Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 423
“Ngươi chính là chủ nhân nơi này?”
Nghe thấy Phong Thải nói, Vương Siêu một lần nữa nhìn kỹ nữ nhân này, một bộ quần áo màu trắng tinh khiết, mái tóc mượt như dòng thác. Gương mặt, phong cách có một cảm giác nhẹ nhàng phiêu dật, tinh tế, cư nhiên có một điểm giống với Đường Tử Trần, nhưng là không có thần bí thâm tàng như Đường Tử Trần.
Nếu như nói Đường Tử Trần thâm thúy như sao trên trời, thần bí như biển sâu, làm cho người ta vĩnh viễn luôn nhắc tới thì Phong Thải trước mắt lại giống như tiên nữ tu hành trên núi, khiến cho người khác có cảm giác nửa bí ẩn, tựa hồ nhìn thấy nhưng lại không thể nhìn thấu.
“Đương nhiên ta cũng đã học hỏi khắp nơi, nghiên cứu kinh sử, học thi họa, xem cổ tịch, vì vậy đã làm một nơi hội tụ nhân sĩ nho nhỏ. Sau đó lại càng lúc càng nổi tiếng, càng làm càng lớn, cuối cùng có quy mô như thế này. Ngay cả ta cũng bất ngờ. Mặc dù danh tiếng ta trong nước không lớn và đã rời khỏi giang hồ, nhưng kinh sử thi họa, trà nghệ của vợ chồng chúng ta tại Bắc Kinh cũng có danh tiếng không thua gì ngươi. Bất quá ngươi không chú ý đến điều đó nên có lẽ sẽ không biết”.
Phong Thải vừa tiếp tục đi vừa ở một bên giải thích.
“Cách làm của mỗi người đều khác xa nhau, ta đích xác không biết”.
Vương Siêu suy nghĩ một chút, cũng đích thật là như vậy, người này trong võ thuật giới đúng là bí ẩn, vĩnh viễn cũng không biết được tin tức bên trong. Đồng dạng, trên thế giới này có rất nhiều nghề nghiệp, từ đại thành viên của các quốc gia cho đến ăn mày đều có.
“Khó trách, nàng có thể thề với ta sẽ hóa giải ân oán của Hồng môn, lại toàn lực ủng hộ Liêu Tuấn Hoa, giải quyết chuyện phiền toái trong nước của ta, thì ra nàng thật sự có khả năng đó!” Vương siêu rốt cục đã rõ ràng vì sao Phong Thải lại tự tin như thế.
Nghĩ tới đây, Vương siêu cảm giác được Phong Thải thật sự có khả năng hóa giải một ít chuyện phiền phức của mình trong nước.
Phong Thải bước đi trên một con đường mòn đầy hoa xung quanh, xuyên qua một cái cổng hình tròn thì đột nhiên phía cuối con đường xuất hiện một căn phòng.
Bước qua cổng, Vương Siêu tự nhiên ngửi được một mùi thuốc.
Nơi này quả nhiên rất an tĩnh, cây cối u thâm, mùi hoa dược tỏa ra làm thơm mát lòng người, dùng để tu thân dưỡng tính đích thật vô cùng tốt.
“Tiểu thư” Ngay lúc Phong Thải bước vào cửa thì mấy người đang ngồi trong phòng liền đứng dậy.
Những người này mặc áo khoác trắng, trong phòng sáng rực như ban ngày, giống như là một cái bệnh viện nhỏ độc lập. Mặc dù trời đã về chiều nhưng tinh thần những người này vẫn sáng láng, không có nữa điểm mệt mỏi, làm cho người ta có một loại cảm giác phấn chấn, hiển nhiên tố chất những người này rất hoàn mỹ.
“Thầy thuốc Đào đang ngủ ở đây phải không?” Phong Thải hỏi.
“Đã sớm ngủ rồi” Một thầy thuốc mặc quần áo trắng cung kính nói.
“Bảo hắn tỉnh dậy đi, nói rằng có bệnh nhân vô cùng quan trọng” Phong Thải nói. Người kia lập tức chạy đến điện thoại, hơn nữa ngày sau mới có người nhấc máy. Bên kia đầu dây truyền đến một tiếng nói lười biếng: “Bệnh nhân cái gì? Chỉ là đầu óc choáng váng, trái tim hơi khó thở mà cũng muốn gọi ta đến sao, kêu Phong Thải lại đây nói chuyện với ta một chút”.
“Hử? Khẩu khí thật là lớn”.
Vương Siêu nghe được thì liếc nhìn Phong Thải một cái.
Phong Thải hình như biết rõ ý tứ của Vương Siêu nên cười cười: “Ở chỗ người khác mà cao ngạo như vậy thì ngươi có thể thấy được y thuật của hắn cao đên cỡ nào”.
Vừa nói Phong Thải vừa đi đến bàn điện thoại, tự mình nhấc máy: “Lão Đào, hôm nay người đến tìm ngươi xem bệnh là cao thủ thiên hạ đệ nhất Vương Siêu, ngươi còn không mau đến đây?”
“Cái gì! Thiên hạ đệ nhất Vương Siêu? Ta lập tức tới ngay!”
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến tiếng hô hấp dồn dập, sau đó liền cúp điện thoại cái cộp. Không tới năm phút sau liền có một người ăn mặc bừa bộn tiến vào cửa.
Người này cũng mặc một áo khoác trắng, trên đầu tóc có một cây trâm cài đầu, sắc mặt hồng nhuận, hai mắt lấp lánh có thần, vóc người không cao không thấp, bước đi nhẹ nhàng đều đặn, làm cho người ta có cảm giác già dặn.
Khi tiến vào hắn không hề nhìn Phong Thải mà dùng mắt nhìn kỹ Vương Siêu, sau đó nhìn tới Ba Lập Minh. Mũi hơi giật giật một chút, hiển nhiên là đã ngửi được mùi máu tươi trong hô hấp của Ba Lập Minh. Hắn nhướng mày trực tiếp đi tới: “Ngươi tới xem bệnh à, đưa ta xem thử”.
Hắn đến gần Ba Lập Minh, nhìn một chút rồi đột nhiên thở ra một ngụm khí lạnh! “Nội tạng của ngươi bị vỡ nát rất nghiêm trọng! Xương sống cũng bị gãy mấy chỗ, lại còn có thể đi lại hô hấp, ngươi là người hay quỷ?”
Lúc này hai con mắt của bác sĩ Đào mở to, giống như là nhìn thấy cá vàng.
“Không tệ không tệ, lại có thể nhìn ra là ta đang bị thương!” Ba Lập Minh nghe thấy thầy thuốc Đào nói ra thương thế của hắn thì có chút kinh hãi, sau đó nói: “Xem khí sắc của ngươi thì chắc cũng luyện qua một ít khí công, hơn nữa còn rất tinh thuần, ngươi chẳng lẽ không biết khí huyết khi thành đan thì sẽ khiến cho sức sống của con người rất cường đại sao?”
“Thật sự là vậy sao, ngươi chính là cao thủ thiên hạ đệ nhất Vương Siêu? Không biết có đúng hay không? Nếu như là cao thủ thiên hạ đệ nhất thì không ai có thể đả thương được ngươi. Ta lúc trước đã làm quân y trong năm mươi mốt khu vực quân tình báo Mỹ, đã nhìn thấy sức sống của Worton, Morgan cho nên cũng biết được một ít sự lợi hại của bọn họ”.
“Hử? Người này trước kia đã làm quân y trong quân tình báo Mỹ năm mươi mốt năm sao!” Vương Siêu nhìn Phong Thải một cái.
“Lão Đào nguyên là bác sĩ người Trung Quốc, những năm chín mươi học tập tại nước ngoài, có bằng tiến sĩ y dược của trường đại học Harvard Mỹ về nghiên cứu cơ thể người, nhưng sau đó vì xảy ra một sự tình nên phải về nước” Phong Thải giải thích vài câu về chuyện cũ của bác sĩ Đào, mặc dù rất hời hợt nhưng Vương Siêu cảm giác bên trong khẳng định là ẩn chứa rất nhiều chuyện khúc mắc.
“Đối với lý giải về cơ thể người thì chúng ta còn rõ ràng hơn ngươi. Hắn không phải là Vương Siêu, ta mới là Vương Siêu. Trước tiên không bàn những chuyện này nữa, chúng ta mời ngươi tới đây là để hỏi ý kiến của ngươi, xem rốt cục có thể dùng cách gì để chữa trị thương thế của hắn? Dùng thủ đoạn và dược vật gì?”
Vương Siêu nói cũng không sai, hắn đã đánh vỡ hư không, có thể nhìn thấy từng chi tiết rất nhỏ trong cơ thể người, cũng có thể khống chế một ít trong đó. Nếu như muốn hắn chữa bệnh thì có thể tương đương với bác sĩ hạng một, nếu như muốn nối xương, xoa bóp, các cách truyền máu thì bác sĩ có lẽ cũng còn kém so với hắn. Nhưng dù sao hắn cũng không phải là vạn năng, đối với một số bệnh tình thì cũng không chữa được, một vài dược vật trị liệu cũng không thể biết toàn bộ.
Mặc dù quyền pháp đã tôi luyện cơ thể đến trạng thái không tệ, nhưng tuyệt đối không phải là vạn năng. Vương Siêu cầm máu cũng không phải giống như chân khí trong tiểu thuyết võ hiệp, có thể chữa được bách bệnh, sự sống chết của con người, thịt xương sau khi chết.
Chính Ba Lập Minh cũng là một chuyên gia về y thuật, nhưng hắn không quen thuộc với một số thủ đoạn của y học hiện đại. Ví dụ như cơ thể của hắn bây giờ bị thương, sẽ không thể dùng cách châm cứu, xoa bóp, uống thuốc chờ cách có thể chữa bệnh tốt, mà cần phải có bác sĩ hiện đại hàng đầu đứng ra phán đoán bệnh tình.
Bọn họ là cao thủ trong võ thuật nhưng cũng không phải là cao thủ trong y thuật, võ thuật cũng không phải là vạn năng.
“Ngươi mới là Vương Siêu?” Bác sĩ Đào chuyển ánh mắt về phía Vương Siêu, đột nhiên trong lúc đó ánh mắt chợt lóe! “Khoan khoan, cho ta xem hàm răng của ngươi một chút! Bốn mươi cái răng? Ông trời ơi. Ta đã nhìn thấy Phật Thích Ca Mâu Ni!”
Bác sĩ Đào có thân phận thần bí này nghe Vương Siêu nói thì nhìn chằm chằm vào hàm răng của Vương Siêu, đột nhiên trong lúc đó nhảy dựng lên, cả người có vẻ thất thố.
“Tốt lắm, tốt lắm. Đi vào phòng bệnh thôi, chúng ta nên nghiên cứu bệnh tình, muốn trị bệnh thì rốt cuộc phải cần có đối sách” Vương Siêu phất phất tay.
“Tốt lắm, xin mời”.
Bác sĩ Đào nhanh chóng tỉnh táo lại, rồi dẫn mấy người đang sốt ruột đi vào một căn phòng lớn, trong cả căn phòng có đầy đủ dụng cụ. Ở giữa có một cái giường dùng để giải phẫu lớn. Trước lúc vào phòng, Vương Siêu, Ba Lập Minh, Phong Thải đều tiến hành trừ độc diệt khuẩn, sau đó mới bước vào không gian cách ly không bụi không vi khuẩn này.
“Sức sống chín mươi, bất quá bây giờ bị thương nghiêm trọng nên sức sống đã giảm xuống dưới ba mươi” Trải qua một hồi liên tiếp đo đạc Ba Lập Minh, bác sĩ đào đã đưa ra kết luận.
“Cái gì mà sức sống chín mươi ba mươi?” Vương Siêu đợi đo đạc Ba Lập Minh xong thì ngón tay nhẹ nhàng đặt sau lưng Ba Lập Minh, nhẹ nhàng dùng kình ấn vào. Hắn nhắm mắt lại liền “nghe” được bên trong có rất nhiều tổn thương, tình huống rất xấu. Bất quá những lời bác sĩ Đào vừa nói, hắn nghe xong cũng không hiểu gì cả.
“Đây là khái niệm trong quân đội Mỹ, một binh lính bình thường cường tráng được coi là một đơn vị, bộ đội đặc chủng là mười. Người đứng đầu bộ đội đặc chủng là hai mươi. Đương nhiên ta cũng đã đo đạc sức sống của hai người Ốc Đốn và Morgan, cường đại nhất cũng chỉ là tám mươi. Bất quá hai người các ngươi hiện tại so với bọn hắn còn cường đại hơn”.
Bác sĩ Đào cau mày, tựa hồ đang suy nghĩ tìm biện pháp trị liệu thương thế cho Ba Lập Minh. Là mổ hay là dắt, kéo, hay là những biện pháp khác. Hắn đang suy nghĩ để tìm ra biện pháp tốt nhất. “Sức sống của Lão Ba là chín mươi thì ta đây nhiều ít là bao nhiêu? Chẳng lẽ là một trăm?” Vương Siêu hơi tò mò một chút.
“Ta cũng muốn đo đạc một chút xem thử!” Bác sĩ Đào hưng phấn nói rồi sau đó dẫn Vương Siêu đi đến một số dụng cụ đo đạc ở phía trước. Hô hấp nhanh, tim đập mạnh lên một chút.
Một trận đo đạc diễn ra vô cùng tốt, nhìn thấy sắc mặt bác sĩ Đào càng ngày càng trắng, càng ngày càng kinh ngạc khiến cho ngay cả Phong Thải bên cạnh cũng không nhịn được mà hỏi: “Chỉ số của Vương Siêu nhiều ít là bao nhiêu?” Chính cô ta cũng đã từng đo đạc qua, sức sống cũng chỉ tương đương với Ốc Đốn và Morgan.
“Các số liệu về hắn đã bị tràn ra, cho nên rất khó để phỏng đoán” Cặp mắt bác sĩ Đào trắng dã.
“Số liệu đã tràn ra?” Phong Thải suýt tí nữa cũng thét lên.
“Số liệu đã tràn ra? Đây quả thật là một danh từ mới mẻ. So với từ “sức ngựa” do bọn Lưu Mộc Bạch đưa ra thì lại còn khoa học hơn” Vương Siêu cảm thấy có chút buồn cười, hắn chung quy cảm giác được khái niệm công phu truyền thông so với tính toán hiện đại chỉ khác nhau một chút.
Nhưng đích xác bây giờ quân đội mỗi nước đều nghiên cứu về phương diện này, thể lực của một ít cao thủ đều được số liệu hóa, cụ thể hóa đến từng chi tiết nhỏ nhất.
“Hắn bị thương rất nghiêm trọng, nếu như người bình thường thì đã chết. Nhưng sức sống của hắn cường đại, năng lực khôi phục siêu mạnh cho nên vẫn có cơ hội khôi phục. Hơn nữa ở phương diện trị liệu này ta cũng đã có một số thực nghiệm, như năm đó Worton mang đến một cao thủ bị trọng thương. Cho nên đối với việc này ta rất có kinh nghiệm, bất quá phương pháp trị liệu cụ thể thì ta còn phải nghiên cứu một chút. Tạm thời cứ để hắn đợi ở trong này, ta sẽ diệt khuẩn kịp thời cho hắn, cũng phòng ngừa vết thương bên trong bị nhiễm trùng” Bác sĩ Đào nói.
“Ừm! Nếu như vậy thì chúng ta cũng không giúp được gì, nên rời khỏi là tốt nhất” Phong Thải kéo kéo quần áo Vương Siêu.
“Đã có cao thủ trị liệu kinh nghiệm như thế thì ta đã an tầm” Nếu như là một bác sĩ bình thường thì Vương Siêu cũng hơi lo lắng. Nhưng bác sĩ Đào trước kia ở trong quân đội Mỹ chuyên môn tiến hành nghiên cứu về phương diện cơ thể người, lại có một chút kinh nghiệm về trị liệu cho cao thủ nên hắn cũng không nói thêm điều gì.
“Lão Ba, ngươi hãy tu dưỡng cho tốt” Vương Siêu nhìn Ba Lập Minh dặn dò một câu.
“Những phương tiện của y học hiện đại quả nhiên so với y học truyền thống thì mạnh hơn rất nhiều. Chỉ riêng cái việc diệt khuẩn hạng nhất này thì quả thực đã không thể so sánh” Ba Lập Minh cảm thán nói một câu rồi khoanh chân ngồi trên bàn, nhắm hai mắt lại, hiển nhiên là đang điều chỉnh khí huyết trong cơ thể của mình, cố gắng làm khép những miệng vết thương của nội tạng bị phá vỡ trong cơ thể.
Vương Siêu và Phong Thải thay quần áo rồi đi ra ngoài. Vừa ra tới bên ngoài, Vương Siêu đột nhiên hỏi: “Người như bác sĩ Đào này hẳn là chuyên viên nghiên cứu bí mật quốc gia, như thế nào lại ở chỗ này?”
“Vốn hắn chính là nhân viên nghiên cứu bí mật, nhưng tính cách không được tốt cho lắm, làm mất lòng lãnh đạo cho nên mất việc, bây giờ lại nhảy đến chỗ này” Phong Thải cười:” Nước Mỹ đối với phương diện khoa học nghiên cứu về cơ thể con người rất tiên tiến, chủ yếu là do hai người Worton và Morgan đề xuất. Cũng có rất nhiều nhân vật có kinh nghiệm trị liệu mạnh mẽ như vậy. Nghe nói có mấy người Nhật Bản ở thế hệ quyền pháp trước kia cũng được đưa sang Mỹ để trị liệu”.
“Tối nay không có việc gì làm, chúng ta là người luyện võ nên không biết nhiều về chuyện về khoa học, không nói chuyện đó nữa, không bằng đi uống trà nghe nhạc? Ngươi có hứng thú không?” Phong Thải chuyển đề tài: “Chờ sau khi trời sáng thì ta sẽ giúp ngươi giới thiệu với những người khác. Ngươi muốn hóa giải những ân oán trong nước thì đương nhiên phải biết một số người”.
“Được rồi” Vương Siêu cũng muốn nhìn thấy khả năng của nữ nhân Phong Thải này có bao nhiêu.
Trong phòng trà bình thường, trước một chén trà tiền long tỉnh là một nồi nước sôi đang sôi ùng ục, phát ra âm thanh trà đang được nấu, lẳng lặng nghe thì quả là khiến cho người khác thoải mái.
Đây là một câu lạc bộ uống trà, ở giữa là một bình trà thật lớn đứng yên bất động, khiến cho người ta vừa nhìn qua cũng cảm giác được không khí an bình.
Lúc này trời còn chưa sáng, xung quanh vẫn là một màn đêm tĩnh lặng, Phong Thải nhẹ nhàng đứng lên giúp Vương Siêu pha trà.
Vương Siêu chỉ nhìn trà nghệ của Phong Thải mà đã giống như cảm giác được một loại hưởng thụ.
“Nghiêm Nguyên Nghi cao cao tại thượng, không bao giờ gặp gỡ những người khác trừ khi luyện công, nói chuyện thì cũng chỉ với bọn Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long” Phong Thải một bên chế trà, một bên lẳng lặng nói: “Bất quá trên thế giới này nàng ta cũng được xem như là nữ nhân tuyệt đỉnh. Được rồi, Vương Siêu ngươi tung hoành thiên hạ, hùng bá vô địch, như vậy thì trong kiến thức về nữ nhân của ngươi, ngươi thấy ta như thế nào? Nghe nói thê tử của ngươi là môn chủ Đường môn Đường Tử Trần, ta nghe đại danh đã lâu nhưng vẫn chưa gặp mặt. Không biết ngươi đánh giá nàng như thế nào? So với ta thì ai xuất sắc hơn?”
“Hử?” Vương Siêu nghe Phong Thải hỏi thì thản nhiên cười cười: “Trừ thê tử của ta ra thì nữ nhân xuất sắc trên thế giới này ta chỉ thấy có hai người. Một người là Nghiêm Nguyên Nghi, còn người khác hiển nhiên là ngươi. Không từ mà biệt, cùng bước vào cảnh giới Bão Đan nhưng ba ngươi lại khác nhau. Nghiêm Nguyên Nghi tính cách mạnh mẽ, không bao giờ cúi đầu. Còn khí chất của ngươi chính là thần bí, hay thay đổi, phong mang ẩn tàng nhẹ nhàng trong người, cho ta một loại cảm giác không thể nhìn thấu nhưng có thể tiếp xúc”.
“Vậy còn thê tử Đường Tử Trần của ngươi?” Phong Thải nhíu nhíu mày.
“Nàng đã đạt tới chí đạo cao vô cùng, không gặp không nghe không thấy. Không nhìn thấy nàng thì ngươi vĩnh viễn không thể miêu ta được khí chất của nàng. Nàng ta giống như sao trời trời” Vương Siêu nói.
“Ồ, vậy thì ta lại càng muốn gặp một lần” Phong Thải nhẹ nhàng đưa trà cho Vương Siêu, “Nghe nói lúc uống trà tại Đại Quyển bang, ngươi đã dùng một tay biểu diễn công phu Thủy Tích Thạch Xuyên? Không biết hôm nay có thể biểu diễn cho ta xem được không?”
Nàng lại chuyển đề tài.
“Bộ trà này của ngươi toàn bộ đều là tinh phẩm, rất giá trị, kích nát thì đúng là phí của trời” Vương Siêu cười nói.
“Thủy Tích Thạch Xuyên là công phu nổi tiếng ngàn năm, có thể tận mắt nhìn thấy là phúc của ta, bấy bộ trà thì có tính là gì” Phong Thải nói.
“Vậy thì tốt” Vương Siêu dùng móng tay nhúng một giọt nước, nhẹ nhàng xóc nảy lên, đầu ngón tay tự nhiên bắn ra, một giọt nước búng ra đánh trúng chén trà trước mắt khiến nó nổ tung!
“Quả nhiên…” Mắt của Phong Thải sáng lên, sau đó thì thào cảm thán.
Hai người tùy ý nói chuyện với nhau. Sắc trời bên ngoài dần dần sáng lên, sương mù dày đặc tan ra. Cuối cùng thì ánh nắng mặt trời cũng chiếu vào. Đối với những người lao động thì đây đúng là ánh nắng buổi sáng.
Đồng thời bên ngoài cũng loáng thoáng có tiếng xe chạy, hiển hiên là có một số người bắt đầu đến câu lạc bộ này để giải trí.
“Buổi sáng hôm nay có một số người đến bữa tiệc, không biết ngươi có hứng thú tham gia không?” Phong Thải đứng lên nói.
“Ồ? Là người nào?” Vương Siêu hỏi.
“Có người quen của ta, cũng có kẻ thù của ngươi, cũng có người mà ngươi không nhận ra, cũng có người muốn gặp ngươi” Phong Thải nói.
Ngay lúc Phong Thải nói chuyện thì có một số chiếc xe đặc biệt đã đến trước cửa câu lạc bộ, sau khi dừng lại tại một chỗ cố định, cửa xe mở ra, từ trong đó đi ra một số người.
Nghe thấy Phong Thải nói, Vương Siêu một lần nữa nhìn kỹ nữ nhân này, một bộ quần áo màu trắng tinh khiết, mái tóc mượt như dòng thác. Gương mặt, phong cách có một cảm giác nhẹ nhàng phiêu dật, tinh tế, cư nhiên có một điểm giống với Đường Tử Trần, nhưng là không có thần bí thâm tàng như Đường Tử Trần.
Nếu như nói Đường Tử Trần thâm thúy như sao trên trời, thần bí như biển sâu, làm cho người ta vĩnh viễn luôn nhắc tới thì Phong Thải trước mắt lại giống như tiên nữ tu hành trên núi, khiến cho người khác có cảm giác nửa bí ẩn, tựa hồ nhìn thấy nhưng lại không thể nhìn thấu.
“Đương nhiên ta cũng đã học hỏi khắp nơi, nghiên cứu kinh sử, học thi họa, xem cổ tịch, vì vậy đã làm một nơi hội tụ nhân sĩ nho nhỏ. Sau đó lại càng lúc càng nổi tiếng, càng làm càng lớn, cuối cùng có quy mô như thế này. Ngay cả ta cũng bất ngờ. Mặc dù danh tiếng ta trong nước không lớn và đã rời khỏi giang hồ, nhưng kinh sử thi họa, trà nghệ của vợ chồng chúng ta tại Bắc Kinh cũng có danh tiếng không thua gì ngươi. Bất quá ngươi không chú ý đến điều đó nên có lẽ sẽ không biết”.
Phong Thải vừa tiếp tục đi vừa ở một bên giải thích.
“Cách làm của mỗi người đều khác xa nhau, ta đích xác không biết”.
Vương Siêu suy nghĩ một chút, cũng đích thật là như vậy, người này trong võ thuật giới đúng là bí ẩn, vĩnh viễn cũng không biết được tin tức bên trong. Đồng dạng, trên thế giới này có rất nhiều nghề nghiệp, từ đại thành viên của các quốc gia cho đến ăn mày đều có.
“Khó trách, nàng có thể thề với ta sẽ hóa giải ân oán của Hồng môn, lại toàn lực ủng hộ Liêu Tuấn Hoa, giải quyết chuyện phiền toái trong nước của ta, thì ra nàng thật sự có khả năng đó!” Vương siêu rốt cục đã rõ ràng vì sao Phong Thải lại tự tin như thế.
Nghĩ tới đây, Vương siêu cảm giác được Phong Thải thật sự có khả năng hóa giải một ít chuyện phiền phức của mình trong nước.
Phong Thải bước đi trên một con đường mòn đầy hoa xung quanh, xuyên qua một cái cổng hình tròn thì đột nhiên phía cuối con đường xuất hiện một căn phòng.
Bước qua cổng, Vương Siêu tự nhiên ngửi được một mùi thuốc.
Nơi này quả nhiên rất an tĩnh, cây cối u thâm, mùi hoa dược tỏa ra làm thơm mát lòng người, dùng để tu thân dưỡng tính đích thật vô cùng tốt.
“Tiểu thư” Ngay lúc Phong Thải bước vào cửa thì mấy người đang ngồi trong phòng liền đứng dậy.
Những người này mặc áo khoác trắng, trong phòng sáng rực như ban ngày, giống như là một cái bệnh viện nhỏ độc lập. Mặc dù trời đã về chiều nhưng tinh thần những người này vẫn sáng láng, không có nữa điểm mệt mỏi, làm cho người ta có một loại cảm giác phấn chấn, hiển nhiên tố chất những người này rất hoàn mỹ.
“Thầy thuốc Đào đang ngủ ở đây phải không?” Phong Thải hỏi.
“Đã sớm ngủ rồi” Một thầy thuốc mặc quần áo trắng cung kính nói.
“Bảo hắn tỉnh dậy đi, nói rằng có bệnh nhân vô cùng quan trọng” Phong Thải nói. Người kia lập tức chạy đến điện thoại, hơn nữa ngày sau mới có người nhấc máy. Bên kia đầu dây truyền đến một tiếng nói lười biếng: “Bệnh nhân cái gì? Chỉ là đầu óc choáng váng, trái tim hơi khó thở mà cũng muốn gọi ta đến sao, kêu Phong Thải lại đây nói chuyện với ta một chút”.
“Hử? Khẩu khí thật là lớn”.
Vương Siêu nghe được thì liếc nhìn Phong Thải một cái.
Phong Thải hình như biết rõ ý tứ của Vương Siêu nên cười cười: “Ở chỗ người khác mà cao ngạo như vậy thì ngươi có thể thấy được y thuật của hắn cao đên cỡ nào”.
Vừa nói Phong Thải vừa đi đến bàn điện thoại, tự mình nhấc máy: “Lão Đào, hôm nay người đến tìm ngươi xem bệnh là cao thủ thiên hạ đệ nhất Vương Siêu, ngươi còn không mau đến đây?”
“Cái gì! Thiên hạ đệ nhất Vương Siêu? Ta lập tức tới ngay!”
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến tiếng hô hấp dồn dập, sau đó liền cúp điện thoại cái cộp. Không tới năm phút sau liền có một người ăn mặc bừa bộn tiến vào cửa.
Người này cũng mặc một áo khoác trắng, trên đầu tóc có một cây trâm cài đầu, sắc mặt hồng nhuận, hai mắt lấp lánh có thần, vóc người không cao không thấp, bước đi nhẹ nhàng đều đặn, làm cho người ta có cảm giác già dặn.
Khi tiến vào hắn không hề nhìn Phong Thải mà dùng mắt nhìn kỹ Vương Siêu, sau đó nhìn tới Ba Lập Minh. Mũi hơi giật giật một chút, hiển nhiên là đã ngửi được mùi máu tươi trong hô hấp của Ba Lập Minh. Hắn nhướng mày trực tiếp đi tới: “Ngươi tới xem bệnh à, đưa ta xem thử”.
Hắn đến gần Ba Lập Minh, nhìn một chút rồi đột nhiên thở ra một ngụm khí lạnh! “Nội tạng của ngươi bị vỡ nát rất nghiêm trọng! Xương sống cũng bị gãy mấy chỗ, lại còn có thể đi lại hô hấp, ngươi là người hay quỷ?”
Lúc này hai con mắt của bác sĩ Đào mở to, giống như là nhìn thấy cá vàng.
“Không tệ không tệ, lại có thể nhìn ra là ta đang bị thương!” Ba Lập Minh nghe thấy thầy thuốc Đào nói ra thương thế của hắn thì có chút kinh hãi, sau đó nói: “Xem khí sắc của ngươi thì chắc cũng luyện qua một ít khí công, hơn nữa còn rất tinh thuần, ngươi chẳng lẽ không biết khí huyết khi thành đan thì sẽ khiến cho sức sống của con người rất cường đại sao?”
“Thật sự là vậy sao, ngươi chính là cao thủ thiên hạ đệ nhất Vương Siêu? Không biết có đúng hay không? Nếu như là cao thủ thiên hạ đệ nhất thì không ai có thể đả thương được ngươi. Ta lúc trước đã làm quân y trong năm mươi mốt khu vực quân tình báo Mỹ, đã nhìn thấy sức sống của Worton, Morgan cho nên cũng biết được một ít sự lợi hại của bọn họ”.
“Hử? Người này trước kia đã làm quân y trong quân tình báo Mỹ năm mươi mốt năm sao!” Vương Siêu nhìn Phong Thải một cái.
“Lão Đào nguyên là bác sĩ người Trung Quốc, những năm chín mươi học tập tại nước ngoài, có bằng tiến sĩ y dược của trường đại học Harvard Mỹ về nghiên cứu cơ thể người, nhưng sau đó vì xảy ra một sự tình nên phải về nước” Phong Thải giải thích vài câu về chuyện cũ của bác sĩ Đào, mặc dù rất hời hợt nhưng Vương Siêu cảm giác bên trong khẳng định là ẩn chứa rất nhiều chuyện khúc mắc.
“Đối với lý giải về cơ thể người thì chúng ta còn rõ ràng hơn ngươi. Hắn không phải là Vương Siêu, ta mới là Vương Siêu. Trước tiên không bàn những chuyện này nữa, chúng ta mời ngươi tới đây là để hỏi ý kiến của ngươi, xem rốt cục có thể dùng cách gì để chữa trị thương thế của hắn? Dùng thủ đoạn và dược vật gì?”
Vương Siêu nói cũng không sai, hắn đã đánh vỡ hư không, có thể nhìn thấy từng chi tiết rất nhỏ trong cơ thể người, cũng có thể khống chế một ít trong đó. Nếu như muốn hắn chữa bệnh thì có thể tương đương với bác sĩ hạng một, nếu như muốn nối xương, xoa bóp, các cách truyền máu thì bác sĩ có lẽ cũng còn kém so với hắn. Nhưng dù sao hắn cũng không phải là vạn năng, đối với một số bệnh tình thì cũng không chữa được, một vài dược vật trị liệu cũng không thể biết toàn bộ.
Mặc dù quyền pháp đã tôi luyện cơ thể đến trạng thái không tệ, nhưng tuyệt đối không phải là vạn năng. Vương Siêu cầm máu cũng không phải giống như chân khí trong tiểu thuyết võ hiệp, có thể chữa được bách bệnh, sự sống chết của con người, thịt xương sau khi chết.
Chính Ba Lập Minh cũng là một chuyên gia về y thuật, nhưng hắn không quen thuộc với một số thủ đoạn của y học hiện đại. Ví dụ như cơ thể của hắn bây giờ bị thương, sẽ không thể dùng cách châm cứu, xoa bóp, uống thuốc chờ cách có thể chữa bệnh tốt, mà cần phải có bác sĩ hiện đại hàng đầu đứng ra phán đoán bệnh tình.
Bọn họ là cao thủ trong võ thuật nhưng cũng không phải là cao thủ trong y thuật, võ thuật cũng không phải là vạn năng.
“Ngươi mới là Vương Siêu?” Bác sĩ Đào chuyển ánh mắt về phía Vương Siêu, đột nhiên trong lúc đó ánh mắt chợt lóe! “Khoan khoan, cho ta xem hàm răng của ngươi một chút! Bốn mươi cái răng? Ông trời ơi. Ta đã nhìn thấy Phật Thích Ca Mâu Ni!”
Bác sĩ Đào có thân phận thần bí này nghe Vương Siêu nói thì nhìn chằm chằm vào hàm răng của Vương Siêu, đột nhiên trong lúc đó nhảy dựng lên, cả người có vẻ thất thố.
“Tốt lắm, tốt lắm. Đi vào phòng bệnh thôi, chúng ta nên nghiên cứu bệnh tình, muốn trị bệnh thì rốt cuộc phải cần có đối sách” Vương Siêu phất phất tay.
“Tốt lắm, xin mời”.
Bác sĩ Đào nhanh chóng tỉnh táo lại, rồi dẫn mấy người đang sốt ruột đi vào một căn phòng lớn, trong cả căn phòng có đầy đủ dụng cụ. Ở giữa có một cái giường dùng để giải phẫu lớn. Trước lúc vào phòng, Vương Siêu, Ba Lập Minh, Phong Thải đều tiến hành trừ độc diệt khuẩn, sau đó mới bước vào không gian cách ly không bụi không vi khuẩn này.
“Sức sống chín mươi, bất quá bây giờ bị thương nghiêm trọng nên sức sống đã giảm xuống dưới ba mươi” Trải qua một hồi liên tiếp đo đạc Ba Lập Minh, bác sĩ đào đã đưa ra kết luận.
“Cái gì mà sức sống chín mươi ba mươi?” Vương Siêu đợi đo đạc Ba Lập Minh xong thì ngón tay nhẹ nhàng đặt sau lưng Ba Lập Minh, nhẹ nhàng dùng kình ấn vào. Hắn nhắm mắt lại liền “nghe” được bên trong có rất nhiều tổn thương, tình huống rất xấu. Bất quá những lời bác sĩ Đào vừa nói, hắn nghe xong cũng không hiểu gì cả.
“Đây là khái niệm trong quân đội Mỹ, một binh lính bình thường cường tráng được coi là một đơn vị, bộ đội đặc chủng là mười. Người đứng đầu bộ đội đặc chủng là hai mươi. Đương nhiên ta cũng đã đo đạc sức sống của hai người Ốc Đốn và Morgan, cường đại nhất cũng chỉ là tám mươi. Bất quá hai người các ngươi hiện tại so với bọn hắn còn cường đại hơn”.
Bác sĩ Đào cau mày, tựa hồ đang suy nghĩ tìm biện pháp trị liệu thương thế cho Ba Lập Minh. Là mổ hay là dắt, kéo, hay là những biện pháp khác. Hắn đang suy nghĩ để tìm ra biện pháp tốt nhất. “Sức sống của Lão Ba là chín mươi thì ta đây nhiều ít là bao nhiêu? Chẳng lẽ là một trăm?” Vương Siêu hơi tò mò một chút.
“Ta cũng muốn đo đạc một chút xem thử!” Bác sĩ Đào hưng phấn nói rồi sau đó dẫn Vương Siêu đi đến một số dụng cụ đo đạc ở phía trước. Hô hấp nhanh, tim đập mạnh lên một chút.
Một trận đo đạc diễn ra vô cùng tốt, nhìn thấy sắc mặt bác sĩ Đào càng ngày càng trắng, càng ngày càng kinh ngạc khiến cho ngay cả Phong Thải bên cạnh cũng không nhịn được mà hỏi: “Chỉ số của Vương Siêu nhiều ít là bao nhiêu?” Chính cô ta cũng đã từng đo đạc qua, sức sống cũng chỉ tương đương với Ốc Đốn và Morgan.
“Các số liệu về hắn đã bị tràn ra, cho nên rất khó để phỏng đoán” Cặp mắt bác sĩ Đào trắng dã.
“Số liệu đã tràn ra?” Phong Thải suýt tí nữa cũng thét lên.
“Số liệu đã tràn ra? Đây quả thật là một danh từ mới mẻ. So với từ “sức ngựa” do bọn Lưu Mộc Bạch đưa ra thì lại còn khoa học hơn” Vương Siêu cảm thấy có chút buồn cười, hắn chung quy cảm giác được khái niệm công phu truyền thông so với tính toán hiện đại chỉ khác nhau một chút.
Nhưng đích xác bây giờ quân đội mỗi nước đều nghiên cứu về phương diện này, thể lực của một ít cao thủ đều được số liệu hóa, cụ thể hóa đến từng chi tiết nhỏ nhất.
“Hắn bị thương rất nghiêm trọng, nếu như người bình thường thì đã chết. Nhưng sức sống của hắn cường đại, năng lực khôi phục siêu mạnh cho nên vẫn có cơ hội khôi phục. Hơn nữa ở phương diện trị liệu này ta cũng đã có một số thực nghiệm, như năm đó Worton mang đến một cao thủ bị trọng thương. Cho nên đối với việc này ta rất có kinh nghiệm, bất quá phương pháp trị liệu cụ thể thì ta còn phải nghiên cứu một chút. Tạm thời cứ để hắn đợi ở trong này, ta sẽ diệt khuẩn kịp thời cho hắn, cũng phòng ngừa vết thương bên trong bị nhiễm trùng” Bác sĩ Đào nói.
“Ừm! Nếu như vậy thì chúng ta cũng không giúp được gì, nên rời khỏi là tốt nhất” Phong Thải kéo kéo quần áo Vương Siêu.
“Đã có cao thủ trị liệu kinh nghiệm như thế thì ta đã an tầm” Nếu như là một bác sĩ bình thường thì Vương Siêu cũng hơi lo lắng. Nhưng bác sĩ Đào trước kia ở trong quân đội Mỹ chuyên môn tiến hành nghiên cứu về phương diện cơ thể người, lại có một chút kinh nghiệm về trị liệu cho cao thủ nên hắn cũng không nói thêm điều gì.
“Lão Ba, ngươi hãy tu dưỡng cho tốt” Vương Siêu nhìn Ba Lập Minh dặn dò một câu.
“Những phương tiện của y học hiện đại quả nhiên so với y học truyền thống thì mạnh hơn rất nhiều. Chỉ riêng cái việc diệt khuẩn hạng nhất này thì quả thực đã không thể so sánh” Ba Lập Minh cảm thán nói một câu rồi khoanh chân ngồi trên bàn, nhắm hai mắt lại, hiển nhiên là đang điều chỉnh khí huyết trong cơ thể của mình, cố gắng làm khép những miệng vết thương của nội tạng bị phá vỡ trong cơ thể.
Vương Siêu và Phong Thải thay quần áo rồi đi ra ngoài. Vừa ra tới bên ngoài, Vương Siêu đột nhiên hỏi: “Người như bác sĩ Đào này hẳn là chuyên viên nghiên cứu bí mật quốc gia, như thế nào lại ở chỗ này?”
“Vốn hắn chính là nhân viên nghiên cứu bí mật, nhưng tính cách không được tốt cho lắm, làm mất lòng lãnh đạo cho nên mất việc, bây giờ lại nhảy đến chỗ này” Phong Thải cười:” Nước Mỹ đối với phương diện khoa học nghiên cứu về cơ thể con người rất tiên tiến, chủ yếu là do hai người Worton và Morgan đề xuất. Cũng có rất nhiều nhân vật có kinh nghiệm trị liệu mạnh mẽ như vậy. Nghe nói có mấy người Nhật Bản ở thế hệ quyền pháp trước kia cũng được đưa sang Mỹ để trị liệu”.
“Tối nay không có việc gì làm, chúng ta là người luyện võ nên không biết nhiều về chuyện về khoa học, không nói chuyện đó nữa, không bằng đi uống trà nghe nhạc? Ngươi có hứng thú không?” Phong Thải chuyển đề tài: “Chờ sau khi trời sáng thì ta sẽ giúp ngươi giới thiệu với những người khác. Ngươi muốn hóa giải những ân oán trong nước thì đương nhiên phải biết một số người”.
“Được rồi” Vương Siêu cũng muốn nhìn thấy khả năng của nữ nhân Phong Thải này có bao nhiêu.
Trong phòng trà bình thường, trước một chén trà tiền long tỉnh là một nồi nước sôi đang sôi ùng ục, phát ra âm thanh trà đang được nấu, lẳng lặng nghe thì quả là khiến cho người khác thoải mái.
Đây là một câu lạc bộ uống trà, ở giữa là một bình trà thật lớn đứng yên bất động, khiến cho người ta vừa nhìn qua cũng cảm giác được không khí an bình.
Lúc này trời còn chưa sáng, xung quanh vẫn là một màn đêm tĩnh lặng, Phong Thải nhẹ nhàng đứng lên giúp Vương Siêu pha trà.
Vương Siêu chỉ nhìn trà nghệ của Phong Thải mà đã giống như cảm giác được một loại hưởng thụ.
“Nghiêm Nguyên Nghi cao cao tại thượng, không bao giờ gặp gỡ những người khác trừ khi luyện công, nói chuyện thì cũng chỉ với bọn Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long” Phong Thải một bên chế trà, một bên lẳng lặng nói: “Bất quá trên thế giới này nàng ta cũng được xem như là nữ nhân tuyệt đỉnh. Được rồi, Vương Siêu ngươi tung hoành thiên hạ, hùng bá vô địch, như vậy thì trong kiến thức về nữ nhân của ngươi, ngươi thấy ta như thế nào? Nghe nói thê tử của ngươi là môn chủ Đường môn Đường Tử Trần, ta nghe đại danh đã lâu nhưng vẫn chưa gặp mặt. Không biết ngươi đánh giá nàng như thế nào? So với ta thì ai xuất sắc hơn?”
“Hử?” Vương Siêu nghe Phong Thải hỏi thì thản nhiên cười cười: “Trừ thê tử của ta ra thì nữ nhân xuất sắc trên thế giới này ta chỉ thấy có hai người. Một người là Nghiêm Nguyên Nghi, còn người khác hiển nhiên là ngươi. Không từ mà biệt, cùng bước vào cảnh giới Bão Đan nhưng ba ngươi lại khác nhau. Nghiêm Nguyên Nghi tính cách mạnh mẽ, không bao giờ cúi đầu. Còn khí chất của ngươi chính là thần bí, hay thay đổi, phong mang ẩn tàng nhẹ nhàng trong người, cho ta một loại cảm giác không thể nhìn thấu nhưng có thể tiếp xúc”.
“Vậy còn thê tử Đường Tử Trần của ngươi?” Phong Thải nhíu nhíu mày.
“Nàng đã đạt tới chí đạo cao vô cùng, không gặp không nghe không thấy. Không nhìn thấy nàng thì ngươi vĩnh viễn không thể miêu ta được khí chất của nàng. Nàng ta giống như sao trời trời” Vương Siêu nói.
“Ồ, vậy thì ta lại càng muốn gặp một lần” Phong Thải nhẹ nhàng đưa trà cho Vương Siêu, “Nghe nói lúc uống trà tại Đại Quyển bang, ngươi đã dùng một tay biểu diễn công phu Thủy Tích Thạch Xuyên? Không biết hôm nay có thể biểu diễn cho ta xem được không?”
Nàng lại chuyển đề tài.
“Bộ trà này của ngươi toàn bộ đều là tinh phẩm, rất giá trị, kích nát thì đúng là phí của trời” Vương Siêu cười nói.
“Thủy Tích Thạch Xuyên là công phu nổi tiếng ngàn năm, có thể tận mắt nhìn thấy là phúc của ta, bấy bộ trà thì có tính là gì” Phong Thải nói.
“Vậy thì tốt” Vương Siêu dùng móng tay nhúng một giọt nước, nhẹ nhàng xóc nảy lên, đầu ngón tay tự nhiên bắn ra, một giọt nước búng ra đánh trúng chén trà trước mắt khiến nó nổ tung!
“Quả nhiên…” Mắt của Phong Thải sáng lên, sau đó thì thào cảm thán.
Hai người tùy ý nói chuyện với nhau. Sắc trời bên ngoài dần dần sáng lên, sương mù dày đặc tan ra. Cuối cùng thì ánh nắng mặt trời cũng chiếu vào. Đối với những người lao động thì đây đúng là ánh nắng buổi sáng.
Đồng thời bên ngoài cũng loáng thoáng có tiếng xe chạy, hiển hiên là có một số người bắt đầu đến câu lạc bộ này để giải trí.
“Buổi sáng hôm nay có một số người đến bữa tiệc, không biết ngươi có hứng thú tham gia không?” Phong Thải đứng lên nói.
“Ồ? Là người nào?” Vương Siêu hỏi.
“Có người quen của ta, cũng có kẻ thù của ngươi, cũng có người mà ngươi không nhận ra, cũng có người muốn gặp ngươi” Phong Thải nói.
Ngay lúc Phong Thải nói chuyện thì có một số chiếc xe đặc biệt đã đến trước cửa câu lạc bộ, sau khi dừng lại tại một chỗ cố định, cửa xe mở ra, từ trong đó đi ra một số người.
Bình luận facebook