Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
"Vương Siêu, ngươi, mau dừng tay!"
Tào Tinh Tinh lúc đầu cũng khó hiểu, không biết vì cái gì mà cha mình lại động thủ với Vương Siêu, rõ ràng là đều tới cứu mình. Mà người bạn học trước giờ mình không để vào mắt, lại giống như thay đổi thành người khác.
Không nói năng gì, vừa mới xuất hiện đã ào ào vọt tới một quyền oanh kích tên tóc dài kia, một màn đó vẫn để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng.
Chẳng qua thấy cha mình bị Vương Siêu hung hăng thủ đao đâm gục, ngã xuống đất, Tào Tinh Tinh trong lòng gấp rút, vội vàng bay lên tung một cước, đá thẳng vào ót của Vương Siêu.
Một cước này đá cũng khá cao, rất tốt, hiển nhiên cũng đã được luyện tập không ít. Nhưng so với phụ thân của nàng Tào Nghị khi xuất ra, rõ ràng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa.
"Ồ!" Lổ tai vừa động, nghe thấy tiếng gió, Vương Siêu phản ứng theo bản năng, giống như bản thân bình thường trong huấn luyện tránh né bao cát dội ngược vậy, tay trái vung ra phía sau dầu, tựa như hầu tử bám cây, ngăn trở thế chân đá tới.
Sau đó nghiêng người xoay một bước, chuyển phương vị, chớp mắt đã cướp lấy vị trí bên trái thân thể Tào Tinh Tinh, thuận tay thủ đao lại đâm thẳng vào ngang eo.
Không thể không nói, tất cả đều là phản ứng theo bản năng, Vương Siêu đánh rất thuận tay.
"Dừng tay!" Tào Nghị đang ngồi ở dưới đất vừa vặn thấy một màn này, không khỏi gấp đến độ kêu to lên một tiếng, hai mắt trợn trắng lên, như muốn ngất đi. Hắn cùng với Trần Vũ Dương đánh nhau đã tiêu hao không ít thể lực, sau đó giải quyết bốn tên tùy tùng, lại cùng Vương Siêu đối luyện bị đâm một nhát vào xương sườn, đến bây giờ cấp hỏa công tâm, rốt cuộc chống đỡ không được, hít thở không đều.
Chẳng qua cũng nhờ một tiếng kêu to này, làm cho Vương Siêu khựng lại một chút, nơi tay chỉ vừa mới đụng vào eo của Tào Tinh Tinh, vội vàng thu kình, năm ngón tay tản ra, hóa đao thành trảo, sờ soạng một chút mới dừng được kình lực.
"Eo thật mềm!" Cảm giác được động vào một thân thể mềm mại thơm thoang thoảng, Vương Siêu lanh trí thu tay về.
Tào Tinh Tinh một cước bị "dọa!" Sợ hãi kêu một tiếng, thân thể mềm ra, thiếu chút nữa cũng giống như cha mà xụi lơ trên mặt đất.
Tục ngữ nói, nam đầu, nữ eo, đều là chỉ có thể nhìn, không thể sờ. Eo là nơi mẫn cảm, Tào Tinh Tinh chợt bị tập kích, khó tránh một chút thất thố.
"Hừ!" Vương Siêu hừ một hơi thật dài, cũng may mà mình nhanh chóng sực tỉnh.
Đả pháp của Bát quái môn, là tàn nhẫn nhất, đều ỷ vào thân pháp thoái công, hạ thấp người mà chiếm lấy vị trí bên sườn của người ta, nắm cơ hội mà ra tay tại những vị trí yếu nhất của con người như eo, xương sườn, như là lấy dao đâm vào.
Cho dù là một người thường không được rèn luyện, đâm vào ngang eo của một đai hán cao lớn, đại hán kia cũng chịu không nổi. Huống chi là Vương Siêu vốn đã trải qua huấn luyện, nếu không kịp thu tay, thì Tào Tinh Tinh không chết cũng tàn phế.
Đả pháp của Bát quái môn là đao pháp, chính là không chết cũng tàn phế, không có đường sống.
Bát quái chưởng của Vương Siêu là từ trong bể nước đánh bao cát, cửu tử nhất sinh mà ra, luyện cực kỳ thuần thục, cũng bởi vì cũng đã bầm dập không biết bao nhiêu lần, đã sớm bực bội, cho nên đánh ra rất tàn nhẫn.
"Ba, ba sao rồi, ba, ba không sao chứ!!!" Tào Tinh Tinh cũng rất nhanh tỉnh lại, thấy Tào Nghị nằm trên mặt đất, vội vàng chạy tới, thanh âm đã phát khóc lên rồi.
Vương Siêu vội vàng kiếm một chai bia chưa có vỡ, mở nắp đưa cho Tào Tinh Tinh, để cho Tào Nghị uống vào.
Quả nhiên, bia lạnh đã có tác dụng, Tào Nghị từ từ mở mắt ra, yết hầu rung động rồi đột nhiên hộc ra một ngụm đàm, ánh mắt cũng trở nên tỉnh táo hẳn lên.
"Tiểu tử giỏi lắm, ngươi giỏi lắm, giỏi lắm!" Tào Nghị sau khi tỉnh táo lại, đưa ngón cái lên, dùng ánh mắt nhìn trừng trừng vào Vương Siêu, cũng không biết là nảy sinh ý nghĩ ác độc hay là tán thưởng: "Ta cũng là lần đầu tiên bị đánh ngã. Giỏi lắm, giỏi lắm".
Vương Siêu cũng không rõ lắm ý tứ của Tào Nghị, chẳng qua hắn không muốn cùng Tào Nghị nói chuyện nhiều, chính là muốn đem tiền về nhà trước.
"Tào bá phụ, chuyện của chúng ta đã xong, lúc trước cũng đã nói rồi, số tiền này thuộc về ta, ngài không thể đổi ý, hơn nữa người ở bên trong đều là ngài đánh chết, chuyện cũng không liên quan đến ta. Nói vậy ta coi như cũng đã cứu Tinh Tinh, ta thấy ngài là cảnh sát, lại có chút xã hội đen, vô luận là về phương diện nào, cũng biêt đạo lý có ơn tất báo phải không?" Vương Siêu vì tiền, khẩu khí cũng khách khí hẳn lên.
"Nếu người này không đồng ý, ta làm sao bây giờ… nên hay không… giết hết…" Vương Siêu một mặt nói, trong lòng một mặt lại nổi lên ý nghĩ khác, sau đó bị chính ý tưởng này của mình làm cho hoảng sợ.
"Những người này chết, còn có thể nói là bắt cóc, nói sao cũng không phải do ta đánh chết. Nếu ta vì tiền mà đánh chết cảnh sát, sự tình kia sẽ hóa lớn ra… rất không đáng… vì tiền cố ý giết người… không thể được…"
"Nhưng…" Vương Siêu trong lòng đột nhiên lại xuất hiện một ý nghĩ khác: "Tào Nghị này, cũng có thể nói là cùng với bọn chúng đánh nhau mà chết, không quan hệ với ta… nhưng Tào Tinh Tinh thì làm sao bây giờ, cũng không thể ngay cả cô ta cũng thế…"
Vương Siêu ác niệm trong lòng trong lúc nhất thời thay nhau xuất hiện, nhưng như thế nào cũng không thể lựa chọn.
"Nếu ta không cho ngươi đem tiền đi, ngươi có phải là muốn giết ta?" Tào Nghị lúc này cũng chú ý tới cái cặp, một lời cắt ngang suy nghĩ của Vương Siêu.
"Có một chút ý tưởng này" Vương Siêu thành thật trả lời.
"Người thường khi tìm được lực lượng, sẽ xuất hiện ác niệm, bởi vì hắn muốn thay đổi. Cái này cũng có ý tứ bần cùng sinh đạo tặc trong đó, thật ra ác niệm đến từ sự áp bức trong cuộc sống, thực cũng không phải do lực lượng của bản thân. Ài! Ta năm đó cũng giống như vậy" Tào Nghị đột nhiên hít một hơi, phất phất tay, "Tiền ngươi lấy đi, thuận tiện đưa Tinh Tinh về nhà, đám người này lai lịch cũng không đơn giản, không thể bại lộ, chuyện tiếp theo cứ để ta xử lý sạch sẽ".
Vương Siêu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhắc tới cái cặp, nói với Tào Tinh Tinh: "Ba của bạn muốn xử lý hậu sự, chúng ta ra ngoài. Ta đưa bạn về nhà".
Tào Tinh Tinh nhìn Tào Nghị, thấy Tào Nghị gật gật đầu, mới cùng Vương Siêu một trước một sau đi xuống lầu.
Khi xuống cầu thang, Vương Siêu thấy tên Trần Vũ Dương kia cả người co rút nằm trên mặt đất, thất khổng chảy máu, bộ mặt dữ tợn, vội vàng bảo Tào Tinh Tinh nhắm mắt lại.
Tào Tinh Tinh phía sau, cũng nghe lời, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, để cho Vương Siêu lạp nắm tay dẫn ra ngoài.
Trên mặt đất ở chỗ khác còn có bốn người, cũng không có chết, đang nằm trên mặt đất rên rỉ, hiển nhiên thở cũng không đều.
"Tào Nghị thực độc, nếu không phải đã đánh nhau với nhiều người như vậy trước, ta cùng hắn đối chọi, cũng không biết hươu chết về tay ai. Chẳng qua hắn làm thế nào xử lý hậu sự" Vương Siêu trong lòng thầm nghĩ.
Dẫn Tào Tinh Tinh đi tới khu vực đông dân cư, ước chừng đã đi được bốn năm dặm đường, đột nhiên, một ánh lửa từ trong đêm tối xuất hiện. Vương Siêu quay đầu lại nhìn thì thấy khu dân cư kia đã bị thiêu đốt.
"Giết người lại phóng hỏa, thực độc! Cảnh sát này làm việc thật tốt!" Vương Siêu đối với Tào Nghị có chút bội phục.
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
Tào Tinh Tinh lúc đầu cũng khó hiểu, không biết vì cái gì mà cha mình lại động thủ với Vương Siêu, rõ ràng là đều tới cứu mình. Mà người bạn học trước giờ mình không để vào mắt, lại giống như thay đổi thành người khác.
Không nói năng gì, vừa mới xuất hiện đã ào ào vọt tới một quyền oanh kích tên tóc dài kia, một màn đó vẫn để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng.
Chẳng qua thấy cha mình bị Vương Siêu hung hăng thủ đao đâm gục, ngã xuống đất, Tào Tinh Tinh trong lòng gấp rút, vội vàng bay lên tung một cước, đá thẳng vào ót của Vương Siêu.
Một cước này đá cũng khá cao, rất tốt, hiển nhiên cũng đã được luyện tập không ít. Nhưng so với phụ thân của nàng Tào Nghị khi xuất ra, rõ ràng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa.
"Ồ!" Lổ tai vừa động, nghe thấy tiếng gió, Vương Siêu phản ứng theo bản năng, giống như bản thân bình thường trong huấn luyện tránh né bao cát dội ngược vậy, tay trái vung ra phía sau dầu, tựa như hầu tử bám cây, ngăn trở thế chân đá tới.
Sau đó nghiêng người xoay một bước, chuyển phương vị, chớp mắt đã cướp lấy vị trí bên trái thân thể Tào Tinh Tinh, thuận tay thủ đao lại đâm thẳng vào ngang eo.
Không thể không nói, tất cả đều là phản ứng theo bản năng, Vương Siêu đánh rất thuận tay.
"Dừng tay!" Tào Nghị đang ngồi ở dưới đất vừa vặn thấy một màn này, không khỏi gấp đến độ kêu to lên một tiếng, hai mắt trợn trắng lên, như muốn ngất đi. Hắn cùng với Trần Vũ Dương đánh nhau đã tiêu hao không ít thể lực, sau đó giải quyết bốn tên tùy tùng, lại cùng Vương Siêu đối luyện bị đâm một nhát vào xương sườn, đến bây giờ cấp hỏa công tâm, rốt cuộc chống đỡ không được, hít thở không đều.
Chẳng qua cũng nhờ một tiếng kêu to này, làm cho Vương Siêu khựng lại một chút, nơi tay chỉ vừa mới đụng vào eo của Tào Tinh Tinh, vội vàng thu kình, năm ngón tay tản ra, hóa đao thành trảo, sờ soạng một chút mới dừng được kình lực.
"Eo thật mềm!" Cảm giác được động vào một thân thể mềm mại thơm thoang thoảng, Vương Siêu lanh trí thu tay về.
Tào Tinh Tinh một cước bị "dọa!" Sợ hãi kêu một tiếng, thân thể mềm ra, thiếu chút nữa cũng giống như cha mà xụi lơ trên mặt đất.
Tục ngữ nói, nam đầu, nữ eo, đều là chỉ có thể nhìn, không thể sờ. Eo là nơi mẫn cảm, Tào Tinh Tinh chợt bị tập kích, khó tránh một chút thất thố.
"Hừ!" Vương Siêu hừ một hơi thật dài, cũng may mà mình nhanh chóng sực tỉnh.
Đả pháp của Bát quái môn, là tàn nhẫn nhất, đều ỷ vào thân pháp thoái công, hạ thấp người mà chiếm lấy vị trí bên sườn của người ta, nắm cơ hội mà ra tay tại những vị trí yếu nhất của con người như eo, xương sườn, như là lấy dao đâm vào.
Cho dù là một người thường không được rèn luyện, đâm vào ngang eo của một đai hán cao lớn, đại hán kia cũng chịu không nổi. Huống chi là Vương Siêu vốn đã trải qua huấn luyện, nếu không kịp thu tay, thì Tào Tinh Tinh không chết cũng tàn phế.
Đả pháp của Bát quái môn là đao pháp, chính là không chết cũng tàn phế, không có đường sống.
Bát quái chưởng của Vương Siêu là từ trong bể nước đánh bao cát, cửu tử nhất sinh mà ra, luyện cực kỳ thuần thục, cũng bởi vì cũng đã bầm dập không biết bao nhiêu lần, đã sớm bực bội, cho nên đánh ra rất tàn nhẫn.
"Ba, ba sao rồi, ba, ba không sao chứ!!!" Tào Tinh Tinh cũng rất nhanh tỉnh lại, thấy Tào Nghị nằm trên mặt đất, vội vàng chạy tới, thanh âm đã phát khóc lên rồi.
Vương Siêu vội vàng kiếm một chai bia chưa có vỡ, mở nắp đưa cho Tào Tinh Tinh, để cho Tào Nghị uống vào.
Quả nhiên, bia lạnh đã có tác dụng, Tào Nghị từ từ mở mắt ra, yết hầu rung động rồi đột nhiên hộc ra một ngụm đàm, ánh mắt cũng trở nên tỉnh táo hẳn lên.
"Tiểu tử giỏi lắm, ngươi giỏi lắm, giỏi lắm!" Tào Nghị sau khi tỉnh táo lại, đưa ngón cái lên, dùng ánh mắt nhìn trừng trừng vào Vương Siêu, cũng không biết là nảy sinh ý nghĩ ác độc hay là tán thưởng: "Ta cũng là lần đầu tiên bị đánh ngã. Giỏi lắm, giỏi lắm".
Vương Siêu cũng không rõ lắm ý tứ của Tào Nghị, chẳng qua hắn không muốn cùng Tào Nghị nói chuyện nhiều, chính là muốn đem tiền về nhà trước.
"Tào bá phụ, chuyện của chúng ta đã xong, lúc trước cũng đã nói rồi, số tiền này thuộc về ta, ngài không thể đổi ý, hơn nữa người ở bên trong đều là ngài đánh chết, chuyện cũng không liên quan đến ta. Nói vậy ta coi như cũng đã cứu Tinh Tinh, ta thấy ngài là cảnh sát, lại có chút xã hội đen, vô luận là về phương diện nào, cũng biêt đạo lý có ơn tất báo phải không?" Vương Siêu vì tiền, khẩu khí cũng khách khí hẳn lên.
"Nếu người này không đồng ý, ta làm sao bây giờ… nên hay không… giết hết…" Vương Siêu một mặt nói, trong lòng một mặt lại nổi lên ý nghĩ khác, sau đó bị chính ý tưởng này của mình làm cho hoảng sợ.
"Những người này chết, còn có thể nói là bắt cóc, nói sao cũng không phải do ta đánh chết. Nếu ta vì tiền mà đánh chết cảnh sát, sự tình kia sẽ hóa lớn ra… rất không đáng… vì tiền cố ý giết người… không thể được…"
"Nhưng…" Vương Siêu trong lòng đột nhiên lại xuất hiện một ý nghĩ khác: "Tào Nghị này, cũng có thể nói là cùng với bọn chúng đánh nhau mà chết, không quan hệ với ta… nhưng Tào Tinh Tinh thì làm sao bây giờ, cũng không thể ngay cả cô ta cũng thế…"
Vương Siêu ác niệm trong lòng trong lúc nhất thời thay nhau xuất hiện, nhưng như thế nào cũng không thể lựa chọn.
"Nếu ta không cho ngươi đem tiền đi, ngươi có phải là muốn giết ta?" Tào Nghị lúc này cũng chú ý tới cái cặp, một lời cắt ngang suy nghĩ của Vương Siêu.
"Có một chút ý tưởng này" Vương Siêu thành thật trả lời.
"Người thường khi tìm được lực lượng, sẽ xuất hiện ác niệm, bởi vì hắn muốn thay đổi. Cái này cũng có ý tứ bần cùng sinh đạo tặc trong đó, thật ra ác niệm đến từ sự áp bức trong cuộc sống, thực cũng không phải do lực lượng của bản thân. Ài! Ta năm đó cũng giống như vậy" Tào Nghị đột nhiên hít một hơi, phất phất tay, "Tiền ngươi lấy đi, thuận tiện đưa Tinh Tinh về nhà, đám người này lai lịch cũng không đơn giản, không thể bại lộ, chuyện tiếp theo cứ để ta xử lý sạch sẽ".
Vương Siêu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhắc tới cái cặp, nói với Tào Tinh Tinh: "Ba của bạn muốn xử lý hậu sự, chúng ta ra ngoài. Ta đưa bạn về nhà".
Tào Tinh Tinh nhìn Tào Nghị, thấy Tào Nghị gật gật đầu, mới cùng Vương Siêu một trước một sau đi xuống lầu.
Khi xuống cầu thang, Vương Siêu thấy tên Trần Vũ Dương kia cả người co rút nằm trên mặt đất, thất khổng chảy máu, bộ mặt dữ tợn, vội vàng bảo Tào Tinh Tinh nhắm mắt lại.
Tào Tinh Tinh phía sau, cũng nghe lời, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, để cho Vương Siêu lạp nắm tay dẫn ra ngoài.
Trên mặt đất ở chỗ khác còn có bốn người, cũng không có chết, đang nằm trên mặt đất rên rỉ, hiển nhiên thở cũng không đều.
"Tào Nghị thực độc, nếu không phải đã đánh nhau với nhiều người như vậy trước, ta cùng hắn đối chọi, cũng không biết hươu chết về tay ai. Chẳng qua hắn làm thế nào xử lý hậu sự" Vương Siêu trong lòng thầm nghĩ.
Dẫn Tào Tinh Tinh đi tới khu vực đông dân cư, ước chừng đã đi được bốn năm dặm đường, đột nhiên, một ánh lửa từ trong đêm tối xuất hiện. Vương Siêu quay đầu lại nhìn thì thấy khu dân cư kia đã bị thiêu đốt.
"Giết người lại phóng hỏa, thực độc! Cảnh sát này làm việc thật tốt!" Vương Siêu đối với Tào Nghị có chút bội phục.
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
Bình luận facebook