Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Không thể minh oan
Khi trời bắt đầu tờ mờ sáng, La Thuần nhảy người dậy, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân dồi
dào chưa từng có.
Cả thành phố vẫn đang im lìm, La Thuần nhìn bãi cỏ dưới tầng, đầu anh nóng lên, lập tức
tung người nhảy xuống, cơ thể anh nhẹ nhàng đáp xuống bãi cỏ linh hoạt như một con mèo.
Dễ chịu quá!
La Thuần khẽ hô lên một tiếng, tung người chạy về phía xa, hàng ngày anh đều có thói quen
chạy bộ năm kilomet.
Khi chạy qua Hà Vĩnh Ký, trong đầu anh chợt nảy ra một ý, nên đã mua chút đồ ăn sáng mà
Diệp Băng Dung thích về cho cô.
Bây giờ, anh cảm thấy mình thật sự đã coi Diệp Băng Dung là em gái, nên không còn câu nệ
về tình cảm của hai người nữa, thậm chí sau khi cảm nhận được luồng sức mạnh của luồng
khí đó trong cơ thể mình, anh không còn cảm thấy hứng thú với bất kỳ sự việc gì trên đời này
nữa. Bây giờ anh chỉ muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn!
Sau khi La Thuần trở về biệt thự, Đường Thiền đã chuẩn bị xong bữa sáng. Trông thấy La
Thuần, Diệp Băng Bồng lườm anh một cái nói: “Chẳng phải hôm qua có người nói muốn đi
à, sao vẫn ở lỳ đây làm gì không biết?” Ỷ Diệp Thái có việc phải đi ra ngoài, cô ta không chút
khách sáo công kích La Thuần.
Diệp Băng Dung vừa hay bước từ trong phòng ngủ ra, mắng: “Im miệng, ngoan ngoãn ăn
bữa sáng của em đi!”
“Nè, em đang giúp chị đấy!” Diệp Băng Bồng nghi hoặc nhìn chị gái mình, cô ta luôn cảm
thấy có chỗ nào đó không đúng.
La Thuần mỉm cười thản nhiên, đặt điểm tâm của Hà Vĩnh Ký lên bàn nói: “Tôi mua đồ ăn
sáng cho mọi người, tôi ăn rồi, lên lầu thay quần áo đây.”
Diệp Băng Dung đi đến cạnh bàn mở ra xem, thấy bên trong đều là món mà mình thích, cô
không nhịn được bật cười.
Diệp Băng Bồng buồn bực nói: “Này em bảo, chị sẽ không bị chút đồ ăn sáng này mua
chuộc đấy chứ. Con người anh ta rất xấu xa, chị đừng để bị lừa!”
Cả buổi sáng, Diệp Băng Bồng đều nói xấu La Thuần. Anh dường như không nghe thấy, chỉ
chăm chăm làm việc của mình. Sau khi ăn sáng xong, Diệp Băng Dung nói: “Tôi đến công ty
trước, La Thuần, anh đi cùng tôi, tôi sắp xếp chút việc ở công ty cho anh làm.”
Diệp Thái đã bảo con gái xếp việc cho La Thuần ở công ty từ lâu, lúc trước Diệp Băng Dung
có khúc mắc trong lòng, vì bất mãn với tính cách độc tài của bố mình, nên La Thuần cũng bị
vạ lây. Sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, cô đã gạt bỏ được định kiến, chuẩn bị sắp xếp
một vị trí cho La Thuần.
La Thuần lái xe đưa cô đến công ty, hai người họ vừa bước vào cửa, tất cả mọi người đều
cất tiếng chào Diệp tổng.
Hôm nay, Diệp Băng Dung mặc đồ công sở, tóc búi cao, cả người toát lên khí chất xuất
chúng, trang nghiêm không thể xâm phạm.
La Thuần tai thính mắt tinh, ngũ quan của anh đã nhanh nhạy hơn trước rất nhiều, anh nghe
thấy có vài người đang xì xào bàn tán: “Diệp tổng của chúng ta thật xinh đẹp, cô ấy mà làm
ngôi sao thì các diễn viên khác hết thời ngay.”
“Đáng tiếc là hôm qua cô ấy lấy chồng mất rồi, cũng không biết tên khốn nào vớ được món
hời lớn thế này, chắc chắn trên mộ tổ tiên đang bốc khói xanh đấy. Mẹ kiếp, nhìn cặp giò
trắng muốt này đi, nếu trời xanh cho tôi một cơ hội, tôi có thể chơi với chúng cả ngàn
năm…”
La Thuần cau mày, Diệp Băng Dung quả thực vô cùng xuất chúng. Cô có thân hình hoàn
hảo, gương mặt lại xinh đẹp thu hút ánh nhìn, khó trách đám người này lại có lời nói không
đứng đắn như vậy.
Hai người họ vừa bước vào phòng làm việc đã thấy Hàn Khắc nằm trên sofa như âm hồn
bất tán, trên đầu và người hắn quấn đầy băng vải, bên cạnh còn có hai người cảnh sát đang
ngồi.
“Băng Dung, hello cục cưng, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Ánh mắt u ám của Hàn Khắc nhìn
hai người, trong ánh mắt nhìn về phía La Thuần của hắn đầy thù hận.
Hai người cảnh sát đó đứng dậy, đi đến trước mặt La Thuần, giơ thẻ của mình ra nói:
“Chúng tôi nhận được tố cáo của anh Hàn, nói tối qua đã bị đánh ở nghĩa trang Nghĩa Sơn,
nên muốn tìm hiểu tình hình với anh chị một chút.”
La Thuần lạnh lùng nhìn Hàn Khắc, anh và Diệp Băng Dung ngồi xuống, kể lại đầu đuôi câu
chuyện ngày hôm qua cho cảnh sát.
Hai người cảnh sát vừa ghi chép vừa tra hỏi, mỗi một tình tiết họ đều hỏi rất cặn kẽ và nhiều
lần, không hề ngại phiền phức.
Hơn một tiếng đồng hồ đã trôi qua, La Thuần dần cau mày lại. Với tính cách của Hàn Khắc,
chắc chắn hắn không chỉ mời hai cảnh sát đến lấy khẩu cung đơn giản như thế này, chắc
hẳn còn có âm mưu gì đó.
Không biết qua bao nhiêu lâu sau, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào và kinh hô ầm ĩ,
ngay sau đó cửa phòng bị người ta đẩy bụp một tiếng, một người tóc tai bù xù máu me đầy
người xách theo con dao phay xông vào. Trông thấy Hàn Khắc, mắt người đó lập tức đỏ lên,
cậu ta gào lên giận dữ: “Thằng khốn họ Hàn kia, ông giết mày!”
Hai vị cảnh sát đứng dậy quát: “Anh làm gì thế hả, mau dừng tay!”
La Thuần nhìn ra người đàn ông điên cuồng này lại là Lý Bình, anh ngạc nhiên, vội vàng tiến
lên trước ngăn cản: “Bình Tử, có chuyện gì thế?”
Lý Bình tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nước mắt chảy dài, cậu ta dùng dao chĩa vào
Hàn Khắc nói: “Thằng súc sinh này, thằng súc sinh này, nó… cho người thay nhau cưỡng
bức Tiểu Lâm!”
Trong đầu La Thuần chợt nổ tung, Tiểu Lâm là vợ của Lý Bình. Tại tiệc cưới hôm đó, hai
người họ còn mời rượu anh. Nghĩ tới cảnh tượng dáng người nhỏ nhắn, đáng yêu của cô bị
Hàn Khắc sai người chà đạp dã man, lửa giận trong đầu anh đã bốc lên đến cực điểm, anh
giận dữ hét lên: “Thằng súc sinh họ Hàn kia! Mày tự tìm chết rồi!”
Anh xoay người lại đạp một cú lên người Hàn Khắc.
Cả người Hàn Khắc ngã bay ra sau, lúc ngã xuống đất, hắn đỡ ngực không ngừng hộc máu,
nhưng lại bật cười lớn.
La Thuần còn định ra tay tiếp, nhưng trước mặt đã xuất hiện hai họng súng đen ngòm chĩa
vào đầu mình, hai vị cảnh sát quát lớn: “Nằm xuống, hai tay ôm đầu, nhanh!”
La Thuần dần bình tĩnh lại, gắt gao lườm Hàn Khắc, trong lòng không cam tâm, nhưng vẫn
phải nằm xuống đất và bị còng tay.
Lý Bình cũng bị bắt, hai người họ bị giải về đồn, nhốt trong phòng tạm giam. Mặt Lý Bình đờ
đẫn, trốn ở góc tường lặng lẽ rơi nước mắt.
Trong lòng La Thuần khó chịu vô cùng, anh bước đến vỗ vai cậu ta nói: “Đều là lỗi của tôi,
nếu tại bữa tiệc hôm đó cậu không giúp tôi thì đã không chọc đến hắn… Bây giờ Tiểu Lâm
sao rồi?”
Lý Bình vùi đầu vào giữa đầu gối, giọng nói khàn đặc cất lên: “Trong bệnh viện, cô ấy phát
điên rồi. Bác sĩ nói, nói cơ hội trị khỏi bệnh của cô ấy là rất nhỏ.”
“Thằng súc sinh!” La Thuần đấm một cú lên bức tường xi măng, lạnh giọng nói: “Cậu yên
tâm, tôi sẽ trả mối thù này cho cậu.”
Hai mắt Lý Bình đỏ hoe, cậu ta nắm chặt tay thành nắm đấm nói: “Em sẽ tận tay giết chết
nó!”
La Thuần lắc đầu nói: “Nơi này không phải chiến trường, cậu giết người là phải ngồi tù.
Chúng ta phải tuân thủ pháp luật!”
“Tuân thủ pháp luật?” Lý Bình lộ ra nụ cười lạnh lẽo thê lương: “Cảnh sát nói chuyện gì cũng
phải có chứng cứ, vụ án này phải điều tra từ từ, anh vẫn chưa nhìn ra sao? Chuyện ngày
hôm nay chính là cái bẫy của thằng khốn này, nó cố ý dụ em đến công ty đánh nó, sau đó có
thể quang minh chính đại bắt hai chúng ta lại. Thế lực của chúng lớn như vậy, chúng ta kiện
được nó hay sao?”
Lý Bình ngẩn ra một lúc, rồi chầm chậm nói: “Tối qua, lúc em và Tiểu Lâm về nhà thì bị
người ta đánh thuốc mê. Sau khi tỉnh lại thì em nhìn thấy… thấy cô ấy bị người ta xé rách
quần áo, em đã trơ mắt nhìn cô ấy bị lũ súc vật đó làm nhục. Anh có biết không, lúc Tiểu
Lâm nhìn em, ánh mắt đó bất lực biết bao. Cô ấy đang cầu cứu em, nhưng nhưng em lại
không cứu được cô ấy!”
Nói đến đây, Lý Bình đã khóc không thành tiếng, cậu ra cười thảm một tiếng nói: “Em không
giết Hàn Khắc thì còn mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa!”
dào chưa từng có.
Cả thành phố vẫn đang im lìm, La Thuần nhìn bãi cỏ dưới tầng, đầu anh nóng lên, lập tức
tung người nhảy xuống, cơ thể anh nhẹ nhàng đáp xuống bãi cỏ linh hoạt như một con mèo.
Dễ chịu quá!
La Thuần khẽ hô lên một tiếng, tung người chạy về phía xa, hàng ngày anh đều có thói quen
chạy bộ năm kilomet.
Khi chạy qua Hà Vĩnh Ký, trong đầu anh chợt nảy ra một ý, nên đã mua chút đồ ăn sáng mà
Diệp Băng Dung thích về cho cô.
Bây giờ, anh cảm thấy mình thật sự đã coi Diệp Băng Dung là em gái, nên không còn câu nệ
về tình cảm của hai người nữa, thậm chí sau khi cảm nhận được luồng sức mạnh của luồng
khí đó trong cơ thể mình, anh không còn cảm thấy hứng thú với bất kỳ sự việc gì trên đời này
nữa. Bây giờ anh chỉ muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn!
Sau khi La Thuần trở về biệt thự, Đường Thiền đã chuẩn bị xong bữa sáng. Trông thấy La
Thuần, Diệp Băng Bồng lườm anh một cái nói: “Chẳng phải hôm qua có người nói muốn đi
à, sao vẫn ở lỳ đây làm gì không biết?” Ỷ Diệp Thái có việc phải đi ra ngoài, cô ta không chút
khách sáo công kích La Thuần.
Diệp Băng Dung vừa hay bước từ trong phòng ngủ ra, mắng: “Im miệng, ngoan ngoãn ăn
bữa sáng của em đi!”
“Nè, em đang giúp chị đấy!” Diệp Băng Bồng nghi hoặc nhìn chị gái mình, cô ta luôn cảm
thấy có chỗ nào đó không đúng.
La Thuần mỉm cười thản nhiên, đặt điểm tâm của Hà Vĩnh Ký lên bàn nói: “Tôi mua đồ ăn
sáng cho mọi người, tôi ăn rồi, lên lầu thay quần áo đây.”
Diệp Băng Dung đi đến cạnh bàn mở ra xem, thấy bên trong đều là món mà mình thích, cô
không nhịn được bật cười.
Diệp Băng Bồng buồn bực nói: “Này em bảo, chị sẽ không bị chút đồ ăn sáng này mua
chuộc đấy chứ. Con người anh ta rất xấu xa, chị đừng để bị lừa!”
Cả buổi sáng, Diệp Băng Bồng đều nói xấu La Thuần. Anh dường như không nghe thấy, chỉ
chăm chăm làm việc của mình. Sau khi ăn sáng xong, Diệp Băng Dung nói: “Tôi đến công ty
trước, La Thuần, anh đi cùng tôi, tôi sắp xếp chút việc ở công ty cho anh làm.”
Diệp Thái đã bảo con gái xếp việc cho La Thuần ở công ty từ lâu, lúc trước Diệp Băng Dung
có khúc mắc trong lòng, vì bất mãn với tính cách độc tài của bố mình, nên La Thuần cũng bị
vạ lây. Sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, cô đã gạt bỏ được định kiến, chuẩn bị sắp xếp
một vị trí cho La Thuần.
La Thuần lái xe đưa cô đến công ty, hai người họ vừa bước vào cửa, tất cả mọi người đều
cất tiếng chào Diệp tổng.
Hôm nay, Diệp Băng Dung mặc đồ công sở, tóc búi cao, cả người toát lên khí chất xuất
chúng, trang nghiêm không thể xâm phạm.
La Thuần tai thính mắt tinh, ngũ quan của anh đã nhanh nhạy hơn trước rất nhiều, anh nghe
thấy có vài người đang xì xào bàn tán: “Diệp tổng của chúng ta thật xinh đẹp, cô ấy mà làm
ngôi sao thì các diễn viên khác hết thời ngay.”
“Đáng tiếc là hôm qua cô ấy lấy chồng mất rồi, cũng không biết tên khốn nào vớ được món
hời lớn thế này, chắc chắn trên mộ tổ tiên đang bốc khói xanh đấy. Mẹ kiếp, nhìn cặp giò
trắng muốt này đi, nếu trời xanh cho tôi một cơ hội, tôi có thể chơi với chúng cả ngàn
năm…”
La Thuần cau mày, Diệp Băng Dung quả thực vô cùng xuất chúng. Cô có thân hình hoàn
hảo, gương mặt lại xinh đẹp thu hút ánh nhìn, khó trách đám người này lại có lời nói không
đứng đắn như vậy.
Hai người họ vừa bước vào phòng làm việc đã thấy Hàn Khắc nằm trên sofa như âm hồn
bất tán, trên đầu và người hắn quấn đầy băng vải, bên cạnh còn có hai người cảnh sát đang
ngồi.
“Băng Dung, hello cục cưng, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Ánh mắt u ám của Hàn Khắc nhìn
hai người, trong ánh mắt nhìn về phía La Thuần của hắn đầy thù hận.
Hai người cảnh sát đó đứng dậy, đi đến trước mặt La Thuần, giơ thẻ của mình ra nói:
“Chúng tôi nhận được tố cáo của anh Hàn, nói tối qua đã bị đánh ở nghĩa trang Nghĩa Sơn,
nên muốn tìm hiểu tình hình với anh chị một chút.”
La Thuần lạnh lùng nhìn Hàn Khắc, anh và Diệp Băng Dung ngồi xuống, kể lại đầu đuôi câu
chuyện ngày hôm qua cho cảnh sát.
Hai người cảnh sát vừa ghi chép vừa tra hỏi, mỗi một tình tiết họ đều hỏi rất cặn kẽ và nhiều
lần, không hề ngại phiền phức.
Hơn một tiếng đồng hồ đã trôi qua, La Thuần dần cau mày lại. Với tính cách của Hàn Khắc,
chắc chắn hắn không chỉ mời hai cảnh sát đến lấy khẩu cung đơn giản như thế này, chắc
hẳn còn có âm mưu gì đó.
Không biết qua bao nhiêu lâu sau, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào và kinh hô ầm ĩ,
ngay sau đó cửa phòng bị người ta đẩy bụp một tiếng, một người tóc tai bù xù máu me đầy
người xách theo con dao phay xông vào. Trông thấy Hàn Khắc, mắt người đó lập tức đỏ lên,
cậu ta gào lên giận dữ: “Thằng khốn họ Hàn kia, ông giết mày!”
Hai vị cảnh sát đứng dậy quát: “Anh làm gì thế hả, mau dừng tay!”
La Thuần nhìn ra người đàn ông điên cuồng này lại là Lý Bình, anh ngạc nhiên, vội vàng tiến
lên trước ngăn cản: “Bình Tử, có chuyện gì thế?”
Lý Bình tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nước mắt chảy dài, cậu ta dùng dao chĩa vào
Hàn Khắc nói: “Thằng súc sinh này, thằng súc sinh này, nó… cho người thay nhau cưỡng
bức Tiểu Lâm!”
Trong đầu La Thuần chợt nổ tung, Tiểu Lâm là vợ của Lý Bình. Tại tiệc cưới hôm đó, hai
người họ còn mời rượu anh. Nghĩ tới cảnh tượng dáng người nhỏ nhắn, đáng yêu của cô bị
Hàn Khắc sai người chà đạp dã man, lửa giận trong đầu anh đã bốc lên đến cực điểm, anh
giận dữ hét lên: “Thằng súc sinh họ Hàn kia! Mày tự tìm chết rồi!”
Anh xoay người lại đạp một cú lên người Hàn Khắc.
Cả người Hàn Khắc ngã bay ra sau, lúc ngã xuống đất, hắn đỡ ngực không ngừng hộc máu,
nhưng lại bật cười lớn.
La Thuần còn định ra tay tiếp, nhưng trước mặt đã xuất hiện hai họng súng đen ngòm chĩa
vào đầu mình, hai vị cảnh sát quát lớn: “Nằm xuống, hai tay ôm đầu, nhanh!”
La Thuần dần bình tĩnh lại, gắt gao lườm Hàn Khắc, trong lòng không cam tâm, nhưng vẫn
phải nằm xuống đất và bị còng tay.
Lý Bình cũng bị bắt, hai người họ bị giải về đồn, nhốt trong phòng tạm giam. Mặt Lý Bình đờ
đẫn, trốn ở góc tường lặng lẽ rơi nước mắt.
Trong lòng La Thuần khó chịu vô cùng, anh bước đến vỗ vai cậu ta nói: “Đều là lỗi của tôi,
nếu tại bữa tiệc hôm đó cậu không giúp tôi thì đã không chọc đến hắn… Bây giờ Tiểu Lâm
sao rồi?”
Lý Bình vùi đầu vào giữa đầu gối, giọng nói khàn đặc cất lên: “Trong bệnh viện, cô ấy phát
điên rồi. Bác sĩ nói, nói cơ hội trị khỏi bệnh của cô ấy là rất nhỏ.”
“Thằng súc sinh!” La Thuần đấm một cú lên bức tường xi măng, lạnh giọng nói: “Cậu yên
tâm, tôi sẽ trả mối thù này cho cậu.”
Hai mắt Lý Bình đỏ hoe, cậu ta nắm chặt tay thành nắm đấm nói: “Em sẽ tận tay giết chết
nó!”
La Thuần lắc đầu nói: “Nơi này không phải chiến trường, cậu giết người là phải ngồi tù.
Chúng ta phải tuân thủ pháp luật!”
“Tuân thủ pháp luật?” Lý Bình lộ ra nụ cười lạnh lẽo thê lương: “Cảnh sát nói chuyện gì cũng
phải có chứng cứ, vụ án này phải điều tra từ từ, anh vẫn chưa nhìn ra sao? Chuyện ngày
hôm nay chính là cái bẫy của thằng khốn này, nó cố ý dụ em đến công ty đánh nó, sau đó có
thể quang minh chính đại bắt hai chúng ta lại. Thế lực của chúng lớn như vậy, chúng ta kiện
được nó hay sao?”
Lý Bình ngẩn ra một lúc, rồi chầm chậm nói: “Tối qua, lúc em và Tiểu Lâm về nhà thì bị
người ta đánh thuốc mê. Sau khi tỉnh lại thì em nhìn thấy… thấy cô ấy bị người ta xé rách
quần áo, em đã trơ mắt nhìn cô ấy bị lũ súc vật đó làm nhục. Anh có biết không, lúc Tiểu
Lâm nhìn em, ánh mắt đó bất lực biết bao. Cô ấy đang cầu cứu em, nhưng nhưng em lại
không cứu được cô ấy!”
Nói đến đây, Lý Bình đã khóc không thành tiếng, cậu ra cười thảm một tiếng nói: “Em không
giết Hàn Khắc thì còn mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa!”
Bình luận facebook