Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 357
“Hắc hắc, hắc hắc, các ngươi cứ chờ mà xem, không cần biết Hồng Môn các ngươi có bao nhiêu cao thủ, bảo vệ các ngươi chu đáo đến cỡ nào thì cũng chỉ có thể ngăn được hành động lần này của chúng ta, lần sau nhất định không thể ngăn cản được. Chúng là chỉ là một tiểu đội bé nhỏ trong tổ chức, chỉ là đội ngũ hạng hai. Lần tiếp theo nghênh đón các ngươi chính là tiểu đội Samsara chưa từng thất bại trong tổ chức! Các ngươi cứ chờ xem”.
Tựa hồ hiện trường đã tạo thành áp lực kinh khủng cho hắn, khuôn mặt tiểu đội trưởng bị Vương Siêu bắt này càng ngày càng vặn vẹo, càng ngày càng dữ tợn. Cùng với ngữ khí điên cuồng, tiếng nói bén nhọn như chim kêu khiến cho toàn thân Hạ Vũ nổi da gà, sắc mặt tái nhợt.
“Hừ! Một tiểu đội rồi lại thêm một tiểu đội nữa ám sát? Tổ chức của các ngươi khi chưa đạt được mục đích thì nhất định không chịu bỏ qua? Đừng vọng tưởng! Giọng điệu này của ngươi chỉ có thể uy hiếp được người khác, chứ đem ra uy hiếp ta thì chỉ làm trò cười! Nói cho ngươi biết, nếu không phải ta muốn biết về các mối quan hệ cũng như thành viên tiểu đội trong tổ chức GOD của các ngươi, thì ngươi đã sớm chết rồi, như thế nào vẫn còn sống cho đến bây giờ?” Vương Siêu nghe thấy tên tiểu đội trưởng của tổ chức GOD này điên cuồng cười to uy hiếp, thì khóe miệng nhếch lên, có vẻ không cho là đúng.
Đích xác, rõ ràng là nhóm người này không sợ chết, cũng không sợ dùng cực hình tra khảo… Mặc dù ám sát thất bại và bị chế trụ, nhưng vô luận là lời nói hay vẻ mặt cũng đều làm cho địch nhân cảm thấy bị uy hiếp. Cũng giống như quốc quân lúc bắt được tổ chức ngầm, mặc dù tạm thời thắng lợi, nhưng trước khi bị xử bắn tổ chức ngầm này lại hô to khẩu hiệu, kết quả là khiến cho quốc quân run như cầy sấy.
Bất quá đối với sự uy hiếp của tiểu đội trưởng này thì Vương Siêu lại không có chút cảm giác nào. Hắn và Đường Tử Trần cũng đã từng giết thành viên của tổ chức này, bây giờ chuyện này cũng giống như lúc đó. Trước mặt Đường môn nói về bắt cóc, ám sát và uy hiếp, thì chẳng khác nào giống như đứng trước mặt Khổng Tử mà làm thơ.
“Ngươi là ai?”
Quả nhiên, tiểu đội trưởng này nghe nói như vậy thì ngẩn người, nhưng chốc lát hắn đã khôi phục sự tĩnh táo, hai mắt gắt gao nhìn thẳng vào Vương Siêu.
“Ngươi hay là làm quỷ hồ đồ thì tốt hơn!” Ánh mắt Vương Siêu chợt lóe, đột nhiên xuất ra một ngón tay điểm vào vị trí trái tim của tiểu đội trưởng này.
Đây là vị trí hiểm yếu của trái tim. Chỉ cần điểm trúng thì động mạch chủ trong cơ thể sẽ bị thương tổn, trái tim lập tức sẽ suy kiệt mà chết.
Rất hiển nhiên, tiểu đội trưởng chuyên môn giết người này vừa nhìn Vương Siêu ra tay thì biết đối phương đã nổi lên sát tâm. Thân thể hắn lui về phía sau! Cũng lại sử dụng chiêu Đường lang thủ, cánh tay như thanh đao hung hăng bổ về phía cổ tay của Vương Siêu.
Một chiêu Đường Lang thủ này đánh ra, hiển nhiên là tiểu đội trưởng đã vận dụng hết toàn lực. Lui về lấy thế để đánh ra một kích, khiến cho lực lượng lại càng được tăng thêm.
Giống như cây gậy mãnh liệt đánh xuống mặt nước. Một kích này của hắn vừa đánh ra, không khí trước mặt giống như mặt nước bị rẽ ra, với mắt thường cũng có thể nhìn thấy khí lãng hình gợn sóng phát ra!
Chỉ với chiêu thức ấy, cho dù là quyền thuật đại sư nào nhìn vào cũng đều nghĩ rằng: “Người này đã luyện đến cảnh giới quyền và người hợp nhất.”
Chỉ tiếc, trong lúc lâm nguy hắn cho dù có bộc phát hết tiềm lực thì cũng như cũ không có bất cứ tác dụng gì. Bởi vì thực lực vẫn còn kém Vương Siêu rất xa, cho dù là tiểu vũ trụ bộc phát thì cũng chỉ có một con đường chết.
Vương Siêu cũng không dùng chiêu gì khác, chỉ dùng tốc độ cực nhanh của mình. Trước khi cánh tay của tiểu đội trưởng bổ tới cổ tay mình thì đã điểm vào trái tim của hắn!
Một điểm này, lập tức phát ra một cổ kình lực xuyền vào cơ thể. Sắc mặt tên tiểu đội trưởng tái nhợt, toàn thân giống như hệ thống tuần hoàn máu không làm việc, như một người gỗ ngả xuống đất chết luôn.
Đồng thời ngay lúc Vương Siêu điểm ngã tiểu đội trưởng, chân hắn hướng xuất đất chà xát, khì khì. Tấm thảm kiên cố như bị ngọn đao sắc bén xé rách, cuốn lấy năm người nằm trên mặt đất thành một khối.
Lần giết người này, xé rách tấm thảm để cuốn lấy bọn chúng, đối với Vương Siêu thì cũng chỉ đơn giản giống như ăn cơm và uống nước mà thôi.
Một ngày đáng thương!
Hạ Vũ mặc dù tung hoành trên thương trường, đã gặp qua không biết bao nhiêu nam nhân đủ mọi kiểu dáng, có khí chất hoặc không có khí chất, khí độ ung dung, cường tráng phách lực, âm tàn xảo trá, ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng toàn đao kiếm. Nhưng nàng chưa từng gặp qua người như Vương Siêu, bên ngoài hiền lành như thư sinh nhưng lại ẩn chứa lực lượng giết người hốt xác giống như người thường ăn cơm uống nước.
“Gọi người mang cái bao lớn này vứt ra ngoài.” Vương Siêu sau khi hoàn thành hết mọi việc thì vỗ vỗ tay, ngồi lên ghế sa ***. “Ngày mai ngươi với Trương Đồng không phải là đến hoàng thất nước Anh bàn chuyện làm ăn hay sao? Bây giờ ngươi có thể đi ngủ rồi, thế nào, ngươi không bị làm kinh động chứ.”
“Ngươi rất lợi hại!” Hạ Vũ hướng về phía Vương Siêu dựng một ngón tay cái len, cuống quít bội phục. “Giết người hốt xác mà cũng thong dong như vậy thì không phải là nhân vật bình thường có thể làm được. Ta có thể đoán ra, ngươi khẳng định là một người… lãnh đạo của một tổ chức lớn. Bất quá ngươi có giết người nhiều không? Năm người kia… trong đó có bốn người chỉ là ngất đi.”
“Đối đãi với bằng hữu phải như mùa xuân ấm áp, còn đối đãi với địch nhân phải tàn khốc lạnh lùng như mùa đông” Vương Siêu buông tay xuống, đùa giỡn nói ra một câu danh ngôn kinh điển.
“Hi hi!” Hạ Vũ che miệng cười, xua xua tay, “Ngươi cũng còn có tế bào hài hước à, giết người hốt xác cũng bị người nói thành văn chương. Lại có tế bào hài hước. ừ, ừ ừ, cường đại, hài hước, phong độ, tuổi còn trẻ, tựa hồ lại có thân phận cao quý. Khó trách Trương Đồng lại say mê ngươi như vậy, không chỉ có trái tim mà cả mạng sống cũng giao cho ngươi luôn”.
“Ta chỉ là nợ Trương Đồng một nhân tình rất lớn. Hơn nữa ta cũng đã có vợ.” Quay người nhìn chằm chằm ngón tay Hạ Vũ, sau đó lại nhìn thẳng, ánh mắt không kiêng nể gì, nhưng trong đó rõ ràng không hề có tình dục. Hạ Vũ là một phụ nữ lợi hại, hiển nhiên cảm giác được điều đó.
“Có một người chồng đặc biệt như ngươi, thật là thú vị”.
Nghe thấy Vương Siêu nói mình đã có vợ, trong lòng Hạ Vũ cơ hồ hét lên một chút, sự hứng thú ngày càng nhiều hơn.
“Đi ngủ đi” Vương Siêu nhìn hai mắt Hạ Vũ một chút, sau đó lại nhắm mắt định thần, hô hấp bình thản, chỉ chốc lát đã không còn tiếng động nào.
“Tốt lắm, ta cũng đi ngủ đây” Hạ Vũ nhìn thấy bộ dáng này của Vương Siêu, biết rằng nam tử trẻ tuổi này thật sự khác xa so với những nam nhân khác, cho nên cũng không dây dưa thêm. Đột nhiên nàng đứng dậy, xoa bóp người một chút rồi quay trở về phòng, khép hờ cánh cửa lại.
Một tiếng chuông vang lên, chỉ trong chốc lát liền có vài người xông lên lầu. Dẫn đầu chính là vị Yến sư huynh cao một mét chín kia. Nhìn tấm thảm được bọc lại thành một khối lớn trên mặt đất kia, hắn biến sắc nhưng cũng không nói bất cứ điều gì mà chỉ ngồi xuống mở ra xem. Sau khi nhìn thấy người trong đó thì sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng khó coi.
Rất hiển nhiên, vị Yến sư huynh này cũng là một người thông minh, vừa nhìn là đã biết có chuyện gì xảy ra.
Địch nhân ẩn núp tiến vào trang viên, bọn họ tự nhiên không hề biết một chút nào! Hơn nữa còn chờ cho đối phương thu thập xong rồi gọi mình đến dọn dẹp. Đối với công việc bảo tiêu của mình mà nói thì đây đúng là sỉ nhục lớn nhất trong thiên hạ!
Nhóm người Hồng môn lúc này cũng đã biết rõ chuyện gì vừa xảy ra. Sau khi xem qua những người ở trong tấm thảm thì ngẩng đầu lên nhìn Vương Siêu đang ngồi hô hấp trên ghế sa ***, trên mặt không hẹn mà cùng xuất hiện vẻ khiếp sợ.
Bây giờ đã là giữa trưa, bọn họ biết Nam Tử giao đấu với Vương Siêu không chiếm được tiện nghi cho nên mới tức giận đi ra ngoài. Vốn họ định đến thương lượng một chút để Vương Siêu nói với nàng vài lời tốt đẹp. Nhưng bây giờ ….có cho bọn hắn mỗi người hai lá gan thì cũng không dám.
Chần chờ một hồi lâu, vị Yến sư huynh này nháy mắt ra hiệu cho mấy người chung quanh, mấy người này lập tức cùng tiến đến vác cái tấm thảm, yên lặng mang ra ngoài. “Sư huynh, lần này Trương Đồng mời ai vậy? Cư nhiên lại mạnh mẽ như vậy? Hắn cướp chén cơm của chúng ta, có nên thông báo một chút cho tổng hội Hồng môn hay không?”
Một người trẻ tuổi nói với Yến sư huynh.
Sắc mặt Yến sư huynh âm trầm: “ Trước tiên mang năm tên này vứt xuống sông Senna, chuyện vừa mới xảy ra các ngươi không được truyền ra ngoài, nếu không thì mặt mũi chúng ta không biết để đâu.”
Ngay lúc mấy người này đến sông Senna, đang cột một hòn đá vào định vứt năm người này xuống sông thì đột nhiên một thanh âm ở sau lưng vang lên.
“Không nghĩ ra, Pháp quốc Hồng môn lại còn có một cao thủ như vậy? Tiểu đội bò cạp vừa mới tiến vào, chỉ chưa đến một phút đã bị tiêu diệt toàn bộ. Hắc hắc hắc hắc, thật sự là nghĩ không ra, xem ra ta phải nhờ ông chủ phái tiểu đội Samsara rat ay rồi.”
Yến sư huynh vội xoay người lại, nhưng chỉ nhìn thấy quanh bờ sông toàn là cây, thanh âm phát ra từ một chỗ trong đó.
“Ai!”
Yến sư huynh thủ tay trước ngực, lỗ tay thì dựng đứng lên giống như tay thỏ, dùng Mai Hoa quyền để phòng ngự.
“Không là ai cả. Bất quá Hồng Môn Pháp các ngươi nếu giết người của chúng ta, thì cũng phải trả giá. Các ngươi hôm nay một người… cũng đừng mong chạy thoát”.
Trong lúc nói chuyện, từ trong rừng cây đi ra một bóng đen. Bóng đen này mặc bộ quần áo màu đen giống như quần áo của tiểu đội Hạt Tử, chỉ là thân hình cao lớn hơn, tóc vàng, hai mắt màu lam, da tay vô cùng trắng, lông trên người rất dài, mũi cao thẳng, mang hình dáng điển hình của người Úc.
Đó là một người Úc.
“Thì ra là một người… đầy lông”.
Yến sư huynh thấy rõ diện mạo của người này thì trong lòng buông thả một chút. Bọn họ ở nước ngoài, hàng năm quan hệ với rất nhiều loại người. Hai mắt chỉ cần liếc một cái là có thể nhận ra đâu là người Mĩ, đâu là người Pháp, người Anh, về phần người Úc thì lại càng nhận ra tốt nhất.
Một người đầy lông, công phu đánh nhau cho dù tốt, nhưng cũng không được bao nhiêu. Đại đa số bọn họ đều nghĩ vậy.
“Người Trung Quốc các ngươi, võ thuật đích thật rất giỏi. Bất quá không phải chỉ mình Trung Quốc là có võ. Cũng giống như thuốc nổ, người Trung Quốc các ngươi phát minh, nhưng nếu để cho người khác học được kỹ thuật của mình, thì quay lại lấy đầu của ngươi cũng là chuyện thường tình. Không thủ đạo của người Trung Quốc các ngươi, ở trên thế giới rất nổi tiếng và phổ biến, cũng là môn võ thuật mạnh nhất của các người, dùng lực của kẻ địch để phản lại kẻ địch. Ồ, nhưng trên thế giới này… không có chuyện gì là hoàn hảo cả!”
Người Úc này tựa hồ cảm giác được sự khinh miệt của đám người Yến sư huynh, hắn mở hai tay ra, từ tốn nói chuyện. Mà trong lúc nói chuyện thì thân thể của hắn cũng tiến đến, trong không khí phát ra từng trận thanh âm vù vù, cuồn cuộn không ngừng.
Không phải cái loại xương cốt bạo vang kêu rắc rắc, mà là tiếng ù ù phối hợp với nội tạng, khí quan bên trong cuồn cuộn không ngừng. Có vẻ trầm muộn nhưng rất có ý vị.
“Ta đánh nhau, mặc dù còn kém với song long của Mĩ, nhưng chuyện thu thập các ngươi lại không tốn tí khí lực nào” Trong lúc nói chuyện, người, người Úc này đột nhiên ra tay!
Hắn ra tay hết sức mạnh mẽ. Bộ pháp đơn giản mà có lực! Tựa như một con ngựa hung hăng phi nước đại trên đường núi vô cùng nhanh!
“Kỵ Mã Đăng Sơn” trong Thiếu Lâm quyền pháp!
Băng! Nắm tay hắn như phá vỡ không khó, mang theo kình phong thật lớn khiên cho Yến sư huynh thiếu chút nữa hít thở không thông! Vừa rồi đối phương ra tay Yến sư huynh mới biết thật sự rất lợi hại, chỉ có thể né về phía bên trái, đồng thời dùng chiêu “Tham Mã Thủ” để phản công, cánh tay đam thẳng, giống như thế bắn súng.
Nào ngờ người Úc dường như biết Yến sư huynh sẽ xuất ra chiêu này, hắn thu quyền lại, hai cánh tay co lại giống như cánh chim đại bàng. Hắn lúc này giống như người chim. dùng sức làm cho cả người bay vụt vào rừng cây!
Lần này thu thân thể lại, chính là chiêu diều hâu về rừng trong Hình ý quyền. Kình lực ngưng tụ áp sức, thân pháp nhanh nhẹn, tàn nhẫn! Giống như một con chim bay về rừng.
Xích!
Một quyền của Yến sư huynh đâm vào khoảng không, hắn chỉ thấy hoa mắt. Sau đó lại nhìn thấy đối phương từ trước ngực của mình chui ra, chỉ bằng một quyền đơn giản đã đánh lên trán mình.
“Các ngươi mau chạy đi…”
Yết hầu hắn vừa phun ra mấy chữ này thì đầu đã trúng một quyền, bay thẳng lên trời cao rồi rơi xuống đất. Hai mắt vẫn còn mở trừng trừng, hắn đã bị đánh chết.
Bất quá mấy người tuổi trẻ còn lại hiển nhiên không chạy trốn, bọn họ vẫn có dũng khí. Đột nhiên trong lúc đó người Úc này lại liên tục phát động tấn công.
Nhưng bởi vì thân pháp của người Úc này thật sự quá nhanh, không thể né tránh. Hắn như một con ác điểu, hung hăng bay tới bay lui trong rừng cây.
Cùng lúc đó, hắn phát huy tối đa mười thành công lực, ra tay độc ác, mỗi một chiêu đều lấy đi một mạng người. Bang bang, chỉ trong phút chốc toàn bộ những người này đều bị đánh bay ra ngoài. Có người bị đánh vào cổ, có người bị đánh vào huyệt Thái Dương, có người bị đánh trúng gáy. Tất cả đều là vị trí yếu hại!
Sau khi giết chết mấy người này, người Úc trẻ tuổi kia cũng không thèm nhìn tới, mà lại vác cái bọc chứa tiểu đội hạt tử lên vai. Cư nhiên không có chút gắng sức nào chạy thẳng vào rừng cây âm u, chỉ lát sau đã không còn thấy bóng dáng.
“Phải về báo cáo lại với ông chủ, nếu không ông chủ mà nổi giận về việc Sibiri chúng ta huấn luyện người vô dụng, nhất định tất cả sẽ chết hết.”
Loáng thoáng truyền đến tiếng nói của người Úc này.
“Hử? Tên họ Yến kia đi ra ngoài từ ngày hôm qua, như thế nào mà đến hôm nay vẫn chưa trở về?” Sáng sớm, sau khiTrương Đồng, Hạ Vũ rời giường rửa mặt thay y phục xong. Lúc lên xe chuẩn bị đi bàn chuyện làm ăn thì đột nhiên phát hiện mấy người bảo tiêu Hồng môn biến mất mới nghi hoặc hỏi.
“Có lẽ ngày hôm qua bọn hắn cảm thấy không còn mặt mũi nào, cho nên đã bỏ đi.” Hạ Vũ tùy ý nói.
“Cho dù đi, cũng phải nói một tiếng chứ” Trương Đồng nhíu nhíu mày, “Chờ ta trở lại, sẽ đến Hồng môn bên kia một tiếng để hỏi cho ra lẽ. Trước tiên tới Malaysia đã, ta có quan hệ rất tốt với bên đó, nếu thất ước thì không hay lắm” Vương Siêu vẫn như trước ngồi bên cạnh Trương Đồng, nhắm mắt dưỡng thần.
Xe chạy rất lâu mới đên một vùng ngoại ô, nơi này giống như một thảo nguyên lớn. Bên ngoài được bao bọc bởi những hàng rào cao lớn chạy dài. Rất nhiều nhân viên đi tuần tra bên ngoài hàng rào. Bên trong thảon nguyên xanh tươi có một người đang phi ngựa, con ngựa này vô cùng đẹp, lông trắng tinh, vừa nhìn thì cũng biết chính là loại ngựa quý.
Vương Siêu thật ra cũng biết, Pháp và Anh là hai quốc gia mà giới quý tộc từ xưa đến nay rất thích cưỡi ngựa. So với cưỡi ngựa bắn cung, săn bắn của quý tộc Trung Quốc thời xưa thì cũng có chút tương tự.
Một con ngựa quý, thường thì so với xe quý còn nhiều tiền hơn.
Trương Đồng đưa ra giấy mời, cùng với Vương Siêu đi vào một trại ngựa khổng lồ. Vừa mới đến thảo nguyên rộng lớn này, Vương Siêu đã gặp một người phụ nữ tóc vàng nước ngoài đang cưỡi trên một con ngựa, hai chân đang đạp đạp vào con ngựa trắng, chạy đến đây vô cùng nhanh.
Người phụ nữ nước ngoài này ngồi trên lưng ngựa cũng không kéo dây cương. Nàng cầm trong tay là một thanh trường cung của nước Anh, vừa chạy vừa bắn cung! Biểu hiện kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung vô cùng điêu luyện.
Bất quá Vương Siêu cảm thấy không thích hợp.
Người phụ nữ nước ngoài này cứ phi nước đại, cứ theo hướng quen thuộc mà chạy, hơn nữa lắp cung bắn tên, cũng là hướng vào nhóm người Vương Siêu.
Vương Siêu lập tức bước ra khoảng mười lăm mét, vừa lúc chặn ngay phía trước con ngựa. Đối mặt với sức mạnh của con ngựa này, Vương Siêu không chút động dung, hắn chỉ vươn một chưởng, đè đầu con ngựa xuống!
Hí!
Con ngựa này bị người ta cản đường, nó hí lên một tiếng thật lớn. Hai chân trước mãnh liệt chồm lên rồi dậm xuống.
Vương Siêu tùy ý né tránh hai chân của nó rồi chui vào dưới thân ngựa, hắn dùng một chiêu “Vương Đồ Bối Trư” nhẹ nhàng nhấc bổng cả con ngựa lên, tùy ý ném bay ra phía xa, giống như đơn giản ném một hòn đá.
Á! Người phụ nữ nước ngoài này cả người lẫn ngựa đều bị Vương Siêu nhấc bổng lên rồi trực tiếp ném ra phía xa. Nàng tựa hồ chưa từng nhìn thấy cảnh như vậy, liền phát ra tiếng kêu sợ hãi, to đến nỗi có thể phá thủng màng nhĩ của người khác!
Mắt thấy sắp rớt xuống thì đột nhiên nàng phát hiện con ngựa nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Thì ra, ngựa vừa mới rơi xuống đất thì đã bị người trẻ tuổi từ bên ngoài mới vào nhẹ nhàng bắt lấy.
Tựa hồ hiện trường đã tạo thành áp lực kinh khủng cho hắn, khuôn mặt tiểu đội trưởng bị Vương Siêu bắt này càng ngày càng vặn vẹo, càng ngày càng dữ tợn. Cùng với ngữ khí điên cuồng, tiếng nói bén nhọn như chim kêu khiến cho toàn thân Hạ Vũ nổi da gà, sắc mặt tái nhợt.
“Hừ! Một tiểu đội rồi lại thêm một tiểu đội nữa ám sát? Tổ chức của các ngươi khi chưa đạt được mục đích thì nhất định không chịu bỏ qua? Đừng vọng tưởng! Giọng điệu này của ngươi chỉ có thể uy hiếp được người khác, chứ đem ra uy hiếp ta thì chỉ làm trò cười! Nói cho ngươi biết, nếu không phải ta muốn biết về các mối quan hệ cũng như thành viên tiểu đội trong tổ chức GOD của các ngươi, thì ngươi đã sớm chết rồi, như thế nào vẫn còn sống cho đến bây giờ?” Vương Siêu nghe thấy tên tiểu đội trưởng của tổ chức GOD này điên cuồng cười to uy hiếp, thì khóe miệng nhếch lên, có vẻ không cho là đúng.
Đích xác, rõ ràng là nhóm người này không sợ chết, cũng không sợ dùng cực hình tra khảo… Mặc dù ám sát thất bại và bị chế trụ, nhưng vô luận là lời nói hay vẻ mặt cũng đều làm cho địch nhân cảm thấy bị uy hiếp. Cũng giống như quốc quân lúc bắt được tổ chức ngầm, mặc dù tạm thời thắng lợi, nhưng trước khi bị xử bắn tổ chức ngầm này lại hô to khẩu hiệu, kết quả là khiến cho quốc quân run như cầy sấy.
Bất quá đối với sự uy hiếp của tiểu đội trưởng này thì Vương Siêu lại không có chút cảm giác nào. Hắn và Đường Tử Trần cũng đã từng giết thành viên của tổ chức này, bây giờ chuyện này cũng giống như lúc đó. Trước mặt Đường môn nói về bắt cóc, ám sát và uy hiếp, thì chẳng khác nào giống như đứng trước mặt Khổng Tử mà làm thơ.
“Ngươi là ai?”
Quả nhiên, tiểu đội trưởng này nghe nói như vậy thì ngẩn người, nhưng chốc lát hắn đã khôi phục sự tĩnh táo, hai mắt gắt gao nhìn thẳng vào Vương Siêu.
“Ngươi hay là làm quỷ hồ đồ thì tốt hơn!” Ánh mắt Vương Siêu chợt lóe, đột nhiên xuất ra một ngón tay điểm vào vị trí trái tim của tiểu đội trưởng này.
Đây là vị trí hiểm yếu của trái tim. Chỉ cần điểm trúng thì động mạch chủ trong cơ thể sẽ bị thương tổn, trái tim lập tức sẽ suy kiệt mà chết.
Rất hiển nhiên, tiểu đội trưởng chuyên môn giết người này vừa nhìn Vương Siêu ra tay thì biết đối phương đã nổi lên sát tâm. Thân thể hắn lui về phía sau! Cũng lại sử dụng chiêu Đường lang thủ, cánh tay như thanh đao hung hăng bổ về phía cổ tay của Vương Siêu.
Một chiêu Đường Lang thủ này đánh ra, hiển nhiên là tiểu đội trưởng đã vận dụng hết toàn lực. Lui về lấy thế để đánh ra một kích, khiến cho lực lượng lại càng được tăng thêm.
Giống như cây gậy mãnh liệt đánh xuống mặt nước. Một kích này của hắn vừa đánh ra, không khí trước mặt giống như mặt nước bị rẽ ra, với mắt thường cũng có thể nhìn thấy khí lãng hình gợn sóng phát ra!
Chỉ với chiêu thức ấy, cho dù là quyền thuật đại sư nào nhìn vào cũng đều nghĩ rằng: “Người này đã luyện đến cảnh giới quyền và người hợp nhất.”
Chỉ tiếc, trong lúc lâm nguy hắn cho dù có bộc phát hết tiềm lực thì cũng như cũ không có bất cứ tác dụng gì. Bởi vì thực lực vẫn còn kém Vương Siêu rất xa, cho dù là tiểu vũ trụ bộc phát thì cũng chỉ có một con đường chết.
Vương Siêu cũng không dùng chiêu gì khác, chỉ dùng tốc độ cực nhanh của mình. Trước khi cánh tay của tiểu đội trưởng bổ tới cổ tay mình thì đã điểm vào trái tim của hắn!
Một điểm này, lập tức phát ra một cổ kình lực xuyền vào cơ thể. Sắc mặt tên tiểu đội trưởng tái nhợt, toàn thân giống như hệ thống tuần hoàn máu không làm việc, như một người gỗ ngả xuống đất chết luôn.
Đồng thời ngay lúc Vương Siêu điểm ngã tiểu đội trưởng, chân hắn hướng xuất đất chà xát, khì khì. Tấm thảm kiên cố như bị ngọn đao sắc bén xé rách, cuốn lấy năm người nằm trên mặt đất thành một khối.
Lần giết người này, xé rách tấm thảm để cuốn lấy bọn chúng, đối với Vương Siêu thì cũng chỉ đơn giản giống như ăn cơm và uống nước mà thôi.
Một ngày đáng thương!
Hạ Vũ mặc dù tung hoành trên thương trường, đã gặp qua không biết bao nhiêu nam nhân đủ mọi kiểu dáng, có khí chất hoặc không có khí chất, khí độ ung dung, cường tráng phách lực, âm tàn xảo trá, ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng toàn đao kiếm. Nhưng nàng chưa từng gặp qua người như Vương Siêu, bên ngoài hiền lành như thư sinh nhưng lại ẩn chứa lực lượng giết người hốt xác giống như người thường ăn cơm uống nước.
“Gọi người mang cái bao lớn này vứt ra ngoài.” Vương Siêu sau khi hoàn thành hết mọi việc thì vỗ vỗ tay, ngồi lên ghế sa ***. “Ngày mai ngươi với Trương Đồng không phải là đến hoàng thất nước Anh bàn chuyện làm ăn hay sao? Bây giờ ngươi có thể đi ngủ rồi, thế nào, ngươi không bị làm kinh động chứ.”
“Ngươi rất lợi hại!” Hạ Vũ hướng về phía Vương Siêu dựng một ngón tay cái len, cuống quít bội phục. “Giết người hốt xác mà cũng thong dong như vậy thì không phải là nhân vật bình thường có thể làm được. Ta có thể đoán ra, ngươi khẳng định là một người… lãnh đạo của một tổ chức lớn. Bất quá ngươi có giết người nhiều không? Năm người kia… trong đó có bốn người chỉ là ngất đi.”
“Đối đãi với bằng hữu phải như mùa xuân ấm áp, còn đối đãi với địch nhân phải tàn khốc lạnh lùng như mùa đông” Vương Siêu buông tay xuống, đùa giỡn nói ra một câu danh ngôn kinh điển.
“Hi hi!” Hạ Vũ che miệng cười, xua xua tay, “Ngươi cũng còn có tế bào hài hước à, giết người hốt xác cũng bị người nói thành văn chương. Lại có tế bào hài hước. ừ, ừ ừ, cường đại, hài hước, phong độ, tuổi còn trẻ, tựa hồ lại có thân phận cao quý. Khó trách Trương Đồng lại say mê ngươi như vậy, không chỉ có trái tim mà cả mạng sống cũng giao cho ngươi luôn”.
“Ta chỉ là nợ Trương Đồng một nhân tình rất lớn. Hơn nữa ta cũng đã có vợ.” Quay người nhìn chằm chằm ngón tay Hạ Vũ, sau đó lại nhìn thẳng, ánh mắt không kiêng nể gì, nhưng trong đó rõ ràng không hề có tình dục. Hạ Vũ là một phụ nữ lợi hại, hiển nhiên cảm giác được điều đó.
“Có một người chồng đặc biệt như ngươi, thật là thú vị”.
Nghe thấy Vương Siêu nói mình đã có vợ, trong lòng Hạ Vũ cơ hồ hét lên một chút, sự hứng thú ngày càng nhiều hơn.
“Đi ngủ đi” Vương Siêu nhìn hai mắt Hạ Vũ một chút, sau đó lại nhắm mắt định thần, hô hấp bình thản, chỉ chốc lát đã không còn tiếng động nào.
“Tốt lắm, ta cũng đi ngủ đây” Hạ Vũ nhìn thấy bộ dáng này của Vương Siêu, biết rằng nam tử trẻ tuổi này thật sự khác xa so với những nam nhân khác, cho nên cũng không dây dưa thêm. Đột nhiên nàng đứng dậy, xoa bóp người một chút rồi quay trở về phòng, khép hờ cánh cửa lại.
Một tiếng chuông vang lên, chỉ trong chốc lát liền có vài người xông lên lầu. Dẫn đầu chính là vị Yến sư huynh cao một mét chín kia. Nhìn tấm thảm được bọc lại thành một khối lớn trên mặt đất kia, hắn biến sắc nhưng cũng không nói bất cứ điều gì mà chỉ ngồi xuống mở ra xem. Sau khi nhìn thấy người trong đó thì sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng khó coi.
Rất hiển nhiên, vị Yến sư huynh này cũng là một người thông minh, vừa nhìn là đã biết có chuyện gì xảy ra.
Địch nhân ẩn núp tiến vào trang viên, bọn họ tự nhiên không hề biết một chút nào! Hơn nữa còn chờ cho đối phương thu thập xong rồi gọi mình đến dọn dẹp. Đối với công việc bảo tiêu của mình mà nói thì đây đúng là sỉ nhục lớn nhất trong thiên hạ!
Nhóm người Hồng môn lúc này cũng đã biết rõ chuyện gì vừa xảy ra. Sau khi xem qua những người ở trong tấm thảm thì ngẩng đầu lên nhìn Vương Siêu đang ngồi hô hấp trên ghế sa ***, trên mặt không hẹn mà cùng xuất hiện vẻ khiếp sợ.
Bây giờ đã là giữa trưa, bọn họ biết Nam Tử giao đấu với Vương Siêu không chiếm được tiện nghi cho nên mới tức giận đi ra ngoài. Vốn họ định đến thương lượng một chút để Vương Siêu nói với nàng vài lời tốt đẹp. Nhưng bây giờ ….có cho bọn hắn mỗi người hai lá gan thì cũng không dám.
Chần chờ một hồi lâu, vị Yến sư huynh này nháy mắt ra hiệu cho mấy người chung quanh, mấy người này lập tức cùng tiến đến vác cái tấm thảm, yên lặng mang ra ngoài. “Sư huynh, lần này Trương Đồng mời ai vậy? Cư nhiên lại mạnh mẽ như vậy? Hắn cướp chén cơm của chúng ta, có nên thông báo một chút cho tổng hội Hồng môn hay không?”
Một người trẻ tuổi nói với Yến sư huynh.
Sắc mặt Yến sư huynh âm trầm: “ Trước tiên mang năm tên này vứt xuống sông Senna, chuyện vừa mới xảy ra các ngươi không được truyền ra ngoài, nếu không thì mặt mũi chúng ta không biết để đâu.”
Ngay lúc mấy người này đến sông Senna, đang cột một hòn đá vào định vứt năm người này xuống sông thì đột nhiên một thanh âm ở sau lưng vang lên.
“Không nghĩ ra, Pháp quốc Hồng môn lại còn có một cao thủ như vậy? Tiểu đội bò cạp vừa mới tiến vào, chỉ chưa đến một phút đã bị tiêu diệt toàn bộ. Hắc hắc hắc hắc, thật sự là nghĩ không ra, xem ra ta phải nhờ ông chủ phái tiểu đội Samsara rat ay rồi.”
Yến sư huynh vội xoay người lại, nhưng chỉ nhìn thấy quanh bờ sông toàn là cây, thanh âm phát ra từ một chỗ trong đó.
“Ai!”
Yến sư huynh thủ tay trước ngực, lỗ tay thì dựng đứng lên giống như tay thỏ, dùng Mai Hoa quyền để phòng ngự.
“Không là ai cả. Bất quá Hồng Môn Pháp các ngươi nếu giết người của chúng ta, thì cũng phải trả giá. Các ngươi hôm nay một người… cũng đừng mong chạy thoát”.
Trong lúc nói chuyện, từ trong rừng cây đi ra một bóng đen. Bóng đen này mặc bộ quần áo màu đen giống như quần áo của tiểu đội Hạt Tử, chỉ là thân hình cao lớn hơn, tóc vàng, hai mắt màu lam, da tay vô cùng trắng, lông trên người rất dài, mũi cao thẳng, mang hình dáng điển hình của người Úc.
Đó là một người Úc.
“Thì ra là một người… đầy lông”.
Yến sư huynh thấy rõ diện mạo của người này thì trong lòng buông thả một chút. Bọn họ ở nước ngoài, hàng năm quan hệ với rất nhiều loại người. Hai mắt chỉ cần liếc một cái là có thể nhận ra đâu là người Mĩ, đâu là người Pháp, người Anh, về phần người Úc thì lại càng nhận ra tốt nhất.
Một người đầy lông, công phu đánh nhau cho dù tốt, nhưng cũng không được bao nhiêu. Đại đa số bọn họ đều nghĩ vậy.
“Người Trung Quốc các ngươi, võ thuật đích thật rất giỏi. Bất quá không phải chỉ mình Trung Quốc là có võ. Cũng giống như thuốc nổ, người Trung Quốc các ngươi phát minh, nhưng nếu để cho người khác học được kỹ thuật của mình, thì quay lại lấy đầu của ngươi cũng là chuyện thường tình. Không thủ đạo của người Trung Quốc các ngươi, ở trên thế giới rất nổi tiếng và phổ biến, cũng là môn võ thuật mạnh nhất của các người, dùng lực của kẻ địch để phản lại kẻ địch. Ồ, nhưng trên thế giới này… không có chuyện gì là hoàn hảo cả!”
Người Úc này tựa hồ cảm giác được sự khinh miệt của đám người Yến sư huynh, hắn mở hai tay ra, từ tốn nói chuyện. Mà trong lúc nói chuyện thì thân thể của hắn cũng tiến đến, trong không khí phát ra từng trận thanh âm vù vù, cuồn cuộn không ngừng.
Không phải cái loại xương cốt bạo vang kêu rắc rắc, mà là tiếng ù ù phối hợp với nội tạng, khí quan bên trong cuồn cuộn không ngừng. Có vẻ trầm muộn nhưng rất có ý vị.
“Ta đánh nhau, mặc dù còn kém với song long của Mĩ, nhưng chuyện thu thập các ngươi lại không tốn tí khí lực nào” Trong lúc nói chuyện, người, người Úc này đột nhiên ra tay!
Hắn ra tay hết sức mạnh mẽ. Bộ pháp đơn giản mà có lực! Tựa như một con ngựa hung hăng phi nước đại trên đường núi vô cùng nhanh!
“Kỵ Mã Đăng Sơn” trong Thiếu Lâm quyền pháp!
Băng! Nắm tay hắn như phá vỡ không khó, mang theo kình phong thật lớn khiên cho Yến sư huynh thiếu chút nữa hít thở không thông! Vừa rồi đối phương ra tay Yến sư huynh mới biết thật sự rất lợi hại, chỉ có thể né về phía bên trái, đồng thời dùng chiêu “Tham Mã Thủ” để phản công, cánh tay đam thẳng, giống như thế bắn súng.
Nào ngờ người Úc dường như biết Yến sư huynh sẽ xuất ra chiêu này, hắn thu quyền lại, hai cánh tay co lại giống như cánh chim đại bàng. Hắn lúc này giống như người chim. dùng sức làm cho cả người bay vụt vào rừng cây!
Lần này thu thân thể lại, chính là chiêu diều hâu về rừng trong Hình ý quyền. Kình lực ngưng tụ áp sức, thân pháp nhanh nhẹn, tàn nhẫn! Giống như một con chim bay về rừng.
Xích!
Một quyền của Yến sư huynh đâm vào khoảng không, hắn chỉ thấy hoa mắt. Sau đó lại nhìn thấy đối phương từ trước ngực của mình chui ra, chỉ bằng một quyền đơn giản đã đánh lên trán mình.
“Các ngươi mau chạy đi…”
Yết hầu hắn vừa phun ra mấy chữ này thì đầu đã trúng một quyền, bay thẳng lên trời cao rồi rơi xuống đất. Hai mắt vẫn còn mở trừng trừng, hắn đã bị đánh chết.
Bất quá mấy người tuổi trẻ còn lại hiển nhiên không chạy trốn, bọn họ vẫn có dũng khí. Đột nhiên trong lúc đó người Úc này lại liên tục phát động tấn công.
Nhưng bởi vì thân pháp của người Úc này thật sự quá nhanh, không thể né tránh. Hắn như một con ác điểu, hung hăng bay tới bay lui trong rừng cây.
Cùng lúc đó, hắn phát huy tối đa mười thành công lực, ra tay độc ác, mỗi một chiêu đều lấy đi một mạng người. Bang bang, chỉ trong phút chốc toàn bộ những người này đều bị đánh bay ra ngoài. Có người bị đánh vào cổ, có người bị đánh vào huyệt Thái Dương, có người bị đánh trúng gáy. Tất cả đều là vị trí yếu hại!
Sau khi giết chết mấy người này, người Úc trẻ tuổi kia cũng không thèm nhìn tới, mà lại vác cái bọc chứa tiểu đội hạt tử lên vai. Cư nhiên không có chút gắng sức nào chạy thẳng vào rừng cây âm u, chỉ lát sau đã không còn thấy bóng dáng.
“Phải về báo cáo lại với ông chủ, nếu không ông chủ mà nổi giận về việc Sibiri chúng ta huấn luyện người vô dụng, nhất định tất cả sẽ chết hết.”
Loáng thoáng truyền đến tiếng nói của người Úc này.
“Hử? Tên họ Yến kia đi ra ngoài từ ngày hôm qua, như thế nào mà đến hôm nay vẫn chưa trở về?” Sáng sớm, sau khiTrương Đồng, Hạ Vũ rời giường rửa mặt thay y phục xong. Lúc lên xe chuẩn bị đi bàn chuyện làm ăn thì đột nhiên phát hiện mấy người bảo tiêu Hồng môn biến mất mới nghi hoặc hỏi.
“Có lẽ ngày hôm qua bọn hắn cảm thấy không còn mặt mũi nào, cho nên đã bỏ đi.” Hạ Vũ tùy ý nói.
“Cho dù đi, cũng phải nói một tiếng chứ” Trương Đồng nhíu nhíu mày, “Chờ ta trở lại, sẽ đến Hồng môn bên kia một tiếng để hỏi cho ra lẽ. Trước tiên tới Malaysia đã, ta có quan hệ rất tốt với bên đó, nếu thất ước thì không hay lắm” Vương Siêu vẫn như trước ngồi bên cạnh Trương Đồng, nhắm mắt dưỡng thần.
Xe chạy rất lâu mới đên một vùng ngoại ô, nơi này giống như một thảo nguyên lớn. Bên ngoài được bao bọc bởi những hàng rào cao lớn chạy dài. Rất nhiều nhân viên đi tuần tra bên ngoài hàng rào. Bên trong thảon nguyên xanh tươi có một người đang phi ngựa, con ngựa này vô cùng đẹp, lông trắng tinh, vừa nhìn thì cũng biết chính là loại ngựa quý.
Vương Siêu thật ra cũng biết, Pháp và Anh là hai quốc gia mà giới quý tộc từ xưa đến nay rất thích cưỡi ngựa. So với cưỡi ngựa bắn cung, săn bắn của quý tộc Trung Quốc thời xưa thì cũng có chút tương tự.
Một con ngựa quý, thường thì so với xe quý còn nhiều tiền hơn.
Trương Đồng đưa ra giấy mời, cùng với Vương Siêu đi vào một trại ngựa khổng lồ. Vừa mới đến thảo nguyên rộng lớn này, Vương Siêu đã gặp một người phụ nữ tóc vàng nước ngoài đang cưỡi trên một con ngựa, hai chân đang đạp đạp vào con ngựa trắng, chạy đến đây vô cùng nhanh.
Người phụ nữ nước ngoài này ngồi trên lưng ngựa cũng không kéo dây cương. Nàng cầm trong tay là một thanh trường cung của nước Anh, vừa chạy vừa bắn cung! Biểu hiện kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung vô cùng điêu luyện.
Bất quá Vương Siêu cảm thấy không thích hợp.
Người phụ nữ nước ngoài này cứ phi nước đại, cứ theo hướng quen thuộc mà chạy, hơn nữa lắp cung bắn tên, cũng là hướng vào nhóm người Vương Siêu.
Vương Siêu lập tức bước ra khoảng mười lăm mét, vừa lúc chặn ngay phía trước con ngựa. Đối mặt với sức mạnh của con ngựa này, Vương Siêu không chút động dung, hắn chỉ vươn một chưởng, đè đầu con ngựa xuống!
Hí!
Con ngựa này bị người ta cản đường, nó hí lên một tiếng thật lớn. Hai chân trước mãnh liệt chồm lên rồi dậm xuống.
Vương Siêu tùy ý né tránh hai chân của nó rồi chui vào dưới thân ngựa, hắn dùng một chiêu “Vương Đồ Bối Trư” nhẹ nhàng nhấc bổng cả con ngựa lên, tùy ý ném bay ra phía xa, giống như đơn giản ném một hòn đá.
Á! Người phụ nữ nước ngoài này cả người lẫn ngựa đều bị Vương Siêu nhấc bổng lên rồi trực tiếp ném ra phía xa. Nàng tựa hồ chưa từng nhìn thấy cảnh như vậy, liền phát ra tiếng kêu sợ hãi, to đến nỗi có thể phá thủng màng nhĩ của người khác!
Mắt thấy sắp rớt xuống thì đột nhiên nàng phát hiện con ngựa nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Thì ra, ngựa vừa mới rơi xuống đất thì đã bị người trẻ tuổi từ bên ngoài mới vào nhẹ nhàng bắt lấy.
Bình luận facebook