Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 431
Năm đại tông sư Nhật Bản vì ám sát Vương Siêu mà bỏ mạng, Vương Siêu thông báo cho giới võ thuật Nhật Bản tới mang thi thể về, chuyện này lan truyền ra cơ hồ chưa tới một tháng liền nhận được rất nhiều sự quan tâm của vô số bang hội, nhân vật, tổ chức liên quan đến đại hội võ thuật lần này, khiến cho chuyện này vì thế mà được đẩy lên cao trào, vô cùng nhiệt náo.
Thử nghĩ hơn một trăm vị danh gia quyền thuật Nhật Bản cùng nhau tới Nam Dương, đây là động tĩnh lớn cỡ nào?
Những danh gia quyền thuật Nhật Bản đi tới Nam Dương lần này còn có cả đệ nhất thực chiến võ đạo gia Y Hạ Nguyên. Ngoại trừ Y Hạ Nguyên thì cơ hồ còn có một nửa danh quyền sư của giới võ thuật Nhật Bản. Cơ hồ có thể nói là rầm rộ.
“Hiện tại mọi người cũng đã thấy rõ toàn bộ thực lực của giới võ thuật Nhật Bản rồi chứ, không biết tại đại hội võ thuật mọi người làm thế nào để đối phó với những người này? Bọn họ dường như muốn liều chết huyết chiến”.
Vương Siêu đưa mắt nhìn đám người Y Hạ Nguyên, Tiểu Hoàn Tử mang thi thể năm đại tông sư dần dần đi xa, ánh mắt hơi thu lại, hỏi đám quyền sư.
Sở dĩ hôm nay hắn cao ngạo như vậy cũng có một nguyên nhân, chính là muốn xem một chút thực lực tổng hợp của giới võ thuật Nhật Bản rốt cục cường đại đến thế nào, đồng thời cũng phỏng chừng lực lượng hai bên, biết người biết ta thì tại đại hội võ đạo sẽ dễ dàng hơn.
“Tố chất hoàn mỹ!” Bạch Tuyền Di nhìn đám người này rời đi, lên tiếng nói: “Đám võ sĩ này khẳng định là nhiều hơn phân nửa lực lượng của giới võ thuật Nhật Bản, trừ Y Hạ Nguyên sâu không lường được thì một số người trong đó nếu cùng ta dùng cứng đối cứng, ta muốn chiến thắng, tuyệt đối không phải là việc dễ dàng, bọn họ đều là danh gia, đều danh bất hư truyền. Bất quá đối thủ như vậy quả thật khiến cho kẻ khác hưng phấn. Nếu đối thủ quá yếu thì một chút hứng thú cũng không có”.
“Sư phụ, Y Hạ Nguyên đã tiến vào cảnh giới Đan Đạo, ta cảm giác được rất rõ, không phải là giả.” Hoắc Linh Nhi nhắm mắt lại suy nghĩ một chút rồi đưa ra cảm nhận của mình.
“Hắn đích thật đã bước vào cảnh giới đó, người như vậy thì ta đương nhiên phải tự thân giải quyết hắn! Bất quá võ đạo Nhật Bản thịnh hành, rất nhiều nhân vật kiệt xuất lần lượt xuất hiện, không nên xem thường bọn họ. Hôm nay những người đến đây đích xác có thể xem là chỉnh thể của giới võ thuật Nhật Bản, nhưng chưa chắc là không có những nhân vật còn ẩn tàng chưa xuất hiện” Vương Siêu vừa nói vừa nhìn ra ngoài trời: “Hành động của ta hôm nay cũng chính là muốn hoàn toàn kích thích tâm tư liều mạng của bọn họ, cũng là làm cho tất cả mọi người biết rằng huy chương vàng của đại hội võ thuật lần này thuộc về chúng ta là chính xác. Sau khi chúng ta thắng thì sẽ không còn ai không phục. Giết năm đại tông sư của bọn họ, còn không liều mạng, thì sau khi thua sẽ chẳng còn gì để nói nữa?”
“Thì ra còn có ý tứ như vậy ở bên trong!”
Những quyền sư Nam Dương nghe Vương Siêu nói thì nhất thời bừng tỉnh.
Đích xác, Vương Siêu xử lý chuyện này rất ngạo mạn, kích thích hưng phấn của giới võ thuật Nhật Bản, đồng thời cũng khiến cho mọi người trên thế giới biết, hôm nay đã hoàn toàn kết cừu hận với giới võ thuật Nhật Bản. Tương lai khi bước lên võ đài quyết chiến, nếu như quét sạch hết tất cả quyền sư Nhật Bản thì Nhật Bản cũng không có cớ để chối cãi, không thể nói đây chỉ là trận đấu mang tính chất giao hữu kinh doanh, cao thủ của chúng ta căn bản khinh thường nên không tham gia vân vân.
Nói một cách đơn giản, chính là sợ sau khi đối phương thua mà không nhận thua.
Lần xử lý ngạo mạn này cũng khiến đại hội võ thuật thu thêm được nhiều tiền.
Giới võ thuật Nhật Bản vì thắng lợi của đại hội võ thuật mà đã xuất ra năm đại tông sư ám sát chủ soái quyền sư người Hoa. Bây giờ lại bị chủ soái quyền sư người Hoa đánh chết toàn bộ, thông báo cho các ngươi đến mang thi thể về, cừu hận như vậy được chất đống dồn hết vào đại hội võ thuật. Đến lúc đó ngươi thua mà còn nói cao thủ của ngươi khinh thường không tham gia, như vậy căn bản không ai tin.
“Tốt lắm, mọi người cứ tự nghiền ngẫm một chút đi. Sau đó ta sẽ cho người điều tra tất cả các tư liệu về cao thủ trên thế giới tham gia đại hội võ thuật làn này, rồi sai người đưa đến cho các ngươi, các ngươi hãy cẩn thận cân nhắc, tận lực giảm bớt thương vong! Ài, đại hội võ thuật lần này, chỉ sợ không thể không có gió tanh mưa máu, người chết rất nhiều”.
Vương Siêu nhìn bầu trời, những đám mây trên bầu trời Nam Dương hình như mang theo một màu máu nồng đậm.
Nga, thủ đô Moscow.
Tại một căn nhà nhỏ bên cạnh cung điện Kremlin, bên trong là mấy người mũi nhọn, trên người nhiều lông, da tay trắng như phấn, mặc quân phục nước Nga ngồi thẳng tắp quanh một cái bàn dưới gốc cây nở hoa trắng muốt.
“Hành động mang tên Đánh BOSS của Mỹ thất bại?” Một người Nga mang quân hàm tướng quân sau khi đẩy cửa tiến vào, cất mũ, ngồi vào vị trí thì đặt lên bàn một đống tài liệu liên quan đến quân đội.
“Đúng vậy, Cory tướng quân. Căn cứ vào tin tình báo, mười hai Chung Kết Giả của Mỹ, còn có chủ soái Mike Lavin của bọn họ đều đã chết trong hành động Đánh BOSS lần này. Tổng cộng còn chết thêm năm lão già trong giới võ thuật Nhật Bản, bọn họ đều là những Ninja xuất sắc”.
Một tên quan quân đứng lên, cung kính nói.
“Thú vị, đánh BOSS không thành công, ngược lại còn bị BOSS tiêu diệt toàn bộ, đúng là người Mỹ ngu xuẩn” Cory tướng quân cười, trên mặt lộ ra một chút hả hê, sau đó hướng về một đại hán người Nga khác: “Mikhail, hoan nghênh ngươi một lần nữa trở về, gia nhập vào hệ thống của chúng ta, vì dân tộc Nga mà cố gắng một lần nữa”.
“Đây là bổn phận của ta, Cory tướng quân. Ta một mực theo đuổi lực lượng cường đại cũng chính là muốn cố gắng thật tốt cho nước Nga của chúng ta”.
Đại hán gọi là Mikhail đứng lên.
Mikhail này đúng là một thành viên trong tiểu đội Luân Hồi của tập đoàn ám sát GOD, hắn tu luyện chính là Kim Cương quyền, nhanh như thiểm điện, hung mãnh bưu hãn, nội gia tinh túy.
“Ngồi xuống, ngồi xuống” Cory tướng quân đưa tay bảo Cao Dương ngồi xuống, sau đó nói: “Ngươi từng làm việc cho tập đoàn ám sát GOD, đã từng tiếp xúc qua thủ lĩnh kia, cũng đã tiếp xúc với Vương Siêu, ngươi thấy bọn họ thế nào? Đồng thời, lần này vua hắc quyền Peter Jeffe của doanh trại Wang Chao khiêu chiến với Vương Siêu, vì thế phải có số liệu cụ thể, nếu biết tên Vương Siêu này kinh khủng như Ma Vương thì không nên học theo sự ngu xuẩn của người Mỹ, cứ phái người đi chịu chết!”
“Nước Mỹ từ sau khi Worton, Morgan chết đi thì người có công phu giỏi trong quân đội đã không còn nhiều, bọn họ lâm vào tình huống như rắn mất đầu, làm việc theo quán tính mà không cần suy nghĩ. Không giống như quân đội nước Nga chúng ta, hàng năm đều quan hệ với quyền pháp Thiếu Lâm của Trung Quốc, bởi thế nên biết được rất nhiều tin tức”.
Mikhail phân tích nói: “Hai người thủ lĩnh GOD và Vương Siêu, thể năng đều đã đạt tới cực hạn của con người, dùng từ “Thần” để xưng hô với bọn họ thì thật ra cũng không quá đáng”.
“Không phải cường đại đến như vậy chứ?” Cory tướng quân mặc dù biết Vương Siêu kinh khủng, nhưng không ngờ tới người tinh thông võ thuật như Mikhail mà còn có thể đánh giá bọn họ cao như vậy” Cường đại giống như Thần? Như vậy thì không có hy vọng chiến thắng rồi? Lần này ta nhận được lệnh của Thủ Tướng, nếu như không tìm ra đối sách thì chúng ta đều bị cả dân tộc Nga coi như kẻ vô dụng!”
“Thủ Tướng nhắc nhở?”
Mikhail nghe thấy hai chữ Thủ Tướng này thì lập tức đứng lên, số người đang ngồi cũng đều đứng lên, lưng thẳng tắp, ánh mắt nghiêm túc. Rất nhiển nhiên, Thủ Tướng nước Nga có uy vọng vô cùng cao trong lòng bọn họ.
“Thủ Tướng nhắc nhở chúng ta, tại đại hội võ thuật lần này, nhất định phải làm cho toàn bộ người trên thế giới đều biết dân tộc Nga chúng ta hãn dũng, dân tộc Nga chúng ta mới là dân tộc cường đại nhất. Cách chiến đấu của dân tộc Nga cũng là cách chiến đấu mạnh nhất trên thế giới. Mikhail, ngươi từng thua võ tăng Thiếu Lâm Tự Trung Quốc. Nhiều năm như vậy dân tộc Nga chúng ta vẫn đấu võ với dân tộc Trung Quốc, chung quy đều rơi vào tình thế xấu. Nhiều năm tranh đấu như vậy, rất nhiều người mạnh bên cạnh Thủ Tướng cũng đều thất bại trước võ thuật Trung Quốc. Cuối cùng đã để lại trong lòng Thủ Tướng một vết sẹo! Thủ Tướng cũng vì chuyện này mà đã tự mình đến Thiếu Lâm Tự Trung Quốc tìm kiếm đáp án. Cho nên chúng ta lần này lại không thể thất bại, không thể lại làm cho Thủ Tướng thất vọng, không thể làm cho cả dân tộc Nga thất vọng!”
Cory tướng quân cũng đứng lên, ánh mắt vị tướng quân này trở nên kiên định, vừa nói vừa hiện lên thần sắc vô cùng kích động.
“Cho dù là tan xương nát thịt, cũng muốn hoàn thành tâm nguyện của Thủ Tướng” Trong ánh mắt Mikhail hiện lên một tia kiên quyết. “Được rồi, huấn luận viên tiểu đội Alpha, tiên sinh Kant gần đây tu hành thế nào rồi? Hắn từng là thần tượng của ta, cũng là mục tiêu phấn đấu của ta. Lúc ta luận võ thất bại trước tăng nhân Thiếu Lâm thì hắn đã cho ta có thêm dũng khí tin tưởng một lần nữa”.
Kant tiên sinh trong miệng Mikhail chính là một vị cao thủ võ thuật trong dân gian nước Nga. Tổ phụ của hắn từng luận võ cùng Hàn Mộ Hiệp tại Trung Quốc, bị đánh thua ở khách sạn sáu nước, gây nên một trận oanh động, nhưng chính việc này cũng đã khiến cho gia tộc Nga và võ thuật Trung Quốc dung hợp lại với nhau, trở thành võ thuật thế gia.
Lúc đầu khi Kant thành lập tiểu đội Alpha tại Nga, thì được cả thế giới phong vương bài huấn luận viên kịch đấu đặc chủng. Có thể nói danh tiếng người này không hiển hách, nhưng là cao thủ vô cùng thần bí, chỉ bất quá tuổi dường như đã cao, cũng không động thủ với ai.
“Kant tiên sinh đã qua đời cách đây không lâu”.
Cory tướng quân trầm giọng nói.
“A? Sao có thể như thế được! Thân thể Kant tiên sinh vô cùng tốt, như thế nào lại qua thế giới bên kia sớm như vậy?” Mikhail chấn kinh.
“Kant tiên sinh luận võ cùng một thiếu niên Trung Quốc, bị thương nặng, những phương pháp trị liệu không có hiệu quả nên mới tử vong” Cory nói.
“Bị ai đánh trọng thương! Một vị thiếu niên Trung Quốc? Là Vương Siêu sao?” Mikhail dồn dập hỏi.
“Đương nhiên không phải là Vương Siêu, là người Trung Quốc thành lập bang hội Đông Bắc bang tại Nga, người thiếu niên tên là Phạm Khải Tề!”
“Đông Bắc bang! Phạm Khải Tề!” Trong mắt Mikhail lộ ra một tia sát khí.
“Không nên vội đối phó người này, chúng ta trước tiên hay tìm cao thủ trong nước Nga, tìm ra cách chính thức có thể chống lại Vương Siêu đã”.
“Có dạng người như vậy sao…” Mikhail cười khổ, thanh âm nhỏ đến mức ngay cả chính mình cũng không nghe thấy.
Cùng lúc đó, tại Trung Quốc, nhà băng Hắc Long, trong một thị trấn ở Đông Bắc, nhà nhà đều quét vôi sơn mới lại bên ngoài căn nhà của mình, cảnh an bình pha thêm vài tiếng chó sủa, mang đến cho thị trấn này rất nhiều sinh khí.
“Sư phụ, quyền sư Đông Bắc bang các ngươi muốn tham gia đại hội võ thuật lần này, kế hoạch thế nào? Đường Môn muốn nhất thống thiên hạ, ta biết có rất nhiều người ở Đông Bắc Bang không phục, mắc nghẹn tại cổ, muốn tại đại hội võ thuật đoạt lấy danh tiếng của Đường Môn. Nhưng sư phụ hẳn cũng đã biết sự lợi hại của Vương Siêu, tại sao lại không khuyên can một chút!”
Trong hội đồng thị trấn, trong một căn phòng rộng lớn, “Thiết Trửu Phi Long” Lưu Dịch là một trưởng lão của Đông Bắc bang, hắn đang cầm chén trà, bên cạnh hắn là đồ đệ Lâm Nhã Nam, người huấn luyện hải quân.
“Ngươi cứ nói liên tục suốt cả thời gian một nén nhang, ta cũng không có cách nào giải đáp” Lưu Dịch nhìn Lâm Nhã Nam, có chút thở dài: “Cả Đông Bắc bang chúng ta đều luyện quyền, trải qua nhiều năm đánh nhau với quân đội Nga tại biên giới này, cao thủ nhiều như mây, thật ra cũng không kém hơn Hoa Thanh bang, Đại Quyển bang nhờ đánh nhau mà thành danh. Bây giờ trưởng lão của các bang hội, còn có những nhân tài mới đang mắc nghẹn trong họng, muốn tại đại hội võ thuật này quyết một phen thư hung cùng thiên hạ. Nhất là cậu của ngươi Phạm Khải Tề, lại càng muốn nôn nóng tranh đoạt vị trí cao thủ đệ nhất thiên hạ với Vương Siêu”.
“Phạm Khải Tề muốn tranh đoạt vị trí thiên hạ đệ nhất cùng Vương Siêu? Hắn chán sống chắc?” Lâm Nhã Nam la hoảng lên. “Có thể hắn không biết Vương Siêu kinh khủng đến thế nào. Ngay mấy ngày trước, năm đại tông sư Nhật Bản liên thủ ám sát Vương Siêu, bị hắn giết sạch toàn bộ, còn dẫn theo cả giới võ thuật Nhật Bản đến nữa, bây giờ đã nhiệt náo vô cùng. Ngày hôm qua giới võ thuật Nhật Bản bí mật tụ họp, sau khi để tro cốt của năm lão quỷ vào Tĩnh Quốc Thần Xã thì cả giới võ thuật phát lời thề, lần này nhất định huyết chiến với giới võ thuật người Hoa, quyết không lùi một bước!”
“Hử? Chuyện toàn bộ năm đại tông sư Nhật Bản bị Vương Siêu giết chết thì chúng ta cũng có nghe nói quá, bất quá bọn họ lại để tro cốt vào Tĩnh Quốc THần Xã, rồi cả giới võ thuật Nhật Bản cùng tuyên thề, chuyện này đúng là không thể xem thường! Ta phải đi thương lượng chuyện này với lão gia mới được. Đúng rồi, Phạm Khải Tề đang dạy mấy đứa nhỏ luyện thương bên bờ sông, ngươi cũng đã thấy mặt hắn, hắn và ngươi là thanh mai trúc mã. Nhiều năm không gặp lại, không phu của hắn mấy năm gần đây đã đạt tới trình độ sâu không lường được. Mấy ngày trước có đi làm nhiệm vụ lớn, bí mật tiến vào đại bản doanh của Nga tìm giết tên đầu đảng La Tư Quang thì đột nhiên đụng phải tên huấn luận viên tiểu đội Alpha là Kant, bị hắn giết chết” Lưu Dịch đứng dậy nói.
“Kant! Người này lợi hại lắm” Hai mắt Lâm Nhã Nam trở nên lăng lệ, “Phạm Khải Tề ta sẽ ra bờ sông tìm hắn, mặc kệ thế nào thì ta cũng không để cho hắn khiêu chiến Vương Siêu tại đại hội võ thuật, nếu không thì khẳng định hắn sẽ chết. Mặc kệ tình trạng võ công của hắn bây giờ đạt đến cảnh giới gì, căn bản vẫn không phải là đối thủ của Vương Siêu. Hắn căn bản không biết số liệu về Vương Siêu kinh khủng như thế nào”.
Lúc này đã là đầu tháng mười. Thời tiết ở Hắc Long giang đã chuyển lạnh. Lâm Nhã Nam đi dọc theo con đường nhỏ đến một khoảng đất trống bên bờ sông, quả nhiên nhìn thấy một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi đang luyện quyền với những tiểu hài tử mười hai, mười ba tuổi.
“Tề ca, chúng ta luyện Bát Cực quyền, thức thứ nhất Mãnh Hổ Ngạnh Ba Sơn là dùng hai khủy tay thành một quyền, múa đại thương là múa như thế nào? Còn nữa, nếu như dùng chiêu cầm nã thượng thì dùng như thế nào? Chúng ta muốn luyện quyền pháp tốt như ngươi, đi giết lão mao tử”.
Một tiểu hải tử hơi lớn một chút, ước chừng mười lăm tuổi đang hỏi thiếu niên hai mươi tuổi kia.
Thiếu niên đó dùng một cây gỗ lớn làm thương, đang lay động, kình phong vù vù. Mặc dù bọn họ là tiểu hài tử nhưng vẫn múa cây sào theo hình tròn, tuy có lực nhưng thân thể bọn họ không có vẻ cường tráng, cơ bắp không rõ ràng, nhưng chắc nịch, rõ ràng là đã rèn luyện gân cốt da, nhưng vẫn chưa được như con nhà võ.
Mà thiếu niên hai mươi tuổi kia, đại thương trong tay đã xuyên vào một cái cây lớn bên cạnh, nhìn qua có vẻ nặng nề, hiển nhiên là bằng sắt, mũi nhọn ở đầu thương phóng ra lãnh quang.
Vóc người thiếu niên này cũng không cao, chỉ có một mét bảy, cũng có một loại cảm giác gầy và đơn độc, nhưng khi rơi vào trong mắt Lâm Nhã Nam thì lại trở thành vẻ tháo vát kinh người.
“Phạm Khải Tề quả nhiên đã luyện đến trình độ sâu không lường được. Ta nhìn không thấu. Mới hai mươi tuổi đầu mà đã lợi hại như vậy, quả thật giống như thiên tài Nhật Bản Diệp Huyền kia, đáng tiếc là lại bị Vương Siêu đánh chết. Nhưng bây giờ có thể để như vậy” Trong long Lâm Nhã Nam cảm thán.
Nàng nhìn thấy không ít những thiếu niên thiên tài, một trong số đó là Diệp Huyền đã bị Vương Siêu đánh chết.
Rất hiển nhiên, người thiếu niên trẻ tuổi này chính là Phạm Khải Tề.
“Mãnh Hổ Ngạnh Ba Sơn hả, dùng Bát Cực đại thương phía trên đánh xuống! Đến đây, chúng ta tỷ thí một phen!” Phạm Khải Tề nghe câu hỏi thì đột nhiên dùng tay chụp vào vai của thiếu niên mười lăm tuổi kia.
Thiếu niên mười lăm tuổi vội vàng dùng tay gạt ra, lăn mình ra bên ngoài, đứng thủ thế, đúng là tư thế phòng ngự địch nhân chụp bả vai hoàn hảo. Sau khi hắn hoành quyền ra trước thì cánh tay xoay nửa vòng, dĩ nhiên là muốn chế trụ tay của Phạm Khải Tề.
Hai người thử đấu với nhau, nhưng chiêu nào cũng hung ác, tựa hồ không hề lưu tình.
Nào đâu biết rằng, ngay lúc hắn trở mình thì Phạm Khải Tề đột nhiên điều chỉnh cánh tay rung lên, bên trong phát ra thanh âm như tiếng kim thiết, khiến cho thiếu niên mười lăm tuổi cảm thấy toàn thân tê rần. Sau đó khuỷu tay thúc vào đầu đối phương, đồng thời dưới chân còn đá thêm một cú!
Một lần này, Bịch! Thiếu niên mười lăm tuổi bay lên không trung, sau đó cả người rơi xuống sông.
Tất cả mọi người đều là hoảng lên, Phạm Khải Tề đột nhiên lại di chuyển, chạy đến bờ sông, một tay tại trên không trung bắt được thiếu niên này, rồi sau đó lắc tay ném thiếu niên này lên bờ.
“Nên nhớ, nếu muốn võ công tiến bộ nhanh thì cứ để cho cao thủ ném hai lần sẽ biết. Đại thương điểm đầu là như thế này, nắm vai ngươi, ngươi trở mình thì ta sẽ dùng cánh tay khiến cho toàn thân ngươi tê dại, thuận thế thúc khuỷu tay vào đầu ngươi. Lý Thư Văn năm đó cũng dùng một chiêu này, tùy tiện có thể đánh bại tất cả cao thủ dùng đao”.
Phạm Khải Tề mỉm cười: “Tốt rồi, các ngươi cứ luyện tiếp đi” Sau khi ra lệnh cho đám hài tử thì thiếu niên này quay đầu lại, nhìn về phía Lâm Nhã Nam. “Chị Nhã Nam, ngươi đã đến rồi?”
Phạm Khải Tề ngượng ngùng cười cười, thanh âm rất nhỏ.
“Khải Tề, nghe nói tại đại hội võ thuật lần này ngươi muốn khiêu chiến Vương Siêu? Cùng hắn tranh đoạt ngôi vị thiên hạ đệ nhất?” Lâm Nhã Nam nhìn thiếu niên này, trực tiếp hỏi.
“Không sai, danh tiếng người này gần đây nổi như cồn, ta muốn luận võ cùng hắn, cũng không phải là tranh đoạt ngôi vị thiên hạ đệ nhất. Cao thủ trên thế giới này nhiều như mây, ngươi nào dám nói chính mình là cao thủ thiên hạ đệ nhất cơ chứ?” Phạm Khải Tề ngượng ngùng cười cười.
“Khải Tề, ngươi là một thiên tài, bất quá mấy năm nay ta gặp rất nhiều thiên tài, hoặc là chết, hoặc là thua, đều là dưới tay Vương Siêu này, ta không hi vọng ngươi bước theo vết chân của bọn họ” Lời của Lâm Nhã Nam vô cùng thật lòng.
“Có đúng như vậy không?” Phạm Khải Tề lẳng lặng nghe, nhìn chằm chằm vào chân mình, hình như phía trên có hoa, hắn đang ngẫm nghĩ những lời Lâm Nhã Nam vừa nói. Sauk hi tự hỏi trong chốc lát thì hắn cúi xuống nhặt lên một hòn đá cứng rắn sạch như trứng đá, dùng tay xoa xoa. Trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Nhã Nam, hắn bỏ hòn đá vào miệng, dùng hàm răng cắn vào, thanh âm thanh thúy vang lên, giống như tiếng đang ăn củ cải.
“Ngươi… ngươi ăn hòn đá làm gì?”
Lâm Nhã Nam nhìn thấy bộ dáng ăn hòn đá của Phạm Khải Tề thì cả kinh, sợ rằng hắn bị gãy răng. Nhưng là Phạm Khải Tề vẫn nhai từ từ, đến khi hòn đá trở thành bột phấn mới phun ra, hàm răng không một chút sứt mẻ.
“Gần đây ta luyện xương luyện tủy đã đến đỉnh điểm, hàm răng ngứa quá, muốn mài một chút” Phạm Khải Tề lại ngượng ngùng cười cười, một lần cúi xuống nhặt lên một hòn đá, lần này không phải là hắn nhai từ từ mà là nuốt thẳng xuống bụng.
“Khí trong dạ dày quá mạnh mẽ, nuốt hòn đá để nó mài một chút, sau đó lại nhổ ra” Phạm Khải Tề nhìn thấy ánh mắt king ngạc của Lâm Nhã Kỳ, lần này không đợi nàng hỏi mà trực tiếp giải thích luôn.
“Như thế nào mà ngươi lại luyện được công phu giống như chuột, muốn mài răng, và lại giống như con gà muốn nuốt hòn đá nhỏ vào ruột để mài dạ dày?” Lâm Nhã Nam hỏi.
“Không có cách nào, bởi vì quá mạnh” Phạm Khải Tề luôn cười ngượng ngùng, nhưng không hề giống chút nào khi hắn nhai hoặc nuốt hòn đá.
“Ngươi muốn khiêu chiến Vương Siêu thì ta sẽ dẫn ngươi đi Nam Dương gặp hắn một lần, sau đó xác định lại có nên khiêu chiến với hắn tại đại hội võ đạo hay không. Ài, không cho ngươi nhìn thấy một chút hùng bá tuyệt đỉnh thiên hạ thì ngươi sẽ không bỏ cuộc” Lâm Nhã Nam quyết định dẫn Phạm Khải Tề đi gặp Vương Siêu một lần, tránh việc khi gặp Vương Siêu trên võ đài, Vương Siêu tuyệt đối sẽ không nương tay. Bây giờ đi gặp thì còn có con đường sống.
“Tốt. Ta cũng muốn gặp người này” Phạm Khải Tề dậm chân xuống đất một cái, đại thương liền bị chấn động bay lên, bị hắn nắm trong tay, bất chợt xuất hiện một dấu ấn.
Trong đạo tràng võ thuật Nam Dương.
Vương Siêu ngồi trên ghế, nhìn Hoắc Linh Nhi và Đàm Văn Đông luyện quyền, đột nhiên cười: “Hôm nay tựa hồ là một ngày thú vị của những người trẻ tuổi”.
“Cái gì mà người trẻ tuổi?” Hoắc Linh Nhi hỏi.
“Một người trẻ tuổi ở Đông Bắc bang, hôm qua Lâm Nhã Nam gọi điện cho ta, nói là có người muốn tại đại hội võ thuật khiêu chiến với ta, nhưng lại sợ bị ta đánh chết, vì vậy hôm nay dẫn hắn đến gặp ta một lần, giao lưu một chút” Vương Siêu cười cười.
Thì ra ngày hôm qua hắn đã nhận được điện thoại của Lâm Nhã Nam, bởi vì Lâm Nhã Nam và hắn là bằng hữu nên hắn cũng cấp cho người ta mặt mũi. Nếu không thì hắn không có tâm tình mà tiếp nhận khiêu chiến của những người trẻ tuổi.
“Ồ? Người trẻ tuổi này cũng có chút công phu? Cũng không phải là không biết trời cao đất dày? Quả nhiên là một nhân tài mới nổi”.
Ngay khi Vương Siêu nói chuyện thì lỗ tai dựng thẳng đứng, tựa hồ như đang lắng nghe cái gì đó.
Hoắc linh Nhi nhìn thấy Vương SIêu như vậy thì cũng nhắm hai mắt lại, toàn bộ tinh thần chăm chú lắng nghe, tai của nàng động đậy, qua một lúc lâu thì mới mở mắt: “Công phu của người này rất lợi hại. Hơi thở rất cường đại. Ồ. Đến rồi”.
Ngay lúc Hoắc Linh Nhi mở mắt ra thì đột nhiên thấy bên ngoài cửa xuất hiện một người phụ nữ, bên cạnh là một thiếu niên cầm một cây thương bằng sắt.
Phụ nữ kia đúng là Lam Nhã Nam, mà thiếu niên cầm đại thương bằng sắt kia đúng là Phạm Tề Khải của Đông Bắc Bang, người đã giết chết võ thuật gia Kant của Nga.
Khi thiếu niên Phạm Khải Tề này vừa đến, ánh mắt nhất thời trở nên vô cùng lăng lệ, nhìn chăm chú vào Vương Siêu!
Ánh mắt vốn ngượng ngùng của hắn nhất thời trở nên vô cùng lăng lệ. Trong con ngươi trong suốt dường như ngoài hình ảnh của Vương Siêu ra, thì không còn thứ gì khác trong thiên địa.
Đồng thời, khí thế trên người hắn cũng biến đổi, mũi thương trên vai kịch liệt lay động, phát ra một trận thanh âm ong ong, tựa hồ như đại thương cũng giống như chủ nhân, đã đụng phải đối thủ cường đại, không ngừng kêu to lên.
Sắc mặt Đàm Văn Đông có chút biến đổi, Hoắc Linh Nhi hơi cau mày. Hai người bọn họ cũng cảm giác được trên người Phạm Khải Tề có một loại tinh thần trạng thái cường đại, một loại khí thế gì đó.
“Nhã Nam, đây là nhân tài mới của Đông Bắc bang? Hôm nay nể mặt cô, ta sẽ thử xem công phu hắn thế nào” Vương Siêu ngồi trên ghế nói, hai mắt sau khi nhìn Lâm Nhã Nam thì chuyển hướng về phía Phạm Khải Tề: “Người trẻ tuổi, đó đúng là Bát Cực đại thương lay động không tệ, ta ngồi trên ghế xem thương của ngươi làm được những gì, có vài phần hỏa hầu. Tại đại hội võ thuật cũng có được danh tiếng”.
“Ngươi muốn ngồi, tay không tiếp thương của ta?” Phạm Khải Tề nhìn chằm chằm Vương Siêu, mở miệng nói: “Nghe nói ngươi cũng ngồi trên ghế như thế này, từng đánh nát ngưu đao của Vương Khanh như thần tiên cắt đậu hủ, lại còn dùng răng cắn đứt mũi đao của hắn. Bất quá dài một tấc chính là mạnh thêm một tấc. Trường thương này của ta dài hai mét tám, nặng sáu mươi hai cân, ngươi chưa chắc đã tiếp được đâu”.
Vương Siêu không trả lời Phạm khải Tề, chỉ nhắm hai mắt lại.
Phạm Khải Tề nhìn bộ dáng của Vương Siêu thì cũng không nói, hắn ngậm chặt miệng. Hắn đứng giữa sân đột nhiên phình to bụng, giống như lúc Ba Lập Minh đánh khí trong đan điền, trong nháy mắt trở thành bộ dạng như thiếu phụ mang thai mười tháng.
Hai người cách nhau khoảng bảy, tám mươi mét, sau khi Phạm Khải Tề phình to bụng ra thì chạy nước rút. Xoát! Hai tay cầm thương sắt, đâm thẳng một đường mà chạy đến.
Một thương này.
Thật cuồng bạo, thương thế giống như được sự trợ giúp của đại mã. Phạm Khải Tề mãnh liệt chạy qua khoảng cách bảy, tám mươi mét, đại thương trong tay trực tiếp đánh vỡ không khí, ngay khi tiến vào trong đạo tràng thì phát ra tiếng nổ chói tai, mũi thương như được đốt cháy trong không khí.
Một thương này, dùng bảy, tám mươi bước lấy đà, trực tiếp đâm vào đầu của Vương Siêu!
Thiếu niên Đông Bắc bang Phạm Khải Tề này trong nháy mắt bộc phát ra một kích cực mạnh. Thương của hắn không thua gì Thu Thiền đao, đều là người trẻ tuổi ưu tú tới cực điểm, đều là thiên tài sau này có tư cách khiêu chiến Vương Siêu.
“Hử? Một thường này rất có lực, bất quá vẫn còn kém so với Lưu Mộc Bạch”.
Hai mắt Vương Siêu mở ra, nhìn đại thương đang bạo liệt đâm tới đầu mình, hắn không trốn tránh, đột nhiên vươn một tay ra, nghiêng qua một bên, đột nhiên đấm vào đầu cán thương.
Băng!
Cả đầu thương bị một đấm của Vương Siêu đánh nát! Đầu thương bay vù vù ra cắm vào sàn nhà bằng gỗ trong đạo tràng.
Đại thương trong tay Phạm Khải Tề biến thành một cây đại thiết côn.
Hắn biến sắc, đột nhiên cánh tay chấn động, cả đại thiết côn chợt lăc lư phát ra tiếng nổ vang, lại tiếp tục đâm vào cổ Vương Siêu. Nhưng Vương Siêu trong tích tác khi hắn biến sắc thì đột nhiên đánh ra một đấm, đánh vào cán côn, sau đó đè xuống, động tác giống như lướt nhẹ qua cây đàn.
Thái Cực Quyền, Thủ Huy Tỳ Bà.
Bây giờ Vương Siêu coi đại thiết côn như là cây đàn tỳ bà mà huy động, độ cứng của đại thiết côn trong tay hắn tựa hồ còn không cứng bằng đàn tỳ bà, hắn vung tay lên, vụn sắt bay loạn, thiết côn kịch liệt lay động.
Phạm Khải Tề bị một cái phất tay này của Vương Siêu, thiết côn trong tay đọt nhiên kịch liệt lay động, dĩ nhiên là không thể cầm chắc được nữa. Nhưng hắn quyết định rất nhanh, hai tay nhẹ buông ra, dĩ nhiên không còn cầm thiết thương nữa, hắn đột nhiên tiến về trước hai bước, nắm tay đã tới trước mặt Vương Siêu.
Lần này hắn buông thương ra, dùng quyền mà đánh, động tác rất quyết đoán khiến người xem phải cảm than. Thật giống như tráng sĩ chặt cổ tay, mặt cũng không nhăn một chút, dường như đã sớm đoán ra lực lượng của Vương Siêu mà lựa chọn phương án chính xác.
Bắt đầu cường đại hung mãnh nhưng đây kỳ thật chỉ là hư chiêu, lần này dùng tay thay cho thương mới chính là tuyệt chiêu chuyển bại thành thắng.
Đại thiết thương rơi xuống mặt đất nhưng vẫn không ngừng run rẩy, giống như một con đại mãng xà bị thương.
Vương Siêu đối mặt với quyền này cũng xem như không có gì, cũng không có bất cư ngăn cản nào. Hắn chỉ vương một ngón tay ra, nhanh như mũi tên điểm vào trán Phạm khải Tề, dĩ nhiên là dùng nhanh đánh nhanh.
Không hề nghi ngờ về tốc độ của một điểm này. Trong nháy mắt trước khi quyền của Phạm Khải Tề đánh trúng hắn thì tay hắn có thể đã xuyên thủng đầu đối phương rồi.
Phạm Khải Tề cảm thấy trên trán mình mát lạnh, liền biết không hay. Hắn gặp nguy hiểm vẫn không loạn, hay tay ở chính giữ đột nhiên thu về, một tay tạo thành thủ pháp “Lặc Mã Hồi Đầu” để bảo vệ trán mình, đồng thời tay còn lại xoay tròn,bổ về phía cổ tay của Vương Siêu!
Bát Cực phách quải Hồi Toàn Phách!
Thủ pháp cự ly ngắn vô cùng tinh xảo.
Nhưng cánh tay Vương Siêu hạ xuống, rồi đột nhiên tóm vào ngực hắn, móng tay biến ảo, giống như đạn bắn ra! Tiếng leng keng phát ra.
Phạm Khải Tề không ngờ Vương Siêu còn có thể biến hóa nhanh như vậy! Lúc này hắn đã không thể ngăn cản, lập tức lui về phía sau! Chân giống như trượt băng, chỉ trong nháy mắt đã lui về phía sau năm, sáu mét mới ổn định lại thân thể.
Sau khi đứng lại thì hai mắt hắn mãnh liệt nhìn Vương Siêu, tựa hồ muốn động thủ lần nữa.
“Người trẻ tuổi, dừng lại ở đây đi. Ngươi về luyện thêm ba năm nữa rồi trở lại. Sau này ta cũng không có hứng thú đánh với nhân tài mới. Công phu của ngươi không tệ, nhưng vẫn còn kém ba năm hỏa hầu”.
Vương Siêu giơ tay lên, bảo ngừng lại.
“Mặc dù ngươi phá hủy địa thương của ta nhưng cũng chưa đánh bại ta” Phạm Khải Tề nhướng mày, “Ta thua không phục”.
“Khải Tề, ngươi đã chết bảy tám lần rồi đó” Lúc này Lâm Nhã Nam đi tới, nhìn một chút Phạm Khải Tề, đánh giá cẩn thận một chút: “Ngươi sờ trên trán ngươi xem, xem một chút trên ngực nữa”.
Phạm Khỉa Tề nghe thấy lời này thì nhất thời trong lòng cả kinh! Hắn lấy tay sờ trán của mình thì thấy hơi ẩm ướt. Hắn nhìn bàn tay thấm máu, dĩ nhiên không biết khi nào đã bị thủng một lỗ.
Đồng thời hắn nhìn một chút ngực mình, nhất thời sắc mặt tái như tro tàn.
Nguyên lai áo trước ngực hắn đã xuất hiện bốn chữ viết bằng máu. Bên trái là hai chữ “Luyện Lại”, bên trái là hai chữ “Ba Năm”. Rất hiển nhiên, đây là Vương Siêu dùng máu trên trán của hắn mà viết nên.
“Luyện lại ba năm”!
Trong sát na lúc giao thủ, Vương Siêu ngồi bất động hủy đi thương của hắn, lại trong cự ly gần bất tri bất giác viết ra thêm bốn chữ “Luyện lại ba năm”. Nếu là chính thức luận võ thì đầu của hắn đã vỡ tan, ngũ tạng đã bị móc ra hết!
“Thiên hạ đệ nhất, thiên hạ đệ…
Phạm Khải Tề thì thầm trong miệng, lâm vào si ngốc.
Đang lúc này, Bạch Tuyền Di vội vã đi đến, nhìn thấy trường hợp như vậy thì cũng không kinh ngạc, mà là hướng Vương Siêu vội vã nói: “Một nhóm người Hoa ở Nhật Bản muốn gặp ngươi”.
“Khẳng định lại là một đám nhân tài tuổi trẻ? Có quyền sư đi theo không? Muốn gặp ta? Hay là quên đi. Ngươi đi đối phó với bọn chúng, nhiều chuyện quá, ta đang bận” Vương Siêu nhẹ phất tay.
Những tân tú võ thuật cao cường như Phạm Khải Tề, có vài chiêu lợi hại hại muốn khiêu chiến hắn không ít. Nhất là sau khi hắn làm cho giới võ thuật Nhật Bản chấn động, danh tiếng quá lớn, là đỉnh cao của con người. Hôm nay không phải nể mặt Lâm Nhã Nam thì hắn đã không thử giao đấu với Phạm Khải Tề.
Thử nghĩ hơn một trăm vị danh gia quyền thuật Nhật Bản cùng nhau tới Nam Dương, đây là động tĩnh lớn cỡ nào?
Những danh gia quyền thuật Nhật Bản đi tới Nam Dương lần này còn có cả đệ nhất thực chiến võ đạo gia Y Hạ Nguyên. Ngoại trừ Y Hạ Nguyên thì cơ hồ còn có một nửa danh quyền sư của giới võ thuật Nhật Bản. Cơ hồ có thể nói là rầm rộ.
“Hiện tại mọi người cũng đã thấy rõ toàn bộ thực lực của giới võ thuật Nhật Bản rồi chứ, không biết tại đại hội võ thuật mọi người làm thế nào để đối phó với những người này? Bọn họ dường như muốn liều chết huyết chiến”.
Vương Siêu đưa mắt nhìn đám người Y Hạ Nguyên, Tiểu Hoàn Tử mang thi thể năm đại tông sư dần dần đi xa, ánh mắt hơi thu lại, hỏi đám quyền sư.
Sở dĩ hôm nay hắn cao ngạo như vậy cũng có một nguyên nhân, chính là muốn xem một chút thực lực tổng hợp của giới võ thuật Nhật Bản rốt cục cường đại đến thế nào, đồng thời cũng phỏng chừng lực lượng hai bên, biết người biết ta thì tại đại hội võ đạo sẽ dễ dàng hơn.
“Tố chất hoàn mỹ!” Bạch Tuyền Di nhìn đám người này rời đi, lên tiếng nói: “Đám võ sĩ này khẳng định là nhiều hơn phân nửa lực lượng của giới võ thuật Nhật Bản, trừ Y Hạ Nguyên sâu không lường được thì một số người trong đó nếu cùng ta dùng cứng đối cứng, ta muốn chiến thắng, tuyệt đối không phải là việc dễ dàng, bọn họ đều là danh gia, đều danh bất hư truyền. Bất quá đối thủ như vậy quả thật khiến cho kẻ khác hưng phấn. Nếu đối thủ quá yếu thì một chút hứng thú cũng không có”.
“Sư phụ, Y Hạ Nguyên đã tiến vào cảnh giới Đan Đạo, ta cảm giác được rất rõ, không phải là giả.” Hoắc Linh Nhi nhắm mắt lại suy nghĩ một chút rồi đưa ra cảm nhận của mình.
“Hắn đích thật đã bước vào cảnh giới đó, người như vậy thì ta đương nhiên phải tự thân giải quyết hắn! Bất quá võ đạo Nhật Bản thịnh hành, rất nhiều nhân vật kiệt xuất lần lượt xuất hiện, không nên xem thường bọn họ. Hôm nay những người đến đây đích xác có thể xem là chỉnh thể của giới võ thuật Nhật Bản, nhưng chưa chắc là không có những nhân vật còn ẩn tàng chưa xuất hiện” Vương Siêu vừa nói vừa nhìn ra ngoài trời: “Hành động của ta hôm nay cũng chính là muốn hoàn toàn kích thích tâm tư liều mạng của bọn họ, cũng là làm cho tất cả mọi người biết rằng huy chương vàng của đại hội võ thuật lần này thuộc về chúng ta là chính xác. Sau khi chúng ta thắng thì sẽ không còn ai không phục. Giết năm đại tông sư của bọn họ, còn không liều mạng, thì sau khi thua sẽ chẳng còn gì để nói nữa?”
“Thì ra còn có ý tứ như vậy ở bên trong!”
Những quyền sư Nam Dương nghe Vương Siêu nói thì nhất thời bừng tỉnh.
Đích xác, Vương Siêu xử lý chuyện này rất ngạo mạn, kích thích hưng phấn của giới võ thuật Nhật Bản, đồng thời cũng khiến cho mọi người trên thế giới biết, hôm nay đã hoàn toàn kết cừu hận với giới võ thuật Nhật Bản. Tương lai khi bước lên võ đài quyết chiến, nếu như quét sạch hết tất cả quyền sư Nhật Bản thì Nhật Bản cũng không có cớ để chối cãi, không thể nói đây chỉ là trận đấu mang tính chất giao hữu kinh doanh, cao thủ của chúng ta căn bản khinh thường nên không tham gia vân vân.
Nói một cách đơn giản, chính là sợ sau khi đối phương thua mà không nhận thua.
Lần xử lý ngạo mạn này cũng khiến đại hội võ thuật thu thêm được nhiều tiền.
Giới võ thuật Nhật Bản vì thắng lợi của đại hội võ thuật mà đã xuất ra năm đại tông sư ám sát chủ soái quyền sư người Hoa. Bây giờ lại bị chủ soái quyền sư người Hoa đánh chết toàn bộ, thông báo cho các ngươi đến mang thi thể về, cừu hận như vậy được chất đống dồn hết vào đại hội võ thuật. Đến lúc đó ngươi thua mà còn nói cao thủ của ngươi khinh thường không tham gia, như vậy căn bản không ai tin.
“Tốt lắm, mọi người cứ tự nghiền ngẫm một chút đi. Sau đó ta sẽ cho người điều tra tất cả các tư liệu về cao thủ trên thế giới tham gia đại hội võ thuật làn này, rồi sai người đưa đến cho các ngươi, các ngươi hãy cẩn thận cân nhắc, tận lực giảm bớt thương vong! Ài, đại hội võ thuật lần này, chỉ sợ không thể không có gió tanh mưa máu, người chết rất nhiều”.
Vương Siêu nhìn bầu trời, những đám mây trên bầu trời Nam Dương hình như mang theo một màu máu nồng đậm.
Nga, thủ đô Moscow.
Tại một căn nhà nhỏ bên cạnh cung điện Kremlin, bên trong là mấy người mũi nhọn, trên người nhiều lông, da tay trắng như phấn, mặc quân phục nước Nga ngồi thẳng tắp quanh một cái bàn dưới gốc cây nở hoa trắng muốt.
“Hành động mang tên Đánh BOSS của Mỹ thất bại?” Một người Nga mang quân hàm tướng quân sau khi đẩy cửa tiến vào, cất mũ, ngồi vào vị trí thì đặt lên bàn một đống tài liệu liên quan đến quân đội.
“Đúng vậy, Cory tướng quân. Căn cứ vào tin tình báo, mười hai Chung Kết Giả của Mỹ, còn có chủ soái Mike Lavin của bọn họ đều đã chết trong hành động Đánh BOSS lần này. Tổng cộng còn chết thêm năm lão già trong giới võ thuật Nhật Bản, bọn họ đều là những Ninja xuất sắc”.
Một tên quan quân đứng lên, cung kính nói.
“Thú vị, đánh BOSS không thành công, ngược lại còn bị BOSS tiêu diệt toàn bộ, đúng là người Mỹ ngu xuẩn” Cory tướng quân cười, trên mặt lộ ra một chút hả hê, sau đó hướng về một đại hán người Nga khác: “Mikhail, hoan nghênh ngươi một lần nữa trở về, gia nhập vào hệ thống của chúng ta, vì dân tộc Nga mà cố gắng một lần nữa”.
“Đây là bổn phận của ta, Cory tướng quân. Ta một mực theo đuổi lực lượng cường đại cũng chính là muốn cố gắng thật tốt cho nước Nga của chúng ta”.
Đại hán gọi là Mikhail đứng lên.
Mikhail này đúng là một thành viên trong tiểu đội Luân Hồi của tập đoàn ám sát GOD, hắn tu luyện chính là Kim Cương quyền, nhanh như thiểm điện, hung mãnh bưu hãn, nội gia tinh túy.
“Ngồi xuống, ngồi xuống” Cory tướng quân đưa tay bảo Cao Dương ngồi xuống, sau đó nói: “Ngươi từng làm việc cho tập đoàn ám sát GOD, đã từng tiếp xúc qua thủ lĩnh kia, cũng đã tiếp xúc với Vương Siêu, ngươi thấy bọn họ thế nào? Đồng thời, lần này vua hắc quyền Peter Jeffe của doanh trại Wang Chao khiêu chiến với Vương Siêu, vì thế phải có số liệu cụ thể, nếu biết tên Vương Siêu này kinh khủng như Ma Vương thì không nên học theo sự ngu xuẩn của người Mỹ, cứ phái người đi chịu chết!”
“Nước Mỹ từ sau khi Worton, Morgan chết đi thì người có công phu giỏi trong quân đội đã không còn nhiều, bọn họ lâm vào tình huống như rắn mất đầu, làm việc theo quán tính mà không cần suy nghĩ. Không giống như quân đội nước Nga chúng ta, hàng năm đều quan hệ với quyền pháp Thiếu Lâm của Trung Quốc, bởi thế nên biết được rất nhiều tin tức”.
Mikhail phân tích nói: “Hai người thủ lĩnh GOD và Vương Siêu, thể năng đều đã đạt tới cực hạn của con người, dùng từ “Thần” để xưng hô với bọn họ thì thật ra cũng không quá đáng”.
“Không phải cường đại đến như vậy chứ?” Cory tướng quân mặc dù biết Vương Siêu kinh khủng, nhưng không ngờ tới người tinh thông võ thuật như Mikhail mà còn có thể đánh giá bọn họ cao như vậy” Cường đại giống như Thần? Như vậy thì không có hy vọng chiến thắng rồi? Lần này ta nhận được lệnh của Thủ Tướng, nếu như không tìm ra đối sách thì chúng ta đều bị cả dân tộc Nga coi như kẻ vô dụng!”
“Thủ Tướng nhắc nhở?”
Mikhail nghe thấy hai chữ Thủ Tướng này thì lập tức đứng lên, số người đang ngồi cũng đều đứng lên, lưng thẳng tắp, ánh mắt nghiêm túc. Rất nhiển nhiên, Thủ Tướng nước Nga có uy vọng vô cùng cao trong lòng bọn họ.
“Thủ Tướng nhắc nhở chúng ta, tại đại hội võ thuật lần này, nhất định phải làm cho toàn bộ người trên thế giới đều biết dân tộc Nga chúng ta hãn dũng, dân tộc Nga chúng ta mới là dân tộc cường đại nhất. Cách chiến đấu của dân tộc Nga cũng là cách chiến đấu mạnh nhất trên thế giới. Mikhail, ngươi từng thua võ tăng Thiếu Lâm Tự Trung Quốc. Nhiều năm như vậy dân tộc Nga chúng ta vẫn đấu võ với dân tộc Trung Quốc, chung quy đều rơi vào tình thế xấu. Nhiều năm tranh đấu như vậy, rất nhiều người mạnh bên cạnh Thủ Tướng cũng đều thất bại trước võ thuật Trung Quốc. Cuối cùng đã để lại trong lòng Thủ Tướng một vết sẹo! Thủ Tướng cũng vì chuyện này mà đã tự mình đến Thiếu Lâm Tự Trung Quốc tìm kiếm đáp án. Cho nên chúng ta lần này lại không thể thất bại, không thể lại làm cho Thủ Tướng thất vọng, không thể làm cho cả dân tộc Nga thất vọng!”
Cory tướng quân cũng đứng lên, ánh mắt vị tướng quân này trở nên kiên định, vừa nói vừa hiện lên thần sắc vô cùng kích động.
“Cho dù là tan xương nát thịt, cũng muốn hoàn thành tâm nguyện của Thủ Tướng” Trong ánh mắt Mikhail hiện lên một tia kiên quyết. “Được rồi, huấn luận viên tiểu đội Alpha, tiên sinh Kant gần đây tu hành thế nào rồi? Hắn từng là thần tượng của ta, cũng là mục tiêu phấn đấu của ta. Lúc ta luận võ thất bại trước tăng nhân Thiếu Lâm thì hắn đã cho ta có thêm dũng khí tin tưởng một lần nữa”.
Kant tiên sinh trong miệng Mikhail chính là một vị cao thủ võ thuật trong dân gian nước Nga. Tổ phụ của hắn từng luận võ cùng Hàn Mộ Hiệp tại Trung Quốc, bị đánh thua ở khách sạn sáu nước, gây nên một trận oanh động, nhưng chính việc này cũng đã khiến cho gia tộc Nga và võ thuật Trung Quốc dung hợp lại với nhau, trở thành võ thuật thế gia.
Lúc đầu khi Kant thành lập tiểu đội Alpha tại Nga, thì được cả thế giới phong vương bài huấn luận viên kịch đấu đặc chủng. Có thể nói danh tiếng người này không hiển hách, nhưng là cao thủ vô cùng thần bí, chỉ bất quá tuổi dường như đã cao, cũng không động thủ với ai.
“Kant tiên sinh đã qua đời cách đây không lâu”.
Cory tướng quân trầm giọng nói.
“A? Sao có thể như thế được! Thân thể Kant tiên sinh vô cùng tốt, như thế nào lại qua thế giới bên kia sớm như vậy?” Mikhail chấn kinh.
“Kant tiên sinh luận võ cùng một thiếu niên Trung Quốc, bị thương nặng, những phương pháp trị liệu không có hiệu quả nên mới tử vong” Cory nói.
“Bị ai đánh trọng thương! Một vị thiếu niên Trung Quốc? Là Vương Siêu sao?” Mikhail dồn dập hỏi.
“Đương nhiên không phải là Vương Siêu, là người Trung Quốc thành lập bang hội Đông Bắc bang tại Nga, người thiếu niên tên là Phạm Khải Tề!”
“Đông Bắc bang! Phạm Khải Tề!” Trong mắt Mikhail lộ ra một tia sát khí.
“Không nên vội đối phó người này, chúng ta trước tiên hay tìm cao thủ trong nước Nga, tìm ra cách chính thức có thể chống lại Vương Siêu đã”.
“Có dạng người như vậy sao…” Mikhail cười khổ, thanh âm nhỏ đến mức ngay cả chính mình cũng không nghe thấy.
Cùng lúc đó, tại Trung Quốc, nhà băng Hắc Long, trong một thị trấn ở Đông Bắc, nhà nhà đều quét vôi sơn mới lại bên ngoài căn nhà của mình, cảnh an bình pha thêm vài tiếng chó sủa, mang đến cho thị trấn này rất nhiều sinh khí.
“Sư phụ, quyền sư Đông Bắc bang các ngươi muốn tham gia đại hội võ thuật lần này, kế hoạch thế nào? Đường Môn muốn nhất thống thiên hạ, ta biết có rất nhiều người ở Đông Bắc Bang không phục, mắc nghẹn tại cổ, muốn tại đại hội võ thuật đoạt lấy danh tiếng của Đường Môn. Nhưng sư phụ hẳn cũng đã biết sự lợi hại của Vương Siêu, tại sao lại không khuyên can một chút!”
Trong hội đồng thị trấn, trong một căn phòng rộng lớn, “Thiết Trửu Phi Long” Lưu Dịch là một trưởng lão của Đông Bắc bang, hắn đang cầm chén trà, bên cạnh hắn là đồ đệ Lâm Nhã Nam, người huấn luyện hải quân.
“Ngươi cứ nói liên tục suốt cả thời gian một nén nhang, ta cũng không có cách nào giải đáp” Lưu Dịch nhìn Lâm Nhã Nam, có chút thở dài: “Cả Đông Bắc bang chúng ta đều luyện quyền, trải qua nhiều năm đánh nhau với quân đội Nga tại biên giới này, cao thủ nhiều như mây, thật ra cũng không kém hơn Hoa Thanh bang, Đại Quyển bang nhờ đánh nhau mà thành danh. Bây giờ trưởng lão của các bang hội, còn có những nhân tài mới đang mắc nghẹn trong họng, muốn tại đại hội võ thuật này quyết một phen thư hung cùng thiên hạ. Nhất là cậu của ngươi Phạm Khải Tề, lại càng muốn nôn nóng tranh đoạt vị trí cao thủ đệ nhất thiên hạ với Vương Siêu”.
“Phạm Khải Tề muốn tranh đoạt vị trí thiên hạ đệ nhất cùng Vương Siêu? Hắn chán sống chắc?” Lâm Nhã Nam la hoảng lên. “Có thể hắn không biết Vương Siêu kinh khủng đến thế nào. Ngay mấy ngày trước, năm đại tông sư Nhật Bản liên thủ ám sát Vương Siêu, bị hắn giết sạch toàn bộ, còn dẫn theo cả giới võ thuật Nhật Bản đến nữa, bây giờ đã nhiệt náo vô cùng. Ngày hôm qua giới võ thuật Nhật Bản bí mật tụ họp, sau khi để tro cốt của năm lão quỷ vào Tĩnh Quốc Thần Xã thì cả giới võ thuật phát lời thề, lần này nhất định huyết chiến với giới võ thuật người Hoa, quyết không lùi một bước!”
“Hử? Chuyện toàn bộ năm đại tông sư Nhật Bản bị Vương Siêu giết chết thì chúng ta cũng có nghe nói quá, bất quá bọn họ lại để tro cốt vào Tĩnh Quốc THần Xã, rồi cả giới võ thuật Nhật Bản cùng tuyên thề, chuyện này đúng là không thể xem thường! Ta phải đi thương lượng chuyện này với lão gia mới được. Đúng rồi, Phạm Khải Tề đang dạy mấy đứa nhỏ luyện thương bên bờ sông, ngươi cũng đã thấy mặt hắn, hắn và ngươi là thanh mai trúc mã. Nhiều năm không gặp lại, không phu của hắn mấy năm gần đây đã đạt tới trình độ sâu không lường được. Mấy ngày trước có đi làm nhiệm vụ lớn, bí mật tiến vào đại bản doanh của Nga tìm giết tên đầu đảng La Tư Quang thì đột nhiên đụng phải tên huấn luận viên tiểu đội Alpha là Kant, bị hắn giết chết” Lưu Dịch đứng dậy nói.
“Kant! Người này lợi hại lắm” Hai mắt Lâm Nhã Nam trở nên lăng lệ, “Phạm Khải Tề ta sẽ ra bờ sông tìm hắn, mặc kệ thế nào thì ta cũng không để cho hắn khiêu chiến Vương Siêu tại đại hội võ thuật, nếu không thì khẳng định hắn sẽ chết. Mặc kệ tình trạng võ công của hắn bây giờ đạt đến cảnh giới gì, căn bản vẫn không phải là đối thủ của Vương Siêu. Hắn căn bản không biết số liệu về Vương Siêu kinh khủng như thế nào”.
Lúc này đã là đầu tháng mười. Thời tiết ở Hắc Long giang đã chuyển lạnh. Lâm Nhã Nam đi dọc theo con đường nhỏ đến một khoảng đất trống bên bờ sông, quả nhiên nhìn thấy một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi đang luyện quyền với những tiểu hài tử mười hai, mười ba tuổi.
“Tề ca, chúng ta luyện Bát Cực quyền, thức thứ nhất Mãnh Hổ Ngạnh Ba Sơn là dùng hai khủy tay thành một quyền, múa đại thương là múa như thế nào? Còn nữa, nếu như dùng chiêu cầm nã thượng thì dùng như thế nào? Chúng ta muốn luyện quyền pháp tốt như ngươi, đi giết lão mao tử”.
Một tiểu hải tử hơi lớn một chút, ước chừng mười lăm tuổi đang hỏi thiếu niên hai mươi tuổi kia.
Thiếu niên đó dùng một cây gỗ lớn làm thương, đang lay động, kình phong vù vù. Mặc dù bọn họ là tiểu hài tử nhưng vẫn múa cây sào theo hình tròn, tuy có lực nhưng thân thể bọn họ không có vẻ cường tráng, cơ bắp không rõ ràng, nhưng chắc nịch, rõ ràng là đã rèn luyện gân cốt da, nhưng vẫn chưa được như con nhà võ.
Mà thiếu niên hai mươi tuổi kia, đại thương trong tay đã xuyên vào một cái cây lớn bên cạnh, nhìn qua có vẻ nặng nề, hiển nhiên là bằng sắt, mũi nhọn ở đầu thương phóng ra lãnh quang.
Vóc người thiếu niên này cũng không cao, chỉ có một mét bảy, cũng có một loại cảm giác gầy và đơn độc, nhưng khi rơi vào trong mắt Lâm Nhã Nam thì lại trở thành vẻ tháo vát kinh người.
“Phạm Khải Tề quả nhiên đã luyện đến trình độ sâu không lường được. Ta nhìn không thấu. Mới hai mươi tuổi đầu mà đã lợi hại như vậy, quả thật giống như thiên tài Nhật Bản Diệp Huyền kia, đáng tiếc là lại bị Vương Siêu đánh chết. Nhưng bây giờ có thể để như vậy” Trong long Lâm Nhã Nam cảm thán.
Nàng nhìn thấy không ít những thiếu niên thiên tài, một trong số đó là Diệp Huyền đã bị Vương Siêu đánh chết.
Rất hiển nhiên, người thiếu niên trẻ tuổi này chính là Phạm Khải Tề.
“Mãnh Hổ Ngạnh Ba Sơn hả, dùng Bát Cực đại thương phía trên đánh xuống! Đến đây, chúng ta tỷ thí một phen!” Phạm Khải Tề nghe câu hỏi thì đột nhiên dùng tay chụp vào vai của thiếu niên mười lăm tuổi kia.
Thiếu niên mười lăm tuổi vội vàng dùng tay gạt ra, lăn mình ra bên ngoài, đứng thủ thế, đúng là tư thế phòng ngự địch nhân chụp bả vai hoàn hảo. Sau khi hắn hoành quyền ra trước thì cánh tay xoay nửa vòng, dĩ nhiên là muốn chế trụ tay của Phạm Khải Tề.
Hai người thử đấu với nhau, nhưng chiêu nào cũng hung ác, tựa hồ không hề lưu tình.
Nào đâu biết rằng, ngay lúc hắn trở mình thì Phạm Khải Tề đột nhiên điều chỉnh cánh tay rung lên, bên trong phát ra thanh âm như tiếng kim thiết, khiến cho thiếu niên mười lăm tuổi cảm thấy toàn thân tê rần. Sau đó khuỷu tay thúc vào đầu đối phương, đồng thời dưới chân còn đá thêm một cú!
Một lần này, Bịch! Thiếu niên mười lăm tuổi bay lên không trung, sau đó cả người rơi xuống sông.
Tất cả mọi người đều là hoảng lên, Phạm Khải Tề đột nhiên lại di chuyển, chạy đến bờ sông, một tay tại trên không trung bắt được thiếu niên này, rồi sau đó lắc tay ném thiếu niên này lên bờ.
“Nên nhớ, nếu muốn võ công tiến bộ nhanh thì cứ để cho cao thủ ném hai lần sẽ biết. Đại thương điểm đầu là như thế này, nắm vai ngươi, ngươi trở mình thì ta sẽ dùng cánh tay khiến cho toàn thân ngươi tê dại, thuận thế thúc khuỷu tay vào đầu ngươi. Lý Thư Văn năm đó cũng dùng một chiêu này, tùy tiện có thể đánh bại tất cả cao thủ dùng đao”.
Phạm Khải Tề mỉm cười: “Tốt rồi, các ngươi cứ luyện tiếp đi” Sau khi ra lệnh cho đám hài tử thì thiếu niên này quay đầu lại, nhìn về phía Lâm Nhã Nam. “Chị Nhã Nam, ngươi đã đến rồi?”
Phạm Khải Tề ngượng ngùng cười cười, thanh âm rất nhỏ.
“Khải Tề, nghe nói tại đại hội võ thuật lần này ngươi muốn khiêu chiến Vương Siêu? Cùng hắn tranh đoạt ngôi vị thiên hạ đệ nhất?” Lâm Nhã Nam nhìn thiếu niên này, trực tiếp hỏi.
“Không sai, danh tiếng người này gần đây nổi như cồn, ta muốn luận võ cùng hắn, cũng không phải là tranh đoạt ngôi vị thiên hạ đệ nhất. Cao thủ trên thế giới này nhiều như mây, ngươi nào dám nói chính mình là cao thủ thiên hạ đệ nhất cơ chứ?” Phạm Khải Tề ngượng ngùng cười cười.
“Khải Tề, ngươi là một thiên tài, bất quá mấy năm nay ta gặp rất nhiều thiên tài, hoặc là chết, hoặc là thua, đều là dưới tay Vương Siêu này, ta không hi vọng ngươi bước theo vết chân của bọn họ” Lời của Lâm Nhã Nam vô cùng thật lòng.
“Có đúng như vậy không?” Phạm Khải Tề lẳng lặng nghe, nhìn chằm chằm vào chân mình, hình như phía trên có hoa, hắn đang ngẫm nghĩ những lời Lâm Nhã Nam vừa nói. Sauk hi tự hỏi trong chốc lát thì hắn cúi xuống nhặt lên một hòn đá cứng rắn sạch như trứng đá, dùng tay xoa xoa. Trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Nhã Nam, hắn bỏ hòn đá vào miệng, dùng hàm răng cắn vào, thanh âm thanh thúy vang lên, giống như tiếng đang ăn củ cải.
“Ngươi… ngươi ăn hòn đá làm gì?”
Lâm Nhã Nam nhìn thấy bộ dáng ăn hòn đá của Phạm Khải Tề thì cả kinh, sợ rằng hắn bị gãy răng. Nhưng là Phạm Khải Tề vẫn nhai từ từ, đến khi hòn đá trở thành bột phấn mới phun ra, hàm răng không một chút sứt mẻ.
“Gần đây ta luyện xương luyện tủy đã đến đỉnh điểm, hàm răng ngứa quá, muốn mài một chút” Phạm Khải Tề lại ngượng ngùng cười cười, một lần cúi xuống nhặt lên một hòn đá, lần này không phải là hắn nhai từ từ mà là nuốt thẳng xuống bụng.
“Khí trong dạ dày quá mạnh mẽ, nuốt hòn đá để nó mài một chút, sau đó lại nhổ ra” Phạm Khải Tề nhìn thấy ánh mắt king ngạc của Lâm Nhã Kỳ, lần này không đợi nàng hỏi mà trực tiếp giải thích luôn.
“Như thế nào mà ngươi lại luyện được công phu giống như chuột, muốn mài răng, và lại giống như con gà muốn nuốt hòn đá nhỏ vào ruột để mài dạ dày?” Lâm Nhã Nam hỏi.
“Không có cách nào, bởi vì quá mạnh” Phạm Khải Tề luôn cười ngượng ngùng, nhưng không hề giống chút nào khi hắn nhai hoặc nuốt hòn đá.
“Ngươi muốn khiêu chiến Vương Siêu thì ta sẽ dẫn ngươi đi Nam Dương gặp hắn một lần, sau đó xác định lại có nên khiêu chiến với hắn tại đại hội võ đạo hay không. Ài, không cho ngươi nhìn thấy một chút hùng bá tuyệt đỉnh thiên hạ thì ngươi sẽ không bỏ cuộc” Lâm Nhã Nam quyết định dẫn Phạm Khải Tề đi gặp Vương Siêu một lần, tránh việc khi gặp Vương Siêu trên võ đài, Vương Siêu tuyệt đối sẽ không nương tay. Bây giờ đi gặp thì còn có con đường sống.
“Tốt. Ta cũng muốn gặp người này” Phạm Khải Tề dậm chân xuống đất một cái, đại thương liền bị chấn động bay lên, bị hắn nắm trong tay, bất chợt xuất hiện một dấu ấn.
Trong đạo tràng võ thuật Nam Dương.
Vương Siêu ngồi trên ghế, nhìn Hoắc Linh Nhi và Đàm Văn Đông luyện quyền, đột nhiên cười: “Hôm nay tựa hồ là một ngày thú vị của những người trẻ tuổi”.
“Cái gì mà người trẻ tuổi?” Hoắc Linh Nhi hỏi.
“Một người trẻ tuổi ở Đông Bắc bang, hôm qua Lâm Nhã Nam gọi điện cho ta, nói là có người muốn tại đại hội võ thuật khiêu chiến với ta, nhưng lại sợ bị ta đánh chết, vì vậy hôm nay dẫn hắn đến gặp ta một lần, giao lưu một chút” Vương Siêu cười cười.
Thì ra ngày hôm qua hắn đã nhận được điện thoại của Lâm Nhã Nam, bởi vì Lâm Nhã Nam và hắn là bằng hữu nên hắn cũng cấp cho người ta mặt mũi. Nếu không thì hắn không có tâm tình mà tiếp nhận khiêu chiến của những người trẻ tuổi.
“Ồ? Người trẻ tuổi này cũng có chút công phu? Cũng không phải là không biết trời cao đất dày? Quả nhiên là một nhân tài mới nổi”.
Ngay khi Vương Siêu nói chuyện thì lỗ tai dựng thẳng đứng, tựa hồ như đang lắng nghe cái gì đó.
Hoắc linh Nhi nhìn thấy Vương SIêu như vậy thì cũng nhắm hai mắt lại, toàn bộ tinh thần chăm chú lắng nghe, tai của nàng động đậy, qua một lúc lâu thì mới mở mắt: “Công phu của người này rất lợi hại. Hơi thở rất cường đại. Ồ. Đến rồi”.
Ngay lúc Hoắc Linh Nhi mở mắt ra thì đột nhiên thấy bên ngoài cửa xuất hiện một người phụ nữ, bên cạnh là một thiếu niên cầm một cây thương bằng sắt.
Phụ nữ kia đúng là Lam Nhã Nam, mà thiếu niên cầm đại thương bằng sắt kia đúng là Phạm Tề Khải của Đông Bắc Bang, người đã giết chết võ thuật gia Kant của Nga.
Khi thiếu niên Phạm Khải Tề này vừa đến, ánh mắt nhất thời trở nên vô cùng lăng lệ, nhìn chăm chú vào Vương Siêu!
Ánh mắt vốn ngượng ngùng của hắn nhất thời trở nên vô cùng lăng lệ. Trong con ngươi trong suốt dường như ngoài hình ảnh của Vương Siêu ra, thì không còn thứ gì khác trong thiên địa.
Đồng thời, khí thế trên người hắn cũng biến đổi, mũi thương trên vai kịch liệt lay động, phát ra một trận thanh âm ong ong, tựa hồ như đại thương cũng giống như chủ nhân, đã đụng phải đối thủ cường đại, không ngừng kêu to lên.
Sắc mặt Đàm Văn Đông có chút biến đổi, Hoắc Linh Nhi hơi cau mày. Hai người bọn họ cũng cảm giác được trên người Phạm Khải Tề có một loại tinh thần trạng thái cường đại, một loại khí thế gì đó.
“Nhã Nam, đây là nhân tài mới của Đông Bắc bang? Hôm nay nể mặt cô, ta sẽ thử xem công phu hắn thế nào” Vương Siêu ngồi trên ghế nói, hai mắt sau khi nhìn Lâm Nhã Nam thì chuyển hướng về phía Phạm Khải Tề: “Người trẻ tuổi, đó đúng là Bát Cực đại thương lay động không tệ, ta ngồi trên ghế xem thương của ngươi làm được những gì, có vài phần hỏa hầu. Tại đại hội võ thuật cũng có được danh tiếng”.
“Ngươi muốn ngồi, tay không tiếp thương của ta?” Phạm Khải Tề nhìn chằm chằm Vương Siêu, mở miệng nói: “Nghe nói ngươi cũng ngồi trên ghế như thế này, từng đánh nát ngưu đao của Vương Khanh như thần tiên cắt đậu hủ, lại còn dùng răng cắn đứt mũi đao của hắn. Bất quá dài một tấc chính là mạnh thêm một tấc. Trường thương này của ta dài hai mét tám, nặng sáu mươi hai cân, ngươi chưa chắc đã tiếp được đâu”.
Vương Siêu không trả lời Phạm khải Tề, chỉ nhắm hai mắt lại.
Phạm Khải Tề nhìn bộ dáng của Vương Siêu thì cũng không nói, hắn ngậm chặt miệng. Hắn đứng giữa sân đột nhiên phình to bụng, giống như lúc Ba Lập Minh đánh khí trong đan điền, trong nháy mắt trở thành bộ dạng như thiếu phụ mang thai mười tháng.
Hai người cách nhau khoảng bảy, tám mươi mét, sau khi Phạm Khải Tề phình to bụng ra thì chạy nước rút. Xoát! Hai tay cầm thương sắt, đâm thẳng một đường mà chạy đến.
Một thương này.
Thật cuồng bạo, thương thế giống như được sự trợ giúp của đại mã. Phạm Khải Tề mãnh liệt chạy qua khoảng cách bảy, tám mươi mét, đại thương trong tay trực tiếp đánh vỡ không khí, ngay khi tiến vào trong đạo tràng thì phát ra tiếng nổ chói tai, mũi thương như được đốt cháy trong không khí.
Một thương này, dùng bảy, tám mươi bước lấy đà, trực tiếp đâm vào đầu của Vương Siêu!
Thiếu niên Đông Bắc bang Phạm Khải Tề này trong nháy mắt bộc phát ra một kích cực mạnh. Thương của hắn không thua gì Thu Thiền đao, đều là người trẻ tuổi ưu tú tới cực điểm, đều là thiên tài sau này có tư cách khiêu chiến Vương Siêu.
“Hử? Một thường này rất có lực, bất quá vẫn còn kém so với Lưu Mộc Bạch”.
Hai mắt Vương Siêu mở ra, nhìn đại thương đang bạo liệt đâm tới đầu mình, hắn không trốn tránh, đột nhiên vươn một tay ra, nghiêng qua một bên, đột nhiên đấm vào đầu cán thương.
Băng!
Cả đầu thương bị một đấm của Vương Siêu đánh nát! Đầu thương bay vù vù ra cắm vào sàn nhà bằng gỗ trong đạo tràng.
Đại thương trong tay Phạm Khải Tề biến thành một cây đại thiết côn.
Hắn biến sắc, đột nhiên cánh tay chấn động, cả đại thiết côn chợt lăc lư phát ra tiếng nổ vang, lại tiếp tục đâm vào cổ Vương Siêu. Nhưng Vương Siêu trong tích tác khi hắn biến sắc thì đột nhiên đánh ra một đấm, đánh vào cán côn, sau đó đè xuống, động tác giống như lướt nhẹ qua cây đàn.
Thái Cực Quyền, Thủ Huy Tỳ Bà.
Bây giờ Vương Siêu coi đại thiết côn như là cây đàn tỳ bà mà huy động, độ cứng của đại thiết côn trong tay hắn tựa hồ còn không cứng bằng đàn tỳ bà, hắn vung tay lên, vụn sắt bay loạn, thiết côn kịch liệt lay động.
Phạm Khải Tề bị một cái phất tay này của Vương Siêu, thiết côn trong tay đọt nhiên kịch liệt lay động, dĩ nhiên là không thể cầm chắc được nữa. Nhưng hắn quyết định rất nhanh, hai tay nhẹ buông ra, dĩ nhiên không còn cầm thiết thương nữa, hắn đột nhiên tiến về trước hai bước, nắm tay đã tới trước mặt Vương Siêu.
Lần này hắn buông thương ra, dùng quyền mà đánh, động tác rất quyết đoán khiến người xem phải cảm than. Thật giống như tráng sĩ chặt cổ tay, mặt cũng không nhăn một chút, dường như đã sớm đoán ra lực lượng của Vương Siêu mà lựa chọn phương án chính xác.
Bắt đầu cường đại hung mãnh nhưng đây kỳ thật chỉ là hư chiêu, lần này dùng tay thay cho thương mới chính là tuyệt chiêu chuyển bại thành thắng.
Đại thiết thương rơi xuống mặt đất nhưng vẫn không ngừng run rẩy, giống như một con đại mãng xà bị thương.
Vương Siêu đối mặt với quyền này cũng xem như không có gì, cũng không có bất cư ngăn cản nào. Hắn chỉ vương một ngón tay ra, nhanh như mũi tên điểm vào trán Phạm khải Tề, dĩ nhiên là dùng nhanh đánh nhanh.
Không hề nghi ngờ về tốc độ của một điểm này. Trong nháy mắt trước khi quyền của Phạm Khải Tề đánh trúng hắn thì tay hắn có thể đã xuyên thủng đầu đối phương rồi.
Phạm Khải Tề cảm thấy trên trán mình mát lạnh, liền biết không hay. Hắn gặp nguy hiểm vẫn không loạn, hay tay ở chính giữ đột nhiên thu về, một tay tạo thành thủ pháp “Lặc Mã Hồi Đầu” để bảo vệ trán mình, đồng thời tay còn lại xoay tròn,bổ về phía cổ tay của Vương Siêu!
Bát Cực phách quải Hồi Toàn Phách!
Thủ pháp cự ly ngắn vô cùng tinh xảo.
Nhưng cánh tay Vương Siêu hạ xuống, rồi đột nhiên tóm vào ngực hắn, móng tay biến ảo, giống như đạn bắn ra! Tiếng leng keng phát ra.
Phạm Khải Tề không ngờ Vương Siêu còn có thể biến hóa nhanh như vậy! Lúc này hắn đã không thể ngăn cản, lập tức lui về phía sau! Chân giống như trượt băng, chỉ trong nháy mắt đã lui về phía sau năm, sáu mét mới ổn định lại thân thể.
Sau khi đứng lại thì hai mắt hắn mãnh liệt nhìn Vương Siêu, tựa hồ muốn động thủ lần nữa.
“Người trẻ tuổi, dừng lại ở đây đi. Ngươi về luyện thêm ba năm nữa rồi trở lại. Sau này ta cũng không có hứng thú đánh với nhân tài mới. Công phu của ngươi không tệ, nhưng vẫn còn kém ba năm hỏa hầu”.
Vương Siêu giơ tay lên, bảo ngừng lại.
“Mặc dù ngươi phá hủy địa thương của ta nhưng cũng chưa đánh bại ta” Phạm Khải Tề nhướng mày, “Ta thua không phục”.
“Khải Tề, ngươi đã chết bảy tám lần rồi đó” Lúc này Lâm Nhã Nam đi tới, nhìn một chút Phạm Khải Tề, đánh giá cẩn thận một chút: “Ngươi sờ trên trán ngươi xem, xem một chút trên ngực nữa”.
Phạm Khỉa Tề nghe thấy lời này thì nhất thời trong lòng cả kinh! Hắn lấy tay sờ trán của mình thì thấy hơi ẩm ướt. Hắn nhìn bàn tay thấm máu, dĩ nhiên không biết khi nào đã bị thủng một lỗ.
Đồng thời hắn nhìn một chút ngực mình, nhất thời sắc mặt tái như tro tàn.
Nguyên lai áo trước ngực hắn đã xuất hiện bốn chữ viết bằng máu. Bên trái là hai chữ “Luyện Lại”, bên trái là hai chữ “Ba Năm”. Rất hiển nhiên, đây là Vương Siêu dùng máu trên trán của hắn mà viết nên.
“Luyện lại ba năm”!
Trong sát na lúc giao thủ, Vương Siêu ngồi bất động hủy đi thương của hắn, lại trong cự ly gần bất tri bất giác viết ra thêm bốn chữ “Luyện lại ba năm”. Nếu là chính thức luận võ thì đầu của hắn đã vỡ tan, ngũ tạng đã bị móc ra hết!
“Thiên hạ đệ nhất, thiên hạ đệ…
Phạm Khải Tề thì thầm trong miệng, lâm vào si ngốc.
Đang lúc này, Bạch Tuyền Di vội vã đi đến, nhìn thấy trường hợp như vậy thì cũng không kinh ngạc, mà là hướng Vương Siêu vội vã nói: “Một nhóm người Hoa ở Nhật Bản muốn gặp ngươi”.
“Khẳng định lại là một đám nhân tài tuổi trẻ? Có quyền sư đi theo không? Muốn gặp ta? Hay là quên đi. Ngươi đi đối phó với bọn chúng, nhiều chuyện quá, ta đang bận” Vương Siêu nhẹ phất tay.
Những tân tú võ thuật cao cường như Phạm Khải Tề, có vài chiêu lợi hại hại muốn khiêu chiến hắn không ít. Nhất là sau khi hắn làm cho giới võ thuật Nhật Bản chấn động, danh tiếng quá lớn, là đỉnh cao của con người. Hôm nay không phải nể mặt Lâm Nhã Nam thì hắn đã không thử giao đấu với Phạm Khải Tề.
Bình luận facebook