Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 462
Ấn Tình là một nữ tử, lựa chọn lá chắn lớn bằng tinh thiết, và chiếc chùy sắt có đầu chùy lớn như quả dưa hấu.
Mỗi tay nàng xác một cái, nhìn lên trông thật là khôi hài, vốn một tấm thuẫn cùng chiếc chùy như vậy, nên là một đại hán thân cao hai thước, cơ thể cơ bắp cầm trong tay thì mới phù hợp.
"Nữ nhân này thật là hung mãnh, nhưng mà hình dáng như vậy không được cho đẹp mắt. Nếu là Hắc Quyền chi vương cầm hai thứ binh khí kia thì phù hợp hơn! Nhưng mà xem bộ dáng nâng hai vũ khí hạng nặng nhẹ như lông ngỗng, nếu như so với những võ cử, võ tiến sĩ cổ đại thì còn cường hãn hơn nhiều. Nàng ta mà đi thi khoa cử thời cổ đại thì, hẳn là một võ trạng nguyên". Hoắc Linh Nhi trông thấy Ấn Tình một tay nâng là chắn, một tay nâng đại chùy, trong nội tâm thâm khiếp sợ mà đánh giá.
Ngày nay những binh khí trên kệ binh khí của Đường Môn, đề là những vũ khí lớn, như Cương Thiết Thương cỡ lỡn, Đại Quan đao thời Xuân Thu, thiết chùy, thiết thuẫn, thiết tiên. Đều được được chế từ thép tinh, trọng lượng rất lớn. Mỗi vật tối thiểu cũng ngoài trăm cân.
Những vật này, đều do một số thợ rèn võ thuật gia của Đường Môn, mô phỏng theo binh khí của những cuộc sát hạch trong khoa cử thời cổ đại mà rèn thành. Không phải dùng để thực chiến, mà là dùng để hiểu biết khí huyết toàn thân, kiểm tra xem lực lượng tối đa của quyền pháp đánh ra là bao nhiêu.
Một số phương pháp kiểm tra trong huấn luyện hiện đại là đẩy, kéo, ngồi xổm. Những phương pháp này quá đơn giản, không phù hợp với quyền pháp thời cổ, quyền pháp cổ xưa thì phải phổi hợp với binh khí cổ. Ví dụ như luyện Thái Cực Quyền, Hình Ý quyền, Bát Cực Quyền thì đều dùng thương lớn để luyện tập.
"Vương Siêu tiên sinh, mặc dù ta không có bản lĩnh của Tào Kế Vũ là nhị đại tổ sư Tâm Ý quyền, có thể đem Xuân Thu đại đao nặng một trăm hai mươi cân múa tới mức vẩy mực không thấm vào, nhưng nếu chỉ có ba chiêu, trong ba chiêu ta vẫn có thể bộc phát lực lượng, ngài nên cẩn thận nếu không lại lật thuyền trong cống đó".
Sau khi Ấn Tình cầm thiết thuẫn, cũng không có đi tới, mà lui ra phía sau vài bước, cho đến khi tới gần cửa ra vào của đạo trường quốc thuật, lúc này khoảng cách giữa nàng và Vương Siêu đã hơn mười mét, trên mặt lại nổi lên một lớp ửng đỏ, đồng thời phun ra một ngụm tửu khí. Làn da đều trở nên đỏ bừng, dáng vẻ lúc này trông thật ngây thơ và khả ái.
Dường như nàng cũng không vội vàng động thủ với Vương Siêu, mà là chậm rãi điều chỉnh khoảng cách, tỷ mỉ giống như là một nhà thiết kế đang thiết kế bản vẽ trên giấy. Đồng thời đưa con mắt lờ đờ mông lung như người say, quan sát Vương Siêu.
"Không biết Vương Siêu tiên sinh, ta đang muốn kiến thức một chút ngài có bản lĩnh như Tào Kế Vũ tiên sinh tới mức mực vẩy cũng không vào hay không? Nếu như trong ba chiêu, ta có thể làm cho ngươi rơi vào hạ phong, thì có thể mời ngươi thể hiện bản lĩnh này trong chốc lát hay không? Ta luyện tập quyền pháp từ nhỏ cùng với trọng binh khí, lúc nào cũng cố theo đuổi cảnh giới này, dường như Worton kẻ năm đó giao thủ cùng ta, hắn cũng chưa thể làm được". Ấn Tình lại nhả ra một ngụm tửu khí rồi nói tiếp.
Vương Siêu ở chỗ ngồi cách đó không xa đứng dậy, thong thả nói: "Tào Kế Vũ múa Xuân Thu đại đao, đao pháp vẩy mực không thấm vào, đó là quyền pháp luyện tới cảnh giới tiên thiên cương khí, Worton tất nhiên còn kém một điểm. Ngày nay trong thiên hạ người có thể đạt tới cảnh giới như vậy, chỉ có bốn năm người".
Tào Kế Vũ trong lời nói của Ấn Tình, cũng là một vị đại tông sư võ thuật trong lịch sử, vốn là nhị đại tổ sư của Tâm Ý quyền, và cũng là Võ trạng nguyên trong thời Khang Hi, truyền thuyết kể lại vị nhị đại tổ sư Tâm Ý quyền này trong cuộc thi võ có thể múa một cây Xuân Thu đại đao nặng một trăm hai mươi cân, múa tới mức xung quanh thân thể đều là ánh đao, có mấy người cùng dùng mực dội vào người ông ta. Nhưng khi mực đã được giội hết thì trên người ông ta không hề có một tý mực nào dính vào.
Tới cảnh giới như vậy, thật là sâu không lường được. Nhưng mà trong lòng Vương Siêu lại hiểu rõ, cảnh giới như vậy thì đạt tới cương kình đại thành mới có thể làm được.
Vương Siêu phỏng đoán, về sở trường đao pháp trong đám người này thì đao pháp của Thu Thiền là đệ nhất. Vô Cực đao của nàng một khi ti triển ra, có thể khiến cho vẩy nước cũng không vào được. Nhưng mà Vô Cực đao không có quá nặng, căn bản là không thể so sánh với Xuân Thu đại đao nặng hơn trăm cân. Nếu như muốn Thu Thiền vũ động Xuân Thu đại đao nặng trịch kia, thì còn lâu mới có thể đạt tới trình độ vẩy nước không vào.
" Được thôi, cô ra tay đi. Ở đây nhiều bằng hữu như vậy, hẳn là số người muốn giao thủ cùng Vương Siêu ta cũng không ít". Sau khi Vương Siêu đứng dậy, đưa mắt nhìn khắp bốn phía, rồi thúc giục Ấn Tình một câu.
Sau khi hắn nói những lời này, cả quảng trường phía trước của đạo trường quốc thuật Đường Môn, bên cạnh thủy trì, trong rừng cây, người càng lúc càng nhiều, không ngừng có người mới xuất hiện. Hiển nhiên là những cao thủ ẩn cư mà Đường Môn mời tới, giờ đây đã xuất hiện. Nhưng mà đều không ngoại lệ, tất cả đều từ trên tường vây tiến tới, không có một người nào đường đường chính chính đi vào từ cửa chính, thật là có chút buồn cười.
Nhưng mà ngẫm lại như vậy mới đúng, họ đều là những cao thủ ẩn cư, đến không thấy bóng dáng, đi không phát hiện tung tích, là những nhân vật ' thần long kiến thủ bất kiến vĩ' ( thần long thấy đầu không thấy đuôi), leo tường mà tiến vào, ngược lại rất phù hợp với tâm tính của những cao thủ ẩn cư..
Nếu đổi lại là những đại nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy của giới võ thuật, những người này hẳn là sẽ không làm vậy, mà muốn đường đường chính chính đi vào từ cửa chính.
Người ở nơi này càng lúc càng nhiều, những người đi tới, có một bộ phận là người Châu Á, còn có một bộ phận là người da trắng, thậm chí có mấy người da đen, cùng với vài người mà nhìn bề ngoài thì hẳn là đến từ giới tu hành của Ả Rập.
Những người đã tới đây, lúc mới vào, không có ai ngoại lệ, người nào cũng khí thế bôc tận trời xanh. Nhưng mà khi họ vừa mới hạ vào trong sân, thấy tình cảnh bên trong của đạo trường quốc thuật, thì tất cả đều hạ khí tức xuống mức thấp nhất.
"Ai da! Nhiều cao thủ như vậy! Tất cả... khoảng chừng hơn hai mươi người.... Hầu hết đều là những nhân vật có cấp bậc Hóa kình, nhiều như vậy.... Xem ra cao thủ trong thiên hạ quả thật là không thể coi thường!" Hoắc Linh Nhi nhìn thấy trong quảng trường, người càng lúc càng nhiều, trong nội tâm cũng âm thầm kinh ngạc.
Bởi vì nàng nhìn ra được, người đến nơi này, đại đa số đều là cao thủ Hóa kình, hơn nữa có mấy khí tức cực kỳ khủng bố, mặc dù chưa tới cảnh giới đan kình. Nhưng mà trên người lại có khí tức hung mãnh như dã thú của Hắc Quyền chi vương! Xem ra hẳn là người đến từ sát lục thế giới cực kỳ tàn khốc.
Không nói tới những quyền sư Đan kình cao cao tại thượng, Hắc Quyền chi vương Peter Major trong suy nghĩ của Hoắc Linh Nhi, hẳn là kẻ mạnh nhất dưới cảnh giới Đan kình. Nếu như bọn họ am hiểu binh khí thì lực sát thương so với cao thủ Đan kình cũng không thua kém bao nhiêu. Nhưng mà, hôm nay xuất hiện tại đây, có khoảng chừng hơn năm người có khí tức không dưới Hắc Quyền chi vương.
"Mặc dù theo suy đoán cúa chúng ta, toàn bộ quyền sư Hóa kình trên thế giới, ít nhất cũng có hơn hai ba trăm vị. Đan kình thì càng ít hơn bội lần, nhưng con số mà chúng ta phỏng đoán lại xa xa không đạt tới. Từ những nhân vật xuất hiện trong hôm nay có thể nhìn ra được điều đó". Hoắc Linh Nhi lại tiếp tục suy nghĩ.
"Đường Môn chúng ta tổ chức võ đạo đại hội, tất nhiên đối với toàn bộ cao thủ trên thế giới đều đã điều tra qua, tính toán sợ bộ thì cả thế giới có ít nhất hai trăm đến ba trăm cao thủ Hóa kình, nhưng mà giờ đây thì ít hơn số đó rất nhiều. Tính cả tiểu đội Luân Hồi thì cũng còn xa mới đủ. Ngược lại nhân tuyển Đan kình thì cũng không sai biệt lắm. Nếu như tính những người đã chết đi, thì vẫn rất ít. Hóa kình là lực lượng trung thượng tầng. Thực thực bản thân cường đại, nhưng mà không sáng chói như cao thủ Đan kình. Thích hợp với việc ẩn tàng, hơn nữa trong quá trình ẩn cư có thể đột phá, cũng không phải là sự tình không thể xảy ra". Hoắc Linh Nhi vẫn yên lặng phỏng đoán cao thủ trong thiên hạ.
Vương Siêu cùng Ấn Tình giao thủ, một số cao thủ ẩn tàng được Đường Môn mời tới đều lẳng lặng đứng nghe, trong đó cũng có âm thanh khe khẽ trò chuyện, thảo luận.
"Lý Vĩnh Cơ. Ngươi cũng tới ư? Không thể tượng tượng được, lần này người động thủ đầu tiên lại là một nữ nhân".
Cạnh hồ nước dưới rừng cây, một thân thể giống như tảng đá gây cho người ta một cảm giác cứng rắn. Đó là một người da đen, hắn dùng Anh ngữ một cách lưu loát, nói với một người trung niên. Người trung niên này một người mặc y phục bằng lụa màu đen, bên hông đeo dây lưng màu đen, toàn thân đều là màu đen không có một chút tạp sắc.
"Thái Thản. Peter Major đã chết, nếu như ngươi rời núi, có thể một lần nữa thống trị thị trường Hắc quyền khổng lồ. Trên cái thế giới này thị trường Hắc quyền rộng lớn tới mức nào, lợi ích to lớn cỡ nào, vì sao ngươi không xuất sơn?". Người trung niên toàn thân đều mặc màu đen liếc nhìn người da đen kia, sau đó cũng dùng Anh ngữ hỏi lại.
Hai người kia, người mặc y phục màu đen chính là giáo luyện của Cực Chân Không Thủ Đạo trong hoàng thất Jordan, là người Hàn Quốc, tên Lý Vĩnh Cơ, đã từng là hội trưởng của chi hội Thần Thủ.
Người sáng lập và phát triển Cực Chân Không Thủ Đạo ngoại hiệu tên là Thần Thủ, sau khi ông ta chết, thì một đệ tử của ông ta đã sáng lập nên 'chi hội Thần Thủ', bên trong có rất nhiều cao thủ quyền pháp. Lý Vĩnh Cơ chính là một thành viên kiệt xuất trong chi hội này.
Mà người da đen, chính là kẻ mà rất lâu trước khi Bỉ Đắc Mai Kiệt Phu còn chưa xuất thế. Thì hắn là người thống trị thế giới ngầm Hắc quyền, là một Quyền hoàng bách chiến bách thắng, không ai biết tên hắn là gì, chỉ biết ngoại hiệu của hắn là Thái Thản.
Khi hắn đạt tới phong độ cao nhất, thì thối lui ra khỏi giới Hắc quyền, không ai biết tung tích, về sau Bỉ Đắc Mai Kiệt Phu xuất thế chiếm lấy vị trí của hắn.
"Lý Vĩnh Cơ! Lời của ngươi nói ra, lúc nào cũng có tính kích động như thế. Nhưng mà khi ta rời khỏi giới Hắc quyền, đó là thời kỳ huy hoàng nhất của ta, không liên quan tới Bỉ Đắc Mai Kiệt Phu. Nhưng mà khi ngươi quy ẩn thì dường như là có liên quan tới hai người thì phải, một người là Thôi Trường Bạch, còn có một người nữa là Y Mãi Đề, nhưng mà hai cao thủ này giờ đây đều đã chết hết, ngươi có thể đi ra rồi. Ha ha!" Thái Thản cất tiếng cười hắc hắc.
Lời nói của hai người đối chọi gay gắt, đều giống như mũi đao đâm vào lòng người kia.
"Được rồi, chúng ta không cần phải dùng miệng lưỡi vô vị cãi nhau làm gì cho mệt xác, Vương Siêu kia cảnh giới quyền pháp thâm sâu không lường được. Hắn mời chúng ta, chúng ta cũng phải ngoan ngoãn đi tới. Nhưng mà hôn nay cùng hắn động thủ, hắn muốn lập uy cho nên hẳn là chúng ta không có gì nguy hiểm. Đến lúc động thủ, chúng ta đi ra, cả hai người đều dùng vũ khí đối phó với hắn, với tính tự phụ của hắn, hẳn là sẽ đáp ứng, không biết ngươi có đồng ý liên thủ với ta hay không?" Lý Vĩnh Cơ nhắm mắt lại nói.
"Lão tiên sinh Gracey hôm nay cũng tới. Cháu của lão là Lôi Vượng Gracey bị Vương Siêu giết, hôm nay lão tới đạo trường, chỉ sợ cũng có biện pháp nào đó, người này một thân
kỹ năng nhu thuật, chỉ sợ đã siêu việt hơn Kano Jigoro(Gia Nạp Trì Ngũ Lang) của Nhật Bản năm đó. Để xem hôm nay lão có cách gì không". Ánh mắt của Thái Thản rơi vào thân hình của một lão nhân ở một bên.
Lão nhân kia đang ngồi xổm người một gốc cây đại thụ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt đất, cũng không có nhìn vào Vương Siêu ở trong đạo trường quốc thuật, mà là nhìn một ổ kiện đang chuyển tổ.
Lão đầu này, trên thâm mặc một bộ y phục Judo màu trắng đã có phần bạc màu vì trải qua nhiều lần giặt giũ. Tóc húi cua, lưng của lão khom xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt đất. Một lão đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất xem bầy kiến dọn nhà. Lão đầu này chính là cao thủ nhu thuật của gia tốc Gracey ở Brazil, một nhu đạo gia cổ lão.
Ở Tư Đồ gia Vương Siêu đã đánh chết Lôi Vượng Gracey, hắn là một nhu thuật đại sư nổi danh, và chính là cháu của lão đầu này.
"Những người ngoại quốc này cũng có vài phần bổn sự. Nhưng mà cô gái tên là Ấn Tình kia, thật sự là rất lợi hại!" Đúng lúc này, một thanh niên ẩn nấp trên cây, dùng ánh mắt quét xuống phía dưới. Sau đó, lại đưa ánh mắt nhìn vào trong đạo trường quốc thuật.
"A? Nữ nhân kia, thật là lợi hại! Quá cường đại! Lực lượng này.... Sức bật thật là mạnh mẽ!"
Đúng lúc này, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, âm thanh chấn động làm cho lỗ tai của mỗi người có phần choáng váng.
Thái Thản, người da đen từng thống trị Hắc Thị quyền trong thế giới ngầm. Trong thời khắc này đột nhiên sắc mặt trở nên chăm chú, bởi vì lúc này Ấn Tình đã bắt đầu động thủ với Vương Siêu.
Cô gái Ấn Tình trông bề ngoài thì có vẻ nhu nhược, nhưng vừa ra tay đã cương mãnh vô cùng, thật là ngoài dự đoán của mọi người.
Mà lúc này, ngay cả lão nhân của gia tộc Gracey ngồi trên mặt đất xem kiến, từ này giờ vẫn mặc kệ mọi việc, giờ đây cũng đáp thoáng ngẩng đầu nhìn lên. Đôi mắt vốn mờ mịt của lão, chiếu ra những tia sáng như thiểm điện muốn đâm rách bầu trời.
Sự chú ý của mọi người, đều tập trung vào trên mình Ấn Tình.
Ấn Tình đột nhiên bộc phát, động tác cực kỳ đớn giản. Nàng hít sâu một hơi, cả thân thể vốn được che kín, bỗng nhiên bành trướng. Y phục bên trong phồng lên giống như khí cầu, xem chừng như sắp khai hỏa mà bay lên.
Thiết thuẫn trong tay nàng, đột nhiên từ từ đưa lên, xoay tròn quanh thân thể, liên tiếp bước tới hai bước, nàng đang sử dụng niễn bộ.
Niễn bộ mà nàng thi triển ra vô cùng mạnh mẽ, cứ tiến lên vài bước, thì chân lại nghiền lên mặt đất, sàn nhà bằng gỗ cứng rắn của đạo trường quốc thuật Nam Dương vì chịu áp lực quá nặng mà gỗ vụn bắn lên tung tóe, những mảnh nhỏ văng khắp không gian, cơ hồ không thể thấy bóng người bên trong.
Khi nàng khởi động tấm thuẫn, thì cả thân hình quả thật không khác gì một cỗ xe tăng hình người.
Niễn bộ! Tấm thuẫn lên xuống phiêu hốt bao lấy toàn thân Ấn Tình. Trong lúc này mọi người chỉ thấy được một thiết cầu hình người cực kỳ lớn lăn tới, trong nháy mắt đã đã lao về phía Vương Siêu.
Dưới tình huống vận dụng đại thuẫn bằng tinh thiết, thế công của Ấn Tình so với thế công mãnh liệt nhất mà Hắc Quyền chi vương từng sử dụng, còn hung mãnh hơn mấy lần!
Trong thời gian không tới một giây đồng hồ, Ấn Tình đã vọt tới trước mặt Vương Siêu đánh ra một chùy!
Một chùy này long trời lở đất. Tiếng rít 'vù vù!" vang lên, giống như sấm sét từ trên bầu trời đen kịt đánh xuống.
Vương Siêu vẫn đứng yên bất động như cũ.
Hai tay vung lên liên tục, kết thành một cái ' Tâm ấn', ngón tay liên tục biến hóa, nhanh như điện quang thạch hỏa(ánh sáng lóe lên khi đánh đá lửa), như ảo ảnh trong mơ.
Mà Nghiêm Nguyên Nghi là người có võ công cao minh nhất ở đây, quan sát những động tác của Vương Siêu trong nháy mắt biến hóa, cũng nhìn không rõ lắm, chỉ cảm thấy ngón tay Vương Siêu, liên tiếp biến hóa ước chừng năm sáu chục động tác.
Trong nháy mắt, ngón tay của Vương Siêu một hơi biến hóa ra sáu mươi thủ thế.
Vương Siêu đối mặt với thế công cường đại của Ấn Tình, liền trực tiếp sự dụng Tâm Ấn Mẫu Quyền cường đại nhất của bản thân.
Nghiêm Nguyên Nghi chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra, ngay từ đầu Vương Siêu thủ thế biến hóa là Tâm ấn, sau đó lại biến thành Di đà ấn, tiếp theo lại lài Tam muội ấn, sau đó hai tay tạo thành vòng tròn kết thành Kim Cương Luân. Tiếp theo lại biến hóa thành Như Lai Thai quyền ấn, cuối cùng hai nắm tay nâng lên, kết thúc chính là Phiên Thiên Ấn.
Các dụng kình liên tiếp như vậy, làm cho lỗ tai của mỗi người đều nghe thấy, trong chốc lát cũng nghe được âm thanh rào rào, giống như tiếng của một con sông lớn ở xa xa đang gầm lên giận dữ.
Ào ào ào ào! Ào ào ào ào!
Vào lúc này Ấn Tình cũng bộc phát dữ đội, trên sàn gỗ mảnh vụng văng tứ tung, tấm thuẫn tung bay, đại chùy rít liên vù vù, thanh thế cực kỳ khủng bố. Phàm là người đang ở đây, đều có thể nghe thấy trong đó âm thanh một loại âm thanh khác ' ào ào ào ào' giống như nước chảy.
Loại thanh âm như nước chảy này làm cho người ta có cảm giác như đứng cách sông Hoàng Hà vài Km, trong lỗ tai loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy, tuy rất nhỏ, nhưng nếu thưởng thức một cách tinh tế thì lại cảm thấy khí thế khôn cùng.
"Đây là thanh âm gì?" Ở đây rất nhiều người có thính lực nhạy đên cực điểm. Cũng nghe thấy những âm thanh này. Trong đầu của bọn họ liên tiếp chuyển đổi ý nghĩ, nhưng cũng không có thời gian mà nói ra.
Chỉ có người ngồi trên mặt đất xem kiến, chính là lão nhân của gia tộc nhu thuật Gracey, bỗng nhiên mạnh mẽ đứng lên. Từ trong miệng phát ra mấy chữ: "Thanh âm này vang lên từ trong huyết mạch!"
Lão đầu này thật là lợi hại, trong phút chốc đã nói ra. Không sai, thanh âm này chính là do sự bành trướng trong cơ thể Vương Siêu, mạch máu hoạt động nhanh, do đó thanh âm bộc phát từ trong cơ thể mà ra.
Ngay lúc lão đầu kia vừa cất lời, trong chốc lát thanh âm lập tức phát ra càng lớn hơn.
Hai quyền Phiên Thiên Ấn của Vương Siêu đều lần lượt vỗ lên tấm thuẫn cùng với đại chùy mà Ấn Tình đang cầm.
Ầm ầm!
Trong ánh mắt của những người đang theo dõi, thiết cầu hình người khổng lồ bỗng nhiên tan rã.
Ầm! Ầm! Ầm! Thiết thuẫn vỡ vụn thành rất nhiều khối, cùng với thân thân thể của Ấn Tình bay ngược ra khỏi đạo trường quốc thuật.
Mỗi tay nàng xác một cái, nhìn lên trông thật là khôi hài, vốn một tấm thuẫn cùng chiếc chùy như vậy, nên là một đại hán thân cao hai thước, cơ thể cơ bắp cầm trong tay thì mới phù hợp.
"Nữ nhân này thật là hung mãnh, nhưng mà hình dáng như vậy không được cho đẹp mắt. Nếu là Hắc Quyền chi vương cầm hai thứ binh khí kia thì phù hợp hơn! Nhưng mà xem bộ dáng nâng hai vũ khí hạng nặng nhẹ như lông ngỗng, nếu như so với những võ cử, võ tiến sĩ cổ đại thì còn cường hãn hơn nhiều. Nàng ta mà đi thi khoa cử thời cổ đại thì, hẳn là một võ trạng nguyên". Hoắc Linh Nhi trông thấy Ấn Tình một tay nâng là chắn, một tay nâng đại chùy, trong nội tâm thâm khiếp sợ mà đánh giá.
Ngày nay những binh khí trên kệ binh khí của Đường Môn, đề là những vũ khí lớn, như Cương Thiết Thương cỡ lỡn, Đại Quan đao thời Xuân Thu, thiết chùy, thiết thuẫn, thiết tiên. Đều được được chế từ thép tinh, trọng lượng rất lớn. Mỗi vật tối thiểu cũng ngoài trăm cân.
Những vật này, đều do một số thợ rèn võ thuật gia của Đường Môn, mô phỏng theo binh khí của những cuộc sát hạch trong khoa cử thời cổ đại mà rèn thành. Không phải dùng để thực chiến, mà là dùng để hiểu biết khí huyết toàn thân, kiểm tra xem lực lượng tối đa của quyền pháp đánh ra là bao nhiêu.
Một số phương pháp kiểm tra trong huấn luyện hiện đại là đẩy, kéo, ngồi xổm. Những phương pháp này quá đơn giản, không phù hợp với quyền pháp thời cổ, quyền pháp cổ xưa thì phải phổi hợp với binh khí cổ. Ví dụ như luyện Thái Cực Quyền, Hình Ý quyền, Bát Cực Quyền thì đều dùng thương lớn để luyện tập.
"Vương Siêu tiên sinh, mặc dù ta không có bản lĩnh của Tào Kế Vũ là nhị đại tổ sư Tâm Ý quyền, có thể đem Xuân Thu đại đao nặng một trăm hai mươi cân múa tới mức vẩy mực không thấm vào, nhưng nếu chỉ có ba chiêu, trong ba chiêu ta vẫn có thể bộc phát lực lượng, ngài nên cẩn thận nếu không lại lật thuyền trong cống đó".
Sau khi Ấn Tình cầm thiết thuẫn, cũng không có đi tới, mà lui ra phía sau vài bước, cho đến khi tới gần cửa ra vào của đạo trường quốc thuật, lúc này khoảng cách giữa nàng và Vương Siêu đã hơn mười mét, trên mặt lại nổi lên một lớp ửng đỏ, đồng thời phun ra một ngụm tửu khí. Làn da đều trở nên đỏ bừng, dáng vẻ lúc này trông thật ngây thơ và khả ái.
Dường như nàng cũng không vội vàng động thủ với Vương Siêu, mà là chậm rãi điều chỉnh khoảng cách, tỷ mỉ giống như là một nhà thiết kế đang thiết kế bản vẽ trên giấy. Đồng thời đưa con mắt lờ đờ mông lung như người say, quan sát Vương Siêu.
"Không biết Vương Siêu tiên sinh, ta đang muốn kiến thức một chút ngài có bản lĩnh như Tào Kế Vũ tiên sinh tới mức mực vẩy cũng không vào hay không? Nếu như trong ba chiêu, ta có thể làm cho ngươi rơi vào hạ phong, thì có thể mời ngươi thể hiện bản lĩnh này trong chốc lát hay không? Ta luyện tập quyền pháp từ nhỏ cùng với trọng binh khí, lúc nào cũng cố theo đuổi cảnh giới này, dường như Worton kẻ năm đó giao thủ cùng ta, hắn cũng chưa thể làm được". Ấn Tình lại nhả ra một ngụm tửu khí rồi nói tiếp.
Vương Siêu ở chỗ ngồi cách đó không xa đứng dậy, thong thả nói: "Tào Kế Vũ múa Xuân Thu đại đao, đao pháp vẩy mực không thấm vào, đó là quyền pháp luyện tới cảnh giới tiên thiên cương khí, Worton tất nhiên còn kém một điểm. Ngày nay trong thiên hạ người có thể đạt tới cảnh giới như vậy, chỉ có bốn năm người".
Tào Kế Vũ trong lời nói của Ấn Tình, cũng là một vị đại tông sư võ thuật trong lịch sử, vốn là nhị đại tổ sư của Tâm Ý quyền, và cũng là Võ trạng nguyên trong thời Khang Hi, truyền thuyết kể lại vị nhị đại tổ sư Tâm Ý quyền này trong cuộc thi võ có thể múa một cây Xuân Thu đại đao nặng một trăm hai mươi cân, múa tới mức xung quanh thân thể đều là ánh đao, có mấy người cùng dùng mực dội vào người ông ta. Nhưng khi mực đã được giội hết thì trên người ông ta không hề có một tý mực nào dính vào.
Tới cảnh giới như vậy, thật là sâu không lường được. Nhưng mà trong lòng Vương Siêu lại hiểu rõ, cảnh giới như vậy thì đạt tới cương kình đại thành mới có thể làm được.
Vương Siêu phỏng đoán, về sở trường đao pháp trong đám người này thì đao pháp của Thu Thiền là đệ nhất. Vô Cực đao của nàng một khi ti triển ra, có thể khiến cho vẩy nước cũng không vào được. Nhưng mà Vô Cực đao không có quá nặng, căn bản là không thể so sánh với Xuân Thu đại đao nặng hơn trăm cân. Nếu như muốn Thu Thiền vũ động Xuân Thu đại đao nặng trịch kia, thì còn lâu mới có thể đạt tới trình độ vẩy nước không vào.
" Được thôi, cô ra tay đi. Ở đây nhiều bằng hữu như vậy, hẳn là số người muốn giao thủ cùng Vương Siêu ta cũng không ít". Sau khi Vương Siêu đứng dậy, đưa mắt nhìn khắp bốn phía, rồi thúc giục Ấn Tình một câu.
Sau khi hắn nói những lời này, cả quảng trường phía trước của đạo trường quốc thuật Đường Môn, bên cạnh thủy trì, trong rừng cây, người càng lúc càng nhiều, không ngừng có người mới xuất hiện. Hiển nhiên là những cao thủ ẩn cư mà Đường Môn mời tới, giờ đây đã xuất hiện. Nhưng mà đều không ngoại lệ, tất cả đều từ trên tường vây tiến tới, không có một người nào đường đường chính chính đi vào từ cửa chính, thật là có chút buồn cười.
Nhưng mà ngẫm lại như vậy mới đúng, họ đều là những cao thủ ẩn cư, đến không thấy bóng dáng, đi không phát hiện tung tích, là những nhân vật ' thần long kiến thủ bất kiến vĩ' ( thần long thấy đầu không thấy đuôi), leo tường mà tiến vào, ngược lại rất phù hợp với tâm tính của những cao thủ ẩn cư..
Nếu đổi lại là những đại nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy của giới võ thuật, những người này hẳn là sẽ không làm vậy, mà muốn đường đường chính chính đi vào từ cửa chính.
Người ở nơi này càng lúc càng nhiều, những người đi tới, có một bộ phận là người Châu Á, còn có một bộ phận là người da trắng, thậm chí có mấy người da đen, cùng với vài người mà nhìn bề ngoài thì hẳn là đến từ giới tu hành của Ả Rập.
Những người đã tới đây, lúc mới vào, không có ai ngoại lệ, người nào cũng khí thế bôc tận trời xanh. Nhưng mà khi họ vừa mới hạ vào trong sân, thấy tình cảnh bên trong của đạo trường quốc thuật, thì tất cả đều hạ khí tức xuống mức thấp nhất.
"Ai da! Nhiều cao thủ như vậy! Tất cả... khoảng chừng hơn hai mươi người.... Hầu hết đều là những nhân vật có cấp bậc Hóa kình, nhiều như vậy.... Xem ra cao thủ trong thiên hạ quả thật là không thể coi thường!" Hoắc Linh Nhi nhìn thấy trong quảng trường, người càng lúc càng nhiều, trong nội tâm cũng âm thầm kinh ngạc.
Bởi vì nàng nhìn ra được, người đến nơi này, đại đa số đều là cao thủ Hóa kình, hơn nữa có mấy khí tức cực kỳ khủng bố, mặc dù chưa tới cảnh giới đan kình. Nhưng mà trên người lại có khí tức hung mãnh như dã thú của Hắc Quyền chi vương! Xem ra hẳn là người đến từ sát lục thế giới cực kỳ tàn khốc.
Không nói tới những quyền sư Đan kình cao cao tại thượng, Hắc Quyền chi vương Peter Major trong suy nghĩ của Hoắc Linh Nhi, hẳn là kẻ mạnh nhất dưới cảnh giới Đan kình. Nếu như bọn họ am hiểu binh khí thì lực sát thương so với cao thủ Đan kình cũng không thua kém bao nhiêu. Nhưng mà, hôm nay xuất hiện tại đây, có khoảng chừng hơn năm người có khí tức không dưới Hắc Quyền chi vương.
"Mặc dù theo suy đoán cúa chúng ta, toàn bộ quyền sư Hóa kình trên thế giới, ít nhất cũng có hơn hai ba trăm vị. Đan kình thì càng ít hơn bội lần, nhưng con số mà chúng ta phỏng đoán lại xa xa không đạt tới. Từ những nhân vật xuất hiện trong hôm nay có thể nhìn ra được điều đó". Hoắc Linh Nhi lại tiếp tục suy nghĩ.
"Đường Môn chúng ta tổ chức võ đạo đại hội, tất nhiên đối với toàn bộ cao thủ trên thế giới đều đã điều tra qua, tính toán sợ bộ thì cả thế giới có ít nhất hai trăm đến ba trăm cao thủ Hóa kình, nhưng mà giờ đây thì ít hơn số đó rất nhiều. Tính cả tiểu đội Luân Hồi thì cũng còn xa mới đủ. Ngược lại nhân tuyển Đan kình thì cũng không sai biệt lắm. Nếu như tính những người đã chết đi, thì vẫn rất ít. Hóa kình là lực lượng trung thượng tầng. Thực thực bản thân cường đại, nhưng mà không sáng chói như cao thủ Đan kình. Thích hợp với việc ẩn tàng, hơn nữa trong quá trình ẩn cư có thể đột phá, cũng không phải là sự tình không thể xảy ra". Hoắc Linh Nhi vẫn yên lặng phỏng đoán cao thủ trong thiên hạ.
Vương Siêu cùng Ấn Tình giao thủ, một số cao thủ ẩn tàng được Đường Môn mời tới đều lẳng lặng đứng nghe, trong đó cũng có âm thanh khe khẽ trò chuyện, thảo luận.
"Lý Vĩnh Cơ. Ngươi cũng tới ư? Không thể tượng tượng được, lần này người động thủ đầu tiên lại là một nữ nhân".
Cạnh hồ nước dưới rừng cây, một thân thể giống như tảng đá gây cho người ta một cảm giác cứng rắn. Đó là một người da đen, hắn dùng Anh ngữ một cách lưu loát, nói với một người trung niên. Người trung niên này một người mặc y phục bằng lụa màu đen, bên hông đeo dây lưng màu đen, toàn thân đều là màu đen không có một chút tạp sắc.
"Thái Thản. Peter Major đã chết, nếu như ngươi rời núi, có thể một lần nữa thống trị thị trường Hắc quyền khổng lồ. Trên cái thế giới này thị trường Hắc quyền rộng lớn tới mức nào, lợi ích to lớn cỡ nào, vì sao ngươi không xuất sơn?". Người trung niên toàn thân đều mặc màu đen liếc nhìn người da đen kia, sau đó cũng dùng Anh ngữ hỏi lại.
Hai người kia, người mặc y phục màu đen chính là giáo luyện của Cực Chân Không Thủ Đạo trong hoàng thất Jordan, là người Hàn Quốc, tên Lý Vĩnh Cơ, đã từng là hội trưởng của chi hội Thần Thủ.
Người sáng lập và phát triển Cực Chân Không Thủ Đạo ngoại hiệu tên là Thần Thủ, sau khi ông ta chết, thì một đệ tử của ông ta đã sáng lập nên 'chi hội Thần Thủ', bên trong có rất nhiều cao thủ quyền pháp. Lý Vĩnh Cơ chính là một thành viên kiệt xuất trong chi hội này.
Mà người da đen, chính là kẻ mà rất lâu trước khi Bỉ Đắc Mai Kiệt Phu còn chưa xuất thế. Thì hắn là người thống trị thế giới ngầm Hắc quyền, là một Quyền hoàng bách chiến bách thắng, không ai biết tên hắn là gì, chỉ biết ngoại hiệu của hắn là Thái Thản.
Khi hắn đạt tới phong độ cao nhất, thì thối lui ra khỏi giới Hắc quyền, không ai biết tung tích, về sau Bỉ Đắc Mai Kiệt Phu xuất thế chiếm lấy vị trí của hắn.
"Lý Vĩnh Cơ! Lời của ngươi nói ra, lúc nào cũng có tính kích động như thế. Nhưng mà khi ta rời khỏi giới Hắc quyền, đó là thời kỳ huy hoàng nhất của ta, không liên quan tới Bỉ Đắc Mai Kiệt Phu. Nhưng mà khi ngươi quy ẩn thì dường như là có liên quan tới hai người thì phải, một người là Thôi Trường Bạch, còn có một người nữa là Y Mãi Đề, nhưng mà hai cao thủ này giờ đây đều đã chết hết, ngươi có thể đi ra rồi. Ha ha!" Thái Thản cất tiếng cười hắc hắc.
Lời nói của hai người đối chọi gay gắt, đều giống như mũi đao đâm vào lòng người kia.
"Được rồi, chúng ta không cần phải dùng miệng lưỡi vô vị cãi nhau làm gì cho mệt xác, Vương Siêu kia cảnh giới quyền pháp thâm sâu không lường được. Hắn mời chúng ta, chúng ta cũng phải ngoan ngoãn đi tới. Nhưng mà hôn nay cùng hắn động thủ, hắn muốn lập uy cho nên hẳn là chúng ta không có gì nguy hiểm. Đến lúc động thủ, chúng ta đi ra, cả hai người đều dùng vũ khí đối phó với hắn, với tính tự phụ của hắn, hẳn là sẽ đáp ứng, không biết ngươi có đồng ý liên thủ với ta hay không?" Lý Vĩnh Cơ nhắm mắt lại nói.
"Lão tiên sinh Gracey hôm nay cũng tới. Cháu của lão là Lôi Vượng Gracey bị Vương Siêu giết, hôm nay lão tới đạo trường, chỉ sợ cũng có biện pháp nào đó, người này một thân
kỹ năng nhu thuật, chỉ sợ đã siêu việt hơn Kano Jigoro(Gia Nạp Trì Ngũ Lang) của Nhật Bản năm đó. Để xem hôm nay lão có cách gì không". Ánh mắt của Thái Thản rơi vào thân hình của một lão nhân ở một bên.
Lão nhân kia đang ngồi xổm người một gốc cây đại thụ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt đất, cũng không có nhìn vào Vương Siêu ở trong đạo trường quốc thuật, mà là nhìn một ổ kiện đang chuyển tổ.
Lão đầu này, trên thâm mặc một bộ y phục Judo màu trắng đã có phần bạc màu vì trải qua nhiều lần giặt giũ. Tóc húi cua, lưng của lão khom xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt đất. Một lão đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất xem bầy kiến dọn nhà. Lão đầu này chính là cao thủ nhu thuật của gia tốc Gracey ở Brazil, một nhu đạo gia cổ lão.
Ở Tư Đồ gia Vương Siêu đã đánh chết Lôi Vượng Gracey, hắn là một nhu thuật đại sư nổi danh, và chính là cháu của lão đầu này.
"Những người ngoại quốc này cũng có vài phần bổn sự. Nhưng mà cô gái tên là Ấn Tình kia, thật sự là rất lợi hại!" Đúng lúc này, một thanh niên ẩn nấp trên cây, dùng ánh mắt quét xuống phía dưới. Sau đó, lại đưa ánh mắt nhìn vào trong đạo trường quốc thuật.
"A? Nữ nhân kia, thật là lợi hại! Quá cường đại! Lực lượng này.... Sức bật thật là mạnh mẽ!"
Đúng lúc này, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, âm thanh chấn động làm cho lỗ tai của mỗi người có phần choáng váng.
Thái Thản, người da đen từng thống trị Hắc Thị quyền trong thế giới ngầm. Trong thời khắc này đột nhiên sắc mặt trở nên chăm chú, bởi vì lúc này Ấn Tình đã bắt đầu động thủ với Vương Siêu.
Cô gái Ấn Tình trông bề ngoài thì có vẻ nhu nhược, nhưng vừa ra tay đã cương mãnh vô cùng, thật là ngoài dự đoán của mọi người.
Mà lúc này, ngay cả lão nhân của gia tộc Gracey ngồi trên mặt đất xem kiến, từ này giờ vẫn mặc kệ mọi việc, giờ đây cũng đáp thoáng ngẩng đầu nhìn lên. Đôi mắt vốn mờ mịt của lão, chiếu ra những tia sáng như thiểm điện muốn đâm rách bầu trời.
Sự chú ý của mọi người, đều tập trung vào trên mình Ấn Tình.
Ấn Tình đột nhiên bộc phát, động tác cực kỳ đớn giản. Nàng hít sâu một hơi, cả thân thể vốn được che kín, bỗng nhiên bành trướng. Y phục bên trong phồng lên giống như khí cầu, xem chừng như sắp khai hỏa mà bay lên.
Thiết thuẫn trong tay nàng, đột nhiên từ từ đưa lên, xoay tròn quanh thân thể, liên tiếp bước tới hai bước, nàng đang sử dụng niễn bộ.
Niễn bộ mà nàng thi triển ra vô cùng mạnh mẽ, cứ tiến lên vài bước, thì chân lại nghiền lên mặt đất, sàn nhà bằng gỗ cứng rắn của đạo trường quốc thuật Nam Dương vì chịu áp lực quá nặng mà gỗ vụn bắn lên tung tóe, những mảnh nhỏ văng khắp không gian, cơ hồ không thể thấy bóng người bên trong.
Khi nàng khởi động tấm thuẫn, thì cả thân hình quả thật không khác gì một cỗ xe tăng hình người.
Niễn bộ! Tấm thuẫn lên xuống phiêu hốt bao lấy toàn thân Ấn Tình. Trong lúc này mọi người chỉ thấy được một thiết cầu hình người cực kỳ lớn lăn tới, trong nháy mắt đã đã lao về phía Vương Siêu.
Dưới tình huống vận dụng đại thuẫn bằng tinh thiết, thế công của Ấn Tình so với thế công mãnh liệt nhất mà Hắc Quyền chi vương từng sử dụng, còn hung mãnh hơn mấy lần!
Trong thời gian không tới một giây đồng hồ, Ấn Tình đã vọt tới trước mặt Vương Siêu đánh ra một chùy!
Một chùy này long trời lở đất. Tiếng rít 'vù vù!" vang lên, giống như sấm sét từ trên bầu trời đen kịt đánh xuống.
Vương Siêu vẫn đứng yên bất động như cũ.
Hai tay vung lên liên tục, kết thành một cái ' Tâm ấn', ngón tay liên tục biến hóa, nhanh như điện quang thạch hỏa(ánh sáng lóe lên khi đánh đá lửa), như ảo ảnh trong mơ.
Mà Nghiêm Nguyên Nghi là người có võ công cao minh nhất ở đây, quan sát những động tác của Vương Siêu trong nháy mắt biến hóa, cũng nhìn không rõ lắm, chỉ cảm thấy ngón tay Vương Siêu, liên tiếp biến hóa ước chừng năm sáu chục động tác.
Trong nháy mắt, ngón tay của Vương Siêu một hơi biến hóa ra sáu mươi thủ thế.
Vương Siêu đối mặt với thế công cường đại của Ấn Tình, liền trực tiếp sự dụng Tâm Ấn Mẫu Quyền cường đại nhất của bản thân.
Nghiêm Nguyên Nghi chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra, ngay từ đầu Vương Siêu thủ thế biến hóa là Tâm ấn, sau đó lại biến thành Di đà ấn, tiếp theo lại lài Tam muội ấn, sau đó hai tay tạo thành vòng tròn kết thành Kim Cương Luân. Tiếp theo lại biến hóa thành Như Lai Thai quyền ấn, cuối cùng hai nắm tay nâng lên, kết thúc chính là Phiên Thiên Ấn.
Các dụng kình liên tiếp như vậy, làm cho lỗ tai của mỗi người đều nghe thấy, trong chốc lát cũng nghe được âm thanh rào rào, giống như tiếng của một con sông lớn ở xa xa đang gầm lên giận dữ.
Ào ào ào ào! Ào ào ào ào!
Vào lúc này Ấn Tình cũng bộc phát dữ đội, trên sàn gỗ mảnh vụng văng tứ tung, tấm thuẫn tung bay, đại chùy rít liên vù vù, thanh thế cực kỳ khủng bố. Phàm là người đang ở đây, đều có thể nghe thấy trong đó âm thanh một loại âm thanh khác ' ào ào ào ào' giống như nước chảy.
Loại thanh âm như nước chảy này làm cho người ta có cảm giác như đứng cách sông Hoàng Hà vài Km, trong lỗ tai loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy, tuy rất nhỏ, nhưng nếu thưởng thức một cách tinh tế thì lại cảm thấy khí thế khôn cùng.
"Đây là thanh âm gì?" Ở đây rất nhiều người có thính lực nhạy đên cực điểm. Cũng nghe thấy những âm thanh này. Trong đầu của bọn họ liên tiếp chuyển đổi ý nghĩ, nhưng cũng không có thời gian mà nói ra.
Chỉ có người ngồi trên mặt đất xem kiến, chính là lão nhân của gia tộc nhu thuật Gracey, bỗng nhiên mạnh mẽ đứng lên. Từ trong miệng phát ra mấy chữ: "Thanh âm này vang lên từ trong huyết mạch!"
Lão đầu này thật là lợi hại, trong phút chốc đã nói ra. Không sai, thanh âm này chính là do sự bành trướng trong cơ thể Vương Siêu, mạch máu hoạt động nhanh, do đó thanh âm bộc phát từ trong cơ thể mà ra.
Ngay lúc lão đầu kia vừa cất lời, trong chốc lát thanh âm lập tức phát ra càng lớn hơn.
Hai quyền Phiên Thiên Ấn của Vương Siêu đều lần lượt vỗ lên tấm thuẫn cùng với đại chùy mà Ấn Tình đang cầm.
Ầm ầm!
Trong ánh mắt của những người đang theo dõi, thiết cầu hình người khổng lồ bỗng nhiên tan rã.
Ầm! Ầm! Ầm! Thiết thuẫn vỡ vụn thành rất nhiều khối, cùng với thân thân thể của Ấn Tình bay ngược ra khỏi đạo trường quốc thuật.
Bình luận facebook