Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180
Bậc đại kiếm sư thật sự, một khi rút kiếm là cưỡi kiếm như cưỡi rồng, bay lượn giữa không trung, mục tiêu nhỏ như ruồi muỗi cũng không hề trật. Đặc biệt với trình độ như Lâm Đình Phong, ruồi bay qua người hất kiếm lên cũng cắt đứt cánh bên trái, tuyệt đối không chạm đến cánh bên phải.
Tốc độ, cường độ, chuẩn độ như vậy, bất cứ đối thủ nào cũng không thể lại gần, đừng nói là áp sát tay không đoạt kiếm!
Tay không đoạt kiếm trong cầm nã, tuyệt đối không phải dùng tay chụp kiếm mà là lúc kẻ địch chém xuống hoặc giơ đao xỉa tới, nhanh chóng né sang bên rồi nhanh chóng tiếp cận, chụp vào cổ tay cầm vũ khí của đối phương.
Có điều kiếm của Lâm Đình Phong phát ra như sấm chớp, thu lại như mưa bụi, cho dù đối thủ võ công cao đến đâu mà đánh tay không cũng không thể tiến sát bắt lấy cổ tay. Thế kiếm ông ta vừa động lên, chính Đường Tử Trần cũng không thể áp sát được.
Khác nhau lớn nhất giữa người và động vật chính là khả năng chế tạo công cụ, luyện võ cũng như vậy, có binh khí và không có binh khí là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Lâm Đình Phong cầm kiếm trên tay, đối thủ không thể dùng nhục thân tiếp chặn mà chỉ có thể lùi tránh, đợi lúc ông ta tận chiêu chưa thu tay lại mới phản công.
Cao thủ đối đầu, bức được đối phương liên tục né tránh như vậy là chiếm được cơ hội rất lớn, tự nhiên chỉ thắng chứ không bại.
Đáng tiếc, Đường Tử Trần đã luyện Bát Quái Chưởng đến cảnh giới cao nhất, chương xuất như lưỡi trâu cuốn cỏ tranh, trình độ đủ dùng bàn tay chọi với lưỡi kiếm sắt, chớp mắt hủy kiếm. Đối mặt với võ công đỉnh cao như vậy, cho dù là Lâm Đình Phong cũng không thể không bội phục, cúi đầu nhận thua.
Sau này phục hận, đòi lại Quy Xà Kiếm, chỉ có thể đợi chính Giang Hải trưởng thành hơn, tự đến tìm Vương Siêu tái đấu.
“Chà...” Đợi Lâm Đình Phong rời đi, Đường Tử Trần mới ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn lên, ánh mắt dường như xuyên qua trần nhà, xuyên qua cả trời xanh mây trắng, tìm đến Phương Đông Đại lục...
“Đệ đệ của ta, chỉ trong năm năm đã nổi danh bốn phương. Tuy không ra ngoài dự liệu nhưng đây cũng không phải là điều ta muốn... Ta muốn cậu cả đời sống bình thường an ổn, không phong ba mạo hiểm, không lo lắng ưu tư. Đáng tiếc, xem ra cậu đã đi vào con đường này, hơn nữa còn dần dần theo dấu ta, càng lúc càng gần...”
“... Có lẽ tương lai không lâu sau, một hai năm nữa chúng ta sẽ chạm mặt nhau. Không biết lúc ấy cậu và ta có còn được như trước, không ưu tư không phiền toái, chỉ đơn thuần là quan hệ tỉ đệ...?”
Đường Tử Trần thủ hạ khắp mọi nơi, phạm vi thế lực rộng khắp, ngay khi Vương Siêu xuất đầu lộ diện cô đã biết tin, nhất là trận đấu với Trình Sơn Minh ở Singapore cô tường tận đến từng chi tiết nhỏ.
Rồi những sự kiện sau này của Vương Siêu trong nước, kết thù với Thiếu Lâm tự, đánh dẹp thành Bắc Kinh xưng danh “Vương vô địch”, đả lôi đài đánh chết Nguyễn Hồng Tu... Đường Tử Trần biết gã đệ đệ của cô đã trở thành một Đại sư lừng danh, không còn là thiếu niên non nớt như năm nào.
Có điều, tuy tường tận mọi tin tức của Vương Siêu nhưng Đường Tử Trần không bao giờ đến tìm, vì hiện giờ hắn đã bị cuốn vào những quan hệ hết sức phức tạp trong Đại lục, nếu lại liên quan đến cô nữa sẽ tăng thêm rắc rối. Nhưng Đường Tử Trần vẫn thông qua một võ sư của Hồng Môn, đưa sợi dây vàng nhờ Trần Ngãi Dương chuyển cho Vương Siêu, đề phòng vạn nhất hắn xảy ra chuyện rắc rối.
Hoàn cảnh Vương Siêu bây giờ Đường Tử Trần biết rõ, gã đệ đệ của cô không có hậu đài vững chắc, chỉ là thừa cơ phá đường tiến lên. Kẻ thù của hắn giờ nhiều như cây trong rừng, kết quả sau này rất khó tốt đẹp.
Cho nên cô đã lên kế hoạch, sắp xếp cho Vương Siêu con đường lui. Trong lòng Đường Tử Trần, từ lâu đã xem Vương Siêu như bào đệ.
******************
“Linh Nhi, tư chất của cô còn tốt hơn tôi nhiêu, có điều sau này nếu không phải bắt buộc thì cố gắng đừng ra tay tỉ võ. Kỳ thực tôi luyện võ vốn chỉ hy vọng rèn luyện tính tình, cho thân thể khoẻ mạnh, khi gặp nguy hiểm có thể tự bảo vệ, không hề muốn cô liên tục đánh sống đánh chết với người ta!”
Ở nước Pháp xa xôi, Đường Tử Trần biết Vương Siêu đã nổi tiếng bốn phương trong lòng lại không chút vui mừng, chỉ hy vọng hắn có thể sống một đời bình an. Tại miền biên giới tây nam này, Vương Siêu đối với việc đệ tử Hoắc Linh Nhi thi triển sát chiêu “Hỉ Thước Đặng Chi” đánh gục Lý Triết Hàn cũng không mấy hào hứng.
Trong trận đấu ấy, Hoắc Linh Nhi ứng phó linh hoạt, công lực thâm hậu, kỹ thuật cao minh, linh hoạt bình tĩnh, ra tay không thương tiếc, những điều đó đều khiến người khác vô cùng kinh ngạc, cả Đàm Văn Đông vốn từng là đại ca xã hội đen mà nghĩ đến việc động thủ với đại sư tỉ trong lòng cũng thấy rờn rợn.
Có điều tỉ võ là chuyện hung hiểm vạn phần, lần này chiến thắng oai phong, rất có thể ngay lần sau đã thân tàn đất lạnh.
Vương Siêu thực không muốn Hoắc Linh Nhi giống như mình, tuổi còn trẻ đã lên lôi đài phân sinh tử. Từ khi bắt đầu luyện võ đến nay hắn luôn phải cùng người quyết đấu, dưới tay đã nằm rất nhiều mạng người, nhưng đều là bị ép phải hành động, cái gọi là “nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ”.
Khi bằng tuổi Hoắc Linh Nhi, bất luận là kinh tế, quan hệ hay địa vị hắn đều không thể sánh bằng cô. Vương Siêu lúc ấy, gặp chuyện là chỉ có thể dựa vào nắm đấm giải quyết, nếu không đã sớm chết gục trong hẻm nhỏ. Nhưng Hoắc Linh Nhi thì không như vậy, một ái nữ gia tộc đại tài phiệt hoàn toàn không có lý do gì phải dùng đánh giết để tranh chấp với người.
Lần tỉ võ ngẫu nhiên này Hoắc Linh Nhi đã tập trung tuyệt đối, tận lực phát huy bản lĩnh, trong lòng hy vọng sư phụ sẽ khen vài câu, nhưng Vương Siêu không khen, ngược lại còn cảnh cáo sau này không được liều mạng như vậy.
“Biết rồi ạ!”
Cho dù không được khen, trong lòng Hoắc Linh Nhi lại có một niềm vui khác... Trong lời nói của Vương Siêu cô nghe ra sự quan tâm lo lắng, khiến trái tim thiếu nữ của Hoắc Linh Nhi chợt lâng lâng.
Tình cảm giữa hai sư đồ chợt như có thêm một sự vi diệu nào đó...
Buổi sớm mùa xuân, khí trời dày hơi lạnh. Trời vừa tờ mờ sáng, Vương Siêu đã dẫn Hoắc Linh Nhi và Đàm Văn Đông ra cạnh hồ luyện võ.
Công phu Đàn Thoái của Đàm Văn Đông đã luyện khá tinh thông, cả Đấu Quyền cũng không yếu, hầu như đã đến mức thanh xuất tùy thủ. Vương Siêu dựa theo tình hình đồ đệ, đầu tiên dạy gã Thất Tinh Bộ của Bát Quái Chưởng và một bộ chiêu thức Băng Quyền Kình của Hình Ý, “Hư Thoái Bộ Băng”, “Liên Hoàn Băng”, “Chuyển Thân Băng”, “Bán Bộ Băng”, “Khoát Bộ Băng”, “Long Hình Đào Băng”…
Băng Quyền có chín biến hóa, Quách Vân Thâm năm xưa chỉ dựa vào một Bán Bộ Băng Quyền đánh khắp mười ba tỉnh Hoàng Hà đều không có đối thủ, đủ thấy lợi hại như thế nào.
Đấu Quyền dùng cơ bụng làm gốc phát lực, khá giống với Băng Quyền. Nền tảng công phu của Đàm Văn Đông vốn đã rất thâm hậu, lực toàn thân cũng cơ bản hoàn chỉnh, so với công phu của Tần Mậu Giao đệ tử “Tiểu Tí Thánh” Từ Chấn còn cao hơn một chút. Cho nên Vương Siêu dạy gã không theo cách thông thường mà trước hết giúp gã củng cố võ công vốn có, từ từ học lên.
Con người bẩm sinh mỗi kẻ một tính, Đàm Văn Đông mỗi khi học một thế võ mới đều lánh ra một chỗ yên tĩnh tự suy nghĩ khổ luyện, đến khi thuần thục mới đến đánh một lượt trước mặt Vương Siêu để hắn giám định. Hoắc Linh Nhi lại không như vậy, tập chiêu thức mới đều muốn Vương Siêu xem, gặp chỗ không thông liền hỏi ngay.
Hôm nay Hoắc Linh Nhi luyện đến sát chiêu “Ưng Phi Viên Kích”.
“Cầm nã trong Hình Ý là kéo xé, húc mạnh, còn Cầm nã trong Bát Quái là vặn ném, đạp đá. Hôm trước cô dùng Ưng Xúc cầm nã chụp cổ tay Lý Triết Hàn, thi triển Hầu Quải Án đạp vào ngực rồi biến thành Hỉ Thước Đặng Chi là rất phù hợp, nhưng khi chuyển lực còn có chút sơ hở...” Vương Siêu chỉ ra chỗ hở của sát chiêu hôm đó, cải tiến đi một chút cho tinh thâm chuẩn xác hơn.
Hôm nay Hoắc Linh Nhi mặc bộ trang phục màu tía, tóc vấn sau đầu, ánh mắt linh lợi sắc xảo, vẻ uy nghi trên khuôn mặt xinh xắn khiến ai nhìn cũng cảm thấy rất thú vị.
Mức độ chuyên tâm của Hoắc Linh Nhi thật là thiên hạ khó tìm, càng hiếm có hơn ở một con nhà đại phú như cô. Nhìn Hoắc Linh Nhi luyện tập, đột nhiên Vương Siêu cảm thấy hình như có một cái gì đó rất quen thuộc, chỉ là còn mờ nhạt và non nớt.
Mặt hồ mờ sương, bộ y phục màu tía loáng thoáng lên xuống trong sương sớm...
“Đúng rồi, là dáng vẻ của Trần tỉ!” Vương Siêu trong lòng bỗng nổi lên ý nghĩ: “Khi Trần tỉ còn thiếu nữ, có phải cũng là hình ảnh như vậy không...?”
Đột nhiên Hoắc Linh Nhi thu công, hai tay đưa ngang mày, từ từ hạ ngang bụng như dẫn nước trôi xuống, tròn miệng thở ra một hơi.
Khí nóng trong miệng cô phả ra thành hình mũi tên, tuy lập tức tan đi nhưng cảnh tượng ấy khiến Vương Siêu liền bất giác ngây người...
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
Tốc độ, cường độ, chuẩn độ như vậy, bất cứ đối thủ nào cũng không thể lại gần, đừng nói là áp sát tay không đoạt kiếm!
Tay không đoạt kiếm trong cầm nã, tuyệt đối không phải dùng tay chụp kiếm mà là lúc kẻ địch chém xuống hoặc giơ đao xỉa tới, nhanh chóng né sang bên rồi nhanh chóng tiếp cận, chụp vào cổ tay cầm vũ khí của đối phương.
Có điều kiếm của Lâm Đình Phong phát ra như sấm chớp, thu lại như mưa bụi, cho dù đối thủ võ công cao đến đâu mà đánh tay không cũng không thể tiến sát bắt lấy cổ tay. Thế kiếm ông ta vừa động lên, chính Đường Tử Trần cũng không thể áp sát được.
Khác nhau lớn nhất giữa người và động vật chính là khả năng chế tạo công cụ, luyện võ cũng như vậy, có binh khí và không có binh khí là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Lâm Đình Phong cầm kiếm trên tay, đối thủ không thể dùng nhục thân tiếp chặn mà chỉ có thể lùi tránh, đợi lúc ông ta tận chiêu chưa thu tay lại mới phản công.
Cao thủ đối đầu, bức được đối phương liên tục né tránh như vậy là chiếm được cơ hội rất lớn, tự nhiên chỉ thắng chứ không bại.
Đáng tiếc, Đường Tử Trần đã luyện Bát Quái Chưởng đến cảnh giới cao nhất, chương xuất như lưỡi trâu cuốn cỏ tranh, trình độ đủ dùng bàn tay chọi với lưỡi kiếm sắt, chớp mắt hủy kiếm. Đối mặt với võ công đỉnh cao như vậy, cho dù là Lâm Đình Phong cũng không thể không bội phục, cúi đầu nhận thua.
Sau này phục hận, đòi lại Quy Xà Kiếm, chỉ có thể đợi chính Giang Hải trưởng thành hơn, tự đến tìm Vương Siêu tái đấu.
“Chà...” Đợi Lâm Đình Phong rời đi, Đường Tử Trần mới ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn lên, ánh mắt dường như xuyên qua trần nhà, xuyên qua cả trời xanh mây trắng, tìm đến Phương Đông Đại lục...
“Đệ đệ của ta, chỉ trong năm năm đã nổi danh bốn phương. Tuy không ra ngoài dự liệu nhưng đây cũng không phải là điều ta muốn... Ta muốn cậu cả đời sống bình thường an ổn, không phong ba mạo hiểm, không lo lắng ưu tư. Đáng tiếc, xem ra cậu đã đi vào con đường này, hơn nữa còn dần dần theo dấu ta, càng lúc càng gần...”
“... Có lẽ tương lai không lâu sau, một hai năm nữa chúng ta sẽ chạm mặt nhau. Không biết lúc ấy cậu và ta có còn được như trước, không ưu tư không phiền toái, chỉ đơn thuần là quan hệ tỉ đệ...?”
Đường Tử Trần thủ hạ khắp mọi nơi, phạm vi thế lực rộng khắp, ngay khi Vương Siêu xuất đầu lộ diện cô đã biết tin, nhất là trận đấu với Trình Sơn Minh ở Singapore cô tường tận đến từng chi tiết nhỏ.
Rồi những sự kiện sau này của Vương Siêu trong nước, kết thù với Thiếu Lâm tự, đánh dẹp thành Bắc Kinh xưng danh “Vương vô địch”, đả lôi đài đánh chết Nguyễn Hồng Tu... Đường Tử Trần biết gã đệ đệ của cô đã trở thành một Đại sư lừng danh, không còn là thiếu niên non nớt như năm nào.
Có điều, tuy tường tận mọi tin tức của Vương Siêu nhưng Đường Tử Trần không bao giờ đến tìm, vì hiện giờ hắn đã bị cuốn vào những quan hệ hết sức phức tạp trong Đại lục, nếu lại liên quan đến cô nữa sẽ tăng thêm rắc rối. Nhưng Đường Tử Trần vẫn thông qua một võ sư của Hồng Môn, đưa sợi dây vàng nhờ Trần Ngãi Dương chuyển cho Vương Siêu, đề phòng vạn nhất hắn xảy ra chuyện rắc rối.
Hoàn cảnh Vương Siêu bây giờ Đường Tử Trần biết rõ, gã đệ đệ của cô không có hậu đài vững chắc, chỉ là thừa cơ phá đường tiến lên. Kẻ thù của hắn giờ nhiều như cây trong rừng, kết quả sau này rất khó tốt đẹp.
Cho nên cô đã lên kế hoạch, sắp xếp cho Vương Siêu con đường lui. Trong lòng Đường Tử Trần, từ lâu đã xem Vương Siêu như bào đệ.
******************
“Linh Nhi, tư chất của cô còn tốt hơn tôi nhiêu, có điều sau này nếu không phải bắt buộc thì cố gắng đừng ra tay tỉ võ. Kỳ thực tôi luyện võ vốn chỉ hy vọng rèn luyện tính tình, cho thân thể khoẻ mạnh, khi gặp nguy hiểm có thể tự bảo vệ, không hề muốn cô liên tục đánh sống đánh chết với người ta!”
Ở nước Pháp xa xôi, Đường Tử Trần biết Vương Siêu đã nổi tiếng bốn phương trong lòng lại không chút vui mừng, chỉ hy vọng hắn có thể sống một đời bình an. Tại miền biên giới tây nam này, Vương Siêu đối với việc đệ tử Hoắc Linh Nhi thi triển sát chiêu “Hỉ Thước Đặng Chi” đánh gục Lý Triết Hàn cũng không mấy hào hứng.
Trong trận đấu ấy, Hoắc Linh Nhi ứng phó linh hoạt, công lực thâm hậu, kỹ thuật cao minh, linh hoạt bình tĩnh, ra tay không thương tiếc, những điều đó đều khiến người khác vô cùng kinh ngạc, cả Đàm Văn Đông vốn từng là đại ca xã hội đen mà nghĩ đến việc động thủ với đại sư tỉ trong lòng cũng thấy rờn rợn.
Có điều tỉ võ là chuyện hung hiểm vạn phần, lần này chiến thắng oai phong, rất có thể ngay lần sau đã thân tàn đất lạnh.
Vương Siêu thực không muốn Hoắc Linh Nhi giống như mình, tuổi còn trẻ đã lên lôi đài phân sinh tử. Từ khi bắt đầu luyện võ đến nay hắn luôn phải cùng người quyết đấu, dưới tay đã nằm rất nhiều mạng người, nhưng đều là bị ép phải hành động, cái gọi là “nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ”.
Khi bằng tuổi Hoắc Linh Nhi, bất luận là kinh tế, quan hệ hay địa vị hắn đều không thể sánh bằng cô. Vương Siêu lúc ấy, gặp chuyện là chỉ có thể dựa vào nắm đấm giải quyết, nếu không đã sớm chết gục trong hẻm nhỏ. Nhưng Hoắc Linh Nhi thì không như vậy, một ái nữ gia tộc đại tài phiệt hoàn toàn không có lý do gì phải dùng đánh giết để tranh chấp với người.
Lần tỉ võ ngẫu nhiên này Hoắc Linh Nhi đã tập trung tuyệt đối, tận lực phát huy bản lĩnh, trong lòng hy vọng sư phụ sẽ khen vài câu, nhưng Vương Siêu không khen, ngược lại còn cảnh cáo sau này không được liều mạng như vậy.
“Biết rồi ạ!”
Cho dù không được khen, trong lòng Hoắc Linh Nhi lại có một niềm vui khác... Trong lời nói của Vương Siêu cô nghe ra sự quan tâm lo lắng, khiến trái tim thiếu nữ của Hoắc Linh Nhi chợt lâng lâng.
Tình cảm giữa hai sư đồ chợt như có thêm một sự vi diệu nào đó...
Buổi sớm mùa xuân, khí trời dày hơi lạnh. Trời vừa tờ mờ sáng, Vương Siêu đã dẫn Hoắc Linh Nhi và Đàm Văn Đông ra cạnh hồ luyện võ.
Công phu Đàn Thoái của Đàm Văn Đông đã luyện khá tinh thông, cả Đấu Quyền cũng không yếu, hầu như đã đến mức thanh xuất tùy thủ. Vương Siêu dựa theo tình hình đồ đệ, đầu tiên dạy gã Thất Tinh Bộ của Bát Quái Chưởng và một bộ chiêu thức Băng Quyền Kình của Hình Ý, “Hư Thoái Bộ Băng”, “Liên Hoàn Băng”, “Chuyển Thân Băng”, “Bán Bộ Băng”, “Khoát Bộ Băng”, “Long Hình Đào Băng”…
Băng Quyền có chín biến hóa, Quách Vân Thâm năm xưa chỉ dựa vào một Bán Bộ Băng Quyền đánh khắp mười ba tỉnh Hoàng Hà đều không có đối thủ, đủ thấy lợi hại như thế nào.
Đấu Quyền dùng cơ bụng làm gốc phát lực, khá giống với Băng Quyền. Nền tảng công phu của Đàm Văn Đông vốn đã rất thâm hậu, lực toàn thân cũng cơ bản hoàn chỉnh, so với công phu của Tần Mậu Giao đệ tử “Tiểu Tí Thánh” Từ Chấn còn cao hơn một chút. Cho nên Vương Siêu dạy gã không theo cách thông thường mà trước hết giúp gã củng cố võ công vốn có, từ từ học lên.
Con người bẩm sinh mỗi kẻ một tính, Đàm Văn Đông mỗi khi học một thế võ mới đều lánh ra một chỗ yên tĩnh tự suy nghĩ khổ luyện, đến khi thuần thục mới đến đánh một lượt trước mặt Vương Siêu để hắn giám định. Hoắc Linh Nhi lại không như vậy, tập chiêu thức mới đều muốn Vương Siêu xem, gặp chỗ không thông liền hỏi ngay.
Hôm nay Hoắc Linh Nhi luyện đến sát chiêu “Ưng Phi Viên Kích”.
“Cầm nã trong Hình Ý là kéo xé, húc mạnh, còn Cầm nã trong Bát Quái là vặn ném, đạp đá. Hôm trước cô dùng Ưng Xúc cầm nã chụp cổ tay Lý Triết Hàn, thi triển Hầu Quải Án đạp vào ngực rồi biến thành Hỉ Thước Đặng Chi là rất phù hợp, nhưng khi chuyển lực còn có chút sơ hở...” Vương Siêu chỉ ra chỗ hở của sát chiêu hôm đó, cải tiến đi một chút cho tinh thâm chuẩn xác hơn.
Hôm nay Hoắc Linh Nhi mặc bộ trang phục màu tía, tóc vấn sau đầu, ánh mắt linh lợi sắc xảo, vẻ uy nghi trên khuôn mặt xinh xắn khiến ai nhìn cũng cảm thấy rất thú vị.
Mức độ chuyên tâm của Hoắc Linh Nhi thật là thiên hạ khó tìm, càng hiếm có hơn ở một con nhà đại phú như cô. Nhìn Hoắc Linh Nhi luyện tập, đột nhiên Vương Siêu cảm thấy hình như có một cái gì đó rất quen thuộc, chỉ là còn mờ nhạt và non nớt.
Mặt hồ mờ sương, bộ y phục màu tía loáng thoáng lên xuống trong sương sớm...
“Đúng rồi, là dáng vẻ của Trần tỉ!” Vương Siêu trong lòng bỗng nổi lên ý nghĩ: “Khi Trần tỉ còn thiếu nữ, có phải cũng là hình ảnh như vậy không...?”
Đột nhiên Hoắc Linh Nhi thu công, hai tay đưa ngang mày, từ từ hạ ngang bụng như dẫn nước trôi xuống, tròn miệng thở ra một hơi.
Khí nóng trong miệng cô phả ra thành hình mũi tên, tuy lập tức tan đi nhưng cảnh tượng ấy khiến Vương Siêu liền bất giác ngây người...
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
Bình luận facebook