Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98
Tào Nghị nói không sai, Vương Siêu tuy được phong quân hàm Thiếu tá, nhưng tước Thiếu tá này rõ ràng chỉ là một chi phiếu không đầu, không có một chút tác dụng. Cùng lắm là có chế độ đãi ngộ, mỗi tháng thêm một nghìn tệ tiền lương thưởng, thịt cá hoa quả dịp Lễ tết, hay các khoản phúc lợi khác như chi phí khám chữa bệnh...
Có điều, những đãi ngộ ấy đối với một quân nhân bình thường tất nhiên rất có ý nghĩa, nhưng Vương Siêu tài sản bản thân đã cả mấy trăm triệu, thêm vài nghìn tệ hay mấy can đường sữa để làm gì?
Lâm Nhã Nam đã là thuộc biên chế Hải quân, thăng hàm còn có cơ hội thăng cấp nắm quyền, song Vương Siêu thì không thể!
“Cũng chẳng có cách nào khác, quân hàm đã là khá lắm rồi, lẽ nào ông còn muốn cậu ta nắm quyền? Điều này có vẻ không khả thi...” Chu Lương thở dài: “Quân hàm dù sao cũng còn hơn không quân hàm, sau này nghỉ hưu có cái đảm bảo mà!”
“Ông thấy cậu ta sẽ nghỉ hưu dưỡng lão sao?” Tào Nghị nhìn Chu Lương, sắc mặt cổ quái.
Đúng, Vương Siêu vào sinh ra tử, cơ hội sống đến lúc nghỉ hưu dưỡng lão e là vô cùng nhỏ bé. Với cách nhìn của Tào Nghị và Chu Lương, e Vương Siêu có đến chín chín phần trăm là phải chết trên lôi đài, làm gì có cơ hội nghỉ hưu sau này!
“Cũng phải, tôi sẽ làm thêm báo cáo trình lên trên, xem có thể tăng thêm chút đãi ngộ nào cho cậu ta không...” Chu Lương gật đầu: “Đánh sống đánh chết đúng là không dễ, chỉ ban cho một quân hàm không chức tước quả cũng có chút khó nói. Tuy chúng ta là biên chế bí mật, song cũng là cơ quan của Quân ủy đúng không? Nếu quân hàm lớn hơn một chút, thiếu tướng cũng không quá chứ hả?”
“Thiếu tướng à? Cũng không quá! Ngay đám văn công chỉ biết múa hát cũng có người được phong Đại tá kia mà... Động tay đấu đá dù sao cũng còn tốn sức hơn động miệng chứ nhỉ!” Trên mặt Tào Nghị hiện rõ một nụ cười khinh thị.
“Lão Tào này, đừng có GATO như thế! Chúng ta phải tin tưởng vào công bằng của Tổ chức, những ai đổ mồ hôi đỏ máu sẽ không bị quên lãng đâu!” Chu Lương vỗ vai Tào Nghị: “Nửa năm nữa, cái chức Giám đốc Sở công an tỉnh sẽ nằm trong tay ông, một bước là vào thường vụ Tỉnh tủy, sau mấy năm lên Bộ cũng không phải chuyện khó khăn đâu...”
“Tôi thì không thành vấn đề, chức lớn chức bé chẳng phải cũng là ra sức vì đất nước ư?” Tào Nghị cười nhẹ: “Ông làm bản báo cáo trình lên trên đi. Báo cáo không xong chúng ta đích thân đi Bắc Kinh, tìm lão thủ trưởng phàn nàn cũng được mà.”
Khi Tào Nghị và Chu Lương đang bàn tính đòi thêm đãi ngộ cho Vương Siêu, hắn và mấy người đã đến một nơi có tên Hồng Thôn ở Triều Châu, Sán Đầu Quảng Đông.
Ba người đi một chiếc VW Santana bình thường, Vương Siêu và Chu Giai ngồi ở hàng ghế sau, Lâm Nhã Nam làm tài xế.
Chiếc xe chậm rãi men theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo, đường không lớn nhưng không xóc, cũng không có bụi cát. Mấy năm trước trong chủ trương xây dựng Nông thôn mới xã hội chủ nghĩa (muôn năm muôn năm muôn năm!), hầu hết đường làng đều đã được đổ bê tông. Tuy những con đường này không rộng, chỉ miễn cưỡng cho một công nông qua được, song với xe hơi cá nhân thì như thế cũng đủ.
“Hồng Thôn là quê của Trương Uy, người trong thôn hầu như ai cũng biết một vài chiêu. Chủ yếu là Hồng quyền, cũng có người luyện Vịnh Xuân hay Thiếu Lâm trường quyền. Trong đó cũng có vài võ sư lợi hại nhưng chưa từng đi thi đấu võ nghệ, có lẽ vì thế nên không mấy danh tiếng trên giang hồ.” Lâm Nhã Nam vừa lái xe, vừa thông báo những tài liệu điều tra cho Vương Siêu.
“Chuyện bình thường, ngay cả bây giờ người luyện võ trong dân gian vẫn còn nhiều nhưng người đầu quân đánh hắc quyền, đấu võ hay bôn tẩu giang hồ thì rất ít. Bản lĩnh cao siêu, công lực thâm hậu nhưng lại không nổi danh tiếng, ngoạ hổ tàng long mà!” Vương Siêu đồng tình.
Không phải vì cuộc sống bức bách hay cám dỗ của đồng tiền, không võ sư nào lại muốn bôn tẩu giang hồ, suốt ngày đánh đấm bàn tay vấy máu.
“Trương Uy hành tẩu giang hồ đã nhiều năm, nhưng sau khi tạo dựng được danh tiếng thì rửa tay gác kiếm, mở công ty làm ăn buôn bán ở Sán Đầu. Có điều về sau bị thua lỗ, bị Tập đoàn Ức Khoa thao túng, kết quả bại chết dưới tay anh. Ông ta chết rồi nợ vẫn chồng chất, nghe nói bà vợ đã bán hết toàn bộ tài sản nhà cửa, dẫn con trở về Hồng Thôn này...” Trong vòng chỉ hai ba ngày Lâm Nhã Nam khá rành rọt tình hình.
“Chà... tôi đến cũng chính vì ý này. Dù sao Trương Uy cũng là đối thủ đáng được kính trọng, quyền thuật luyện đến cảnh giới ấy quả thực không hề dễ!” Vương Siêu ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, không khỏi thở dài một tiếng.
“Tuy là ông ta tự nhảy xuống biển chết, nhưng nguyên nhân vẫn là do anh. Không sợ con trai ông ta trưởng thành sẽ tìm anh báo thù sao? Tôi cũng là người luyện võ, nghe nói hoàn cảnh này hẳn là đến để diệt cỏ tận gốc chứ không phải thiện tâm giúp đỡ. Sau này anh già rồi không đánh đấm được nữa, con trai ông ta lại đang tuổi sung sức, nếu khiêu chiến báo thù cho cha thì anh sẽ làm thế nào?”
Ánh mắt Lâm Nhã Nam nhìn qua gương chiếu hậu, vừa lái xe vừa tò mò nhìn Chu Giai đang ngủ mê mệt bên vai Vương Siêu.
Mấy ngày này Chu Giai lúc nào cũng bám lấy Vương Siêu, như hình với bóng không rời. Từ Thanh Đảo đến Quảng Đông, lại từ thành phố xuống hương thôn, thể chất Chu Giai dù sao cũng không thể bằng người luyện võ như Lâm Nhã Nam, thành ra mệt mỏi dựa vào Vương Siêu thiếp đi lúc nào không biết. Vì Chu Giai đã ngủ nên Lâm Nhã Nam mới dám nói những chuyện đó với Vương Siêu.
“Diệt cỏ tận gốc à?” Vương Siêu cười. lắc đầu: “Dù tôi có muốn thì bây giờ cũng là xã hội pháp trị, đâu phải võ lâm thời Thanh triều Dân quốc?”
“Thực ra, với thân phận của chúng ta thì diệt cỏ tận cốc cũng không có gì lớn, họ sẽ hàm hồ cho qua chuyện, vấn đề là anh có muốn hay không...” Lâm Nhã Nam nở một nụ cười vừa cám dỗ vừa thần bí.
“Tôi dù sao cũng là một quyền sư, chuyện diệt cỏ tận gốc không thể làm được. Cô muốn dụ dỗ tôi phạm tội hả?” Vương Siêu nhếch mày, phá lên cười.
“Gì mà dụ dỗ?” Chu Giai động tai, mắt lờ mờ nhổm dậy.
“Đến Hồng Thôn rồi!” Lâm Nhã Nam lập tức phanh gấp, cắt ngang câu chuyện.
Ba người xuống xe, chỉ thấy thôn trang ao hồ lấp lánh, một con suối nhỏ uốn lượn chảy qua, những ngôi nhà nhỏ thấp thoáng trong rừng cây bên ngọn đồi.
Trên con suối chảy vòng quanh thôn trang có một cây cầu đá, hai bên là những cây đa khổng lồ rễ cắm sâu vào trong nước. Dưới gốc cây có mấy tốp người đang tụ tập, người đánh bài, người phe phẩy chiếc quạt nan lấy mát.
Vương Siêu đến Thanh Đảo vào tháng Ba mùa xuân, mấy tháng trôi qua, giờ đã là tháng Sáu mùa hạ.
“Hự, hự, hự!”
Âm thanh hung mãnh truyền tới, xen lẫn tiếng vòng sắt va đập. Ba người Vương Siêu theo tiếng động nhìn qua, phát hiện dưới gốc đa đầu cầu bên kia có bốn năm thanh niên đang đứng tấn, cánh tay mỗi người đeo một hàng vòng sắt, liên tiếp phát quyền.
Mỗi lần xuất lực những vòng sắt trên tay lại va đập, không ngớt phát ra những âm thanh tinh tang.
Thế tấn vững chắc, quyền đánh chắc nịch, uy mãnh như hổ, mấy thanh niên đều đã có căn cơ khá vững vàng.
Vừa nhìn qua Vương Siêu nhận ra ngay, những hàng vòng sắt đó là để luyện Kiều thủ trong Hồng Quyền, cũng còn gọi là Thiết Tuyến Quyền. Dùng vòng sắt đeo trên cánh tay để tôi luyện gân cốt, phát lực thu lực, lâu dần hai cánh tay sẽ luyện thành một bộ cương cân thiết cốt.
Cạnh tốp thanh niên là hai người trung tuổi, râu dài đen ánh trông rất ra dáng võ sư.
Vương Siêu từ xa đã trông thấy, hai lão giả này huyệt thái dương đều nhô cao, cơ bắp toàn thân chắc nịch. Một người mặc quần áo dài màu đen cúc chân rết, tóc vấn cao giữa đỉnh đầu, ghim lại bằng một cây trâm, rõ ràng là cách ăn vận của đạo sĩ.
“Đi, chúng ta lại hỏi thăm!” Vương Siêu chỉ tay. Hồng Thôn thịnh hành luyện võ, Trương Uy lại là đại võ sư xuất thân từ đây, người luyện võ trong thôn hẳn không thể không biết nhà ông ta ở đâu.
Lâm Nhã Nam lái xe qua cầu, dừng lại cách chỗ luyện võ không xa. Đạo sĩ và võ sư trung niên kia đã phát hiện động tĩnh, hướng mắt đến nhìn Vương Siêu ba người.
“Chú ý, mắt phải theo tay, cấm nhìn lung tung, tập trung vào!”
Lâm Nhã Nam và Chu Giai đều thuộc hàng mỹ nhân, khí chất cao quý xinh đẹp. Mấy thanh niên luyện võ thấy hai cô đi đến đều không khỏi phân thần, ánh mắt chỉ trực liếc về bên này... Nên võ sư trung tuổi mới phải lên tiếng quát tháo.
“Xin hỏi sư phụ, nhà cũ của Trương Uy sư phụ có phải là ở đây?” Lâm Nhã Nam tiến lên, cất giọng lễ phép.
“Các người tìm nhà cũ của Trương Uy làm gì?” Vừa nghe thấy hai chữ “Trương Uy”, sắc mặt võ sư trung tuổi kia lập tức thay đổi, ánh mắt loé lên tinh quang sắc lẹm, quan sát Lâm Nhã Nam một lượt từ đầu đến chân.
“Cô cũng là người luyện võ, tìm Trương Uy làm gì?” Người ăn vận giống đạo sĩ kia hỏi thêm.
Cảm nhận sự khác lạ, mấy thanh niên luyện quyền kia cũng tự động dừng lại, lạnh lùng quan sát Vương Siêu ba người.
“Chúng tôi là bạn của Trương Uy sư phụ, nghe nói ông ấy xảy ra chuyện nên đến hỏi thăm người nhà ông ấy, xem có thể giúp đỡ được không?” Võ công Lâm Nhã Nam mới chỉ là luyện được minh kình đến thượng thừa, vừa gặp đã bị đạo sĩ kia nhìn ra ngay.
Còn Vương Siêu đã luyện đến cảnh giới cân cốt tề minh, thủ xuất lôi âm, trong ngoài tương hợp, âm dương giao hoà, kình lực thẩm thấu ngũ tạng lục phủ, ngay cả võ sư bình thường cũng khó nhìn ra hắn là người luyện võ.
“Bạn của Trương Uy? Bạn của Trương Uy ta đều biết, sao chưa từng gặp các người?” Giọng võ sư trung tuổi vẫn rất không thiện cảm.
“Xin hỏi ông là...?” Lâm Nhã Nam khẽ chau mày.
“Ta là sư huynh Lương Chính Văn của hắn!” Võ sư trung tuổi khẽ chĩa một ngón tay, khớp xương lập tức kêu lên tanh tách: “Cô gái, các người rốt cuộc là ai? Nói rõ ràng xem nào!”
“Lương Chính Văn à? Mình chỉ xem qua tài liệu biết Trương Uy từ nhỏ đã theo truyền nhân Vịnh Xuân chính tông Lương Trọng học quyền pháp, tay Lương Chính Văn này hẳn là con trai hay hậu bối của Lương Trọng?” Vương Siêu nghĩ lại, lập tức nhớ ra tư liệu của Trương Uy.
Chồng của Vịnh Xuân Quyền nữ tổ Nghiêm Vịnh Xuân là Lương Bác Đào, về sau là Lương Tán của Phật Sơn, cũng là võ học đại sư trong giới võ thuật Quảng Đông thời Thanh mạt Dân quốc cùng thời Hoàng Phi Hồng. Họ Lương Quảng Đông có một bộ phận là Vịnh Xuân chính tông. Vịnh Xuân hoà nhập với một số quyền thuật khác như Hồng Quyền, Thiếu Lâm La Hán Trường Quyền, biết Vịnh Xuân Quyền cũng sẽ biết Hồng Quyền, bởi trong đó có rất nhiều đạo lý tương thông.
“Lương Chính Văn là sư huynh của Trương Uy, lại không hề nổi danh trong giới võ thuật, hiển nhiên là chưa hề ra ngoài đấu đá!” Cao thủ trong dân gian rất nhiều, phần lớn là ẩn danh, người nổi tiếng cũng chưa chắc đã đánh được người không nổi tiếng.
Cũng như năm xưa Tôn Lộc Đường nói về cao nhân trong dân gian: Độ tâm võ bất xuất sơn, có ai biết kẻ cao người thấp?
Đổng Hải Xuyên danh vang lừng võ giới, nhưng có ai biết sư phụ của Đổng lão gia là ai?
“Các người đến là để tìm người nhà Trương Uy? Đến uổng rồi, vợ con ông ta đều đã ra nước ngoài!” Cặp mi dài của đạo sĩ dựng ngược lên.
“Ra nước ngoài à?”
Vương Siêu có chút bất ngờ, nhưng lập tức tự bình tĩnh lại. Hắn và Trương Uy chỉ là đối thủ, lần này đến cũng là vì tâm lý đồng tình muốn giúp đỡ người nhà ông ta. Nếu như họ đã ra nước ngoài thì thôi vậy.
Nghĩ đoạn hắn nháy mắt ra hiệu cho Lâm Nhã Nam: “Đi thôi!”
Đúng lúc Vương Siêu chuẩn bị quay người rời đi, chợt nghe thấy Lương Chính Văn hét lên một tiếng: “Khoan đã!”
“Lương sư phụ, có chuyện gì vậy?” Lâm Nhã Nam quay người hỏi.
“Các người rốt cuộc là ai? Trương Uy là sư đệ thân của ta, ta không hề biết hắn có ba người bạn trẻ như các người? Không phải ta đa nghi nhưng sư đệ ta đánh quyền rất nhiều năm, thù kết vô số, không thể không hỏi cho rõ ràng!” Giọng Lương Chính Văn như giải thích song sắc mặt vẫn không hề bớt căng thẳng.
“Chúng tôi từng học võ công của Trương sư phụ, lần này nghe nói ông ấy xảy ra chuyện…” Lâm Nhã Nam thuận miệng tìm một lý do.
“Nói láo! Lúc cô đi khớp xương cùi trỏ vồng ra ngoài, rõ ràng là công phu Bát Cực Định Trửu! Vịnh Xuân, Hồng quyền, Bạch Hạc hay Nam Quyền, đều không luyện ra kết quả như thế được!” Con mắt đạo sĩ quả nhiên nhạy bén, chỉ một thoáng đã nhìn ra thực hư...
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
Có điều, những đãi ngộ ấy đối với một quân nhân bình thường tất nhiên rất có ý nghĩa, nhưng Vương Siêu tài sản bản thân đã cả mấy trăm triệu, thêm vài nghìn tệ hay mấy can đường sữa để làm gì?
Lâm Nhã Nam đã là thuộc biên chế Hải quân, thăng hàm còn có cơ hội thăng cấp nắm quyền, song Vương Siêu thì không thể!
“Cũng chẳng có cách nào khác, quân hàm đã là khá lắm rồi, lẽ nào ông còn muốn cậu ta nắm quyền? Điều này có vẻ không khả thi...” Chu Lương thở dài: “Quân hàm dù sao cũng còn hơn không quân hàm, sau này nghỉ hưu có cái đảm bảo mà!”
“Ông thấy cậu ta sẽ nghỉ hưu dưỡng lão sao?” Tào Nghị nhìn Chu Lương, sắc mặt cổ quái.
Đúng, Vương Siêu vào sinh ra tử, cơ hội sống đến lúc nghỉ hưu dưỡng lão e là vô cùng nhỏ bé. Với cách nhìn của Tào Nghị và Chu Lương, e Vương Siêu có đến chín chín phần trăm là phải chết trên lôi đài, làm gì có cơ hội nghỉ hưu sau này!
“Cũng phải, tôi sẽ làm thêm báo cáo trình lên trên, xem có thể tăng thêm chút đãi ngộ nào cho cậu ta không...” Chu Lương gật đầu: “Đánh sống đánh chết đúng là không dễ, chỉ ban cho một quân hàm không chức tước quả cũng có chút khó nói. Tuy chúng ta là biên chế bí mật, song cũng là cơ quan của Quân ủy đúng không? Nếu quân hàm lớn hơn một chút, thiếu tướng cũng không quá chứ hả?”
“Thiếu tướng à? Cũng không quá! Ngay đám văn công chỉ biết múa hát cũng có người được phong Đại tá kia mà... Động tay đấu đá dù sao cũng còn tốn sức hơn động miệng chứ nhỉ!” Trên mặt Tào Nghị hiện rõ một nụ cười khinh thị.
“Lão Tào này, đừng có GATO như thế! Chúng ta phải tin tưởng vào công bằng của Tổ chức, những ai đổ mồ hôi đỏ máu sẽ không bị quên lãng đâu!” Chu Lương vỗ vai Tào Nghị: “Nửa năm nữa, cái chức Giám đốc Sở công an tỉnh sẽ nằm trong tay ông, một bước là vào thường vụ Tỉnh tủy, sau mấy năm lên Bộ cũng không phải chuyện khó khăn đâu...”
“Tôi thì không thành vấn đề, chức lớn chức bé chẳng phải cũng là ra sức vì đất nước ư?” Tào Nghị cười nhẹ: “Ông làm bản báo cáo trình lên trên đi. Báo cáo không xong chúng ta đích thân đi Bắc Kinh, tìm lão thủ trưởng phàn nàn cũng được mà.”
Khi Tào Nghị và Chu Lương đang bàn tính đòi thêm đãi ngộ cho Vương Siêu, hắn và mấy người đã đến một nơi có tên Hồng Thôn ở Triều Châu, Sán Đầu Quảng Đông.
Ba người đi một chiếc VW Santana bình thường, Vương Siêu và Chu Giai ngồi ở hàng ghế sau, Lâm Nhã Nam làm tài xế.
Chiếc xe chậm rãi men theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo, đường không lớn nhưng không xóc, cũng không có bụi cát. Mấy năm trước trong chủ trương xây dựng Nông thôn mới xã hội chủ nghĩa (muôn năm muôn năm muôn năm!), hầu hết đường làng đều đã được đổ bê tông. Tuy những con đường này không rộng, chỉ miễn cưỡng cho một công nông qua được, song với xe hơi cá nhân thì như thế cũng đủ.
“Hồng Thôn là quê của Trương Uy, người trong thôn hầu như ai cũng biết một vài chiêu. Chủ yếu là Hồng quyền, cũng có người luyện Vịnh Xuân hay Thiếu Lâm trường quyền. Trong đó cũng có vài võ sư lợi hại nhưng chưa từng đi thi đấu võ nghệ, có lẽ vì thế nên không mấy danh tiếng trên giang hồ.” Lâm Nhã Nam vừa lái xe, vừa thông báo những tài liệu điều tra cho Vương Siêu.
“Chuyện bình thường, ngay cả bây giờ người luyện võ trong dân gian vẫn còn nhiều nhưng người đầu quân đánh hắc quyền, đấu võ hay bôn tẩu giang hồ thì rất ít. Bản lĩnh cao siêu, công lực thâm hậu nhưng lại không nổi danh tiếng, ngoạ hổ tàng long mà!” Vương Siêu đồng tình.
Không phải vì cuộc sống bức bách hay cám dỗ của đồng tiền, không võ sư nào lại muốn bôn tẩu giang hồ, suốt ngày đánh đấm bàn tay vấy máu.
“Trương Uy hành tẩu giang hồ đã nhiều năm, nhưng sau khi tạo dựng được danh tiếng thì rửa tay gác kiếm, mở công ty làm ăn buôn bán ở Sán Đầu. Có điều về sau bị thua lỗ, bị Tập đoàn Ức Khoa thao túng, kết quả bại chết dưới tay anh. Ông ta chết rồi nợ vẫn chồng chất, nghe nói bà vợ đã bán hết toàn bộ tài sản nhà cửa, dẫn con trở về Hồng Thôn này...” Trong vòng chỉ hai ba ngày Lâm Nhã Nam khá rành rọt tình hình.
“Chà... tôi đến cũng chính vì ý này. Dù sao Trương Uy cũng là đối thủ đáng được kính trọng, quyền thuật luyện đến cảnh giới ấy quả thực không hề dễ!” Vương Siêu ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, không khỏi thở dài một tiếng.
“Tuy là ông ta tự nhảy xuống biển chết, nhưng nguyên nhân vẫn là do anh. Không sợ con trai ông ta trưởng thành sẽ tìm anh báo thù sao? Tôi cũng là người luyện võ, nghe nói hoàn cảnh này hẳn là đến để diệt cỏ tận gốc chứ không phải thiện tâm giúp đỡ. Sau này anh già rồi không đánh đấm được nữa, con trai ông ta lại đang tuổi sung sức, nếu khiêu chiến báo thù cho cha thì anh sẽ làm thế nào?”
Ánh mắt Lâm Nhã Nam nhìn qua gương chiếu hậu, vừa lái xe vừa tò mò nhìn Chu Giai đang ngủ mê mệt bên vai Vương Siêu.
Mấy ngày này Chu Giai lúc nào cũng bám lấy Vương Siêu, như hình với bóng không rời. Từ Thanh Đảo đến Quảng Đông, lại từ thành phố xuống hương thôn, thể chất Chu Giai dù sao cũng không thể bằng người luyện võ như Lâm Nhã Nam, thành ra mệt mỏi dựa vào Vương Siêu thiếp đi lúc nào không biết. Vì Chu Giai đã ngủ nên Lâm Nhã Nam mới dám nói những chuyện đó với Vương Siêu.
“Diệt cỏ tận gốc à?” Vương Siêu cười. lắc đầu: “Dù tôi có muốn thì bây giờ cũng là xã hội pháp trị, đâu phải võ lâm thời Thanh triều Dân quốc?”
“Thực ra, với thân phận của chúng ta thì diệt cỏ tận cốc cũng không có gì lớn, họ sẽ hàm hồ cho qua chuyện, vấn đề là anh có muốn hay không...” Lâm Nhã Nam nở một nụ cười vừa cám dỗ vừa thần bí.
“Tôi dù sao cũng là một quyền sư, chuyện diệt cỏ tận gốc không thể làm được. Cô muốn dụ dỗ tôi phạm tội hả?” Vương Siêu nhếch mày, phá lên cười.
“Gì mà dụ dỗ?” Chu Giai động tai, mắt lờ mờ nhổm dậy.
“Đến Hồng Thôn rồi!” Lâm Nhã Nam lập tức phanh gấp, cắt ngang câu chuyện.
Ba người xuống xe, chỉ thấy thôn trang ao hồ lấp lánh, một con suối nhỏ uốn lượn chảy qua, những ngôi nhà nhỏ thấp thoáng trong rừng cây bên ngọn đồi.
Trên con suối chảy vòng quanh thôn trang có một cây cầu đá, hai bên là những cây đa khổng lồ rễ cắm sâu vào trong nước. Dưới gốc cây có mấy tốp người đang tụ tập, người đánh bài, người phe phẩy chiếc quạt nan lấy mát.
Vương Siêu đến Thanh Đảo vào tháng Ba mùa xuân, mấy tháng trôi qua, giờ đã là tháng Sáu mùa hạ.
“Hự, hự, hự!”
Âm thanh hung mãnh truyền tới, xen lẫn tiếng vòng sắt va đập. Ba người Vương Siêu theo tiếng động nhìn qua, phát hiện dưới gốc đa đầu cầu bên kia có bốn năm thanh niên đang đứng tấn, cánh tay mỗi người đeo một hàng vòng sắt, liên tiếp phát quyền.
Mỗi lần xuất lực những vòng sắt trên tay lại va đập, không ngớt phát ra những âm thanh tinh tang.
Thế tấn vững chắc, quyền đánh chắc nịch, uy mãnh như hổ, mấy thanh niên đều đã có căn cơ khá vững vàng.
Vừa nhìn qua Vương Siêu nhận ra ngay, những hàng vòng sắt đó là để luyện Kiều thủ trong Hồng Quyền, cũng còn gọi là Thiết Tuyến Quyền. Dùng vòng sắt đeo trên cánh tay để tôi luyện gân cốt, phát lực thu lực, lâu dần hai cánh tay sẽ luyện thành một bộ cương cân thiết cốt.
Cạnh tốp thanh niên là hai người trung tuổi, râu dài đen ánh trông rất ra dáng võ sư.
Vương Siêu từ xa đã trông thấy, hai lão giả này huyệt thái dương đều nhô cao, cơ bắp toàn thân chắc nịch. Một người mặc quần áo dài màu đen cúc chân rết, tóc vấn cao giữa đỉnh đầu, ghim lại bằng một cây trâm, rõ ràng là cách ăn vận của đạo sĩ.
“Đi, chúng ta lại hỏi thăm!” Vương Siêu chỉ tay. Hồng Thôn thịnh hành luyện võ, Trương Uy lại là đại võ sư xuất thân từ đây, người luyện võ trong thôn hẳn không thể không biết nhà ông ta ở đâu.
Lâm Nhã Nam lái xe qua cầu, dừng lại cách chỗ luyện võ không xa. Đạo sĩ và võ sư trung niên kia đã phát hiện động tĩnh, hướng mắt đến nhìn Vương Siêu ba người.
“Chú ý, mắt phải theo tay, cấm nhìn lung tung, tập trung vào!”
Lâm Nhã Nam và Chu Giai đều thuộc hàng mỹ nhân, khí chất cao quý xinh đẹp. Mấy thanh niên luyện võ thấy hai cô đi đến đều không khỏi phân thần, ánh mắt chỉ trực liếc về bên này... Nên võ sư trung tuổi mới phải lên tiếng quát tháo.
“Xin hỏi sư phụ, nhà cũ của Trương Uy sư phụ có phải là ở đây?” Lâm Nhã Nam tiến lên, cất giọng lễ phép.
“Các người tìm nhà cũ của Trương Uy làm gì?” Vừa nghe thấy hai chữ “Trương Uy”, sắc mặt võ sư trung tuổi kia lập tức thay đổi, ánh mắt loé lên tinh quang sắc lẹm, quan sát Lâm Nhã Nam một lượt từ đầu đến chân.
“Cô cũng là người luyện võ, tìm Trương Uy làm gì?” Người ăn vận giống đạo sĩ kia hỏi thêm.
Cảm nhận sự khác lạ, mấy thanh niên luyện quyền kia cũng tự động dừng lại, lạnh lùng quan sát Vương Siêu ba người.
“Chúng tôi là bạn của Trương Uy sư phụ, nghe nói ông ấy xảy ra chuyện nên đến hỏi thăm người nhà ông ấy, xem có thể giúp đỡ được không?” Võ công Lâm Nhã Nam mới chỉ là luyện được minh kình đến thượng thừa, vừa gặp đã bị đạo sĩ kia nhìn ra ngay.
Còn Vương Siêu đã luyện đến cảnh giới cân cốt tề minh, thủ xuất lôi âm, trong ngoài tương hợp, âm dương giao hoà, kình lực thẩm thấu ngũ tạng lục phủ, ngay cả võ sư bình thường cũng khó nhìn ra hắn là người luyện võ.
“Bạn của Trương Uy? Bạn của Trương Uy ta đều biết, sao chưa từng gặp các người?” Giọng võ sư trung tuổi vẫn rất không thiện cảm.
“Xin hỏi ông là...?” Lâm Nhã Nam khẽ chau mày.
“Ta là sư huynh Lương Chính Văn của hắn!” Võ sư trung tuổi khẽ chĩa một ngón tay, khớp xương lập tức kêu lên tanh tách: “Cô gái, các người rốt cuộc là ai? Nói rõ ràng xem nào!”
“Lương Chính Văn à? Mình chỉ xem qua tài liệu biết Trương Uy từ nhỏ đã theo truyền nhân Vịnh Xuân chính tông Lương Trọng học quyền pháp, tay Lương Chính Văn này hẳn là con trai hay hậu bối của Lương Trọng?” Vương Siêu nghĩ lại, lập tức nhớ ra tư liệu của Trương Uy.
Chồng của Vịnh Xuân Quyền nữ tổ Nghiêm Vịnh Xuân là Lương Bác Đào, về sau là Lương Tán của Phật Sơn, cũng là võ học đại sư trong giới võ thuật Quảng Đông thời Thanh mạt Dân quốc cùng thời Hoàng Phi Hồng. Họ Lương Quảng Đông có một bộ phận là Vịnh Xuân chính tông. Vịnh Xuân hoà nhập với một số quyền thuật khác như Hồng Quyền, Thiếu Lâm La Hán Trường Quyền, biết Vịnh Xuân Quyền cũng sẽ biết Hồng Quyền, bởi trong đó có rất nhiều đạo lý tương thông.
“Lương Chính Văn là sư huynh của Trương Uy, lại không hề nổi danh trong giới võ thuật, hiển nhiên là chưa hề ra ngoài đấu đá!” Cao thủ trong dân gian rất nhiều, phần lớn là ẩn danh, người nổi tiếng cũng chưa chắc đã đánh được người không nổi tiếng.
Cũng như năm xưa Tôn Lộc Đường nói về cao nhân trong dân gian: Độ tâm võ bất xuất sơn, có ai biết kẻ cao người thấp?
Đổng Hải Xuyên danh vang lừng võ giới, nhưng có ai biết sư phụ của Đổng lão gia là ai?
“Các người đến là để tìm người nhà Trương Uy? Đến uổng rồi, vợ con ông ta đều đã ra nước ngoài!” Cặp mi dài của đạo sĩ dựng ngược lên.
“Ra nước ngoài à?”
Vương Siêu có chút bất ngờ, nhưng lập tức tự bình tĩnh lại. Hắn và Trương Uy chỉ là đối thủ, lần này đến cũng là vì tâm lý đồng tình muốn giúp đỡ người nhà ông ta. Nếu như họ đã ra nước ngoài thì thôi vậy.
Nghĩ đoạn hắn nháy mắt ra hiệu cho Lâm Nhã Nam: “Đi thôi!”
Đúng lúc Vương Siêu chuẩn bị quay người rời đi, chợt nghe thấy Lương Chính Văn hét lên một tiếng: “Khoan đã!”
“Lương sư phụ, có chuyện gì vậy?” Lâm Nhã Nam quay người hỏi.
“Các người rốt cuộc là ai? Trương Uy là sư đệ thân của ta, ta không hề biết hắn có ba người bạn trẻ như các người? Không phải ta đa nghi nhưng sư đệ ta đánh quyền rất nhiều năm, thù kết vô số, không thể không hỏi cho rõ ràng!” Giọng Lương Chính Văn như giải thích song sắc mặt vẫn không hề bớt căng thẳng.
“Chúng tôi từng học võ công của Trương sư phụ, lần này nghe nói ông ấy xảy ra chuyện…” Lâm Nhã Nam thuận miệng tìm một lý do.
“Nói láo! Lúc cô đi khớp xương cùi trỏ vồng ra ngoài, rõ ràng là công phu Bát Cực Định Trửu! Vịnh Xuân, Hồng quyền, Bạch Hạc hay Nam Quyền, đều không luyện ra kết quả như thế được!” Con mắt đạo sĩ quả nhiên nhạy bén, chỉ một thoáng đã nhìn ra thực hư...
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
Bình luận facebook