• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Long Thần Tại Đô - Diệp Phàm (47 Viewers)

  • Chương 290-291-292-293-294-295-296-297-298-299-300

Chương 291: Quỳ xuống



"Chúng mày là ai? Mà lại dám đến câu lạc bộ của tao gây sự? Chúng mày có biết

tao là ai không?"



Người đàn ông trung niên sắc mặt u ám, sát khí đùng đùng nhìn Diệp Phàm và Triệu

Vũ.



Ông ta chính là Nhiếp Nghi Dũng, ông chủ của câu lạc bộ Matey!



Dựa vào danh tiếng của ông ta từ trước tới giờ chưa có ai dám đến câu lạc bộ

Matey gây sự!



Nhưng hôm nay lại có chuyện này xảy ra, hơn nữa Triệu Vũ mạnh quá, càn quét

ngang ngược, không chỉ đánh ngã mấy chục tên bảo vệ kêu la thảm thiết trên mặt

đất, mà còn làm vỡ rất nhiều đồ của câu lạc bộ Matey.



Nhiếp Nghi Dũng chỉ liếc mắt vài cái, ông ta đã ước chừng được trong lòng sơ qua

đống đồ Triệu Vũ làm hỏng ít nhất cũng phải mất hơn hai chục triệu tệ mới có thể

sửa chữa được.



Đây cũng chỉ là con số tính toán sơ qua!



Đặc biệt là mấy bức danh họa treo hai bên hành lang của câu lạc bộ Matey, đều là

ông ta mua với số tiền lớn từ buổi đấu giá ở nước ngoài về.



Nhưng vừa rồi Triệu Vũ không hề nhẹ tay với những bức danh họa đó, khiến cho

mấy bức danh họa đó cũng ít nhiều bị phá hủy, trong đó có một bức tranh sơn dầu

phương tây mà Nhiếp Nghi Dũng mua với giá mười ba triệu tệ cũng bị xé thành

những mảnh vụn.



Cho nên lúc này đây Nhiếp Nghi Dũng thật sự có ý nghĩ giết chết Diệp Phàm và

Triệu Vũ.



Quan trọng là ông ta nhìn lướt qua thì thấy Diệp Phàm và Triệu Vũ ăn mặc bình

thường, không giống người có tiền một chút nào.



Không thể nào đền nổi sự tổn thất của ông ta!



"Câu lạc bộ của ông ư?" Diệp Phàm nhìn về phía Nhiếp Nghi Dũng, thản nhiên nói:

"Ồ, ông chính là Nhiếp Nghi Dũng ư?"



"Không sai, chính là tao! Sao thế, bây giờ biết sợ rồi à?" Nhiếp Nghi Dũng nói với

giọng điệu âm u lạnh lẽo: "Tao cho chúng mày hai sự lựa chọn, lựa chọn thứ nhất là

bồi thường tao năm mươi triệu tệ, tao có thể xem xét việc giữ lại hai cái mạng chúng

mày, lựa chọn thứ hai, tao sẽ giày vò chúng mày đến chết!"



"Sợ? Người chết thôi mà, có gì phải sợ chứ?" Diệp Phàm lạnh lùng nói.



"Cái gì? Mày nói cái gì? Mày đang chửi ông đây là người chết đúng không? Được,

rất tốt, nhìn cái bộ dạng nghèo rớt mồng tơi của chúng mày là tao biết rồi, chắc chắn

chúng mày không đền nổi, nếu vậy thì tao sẽ thay chúng mày chọn sự lựa chọn thứ

hai luôn!"



Nghe thấy lời của Diệp Phàm, Nhiếp Nghi Dũng tức giận bật cười, ánh mắt âm trầm

nói.



Sau đó, ông ta vẫy tay một cái, ra hiệu cho đám người bên cạnh ông ta động thủ,

bao vây Diệp Phàm và Triệu Vũ!



Đám người bên cạnh Nhiếp Nghi Dũng đều là những tên độc ác, đánh nhau lợi hại

hơn mấy chục tên bảo vệ kia nhiều.



Nhưng mấy tên độc ác này đối với Triệu Vũ mà nói, cũng không khác rác rưởi là

mấy.



Chỉ thấy Triệu Vũ sải bước tới, một mình đánh cả đám người, chẳng có một chút áp

lực nào.



Bịch! Bịch! Bịch!



Dưới gương mặt đầy sự kinh hãi của Nhiếp Nghi Dũng, Triệu Vũ thuần thục đánh

hết đám người bên cạnh Nhiếp Nghi Dũng ngã lăn xuống đất.



Trong sảnh bởi vì đánh nhau mà xung quanh đều là đống bừa bãi, rất nhiều bàn ghế

đều bị đập hỏng!



Những người vây xem xung quanh đều trợn mắt há mồm.



Người đánh nhau giỏi như vậy, đã số mọi người chỉ nhìn thấy trong phim ảnh, đây là

lần đầu tiên nhìn thấy chân thật trong khoảng cách gần như vậy.



Ngay tức khắc, mọi người đều nhao nhao rút điện thoại ra, bắt đầu quay video,

muốn lưu giữ lại màn đánh nhau xuất sắc này.



"Trời ơi, người này đánh nhau giỏi quá, một người đánh một trăm người đó!"



"Cái này làm tôi nhớ đến một cảnh trong phim, Diệp Vấn hét lên một tiếng nói muốn

một người đánh mười người, còn người này còn mạnh hơn Diệp Vấn mười lần!"



"Hai người dám đến câu lạc bộ Matey gây chuyện, chắc chắc không phải nhân vật

tầm thường, tôi thấy, lần này Nhiếp Nghi Dũng thua chắc!"



"Mấy người không biết rồi, mấy hôm trước, nhà họ Trương diệt môn, nhà họ Giang

sụp đổ, nhà họ Tiêu và Hàn Lôi nhân cơ hội đó nuốt trọn rất nhiều tài sản của nhà họ

Trương và nhà họ Giang ở Tinh thành, nhưng đêm hôm qua Hàn Lôi lại bị Nhiếp

Nghi Dũng đánh tàn phế, hôm nay lại có người chạy đến câu lạc bộ của Nhiếp Nghi

Dũng gây chuyện, hai người này, không phải là vì muốn báo thù giúp Hàn Lôi đó

chứ?"



...



Mọi người xung quanh bàn tán sôi nổi, tất cả đều bị khả năng đánh nhau hung hãn

của Triệu Vũ làm cho khiếp sợ.



Cho dù là Nhiếp Nghi Dũng cũng phải ngây người mất mười mấy giây mới hồi phục

được tinh thần.



Sắc mặt ông ta lập tức trở nên khó coi.



"Mày, rốt cuộc chúng mày là ai?"Nhiếp Nghi Dũng hơi hoảng loạn, lạnh lùng hỏi Diệp

Phàm và Triệu Vũ một lần nữa.



Nhưng mà, Diệp Phàm không để ý tới Nhiếp Nghi Dũng, mà chỉ trầm giọng nói từng

chữ một: "Nghiêm Thế Đông đang ở đâu? Mau bảo gã cút ra đây chịu chết cho ông."



"Nghiêm thiếu gia?" Nhiếp Nghi Dũng ngẩn người một chút, phản ứng lại rất nhanh,

quan sát Diệp Phàm và Hàn Lôi lại một lần nữa nói: "Thì ra chúng mày là người

đứng sau Hàn Lôi, đến đây để báo thù giúp Hàn Lôi đúng không?"



"Ồ, tao nhớ Nghiêm thiếu gia đã từng nói với tao, người đứng sau Hàn Lôi tên Diệp

Phàm, là con rể của Sở đại tướng đúng không?"



"Sở đại tướng đúng là một nhân vật lớn, nhưng đây là Tương Nam, cho dù Sở đại

tướng có đích thân đến, tao cũng không sợ, tao có một chỗ đứng nhất định trong

khu vực Giang Nam này, chẳng lẽ lại là quả hồng mềm để cho người khác mặc sức

nắn bóp hay sao?"



Vừa nói Nhiếp Nghi Dũng vừa rút điện thoại bấm một số điện thoại.



Ánh mắt Diệp Phàm lạnh lùng, không ngăn cản Nhiếp Nghi Dũng lại.



Anh nghĩ Nhiếp Nghi Dũng gọi điện thoại cho Nghiêm Thế Đông.



Người anh muốn tìm là Nghiêm Thế Đông!



Nhiếp Nghi Dũng gọi điện thoại xong chỉ tay vào Diệp Phàm và Triệu Vũ, nói với

giọng vô cùng ngang ngược: "Hai chúng mày đợi đấy cho tao, nhất định lúc nữa sẽ

cho chúng mày chết một cách nhục nhã!"



"Mặc dù chủ yếu lần này tôi đến đây là muốn tìm Nghiêm Thế Đông, nhưng nếu ông

đã làm tay sai của Nghiêm Thế Đông, hãm hại người của tôi thì nhất định phải trả

giá."



Diệp Phàm lạnh lùng nói.



Sau đó anh nháy mắt với Triệu Vũ đang đứng bên cạnh.



Triệu Vũ không nhiều lời liền sải bước tới, trong nháy mắt đã áp sát trước mặt Nhiếp

Nghi Dũng.



"Mày, mày, mày muốn làm gì? Tao cảnh báo mày, tốt nhất đừng có làm loạn..."



Đối mặt với sự chèn ép của Triệu Vũ, Nhiếp Nghĩa Dũng biến sắc, vì sợ hãi mà nói

lắp ba lắp bắp.



Phải biết rằng, vừa rồi Triệu Vũ hung hãn như thế nào ông ta đã chính mắt trông

thấy.



Trong lòng ông ta đã sinh ra nỗi sợ hãi Triệu Vũ.



Triệu Vũ không nhiều lời, giơ cách tay phải ra như diều hâu bắt gà con, nắm lấy cổ

áo của Nhiếp Nghi Dũng, nhấc Nhiếp Nghi Dũng lên.



Bốp! Bốp! Bốp!



Tay phải Triệu Vũ nắm lấy cổ áo của Nhiếp Nghi Dũng, tay trái giơ lên giáng vài cái

bạt tai xuống.



Cậu ta không hề hạ thủ lưu tình một chút nào, mấy cái bạt tai giáng xuống, đánh đến

nỗi gò má Nhiếp Nghi Dũng sưng đỏ lên, miệng thì toàn là máu tươi.



"Mày, mày, mày,..." Nhiếp Nghi Dũng căm hận nhìn Triệu Vũ, muốn chửi ầm lên

nhưng khẽ há miệng một chút gò má liền có cảm giác đau đớn tê liệt truyền khắp

toàn thân.



"Đánh gãy đôi chân ông ta, để ông ta quỳ xuống!"



Diệp Phàm lạnh lùng nói.



Nhận được mệnh lệnh, Triệu Vũ không lưỡng lự chút nào, nhanh chóng giơ chân

phải lên, lấy hết sức đá vào đầu gối của Nhiếp Nghi Dũng, lập tức làm xương đầu

gối của Nhiếp Nghi Dũng bể nát, sau đó Triệu Vũ để ông ta quỳ trên mặt đất.

Chương 292: Từ Khuê đến quỳ trực tiếp



Diệp Phàm tìm sofa để ngồi, lặng lẽ chờ Nghiêm Thế Đông đến.



Anh đã ra tay thì chẳng còn quan tâm đến việc lật mặt với Nghiêm Thế Đông.



Lúc này Nhiếp Nghi Dũng đang quỳ nhục nhã trên sàn, ánh mắt oán hận nhìn Diệp

Phàm, ông ta hận anh thấu tâm can.



Ông ta thề với lòng nhất định phải chặt Diệp Phàm ra từng khúc, giết toàn bộ nhà họ

Diệp.



Nếu không phải bây giờ mặt ông ta đau như bị ai cắt, thì chắc chắn ông ta đã chửi

rủa Diệp Phàm.



Ngoài ra ông ta cũng rất hận Triệu Vũ, ánh mắt lộ rõ vẻ căm ghét, bởi vì hai đầu gối

ông ta đã bị Triệu Vũ đá gãy, còn bị bắt phải quỳ dưới sàn.



Điều này khiến xương đầu gối đâm thẳng vào da thịt, thậm chí phần thịt ở đầu gối

cũng bị lộ ra ngoài.



Đừng nói đến việc làm nhục ông ta bằng việc quỳ, chỉ riêng sự đau đớn cũng đủ để

Nhiếp Nghi Dũng có sát ý với Triệu Vũ.



“Tên Diệp Phàm này quá kiêu ngạo, lại dám mang người đến đập phá câu lạc bộ

Matey, còn phế cả Nhiếp Nghi Dũng, nhìn vết thương của Nhiếp Nghi Dũng, sợ là cả

đời này cũng không đứng dậy được?”



“Đáng đời tên Nhiếp Nghi Dũng, bình thường làm không biết bao nhiêu việc xấu,

cuối cùng hôm nay cũng gặp báo ứng rồi.”



“Không hổ danh là con rể của Sở đại tướng, quả nhiên kiêu ngạo, bá đạo, người trẻ

tuổi như vậy mới thực sự là anh tài!”



“Thân phận của Nhiếp Nghi Dũng cũng không hề đơn giản, ông ta không chỉ là cùng

một bọn với Từ Khuê, mà theo tôi biết, mối quan hệ giữa ông ta và Nghiêm thiếu gia

cũng vô cùng phức tạp, nếu như người tên Diệp Phàm này phế Nhiếp Nghi Dũng

xong lập tức bỏ đi, có thể giữ được tính mạng, nhưng anh ta thật ngu ngốc khi ở đây

chờ Nhiếp Nghi Dũng gọi người đến, đây là do quá kiêu ngạo hay đầu óc có vấn đề

đây!”



...



Đám đông xung quanh vẫn bàn tán.



Không một ai trong số họ nghĩ rằng lại có người dám đến câu lạc bộ Matey của

Nhiếp Nghi Dũng gây sự, lại còn phế Nhiếp Nghi Dũng, bắt thế lực đằng sau ông ta

phải xuất hiện.



Thật sự là không có ai to gan để tin điều này!



Đã gần hai mươi phút, cửa của câu lạc bộ Matey mới di chuyển trở lại, một người

đàn ông dẫn theo hơn một trăm người xông vào câu lạc bộ.



Người đàn ông vô cùng hống hách xông vào, căn bản không có ai dám cản hắn.



“Là con chó nào không có mắt dám đến gây sự ở câu lạc bộ của anh em tao? Không

muốn sống nữa à?”



Hơn một trăm người giúp ông ta dọn đường, người đàn ông xông vào sảnh câu lạc

bộ một cách hung hãn.



Người đàn ông dẫn theo hơn trăm người, ai nấy đều hung hãn cầm theo vũ khí, còn

theo sau người đàn ông là một ông già tóc đã bạc mặc Hán phục.



Khi người đàn ông len qua đám đông, điều đầu tiên lọt vào mắt ông ta là Nhiếp Nghi

Dũng đang quỳ thảm thương dưới đất.



Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông lập tức nổi cơn thịnh nộ.



Ông ta đối xử với Nhiếp Nghi dũng rất tốt bởi vì Nhiếp Nghi Dũng còn có một cô em

họ đang học cấp ba, mà người đàn ông này lại thích cô gái đó, vì yêu nhau yêu cả

đường đi, nên ông ta vô cùng quan tâm đến Nhiếp Nghi Dũng.



Sau khi nhận được cuộc gọi của Nhiếp Nghi Dũng, ông ta lập tức gạt hết mọi thứ

sang một bên để đến đây.



Bởi vì ông ta muốn thông qua Nhiếp Nghi Dũng để có được sự ngưỡng mộ của cô

em họ.



“Người anh em, anh, anh, tại sao anh lại bị thương như thế này?” Người đàn ông

lập tức chạy đến bên Nhiếp Nghi Dũng, vừa đỡ Nhiếp Nghi Dũng đứng dậy, vừa an

ủi nói: “Anh yên tâm, tôi biết rất nhiều bác sĩ giỏi, nhất định có thể giúp anh đứng dậy

được.”



“Còn nữa, tôi sẽ biến tên khiến anh thành ra như vậy phải trả giá thê thảm.”



“Thù của anh, tôi sẽ báo giúp anh.”



Nhưng lúc người đàn ông vừa giúp Nhiếp Nghi Dũng đứng dậy, Diệp Phàm đang

ngồi trên sofa bỗng mở mắt ra, phóng ra một ánh nhìn lạnh lẽo sắc lẹm.



“Tôi đã cho phép ông đỡ ông ta dậy chưa?” Diệp Phàm lạnh lùng nói.



“Mẹ kiếp...”



Nghe Diệp Phàm nói xong, người đàn ông bị làm cho tức nghẹn, vừa định chửi rủa

Diệp Phàm, nhưng khi ngước đầu thấy được diện mạo của anh, sắc mặt ông ta lập

tức biến đổi, nói chưa dứt câu thì im bặt lại.



Lúc này, người đàn ông như bị hóa đá.



Ông ta nhìn thẳng vào Diệp Phàm, sắc mặt lộ rõ vẻ hoang mang và bất lực.



“Sao lại không nói nữa?”



Diệp Phàm nhìn người đàn ông một lượt rồi hỏi.



“Không, không, không dám...” Cho đến khi Diệp Phàm nói câu thứ hai, người đàn

ông mới hoàn hồn trở lại, đầu óc ông ta rối bời, ấp úng giải thích: "Cái đó... Diệp...

Diệp tiên sinh, tôi xin lỗi, lúc nãy tôi không biết đó là cậu.”



“Đây thực sự là đánh nhau vỡ đầu mới nhận ra là cùng một nhà.”



“Mong Diệp tiên sinh hãy nể tình tôi là người bên cạnh anh Hứa, đừng tính toán với

tôi về việc lúc nãy.”



Người đàn ông này không phải ai khác mà chính là Từ Khuê, người đã từng xuất

hiện ở đấu trường ngầm.



Từ Khuê được biết đến như một người trong ba thế lực đứng đầu của đấu trường

ngầm ở Tinh Thành, ông ta giết chết đối thủ Phương Thịnh, thực lực lại tăng gấp bội

phần.



Cho dù Từ Khuê có vẻ như đã là vua của đấu trường ngầm ở Tinh Thành, nhưng

ông ta không dám thể hiện sự thiếu tôn trọng nào đối với Diệp Phàm.



Điều này là bởi vì sau khi Diệp Phàm nói chuyện với Hứa Ác Lai, lúc hắn về lại đấu

trường ngầm Minh Luân, có đặc biệt dặn dò Từ Khuê vài câu, một trong số đó là:

Sau này có gặp người họ Diệp đó, tốt nhất đừng nên chọc cậu ta, nếu không thì đến

tôi cũng không giúp được ông.



Những gì Từ Khuê có được ngày hôm nay đều do Hứa Ác Lai giúp ông.



Vì thế mặc dù nhất thời không thể hiểu rõ những gì Hứa Ác Lai nói, nhưng Từ Khuê

vẫn một mực nghe theo.



Vì Hứa Ác Lai đã dặn đừng chọc giận Diệp Phàm, nên đương nhiên ông ta sẽ không

khiến anh giận.



Diệp Phàm nhìn Từ Khuê một lượt, anh cau mày, lóe lên ánh nhìn lạnh lùng sắc lẹm,

lúc này, Triệu Vũ mới nói Diệp Phàm: “Anh Phàm, quan hệ giữa em và Khuê Tử rất

tốt!”



Mãi cho đến khi Triệu Vũ lên tiếng, Từ Khuê mới nhận ra cậu ta, ông ta lập tức nhìn

cậu với ánh mắt cảm kích.



Diệp Phàm nhìn Từ Khuê, không khỏi cau mày, nhưng anh chỉ do dự vài giây rồi di

chuyển ánh mắt sang Nhiếp Nghi Dũng đang quỳ trên sàn, lạnh lùng nói: “Tôi bảo

ông gọi điện cho Nghiêm Thế Đông, ông không hiểu sao?”



Tuy nhiên lúc này Nhiếp Nghi Dũng vẫn đang bị sốc.



Vẫn chưa thể nào hoàn hồn lại.



Đầu ông ta đang kêu ong ong, vẫn không hiểu chuyện gi đang xảy ra, nhưng người

mà ông ta nhờ đến giúp đột nhiên lại “lật mặt”?



Đặc biệt đó là Từ Khuê, người sắp trở thành vua của thế giới ngầm ở Tinh Thành,

tại sao lại khúm núm e sợ Diệp Phàm như vậy? Chẳng qua không phải chỉ là con rể

của Sở đại tướng thôi sao? Có gì ghê gớm đâu chứ?"



Chương 293: Yêu cầu kỳ lạ của Sở Thiên

Tiên


Nhiếp Nghi Dũng vô cùng kinh ngạc.



Không hiểu tại sao Từ Khuê lại sợ Diệp Phàm như thế.



Ông ta không thể chịu được bèn nhắc nhở Từ Khuê: “Anh Khuê, hắn ta chỉ là con rể

của Sở đại tướng thôi mà, sao anh phải sợ hắn ta chứ?”



“Nghiêm thiếu gia nói rồi, chỉ cần tiêu diệt tên họ Diệp đó, anh ta sẽ dốc sức giúp đỡ

anh Khuê, đến lúc đó, đừng nói là hoàng đế thế giới ngầm ở Tinh Thành, cho dù

đưa anh Khuê lên vị trí hoàng đế thế giới ngầm của Tương Nam cũng là chuyện dễ

như trở bàn tay.”



“Giữa Nghiêm thiếu gia với đại tướng Sở, chọn đắc tội với ai, từ bỏ ai không phải là

chuyện rõ như ban ngày sao?”



Nhiếp Nghi Dũng cho rằng Từ Khuê nhất thời không nhìn rõ tình thế, thế là ông liền

dùng cách đơn giản dễ hiểu nhất nói lại toàn bộ tình thế cho Từ Khuê.



Ông cảm thấy, như thế chắc Từ Khuê đã hiểu rốt cuộc vứt bỏ Nghiêm Thế Đông hay

là Sở đại tướng!



Đẹt! Đẹt! Đẹt!



Tuy nhiên dưới ánh mắt đầy sự mơ hồ của Nhiếp Nghi Dũng, Từ Khuê bước đến

bên cạnh Nhiếp Nghi Dũng, tát mạnh vào mặt Nhiếp Nghi Dũng vài cái.



Mấy cái bạt tai của Từ Khuê không hề nể nang mà rất mạnh tay.



Vốn dĩ trước đó mặt của Nhiếp Nghi Dũng đã chịu một trận đòn tàn nhẫn của Triệu

Vũ, mặt bị thâm tím lại, nhìn giống như đầu heo.



Bây giờ lại phải chịu mấy cái tát của Từ Khuê, cơn đau dữ dội đó thực sự đau đến

mức suýt nữa Nhiếp Nghi Dũng ngất tại chỗ.



Quan trọng nhất là sau khi Từ Khuê tát Nhiếp Nghi Dũng vài cái, có vẻ vẫn chưa hả

giận, ông ta lao lên phía trước đạp mạnh Nhiếp Nghi Dũng vài cái nữa.



“Nhiếp Nghi Dũng, mày muốn chết thì đừng kéo theo tao.” Từ Khuê hét vào mặt

Nhiếp Nghi Dũng: “Nghiêm Thế Đông là cái thá gì chứ? Tao cần sự giúp đỡ của gã

sao? Sở đại tướng là đại tướng của khai quốc, sao có thể đánh đồng với loại rác

rưởi như Nghiêm Thế Đông chứ?”



“Tao nói cho mày biết, nếu mày muốn dựa dẫm vào Nghiêm Thế Đông, thì mày cứ đi

đi, tao sẽ không cản mày.”



“Nhưng từ nay về sau, hai chúng ta sẽ không có bất cứ quan hệ gì với nhau nữa.”



Từ Khuê là một người thông minh.



Ông ta thích em gái của Nhiếp Nghi Dũng, nhưng ông ta không phải loại người vì

tình yêu mà từ bỏ tiền đồ của mình.



Mà lần này thế lực đằng sau ông ta gặp phải rắc rối lớn, suýt nữa thì không đối phó

nổi, chính Hứa Ác Lai đã ra tay giúp đỡ, không chỉ giúp thế lực đằng sau ông ta bình

yên qua đại nạn, còn giúp ông ta tiêu diệt kẻ thù không đội trời chung Phương Thịnh.



Từ đó có thể thấy Hứa Ác Lai là một nhân vật lợi hại như thế nào!



Còn Diệp Phàm lại là nhân vật khiến Hứa Ác Lai rất kiêng nể, hơn nữa Hứa Ác Lai

còn đặc biệt nhắc nhở Từ Khuê, tuyệt đối không được đắc tội với Diệp Phàm.



Từ Khuê cũng không phải tên ngốc, từ thái độ của Hứa Ác Lai, ông ta có thể đoán

được Diệp Phàm là một nhân vật lợi hại, có lai lịch khủng.



Đắc tội với nhân vật như Diệp Phàm rõ ràng là tìm đến cái chết mà!



Vì thế, Từ Khuê không hề do dự, lập tức phân chia ranh giới rõ ràng với Nhiếp Nghi

Dũng.



Ông ta không muốn bị liên lụy bởi Nhiếp Nghi Dũng!



Diệp Phàm nhíu mày lại, trước đó ngay cả Triệu Vũ cũng cầu xin tha thứ cho Từ

Khuê, sao anh có thể không nể tình chứ?



Hơn nữa, hôm nay anh đến gây chuyện với Nhiếp Nghi Dũng chủ yếu muốn thông

qua Nhiếp Nghi Dũng ép Nghiêm Thế Đông xuất hiện, còn Từ Khuê, anh không

thèm chấp.



Nhiếp Nghi Dũng bị Từ Khuê đánh một trận tơi bời, hơn nữa còn bị Từ Khuê cắt đứt

quan hệ, dường như sắp hết hy vọng trong chốc lát.



Nhưng nghĩ đến Nghiêm Thế Đông, ông ta lại có chút tự tin, gào to lên với Diệp

Phàm: “Họ Diệp, có bản lĩnh thì cậu đưa điện thoại cho tôi, để tôi gọi cho Nghiêm

thiếu gia, Nghiêm thiếu gia nhất định sẽ lập tức đến xử cậu.”



“Vậy sao?”



Diệp Phàm đưa mắt ra hiệu cho Triệu Vũ.



Triệu Vũ lấy chiếc điện thoại từ trong túi, đưa cho Nhiếp Nghi Dũng.



Nhiếp Nghi Dũng liền gọi cho Nghiêm Thế Đông, nhưng không liên lạc được.



Việc này khiến Nhiếp Nghi Dũng chết lặng đi!



“Xem ra ông bị Nghiêm Thế Đông chơi khăm rồi! Diệp Phàm lạnh lùng nói.



“Cái này, cái này……” Nhiếp Nghi Dũng hoang mang, ông ta không hiểu tại sao số

điện thoại mà Nghiêm Thế Đông đưa cho ông ta lại không liên lạc được, ông vội

vàng gọi lại mấy lần nhưng vẫn không liên lạc được!



“Nghiêm Thế Đông không hề lừa tôi? Cậu ta, sao cậu ta phải lừa tôi chứ?” Cơ chế

phòng thủ tâm lý của Nhiếp Nghi Dũng hoàn toàn sụp đổ.



Diệp Phàm không đếm xỉa đến Nhiếp Nghi Dũng nữa, sau khi nhíu mày lại anh quay

người đi ra khỏi quán bar Matey, Triệu Vũ đi theo sau.



Thấy Diệp Phàm dẫn Triệu Vũ rời đi, Từ Khuê sững sờ, vội vàng hỏi Diệp Phàm:

“Cậu Diệp, cậu muốn xử lý tên Nhiếp Nghi Dũng này thế nào?”



“Ông tự xử đi!” Diệp Phàm tiện mồm nói.



“Tôi hiểu rồi, nhất định sẽ khiến cậu Diệp hài lòng!” Từ Khuê vội nói.



Mặc dù nụ cười hiện trên mặt ông ta nhưng trong lòng lại đang than khổ.



Nếu Diệp Phàm nói xử lý Nhiếp Nghi Dũng thế nào, ông ta sẽ làm theo như thế.



Nhưng Diệp Phàm lại bảo ông ta tự quyết định, ông ta thấy hơi băn khoăn.



Ông ta thật lòng với em gái của Nhiếp Nghi Dũng, vì thế xét về mặt tình cảm, ông

vẫn muốn cứu Nhiếp Nghi Dũng.



Nhưng ông ta lại sợ làm như thế sẽ khiến Diệp Phàm tức giận.



Diệp Phàm và Triệu Vũ rời khỏi quán bar Matey, lên xe trở về biệt thự, trên đường đi

Diệp Phàm luôn suy nghĩ việc phải đối phó với Nghiêm Thế Đông thế nào.



Chuyện rất rõ ràng, lần này Nghiêm Thế Đông lợi dụng Nhiếp Nghi Dũng làm Hàn

Lôi bị tàn phế, muốn Diệp Phàm và Từ Khuê mâu thuẫn với nhau, có điều Nghiêm

Thế Đông không thể ngờ rằng, chỉ vì Hứa Ác Lai mà Từ Khuê không dám gây sự với

Diệp Phàm.



Vì thế mới dẫn sự sụp đổ kế hoạch của Nghiêm Thế Đông.



Sau khi trở về biệt thự, Diệp Phàm liền bấm gọi điện thoại, kích hoạt mạng lưới quan

hệ của anh ở Tinh Thành, anh muốn điều tra tăm tích của Nghiêm Thế Đông.



Ngày thứ hai, Diệp Phàm đặc biệt đến bệnh viện thăm Hàn Lôi, tình trạng vết

thương của Hàn Lôi cơ bản đã ổn định.



Thăm Hàn Lôi xong, lúc Diệp Phàm vừa rời khỏi bệnh viện thì nhận được cuộc gọi

của Sở Thiên Tiên, cô ấy hẹn anh ở sơn trang Minh Hồ.



Diệp Phàm nghĩ buổi chiều cũng không có việc gì, liền dẫn Triệu Vũ đến sơn trang

Minh Hồ.



Sơn trang Minh Hồ là một trong những câu lạc bộ tư nhân cao cấp nhất ở Tinh

Thành, cho dù là người trong tám dòng họ lớn ở Tương Nam cũng chỉ có lão gia nhà

họ Tiêu mới có tư cách đến đây.



Nhà họ Tiêu vốn là gia tộc đứng đầu trong tám dòng họ lớn ở Tương Nam, Tinh

Thành lại là sân nhà của Tiêu gia, cho dù thế lực lớn nào đến Tinh Thành cũng phải

nể mặt nhà họ Tiêu, mặc dù có vài người tu hành không coi nhà họ Tiêu ra gì nhưng

cũng không muốn đắc tội.



Một tiếng sau Diệp Phàm dẫn Triệu vũ đến sơn trang Minh Hồ.



Sơn trang Minh Hồ được xây dựng bên cạnh hồ Ánh Sáng, chiếm diện tích rất lớn,

toàn bộ sơn trang được thiết kế theo phong cách cổ điển phương Đông và phong

cách Tây Âu.



Ở bãi đỗ xe ngoài trời phía trước cổng lớn của sơn trang Minh Hồ đều là các hãng

xe cao cấp trên thế giới.



Sau khi Diệp Phàm cùng Triệu Vũ đến sơn trang Minh Hồ thì gọi điện cho Sở Thiên

Tiên, chưa đến một phút Sở Thiên Tiên bước ra từ sơn trang Minh Hồ, mỉm cười

bước đến bên cạnh Diệp Phàm, thân mật khoác tay Diệp Phàm, vừa nói chuyện với

Diệp Phàm vừa dẫn Diệp Phàm cùng Triệu Vũ vào trong sơn trang Minh Hồ.



Đối với Triệu Vũ, người luôn đi bên cạnh Diệp Phàm, Sở Thiên Tiên chỉ liếc nhìn một

cái, chứ không quá để ý.



“Cô nói hôm nay bảo tôi đến là để giúp cô đánh người?”



Diệp Phàm hoàn toàn câm nín sau khi nghe những lời Sở Thiên Tiên nói với anh.

Chương 294: Nghiêm Thế Vân

Diệp Phàm hoàn toàn không biết nói gì nữa.



Anh tưởng Sở Thiên Tiên tìm anh vì chuyện gì quan trọng, thì ra là muốn nhờ anh

đánh người.



Người phụ nữ này xem anh như kẻ đâm thuê chém mướn muốn gọi lúc nào thì gọi

sao?



“Gã đàn ông tồi đó thực sự quá đáng, đánh người chị em của tôi bị thương rất nặng,

cô ấy đã tự tử hụt mấy chục lần.” Sở Thiên Tiên nói, hậm hực giơ nắm đấm, tưởng

chừng như hận không thể đích thân đánh gã đàn ông tồi mà cô nói một trận.



“Với sức mà cô có thể dùng, muốn đánh một gã đàn ông tồi, chắc dễ dàng lắm nhỉ?

Không cần tôi giúp đúng không?” Diệp Phàm bĩu môi, vô cùng bất mãn.



"Thân phận của gã đàn ông tồi đó có chút đặc biệt, tôi không thể đắc tội được!” Sở

Thiên Tiên thẳng thắn, thành khẩn nói lý do nhờ Diệp Phàm ra mặt.



“Ờ……” Diệp Phàm hơi bất ngờ, sững sờ vài giây, anh rất tò mò hỏi Sở Thiên Tiên:

“Cô là con gái của Sở đại tướng, là em gái ruột của chiến thần Vân Điền, đừng nói là

Tinh Thành, cho dù khắp đất Tương Nam, cũng không có nhiều người có thể đắc tội

được với cô đúng không?”



Sở Thiên Tiên liếc nhìn Diệp Phàm, nói: “Anh cũng ở Tinh Thành một thời gian rồi

chắc anh hiểu rõ, vị thế của tôi ở đây chẳng là cái đinh gì."



“Từ xưa đến nay Tương Nam đều ở trạng thái tự trị, có rất nhiều thế lực thần bí ẩn

náu ở Tương Nam.”



“Nói với anh thế này, mặc dù bề ngoài có vẻ là tám dòng họ lớn Tương Nam nắm

quyền kiểm soát Tương Nam, nhưng trên thực tế, Tương Nam không chịu sự ràng

buộc của chính quyền, phức tạp hơn thủ đô rất nhiều, chỉ là người bình thường

không thể tiếp xúc với những thế lực thần bí đang ẩn nấp ở Tương Nam.



Diệp Phàm liền chau mày lại, trước khi anh về Hoa Hạ đã sắp xếp người thâm nhập

vào Tương Nam, tiến hành nhiều sự tổ chức, sắp xếp ở Tương Nam.



Trong quá trình này, anh phát hiện thế lực ở Tương Nam không hề đơn giản như bề

ngoài, nhưng anh không ngờ rằng, thế lực ở Tương Nam còn phức tạp hơn ở thủ

đô.



Sợ rằng Diệp Phàm không tin lời mình nói, Sở Thiên Tiên tiếp tục bổ sung: “Nếu ở

thủ đô, tôi hoàn toàn có thể muốn làm gì thì làm, không cần kiêng nể gì, cho dù là

gia tộc cao quý có lịch sử ngàn năm cũng không dám coi thường tôi.”



“Nhưng ở Tương Nam, tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ!”



“Ngộ nhỡ một ngày nào đó đắc tội với một trong những thế lực thần bí ở Tương

Nam, tôi lập tức sẽ bị trừ khử, biến mất khỏi cuộc đời này.”



“Rốt cuộc gã đàn ông đểu cáng mà cô nhờ tôi đánh là ai? Có lai lịch thế nào” Diệp

Phàm suy nghĩ một lúc rồi hỏi Sở Thiên Tiên.



Cho dù nói thế nào, Sở đại tướng cũng có ơn giúp đỡ anh.



Anh đã đến đây rồi, tiện tay giúp Sở Thiên Tiên một lần cũng là chuyện dễ dàng.



Nghe giọng điệu của Diệp Phàm, Sở Thiên Tiên biết Diệp Phàm đã đồng ý giúp cô,

điều này khiến cô rất vui, liền nói rõ ràng cho Diệp Phàm nghe về thân phận của gã

đàn ông tồi mà cô nhắc đến.



Theo những gì Sở Thiên Tiên nói, gã đàn ông tồi mà cô nhắc đến tên là Nghiêm Thế

Vân, thành viên của thế lực thần bí ẩn nấp ở Giang Nam, có một lần Sở Thiên Tiên

bắt gặp lão gia nhà họ Lưu thuộc một trong tám dòng họ lớn ở Tương Nam, khúm

na khúm núm trước mặt Nghiêm Thế Vân, thể hiện sự thấp kém giống như kẻ hầu

người hạ.



Hơn nữa trong thời gian Nghiêm Thế Vân và bạn thân của Sở Thiên Tiên yêu nhau

thắm thiết, gã làm rất nhiều chuyện mà Sở Thiên Tiên không thể làm được, ví dụ

như cháu đích tôn của nhà họ Chung thuộc tám dòng họ lớn ở Tương Nam từng

định giở trò xấu với bạn gái của Sở Thiên Tiên, cuối cùng bị Nghiêm Thế Vân đánh

gãy hai chân.



Tưởng rằng nhà họ Chung sẽ liều mạng đến chết với Nghiêm Thế Vân, nhưng kết

quả là ngày thứ hai lão gia nhà họ Chung đích thân trói cháu đích tôn của nhà họ

Chung đến quỳ xuống trước mặt Nghiêm Thế Vân để cầu xin sự tha thứ.



Vì thế mặc dù Sở Thiên Tiên không biết rốt cuộc Nghiêm Thế Vân có thân phận gì,

nhưng thông qua những việc này, cô có thể chắc chắn Nghiêm Thế Vân có lai lịch

rất khủng.



Cho dù cô không dám đấu với Nghiêm Thế Vân, nhưng cô cảm thấy rất ấm tức khi

nhìn thấy bạn thân chịu khổ, vì thế nhờ Diệp Phàm ra tay đánh Nghiêm Thế Vân

giúp cô.



“Đối với bên ngoài mà nói, bây giờ chúng ta là vợ chồng, nếu tôi ra tay đánh cái tên

Nghiêm Thế Vân đó, gã chắc chắn sẽ biết là cô muốn trút giận thay bạn thân của cô,

việc này chẳng khác nào tự cô gây thù chuốc oán với anh ta sao?”



Diệp Phàm nghĩ một lúc rồi hỏi Sở Thiên Tiên.



“Đương nhiên là không giống!” Sở Thiên Tiên nhếch mép gian xảo như hồ ly, nói:

“Anh đánh Nghiêm Thế Vân, Nghiêm Thế Vân chắc chắn sẽ sống chết với anh, chỉ

khi nào xử anh xong, gã mới tính sổ với tôi.”



“Nhưng đến lúc đó, tôi sẽ tuyên bố tin chúng ta đã ly hôn từ lâu rồi, cắt đứt mọi quan

hệ với anh.”



“Mặc dù lai lịch của Nghiêm Thế Vân không đơn giản, nhưng mà khi chưa có lý do

“thỏa đáng”, gã không dám làm gì tôi đâu, dù sao bố tôi cũng là đại tướng có công

lập quốc, anh tôi là chiến thần Vân Điền!”



Sau khi nghe Sở Thiên Tiên nói, khuôn mặt của Diệp Phàm tối sầm lại.



Người phụ nữ này có phải quá hống hách rồi không?



Lại dám nói nội dung kế hoạch tàn nhẫn như thế trước mặt anh?



“Trái tim của người phụ nữ quả thật độc ác!”



Diệp Phàm thở dài rồi nói.



“Hi hi!”







Sở Thiên Tiên cười, sự xấu xa nham hiểm hiện lên trong đôi mắt.



Trong lúc dẫn Diệp Phàm vào bên trong sơn trang Minh Hồ, Sở Thiên Tiên kể cho

Diệp Phàm nghe chuyện tối nay sơn trang Minh Hồ tổ chức buổi bán đấu giá quy mô

lớn.



Tuần trước ông chủ điều hành sơn trang Minh Hồ bỗng nhiên kêu gọi tất cả hội viên

của sơn trang Minh Hồ gặp nhau ở đây, nói muốn tổ chức buổi đấu giá, trong đó có

vài vật phẩm đấu giá rất hiếm có, vì thế mới thu hút nhiều người đến như thế.



Thân phận của Sở Thiên Tiên đặc biệt, là một trong những hội viên của sơn trang

Minh Hồ.



“Tôi có được tin bên lề, Nghiêm Thế Vân ưng vài vật phẩm trong buổi đấu giá tối

nay, vì thế……” Sự gian xảo lóe lên trong ánh mắt của Sở Thiên Tiên, nói với Diệp

Phàm ở bên cạnh.



Chẳng mấy chốc Sở Thiên Tiên đã dẫn Diệp Phàm vào đại sảnh chính ở phía trong

cùng của sơn trang Minh Hồ.



Đại sảnh chính rất rộng, ít nhất có thể chứa được trên chục nghìn người.



Buổi đấu giá tối nay do đích thân ông chủ điều hành sơn trang Minh Hồ kêu gọi, vì

thế rất nhiều người đến tham dự, hơn nữa toàn là nhân vật có thân phận cao quý ở

Tương Nam.



Trong đó trên 70% các nhân vật đến đều là thành viên của thế lực thần bí ẩn nấp ở

Tương Nam, chỉ có những người này mới có tư cách trở thành hội viên của sơn

trang Minh Hồ, tham gia buổi đấu giá cao cấp tối nay.



Trong đại sảnh điện chính đã có vài trăm người, dăm ba người đang túm tụm lại một

chỗ trò chuyện với nhau, cũng có vài người đang nhảy trên nền nhạc cổ điển tao

nhã ở sàn nhảy giữa đại sảnh điện chính.



“Gã kia chính là Nghiêm Thế Vân, người phụ nữ bên cạnh gã chính là người yêu

mới mà gã vừa tìm được, tên là Chu Di, lai lịch của cô Chu Di này rất khủng, bố cô

ta Chu Bá là người điều khiển tất cả các thế lực ngầm ở Ninh Thành.”



Sở Thiên Tiên chỉ đôi tình nhân đứng giữa đám thanh niên nam nữ đang trò chuyện

ở phía đông đại sảnh điện chính, giới thiệu với Diệp Phàm.



Có điều lúc này, gã đàn ông đang đứng với bạn gái mà Sở Thiên Tiên chỉ cho Diệp

Phàm, cũng chính là Nghiêm Thế Vân mà cô nhắc đến, gã ngẩng đầu quay về phía

bên này, liền nhìn thấy Sở Thiên Tiên.



Nhìn thấy Sở Thiên Tiên, Nghiêm Thế Vân nhếch miệng cười rồi đi ngay đến chỗ

Diệp Phàm và Sở Thiên Tiên.

Chương 295: Thủ đoạn của Diệp Phàm

“Thiên Tiên, em cũng tham gia buổi đấu giá tối nay à?”



Nghiêm Thế Vân đi đến cười chào hỏi với Sở Thiên Tiên giống như bạn thân đã lâu.



Sở Thiên Tiên cũng cười mỉm đáp lại, khẽ nói: “Vâng, mấy ngày nay cũng đang

chán, nên tôi đã đồng ý khi nhận được lời mời đến buổi đấu giá.”



“Thế em thích món nào cho buổi đấu giá tối nay, chỉ cần nói với tôi, tôi sẽ mua nó

cho em.” Nghiêm Thế Vân nói vô cùng táo bạo.



“Sao lại như vậy được?”



Sở Thiên Tiên lộ vẻ vừa thích thú vừa ngại ngùng.



Diệp Phàm đứng cạnh không nói nên lời, người phụ nữ Sở Thiên Tiên này thật sự

diễn sâu quá rồi.



Rõ là đã yêu cầu anh đến đây để xử Nghiêm Thế Vân, nhưng bây giờ lại “vui vẻ” nói

chuyện với gã như vậy, thậm chí còn có ý quyến rũ.



Đôi mắt Nghiêm Thế Vân lóe lên, không che giấu sự tham lam của gã, thái độ của

Sở Thiên Tiên lúc này khiến gã vô cùng thích thú, cảm giác như cô không quan tâm

đến việc gã và bạn thân của cô chia tay.



Ngược lại thái độ của Sở Thiên Tiên rất mơ hồ.



Tạo cho gã một cảm giác có thể tiến xa hơn với cô.



“Quan hệ của chúng ta, có gì mà ngại chứ?”



Nghiêm Thế Vân nói.



“Nếu Vân thiếu gia đã nói như vậy rồi, cung kính không bằng tuân mệnh, đợi xem tôi

thích món nào sẽ nói với anh.” Sở Thiên Tiên cười hi hi nói: “Nhưng mà, nếu lần sau

có cơ hội, Vân thiếu gia phải cho tôi cơ hội để báo đáp anh tử tế đó.”



Câu này của Sở Thiên Tiên quả thật quá quyến rũ, khiến Nghiêm Thế Vân như mơ

giữa ban ngày.



Nhưng mà lúc này niềm vui mới của Nghiêm Thế Vân, Chu Di, thanh lịch bước vào,

rõ ràng Nghiêm Thế Vân không phải người bình thường, ngay lập tức gã phát hiện

ra Chu Di đang tiến về phía mình.



Nghiêm Thế Vân khá e dè Chu Di, vì thế nên gã không tiếp tục nói chuyện với Sở

Thiên Tiên, mà lập tức đổi chủ đề khác, hắn chỉ Diệp Phàm bên cạnh Sở Thiên Tiên

nói: “Thiên Tiên, đây là?”



“Anh ấy là chồng tôi, Diệp Phàm!” Sở Thiên Tiên không chút né tránh, thẳng thắn

giới thiệu Diệp Phàm cho Nghiêm Thế Vân.



“Chồng em?” Nghiêm Thế Vân ngây ra một lúc, sau khi nhìn Diệp Phàm một lượt, gã

mới nhận ra và nói với Sở Thiên Tiên: “Ồ, tôi nhớ ra rồi, thì ra anh ta là Diệp Phàm,

người mà Sở đại tướng tự nhận là con rể mà không có sự đồng ý của em.”



“Ừ, đúng rồi.” Sở Thiên Tiên gật đầu, cô cố tình nhìn Diệp Phàm ngồi cạnh một cách

chán ghét.



Điều này khiến Diệp Phàm không nói nên lời.



Mà hành động nhỏ này của cô đương nhiên đã bị Nghiêm Thế Vân để ý thấy.



Điều này khiến cho ánh mắt của Nghiêm Thế Vân lóe lên sự vui mừng.



Sau đó gã bình tĩnh đưa tay phải ra, cười nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, xin chào,

tôi là Nghiêm Thế Vân, bạn thân của Sở Thiên Tiên!”



“Ồ!” Diệp Phàm tỏ vẻ dửng dưng, anh hoàn toàn không có ý muốn bắt tay với

Nghiêm Thế Vân.



“...”



Nghiêm Thế Vân không ngờ Diệp Phàm lại tỏ thái độ như vậy, gã nhất thời ngây ra

một lúc, tay phải đưa ra có chút trống rỗng, bầu không khí đột ngột trở nên khó xử

và trầm trọng.



Sắc mặt của Nghiêm Thế Vân trở nên khó coi.



Nhưng Sở Thiên Tiên đang ở bên cạnh, gã không thể nổi điên.



Còn bề ngoài Sở Thiên Tiên tỏ ra không hề hay biết gì, nhưng bên trong có chút hài

lòng.



Cứ nghĩ đến người bạn thân của cô mấy lần vì Nghiêm Thế Vân tự tử không thành,

cảm giác ghét cay ghét đắng Nghiêm Thế Vân của cô lại đạt đến cùng cực.



Cô vô cùng vui và thoải mái khi thấy Nghiêm Thế Vân bị làm nhục.



“Này, anh có ý gì? Bạn trai tôi muốn chào hỏi anh, thái độ này của anh là sao hả?”



Lúc này, Chu Di tức giận đi đến hét vào Diệp Phàm.



Thật ra cô ta đã đến từ lúc nãy, cũng đã thấy được mọi chuyện đang xảy ra.



Vốn dĩ cô ta cho rằng Nghiêm Thế Vân cười nói vui vẻ với Sở Thiên Tiên là muốn

thu hút sự chú ý của Sở Thiên Tiên.



Nhưng trước đó Nghiêm Thế Vân đã nhanh trí kết thúc cuộc đối thoại “mập mờ”

giữa hai người, điều này khiến Chu Di cho rằng Nghiêm Thế Vân và Sở Thiên Tiên

chỉ là bạn bè bình thường, thậm chí cô ta còn cảm thấy áy náy vì sự nghi ngờ của

mình.



Sau đó cô ta thấy Nghiêm Thế Vân chủ động chào hỏi Diệp Phàm, nhưng anh vẫn

lạnh tanh.



Cô ta liền cảm thấy không vui!



Bố cô ta là ông chủ của thế giới ngầm ở thành phố Thường Ninh, từ nhỏ đến lớn cô

ta đều được chiều hư, không có bất kì ai ở thành phố Thường Ninh dám đụng vào

hay bất kính với cô ta.



Còn bây giờ Nghiêm Thế Vân đang là bạn trai của cô, thái độ này của Diệp Phàm

với Nghiêm Thế Vân, không phải là đang vả vào mặt cô ta sao?



Đương nhiên không thể nhịn!



“Anh ta muốn cua vợ tôi? Tôi không tỏ thái độ như vậy, lẽ nào tôi phải mỉm cười

dâng vợ mình tận tay ư?”



Diệp Phàm bỉu môi nói với Chu Di một cách bực bội.



“Anh, anh nói sao?” Chu Di ngây ra một lúc, sau đó liền thay đổi sắc mặt.



Lúc này Nghiêm Thế Vân mới có phản ứng.



Trong lòng gã hận không thể lột da lóc thịt Diệp Phàm.



Gã cho rằng Diệp Phàm là một tên đần độn, cho dù anh biết ý đồ của gã với Sở

Thiên Tiên đi nữa thì cũng nên giữ trong lòng, nhưng anh lại nói ra như vậy? Có phải

là quá lỗ mãng không?



Không phải đây là một kẻ thô lỗ chưa từng trải qua chín năm giáo dục bắt buộc ư?



“Ơ...” Nghiêm Thế Vân vội vàng nói với Diệp Phàm một cách nghiêm túc: “Anh Diệp

à, anh hiểu lầm rồi, tôi với Thiên Tiên chỉ là bạn bè bình thường.”



“Bạn bè bình thường? Ha ha, anh xem tôi là đồ ngu à?” Diệp Phàm khinh bỉ nói với

Nghiêm Thế Đông: “Anh hỏi mọi người có mặt ở đây xem, có ai tin rằng cái gì mà

tình bạn nam nữ, còn nữa, những gì anh nói lúc nãy với vợ tôi, tôi đều đã ghi âm hết

lại, có cần tôi mở cho anh nghe không?”



“...”



Nghiêm Thế Vân như chết lặng tại chỗ.



Trước đây gã đã từng nghe qua Sở Thiên Tiên có một người “chồng” tên Diệp

Phàm, hơn nữa những tin tức gã nghe được đều nói Diệp Phàm là rác rưởi.



Bây giờ những gì Diệp Phàm đang làm có chút ngu ngốc, nhưng nó lại giống như

những cái gai chí mạng đâm thẳng vào tim gã.



Mặc dù đoạn hội thoại lúc nãy giữa gã và Sở Thiên Tiên không có gì đáng để xấu

hổ, nhưng chỉ cần người nào chịu động não là có thể hiểu được có chút không đơn

thuần trong đó.



Đương nhiên, điều quan trọng là Nghiêm Thế Vân cảm thấy chột dạ.



Nghe Diệp Phàm nói xong, Chu Di ngây ra một lúc, mười mấy giây sau mới định

thần lại, sau đó cô ta không tiếp tục làm khó Diệp Phàm mà quay lại nhìn Nghiêm

Thế Vân, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ giận dữ, chỉ ngón tay vào mũi Nghiêm Thế Vân, tức

giận nói: “Nghiêm Thế Vân, anh có ý gì? Anh muốn ngoại tình sau lưng tôi đúng

không?”



“Mẹ kiếp, tôi nói cho anh biết, Chu Di tôi không phải là người để các người bắt nạt,

anh dám làm việc có lỗi với tôi, anh chán sống rồi sao?”



“Anh có tin không, chỉ cần một câu nói của bà đây là có thể sai người vứt anh xuống

sông Tương làm mồi cho cá.”

Chương 296: Nghiêm Thế Vân và Chu Di

cãi nhau rồi


Bởi vì bối cảnh gia thế, Chu Di là một người có tính cách kiêu ngạo nóng nảy.

Ai dám chọc cô ta, cô ta sẽ khiến đối phương trả giá đắt

Đặc biệt là Nghiêm Thế Vân còn làm cô ta bị tổn thương.

Tuy rằng từ nhỏ bên cạnh cô ta đã có nhiều người bảo vệ, là nhất tỷ xứng đáng nhất

trong thành phố Thường Ninh, nhưng mà trong nội tâm cô ta vẫn cảm thấy cô đơn.

Cho nên, Nghiêm Thế Vân chỉ cần dùng vài câu lời ngon tiếng ngọt, đã bắt được trái

tim cô ta.



Chu Di là thật lòng với Nghiêm Thế Vân, cũng bởi vì thật lòng cho nên cô ta càng

không chịu nổi sự phản bội.

Quan trọng nhất chính là cô ta còn đang ở bên cạnh đó, Nghiêm Thế Vân đã dám

dan díu với người phụ nữ khác? Đây thật sự xem cô ta là người dễ ăn hiếp có thể

tùy ý muốn làm gì thì làm sao.

Sắc mặt Nghiêm Thế Vân đã trở nên vô cùng khó coi.



Bây giờ gã thật sự rất muốn giết Diệp Phàm luôn rồi.



Mặc kệ là khuôn mặt hay là dáng cười thì Chu Di đều có thể xem như là thượng

đẳng, xem như thuộc hàng gái xinh top cao nhất.



Gã đã tốn rất nhiều tâm tư mới có thể dụ dỗ được đến tay, kết quả, hai người bọn họ

còn chưa xác lập quan hệ bạn trai bạn gái được bao nhiêu ngày, thậm chí cũng chỉ

mới được nắm tay và hôn môi mà thôi, còn chưa xảy ra những chuyện sâu hơn chút

nữa.



Bây giờ đã bị Diệp Phàm phá hư rồi ư?



Nhưng mà, tuy Nghiêm Thế Vân thật sự không muốn dễ dàng mất đi Chu Di.





Nhưng gã cũng là một nhân vật có uy tín danh dự, lấy thân phận bối cảnh của gã,

làm sao có thể để người khác tùy ý mắng chửi được chứ? Huống chi đối phương

cũng chỉ là một con đàn bà!



“Cô ăn nói đàng hoàng chút đi!” Nghiêm Thế Vân cố kìm nén lửa giận trong lòng

xuống, nói với Chu Di.



“Có ý gì? Anh còn dám nổi giận với bà đây à? Có phải là do bà đây quá cưng chiều

anh, cho nên anh thật sự không đặt bà đây vào mắt đúng không? Bà nói cho anh

biết, anh cmn chỉ là một con chó...” Chu Di vẫn đang tức giận, làm gì còn quan tâm

đến chuyện giọng điệu và thái độ của Nghiêm Thế Vân ra gì.



Từ nhỏ cô ta đã dưỡng thành loại tính cách chưa bao giờ cần phải để ý đến thân thế

bối cảnh của người đối diện.

Bởi vì, ở trong mắt của cô ta, mặc kệ đối phương có thân thế bối cảnh gì, đều không

thể so sánh được với cô ta.



Cho nên, tuy cô ta và Nghiêm Thế Vân đã xác nhận quan hệ người yêu, nhưng cô ta

vẫn không hiểu rõ lắm về thân thế bối cảnh của Nghiêm Thế Vân.



Bốp!



Chu Di còn chưa kịp nói xong, Nghiêm Thế Vân tức giận giơ tay tát một cái lên mặt

của Chu Di.



Nên biết rằng, cho dù là bố của Chu Di cũng không dám nói chuyện với gã như Chu

Di lúc nãy, huống chi là Chu Di.



Chu Di bị đánh đến mức ngơ ra.



Từ trước đến nay chỉ có cô ta bắt nạt người khác, làm gì có chuyện bị người khác

bắt nạt chứ?



Hơn nữa từ nhỏ đến lớn, cho dù là bố của cô ta cũng chưa từng đánh cô ta lần nào,

càng đừng nói là bị đánh trước mặt mọi người.



Làm sao có thể chịu được chuyện này?



“Anh còn dám đánh tôi? Nghiêm Thế Vân, cái tên chó anh, bà đây muốn anh chết!”

Chu Di ôm gương mặt nóng rát, chỉ vào Nghiêm Thế Vân chửi ầm lên.



“Con điếm thối, đừng có cho cô mặt mũi mà không muốn? Biết điều thì cô lập tức

biến đi, ông đây không so đo với cô nữa, chọc ông đây điên lên, ông giết chết cô,

đến lúc đó, cho dù là bố cô đến, quỳ trên đất năn nỉ ông đây cũng vô dụng.”



Nghiêm Thế Vân tức giận.



Gã có thân phận vô cùng tôn quý, toàn bộ đám lão đại ở Tương Nam đều phải cung

kính, vâng vâng dạ dạ với gã.



Làm gì có ai dám chỉ vào mũi gã mắng như thế?



Nếu không phải ở đây quá nhiều người, gã không muốn khiến mình biểu hiện quá

“cặn bả”, gã đã sớm đập cho Chu Di một trận, thậm chí có khi còn đánh chết Chu Di

ngay tại chỗ.



“Anh, anh, anh...” Chu Di gần như sắp sụp đổ, cô ta thật sự không ngờ được rằng,

Nghiêm Thế Vân vẫn luôn dùng lời nói nhẹ nhàng, hành động ưu nhã với cô lại là

một người như thế, khi tức giận lên lại giống như một tên lưu manh .



Nhưng mà cô ta cũng không phải là người tốt lành gì.



Cô ta giơ tay lên tát một cái lên mặt của Nghiêm Thế Vân theo bản năng.



Bốp!



Lúc này tâm trạng của Nghiêm Thế Vân vô cùng bực bội, gã còn tưởng rằng mình

tức giận lên thì Chu Di sẽ biết kiềm chế lại, làm sao tưởng được Chu Di lại ra tay

đánh gã chứ, bởi vậy, không hề kịp chống đỡ gì, ăn trọn một cái tát của Chu Di.



Tuy rằng sức lực của Chu Di có hạn, cũng không làm cho Nghiêm Thế Vân bị đau.



Nhưng sắc mặt của Nghiêm Thế Vân lại nhanh chóng đen lại, thậm chí trên người

còn tỏa ra sát khí.



Gã lại bị một con đàn bà tát trước mặt bao người thế này sao?



Lúc này đừng nói Nghiêm Thế Vân cảm thấy ngạc nhiên, có rất nhiều nhân vật cao

cấp biết được thân phận của Nghiêm Thế Vân ở nơi này cũng vô cùng cảm thấy bất

ngờ, tất cả mọi người đều ngơ ngác.



“Tình huống gì đây? Nghiêm Thế Vân bị một người phụ nữ tát trước mặt tất cả mọi

người sao?”







“Cô gái kia không phải là Chu Di sao? Bố của cô ta chính là ông chủ của thế lực

ngầm trong thành phố Thường Ninh này.”







“Vậy thì sao chứ? Nghiêm Thế Vân là người có thân phận gì ông không biết sao?

Đừng nó chỉ là một ông chủ của thế lực ngầm trong thành phố Thường Ninh, cho dù

có là nhà họ Tiêu thì cũng không dám dễ dàng đắc tội Nghiêm Thế Vân.”







“Lúc trước tôi đã chào hỏi với Nghiêm Thế Vân rồi, hình như gã có nói hình như Chu

Di là bạn gái của gã, không lẽ hai người có vấn đề tình cảm gì ư? Nhưng mà cho dù

như thế, Chu Di dám tát Nghiêm Thế Vân trước mặt mọi người như thế này, sợ là đã

gây ra họa lớn rồi, ông chủ của thế lực ngầm trong thành phố Thường Ninh, sợ là

phải đổi người rồi!”



Chuyện của Chu Di và Nghiêm Thế Vân gây ra tiếng động khá lớn, toàn bộ người

trong phòng khách chính đều chú ý đến bọn họ.



Chỗ này có không ít người, đều có chút quanh hệ hoặc nhiều hoặc ít với Nghiêm

Thế Vân và Chu Di.



Biết được không ít chuyện của Nghiêm Thế Vân và Chu Di.



Cho nên, bắt đầu xì xào bàn tán.



Mà Diệp Phàm đang đứng bên cạnh Nghiêm Thế Vân và Chu Di, mặt mày vẫn vô

cùng nhẹ nhàng bình tĩnh, rõ ràng là chuyện do anh gây ra, nhưng anh lại cố tình

khiến cho người khác cảm giác mình không có liên quan gì đến chuyện này.



Còn Sở Thiên Tiên, lúc này ý cười trong mắt đã sắp không che giấu được nữa.



Thậm chí còn lặng lẽ dựng ngón cái với Diệp Phàm.



“Con điếm thúi, mẹ nó mày tự tìm chết!”



Nghiêm Thế Vân hồi phục tinh thần, hét lớn với Chu Di.



Sau đó, gã vươn tay túm tóc của Chu Di, một tay khác thì nắm chặt lại, đấm về phía

Chu Di.



Bụp!



Ngay lúc nắm tay của Nghiêm Thế Vân sắp sửa đánh trúng mặt của Chu Di, Diệp

Phàm đột nhiên có động tác, anh bước ra một bước, sau đó ra sau mà đến trước,

lập tức tiến đến trước mặt Chu Di, tay phải vươn lên, đón lấy nắm đấm của Nghiêm

Thế Vân.





Nghiêm Thế Vân sững sờ một lát, sau khi phục hồi tinh thần, gã vội vàng muốn rút

nắm tay bị Diệp Phàm túm lấy ra.



Nhưng mà hai tay Diệp Phàm lại giống hệt như gọng kiềm, mặc kệ gã dùng sức rút

tay ra đến cỡ nào, nắm tay cũng không thể nào thoát được tay phải Diệp Phàm.



Nghiêm Thế Vân hận Diệp Phàm muốn chết, gào lớn: “Diệp Phàm, anh có ý gì?”



“Nhanh chóng buông tay tôi ra.”



“Nếu không đừng trách tôi không khách khí với anh!”



“Anh là một thằng đàn ông đi ngoại tình phản bội bạn gái của mình thì thôi, không

ngờ còn dám ra tay đánh bạn gái nữa, anh đúng là quá cặn bã, cặn bã đến mức tôi

cũng không nhìn được.” Diệp Phàm tỏ vẻ vô cùng chính trực nói.



“Hừ!” Nghiêm Thế Vân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sâu kín nhìn Diệp Phàm, trầm

giọng nói: “Diệp Phàm, tôi nể mặt Thiên Tiên, mới không tính toán với anh nữa, anh

đừng không biết điều. Tôi nói cho anh biết, tôi không quan tâm anh có phải là con rể

của Sở đại tướng hay không, ở khu vực Tương Nam này, tôi chỉ cần nói một câu, là

có thể lấy mạng của anh, anh có biết không?”

Chương 297: Chỉ là tôi muốn đánh anh mà

thôi


“Tôi không biết!” Diệp Phàm nhún vai, chép miệng nói.



Sắc mặt Nghiêm Thế Vân khó coi tới cực điểm, hai mắt tỏa ra sát khí và sự căm

giận ngút trời.



Hiển nhiên là Diệp Phàm đang cố tình khiêu khích gã!



Điều này khiến gã bị kích thích mạnh.



Bị Chu Di tát trước mặt mọi người đã khiến gã cảm thấy mất sạch thể diện, hiện giờ

lại bị Diệp Phàm khiêu khích.



Đúng là không thể nhẫn nhịn thêm được nữa!



“Mẹ kiếp thằng chó này!” Nghiêm Thế Vân hét lớn một tiếng, buông lỏng bàn tay

đang nắm chặt tóc Chu Di ra, nắm thành nắm đấm, đánh thẳng vào đầu của Diệp

Phàm.



Cú đấm này của gã rất mạnh, có thể đánh ngất xỉu, thậm chí là chết một người bình

thường.



Nhưng nắm đấm của gã còn chưa đánh trúng Diệp Phàm thì chân của Diệp Phàm

đã nhấc lên, đá mạnh vào bụng của Nghiêm Thế Vân, đồng thời cũng thả tay phải

của gã ra.



Rầm!



Nghiêm Thế Vân bị Diệp Phàm đá trúng, hệt như bị một chiếc ô tô tông phải, thân

người bay ra ngoài năm sáu mét, va đổ mấy chiếc bàn lớn.



Sau khi đá bay Nghiêm Thế Vân, Diệp Phàm quay đầu nói với Chu Di: “Cô gái, loại

đàn ông cặn bã này không xứng đâu!”



“Nhân cơ hội này quay đầu vẫn còn kịp, đừng qua lại với gã nữa.”



“Cô mau mau rời khỏi đây đi!”



Chu Di nhìn Diệp Phàm, ngẩn ngơ.



Mấy giây sau cô ta mới bình tĩnh lại, tâm trạng phức tạp nói cảm ơn Diệp Phàm, sau

đó xoay người rời khỏi nơi đây.



Lúc này Nghiêm Thế Vân vô cùng chật vật đang bò lồm cồm dưới đất dậy.



Tâm trạng của gã lúc này vô cùng tồi tệ, chỉ hận không thể xông tới băm thây Diệp

Phàm ra làm trăm ngàn mảnh.



“Họ Diệp, hôm nay tao không giết chết mày thì tao không mang họ Nghiêm.”



Nghiêm Thế Vân lạnh lùng quát.



Gã không phải một người bình thường mà là người tu hành.



Cho dù gã không quá nổi bật trong số những người tu hành, nhưng nếu xét trong

người bình thường thì gã có thể sánh với Binh vương cao cấp.



Nghiêm Thế Vân không chút do dự, như mãnh hổ rời lồng, bổ nhào về phía Diệp

Phàm.



Gã ra tay vô cùng độc ác, muốn dùng một đòn đánh Diệp Phàm bị thương nặng.



Nhưng gương mặt Diệp Phàm vẫn thong dong như trước, hoàn toàn không coi

Nghiêm Thế Vân vào mắt, anh sải bước tới, tung ra một cú đá cao nhắm thẳng vào

cằm Nghiêm Thế Vân.



Rầm!



Tốc độ vung chân của Diệp Phàm quá nhanh, Nghiêm Thế Vân cảm thấy hình ảnh

trước mắt hoa lên, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Diệp Phàm đá trúng cằm,

toàn bộ phần cằm bị thương nặng.



“A…”



Nghiêm Thế Vân gào lên thảm thiết.



Phần cằm của gã máu thịt be bét, hàm răng cũng vì cằm chịu đòn đau mà rơi rụng

liểng xiểng, không còn lại mấy cái.



Cho dù Nghiêm Thế Vân là người tu hành thì bị thương nặng như vậy cũng khiến gã

đau đớn tới mức gần như hôn mê.



Nhưng Diệp Phàm cũng không định dễ dàng buông tha cho gã như vậy, thân người

anh lóe lên, tiếp cận Nghiêm Thế Vân, hai tay vung ra, tung chiêu Thiên Mã Lưu

Tinh Quyền vào đầu Nghiêm Thế Vân.



Nghiêm Thế Vân bị đánh thê thảm, mắt trợn trắng lên.



Lúc này Diệp Phàm lại lên gối đánh vào bụng Nghiêm Thế Vân, mỗi một lần lên gối,

Nghiêm Thế Vân đều cảm thấy mình như bị xe ô tô tông phải.



Trong bụng của gã, lục phủ ngũ tạng đã lộn tùng phèo cả lên, bị những cú lên gối

liên tục của Diệp Phàm khiến cho lục phủ ngũ tạng vỡ nát.



“Phụt…”



Nghiêm Thế Vân nôn ra một ngụm máu lớn, ngã “phịch” xuống dưới đất.



Gã đang hấp hối!



Những người xung quanh thấy vậy thì trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn những gì

đang xảy ra.



“Đậu xanh, chuyện quái gì xảy ra vậy? Tên này là ai? Hắn có thể đánh Nghiêm Thế

Vân tới gần chết, hung ác quá rồi?”



“Bối cảnh của Nghiêm Thế Vân quá lớn, cho dù là người của nhà họ Tiêu cũng

không dám động vào Nghiêm Thế Vân, sao tên này lại to gan lớn mật làm vậy? Hay

là hắn không biết bối cảnh của Nghiêm Thế Vân? Nhưng hình như hắn đi cùng với

Sở Thiên Tiên mà!”



“À, hình như trước đó tôi nghe người trẻ tuổi kia nói Nghiêm Thế Vân dám định sơ

múi vợ của hắn, chẳng lẽ vợ của hắn là Sở Thiên Tiên? Nhưng Sở Thiên Tiên vẫn

chưa kết hôn mà? Có chồng ở đâu ra vậy?”



“Chẳng lẽ anh quên tin đồn trước đây hay sao, nghe nói Sở đại tướng đã nhận một

người con rể dù Sở Thiên Tiên chưa đồng ý, hình như là người của nhà họ Diệp ở

Giang Châu.”



“Không cần biết hắn là ai, dám đánh Nghiêm Thế Vân như vậy thì chắc chắn hắn

không thể sống sót mà rời khỏi Tương Nam.”







Đám người xung quanh châu đầu ghé tai, thảo luận ầm ĩ.



Giờ khắc này Nghiêm Thế Vân đang cảm thấy mình như một con chó, trong lòng

chửi thề ầm lên.



Gã vô cùng giận dữ, thù hận Diệp Phàm, ngoài ra còn có cả nghi hoặc nữa!



Gã thực sự không hiểu được vì sao Diệp Phàm lại ra tay độc ác với mình như vậy?

Nếu như là vì gã có ý đồ với Sở Thiên Tiên, nhưng khi gã nói chuyện với Sở Thiên

Tiên thì biểu cảm của Diệp Phàm vô cùng bình tĩnh, không hề giống như đang ghen

mà!



Diệp Phàm nhìn lướt qua Nghiêm Thế Vân đang nằm thoi thóp trên mặt đất, dường

như anh nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng Nghiêm Thế Vân, đi vài bước tới trước

mặt Nghiêm Thế Vân, ngồi xuống.



Sau đó Diệp Phàm tóm lấy cổ áo Nghiêm Thế Vân, nhấc Nghiêm Thế Vân lên, nói

nhỏ ở bên tai gã: “Đừng có suy nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ muốn đánh anh một trận

mà thôi.”



“Còn nữa, nói cho anh biết một bí mật nhé.”



“Lúc trước tôi nói có ghi âm trong điện thoại, thật ra là đang lừa anh đó.”



Nghe Diệp Phàm nói vậy, gương mặt bị Thiên Mã Lưu Tinh Quyền của Diệp Phàm

đánh thành đầu heo lập tức đổi sang màu tím xanh.



Gã tức giận tới mức muốn nổ tung!



“Mày… Mày… Mày…” Nghiêm Thế Vân cố nén những cơn đau trên mặt khi nói

chuyện, nói với Diệp Phàm: “Tao sẽ không tha cho mày đâu!”



“Tôi sợ quá cơ!” Diệp Phàm nhún vai.



“Anh… Anh trai tao là Nghiêm Thế Đông…” Nghiêm Thế Vân nghiến răng nghiến lợi,

nói ra thân phận của mình.



Ban đầu Diệp Phàm cũng không để ý tới, nhưng khi nghe thấy Nghiêm Thế Vân là

em trai của Nghiêm Thế Đông thì anh khẽ giật mình, sau đó nhếch miệng lên, nở nụ

cười.



Chỉ là nụ cười đó có phần tàn nhẫn.



Khiến Nghiêm Thế Vân cảm thấy mình đang đối mặt với một con ác ma đang nhe

răng cười.



“Tất cả tránh đường ra, để tôi xem thằng khốn nào mắt mù, dám tới sơn trang Minh

Hồ gây chuyện”



Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một loạt âm thanh ầm ĩ, một người đàn ông cao

lớn, khôi ngô, mặc áo vest đi giày da dẫn theo mấy chục nhân viên bảo vệ của sơn

trang Minh Hồ tới, hung hăng tiến vào trong đại sảnh.



Người đàn ông cao lớn mặc áo vest kia là Lý Thiết Ngưu, đội trưởng đội vệ sĩ của

sơn trang Minh Hồ.



Nhân viên bảo vệ ở sơn trang Minh Hồ đều không phải người lương thiện, tất cả đều

là binh lính xuất ngũ, từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, mỗi người đều có thực

lực không hề thua kém Binh vương cao cấp.



Về phần Lý Thiết Ngưu, hắn là lính đặc chủng thực lực bước được nửa Chiến

Vương ở trong bộ đội.



Bởi vậy khi Lý Thiết Ngưu và mấy chục nhân viên bảo vệ đi vào, trên người tỏa ra

hơi thở hung hăng thì đại sảnh đang xì xào bàn tán lập tức trở nên yên tĩnh.



Hai mắt Lý Thiết Ngưu như điện, vừa thấy Diệp Phàm và Nghiêm Thế Vân thì sắc

mặt lập tức âm trầm.



“Là hai người gây chuyện đúng không? Dựa theo quy định của sơn trang Minh Hồ,

tôi sẽ ném tất cả ra khỏi sơn trang Minh Hồ, trong vòng ba tháng không được phép

tới đây nữa.”



Lý Thiết Ngưu xuất thân quân nhân nên khi nói chuyện hay làm việc đều mang theo

thái độ nghiêm túc, bá đạo.

Chương 298: Xương sống của quân nhân

Lý Thiết Ngưu rất bá đạo, vừa nói xong thì đã vung tay lên, mấy chục nhân viên bảo

vệ đi bên cạnh gã lập tức xông về phía Diệp Phàm và Nghiêm Thế Vân, chuẩn bị

khống chế Diệp Phàm và Nghiêm Thế Vân lại, ném ra khỏi sơn trang Minh Hồ.



“Dừng tay!”



Thế nhưng đúng lúc này, có một giọng nói ẻo lả vang lên.



Tất cả mọi người nhìn về phía giọng nói phát ra theo bản năng, chỉ thấy một người

đàn ông mặc tây trang xọc caro vội vã đi vào trong đại sảnh.



Người đàn ông kia nhìn qua chừng hơn bốn mươi tuổi, đi đường uống uốn éo éo,

nhìn như một người phụ nữ đang bước đi vậy.



“Tổ trưởng Lý, anh mù rồi hả? Anh không thấy vị này là Vân thiếu gia sao? Anh dám

cho người ném Vân thiếu gia từ đây ra ngoài, anh có biết là anh to gan lớn mật lắm

không hả?”



Người đàn ông kia vô cùng lo lắng, sau khi tới thì không thèm quan tâm tới Lý Thiết

Ngưu mà ngồi xổm ở bên cạnh Nghiêm Thế Vân.



Gã vừa quát mắng mấy người Lý Thiết Ngưu vừa đỡ Nghiêm Thế Vân từ trên mặt

đất dậy, đồng thời trên mặt luôn treo nụ cười lấy lòng Nghiêm Thế Vân.



Gã tên Hoàng Đồng Tế, là giám đốc ở sơn trang Minh Hồ.



Nếu xét về chức vị thì Lý Thiết Ngưu thấp hơn Hoàng Đồng Tế một bậc.



Bởi vậy dù bị Hoàng Đồng Tế quát tháo, Lý Thiết Ngưu vô cùng bất mãn nhưng

cũng không cãi lại, mà không kiêu ngạo không tự ti nói: “Bọn họ phá vỡ quy định của

Sơn trang Minh Hồ, dựa theo quy định thì họ sẽ bị ném ra ngoài, đồng thời trong

vòng ba tháng tới cấm đến sơn trang Minh Hồ.”



“Quy định? Anh nói quy định với tôi hả? Lý Thiết Ngưu, anh bị ngu à?” Hoàng Đồng

Tế trợn mắt nhìn Lý Thiết Ngưu một cái, lớn tiếng nói: “Ngày hôm nay tôi sẽ nói cho

anh biết trong sơn trang Minh Hồ này, tôi chính là quy định, tôi bảo anh làm gì thì

anh phải làm như vậy.”



“Vân thiếu gia là khách quý của sơn trang Minh Hồ chúng ta, cho dù ông chủ cũng

phải khách khí với Vân thiếu gia, anh là cái thá gì hả? Anh còn dám ném Vân thiếu

gia ra khỏi sơn trang Minh Hồ ư?”



“Được rồi, tôi không rảnh nói nhảm với anh nữa, mau cho hai người đưa Vân thiếu

gia lên phòng khách quý, còn tôi đi mời bác sĩ tư nhân tới đây.”



Nói tới đây, đột nhiên Hoàng Đồng Tế dừng lại đôi chút.



Gã nhìn sang phía Diệp Phàm!



Sau đó gã chỉ vào Diệp Phàm, nói với Lý Thiết Ngưu: “Trước tiên anh bắt thằng nhãi

không biết trời cao đất rộng là gì này lại cho tôi, đánh cho nó một trận nhớ đời,

khống chế lại, chờ sau khi tôi mời bác sĩ tư nhân tới xử lý vết thương cho Vân thiếu

gia xong sẽ giao nó cho Vân thiếu gia xử lý.”



“Quản lý Hoàng, anh làm vậy có phần quá đáng rồi đó?” Lý Thiết Ngưu trầm giọng

nói, vô cùng bất mãn với cách xử lý của Hoàng Đồng Tế.



Có lẽ là vì nguyên nhân ở trong quân đội lâu, Lý Thiết Ngưu rất coi trọng các quy

định!



Không có quy định sao thành vuông tròn!



Theo hắn thấy nếu chuyện hôm nay không xử lý theo quy định vậy chẳng phải sau

này ai cũng dám tới sơn trang Minh Hồ gây chuyện đánh nhau hay sao?



Huống chi dựa theo phương pháp xử lý Hoàng Đồng Tế đưa ra, không chỉ phá hỏng

quy định mà còn khiến sơn trang Minh Hồ đánh mất lập trường trung lập. Cho dù là

muốn nịnh bợ Nghiêm Thế Vân nhưng làm vậy khiến rất nhiều người sinh ra cái nhìn

thiếu thiện cảm.



“Ha ha!” Hoàng Đồng Tế cười lạnh liếc nhìn Lý Thiết Ngưu nói: “Lý Thiết Ngưu, có

phải là anh đã quên tôi là cấp trên của anh rồi không? Chẳng phải quân nhân các

anh luôn coi phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức hay sao? Tôi bảo anh làm gì thì

anh hãy làm theo đi!”



“Nếu như anh không làm theo lời tôi nói thì anh hãy cút luôn đi!”



“Sơn trang Minh Hồ không thiếu một người như anh!’



Răng rắc!



Nghe Hoàng Đồng Tế nói vậy, trên mặt Lý Thiết Ngưu hiện lên vẻ giận dữ, siết chặt

nắm đấm theo bản năng, khớp xương ma sát với nhau tạo thành tiếng kêu giòn tan,

ghê rợn.



Nhưng cuối cùng thì hắn vẫn đè nén lửa giận trong lòng!



Bởi vì hắn rất cần công việc này!



Làm đội trưởng đội bảo vệ ở sơn trang Minh Hồ, tiền lương mỗi tháng của hắn lên

tới bảy con số.



Không phải hắn là kẻ tham tiền, mà hắn rất cần tiền, trong nhà hắn có bốn người già

không thể tự lo cho cuộc sống, còn có một người vợ bị bệnh liệt giường lâu năm,

ngoài ra còn hai người con một trai một gái sắp lên cấp ba.



Mỗi tháng hắn cần phải chi tiêu mấy triệu.



Tuy hắn có năng lực, nhưng muốn tìm một phần công việc lương tháng bảy chữ số

vẫn là một việc vô cùng khó khăn.



Cho nên cho dù Lý Thiết Ngưu cảm thấy bất mãn với Hoàng Đồng Tế nhưng vẫn lựa

chọn cách cắn răng nuốt nỗi nhục này, chọn cách nén giận. Ở trước sự sống, một

người quân nhân kiên cường từng ra sức vì tổ quốc bị ép phải cúi đầu.



“Ra tay đi!”



Lý Thiết Ngưu xoay người nói với mấy chục nhân viên bảo vệ ở sau lưng, sau đó

định ra khỏi đại sảnh.



Bóng lưng của hắn có phần cô độc và thê lương.



“Chờ chút đã!”



Nhưng đúng lúc này, Diệp Phàm mở miệng gọi Lý Thiết Ngưu.



Lý Thiết Ngưu dừng chân, nhìn về phía Diệp Phàm, nhíu mày hỏi: “Cậu có chuyện

gì?”



“Tôi muốn nói cho chú một câu, cho dù không biết vì nguyên nhân gì mà chú chịu

khom lưng cúi đầu, nhưng chú vẫn là một người quân nhân chân chính, sống lưng

của quân nhân vĩnh viễn như núi Thái Sơn, sừng sững giữa đất trời.” Diệp Phàm nói

với Lý Thiết Ngưu.



Vừa nãy khi nhìn theo bóng lưng Lý Thiết Ngưu rời đi làm Diệp Phàm nhớ tới rất

nhiều người lính xưa kia.



Anh nhớ lại câu nói: Người lính già không bao giờ chết, họ chỉ lụi tàn theo năm

tháng*!



*Nguyên văn: old soldiers never die, they just fade away, một câu nói nổi tiếng của

Thống tướng Douglas MacArthur.



Người tên Lý Thiết Ngưu này rất phù hợp với hình tượng một người chiến sĩ già, bởi

vậy chú ta đã khiến Diệp Phàm xúc động.



Thân thể Lý Thiết Ngưu chấn động, trong đôi mắt hắn mang theo cảm xúc phức tạp,

hắn cảm thấy chuyện ngày hôm nay là không công bằng với Diệp Phàm, nhưng hắn

không thể làm gì khác.



“Ôi chao!”



Lý Thiết Ngưu thở dài, xoay người lại.



Đúng lúc này, một thanh niên mặc áo vest đi giày ra tiến vào trong đại sảnh, nói với

thái độ thiếu thiện cảm với Hoàng Đồng Tế đang đỡ Nghiêm Thế Vân từ dưới đất

lên: “Quản lý Hoàng, ông oai phong thật đó!”



“Ông… ông chủ?” Khi thấy người thanh niên này, sắc mặt Hoàng Đồng Tế lập tức

thay đổi.



Người thanh niên này không phải ai xa lạ, đó chính là Minh Thần, ông chủ của sơn

trang Minh Hồ.



“Hừ!” Minh Thần hừ lạnh một tiếng, nói: “Hình như khi nãy tôi nghe thấy ông nói, ở

trong sơn trang Minh Hồ thì lời ông nói chính là quy định, thật hả?”



“Chuyện này… Tôi… Tôi…” Hoàng Đồng Tế ấp a ấp úng, thân thể run lẩy bẩy.



“Nể tình ông đã làm việc ở sơn trang Minh Hồ mấy chục năm, tôi sẽ không làm khó

ông.” Minh Thần cau mày suy nghĩ, sau đó nói: “Nhưng từ giờ trở đi ông không còn

là giám đốc của sơn trang Minh Hồ nữa, ông tới chỗ tài vụ kết toán tiền lương, sau

đó rời khỏi đây đi!”



“Xin ông chủ cho… cho tôi thêm một cơ hội…” Hoàng Đồng Tế vội vàng cầu xin tha

thứ.



Nhưng Minh Thần không thèm để ý tới gã.



Nhưng vào lúc này Nghiêm Thế Vân đang thoi thóp lấy được một chút tinh thần, nói

với Minh Thần: “Minh Thần, khi nãy quản lý Hoàng nói như nào thì anh cứ cho người

làm theo như vậy.”



“Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh chịu thiệt, tôi phá hỏng quy định nơi này thì sẽ bồi

thường cho anh.”



“Không phải là anh vẫn thèm muốn mảnh đất ở ngoại ô phía đông Tinh Thành của

nhà họ Tiêu hay sao? Chỉ cần hôm nay anh giúp tôi chút giận, tôi sẽ giải quyết giúp

anh.”

Chương 299: Sự mạnh mẽ của Minh Thần

Nghiêm Thế Vân vô cùng kiêu ngạo.



Bối cảnh thân thế của gã vô cùng to lớn, là em trai ruột của Nghiêm Thế Đông.



Khắp cả Tương Nam, không có mấy người dám trêu chọc gã.



Tuy rằng Minh Thần thần bí, một mình tự tay sáng lập ra sơn trang Minh Hồ, mặc dù

Nghiêm Thế Vân không hiểu rõ lắm thân thế bối cảnh của anh ta, nhưng Nghiêm

Thế Vân vẫn luôn cho rằng, cho dù bối cảnh của Minh Thần có lớn cỡ nào, cũng

không thể nào so được với gã.



Huống chi gã ta đã từng tiếp xúc với Minh Thần rất nhiều lần, thái độ của Minh Thần

luôn luôn khiêm tốn, chuyện này càng khiến cho gã càng thêm chắc chắn rằng thân

phận của anh ta không bằng gã, đang nịnh bợ gã.



Cho nên, khi Nghiêm Thế Vân mở miệng nói chuyện vẫn luôn giữ thái độ cao cao tại

thượng, giống như đang sai khiến cấp dưới của mình đi làm việc cho mình vậy đó.



Sau khi nghe Nghiêm Thế Vân nói, Minh Thần khẽ cười nói: “Vân thiếu gia, anh đã

từng điều tra về tôi chưa? Nếu không sao lại biết được tôi có hứng thú với mảnh đất

phía Đông vùng ngoại ô của nhà họ Tiêu chứ?”







“Không thể coi như là điều tra được, là do có một lần tôi nói chuyện với một người

bạn, người đó kể lại cho tôi.” Nghiêm Thế Vân thuận miệng nói.







“Ồ ồ, là như vậy sao?” Minh Thần gật đầu cười, giống như là có ý khác cười nói:

“Thật ra, anh đúng là nên điều tra về tôi một chút đi, hoặc là đi hỏi anh của anh cũng

được.”



Cho dù bây giờ đầu óc của Nghiêm Thế Vân có chút mơ mơ màng màng, tư duy

cũng không được nhạy bén rõ ràng lắm, nhưng mà gã cũng không ngu, tuy không

đoán ra được lời của Minh Thần có ý gì, nhưng vẫn nghe ra được tính ám chỉ trong

lời nói của Minh Thần, không khỏi nhíu mày lại hỏi: “Minh Thần, anh có ý gì?”



“Ha ha!” Minh Thần khẽ cười, từ nãy đến giờ anh ta vẫn giữ thái độ kiêm tốn hòa

nhã, giọng điệu nhẹ nhàng nói với Nghiêm Thế Vân: “Vân thiếu gia, chuyện vừa mới

xảy ra lúc nãy, tôi đã thấy rất rõ ở trong video theo dõi.”



“Tất cả chuyện này đều là do anh dựng lên, là anh vi phạm quy tắc của sơn trang

Minh Hồ.”



“Nhưng mà có một câu thế này, không có quy tắc thì không thành tiêu chuẩn được,

cho nên, tôi chỉ có thể làm việc theo quy tắc, cũng hy vọng anh có thể thông cảm,

phối hợp tốt với tôi!”



“Hở...” Mặt Nghiêm Thế Vân ngơ ngác, vẫn chưa thể hiểu ra được Minh Thần đang

có ý gì.



Nhưng mà Minh Thần cũng không thèm nói nhảm nhiều với Nghiêm Thế Vân nữa,

anh ta nhìn Lý Thiết Ngưu đứng bên cạnh, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chủ nhiệm Lý,

ra tay đi, hội đấu giá do tôi tự mình chuẩn bị sắp bắt đầu rồi, hy vọng động tác của

anh nhanh chút, đừng trễ giờ đấu giá của tôi.”



“Vâng!”



Lý Thiết Ngưu gật đầu một cái.



Hắn cũng không ngu, đầu óc rất tỉnh táo.



Lúc nãy Minh Thần đã nói vô cùng rõ ràng dễ hiểu, toàn bộ mọi chuyện đều là do

một mình Nghiêm Thế Vân gây ra, chỉ cần xử lý Nghiêm Thế Vân theo quy tắc là

được.



“Mấy người ném tên Vân thiếu gia này ra khỏi sơn trang Minh Hồ đi, cũng thông báo

với quầy lễ tân một tiếng, trong vòng ba tháng tiếp theo, cấm Vân thiếu gia bước vào

sơn trang Minh Hồ.” Lý Thiết Ngưu xoay người nói với hai người bảo vệ.







Nghe được mệnh lệnh của Lý Thiết Ngưu, hai người bảo vệ lập tức ra tay, khiêng

Nghiêm Thế Vân lên như khiêng một con heo chết.



“Các ngươi làm gì đó hả? Mau, mau thả tôi ra!” Lúc này Nghiêm Thế Vân mới kịp

phản ứng, vừa giãy dụa vừa quát hai người bảo vệ.



Nhưng mà hai người bảo vệ hoàn toàn không thèm để ý đến Nghiêm Thế Vân, bọn

họ đều xuất thân từ quân đội, từ trước đến giờ đều kiên quyết phục tùng mệnh lệnh.



Chỉ cần Lý Thiết Ngưu lên tiếng, mặc kệ bảo bọn họ làm gì, bọn họ cũng không hề

chần chờ.



Tuy Nghiêm Thế Vân có sức chiến đấu có thể sánh ngang với binh vương đỉnh cấp,

nhưng lúc trước gã vừa mới bị Diệp Phàm đập cho một trận tơi bời, trên người bị

thương rất nặng, bây giờ bị hai người bảo vệ khiêng lên, cho dù gã dùng hết sức

giãy dụa cũng chẳng có chút tác dụng nào cả.



“Minh Thần, anh muốn trở thành kẻ thù của tôi sao? Anh đừng quên, anh của tôi

chính là Nghiêm Thế Đông, anh dám đối xử với tôi như vậy sao? Anh không sợ anh

của tôi sẽ phá hủy sơn trang Minh Hồ của anh ư?”



Nghiêm Thế Vân gào lớn với Minh Thần.



Gã lấy bối cảnh của mình ra, định hù dọa Minh Thần.



Nhưng mà, Minh Thần khẽ cười, nói với Nghiêm Thế Vân: “Vân thiếu gia, không

phải là tôi xem thường anh của anh, nhưng mà sự thật là, cho dù anh của anh có ăn

gan hùm mật gấu cũng không dám làm bậy trước mặt tôi.”



“Anh, anh... Anh nhất định sẽ phải trả giá đắt cho sự việc ngày hôm nay.”



Nghiêm Thế Vân sững sờ một lát, sau khi phục hồi tinh thần lại thì tức giận phẫn nộ

nhìn Minh Thần, buông lời hăm dọa.







Mặt Minh Thần vẫn vô cùng bình tĩnh nhẹ nhàng, hoàn toàn không xem lời hăm dọa

của Nghiêm Thế Vân ra gì.







Rất nhanh, Nghiêm Thế Vân đã bị hai người bảo vệ khiêng ra ngoài đại sảnh.



Lúc này, Minh Thần liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, ánh mắt lại cố ý đảo qua Sở

Thiên Tiên đang đứng ở bên cạnh Diệp Phàm.



Nhưng anh ta lại không nói thêm lời gì, lập tức xoay người rời đi.



Mãi đến khi Nghiêm Thế Vân rời khỏi, tất cả mọi người trong đại sảnh mới lấy lại tinh

thần, đám người vốn đang yên tĩnh lập tức ồn ào náo nhiệt lên.



“Rốt cuộc chuyện này là sao? Sao Minh Thần lại kêu người ném Nghiêm Thế Vân ra

khỏi sơn trang Minh Hồ chứ? Không lẽ anh ta không biết bối cảnh của Nghiêm Thế

Vân ư? Hơn nữa, Nghiêm Thế Đông là một người cực kỳ bênh vực người nhà, nếu

biết anh ta kêu người ném Nghiêm Thế Vân ra khỏi sơn trang Minh Hồ, sao Nghiêm

Thế Đông dễ dàng bỏ qua được chứ?”



“Minh Thần có thể tự mình sáng lập nên sơn trang Minh Hồ, rõ ràng cũng là một

người có bối cảnh, tôi cảm thấy, anh ta dám làm như thế, cũng có nghĩa là anh ta

không hề sợ Nghiêm Thế Đông.”



“Quan trọng nhất là, Minh Thần chỉ kêu người ném Nghiêm Thế Vân ra khỏi sơn

trang Minh Hồ, cũng không làm khó tên vừa đánh Nghiêm Thế Vân kia, đây là có ý

gì chứ? Không lẽ thật sự đúng như những gì Minh Thần đã nói, chỉ vì giữ gìn quy tắc

của sơn trang Minh Hồ thôi sao?”



“Xem thái độ của Minh Thần thì hình như không phải anh ta đang thiên vị cho cái tên

mới đánh Nghiêm Thế Vân kia, nói không chừng, hành động này của Minh Thần

cũng chỉ vì muốn giữ vững quy tắc của sơn trang Minh Hồ mà thôi, dù sao, lúc nãy

Minh Thần cũng đã giải thích rồi, tất cả chuyện này đều do Nghiêm Thế Vân tự mình

dựng lên, tên đánh Nghiêm Thế Vân cũng chẳng qua chỉ là gặp chuyện bất bình rút

đao hỗ trợ mà thôi.”



Tất cả mọi người bàn tán sôi nổi, người thì ai cũng sẽ nhiều chuyện.



Diệp Phàm nhíu mày, anh cũng cảm thấy rất bất ngờ, không ngờ Minh Thần sẽ xử lý

mọi chuyện theo kiểu này. Vốn dĩ, anh còn tưởng khi giải quyết xong chuyện này còn

phải tốn thêm chút sức lực nữa.



Nghĩ đến lúc Minh Thần rời khỏi chỗ này còn cố tình đảo mắt qua nhìn Sở Thiên

Tiên, Diệp Phàm không khỏi quay đầu nhìn Sở Thiên Tiên, hói: “Lúc trước cô từng

gặp cái tên Minh Thần này rồi ư?”







“Không quen biết!” Sở Thiên Tiên lắc đầu.



“Không lừa tôi chứ?”



“Tôi cũng không hề ăn no rửng mỡ, lừa anh làm gì chứ?”

“Được rồi!” Diệp Phàm suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng giống như phần lớn người

ở đây, cho rằng hành động lúc nãy của Minh Thần chỉ là vì muốn giữ vững quy tắc

của sơn trang Minh Hồ.

Sau khi Minh Thần rời khỏi đại sảnh không bao lâu, lập tức có nhân viên của sơn

trang Minh Hồ tới đây tuyên bố hội đấu giá sắp bắt đầu.



Tất cả mọi người lập tức đi theo nhân viên của sơn trang Minh Hồ lên đại sảnh bán

đấu giá ở lầu hai, vốn dĩ Diệp Phàm định giúp Sở Thiên Tiên đánh cho tên Nghiêm

Thế Vân một trận rồi chuẩn bị rời đi.



Nhưng Sở Thiên Tiên lại ép anh nhất định phải tham gia hội đấu giá, hơn nữa cực

kỳ vô sỉ nói với Diệp Phàm: “Lúc trước Nghiêm Thế Vân đã nói, những thứ đêm nay

tôi thích, gã ta sẽ mua hết cho tôi, bây giờ anh khiến gã ta bị đuổi rồi, anh phải chịu

trách nhiệm cho tôi.”

Chương 300: Diệp Phàm, anh phải có trách

nhiệm với tôi


“Tôi có trách nhiệm?” Diệp Phàm ngây ra một lúc rồi nói với Sở Thiên Tiên: “Đợi một

chút, cô, cô có ý gì? Cô muốn tôi mua đồ cho cô sao?”



“Đúng rồi!” Sở Thiên Tiên lộ rõ vẻ đó là điều đương nhiên.



“Chết tiệt...” Diệp Phàm rất muốn chửi thề.



Anh cảm thấy Sở Thiên Tiên thật không biết xấu hổ.



Làm người sao có thể vô sỉ đến mức này?



Điều quan trọng nhất là Diệp Phàm đã không biết xấu hổ, nhưng Sở Thiên Tiên lại

còn hơn cả anh.



Rõ ràng Sở Thiên Tiên muốn nhờ anh giúp cô xử Nghiêm Thế Vân, anh đã có ý giúp

đỡ, nhưng Sở Thiên Tiên ngược lại không cảm kích mà còn muốn anh giả vờ ngu

ngốc như Nghiêm Thế Vân!



Thật là... chết tiệt, cô thật vô sỉ!



“Anh yên tâm đi, tôi là người có mắt nhìn, đồ vật bình thường tôi sẽ không để ý đến,

hôm nay có tổng cộng ba mươi vật phẩm được đấu giá, tôi chỉ ưng được khoảng hai

ba món thôi.” Sở Thiên Tiên nói vô cùng nhẹ nhàng.



Hơn nữa cô còn làm nũng với Diệp Phàm, tỏ ra dễ thương, nói: “Anh đừng quên bây

giờ anh là chồng của tôi, chồng mua đồ cho vợ, đây là một chuyện hợp tình hợp lý.”



“Anh có trách nhiệm kiếm tiền cho tôi tiêu, còn tôi có trách nhiệm đẹp như hoa.”



“Đàn ông mà, phải có trách nhiệm!”



“Chết tiệt...” Diệp Phàm chỉ biết cạn lời.



Nhưng nghĩ đến lần này về Hoa Hạ, Sở đại tướng đã giúp anh rất nhiều thứ.



Anh cũng có chút thiện ý với Sở Thiên Tiên.



Cuối cùng anh đành chọn thỏa hiệp.



Đối với anh mà nói, tiền tài danh lợi chỉ là vật ngoài thân, chết cũng không mang

theo được.



Sở Thiên Tiên ra vẻ nũng nịu nắm lấy tay Diệp Phàm, đi cùng với anh lên sảnh đấu

giá ở lầu hai.



Sảnh đấu giá ở lầu hai vô cùng rộng rãi, được trang trí thanh lịch và sang trọng, điều

quan trọng nhất là Sở Thiên Tiên lại có ghế VIP ở sảnh đấu giá.



Sau khi dẫn theo Diệp Phàm ngồi yên vị ở ghế VIP, Sở Thiên Tiên chờ đợi buổi đấu

giá chính thức bắt đầu, cô trông rất phấn khích, giống như không thể nào chờ thêm

được nữa!



Nhìn thấy vẻ phấn khích của Sở Thiên Tiên, Diệp Phàm cũng không biết nói gì.



Chẳng mấy chốc buổi đấu giá đã chính thức bắt đầu!



Trên bục cao giữa sảnh đấu giá, một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp bước lên.



Tên cô ấy là Lê Tư, MC của buổi đấu giá tối nay.



“Chào mừng các vị đến tham gia buổi đấu giá được tổ chức bởi sơn trang Minh Hồ

của chúng tôi, cảm ơn các vị đã luôn ủng hộ sơn trang Minh Hồ, xin các vị yên tâm,

buổi đấu giá tối hôm nay, sơn trang Minh Hồ nhất định sẽ không làm mọi người thất

vọng.”



“Tôi tin rằng đã có nhiều người xem qua thông tin vật phẩm được đấu giá buổi tối

ngày hôm nay.”



“Vậy tôi không nói nhiều nữa, bây giờ hãy bắt đầu đến với vật phẩm đầu tiên của

buổi đấu giá tối nay.”



Lê Tư có nụ cười ngọt ngào, giọng cô to rõ mà dễ chịu, làm cho mọi người nghe rõ

đến từng từ một.



Ngay khi Lê Tư vừa nói xong, một số nhân viên của sơn trang Minh Hồ liền mang

lên bục cao một khúc gỗ đen xì.



Khúc gỗ đen này trông có vẻ rất bình thường, chẳng có điểm gì đặc biệt, nhưng tại

thời điểm này đám đông lại nhốn nháo hết cả lên, có nhiều người đã sẵn sàng muốn

thử.



“Tôi đoán chắc các vị đã nhận ra chất liệu của khúc gỗ này, chính xác, đây chính là

linh mộc nghìn năm tuổi.” Lê Tư bắt đầu giải thích về khúc gỗ đen được nhân viên

của sơn trang Minh Hồ mang lên cho mọi người trong sảnh đấu giá nghe, giọng cô

thanh tao, tốc độ vừa phải, nói: “Cái gọi là linh mộc tức chỉ gỗ có chứa linh khí, loại

gỗ này còn quý hơn nhiều so với gỗ của trinh nam, ô mộc.”



“Ngay cả khi chỉ cần đeo một vật được làm từ loại gỗ này, nó cũng có thể giúp tu

dưỡng tinh thần, có tác dụng kéo dài tuổi thọ.”



“Ngoài ra, nếu có người thành thạo tu hành, người đó cũng có thể sử dụng loại gỗ

này để tạo thành một vài thứ gọi là pháp khí.”



Sau khi nghe Lê Tư giới thiệu, bầu không khí trong sảnh đấu giá càng trở nên sôi

động.



Mặc dù những người này đều đã xem qua thông tin của khúc linh mộc, nhưng họ lại

không biết nhiều về nó, bây giờ lại có thêm sự giới thiệu từ Lê Tư, đương nhiên họ

sẽ càng hiểu hơn về tác dụng của khúc linh mộc này.



Điều này cũng khiến họ càng lúc càng muốn có được nó.



Cho dù có tốn bao nhiêu tiền đều đáng để có được một thứ vừa có thể tu dưỡng tinh

thần vừa kéo dài tuổi thọ.



“Ôi trời, trên đời không ngờ lại có được một thứ như loại linh mộc này tồn tại, mà tôi

chỉ từng thấy qua trong một vài bí mật giả tưởng của lịch sử.”



“Đây là lần đầu tiên anh đến sơn trang Minh Hồ đúng không? Để tôi nói cho anh biết,

người đến được sơn trang Minh Hồ ít nhiều đều biết những việc liên quan đến tu

hành, giống như khúc linh mộc này, mọi người cũng chẳng lấy làm lạ.”



“Ử phải, tôi nhớ ba năm trước ở buổi đấu giá của sơn trang Minh Hồ còn đấu giá

một con linh thú nữa.”



“Hôm nay cho dù có tán gia bại sản tôi cũng phải mua cho được khúc linh mộc này,

đối với những người bình thường không tu hành như chúng ta, cái cần nhất là thứ

như khúc linh mộc này. Hơn nữa khúc linh mộc này vô cùng lớn, có thể làm thành

một chiếc giường gỗ, để tăng hiệu quả của việc tu dưỡng tinh thần và kéo dài tuổi

thọ.”



...



Mọi người trong sảnh đấu giá vô cùng phấn khích.



“Các vị, tôi không phí lời nữa, giá khởi điểm của khúc linh mộc này là năm trăm triệu,

và mỗi mức tăng không dưới mười triệu.”



Nhận thấy bầu không khí ở sảnh đấu giá đã đạt đến sự nhiệt tình tột độ, Lê Tư mới

mỉm cười thông báo giá khởi điểm và quy tắc đấu giá.



“Tôi ra giá năm trăm triệu!”



Lê Tư vừa dứt lời, có người không thể kiểm soát liền ra giá ngay lập tức.



“Năm trăm mười triệu.”



“Năm trăm ba mươi triệu.”



...



“Một tỷ!”



Chẳng mấy chốc giá của linh mộc đã được đấu từ năm trăm triệu lên một tỷ.



Nhưng lúc này việc cạnh tranh giá cũng chưa bị chậm lại.



Những người có thể tham gia buổi đấu giá tối nay, có ai lại không mang theo vài

chục tỷ chứ?



Diệp Phàm cau mày, thực sự những thứ như linh mộc này rất hiếm, nhưng anh vẫn

cảm thấy không có hứng thú.



Anh từng có được một miếng linh mộc còn lớn hơn miếng được bán đấu giá kia gấp

nhiều lần, và nó gần như là một miếng linh mộc ngàn năm hoàn chỉnh.



Linh mộc có tác dụng tu dưỡng tinh thần và kéo dài tuổi thọ cho người thường,

nhưng hiệu quả này không lớn lắm.



Còn đối với người tu hành mà nói, linh mộc thậm chí chẳng có gì quan trọng, mặc dù

có thể dùng nó để chế tạo thành pháp khí, nhưng cũng chỉ là loại pháp khí tiêu

chuẩn thấp, chỉ có tác dụng cho người mới bước vào con đường tu hành.



“Hai tỷ!”



Sở Thiên Tiên, người ngồi cạnh Diệp Phàm đã bắt đầu tranh giá, hơn nữa cô còn

hết sức hào phóng, vừa mở miệng đã thêm hẳn một tỷ.



Điều này làm nhiều người tranh giá một phen bất ngờ.



Mặc dù chỉ là hai tỷ cỏn con, đối với những người mang theo vài chục tỷ này cũng

chẳng có gì to tát, nhưng hôm nay khi đến tham gia đấu giá, ít nhiều cũng sẽ có thứ

họ muốn mua.Đọc nhanh tại Vietwriter.net



Vì thế có rất nhiều người không giống như muốn vì miếng linh mộc này mà dẫn đến

việc họ không thể đấu được vật phẩm họ muốn ban đầu.



Vì vậy nhiều người đã từ bỏ việc tranh giá.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom