Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: Chuyện cũ
Diệp Băng Bồng bị đánh cho nước mắt rưng rưng, trên mặt hằn rõ năm ngón tay, nhưng
không dám nói lời nào. Diệp Băng Dung thấy vậy hô lên: "Bố làm gì thế? Băng Bồng lớn rồi
mà bố còn đánh nó, làm sao nó còn mặt mũi để gặp người khác?"
"Nó vẫn còn mặt mũi để gặp người ta nữa chắc!"
Sắc mặt Diệp Thái xanh mét, ông ta chỉ vào Diệp Băng Bồng rồi nói: "Vâng, các người lớn
rồi, tôi không xen vào chuyện của các người. Nhưng tôi không thể để các người làm hại
người khác. Diệp Thái tôi không muốn đứa con mình nuôi lớn biến thành khối u ác tính gây
hại cho xã hội! Hôm nay mày bày mưu hãm hại La Thuần, ai biết ngày mai mày có thông
đồng với đám lông bông ngoài kia để hãm hại tôi không?"
"Ông nói linh tinh cái gì đấy!" Đường Thiền một lòng bênh vực con gái, nói: "Băng Bồng là
con đẻ của ông, làm sao hại ông được."
Diệp Thái mắng: "Bà im đi! Nó không hại tôi ư? Cả ngày ẩu đả đánh nhau, thử hỏi tôi đã phải
tới cục cảnh sát bảo lãnh cho nó bao nhiêu lần rồi? Mỗi lần nhìn thấy cục trưởng tôi đều thấy
xấu hổ vô cùng! Con đẻ cái nỗi gì? Mỗi năm sinh nhật tôi, La Thuần đều gọi điện hỏi thăm tôi.
Nó làm lính chẳng kiếm được bao nhiêu, những vẫn tự nguyện dùng tiền tiết kiệm cả năm
mua quà sinh nhật cho tôi! Bà hỏi xem đồ súc sinh kia đã làm gì? Bức tranh tôi chi một ngàn
vạn mới mua được, mà nó dám bán để lấy tiền tiêu. Đã thế chỉ bán có một trăm vạn. Nó là
đồ phá sản!"
Mấy người bị ông ta mắng cho câm như hến. Diệp Thái uống một ly nước để hạ hỏa, chỉ vào
mặt ba người nói: "Tôi nói cho các người biết, kể từ ngày hôm qua La Thuần đã là người của
Diệp gia. Nếu ai còn dám nói nó là người ngoài, thì hãy cuốn xéo khỏi đây, càng xa càng tốt!"
Dứt lời ông ta xoay lưng đi lên lầu. Được hai bước thì ông ta quay đầu lại nói: "Băng Dung,
con đi theo bố."
Thế là trong phòng khách chỉ còn lại Diệp Băng Bồng và Đường Thiền. Đường Thiền thở dài
nói: "Băng Bồng, bố con nói cũng đúng, con hãy tự nghĩ kỹ lại đi."
"Vâng, mọi người không sai, chỉ có con sai thôi!" Diệp Băng Bồng òa khóc chạy về phòng,
càng nghĩ càng thấy tức giận, trong lòng lập tức nảy ra ý định trả thù. Cô ta lạnh lùng cười
nói: "La Thuần, anh chờ đấy!"
Diệp Băng Dung cùng bố mình đến phòng sách. Cô còn tưởng rằng mình sẽ bị mắng, kết
quả Diệp Thái thở dài nói: "Từ bé con đã rất ngoan ngoãn. Người trong lòng con tên là
Dương Hải Quân đúng không? Vốn dĩ bố không muốn nhúng tay vào chuyện của con, nhưng
bố đã điều tra rồi, tên đó không được."
"Dạ?" Diệp Băng Dung không ngờ cha mình biết chuyện này. Cô hơi ngạc nhiên, ngay sau
đó cô tỏ vẻ không đồng tình.
Dương Hải Quân tuổi trẻ tài cao, học nhiều biết rộng, tính tình phóng khoáng, khiêm tốn hiểu
lễ nghĩa. Cô cảm thấy anh ta mạnh hơn La Thuần ở mọi mặt, chẳng qua cô không dám nói
ra mấy lời này.
Diệp Thái rót trà cho hai người, tiếp tục nói: "Có lẽ con vẫn chưa hiểu rõ Tiểu Thuần. Mặc dù
đứa nhỏ này rất thẳng tính, nhưng nó là một người đàn ông tốt, có tình có nghĩa có trách
nhiệm. Hồi nhỏ, mỗi ngày con đi học, người luôn bỏ bánh ngọt Hà Vĩnh Ký vào balo của con
là ai?"
Diệp Băng Dung kinh ngạc nói: "Là anh ta ư? Con vẫn tưởng là cô Trương, mẹ của La
Thuần mua cho con..."
Diệp Thái cười ha ha nói: "Nó biết con thích ăn bánh ngọt Hà Vĩnh Kỳ, cứ sáu giờ sáng mỗi
ngày nó đều dậy sớm đi mua cho con. Cả đi cả về hết năm cây số, suốt bốn năm chưa từng
gián đoạn, vậy mà chẳng ai trong chúng ta biết cả. Lần ấy bố dậy sớm mới tình cờ biết
được."
"Thì ra là anh ta..."
Diệp Băng Dung ngây người như phỗng. Cô chỉ tưởng rằng mẹ La Thuần mỗi ngày dậy sớm
chuẩn bị, nên không hỏi nhiều, ai ngờ lại là La Thuần. Cô chợt nhớ ra, có một buổi sáng
sớm, tuyết rơi rất dày đặc, trên mặt anh có vết thương, chắc hẳn là do dậy sớm mua bánh
cho mình nên mới bị ngã.
"Băng Bồng cướp tiền tiêu vặt của Tiểu Thuần, không biết nó lấy tiền đâu ra để mua bánh, Hà
Vĩnh Kỳ bán đồ chẳng hề rẻ..."
Diệp Thái thuận miệng cảm thán một tiếng, khiến Diệp Băng Dung như nhớ tới chuyện gì.
Cô chợt giật nảy mình, trong đầu hiện lên một bóng dáng gầy yếu, mỗi ngày sau khi tan học
đều nhặt lon nước và chai nhựa ở thùng rác. Chẳng trách ngày nào anh ta cũng về nhà trễ,
người ngợm còn rất bẩn thỉu. Buồn cười nhất là lúc ấy mình còn cười nhạo anh ta, nói anh
ta nghèo mạt rệp, cả đời chỉ biết nhặt ve chai.
Trong lúc vô thức, trước mắt Diệp Băng Dung bỗng nhiên trở nên mờ ảo, chỉ cảm thấy toàn
thân rét lạnh.
Diệp Thái nói tiếp: "Lúc các con lên lớp mười, có một buổi tối nó lén về nhà, cả người đều là
vết thương. Bố hỏi thì nó không chịu nói. Cô Trương với cha gặng hỏi mãi đến đêm muộn nó
mới chịu trả lời. Hòa ra ban ngày con bị đám nam sinh ở lớp bắt nạt, đến giờ tan học một
mình nó chặn đánh đám nam sinh kia, phải đến sáu bảy đứa. Ha ha, kể ra thì oai, nhưng nó
mới là người bị đánh nhiều nhất."
"Lần đó..."
Diệp Băng Dung lập tức cảm thấy cổ họng nghẹn ứ, một lúc lâu không nói nên lời.
Lần ấy La Thuần ở nhà dưỡng thương mất mấy ngày, bản thân cô còn tưởng rằng La Thần
gây sự đánh nhau với người ta, thế nên ngày nào cũng giễu cợt anh, cảm thấy anh rất đáng
ghét. Nhưng hóa ra vì cô, anh mới bị thương nặng như thế...
"Nó im lặng làm rất nhiều chuyện cho con. Kể cả lần con và Băng Bồng đi chơi xuân..."
Đèn trong phòng sách vẫn sáng đến đêm khuya. Lúc Diệp Băng Dung đi ra, hốc mắt cô đỏ
au, trở về phòng lại không thấy La Thuần, trong nhà cũng không có bóng dáng ai, cô vô cùng
hoảng hốt. Chẳng lẽ anh đã lặng lẽ rời đi rồi?
Nhìn thấy cửa trên sân thượng mở, cô lập tức chạy lên xem. Chỉ thấy La Thuần đứng trước
lan can ngẩng đầu nhìn trời, gió đêm thổi mạnh, khiến bóng lưng cao lớn của anh càng thêm
cô độc.
Sống mũi Diệp Băng Dung cay cay, nghĩ đến việc anh chịu khổ từ lúc còn nhỏ cho đến bây
giờ, thì suýt bật khóc. Cô thầm nghĩ, anh đối xử rất tốt với mình, còn mình thì không ngừng
tổn thương anh. Sao mình lại biến thành người như thế chứ?
La Thuần quay đầu lại liền thấy dáng vẻ kia của Diệp Băng Dung, giật mình hỏi: "Bố em
mắng em à?"
Diệp Băng Dung ra sức lắc đầu, chậm rãi đi tới trước mặt La Thuần, cúi đầu nói: "Tôi xin lỗi,
trước kia là tôi không tốt, đều tại tôi không tốt!" Vừa lên tiếng cô đã nghẹn ngào.
La Thuần biết từ trước đến nay cô luôn cao ngạo, tới tận bây giờ anh vẫn chưa từng thấy cô
rơi lệ. Lúc này anh bắt đầu luống cuống tay chân, vội nói: "Sao thế, em... Em đừng khóc, anh
mới không tốt, em đừng khóc nữa."
Cũng không biết vì sao, thoáng cái mọi cảm xúc bất mãn trong anh đã hoàn toàn biến mất.
La Thuần chỉ muốn ôm Diệp Băng Dung vào lòng để che chở, nhưng vừa vươn tay ra được
một đoạn thì anh dừng lại, giúp cô lau nước mắt.
Diệp Băng Dung thấp giọng nói: "Bố đã kể chuyển của anh với tôi, anh đối xử với tôi rất tốt,
giống như anh trai của tôi, nhưng mà..."
La Thuần cười khổ tiếp lời: "Nhưng mà em đã có người mình thích rồi phải không? Làm anh
trai cũng tốt, chỉ cần em có thể vui vẻ, anh thế nào cũng được."
"Không phải!" Diệp Băng Dung nhìn La Thuần, lòng đấy luống cuống, có cảm giác nói không
nên lời.
"Không sao hết!" La Thuần chắp tay nhìn ánh đèn phía xa, thản nhiên nói: "Tôi đã nghĩ thông
rồi, chuyện tình cảm không thể bắt buộc. Nhưng chúng ta vừa kết hôn xong đã ly hôn, sẽ
khiến bố mẹ cô mất thể diện. Đợi thêm một thời gian ngắn nữa, anh sẽ đi làm thủ tục ly hôn
với em."
Ngay sau đó, anh nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ đeo trên tay rồi nói: "Cũng muộn rồi, em đi
nghỉ sớm đi, anh muốn luyện công."
Nói xong anh ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại.
Diệp Băng Dung muốn nói gì đó, nhưng không thốt ra được. Cô xoay người đi xuống lầu
dưới, sau đó quay đầu lại nhìn La Thuần một hồi. Dưới ánh trăng, thấy được dáng người cao
ngất, khuôn mặt kiên nghị của anh, lòng cô thoáng thấy mất mát.
Sau cả một đêm luyện công, La Thuần cảm thấy thị lực của mình gần như đã phục hồi đến
mức tốt nhất, thậm chí anh còn có cảm giác như đã tăng cường.
Luồng khí trong bụng quả là thần kỳ, La Thuần quan sát sao trời cả đêm, loáng thoáng tìm ra
lối mở. Những vì sao trên bầu trời như có liên kết bí ẩn nào đó với luồng khí bên trong cơ thể
anh.
Anh như lĩnh hội được một loại cảm giác huyền diệu khó mà giải thích từ vô số vì sao trên
trời, khiến cho luồng khi kia tuôn ra dòng khí chảy khắp toàn thân. Sau khi được luồng khí kia
gột rửa, anh thấy lực lượng tinh thần của mình cũng đang nhanh chóng phát triển.
không dám nói lời nào. Diệp Băng Dung thấy vậy hô lên: "Bố làm gì thế? Băng Bồng lớn rồi
mà bố còn đánh nó, làm sao nó còn mặt mũi để gặp người khác?"
"Nó vẫn còn mặt mũi để gặp người ta nữa chắc!"
Sắc mặt Diệp Thái xanh mét, ông ta chỉ vào Diệp Băng Bồng rồi nói: "Vâng, các người lớn
rồi, tôi không xen vào chuyện của các người. Nhưng tôi không thể để các người làm hại
người khác. Diệp Thái tôi không muốn đứa con mình nuôi lớn biến thành khối u ác tính gây
hại cho xã hội! Hôm nay mày bày mưu hãm hại La Thuần, ai biết ngày mai mày có thông
đồng với đám lông bông ngoài kia để hãm hại tôi không?"
"Ông nói linh tinh cái gì đấy!" Đường Thiền một lòng bênh vực con gái, nói: "Băng Bồng là
con đẻ của ông, làm sao hại ông được."
Diệp Thái mắng: "Bà im đi! Nó không hại tôi ư? Cả ngày ẩu đả đánh nhau, thử hỏi tôi đã phải
tới cục cảnh sát bảo lãnh cho nó bao nhiêu lần rồi? Mỗi lần nhìn thấy cục trưởng tôi đều thấy
xấu hổ vô cùng! Con đẻ cái nỗi gì? Mỗi năm sinh nhật tôi, La Thuần đều gọi điện hỏi thăm tôi.
Nó làm lính chẳng kiếm được bao nhiêu, những vẫn tự nguyện dùng tiền tiết kiệm cả năm
mua quà sinh nhật cho tôi! Bà hỏi xem đồ súc sinh kia đã làm gì? Bức tranh tôi chi một ngàn
vạn mới mua được, mà nó dám bán để lấy tiền tiêu. Đã thế chỉ bán có một trăm vạn. Nó là
đồ phá sản!"
Mấy người bị ông ta mắng cho câm như hến. Diệp Thái uống một ly nước để hạ hỏa, chỉ vào
mặt ba người nói: "Tôi nói cho các người biết, kể từ ngày hôm qua La Thuần đã là người của
Diệp gia. Nếu ai còn dám nói nó là người ngoài, thì hãy cuốn xéo khỏi đây, càng xa càng tốt!"
Dứt lời ông ta xoay lưng đi lên lầu. Được hai bước thì ông ta quay đầu lại nói: "Băng Dung,
con đi theo bố."
Thế là trong phòng khách chỉ còn lại Diệp Băng Bồng và Đường Thiền. Đường Thiền thở dài
nói: "Băng Bồng, bố con nói cũng đúng, con hãy tự nghĩ kỹ lại đi."
"Vâng, mọi người không sai, chỉ có con sai thôi!" Diệp Băng Bồng òa khóc chạy về phòng,
càng nghĩ càng thấy tức giận, trong lòng lập tức nảy ra ý định trả thù. Cô ta lạnh lùng cười
nói: "La Thuần, anh chờ đấy!"
Diệp Băng Dung cùng bố mình đến phòng sách. Cô còn tưởng rằng mình sẽ bị mắng, kết
quả Diệp Thái thở dài nói: "Từ bé con đã rất ngoan ngoãn. Người trong lòng con tên là
Dương Hải Quân đúng không? Vốn dĩ bố không muốn nhúng tay vào chuyện của con, nhưng
bố đã điều tra rồi, tên đó không được."
"Dạ?" Diệp Băng Dung không ngờ cha mình biết chuyện này. Cô hơi ngạc nhiên, ngay sau
đó cô tỏ vẻ không đồng tình.
Dương Hải Quân tuổi trẻ tài cao, học nhiều biết rộng, tính tình phóng khoáng, khiêm tốn hiểu
lễ nghĩa. Cô cảm thấy anh ta mạnh hơn La Thuần ở mọi mặt, chẳng qua cô không dám nói
ra mấy lời này.
Diệp Thái rót trà cho hai người, tiếp tục nói: "Có lẽ con vẫn chưa hiểu rõ Tiểu Thuần. Mặc dù
đứa nhỏ này rất thẳng tính, nhưng nó là một người đàn ông tốt, có tình có nghĩa có trách
nhiệm. Hồi nhỏ, mỗi ngày con đi học, người luôn bỏ bánh ngọt Hà Vĩnh Ký vào balo của con
là ai?"
Diệp Băng Dung kinh ngạc nói: "Là anh ta ư? Con vẫn tưởng là cô Trương, mẹ của La
Thuần mua cho con..."
Diệp Thái cười ha ha nói: "Nó biết con thích ăn bánh ngọt Hà Vĩnh Kỳ, cứ sáu giờ sáng mỗi
ngày nó đều dậy sớm đi mua cho con. Cả đi cả về hết năm cây số, suốt bốn năm chưa từng
gián đoạn, vậy mà chẳng ai trong chúng ta biết cả. Lần ấy bố dậy sớm mới tình cờ biết
được."
"Thì ra là anh ta..."
Diệp Băng Dung ngây người như phỗng. Cô chỉ tưởng rằng mẹ La Thuần mỗi ngày dậy sớm
chuẩn bị, nên không hỏi nhiều, ai ngờ lại là La Thuần. Cô chợt nhớ ra, có một buổi sáng
sớm, tuyết rơi rất dày đặc, trên mặt anh có vết thương, chắc hẳn là do dậy sớm mua bánh
cho mình nên mới bị ngã.
"Băng Bồng cướp tiền tiêu vặt của Tiểu Thuần, không biết nó lấy tiền đâu ra để mua bánh, Hà
Vĩnh Kỳ bán đồ chẳng hề rẻ..."
Diệp Thái thuận miệng cảm thán một tiếng, khiến Diệp Băng Dung như nhớ tới chuyện gì.
Cô chợt giật nảy mình, trong đầu hiện lên một bóng dáng gầy yếu, mỗi ngày sau khi tan học
đều nhặt lon nước và chai nhựa ở thùng rác. Chẳng trách ngày nào anh ta cũng về nhà trễ,
người ngợm còn rất bẩn thỉu. Buồn cười nhất là lúc ấy mình còn cười nhạo anh ta, nói anh
ta nghèo mạt rệp, cả đời chỉ biết nhặt ve chai.
Trong lúc vô thức, trước mắt Diệp Băng Dung bỗng nhiên trở nên mờ ảo, chỉ cảm thấy toàn
thân rét lạnh.
Diệp Thái nói tiếp: "Lúc các con lên lớp mười, có một buổi tối nó lén về nhà, cả người đều là
vết thương. Bố hỏi thì nó không chịu nói. Cô Trương với cha gặng hỏi mãi đến đêm muộn nó
mới chịu trả lời. Hòa ra ban ngày con bị đám nam sinh ở lớp bắt nạt, đến giờ tan học một
mình nó chặn đánh đám nam sinh kia, phải đến sáu bảy đứa. Ha ha, kể ra thì oai, nhưng nó
mới là người bị đánh nhiều nhất."
"Lần đó..."
Diệp Băng Dung lập tức cảm thấy cổ họng nghẹn ứ, một lúc lâu không nói nên lời.
Lần ấy La Thuần ở nhà dưỡng thương mất mấy ngày, bản thân cô còn tưởng rằng La Thần
gây sự đánh nhau với người ta, thế nên ngày nào cũng giễu cợt anh, cảm thấy anh rất đáng
ghét. Nhưng hóa ra vì cô, anh mới bị thương nặng như thế...
"Nó im lặng làm rất nhiều chuyện cho con. Kể cả lần con và Băng Bồng đi chơi xuân..."
Đèn trong phòng sách vẫn sáng đến đêm khuya. Lúc Diệp Băng Dung đi ra, hốc mắt cô đỏ
au, trở về phòng lại không thấy La Thuần, trong nhà cũng không có bóng dáng ai, cô vô cùng
hoảng hốt. Chẳng lẽ anh đã lặng lẽ rời đi rồi?
Nhìn thấy cửa trên sân thượng mở, cô lập tức chạy lên xem. Chỉ thấy La Thuần đứng trước
lan can ngẩng đầu nhìn trời, gió đêm thổi mạnh, khiến bóng lưng cao lớn của anh càng thêm
cô độc.
Sống mũi Diệp Băng Dung cay cay, nghĩ đến việc anh chịu khổ từ lúc còn nhỏ cho đến bây
giờ, thì suýt bật khóc. Cô thầm nghĩ, anh đối xử rất tốt với mình, còn mình thì không ngừng
tổn thương anh. Sao mình lại biến thành người như thế chứ?
La Thuần quay đầu lại liền thấy dáng vẻ kia của Diệp Băng Dung, giật mình hỏi: "Bố em
mắng em à?"
Diệp Băng Dung ra sức lắc đầu, chậm rãi đi tới trước mặt La Thuần, cúi đầu nói: "Tôi xin lỗi,
trước kia là tôi không tốt, đều tại tôi không tốt!" Vừa lên tiếng cô đã nghẹn ngào.
La Thuần biết từ trước đến nay cô luôn cao ngạo, tới tận bây giờ anh vẫn chưa từng thấy cô
rơi lệ. Lúc này anh bắt đầu luống cuống tay chân, vội nói: "Sao thế, em... Em đừng khóc, anh
mới không tốt, em đừng khóc nữa."
Cũng không biết vì sao, thoáng cái mọi cảm xúc bất mãn trong anh đã hoàn toàn biến mất.
La Thuần chỉ muốn ôm Diệp Băng Dung vào lòng để che chở, nhưng vừa vươn tay ra được
một đoạn thì anh dừng lại, giúp cô lau nước mắt.
Diệp Băng Dung thấp giọng nói: "Bố đã kể chuyển của anh với tôi, anh đối xử với tôi rất tốt,
giống như anh trai của tôi, nhưng mà..."
La Thuần cười khổ tiếp lời: "Nhưng mà em đã có người mình thích rồi phải không? Làm anh
trai cũng tốt, chỉ cần em có thể vui vẻ, anh thế nào cũng được."
"Không phải!" Diệp Băng Dung nhìn La Thuần, lòng đấy luống cuống, có cảm giác nói không
nên lời.
"Không sao hết!" La Thuần chắp tay nhìn ánh đèn phía xa, thản nhiên nói: "Tôi đã nghĩ thông
rồi, chuyện tình cảm không thể bắt buộc. Nhưng chúng ta vừa kết hôn xong đã ly hôn, sẽ
khiến bố mẹ cô mất thể diện. Đợi thêm một thời gian ngắn nữa, anh sẽ đi làm thủ tục ly hôn
với em."
Ngay sau đó, anh nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ đeo trên tay rồi nói: "Cũng muộn rồi, em đi
nghỉ sớm đi, anh muốn luyện công."
Nói xong anh ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại.
Diệp Băng Dung muốn nói gì đó, nhưng không thốt ra được. Cô xoay người đi xuống lầu
dưới, sau đó quay đầu lại nhìn La Thuần một hồi. Dưới ánh trăng, thấy được dáng người cao
ngất, khuôn mặt kiên nghị của anh, lòng cô thoáng thấy mất mát.
Sau cả một đêm luyện công, La Thuần cảm thấy thị lực của mình gần như đã phục hồi đến
mức tốt nhất, thậm chí anh còn có cảm giác như đã tăng cường.
Luồng khí trong bụng quả là thần kỳ, La Thuần quan sát sao trời cả đêm, loáng thoáng tìm ra
lối mở. Những vì sao trên bầu trời như có liên kết bí ẩn nào đó với luồng khí bên trong cơ thể
anh.
Anh như lĩnh hội được một loại cảm giác huyền diệu khó mà giải thích từ vô số vì sao trên
trời, khiến cho luồng khi kia tuôn ra dòng khí chảy khắp toàn thân. Sau khi được luồng khí kia
gột rửa, anh thấy lực lượng tinh thần của mình cũng đang nhanh chóng phát triển.
Bình luận facebook