dương Phong và Dương Khiết Như.



Khi Diệp Phàm vừa mới cúp điện thoại thì Triệu Vũ vội vàng đi vào trong phòng khách, nói

với Diệp Phàm: “Anh Phàm, người nhà họ Hạng tới, nói là muốn gặp anh, thái độ không tốt

lắm!”



“Nhà họ Hạng ở Giang Đông ư?”



Diệp Phàm nhíu mày, sắc mặt nghiêm lại.



Từ khi anh nhận lời giúp lấy một món “đồ cổ” từ trong mộ tổ nhà họ Hạng ở Giang Đông ra,

anh biết sớm muộn gì thì họ cũng sẽ tìm tới!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom