Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 458
"Sư phụ, núi sâu sông lớn quả nhiên sinh ra giao long đại xà, đầm sâu, sẽ có con rùa tinh quái ẩn núp. Ta cũng xem như có kiến thức uyên bác, cho rằng cao thủ trên thiên hạ đều hiểu rõ trong lòng, biết rõ chi tiết, nhưng không dự đoán được, lần đầu tiên ra tay, sẽ đụng tới một kẻ hung mãnh như vậy."
Sri Lanka tiếp giáp với những rừng cây nhiệt đới bên cạnh bờ biển Ấn Độ Dương, Vương Siêu đã bước lên vùng đất này. Một ngày sau khi nhận được tin tức hắn đã tới nơi này.
Vốn chuyện mời cao thủ thiên hạ ẩn tàng đúng là đại sự cực kỳ rườm rà, nhưng hiện tại nhân tài dưới trướng Vương Siêu đông đúc, đương nhiên không cần hắn phải tự mình ra tay mời, Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thái, Liễu Viên Phi, Trần Ngả Dương có ai không phải nhân vật mạnh mẽ tới cực điểm, có bọn họ phân công nhau xuất mã cũng là đủ rồi.
Nhưng hiện tại quả nhiên đã tìm ra một lão quái vật ẩn tàng, lại có thể ngay cả "Phi thiên thần viên" Liễu Viên Phi còn có Bạch Tuyền Di, Mai Thiên Vận, Hoắc Linh Nhi ba đại cao thủ hóa kính cũng không mời được.
Một vị cao thủ hóa kính đâu phải nhân vật trên thiên hạ đi đâu cũng thấy, huống chi, Bạch Tuyền Di, Mai Thiên Vận đều là những nhân vật đứng đầu trong hóa kính, mà Hoắc Linh Nhi cũng có kiến thức uyên bác, đều là những nhân vật từng trải qua chiến trường, kinh qua tình cảnh hiểm nghèo, là những người xuất sắc trong những nhân vật mới. Ba người liên hợp, cơ hồ đúng là tập đoàn khủng bố hàng đầu trên thế giới.
Mà vẫn còn, quan trọng hơn là còn có một nhân vật áp trận, Liễu Viên Phi, tuyệt đỉnh cao thủ.
Có thể nói, bốn người này xuất mã, kể cả là Đại đường song long của nước Mỹ sống lại, cũng không chiếm được tiện nghi, huống chi là một thế lực không lớn, là một nhà hai thầy trò ẩn cư. Nếu đối phương thế lực lớn, như là một đại bang phái, tổ chức lớn, hoặc là người lãnh đạo của một đội quân thì không nói, thế mà lại là người tu hành ẩn cư không có thế lực gì.
Tinh huống là như vậy, bốn người cũng mời không được, có thể thấy được bổn sự đích thực là rất cao.
Cái này gợi lên tâm tư của Vương Siêu, cũng là một nhân vật có tư cách gọi hắn ra tay.
"Lão Liễu, để ngươi chịu thiệt rồi."
Vương Siêu nghe Hoắc Linh Nhi nói, gật gật đầu, sau đó quay đầu về phía Liễu Viên Phi.
"Roi sắt của người này thật sự đã tới mức thần biến, chiếm được tiện lợi về vũ khí, lại giỏi về lợi dụng hoàn cảnh, sinh hoạt trong rừng lâu, so với khỉ vượn còn nhanh hơn, phải đối phó thật sự là không dễ dàng. Trong tay ta lại không có binh khí." Liễu Viên Phi thở dài một cái, ánh mắt dừng ở rừng cây, giống như muốn nhìn xuyên qua, cả người chiến ý không ngớt.
Binh khí của Liễu Viên Phi là một cái đại thiết côn. Tại Đại Quyển bang, thậm chí toàn bộ giới võ thuật người Hoa ở hải ngoại đều vô cùng nổi danh, còn có tên gọi là "Bạch Viên Giáp Cương Côn", chỉ có điều cao thủ có thể khiến hắn dùng côn cũng không nhiều lắm, thiên hạ không vượt quá dăm ba người.
"Lão Liễu, người đó là kẻ địch mười ba năm của ngươi, ta đương nhiên sẽ cho ngươi đường đường chính chính đánh một trận với hắn. Ta cũng muốn xem qua, Bạch Viên Giáp Cương côn của ngươi so với roi sắt của hắn ai cao hơn một bậc? Đều là binh khí hạng nặng, đều là tuyệt đỉnh cao thủ, trận quyết đấu này, tất nhiên sẽ thập phần phấn khích".
Vương Siêu cười nói.
"Hai thầy trò hắn hẳn là còn ở trong mảnh rừng này, không biết Vương sư phó dùng binh khí gì?" Liễu Viên Phi cũng biết Vương Siêu muốn đích thân ra tay.
"Ta lần này là tới mời người, không phải giết người, dùng binh khí làm gì?" Vương Siêu khoát tay, "Huống hồ, ta bình thường đã quen không dùng binh khí. Các ngươi chờ ở đây, cũng không cần đi cùng nhau, miễn cho người khác không phục, nói giới võ thuật người Hoa chúng ta ỷ thế hiếp người, ta sau khi mời hai thầy trò bọn họ, lập tức quay trở về Nam Dương."
" Không cần binh khí?" Trong mắt Liễu Viên Phi hiện lên một tia kinh ngạc. Rồi lại có chút chờ mong, sau đó lui lại từng bước. "Ta thực sự muốn nhìn một chút xem ngươi ra tay kinh thiên động địa đến thế nào, nhưng mà cùng đi, đúng thật là có hiềm nghi người đông thế mạnh, cũng sẽ phá hỏng đại kế tổng thể của ngươi, ở đây chờ thì tốt hơn."
Liễu Viên Phi đã từng kiến thức qua thủ đoạn của Vương Siêu, nhưng chưa từng kiến thức qua tràng diện hắn cùng người khác động thủ, tự nhiên là có chút chờ mong. Làm cao thủ đệ nhất tung hoành vô địch, hùng bá thiên hạ, cơ hội ra tay càng ngày càng khó, chỉ cần là võ thuật gia, tự nhiên đều muốn chính mắt quan sát.
Nhưng Liễu Viên Phi cũng biết, lần này Vương Siêu mời cao thủ ẩn tàng trên thiên hạ, cũng không phải tỏ ý thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, cũng không phải muốn giết người lập uy, chỉ là muốn bày tỏ một chút chí nguyện ở đại hội võ đạo lần này nhất định phải phòng hoạn nạn trước khi xảy ra, làm cho những cao thủ ẩn tàng này biết, đại hội võ đạo cũng không phải là sân khấu để cho bọn họ bày ra phong thái tuyệt thế cao nhân của chính mình, giảm bớt những thương vong không cần thiết.
Cao nhân ẩn sĩ đều là nhân vật khí khái cứng rắn, kiệt xuất tâm cao tận trời, bình thường thì đối với sự tình trên thế gian ngoảnh đầu coi thường, nhưng tại thời điểm mấu chốt, lại vẫn xuất hiện để biểu hiện mình là thế ngoại cao nhân.
"Được."
Vương Siêu nghe Liễu Viên Phi nói, gật gật đầu, thản nhiên đi vào trong rừng, thần thái nhàn nhã như người đi dạo sau khi ăn cơm chiều.
Tuy rằng là đi dạo, nhưng tốc độ của hắn, bước chân lại cực nhanh, một bước là đi được khoảng cách tới hơn mười thước, hơn nữa những chướng ngại trong rừng, bụi cây, bụi gai căn bản là không ngăn được hắn, bởi vì trước đó hắn luôn lóe lên một cái, thong dong đi qua những khe hở giữa các chướng ngại, trước mặt rõ ràng có mấy cây đại thụ, hoặc là bụi cây gai, nhưng thân pháp của hắn chợt ẩn chợt hiện, đã đi qua rồi, bất kể là rậm rạp thế nào, nhìn như thể là chướng ngại không thể đi qua, ở trước mặt hắn, lại luôn luôn có một khe hở.
Nếu phía trước đích thực là cùng đường, không thể đi qua, tuy rằng chưa từng trông thấy, nhưng Vương Siêu lại lúc nào cũng có thể thay đổi phương hướng, không đi về phía đường cụt, tựa hồ là ban đầu đã biết tất cả lộ tuyến, giống như là một lão thợ săn cả đời sinh sống trong rừng, quen thuộc với hoàn cảnh tới mức nhắm mắt lại cũng có thể biết đường đi.
Sau năm sáu phút, Vương Siêu cũng đã đi xa rất xa, sâu vào rừng cây.
Bộ dáng cùng thần thái cái kiểu này của hắn, toàn bộ địa hình vừa to vừa rắc rối, phức tạp, rừng rậm rộng lớn mênh mông vô bờ thật giống như cái sân trong nhà hắn, căn bản không có trở ngại gì.
Đây là rừng nhiệt đới, trong rừng nơi nơi đều có rất nhiều côn trùng độc, rắn độc, nhưng không có con vật nào có thể rơi xuống người hắn, Vương Siêu liên tiếp thông thuộc hoàn cảnh, thậm chí giống như là đối với mỗi một sinh mệnh trong rừng cây đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Quả thực, với tai và mắt, sự mẫn cảm của Vương Siêu, trong phạm vi mấy trăm thước vuông, kể cả một con kiến bò lề mề cũng không giấu được hắn, huống chi là các loại côn trùng độc, rắn độc.
Loại cảnh giới này, giống như là có thần linh hộ thể, không nhiễm bụi trần, mặc cho tiên nữ rải hoa, ta vẫn bảo trì không nhiễm.
Ngay thời điểm Vương Siêu vị đại lão ngai vàng đệ nhất hùng bá thiên hạ rốt cục ra tay, bước đi nhàn nhã vào rừng cây, ở một phiến đất bằng phẳng sâu trong rừng cây, lầu gỗ nhỏ, trên một quảng trường, người trung niên kia cùng với đồ đệ Dư Phong, còn có vài người trẻ tuổi ngày hôm qua bị Liễu Viên Phi đánh cho đứt gân gãy xương, lại tụ tập cùng nhau.
Trên quảng trường tản ra mùi thuốc nồng đậm, người trẻ tuổi gọi là Dư Phong, đang giúp đồng bạn bị đả thương nối xương, liền gân.
Mà người trung niên kia vẫn như trước lẳng lặng ngồi trên lầu gỗ, hai chân ngồi xếp bằng, giống như pho tượng đại Bồ Tát, cái roi lớn chín mấu sắt thô to bóng loáng như cánh tay của hắn đang đặt ở trên đầu gối.
Hai thầy trò này sau khi đám người Liễu Viên Phi đi rồi, lại lần nữa quay trở về địa phương cư ngụ của mình, cũng không rời đi, hơn nữa vẻ mặt không bối rối chút nào, giống như căn bản là không sợ người của Đường môn lại đến, hiển nhiên là cực kỳ tin tưởng vào chính mình.
"Lão sư, Đại sư huynh, người của Đường môn thực hung ác, lần này tuy rằng đã đi rồi, nhưng thực sự còn có thể lại đến tiếp, chúng ta có nên chuyển rời địa phương không? Hoặc là, đi tìm một nhóm người đến, bố trí trạm gác trong rừng cây, bằng không nếu địch nhân lại đến, chúng ta cũng không có phòng bị." Đúng lúc này, một người tu hành bị thương tương đối nhẹ nói.
"Thái Mộc, ngươi đi theo ta ẩn cư sâu trong rừng, là tới để tu hành, lần quấy rầy này của địch nhân, chẳng qua là ma kiếp trong lúc chúng ta tu hành, Phật tổ ngồi dưới cây bồ đề, đã trải qua bao nhiêu ma kiếp? Đều dựa vào định lực của chính mình, từ từ hóa giải, hàng phục, ma đầu càng lợi hại, sau khi hàng phục thành tựu đạt được lại càng lớn. Huống hồ với sự mẫn cảm của chúng ta, tri giác chính là trạm gác tốt nhất.
Người trung niên lẳng lặng nói chuyện.
Người trẻ tuổi này nghe xong, cũng không nói nữa.
" Lão sư, nhưng những sư đệ này tu hành nông cạn, nếu người của Đường môn lại đến, chỉ sợ không bảo hộ được chính mình, nếu không thể lấy lực thắng được ma quỷ, sẽ lấy trí tuệ hàng phục ma quỷ, bọn họ nếu trốn đi như vừa nói, cũng là có đạo lý."
Dư Phong chắp hai tay trước ngực, dùng thổ ngữ nói.
"Các ngươi theo ta tu hành, ta sẽ dốc hết toàn lực che chở các ngươi. Lần này đối với ta mà nói, cũng không phải một cái ma kiếp nho nhỏ thông thường." Người trung niên nói rõ: "Về phần Đường môn kia, những người tu hành của giới võ thuật người Hoa, sắp sửa tổ chức cái đại hội võ đạo kia, ta cũng đi xem qua, để xem có nhân vật thế nào."
"Lão sư, gần đây trong giới võ thuật người Hoa có xuất hiện một người tuổi còn trẻ, gọi là Vương Siêu gì đó, là một cao thủ, chỉ có điều vô cùng tự đại. Người Hoa cũng tâng bốc hắn, nói hắn là cao thủ đệ nhất trên thế giới, lần này chính là hắn muốn cưỡng ép mời chúng ta tới, đòi phải theo an bài của hắn. Nhưng mà Liễu Viên Phi kia cũng là tuyệt đỉnh trong cao thủ tuyệt đỉnh, cũng tâng bốc Vương Siêu, thế này chứng tỏ Vương Siêu khẳng định không phải chỉ có hư danh. Lão sư nếu như đụng phải, vẫn nên phòng bị một chút."
Dư Phong ánh mắt nặng nề, hắn cũng là nhân vật vô cùng lợi hại, phân tích mười phần hợp lý.
Người trung niên vẫn bộ dáng như trước một dạng quên hết tất cả sự kiện: "Liễu Viên Phi hẳn là đã sớm dập tắt ý nghĩ xằng bậy, sở dĩ tâng bốc Vương Siêu kia, chỉ là nâng hắn lên, làm cho hắn cao cao tại thượng, hấp dẫn nhiều ánh mắt địch ý dừng ở đó. Nếu đúng là cao thủ chân chính, cũng sẽ không để ý đến hư danh, quyền pháp của người Hoa, ta cũng hiểu được, cảnh giới cao nhất xem trọng khiêm tốn, không tiến thủ, luôn nhún mình. Cái người trẻ tuổi gọi là Vương Siêu gì đó, được xưng là thiên hạ đệ nhất, lại có chút non nớt, phải biết rằng, mũi nhọn ẩn giấu không nhìn thấy, mới là mũi nhọn đáng sợ, mũi nhọn hiển lộ ra bên ngoài, mặc cho sắc bén đến đâu, cũng cùng lắm là khoe ra cho tai mắt thôi. Nhưng mà nếu là như vậy, người này thật có thể là kình địch của ngươi."
"Lão sư, ta nhớ kỹ rồi."
Dư Phong gật gật đầu.
Đúng lúc này, trên mặt người trung niên đột nhiên hiện ra một màu đỏ thẫm tiên diễm, quay đầu nhìn vào sâu trong rừng cây.
“Rất thú vị, rất thú vị. Nghĩ không ra trong rừng rậm hoang dã, còn có thể thấy người tinh thông văn hóa cổ xưa của người Hoa chúng ta, hơn nữa còn lấy đó để giảng đạo lý”.
Cùng lúc trên mặt người trung niên hiện lên màu đỏ thẫm tiên diễm, một thanh âm cũng đã truyền ra, cùng với thanh âm này, là một thiếu niên mặc áo trắng không đi giày.
Thiếu niên này chắp tay sau lưng, thản nhiên đường hoàng, hai chân đạp trên mặt đất, nhưng không dính một chút bụi hay bùn, mắt thấy đi từ trong bụi cây gai ra, nhưng trên chân cũng không có một chút dấu vết cắt, sạch sẽ như là vừa mới rửa chân vậy.
Đây đương nhiên là Vương Siêu, hắn mặc dù đi lại ở trong núi, nhưng làn da lại mẫn cảm tới cực điểm, cho dù có dính tro bụi bùn đất, nhè nhẹ rung rung chân, tự nhiên là sẽ bong ra.
Cho dù một chân đạp vào trong bùn, trên làn da dính bùn, hắn đóng lỗ chân lông lại, nhẹ nhàng vung vẩy chân, sức mạnh đó cũng có thể đem toàn bộ nước bùn văng ra, sạch sẽ như mới.
Phật tổ vào thời điểm truyền giáo, từng giẫm vào nước bùn, nhưng khi rút chân ra, vẫn trơn bóng mới tinh như cũ, dường như nước bùn căn bản là không dính vào thân thể của Phật. Đây là một loại vận dụng kình lực một cách xảo diệu, giống như nước chảy đá mòn.
Nguyên nhân chính là có điển cố này, cho nên càng làm cho hoa sen "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn" như là một loại Phật pháp, kỳ thật chính là một loại cảnh giới quyền pháp tối cao.
Quyền pháp luyện đến cảnh giới cao nhất, sau khi vận kình đóng chặt lỗ chân lông, kéo căng làn da, làn da giống như lá sen, không dính nước mưa.
Vương Siêu đã tu luyện tới Như Lai chi cảnh, đương nhiên là có chút giống với cây sen. Đây cũng chính là chỗ tinh túy của "Bộ Bộ Sinh Liên".
"Bất quá ngươi tuy rằng luyện quyền của Phật gia, công phu Yo-ga, nhưng trong lòng như thế nào lại xa lánh bên ngoài như vậy? Vương Tử sau khi đắc đạo, cũng không niết tử ngay (niết tử: bỏ xác phàm vào nơi không sinh không diệt sạch hết mọi phiền não), mà lựa chọn làm tôn giáo chí tôn "thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn"*, độ hóa thế nhân rồi mới chết. Cho dù là Lão Tử của Đạo gia thủ chuyết (thật thà, giản dị), hướng hư (không màng danh lợi), vô vi (làm mọi việc thuận theo tự nhiên) như lời ngươi nói, cũng để lại "Đạo Đức Kinh" đến năm ngàn chữ rồi mới chết. Lời ngươi nói, mặc dù có chút đạo lý, nhưng có hơi thiếu phóng khoáng, vẫn còn chưa thể phá được tầng cuối cùng, sau khi đả phá hư không, cái gì hướng hư, thủ chuyết đều không còn, cũng sẽ không để ý này nọ, nhưng mà ta nghe bài nói chuyện của ngươi, nhìn người ngươi, cũng được cho là tuyệt đỉnh cao thủ. Xem ra mời ngươi tới Đường môn của ta nhờ một chút, thật vẫn là đáng giá. (Vương Tử là con vua Tịnh Phạn nước Ca tỳ la vệ, khi mới sinh, Ngài đứng trên hoa sen, một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, miệng nói: "Trên trời dưới trời chỉ một mình ta là lớn", Ngài là đức Phật Thích Ca Mâu Ni)
Vương Siêu chắp tay sau lưng, nhìn người trung niên này, chậm rãi nói, giống như là đối thoại với lão bằng hữu: "Ta hùng bá thế gian, vô địch đã lâu, thật ra lần đầu tiên nghe thấy có người nói ta còn non nớt, ngươi đã từng trộm răng Phật, xem ra cũng là tín ngưỡng Phật, cũng biết rằng phỉ báng Phật là tội nghiệt vô cùng. Phỉ báng Phật là tội nghiệt vô cùng, phỉ báng ta đương nhiên cũng phải gặp ác báo, ta phải làm cho ngươi biết nhân quả báo ứng, sự chính xác của đạo lý khẩu nghiệt (tội do cái miệng). Dù sao nhìn cái dạng này của ngươi, một cái roi sắt trên tay, có quyết tâm dập nát hết thảy, để cho ta xem ngươi có bao nhiêu bổn sự?"
Phỉ báng Phật là tội nghiệt vô cùng, phỉ báng ta đương nhiên cũng phải gặp ác báo...
Vương Siêu tuy rằng nói chuyện nhẹ nhàng, từ từ mà nói, nhưng ngữ khí dùng từ vẫn bao chùm tứ phương, bao phủ tám hướng, tự nhiên có một loại uy áp vô cùng lớn.
Vút!
Một đạo đao quang màu bạc hình cung cắt qua không khí, hung mãnh gấp gáp tới trước mặt Vương Siêu! Mũi đao Damascus sắc bén khiến tóc trên trán Vương Siêu bị thổi tung bay!
Dư Phong dường như bị những lời nói của Vương Siêu chọc giận, nhiệt huyết toàn thân dâng trào, đột nhiên trong nháy mắt khi Vương Siêu vừa dứt lời, hạ thấp người xông tới, như sói lao vượn nhảy, xuất đao chém xuống.
Chiêu này có khí thế cực mạnh giống như đao thuật Nhật Bản, một đao đón gió mà chém.
Một đao này của Dư Phong đột nhiên bạo phát, cả khí thế, lực lượng đều trước nay hiếm gặp, giống như có thể dùng một đao này để chặn cả thác nước.
Lần này đúng là đánh lén, với công phu của Dư Phong, một khi đã hạ quyết tâm đánh lén, cao thủ đồng cấp với hắn chắc chắn thoáng cái sẽ chết, cho dù là cao thủ cao hơn so với hắn rất nhiều, đối mặt với một đao này, cũng có thể sẽ bị thương.
Thế nhưng người mà hắn đánh lén lại là Vương Siêu.
Vương Siêu không thèm liếc mắt nhìn một đao này, ngón trỏ và ngón giữa tay trái ở sau lưng dựng lên, ngón cái móc vào, như hình bán nguyệt, chính là một chiêu "Tam Muội Quyền ấn", điểm lên trên thân đao.
Rắc rắc!
Một loạt tiếng vang nhỏ, trên thân đao trong chớp mắt xuất hiện vô số vết nứt như băng rạn, nháy mắt đã tan rã, từng tấc vỡ vụn, rơi xuống mặt đất.
Một ấn nhẹ nhàng của Vương Siêu, sau khi điểm vỡ thân đao, tay cũng không hạ xuống, mà là giương lên, nâng lên cao cao, bàn tay xòe ra, năm ngón tay mở ra hết cỡ, từ phía trên đè xuống.
Ầm!
Động tác này của Vương Siêu rất tự nhiên, nhưng trong nháy mắt khi bàn tay xòe ra, năm ngón tay mở ra, không khí chung quanh bàn tay bị chấn động, kịch liệt dâng tràn, phát ra âm thanh như một ngọn núi bị lay động khi động đất.
Dư Phong lập tức cảm thấy được, sức ép trên đầu lớn chưa từng thấy, cứ như là một ngọn núi vô cùng to lớn đè ép xuống dưới, không thể nói, cũng không thể trốn, thậm chí không thể suy nghĩ.
Hắn giống như Hầu Tử bị Ngũ Hành sơn áp trụ, mặc cho thần thông quảng đại đến đâu, làm thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Như Lai.
Ngay vào lúc này, một tiếng gầm nhẹ giống như là từ trong địa ngục truyền ra, người trung niên ở trên tiểu lâu đang mãnh liệt hô hấp! Toàn bộ thân thể bành trướng ra không ít.
Cây roi sắt to trong tay hắn dựng thẳng đứng, một bước xuống lầu, hai bước! Ba bước! Roi sắt đen kịt chỉ thẳng vào cổ họng của Vương Siêu! Chỉ còn cách dưới nửa thước.
Hắn vừa ra tay, mang theo cái uy của roi sắt, không thua gì Lưu Mộc Bạch cầm đại cương thương.
Vương Siêu thu nắm tay lại, lùi sau một bước, trong khoảnh khắc thế của roi bị làm cho yếu đi một ít, hắn đột nhiên ra tay, một thức "Đại Suất Bi Thủ", sức nặng ngàn cân, vung về phía thân của cây roi sắt to.
"Sao?"
Người trung niên thật sự không ngờ tới, Vương Siêu đột nhiên dám dùng phần máu thịt trong cơ thể phát ra một quyền cứng rắn đụng vào roi sắt của hắn. Vì thế khi bàn tay của Vương Siêu vung đến, đột nhiên chấn động thân roi!
Xoạch! Xoạch! Xoạch!
Roi chấn động, bên trong roi sắt như là được đổ đầy hỏa dược, dường như là muốn nổ mạnh, phát ra thanh âm giống như bom sắt nổ.
Roi sắt rung động kịch liệt, giống như mũi khoan máy, kể cả đụng phải sắt cũng có thể chấn động dập nát.
Những binh khí như roi sắt, côn sắt, thương sắt, tuy rằng không có lưỡi sắc bén giống như đao, nhìn như có thể lấy tay bắt được, nhưng cao thủ chân chính, đều có một công phu chấn động, xoay tròn, chỉ cần tay của địch nhân đặt lên binh khí, sẽ kịch liệt rung động bùng nổ, xoay tròn, không thua kém gì một mũi khoan đá cực lớn.
Thử tưởng tượng xem, một mũi khoan đá cực lớn, vào thời điểm đang xoay tròn kịch liệt, chấn động mãnh liệt, mà lấy tay bắt lấy, sẽ có kết cục thế nào? Thế mới nói, roi, thương, côn của tuyệt đỉnh cao thủ chân chính căn bản không thể bắt được, cũng không thể dùng tay để chắn.
Nhưng chiêu thức đó của Vương Siêu chỉ là hư chiêu, sau khi vung ra, mắt thấy sắp tiếp xúc đến roi sắt đang chấn bạo, tay hắn lại nhẹ nhàng biến đổi, một thức "Bạch Xà Phục Thảo" hướng xuống dưới, uyển chuyển rụt trở về.
Roi sắt của người trung niên dường như cũng có linh tính, tay Vương Siêu co rụt lại, hắn như lưu tinh cản nguyệt, đuổi theo đập vào tay của Vương Siêu, hai người cách nhau một tấc, va chạm mạnh như muốn dập nát tay của Vương Siêu.
Thế nhưng, tay của Vương Siêu mềm mại, rời khỏi roi sắt, mặt khác tay kia đột nhiên bạo phát, Phiên Thiên ấn đè lên!
Bàn tay xòe ra trên đỉnh đầu người trung niên, thoáng cái huyết dịch bành trướng, trở thành to lớn như cái quạt hương bồ, móng tay như đao, năm ngón tay như gậy, nhanh như thiểm điện áp chế đến, che phủ chế trụ toàn bộ đại não của người trung niên.
"Không ổn!"
Người trung niên chỉ cảm thấy mắt tối sầm, đầu giống như bị một cái lưới lớn bao phủ xuống. Biết là không ổn, lập tức cầm roi dựng thẳng lên trên, va chạm cùng một chỗ với tay của Vương Siêu!
Băng!
Những đốm lửa kịch liệt cùng âm thanh của kim loại vang lên phát ra.
Phiên Thiên ấn của Vương Siêu cùng roi sắt thoáng cái đã va chạm mạnh mẽ với nhau.
Người trung niên kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình mãnh liệt lui lại! Đồng thời một tay nắm lấy Dư Phong, lùi hơn mười thước mới đứng lại được. Ở trên đầu roi sắt, xuất hiện năm dấu vân tay rõ ràng, đúng là một ấn của Vương Siêu sau khi chụp trúng.
Hóa ra là một roi vừa rồi của người trung niên, bị Vương Siêu một tay dùng hư chiêu lừa đi, sau đó vào thời điểm hướng lên trên ngăn cản phiên thiên ấn, thì lại vội vàng quá mức, gấp đến mức không dùng sức chấn bạo xoay tròn, mà chỉ cứng rắn huých lên một cái.
Tay của Vương Siêu, nắm sắt thành bùn. Roi sắt của đối phương không dùng sức chấn bạo xoay tròn thì chỉ tương đương với một thanh sắt chết, đụng vào tay hắn, cũng chỉ có kết quả là bị nặn như bùn.
Nhưng người trung niên dù sao cũng là cao thủ, trong nháy mắt khi va chạm ngàn cân treo sợi tóc, lại chấn động thân roi, cuối cùng vẫn thoát khỏi nắm tay, nhưng trên đầu roi lại để lại dấu tay thật sâu của Vương Siêu.
Người trung niên lui lại, Vương Siêu cũng không truy kích, mà chỉ đứng tại chỗ.
Một trận gió thổi qua rừng cây, thổi vào làm quần áo Vương Siêu nhẹ nhàng phất phơ, Vương Siêu nhìn người trung niên: "Tiên pháp rất tốt, ta cho ngươi thời gian mười nhịp thở, để ngươi đào tẩu, nếu ngươi có thể thoát khỏi truy kích của ta, ta sẽ buông tha ngươi, nếu ngươi không thể tránh được, đành phải mời ngươi đi làm khách."
"Ngươi rất lợi hại, vô cùng lợi hại, nhưng mà..." Người trung niên đột nhiên nói chuyện, thanh âm vẫn vững vàng như trước: "Vừa rồi ngươi cũng chỉ là dùng hư chiêu mà chiếm chút tiện nghi, chẳng nhẽ tay không có thể địch nổi roi sắt của ta? Ta cũng không bị thương, vũ khí cũng không mất, cũng không bị hủy đi, vì cái gì mà phải chạy trốn?"
Vương Siêu lắc đầu, thở dài một tiếng: "Ngươi không đi, sẽ không còn cơ hội. Có câu nói thế nào nhỉ? Hạt gạo mà cứ tưởng là trân châu, cố gắng phát sáng để làm cái gì?"
Sri Lanka tiếp giáp với những rừng cây nhiệt đới bên cạnh bờ biển Ấn Độ Dương, Vương Siêu đã bước lên vùng đất này. Một ngày sau khi nhận được tin tức hắn đã tới nơi này.
Vốn chuyện mời cao thủ thiên hạ ẩn tàng đúng là đại sự cực kỳ rườm rà, nhưng hiện tại nhân tài dưới trướng Vương Siêu đông đúc, đương nhiên không cần hắn phải tự mình ra tay mời, Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thái, Liễu Viên Phi, Trần Ngả Dương có ai không phải nhân vật mạnh mẽ tới cực điểm, có bọn họ phân công nhau xuất mã cũng là đủ rồi.
Nhưng hiện tại quả nhiên đã tìm ra một lão quái vật ẩn tàng, lại có thể ngay cả "Phi thiên thần viên" Liễu Viên Phi còn có Bạch Tuyền Di, Mai Thiên Vận, Hoắc Linh Nhi ba đại cao thủ hóa kính cũng không mời được.
Một vị cao thủ hóa kính đâu phải nhân vật trên thiên hạ đi đâu cũng thấy, huống chi, Bạch Tuyền Di, Mai Thiên Vận đều là những nhân vật đứng đầu trong hóa kính, mà Hoắc Linh Nhi cũng có kiến thức uyên bác, đều là những nhân vật từng trải qua chiến trường, kinh qua tình cảnh hiểm nghèo, là những người xuất sắc trong những nhân vật mới. Ba người liên hợp, cơ hồ đúng là tập đoàn khủng bố hàng đầu trên thế giới.
Mà vẫn còn, quan trọng hơn là còn có một nhân vật áp trận, Liễu Viên Phi, tuyệt đỉnh cao thủ.
Có thể nói, bốn người này xuất mã, kể cả là Đại đường song long của nước Mỹ sống lại, cũng không chiếm được tiện nghi, huống chi là một thế lực không lớn, là một nhà hai thầy trò ẩn cư. Nếu đối phương thế lực lớn, như là một đại bang phái, tổ chức lớn, hoặc là người lãnh đạo của một đội quân thì không nói, thế mà lại là người tu hành ẩn cư không có thế lực gì.
Tinh huống là như vậy, bốn người cũng mời không được, có thể thấy được bổn sự đích thực là rất cao.
Cái này gợi lên tâm tư của Vương Siêu, cũng là một nhân vật có tư cách gọi hắn ra tay.
"Lão Liễu, để ngươi chịu thiệt rồi."
Vương Siêu nghe Hoắc Linh Nhi nói, gật gật đầu, sau đó quay đầu về phía Liễu Viên Phi.
"Roi sắt của người này thật sự đã tới mức thần biến, chiếm được tiện lợi về vũ khí, lại giỏi về lợi dụng hoàn cảnh, sinh hoạt trong rừng lâu, so với khỉ vượn còn nhanh hơn, phải đối phó thật sự là không dễ dàng. Trong tay ta lại không có binh khí." Liễu Viên Phi thở dài một cái, ánh mắt dừng ở rừng cây, giống như muốn nhìn xuyên qua, cả người chiến ý không ngớt.
Binh khí của Liễu Viên Phi là một cái đại thiết côn. Tại Đại Quyển bang, thậm chí toàn bộ giới võ thuật người Hoa ở hải ngoại đều vô cùng nổi danh, còn có tên gọi là "Bạch Viên Giáp Cương Côn", chỉ có điều cao thủ có thể khiến hắn dùng côn cũng không nhiều lắm, thiên hạ không vượt quá dăm ba người.
"Lão Liễu, người đó là kẻ địch mười ba năm của ngươi, ta đương nhiên sẽ cho ngươi đường đường chính chính đánh một trận với hắn. Ta cũng muốn xem qua, Bạch Viên Giáp Cương côn của ngươi so với roi sắt của hắn ai cao hơn một bậc? Đều là binh khí hạng nặng, đều là tuyệt đỉnh cao thủ, trận quyết đấu này, tất nhiên sẽ thập phần phấn khích".
Vương Siêu cười nói.
"Hai thầy trò hắn hẳn là còn ở trong mảnh rừng này, không biết Vương sư phó dùng binh khí gì?" Liễu Viên Phi cũng biết Vương Siêu muốn đích thân ra tay.
"Ta lần này là tới mời người, không phải giết người, dùng binh khí làm gì?" Vương Siêu khoát tay, "Huống hồ, ta bình thường đã quen không dùng binh khí. Các ngươi chờ ở đây, cũng không cần đi cùng nhau, miễn cho người khác không phục, nói giới võ thuật người Hoa chúng ta ỷ thế hiếp người, ta sau khi mời hai thầy trò bọn họ, lập tức quay trở về Nam Dương."
" Không cần binh khí?" Trong mắt Liễu Viên Phi hiện lên một tia kinh ngạc. Rồi lại có chút chờ mong, sau đó lui lại từng bước. "Ta thực sự muốn nhìn một chút xem ngươi ra tay kinh thiên động địa đến thế nào, nhưng mà cùng đi, đúng thật là có hiềm nghi người đông thế mạnh, cũng sẽ phá hỏng đại kế tổng thể của ngươi, ở đây chờ thì tốt hơn."
Liễu Viên Phi đã từng kiến thức qua thủ đoạn của Vương Siêu, nhưng chưa từng kiến thức qua tràng diện hắn cùng người khác động thủ, tự nhiên là có chút chờ mong. Làm cao thủ đệ nhất tung hoành vô địch, hùng bá thiên hạ, cơ hội ra tay càng ngày càng khó, chỉ cần là võ thuật gia, tự nhiên đều muốn chính mắt quan sát.
Nhưng Liễu Viên Phi cũng biết, lần này Vương Siêu mời cao thủ ẩn tàng trên thiên hạ, cũng không phải tỏ ý thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, cũng không phải muốn giết người lập uy, chỉ là muốn bày tỏ một chút chí nguyện ở đại hội võ đạo lần này nhất định phải phòng hoạn nạn trước khi xảy ra, làm cho những cao thủ ẩn tàng này biết, đại hội võ đạo cũng không phải là sân khấu để cho bọn họ bày ra phong thái tuyệt thế cao nhân của chính mình, giảm bớt những thương vong không cần thiết.
Cao nhân ẩn sĩ đều là nhân vật khí khái cứng rắn, kiệt xuất tâm cao tận trời, bình thường thì đối với sự tình trên thế gian ngoảnh đầu coi thường, nhưng tại thời điểm mấu chốt, lại vẫn xuất hiện để biểu hiện mình là thế ngoại cao nhân.
"Được."
Vương Siêu nghe Liễu Viên Phi nói, gật gật đầu, thản nhiên đi vào trong rừng, thần thái nhàn nhã như người đi dạo sau khi ăn cơm chiều.
Tuy rằng là đi dạo, nhưng tốc độ của hắn, bước chân lại cực nhanh, một bước là đi được khoảng cách tới hơn mười thước, hơn nữa những chướng ngại trong rừng, bụi cây, bụi gai căn bản là không ngăn được hắn, bởi vì trước đó hắn luôn lóe lên một cái, thong dong đi qua những khe hở giữa các chướng ngại, trước mặt rõ ràng có mấy cây đại thụ, hoặc là bụi cây gai, nhưng thân pháp của hắn chợt ẩn chợt hiện, đã đi qua rồi, bất kể là rậm rạp thế nào, nhìn như thể là chướng ngại không thể đi qua, ở trước mặt hắn, lại luôn luôn có một khe hở.
Nếu phía trước đích thực là cùng đường, không thể đi qua, tuy rằng chưa từng trông thấy, nhưng Vương Siêu lại lúc nào cũng có thể thay đổi phương hướng, không đi về phía đường cụt, tựa hồ là ban đầu đã biết tất cả lộ tuyến, giống như là một lão thợ săn cả đời sinh sống trong rừng, quen thuộc với hoàn cảnh tới mức nhắm mắt lại cũng có thể biết đường đi.
Sau năm sáu phút, Vương Siêu cũng đã đi xa rất xa, sâu vào rừng cây.
Bộ dáng cùng thần thái cái kiểu này của hắn, toàn bộ địa hình vừa to vừa rắc rối, phức tạp, rừng rậm rộng lớn mênh mông vô bờ thật giống như cái sân trong nhà hắn, căn bản không có trở ngại gì.
Đây là rừng nhiệt đới, trong rừng nơi nơi đều có rất nhiều côn trùng độc, rắn độc, nhưng không có con vật nào có thể rơi xuống người hắn, Vương Siêu liên tiếp thông thuộc hoàn cảnh, thậm chí giống như là đối với mỗi một sinh mệnh trong rừng cây đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Quả thực, với tai và mắt, sự mẫn cảm của Vương Siêu, trong phạm vi mấy trăm thước vuông, kể cả một con kiến bò lề mề cũng không giấu được hắn, huống chi là các loại côn trùng độc, rắn độc.
Loại cảnh giới này, giống như là có thần linh hộ thể, không nhiễm bụi trần, mặc cho tiên nữ rải hoa, ta vẫn bảo trì không nhiễm.
Ngay thời điểm Vương Siêu vị đại lão ngai vàng đệ nhất hùng bá thiên hạ rốt cục ra tay, bước đi nhàn nhã vào rừng cây, ở một phiến đất bằng phẳng sâu trong rừng cây, lầu gỗ nhỏ, trên một quảng trường, người trung niên kia cùng với đồ đệ Dư Phong, còn có vài người trẻ tuổi ngày hôm qua bị Liễu Viên Phi đánh cho đứt gân gãy xương, lại tụ tập cùng nhau.
Trên quảng trường tản ra mùi thuốc nồng đậm, người trẻ tuổi gọi là Dư Phong, đang giúp đồng bạn bị đả thương nối xương, liền gân.
Mà người trung niên kia vẫn như trước lẳng lặng ngồi trên lầu gỗ, hai chân ngồi xếp bằng, giống như pho tượng đại Bồ Tát, cái roi lớn chín mấu sắt thô to bóng loáng như cánh tay của hắn đang đặt ở trên đầu gối.
Hai thầy trò này sau khi đám người Liễu Viên Phi đi rồi, lại lần nữa quay trở về địa phương cư ngụ của mình, cũng không rời đi, hơn nữa vẻ mặt không bối rối chút nào, giống như căn bản là không sợ người của Đường môn lại đến, hiển nhiên là cực kỳ tin tưởng vào chính mình.
"Lão sư, Đại sư huynh, người của Đường môn thực hung ác, lần này tuy rằng đã đi rồi, nhưng thực sự còn có thể lại đến tiếp, chúng ta có nên chuyển rời địa phương không? Hoặc là, đi tìm một nhóm người đến, bố trí trạm gác trong rừng cây, bằng không nếu địch nhân lại đến, chúng ta cũng không có phòng bị." Đúng lúc này, một người tu hành bị thương tương đối nhẹ nói.
"Thái Mộc, ngươi đi theo ta ẩn cư sâu trong rừng, là tới để tu hành, lần quấy rầy này của địch nhân, chẳng qua là ma kiếp trong lúc chúng ta tu hành, Phật tổ ngồi dưới cây bồ đề, đã trải qua bao nhiêu ma kiếp? Đều dựa vào định lực của chính mình, từ từ hóa giải, hàng phục, ma đầu càng lợi hại, sau khi hàng phục thành tựu đạt được lại càng lớn. Huống hồ với sự mẫn cảm của chúng ta, tri giác chính là trạm gác tốt nhất.
Người trung niên lẳng lặng nói chuyện.
Người trẻ tuổi này nghe xong, cũng không nói nữa.
" Lão sư, nhưng những sư đệ này tu hành nông cạn, nếu người của Đường môn lại đến, chỉ sợ không bảo hộ được chính mình, nếu không thể lấy lực thắng được ma quỷ, sẽ lấy trí tuệ hàng phục ma quỷ, bọn họ nếu trốn đi như vừa nói, cũng là có đạo lý."
Dư Phong chắp hai tay trước ngực, dùng thổ ngữ nói.
"Các ngươi theo ta tu hành, ta sẽ dốc hết toàn lực che chở các ngươi. Lần này đối với ta mà nói, cũng không phải một cái ma kiếp nho nhỏ thông thường." Người trung niên nói rõ: "Về phần Đường môn kia, những người tu hành của giới võ thuật người Hoa, sắp sửa tổ chức cái đại hội võ đạo kia, ta cũng đi xem qua, để xem có nhân vật thế nào."
"Lão sư, gần đây trong giới võ thuật người Hoa có xuất hiện một người tuổi còn trẻ, gọi là Vương Siêu gì đó, là một cao thủ, chỉ có điều vô cùng tự đại. Người Hoa cũng tâng bốc hắn, nói hắn là cao thủ đệ nhất trên thế giới, lần này chính là hắn muốn cưỡng ép mời chúng ta tới, đòi phải theo an bài của hắn. Nhưng mà Liễu Viên Phi kia cũng là tuyệt đỉnh trong cao thủ tuyệt đỉnh, cũng tâng bốc Vương Siêu, thế này chứng tỏ Vương Siêu khẳng định không phải chỉ có hư danh. Lão sư nếu như đụng phải, vẫn nên phòng bị một chút."
Dư Phong ánh mắt nặng nề, hắn cũng là nhân vật vô cùng lợi hại, phân tích mười phần hợp lý.
Người trung niên vẫn bộ dáng như trước một dạng quên hết tất cả sự kiện: "Liễu Viên Phi hẳn là đã sớm dập tắt ý nghĩ xằng bậy, sở dĩ tâng bốc Vương Siêu kia, chỉ là nâng hắn lên, làm cho hắn cao cao tại thượng, hấp dẫn nhiều ánh mắt địch ý dừng ở đó. Nếu đúng là cao thủ chân chính, cũng sẽ không để ý đến hư danh, quyền pháp của người Hoa, ta cũng hiểu được, cảnh giới cao nhất xem trọng khiêm tốn, không tiến thủ, luôn nhún mình. Cái người trẻ tuổi gọi là Vương Siêu gì đó, được xưng là thiên hạ đệ nhất, lại có chút non nớt, phải biết rằng, mũi nhọn ẩn giấu không nhìn thấy, mới là mũi nhọn đáng sợ, mũi nhọn hiển lộ ra bên ngoài, mặc cho sắc bén đến đâu, cũng cùng lắm là khoe ra cho tai mắt thôi. Nhưng mà nếu là như vậy, người này thật có thể là kình địch của ngươi."
"Lão sư, ta nhớ kỹ rồi."
Dư Phong gật gật đầu.
Đúng lúc này, trên mặt người trung niên đột nhiên hiện ra một màu đỏ thẫm tiên diễm, quay đầu nhìn vào sâu trong rừng cây.
“Rất thú vị, rất thú vị. Nghĩ không ra trong rừng rậm hoang dã, còn có thể thấy người tinh thông văn hóa cổ xưa của người Hoa chúng ta, hơn nữa còn lấy đó để giảng đạo lý”.
Cùng lúc trên mặt người trung niên hiện lên màu đỏ thẫm tiên diễm, một thanh âm cũng đã truyền ra, cùng với thanh âm này, là một thiếu niên mặc áo trắng không đi giày.
Thiếu niên này chắp tay sau lưng, thản nhiên đường hoàng, hai chân đạp trên mặt đất, nhưng không dính một chút bụi hay bùn, mắt thấy đi từ trong bụi cây gai ra, nhưng trên chân cũng không có một chút dấu vết cắt, sạch sẽ như là vừa mới rửa chân vậy.
Đây đương nhiên là Vương Siêu, hắn mặc dù đi lại ở trong núi, nhưng làn da lại mẫn cảm tới cực điểm, cho dù có dính tro bụi bùn đất, nhè nhẹ rung rung chân, tự nhiên là sẽ bong ra.
Cho dù một chân đạp vào trong bùn, trên làn da dính bùn, hắn đóng lỗ chân lông lại, nhẹ nhàng vung vẩy chân, sức mạnh đó cũng có thể đem toàn bộ nước bùn văng ra, sạch sẽ như mới.
Phật tổ vào thời điểm truyền giáo, từng giẫm vào nước bùn, nhưng khi rút chân ra, vẫn trơn bóng mới tinh như cũ, dường như nước bùn căn bản là không dính vào thân thể của Phật. Đây là một loại vận dụng kình lực một cách xảo diệu, giống như nước chảy đá mòn.
Nguyên nhân chính là có điển cố này, cho nên càng làm cho hoa sen "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn" như là một loại Phật pháp, kỳ thật chính là một loại cảnh giới quyền pháp tối cao.
Quyền pháp luyện đến cảnh giới cao nhất, sau khi vận kình đóng chặt lỗ chân lông, kéo căng làn da, làn da giống như lá sen, không dính nước mưa.
Vương Siêu đã tu luyện tới Như Lai chi cảnh, đương nhiên là có chút giống với cây sen. Đây cũng chính là chỗ tinh túy của "Bộ Bộ Sinh Liên".
"Bất quá ngươi tuy rằng luyện quyền của Phật gia, công phu Yo-ga, nhưng trong lòng như thế nào lại xa lánh bên ngoài như vậy? Vương Tử sau khi đắc đạo, cũng không niết tử ngay (niết tử: bỏ xác phàm vào nơi không sinh không diệt sạch hết mọi phiền não), mà lựa chọn làm tôn giáo chí tôn "thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn"*, độ hóa thế nhân rồi mới chết. Cho dù là Lão Tử của Đạo gia thủ chuyết (thật thà, giản dị), hướng hư (không màng danh lợi), vô vi (làm mọi việc thuận theo tự nhiên) như lời ngươi nói, cũng để lại "Đạo Đức Kinh" đến năm ngàn chữ rồi mới chết. Lời ngươi nói, mặc dù có chút đạo lý, nhưng có hơi thiếu phóng khoáng, vẫn còn chưa thể phá được tầng cuối cùng, sau khi đả phá hư không, cái gì hướng hư, thủ chuyết đều không còn, cũng sẽ không để ý này nọ, nhưng mà ta nghe bài nói chuyện của ngươi, nhìn người ngươi, cũng được cho là tuyệt đỉnh cao thủ. Xem ra mời ngươi tới Đường môn của ta nhờ một chút, thật vẫn là đáng giá. (Vương Tử là con vua Tịnh Phạn nước Ca tỳ la vệ, khi mới sinh, Ngài đứng trên hoa sen, một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, miệng nói: "Trên trời dưới trời chỉ một mình ta là lớn", Ngài là đức Phật Thích Ca Mâu Ni)
Vương Siêu chắp tay sau lưng, nhìn người trung niên này, chậm rãi nói, giống như là đối thoại với lão bằng hữu: "Ta hùng bá thế gian, vô địch đã lâu, thật ra lần đầu tiên nghe thấy có người nói ta còn non nớt, ngươi đã từng trộm răng Phật, xem ra cũng là tín ngưỡng Phật, cũng biết rằng phỉ báng Phật là tội nghiệt vô cùng. Phỉ báng Phật là tội nghiệt vô cùng, phỉ báng ta đương nhiên cũng phải gặp ác báo, ta phải làm cho ngươi biết nhân quả báo ứng, sự chính xác của đạo lý khẩu nghiệt (tội do cái miệng). Dù sao nhìn cái dạng này của ngươi, một cái roi sắt trên tay, có quyết tâm dập nát hết thảy, để cho ta xem ngươi có bao nhiêu bổn sự?"
Phỉ báng Phật là tội nghiệt vô cùng, phỉ báng ta đương nhiên cũng phải gặp ác báo...
Vương Siêu tuy rằng nói chuyện nhẹ nhàng, từ từ mà nói, nhưng ngữ khí dùng từ vẫn bao chùm tứ phương, bao phủ tám hướng, tự nhiên có một loại uy áp vô cùng lớn.
Vút!
Một đạo đao quang màu bạc hình cung cắt qua không khí, hung mãnh gấp gáp tới trước mặt Vương Siêu! Mũi đao Damascus sắc bén khiến tóc trên trán Vương Siêu bị thổi tung bay!
Dư Phong dường như bị những lời nói của Vương Siêu chọc giận, nhiệt huyết toàn thân dâng trào, đột nhiên trong nháy mắt khi Vương Siêu vừa dứt lời, hạ thấp người xông tới, như sói lao vượn nhảy, xuất đao chém xuống.
Chiêu này có khí thế cực mạnh giống như đao thuật Nhật Bản, một đao đón gió mà chém.
Một đao này của Dư Phong đột nhiên bạo phát, cả khí thế, lực lượng đều trước nay hiếm gặp, giống như có thể dùng một đao này để chặn cả thác nước.
Lần này đúng là đánh lén, với công phu của Dư Phong, một khi đã hạ quyết tâm đánh lén, cao thủ đồng cấp với hắn chắc chắn thoáng cái sẽ chết, cho dù là cao thủ cao hơn so với hắn rất nhiều, đối mặt với một đao này, cũng có thể sẽ bị thương.
Thế nhưng người mà hắn đánh lén lại là Vương Siêu.
Vương Siêu không thèm liếc mắt nhìn một đao này, ngón trỏ và ngón giữa tay trái ở sau lưng dựng lên, ngón cái móc vào, như hình bán nguyệt, chính là một chiêu "Tam Muội Quyền ấn", điểm lên trên thân đao.
Rắc rắc!
Một loạt tiếng vang nhỏ, trên thân đao trong chớp mắt xuất hiện vô số vết nứt như băng rạn, nháy mắt đã tan rã, từng tấc vỡ vụn, rơi xuống mặt đất.
Một ấn nhẹ nhàng của Vương Siêu, sau khi điểm vỡ thân đao, tay cũng không hạ xuống, mà là giương lên, nâng lên cao cao, bàn tay xòe ra, năm ngón tay mở ra hết cỡ, từ phía trên đè xuống.
Ầm!
Động tác này của Vương Siêu rất tự nhiên, nhưng trong nháy mắt khi bàn tay xòe ra, năm ngón tay mở ra, không khí chung quanh bàn tay bị chấn động, kịch liệt dâng tràn, phát ra âm thanh như một ngọn núi bị lay động khi động đất.
Dư Phong lập tức cảm thấy được, sức ép trên đầu lớn chưa từng thấy, cứ như là một ngọn núi vô cùng to lớn đè ép xuống dưới, không thể nói, cũng không thể trốn, thậm chí không thể suy nghĩ.
Hắn giống như Hầu Tử bị Ngũ Hành sơn áp trụ, mặc cho thần thông quảng đại đến đâu, làm thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Như Lai.
Ngay vào lúc này, một tiếng gầm nhẹ giống như là từ trong địa ngục truyền ra, người trung niên ở trên tiểu lâu đang mãnh liệt hô hấp! Toàn bộ thân thể bành trướng ra không ít.
Cây roi sắt to trong tay hắn dựng thẳng đứng, một bước xuống lầu, hai bước! Ba bước! Roi sắt đen kịt chỉ thẳng vào cổ họng của Vương Siêu! Chỉ còn cách dưới nửa thước.
Hắn vừa ra tay, mang theo cái uy của roi sắt, không thua gì Lưu Mộc Bạch cầm đại cương thương.
Vương Siêu thu nắm tay lại, lùi sau một bước, trong khoảnh khắc thế của roi bị làm cho yếu đi một ít, hắn đột nhiên ra tay, một thức "Đại Suất Bi Thủ", sức nặng ngàn cân, vung về phía thân của cây roi sắt to.
"Sao?"
Người trung niên thật sự không ngờ tới, Vương Siêu đột nhiên dám dùng phần máu thịt trong cơ thể phát ra một quyền cứng rắn đụng vào roi sắt của hắn. Vì thế khi bàn tay của Vương Siêu vung đến, đột nhiên chấn động thân roi!
Xoạch! Xoạch! Xoạch!
Roi chấn động, bên trong roi sắt như là được đổ đầy hỏa dược, dường như là muốn nổ mạnh, phát ra thanh âm giống như bom sắt nổ.
Roi sắt rung động kịch liệt, giống như mũi khoan máy, kể cả đụng phải sắt cũng có thể chấn động dập nát.
Những binh khí như roi sắt, côn sắt, thương sắt, tuy rằng không có lưỡi sắc bén giống như đao, nhìn như có thể lấy tay bắt được, nhưng cao thủ chân chính, đều có một công phu chấn động, xoay tròn, chỉ cần tay của địch nhân đặt lên binh khí, sẽ kịch liệt rung động bùng nổ, xoay tròn, không thua kém gì một mũi khoan đá cực lớn.
Thử tưởng tượng xem, một mũi khoan đá cực lớn, vào thời điểm đang xoay tròn kịch liệt, chấn động mãnh liệt, mà lấy tay bắt lấy, sẽ có kết cục thế nào? Thế mới nói, roi, thương, côn của tuyệt đỉnh cao thủ chân chính căn bản không thể bắt được, cũng không thể dùng tay để chắn.
Nhưng chiêu thức đó của Vương Siêu chỉ là hư chiêu, sau khi vung ra, mắt thấy sắp tiếp xúc đến roi sắt đang chấn bạo, tay hắn lại nhẹ nhàng biến đổi, một thức "Bạch Xà Phục Thảo" hướng xuống dưới, uyển chuyển rụt trở về.
Roi sắt của người trung niên dường như cũng có linh tính, tay Vương Siêu co rụt lại, hắn như lưu tinh cản nguyệt, đuổi theo đập vào tay của Vương Siêu, hai người cách nhau một tấc, va chạm mạnh như muốn dập nát tay của Vương Siêu.
Thế nhưng, tay của Vương Siêu mềm mại, rời khỏi roi sắt, mặt khác tay kia đột nhiên bạo phát, Phiên Thiên ấn đè lên!
Bàn tay xòe ra trên đỉnh đầu người trung niên, thoáng cái huyết dịch bành trướng, trở thành to lớn như cái quạt hương bồ, móng tay như đao, năm ngón tay như gậy, nhanh như thiểm điện áp chế đến, che phủ chế trụ toàn bộ đại não của người trung niên.
"Không ổn!"
Người trung niên chỉ cảm thấy mắt tối sầm, đầu giống như bị một cái lưới lớn bao phủ xuống. Biết là không ổn, lập tức cầm roi dựng thẳng lên trên, va chạm cùng một chỗ với tay của Vương Siêu!
Băng!
Những đốm lửa kịch liệt cùng âm thanh của kim loại vang lên phát ra.
Phiên Thiên ấn của Vương Siêu cùng roi sắt thoáng cái đã va chạm mạnh mẽ với nhau.
Người trung niên kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình mãnh liệt lui lại! Đồng thời một tay nắm lấy Dư Phong, lùi hơn mười thước mới đứng lại được. Ở trên đầu roi sắt, xuất hiện năm dấu vân tay rõ ràng, đúng là một ấn của Vương Siêu sau khi chụp trúng.
Hóa ra là một roi vừa rồi của người trung niên, bị Vương Siêu một tay dùng hư chiêu lừa đi, sau đó vào thời điểm hướng lên trên ngăn cản phiên thiên ấn, thì lại vội vàng quá mức, gấp đến mức không dùng sức chấn bạo xoay tròn, mà chỉ cứng rắn huých lên một cái.
Tay của Vương Siêu, nắm sắt thành bùn. Roi sắt của đối phương không dùng sức chấn bạo xoay tròn thì chỉ tương đương với một thanh sắt chết, đụng vào tay hắn, cũng chỉ có kết quả là bị nặn như bùn.
Nhưng người trung niên dù sao cũng là cao thủ, trong nháy mắt khi va chạm ngàn cân treo sợi tóc, lại chấn động thân roi, cuối cùng vẫn thoát khỏi nắm tay, nhưng trên đầu roi lại để lại dấu tay thật sâu của Vương Siêu.
Người trung niên lui lại, Vương Siêu cũng không truy kích, mà chỉ đứng tại chỗ.
Một trận gió thổi qua rừng cây, thổi vào làm quần áo Vương Siêu nhẹ nhàng phất phơ, Vương Siêu nhìn người trung niên: "Tiên pháp rất tốt, ta cho ngươi thời gian mười nhịp thở, để ngươi đào tẩu, nếu ngươi có thể thoát khỏi truy kích của ta, ta sẽ buông tha ngươi, nếu ngươi không thể tránh được, đành phải mời ngươi đi làm khách."
"Ngươi rất lợi hại, vô cùng lợi hại, nhưng mà..." Người trung niên đột nhiên nói chuyện, thanh âm vẫn vững vàng như trước: "Vừa rồi ngươi cũng chỉ là dùng hư chiêu mà chiếm chút tiện nghi, chẳng nhẽ tay không có thể địch nổi roi sắt của ta? Ta cũng không bị thương, vũ khí cũng không mất, cũng không bị hủy đi, vì cái gì mà phải chạy trốn?"
Vương Siêu lắc đầu, thở dài một tiếng: "Ngươi không đi, sẽ không còn cơ hội. Có câu nói thế nào nhỉ? Hạt gạo mà cứ tưởng là trân châu, cố gắng phát sáng để làm cái gì?"
Bình luận facebook