Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 465
Sự tình rung động vô cùng!
Lần này Đường Môn mời cao thủ ẩn tàng khắp nơi trong thiên hạ cùng hội tụ, đã xảy ra một loạt những biến hóa có phần hài hước. Vốn là Vương Siêu cho rằng cứ như thế này hẳn là không có tuyệt đỉnh cao thủ ở trong này, nhưng lại không ngờ rằng, thật sự còn có cao thủ ẩn tàng tàng ở trong này. Hơn nữa lại ẩn nhẫn như vậy! QUan trọng là người này còn biết một số thủ đoạn che dấu, ngụy trang bản thân, có thể làm cho Vương Siêu trong khoảng thời gian ngắn không thể khám phá ra được. Giấu diếm được tai mắt của Vương Siêu là khó khăn tới cỡ nào?
VỚi cảnh giới của Vương Siêu hiện giờ, vô luận là thính giác hay là khứu giác, hay là thị giác, và độ mẫn cảm của thân thể cùng với tri giác đều đạt tới một loại cảnh giới thần diệu không lường được.
Vô luận là cao thủ như thế nào ở trước mắt hắn, chỉ cần hắn dùng ánh mắt khẽ quét qua là có thể phát hiện ra trong thân thể đối phương về thính giác, nhịp tim, mạch đập, sự vận động của nội tạng....v..vv Những dấu hiệu của hoạt động.
Dù là cao thủ như Chu Minh bị ánh mắt của Vương Siêu quét tới, khí huyết tuần hoàn trong cơ thể, tự lực trước khi phát kình, sự vận chuyển, đều không thoát khỏi được cảm giác của Vương Siêu.
Đừng nói là người, cho dù là một con kiến, Vương Siêu cũng có thể nhìn ra được quỹ tích vận động trong cơ thể của nó.
Nhưng lần này, lão đầu này, không! Phải nói là người trung niên này lại lại có thủ đoạn ngưng tụ khí huyết ẩn tàng sức sống vô cùng cao thâm. Giấu diếm được cả tai mắt của Vương Siêu. Thủ đoạn như vậy, hẳn là đạt tới mức tận cùng rồi!
Cảnh giới của Vương Siêu, đã minh tâm kiến tính, cảm giác đối với thực lực chân chính đều không có sai lầm. Dùng thuyết pháp kinh điển thời cổ đại mà nói thì chính là: Ánh mắt của hắn như thiên dã bất thác, nhưng mà người kia lại có thể che mắt hắn trong một khoảng thời gian!
Đương nhiên, một phần là do hôm nay người ở đây quá nhiều, có hơn bốn mươi người, Vương Siêu đảo quá liếc lại cũng khó mà có thể nhìn thấu triệt toàn bộ.
Nhất là nhân vật thần bí này ẩn dấu vô cùng tốt. Ngay cả nói chuyện cũng dùng 'Thần ngữ', ánh mắt cũng ít khi nhìn Vương Siêu. Nhất cử nhất động đều cẩn thận cô cùng, không hề để lại dấu vết. Dưới tình huống như vậy, tất nhiên Vương Siêu sẽ chỉ cho rằng lão là một cao thủ thế hệ trước, giờ đây đã già yếu, giống như là Tiểu Vũ Thần Chu Bỉnh Lâm. Người này che dấu chiếm hêt cả 'thiên thời, địa lợi và nhân hòa', tất nhiên che dấu rất thuận lợi.
Nếu vừa rồi khí huyết của lão không chấn động khiến cho Vương Siêu cảm ứng được, thì hẳn là hôm nay dù tới khi rời đi thì 80 % là không bị Vương Siêu phát hiện.
"Tốt! Tốt! Tốt! Có thể làm cho ta nhìn không ra, thật là không thể tưởng tượng nổi!" Vương Siêu nhìn thấy lão đầu này biến hóa trong nháy mắt. Làn da trên người dần trở nên căng thẳng, trở nên có sức sống, tràn ngập sinh mệnh lực. Tất cả già yếu đã trôi đi đâu hết, cả người trẻ lại hơn mười tuổi. Từ một lão nhân già yếu trở thành một người có khí chất phi dương bạt hỗ ( làm mưa làm gió ). Như hùng ưng bay lượn trên bầu trời.
Không! Dùng hùng ưng so sánh với biến hóa của lão đầu này có vẻ vẫn chưa đủ, người này thật giống như đại bàng giương cao cánh bay lượn trên chín tần trời.
Gió ban đêm thổi rất nhẹ, nhưng quấn áo của lão lại rung động thành tiến như một lá cờ tung bay trong gió lớn. Phát ra những tiếng phần phật, dường như muốn bứt ra khỏi thân thể! Đây là do một huyết dịch lớn trong thân thể sôi sục, tuần hoàn tới mặt ngoài làn da làm cho da co duỗi nên chấn động tới quần áo, chứ không phải là do gió thổi mà thành như vậy.
Thần thái của lão cũng biến đổi khác hoàn toàn với ban đầu. Hai lông mi dựng lên, ánh mắt chiếu thẳng tới Vương Siêu. Hai tay rủ xuống tự nhiên, sườn hơi chếch lên, khiến cho cả thân thể trông thật cao lớn.
Biến hòa càng lợi hại hơn chính là khí chất trên người lão, cả thân thể toát ra sự ngạo nghễ, hùng mạnh.
Không sai, thật giống như chim đại bàng dương cánh bay lên trời, tư thế ngạo nghễ, hào hùng.
Vốn là khí chất trên người của lão cũng thanh mà cao, già mà tinh. Tuy cũng đã có khí khái của cao thủ, nhưng so với bây giờ thì kém hơn rất nhiều.
Quần áo chấn động, làn da trơn bóng, ánh mắt sắc bén, lông mi giương cao. Dáng người vừa rộng lại vừa cao lớn. Tất cả, tất cả thực sự là đã thoát thai hoán cốt, từ bề ngoài đến khí chấn bên trong đã hoàn toàn biến đổi thành một người khác.
Phốc phốc!
Kẻ ngồi trên cành cây có tên là Trần Tiểu Tuyền, bị biến hóa của lão đầu dọa cho sợ hãi tới tột đỉnh, cuối cùng dẫm gãy cành cây, rơi xuống bên dưới. Hắn cũng không ngờ rằng, lão đầu lại có biến hóa lớn như vậy! Bởi vì trong ấn tượng của hắn, lão đầu này vẫn một mực như thế này. Hắn đối với tình huống của lão ta cũng tương đối quen thuộc, đều thuộc về võ lâm thế gia. Nguyên quán của Trần Tiểu Tuyền là Trần Gia Câu.
Nhưng mà chỉ là nguyên quán, hắn sinh ra tại Úc. Là hậu thế của một quyền sư của Trần Gia Câu ở nước ngoài, Trần Gia Câu là điển hình của võ lâm thế gia, từ Thanh triều đã có danh tiếng van dội, về sau nhiều quyền sư của Trần Gia Câu đi khăp nơi 'khai chi tán diệp'. Nguyên quán là Trần Gia Câu, tất nhiên tự nhận mình là võ thuật thế gia. Đó là nguyên nhân mà Vương Siêu lại mời bọn họ tới.
Mà lão nhân thần bí cùng người trẻ tuôi lại đến từ một võ thuật thế gia khác.
Vương Siêu trông thấy lão đầu này, chỉ trong nháy mắt đã thay đổi toàn bộ bề ngoài, ngay cả tinh thần khí chất cũng biến đổi, thoát thai hoán cốt. Lên tục thôt lên 3 chữ: Hay lắm. Sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Phong Thái.
Hắn đưa ánh mắt nhìn về phía Phong Thái, nguyên nhân là bởi vì lão nhân này là khách do Phong Thái mời đến.
"Nhạc Bằng" Lúc này Phong Thái cũng thập phần khiếp sợ, lập tức đứng lên! Sau khi đưa mắt nhìn Vương Siêu, con mắt lại gắt gao nhìn vào lão đầu đột nhiên biến hóa này. Tất nhiên, nàng cũng rất bất ngờ, bởi vì nàng cảm giác được rằng, sau khi lão đầu này thay đổi trở nên mạnh mẽ thì trạng thái như vậy dường như còn cao hơn cả nàng.
Không sợ người có danh khí lớn, không sợ người có võ công cao, chỉ sợ nhìn không thấy kẻ đó. Lúc này, Phong Thái đột nhiên đứng lên, phát ra âm thanh gọi thẳng tên của lão nhân thần bí.
Trong thanh âm của Phong Thái, lộ ra địch ý cùng sát khí không chút nào che dấu.
Phong Thái tức giận, sát ý đại thịnh.
Nàng lộ ra sát khí không phải là do nàng chưa chắc đã thắng được, mà là cao thủ này lại có thể che dấu sâu như vậy quả thật là làm cho người ta sởn tóc gáy. Phong Thái nhìn nhận hết sức thấu đáo, lúc mà Vương Siêu liếc nhìn nàng một cái, trong nháy mắt nội tâm nàng đã hiểu rõ. Với tình thế hôm nay, nếu như để cho người này tiếp tục che dấu, sau khi Vương Siêu nghênh chiến nhiều cao thủ như vậy, thể lực cuối cùng tiêu hao gần hết, nếu lão đột nhiên khiêu chiến không có cơ hội với thế "lôi đình vạn quân". Cầm trong tay vũ khí sắc bén, chưa hẳn là không có cơ hội.
Với tình huống hiện tại của Vương Siêu, không cho phép có bất cứ thất bại nào, cho dù là tay không đánh với binh khí, hay là một người đánh với nhiều người cũng không thể bại.
Bởi vì vị trí đệ nhất thiên hạ, chính là đại biểu cho lực lượng của thần thánh. Là một loại uy danh không thể kháng cự. Vị cao thủ thần bí có tên là Nhạc Bằng này ẩn dấu thực lực, thâm tàng bất lộ, bất luận là có tâm tư gì thì đều đáng trừng phạt.
"Ha ha ha ha, ha ha ha ha". Ngay khi Phong Thái giận dữ, lộ ra sát khí và gọi thẳng ra tên của Nhạc Bằng, Nhạc Bằng đột nhiên phát ra tiếng cười đinh tai nhức óc.
Tiếng cười vang vọng sục sôi như tiếng chim kêu, khiến cho tất cả các cao thủ ở đây đều cam thấy đinh tai nhức óc. Nhất là những người ở gần lão, tâm thần đều bị chấn động, sắc mặt biến hóa kịch liệt. Bởi vị dạng cao thủ như vậy, uy thế thật sự là quá mạnh mẽ.
"Cũng không phải là ta có ý dấu giếm, chỉ là luyện một vài phương pháp tàng trữ sức sống để sống nhiều hơn ít năm mà thôi. Phong Thái ngươi nhìn không ra thì tức là ánh mắt ngươi có vấn đề. Nhưng mà không thể tưởng tượng được rằng, chỉ một sai lầm rất nhỏ là đã không thể thoát được pháp nhãn của Vương Siêu. Thật là làm cho ta có loại cảm giác: Thế giới vô biên, ba thước khó giấu." Sau khi Nhạc Bằng cười xong, liền nói lớn, thanh âm làm rung động toàn trường.
"Phong Thái, cô không nên tức giận. Lão tu luyện Khô Thiền, đem phần lớn máu huyết, trong thời gian dài vận chuyển tích lũy vào trong một số huyệt vị quan trọng, khiến cho biểu hiện bên ngoài là huyết dịch khô kiệt. Khiến cho người già đi như là cành cây trụi, nhưng thật ra sức sống lại ẩn tàng như là đại thụ mùa đông. Phương pháp tu luyện này là bảo tồn thể lực, một loại tu luyện thật sự trì hoãn sự già yếu. Tuy hiếm thấy, nhưng cũng không phải không có, cho nên cô nhìn sai rồi. Vị này cũng không có ý che giấu. Đại tông sư của võ thuật thế gia nếu cố ý che dấu muốn bất ngờ đánh ta thì nếu hắn thực sự động thủ cũng không ẩn giấu được. Nhưng mà, ta không tưởng tượng được, giờ đây ở võ thuật thế gia, vậy mà lại có thể xuất hiện tuyệt thế cao thủ như vậy". Vương Siêu hiểu rõ tình huống của từng người được mời tới đây. Vị ẩn tàng thâm sâu kia tên là Nhạc Bằng, là người thừa kế tán thủ Nhạc thức. Là điển hình của võ thuật thế gia.
Nói đến thế gia mọi người đều nghĩ tới là một đại tộc giàu có, gia tài lên đến hàng tỷ, được lưu truyền từ lâu. Nhưng mà tình huống thực sự cũng không phải như vậy, ví dụ như võ thuật thế gia hiện nay, cho dù là nguyên quán như thế nào, có chút công phu, mặc kệ là làm gì, chỉ cần mở một cửa hàng nhỏ cũng có thể tuyên bố mình là thế gia. Chẳng khác nào một cái danh hiệu.
Tình huống như vậy, ở thời hiện đại có rất nhiều. Ví dụ như người trẻ tuổi tên là Trần Tiểu Tuyền được mời tới nguyên quá là Trần Gia Câu, chính là quyền sư của Trần Gia Câu ở nước ngoài buôn bán làm ăn nhỏ, đóng cửa luyện công phu bí mật trao đổi công phu, đã tuyên bố mình là võ thuật thế gia, nhưng mà không làm náo động lên mà thôi.
Đóng cửa luyện công phu, cũng không giao tiếp với bên ngoài, chỉ bí mật trao đổi trong phạm vi của võ thuật thế gia, bởi vì nguyên nhân thiếu thực chiến, cho nên không xuất hiện cao thủ, danh khí trong giới võ thuật cũng kém hơn rất nhiều so với những bang hội như Hồng môn, Đường Môn, Thanh bang.
Cho nên cũng không được Vương Siêu coi trọng trong đại hội võ đạo lần này, lần này mời cao thủ chính là Phong Thái thiếp mời bọn họ tới, cũng không gặp trở ngại gì.
Giới võ thuật của bang hội xã đoàn người Hoa là thế giới chém giết thật sự, mới là thuộc vào phạm vi võ thuật thật sự; mà một vài võ thuật thế gia bí ẩn so với Hồng môn, Đường Môn, Thanh bang, Hoa Thanh..... So sánh phạm vi lớn nhỏ thì chẳng khác nào đem hạt vừng so với dưa hấu. Bất luận là toàn thể nặng lực thực chiến, hay là năng lực thực chiến của từng cá nhân đều không thể so sánh. Cho nên danh khí, lực ảnh hưởng, tài lực, đều không đáng kể.
Nhưng mà mọi việc đều có ngoại lệ, Vương Siêu cũng không nghĩ ra, những thế gia hoạt động trong phạm vi nhỏ, lại có một cao thủ mạnh mẽ như Vương Bằng.
Điều này chẳng khác nào trong một hồ nước nhỏ, ẩn chứa một con Giao Long, theo đạo lý thì căn bản là không có khẳ năng che dấu được. Hồ nước nhỏ như vậy lại có thể chứa một vật lớn như thế? Nhưng mà, chuyện không hợp với lẽ thường vẫn nghiễm nhiên xảy ra.
"Pháp nhãn của Vương Siêu tiên sinh quả nhiên là không kém, ta tu luyện chính là Khô Thiền. Quả thật là nếu ta động thủ, đứng trước mặt ngươi thì không thể che dấu được. Nhưng mà hôm nay ta sơ hở để lộ thực lực bị ngươi phát hiện buộc phải đi ra, không động thủ cũng không được".
Nhạc Bằng nghe thấy Vương Siêu nói lão tu luyện Khô Thiền, trong nội tâm cũng bội phục sự hiểu biết phong phú và sự giải thích thấu triệt về quyền pháp của Vương Siêu,. Nhưng mà, trong lúc nói chuyện lão lại không có nửa điểm e sợ, mà vẫn ngạo nghễ như trước, tiến lên chủ động khiêu chiến! Hoàn toàn khác hẳn với thái độ ẩn nhẫn lúc nãy.
Trong khi lão nói thì tiến từng bước dài bước tới, đi về phía cửa chính của đạo trường quốc thuật! Mỗi bước in xuống nền thành một dấu chân.
Vương Siêu quan sát: Từng bước chân của lão tràn ngập khí thế, quần áo chấn động, không nhịn được mà chậm rãi gật đầu: "Trước khi bị phát hiện, ngươi cẩn thận vô cùng. Tuyệt đối không mạo muội mạo hiểm, không hề có ý nghĩ thử vận may. Nhưng mà một khi sự tình đã chuyển biến, lập tức trở nên ngạo nghễ, khí tức hùng bá tỏa ra bốn phía! Có can đảm đối mặt với tất cả. Đây là hai diện mạo hoàn toàn bất đồng, được ngươi thể hiện rất hoàn mỹ, chỉ với hành động đó, ngươi cũng đã đủ được xưng là anh hùng! Cao thủ trong thiên hạ thì hẳn là ngươi xếp trước vị trí thứ mười".
"Ồ, bài danh cao thủ trong thiên hạ? Ta chỉ đứng trước vị trí thứ mười sao? Ta cho là ta ở trước vị trí thứ năm, hơn nữa, ta còn muốn làm cho vị trí của ngươi lung lay." Bước chân của Nhạc Bằng đạp lên cưa lớn của đạo trường quốc thuật, cũng không có đi tới, mà ngừng lại, cười lên nói lớn.
"Hừ!" Nghiêm Nguyên Nghi đột nhiên lạnh lùng hừ một tiếng: "Hồ nước sâu một thước làm sao giấu được Giao Long? Ta có điều thắc mắc, phạm vi của các ngươi nhỏ như vậy làm sao có thể ẩn giấu được một cao thủ như ngươi! Vương Siêu không thèm để bụng, nhưng ngươi bụng dạ khó lường, ẩn dấu thực lực, như vậy thật là đáng giết".
"Nghiêm Nguyên Nghi, trong cao thủ thiên hạ, ngươi hẳn là xếp hạng thứ năm đúng không". Nhạc Bằng lại cười ha ha: "Danh tiếng của các ngươi quá lớn, ta đây là dã nhân ở nơi rừng núi, mà cũng nghe danh như sấm bên tai, đệ nhất bảo tọa thuộc về Vương Siêu; đệ nhị và đệ tam thuộc về Trường Mi cùng Đường Tử Trần của Đường Môn; Đệ tứ bảo tọa hoàn toàn xứng đáng với Ba Lập Minh. Mà ngươi ngồi ở vị trí thứ năm, ta cảm thấy không xứng đáng. Nước sâu một thước quả thật không giấu được Giao Long, nhưng mà giấu được Chân Long thì lại có thể, lớn thì bay lên tận chín tầng trời, nhỏ thì ẩn nấp trong huyệt động. Vì sao ta lại không thể ẩn giấu ở bên trong?"
Một trận chiến của Ba Lập Minh cùng thủ lĩnh cùng thủ lĩnh GOD tại Di Hoà viên đã là kinh động thiên hạ.
Mấy người như Vương Siêu danh khí quá lớn Nhạc Bằng đương nhiên nghe nói qua, cũng hiểu rất tường tận.
"Nói như vậy, ngươi tự cho mình là Chân Long chăng?" Thanh âm của Nghiêm Nguyên Nghi đột nhiên trở nên hờ hững, không lộ ra bất cứ biểu tình nào: "Ta đây sẽ thử xem, ngươi thật sự có phải là Long không. Vị trí thứ năm trong cao thủ thiên hạ, ngươi cũng muốn tranh giành? Ta sẽ cho ngươi biết, ngươi còn kém tới mức nào".
"Ta cũng đang có ý này, chờ sau khi hạ ngươi khỏi vị trí thiên hạ đệ ngũ, ta lại thử làm lung lay vị trí tiếp theo xem thế nào". Nhạc Bằng lại cười lên ha hả, từng bước đi vào đạo trường quốc thuật.
Lần này Đường Môn mời cao thủ ẩn tàng khắp nơi trong thiên hạ cùng hội tụ, đã xảy ra một loạt những biến hóa có phần hài hước. Vốn là Vương Siêu cho rằng cứ như thế này hẳn là không có tuyệt đỉnh cao thủ ở trong này, nhưng lại không ngờ rằng, thật sự còn có cao thủ ẩn tàng tàng ở trong này. Hơn nữa lại ẩn nhẫn như vậy! QUan trọng là người này còn biết một số thủ đoạn che dấu, ngụy trang bản thân, có thể làm cho Vương Siêu trong khoảng thời gian ngắn không thể khám phá ra được. Giấu diếm được tai mắt của Vương Siêu là khó khăn tới cỡ nào?
VỚi cảnh giới của Vương Siêu hiện giờ, vô luận là thính giác hay là khứu giác, hay là thị giác, và độ mẫn cảm của thân thể cùng với tri giác đều đạt tới một loại cảnh giới thần diệu không lường được.
Vô luận là cao thủ như thế nào ở trước mắt hắn, chỉ cần hắn dùng ánh mắt khẽ quét qua là có thể phát hiện ra trong thân thể đối phương về thính giác, nhịp tim, mạch đập, sự vận động của nội tạng....v..vv Những dấu hiệu của hoạt động.
Dù là cao thủ như Chu Minh bị ánh mắt của Vương Siêu quét tới, khí huyết tuần hoàn trong cơ thể, tự lực trước khi phát kình, sự vận chuyển, đều không thoát khỏi được cảm giác của Vương Siêu.
Đừng nói là người, cho dù là một con kiến, Vương Siêu cũng có thể nhìn ra được quỹ tích vận động trong cơ thể của nó.
Nhưng lần này, lão đầu này, không! Phải nói là người trung niên này lại lại có thủ đoạn ngưng tụ khí huyết ẩn tàng sức sống vô cùng cao thâm. Giấu diếm được cả tai mắt của Vương Siêu. Thủ đoạn như vậy, hẳn là đạt tới mức tận cùng rồi!
Cảnh giới của Vương Siêu, đã minh tâm kiến tính, cảm giác đối với thực lực chân chính đều không có sai lầm. Dùng thuyết pháp kinh điển thời cổ đại mà nói thì chính là: Ánh mắt của hắn như thiên dã bất thác, nhưng mà người kia lại có thể che mắt hắn trong một khoảng thời gian!
Đương nhiên, một phần là do hôm nay người ở đây quá nhiều, có hơn bốn mươi người, Vương Siêu đảo quá liếc lại cũng khó mà có thể nhìn thấu triệt toàn bộ.
Nhất là nhân vật thần bí này ẩn dấu vô cùng tốt. Ngay cả nói chuyện cũng dùng 'Thần ngữ', ánh mắt cũng ít khi nhìn Vương Siêu. Nhất cử nhất động đều cẩn thận cô cùng, không hề để lại dấu vết. Dưới tình huống như vậy, tất nhiên Vương Siêu sẽ chỉ cho rằng lão là một cao thủ thế hệ trước, giờ đây đã già yếu, giống như là Tiểu Vũ Thần Chu Bỉnh Lâm. Người này che dấu chiếm hêt cả 'thiên thời, địa lợi và nhân hòa', tất nhiên che dấu rất thuận lợi.
Nếu vừa rồi khí huyết của lão không chấn động khiến cho Vương Siêu cảm ứng được, thì hẳn là hôm nay dù tới khi rời đi thì 80 % là không bị Vương Siêu phát hiện.
"Tốt! Tốt! Tốt! Có thể làm cho ta nhìn không ra, thật là không thể tưởng tượng nổi!" Vương Siêu nhìn thấy lão đầu này biến hóa trong nháy mắt. Làn da trên người dần trở nên căng thẳng, trở nên có sức sống, tràn ngập sinh mệnh lực. Tất cả già yếu đã trôi đi đâu hết, cả người trẻ lại hơn mười tuổi. Từ một lão nhân già yếu trở thành một người có khí chất phi dương bạt hỗ ( làm mưa làm gió ). Như hùng ưng bay lượn trên bầu trời.
Không! Dùng hùng ưng so sánh với biến hóa của lão đầu này có vẻ vẫn chưa đủ, người này thật giống như đại bàng giương cao cánh bay lượn trên chín tần trời.
Gió ban đêm thổi rất nhẹ, nhưng quấn áo của lão lại rung động thành tiến như một lá cờ tung bay trong gió lớn. Phát ra những tiếng phần phật, dường như muốn bứt ra khỏi thân thể! Đây là do một huyết dịch lớn trong thân thể sôi sục, tuần hoàn tới mặt ngoài làn da làm cho da co duỗi nên chấn động tới quần áo, chứ không phải là do gió thổi mà thành như vậy.
Thần thái của lão cũng biến đổi khác hoàn toàn với ban đầu. Hai lông mi dựng lên, ánh mắt chiếu thẳng tới Vương Siêu. Hai tay rủ xuống tự nhiên, sườn hơi chếch lên, khiến cho cả thân thể trông thật cao lớn.
Biến hòa càng lợi hại hơn chính là khí chất trên người lão, cả thân thể toát ra sự ngạo nghễ, hùng mạnh.
Không sai, thật giống như chim đại bàng dương cánh bay lên trời, tư thế ngạo nghễ, hào hùng.
Vốn là khí chất trên người của lão cũng thanh mà cao, già mà tinh. Tuy cũng đã có khí khái của cao thủ, nhưng so với bây giờ thì kém hơn rất nhiều.
Quần áo chấn động, làn da trơn bóng, ánh mắt sắc bén, lông mi giương cao. Dáng người vừa rộng lại vừa cao lớn. Tất cả, tất cả thực sự là đã thoát thai hoán cốt, từ bề ngoài đến khí chấn bên trong đã hoàn toàn biến đổi thành một người khác.
Phốc phốc!
Kẻ ngồi trên cành cây có tên là Trần Tiểu Tuyền, bị biến hóa của lão đầu dọa cho sợ hãi tới tột đỉnh, cuối cùng dẫm gãy cành cây, rơi xuống bên dưới. Hắn cũng không ngờ rằng, lão đầu lại có biến hóa lớn như vậy! Bởi vì trong ấn tượng của hắn, lão đầu này vẫn một mực như thế này. Hắn đối với tình huống của lão ta cũng tương đối quen thuộc, đều thuộc về võ lâm thế gia. Nguyên quán của Trần Tiểu Tuyền là Trần Gia Câu.
Nhưng mà chỉ là nguyên quán, hắn sinh ra tại Úc. Là hậu thế của một quyền sư của Trần Gia Câu ở nước ngoài, Trần Gia Câu là điển hình của võ lâm thế gia, từ Thanh triều đã có danh tiếng van dội, về sau nhiều quyền sư của Trần Gia Câu đi khăp nơi 'khai chi tán diệp'. Nguyên quán là Trần Gia Câu, tất nhiên tự nhận mình là võ thuật thế gia. Đó là nguyên nhân mà Vương Siêu lại mời bọn họ tới.
Mà lão nhân thần bí cùng người trẻ tuôi lại đến từ một võ thuật thế gia khác.
Vương Siêu trông thấy lão đầu này, chỉ trong nháy mắt đã thay đổi toàn bộ bề ngoài, ngay cả tinh thần khí chất cũng biến đổi, thoát thai hoán cốt. Lên tục thôt lên 3 chữ: Hay lắm. Sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Phong Thái.
Hắn đưa ánh mắt nhìn về phía Phong Thái, nguyên nhân là bởi vì lão nhân này là khách do Phong Thái mời đến.
"Nhạc Bằng" Lúc này Phong Thái cũng thập phần khiếp sợ, lập tức đứng lên! Sau khi đưa mắt nhìn Vương Siêu, con mắt lại gắt gao nhìn vào lão đầu đột nhiên biến hóa này. Tất nhiên, nàng cũng rất bất ngờ, bởi vì nàng cảm giác được rằng, sau khi lão đầu này thay đổi trở nên mạnh mẽ thì trạng thái như vậy dường như còn cao hơn cả nàng.
Không sợ người có danh khí lớn, không sợ người có võ công cao, chỉ sợ nhìn không thấy kẻ đó. Lúc này, Phong Thái đột nhiên đứng lên, phát ra âm thanh gọi thẳng tên của lão nhân thần bí.
Trong thanh âm của Phong Thái, lộ ra địch ý cùng sát khí không chút nào che dấu.
Phong Thái tức giận, sát ý đại thịnh.
Nàng lộ ra sát khí không phải là do nàng chưa chắc đã thắng được, mà là cao thủ này lại có thể che dấu sâu như vậy quả thật là làm cho người ta sởn tóc gáy. Phong Thái nhìn nhận hết sức thấu đáo, lúc mà Vương Siêu liếc nhìn nàng một cái, trong nháy mắt nội tâm nàng đã hiểu rõ. Với tình thế hôm nay, nếu như để cho người này tiếp tục che dấu, sau khi Vương Siêu nghênh chiến nhiều cao thủ như vậy, thể lực cuối cùng tiêu hao gần hết, nếu lão đột nhiên khiêu chiến không có cơ hội với thế "lôi đình vạn quân". Cầm trong tay vũ khí sắc bén, chưa hẳn là không có cơ hội.
Với tình huống hiện tại của Vương Siêu, không cho phép có bất cứ thất bại nào, cho dù là tay không đánh với binh khí, hay là một người đánh với nhiều người cũng không thể bại.
Bởi vì vị trí đệ nhất thiên hạ, chính là đại biểu cho lực lượng của thần thánh. Là một loại uy danh không thể kháng cự. Vị cao thủ thần bí có tên là Nhạc Bằng này ẩn dấu thực lực, thâm tàng bất lộ, bất luận là có tâm tư gì thì đều đáng trừng phạt.
"Ha ha ha ha, ha ha ha ha". Ngay khi Phong Thái giận dữ, lộ ra sát khí và gọi thẳng ra tên của Nhạc Bằng, Nhạc Bằng đột nhiên phát ra tiếng cười đinh tai nhức óc.
Tiếng cười vang vọng sục sôi như tiếng chim kêu, khiến cho tất cả các cao thủ ở đây đều cam thấy đinh tai nhức óc. Nhất là những người ở gần lão, tâm thần đều bị chấn động, sắc mặt biến hóa kịch liệt. Bởi vị dạng cao thủ như vậy, uy thế thật sự là quá mạnh mẽ.
"Cũng không phải là ta có ý dấu giếm, chỉ là luyện một vài phương pháp tàng trữ sức sống để sống nhiều hơn ít năm mà thôi. Phong Thái ngươi nhìn không ra thì tức là ánh mắt ngươi có vấn đề. Nhưng mà không thể tưởng tượng được rằng, chỉ một sai lầm rất nhỏ là đã không thể thoát được pháp nhãn của Vương Siêu. Thật là làm cho ta có loại cảm giác: Thế giới vô biên, ba thước khó giấu." Sau khi Nhạc Bằng cười xong, liền nói lớn, thanh âm làm rung động toàn trường.
"Phong Thái, cô không nên tức giận. Lão tu luyện Khô Thiền, đem phần lớn máu huyết, trong thời gian dài vận chuyển tích lũy vào trong một số huyệt vị quan trọng, khiến cho biểu hiện bên ngoài là huyết dịch khô kiệt. Khiến cho người già đi như là cành cây trụi, nhưng thật ra sức sống lại ẩn tàng như là đại thụ mùa đông. Phương pháp tu luyện này là bảo tồn thể lực, một loại tu luyện thật sự trì hoãn sự già yếu. Tuy hiếm thấy, nhưng cũng không phải không có, cho nên cô nhìn sai rồi. Vị này cũng không có ý che giấu. Đại tông sư của võ thuật thế gia nếu cố ý che dấu muốn bất ngờ đánh ta thì nếu hắn thực sự động thủ cũng không ẩn giấu được. Nhưng mà, ta không tưởng tượng được, giờ đây ở võ thuật thế gia, vậy mà lại có thể xuất hiện tuyệt thế cao thủ như vậy". Vương Siêu hiểu rõ tình huống của từng người được mời tới đây. Vị ẩn tàng thâm sâu kia tên là Nhạc Bằng, là người thừa kế tán thủ Nhạc thức. Là điển hình của võ thuật thế gia.
Nói đến thế gia mọi người đều nghĩ tới là một đại tộc giàu có, gia tài lên đến hàng tỷ, được lưu truyền từ lâu. Nhưng mà tình huống thực sự cũng không phải như vậy, ví dụ như võ thuật thế gia hiện nay, cho dù là nguyên quán như thế nào, có chút công phu, mặc kệ là làm gì, chỉ cần mở một cửa hàng nhỏ cũng có thể tuyên bố mình là thế gia. Chẳng khác nào một cái danh hiệu.
Tình huống như vậy, ở thời hiện đại có rất nhiều. Ví dụ như người trẻ tuổi tên là Trần Tiểu Tuyền được mời tới nguyên quá là Trần Gia Câu, chính là quyền sư của Trần Gia Câu ở nước ngoài buôn bán làm ăn nhỏ, đóng cửa luyện công phu bí mật trao đổi công phu, đã tuyên bố mình là võ thuật thế gia, nhưng mà không làm náo động lên mà thôi.
Đóng cửa luyện công phu, cũng không giao tiếp với bên ngoài, chỉ bí mật trao đổi trong phạm vi của võ thuật thế gia, bởi vì nguyên nhân thiếu thực chiến, cho nên không xuất hiện cao thủ, danh khí trong giới võ thuật cũng kém hơn rất nhiều so với những bang hội như Hồng môn, Đường Môn, Thanh bang.
Cho nên cũng không được Vương Siêu coi trọng trong đại hội võ đạo lần này, lần này mời cao thủ chính là Phong Thái thiếp mời bọn họ tới, cũng không gặp trở ngại gì.
Giới võ thuật của bang hội xã đoàn người Hoa là thế giới chém giết thật sự, mới là thuộc vào phạm vi võ thuật thật sự; mà một vài võ thuật thế gia bí ẩn so với Hồng môn, Đường Môn, Thanh bang, Hoa Thanh..... So sánh phạm vi lớn nhỏ thì chẳng khác nào đem hạt vừng so với dưa hấu. Bất luận là toàn thể nặng lực thực chiến, hay là năng lực thực chiến của từng cá nhân đều không thể so sánh. Cho nên danh khí, lực ảnh hưởng, tài lực, đều không đáng kể.
Nhưng mà mọi việc đều có ngoại lệ, Vương Siêu cũng không nghĩ ra, những thế gia hoạt động trong phạm vi nhỏ, lại có một cao thủ mạnh mẽ như Vương Bằng.
Điều này chẳng khác nào trong một hồ nước nhỏ, ẩn chứa một con Giao Long, theo đạo lý thì căn bản là không có khẳ năng che dấu được. Hồ nước nhỏ như vậy lại có thể chứa một vật lớn như thế? Nhưng mà, chuyện không hợp với lẽ thường vẫn nghiễm nhiên xảy ra.
"Pháp nhãn của Vương Siêu tiên sinh quả nhiên là không kém, ta tu luyện chính là Khô Thiền. Quả thật là nếu ta động thủ, đứng trước mặt ngươi thì không thể che dấu được. Nhưng mà hôm nay ta sơ hở để lộ thực lực bị ngươi phát hiện buộc phải đi ra, không động thủ cũng không được".
Nhạc Bằng nghe thấy Vương Siêu nói lão tu luyện Khô Thiền, trong nội tâm cũng bội phục sự hiểu biết phong phú và sự giải thích thấu triệt về quyền pháp của Vương Siêu,. Nhưng mà, trong lúc nói chuyện lão lại không có nửa điểm e sợ, mà vẫn ngạo nghễ như trước, tiến lên chủ động khiêu chiến! Hoàn toàn khác hẳn với thái độ ẩn nhẫn lúc nãy.
Trong khi lão nói thì tiến từng bước dài bước tới, đi về phía cửa chính của đạo trường quốc thuật! Mỗi bước in xuống nền thành một dấu chân.
Vương Siêu quan sát: Từng bước chân của lão tràn ngập khí thế, quần áo chấn động, không nhịn được mà chậm rãi gật đầu: "Trước khi bị phát hiện, ngươi cẩn thận vô cùng. Tuyệt đối không mạo muội mạo hiểm, không hề có ý nghĩ thử vận may. Nhưng mà một khi sự tình đã chuyển biến, lập tức trở nên ngạo nghễ, khí tức hùng bá tỏa ra bốn phía! Có can đảm đối mặt với tất cả. Đây là hai diện mạo hoàn toàn bất đồng, được ngươi thể hiện rất hoàn mỹ, chỉ với hành động đó, ngươi cũng đã đủ được xưng là anh hùng! Cao thủ trong thiên hạ thì hẳn là ngươi xếp trước vị trí thứ mười".
"Ồ, bài danh cao thủ trong thiên hạ? Ta chỉ đứng trước vị trí thứ mười sao? Ta cho là ta ở trước vị trí thứ năm, hơn nữa, ta còn muốn làm cho vị trí của ngươi lung lay." Bước chân của Nhạc Bằng đạp lên cưa lớn của đạo trường quốc thuật, cũng không có đi tới, mà ngừng lại, cười lên nói lớn.
"Hừ!" Nghiêm Nguyên Nghi đột nhiên lạnh lùng hừ một tiếng: "Hồ nước sâu một thước làm sao giấu được Giao Long? Ta có điều thắc mắc, phạm vi của các ngươi nhỏ như vậy làm sao có thể ẩn giấu được một cao thủ như ngươi! Vương Siêu không thèm để bụng, nhưng ngươi bụng dạ khó lường, ẩn dấu thực lực, như vậy thật là đáng giết".
"Nghiêm Nguyên Nghi, trong cao thủ thiên hạ, ngươi hẳn là xếp hạng thứ năm đúng không". Nhạc Bằng lại cười ha ha: "Danh tiếng của các ngươi quá lớn, ta đây là dã nhân ở nơi rừng núi, mà cũng nghe danh như sấm bên tai, đệ nhất bảo tọa thuộc về Vương Siêu; đệ nhị và đệ tam thuộc về Trường Mi cùng Đường Tử Trần của Đường Môn; Đệ tứ bảo tọa hoàn toàn xứng đáng với Ba Lập Minh. Mà ngươi ngồi ở vị trí thứ năm, ta cảm thấy không xứng đáng. Nước sâu một thước quả thật không giấu được Giao Long, nhưng mà giấu được Chân Long thì lại có thể, lớn thì bay lên tận chín tầng trời, nhỏ thì ẩn nấp trong huyệt động. Vì sao ta lại không thể ẩn giấu ở bên trong?"
Một trận chiến của Ba Lập Minh cùng thủ lĩnh cùng thủ lĩnh GOD tại Di Hoà viên đã là kinh động thiên hạ.
Mấy người như Vương Siêu danh khí quá lớn Nhạc Bằng đương nhiên nghe nói qua, cũng hiểu rất tường tận.
"Nói như vậy, ngươi tự cho mình là Chân Long chăng?" Thanh âm của Nghiêm Nguyên Nghi đột nhiên trở nên hờ hững, không lộ ra bất cứ biểu tình nào: "Ta đây sẽ thử xem, ngươi thật sự có phải là Long không. Vị trí thứ năm trong cao thủ thiên hạ, ngươi cũng muốn tranh giành? Ta sẽ cho ngươi biết, ngươi còn kém tới mức nào".
"Ta cũng đang có ý này, chờ sau khi hạ ngươi khỏi vị trí thiên hạ đệ ngũ, ta lại thử làm lung lay vị trí tiếp theo xem thế nào". Nhạc Bằng lại cười lên ha hả, từng bước đi vào đạo trường quốc thuật.
Bình luận facebook