Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 468
Thân pháp "Đại Bàng giương cánh" của Nhạc Bằng tốc độ cực nhanh, thậm chí so với tư thế chạy nhanh kinh điển Bạch Hạc Lưỡng Sí trong Hồng quyền, Thái Cực Quyền còn nhanh hơn rất nhiều, huống chi công phu của Nhạc Bằng rất thâm sâu., thể lực cực mạnh, một khi thi triển đi ra, cước bộ lướt trên mặt đất, thân thể chẳng khác nào chim đại bàng cất cánh bay lên, cơ nhục hai bên lưng dãn gia, đập vào không khí tạo ra tiếng vỗ vỗ, thậm chí có chút khí thế của Ngoại cương.
Trước quảng trường của đạo trường quốc thuật Nam Dương, hoa viên, thủy trì, cuối cùng là đến tường vây. Tổng cộng có mấy trăm mét khoảnh cách, lão lại có thể trong lúc nói chuyện, liền tục vận động cơ nhục ở lưng, cẳng chân nhanh như diện, phóng nhanh tạo ra tiếng gió rít. Điên cuồng phóng đi như trước mặt không có vật cản, kèm theo tốc độ gió có thể cuốn bay thân người nặng một trăm hai mươi cân.
Cho nê lão tin tưởng rằng, với tốc độ của mình, một khi muốn chạy trốn, trong thiên hạ không có người nào có thể ngăn chặn được lão, cũng không có nào có thể đuổi kịp lão.
Sự thật thì tình huống đúng là như vậy, sau khi Nhạc Bằng thi triển ra "Đại Bàng giương cánh" thì ngay cả Nghiêm Nguyên Nghi cũng không có nhúc nhích, không nắm chắc có thể chặn lão lại, không bằng không động thủ, để cho lão rời đi.
Vừa rồi Nhạc Bằng Nghiêm Nguyên Nghi Nghiêm Nguyên Nghi giao thủ vài chiêu, Nhạc Bằng thi triển hai thức Liên Châu Tiễn và Tuyết Băng thương thế công cực kỳ hung mãnh, nhưng cũng không có đánh bại được Nghiêm Nguyên Nghi, ngược lại bản thân lại lui về phía sau lướt đi, nhìn qua thì giống như thất bại, nhưng thật ra trong tình huống đó hai người chưa có phân ra thắng bại.
Từ việc nói đi là đi, điểm này càng chứng tỏ vị cao thủ Nhạc Bằng này cẩn thận vô cùng, nắm chắc tình huống khi động thủ cùng tuyệt thế cao thủ thủ.
Nghiêm Nguyên Nghi tiếp lão hai chiêu, chẳng những không có rơi vào thế hạ phong, ngược lại còn có thể thong dong phản kích. Từ điều này Nhạc Bằng lập tức hiểu rằng: Hôm nay muốn đánh bại Nghiêm Nguyên Nghi cũng không phải là một chuyện dễ dàng, nếu đánh nhau sống chết với người ta thì không bằng lập tức rời đi, sau đó đợi đến đại hội võ đạo tiếp tục bố trí. Dù sao hôm nay là đã hiểu biết về đệ ngũ cao thủ, cùng với sức mạnh của của đệ nhất tuyệt đỉnh cao thủ.
Huống chi Đường Môn giờ đây đã trở thành long đàm hổ huyệt (đầm rồng hang hổ), nếu Nhạc Bằng có thể thong dong mà rời đi, việc này truyền ra ngoài thì cũng có thể khiến cho lão một lần ra tay tạo thành danh tiếng. Thận chí còn vượt qua Nghiêm Nguyên Nghi, trực tiếp đạt tới vị trí đệ ngũ thiên hạ.
Ngẫm lại ở đây có bao nhiêu vị cao thủ? Trần Ngả Dương, Phong Thái, Liễu Viên Phi, Nghiêm Nguyên Nghi, Chu Minh, Vương Siêu.
Năm vị đại cao thủ Đan kình, còn có một vị là đệ nhất thiên hạ. Sáu người, là đội hình cường đại tới mức nào. Một người sau khi động thủ cùng đệ ngũ thiên hạ, còn có thể ung dung rời đi. Vào Đường Môn long đàm hổ huyệt (đầm rồng hang hổ), mà đi lại như chỗ không người, như vậy thì làm sao thanh danh không vang xa?
Thậm chí vị trí thứ năm của Nghiêm Nguyên Nghi, cũng có khả năng bị Nhạc Bằng cướp đi.
Tuy hai người giao thủ còn chưa phân thắng bại, nhưng mà Nghiêm Nguyên Nghi chiếm ưu thế sân nhà, bên người còn có nhiều cao thủ áp trận như vậy, lại không thể giữ được Nhạc Bằng ở lại, điều này nếu như truyền ra ngoài. Trong cảm nhận của mọi người thì như vậy là tình thế đã rơi vào hạ phong.
Cho nên, chiêu chạy trốn của Nhạc Bằng, quả thật là vô cùng khéo léo.
Lần này lão chạy trốn, nếu không có người ngăn được lão, để lão thoát ra ngoài. Thì vị trí đệ ngũ thiên hạ có thể nói là đạt được. Đối với điều này, những người ở đây trong nháy mắt đều suy nghĩ thông suốt. Tất cả đều rất bội phục đối với thủ đoạn của Nhạc Bằng, trong mắt hiện lên sự tán thưởng!
Gần như là trong nháy mắt Nhạc Bằng nhanh như chớp lao ra khỏi quảng trường. Trong nháy mắt muốn nhảy lên tường vây, hai người Trần Tiểu Tuyền cùng Tây Quy tinh thần vốn đều rất khẩn trương, trong nháy mắt buông lỏng.
"Lần này Nhạc Bằng thong dong lướt đi ra ngoài, có thể nói là xác lập thanh danh tuyệt đỉnh cao thủ. Thật đúng là một lần ra tay thành danh thiên hạ. Vị trí đệ ngũ của Nghiêm Nguyên Nghi coi như là tặng không cho hắn. Tính toán thật giỏi, công phu cũng rất tuyệt. Mưu kế cũng hay. Vô luận là trí tuệ hay là đối với sự nhạy bén trong nắm bắt cơ hội, cùng công phu... quả thật là ta theo không kịp. Thật sự là quá mức lợi hại. Nhưng mà hành động lần này của Nhạc Bằng, ngược lại là đã lấy lại thể diện cho những nhân vật ẩn tàng như chúng ta. Tốt xấu gì thì trong những nhân vật ẩn tàng cũng có tuyệt đỉnh cao thủ. Loại bỏ uy phong của Đường Môn. Không cho Đường Môn chính thức hùng bá thiên hạ. Nếu không chúng ta đều sẽ không thở nổi, điều này chưa chắc đã là một điều không hay". Lôi công Lôi Minh Viễn ôm pháp kiếm Nguyên Thủy Chi Chương, sau khi Nhạc Bằng bộc phát ung dung rời khỏi đạo trường quốc thuật. Trong lòng cũng thở dài một hơi.
Lôi Minh Viễn tuy cũng là quyền sư suất sắc trong những người Hoa, cũng không màng danh lợi, nhưng mà đối với lời mời lần này của Đường Môn, ít nhiều thì trong lòng cũng cảm thấy có phần khó chịu.
Bị cưỡng chế mời tới nơi này làm khác, chỉ cần là người thì trong nội tâm đều cảm thấy khó chịu, huống chi là cao thủ quyền pháp, những võ giả có ý chí đặc biệt kiên cường.
Cho nên đối với hành vi vừa rồi của Nhạc Bằng, trong lòng đều trầm trồ mà khen ngợi.
Vài võ thuật gia am hiểu công phu gần như tất cả đều muốn lớn tiếng khen hay, người người đều hy vọng Nhạc Bằng có thể thong dong thoát ra ngoài. Hơn nữa xem tình thế như thế này, với tốc độ lướt đi của Nhạc Bằng, kết cục hẳn là đã định.
Xâm nhập long đàm hổ huyệt (đầm rồng hang hổ), sau đó có thể thong dong rời đi, thật là tiêu sái tới bậc nào?
Trong những ẩn tàng cao thủ có nhân vật tuyệt thế như vậy, khiến cho những võ thuật gia hôm nay bị mời tới đây cảm thấy đã lấy lại được phần nào thể diện.
Chỉ tiếc là, Vương Siêu đối với việc này đã nắm rõ hết thảy. Tất nhiên không thể nhắm mắt làm ngơ, hắn cũng không thể để cho Nhạc Bằng thong dong rời đi, bởi vì điều này đối với uy danh hảnh ưởng rất lớn.
Sau khi tiếp nhận vị trí đệ nhất thiên hạ cho tới nay, hắn vẫn đang xây dựng đại thế. Giờ đây đại thế đã dần dần hình thàng, giờ chỉ còn một bước cuối cùng là mời thiên hạ cao thủ ẩn tàng tới tụ hội, chính là một lần tạo thành đại thế cuối cùng, sau đó sẽ thuận lý thành chương mà cử hành đại hội võ đạo, thống nhất tất cả bang hội người Hoa ở hải ngoại. Tất cả đều phải thật chặt chẽ, không thể xuất hiện bất cứ chỗ sơ suất nào.
Thời cơ cuối cùng đã tới, tất nhiên hắn sẽ không làm gãy mắt xích, cho nên tại thời điểm 'khẩn yếu quan đầu' Vương Siêu đã xuất thủ.
Mặc dù lần mời thiên hạ cao thủ ẩn tàng này, đại bộ phận mọi người đều không oán không cừu với Đường Môn, nhưng dùng sự cường nghạnh như vậy để mời họ tới thì quả thật là có chút không thích hợp. Thậm chí có thể nói là quá bá đạo( nguyên văn là bá quyền chủ nghĩa). Nhưng mà thời điểm đặc biệt thì hành động phải phi thường. Trước khi diễn ra đại hội võ dạo thì cần phải cẩn trọng, làm như vậy cũng không phải là sự tình gì quá to tát.
Vương Siêu vừa ra tay, liền sử dụng tới chín thành thực lực của bản thân! Bộc phát ra tốc độ kinh thế hãi tục!
Có thể nói sau khi Vương Siêu xuất thủ chừng một giây đồng hồ, người ở nơi này đều chính thức hiểu được thế nào mới gọi là tốc độ, thế nào mới là kinh thiên động địa, cái gì gọi là muốn trốn cũng không thể trốn, cái gì gọi là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.
Trong phút chốc đó Vương Siêu đưa tay vô lên thành ghế, thân thể lập tức xuất hiện ở quảng trường của đạo trường quốc thuật. Tiếp theo lại liên tục lưỡng bộ đã vượt qua khoảng cách trăm thước, xuất hiện ở sau lưng Nhạc Bằng, lúc cách lão năm mươi mét, liền duỗi tay ra, chụp một trảo vào lưng Nhạc Bằng!
Trong nháy mắt Vương Siêu đánh ra một trảo này thì Nhạc Bằng đã đến dưới chân tường vây.
" Không hay rồi! Tại sao lại có thể nhanh như vậy? Sao có thể nhanh như vậy?" Hai chân Nhạc Bằng muốn nhảy lên, nhảy lên tường vây cao 3 m, sau đó vượt qua, lúc đó sẽ là 'bầu trời mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy', đột nhiên cảm giác được sau lưng tê ngứa, làn da sau lưng dày như vậy lại có thể nổi lên một tần gai ốc chằng chịt, đó chính là sự nhạy cảm của lớp da đối với lực lượng không thể kháng cự sắp sửa đánh tới.
Trong cả cuộc đời, đây là lần đầu tiên Nhạc Bằng gặp phải đòn tấn công như vậy. Trong sát na đó, trong lòng lão hiểu rằng, đây chính là do Vương Siêu đánh úp từ sau lưng. Nhưng mà lần này, lão nghĩ nát óc cũng không cách nào nghĩ ra tại sao tốc độ của Vương Siêu lại có thể nhanh như vậy. Bởi vì sự tình biến hóa vượt quá tốc độ tư duy của lão. Cho nên lão chỉ có thể phản ứng theo phản năng.
Lúc này, cũng chính thức lộ ra thực lực thật sự của tuyệt đỉnh cao thủ ẩn tàng Nhạc Bằng.
Nhạc Bằng vốn muốn nhảy lên tường vây cao 3 m, hai chân co lại dùng sức bật lên, đột nhiên thay đổi. Hai chân của lão co sát bụng hơi chuyển động, vài tiếng 'Băng! Băng!" vang lên, liền có thể tránh sang bên trái.
Tốc độ tránh né nhan như vậy, trong lúc nhảy lên còn có thể trong nháy mắt thay đổi phương hướng. Chỉ vẻn vẹn một công phu co cẳng chân về phía bụng, đã đạt tới cảnh giới tùy ý vặn vẹo cơ thể, cảnh giới này trong Du Già Thuật cũng là một cảnh giới cao thâm.
Sở dĩ lão không nhảy về hướng tường vây là vởi vì trên tường vây có lưới sắt có thể ngăn trở lão một ít thời gian. Chút ít thời gian này, đã đủ làm lỡ việc tẩu thoát của lão.
Lão vụt sang bên cạnh, y phục trên thân thể phát ra những âm thanh bạo liệt, trong nháy mắt đã đi xa hơn hai mươi mét. Đột nhiên hay tay xếp lên giao nhau thành hình đao, mãnh liệt xoay tròn đánh ra phía sau, oanh kích thẳng tới một cây đại thụ ở bên cạnh.
Đây là Nhạc thức tán thủ 'Quỷ Bối đao'.
Quân tinh nhuệ của Nhạc gia còn gọi là Quỷ Bối quân, bộ đội tinh nhuệ này am hiểu nhất là đao trận, với đạo trận phá ' kim binh thiết kỵ' đó là chuyên rất bình thường, trong đao trận thì ba mươi lăm người một tổ, thay đổi liên tục, tinh diệu quỷ bí vô cùng. Từ đao trận biến đổi thành võ thuật, cuối cùng hình thành sát chiêu đặc trưng của Nhạc thức tán thủ. Như là Liên Châu Tiễn, Tuyết Băng thương, Quỷ Bối Đao....vvvv..
Một chiêu đao pháp này trùng điệp thi triển ra, lực lượng cũng không phải là Khảm ( chém) hay Tước( vót, gọt), mà là mượn lực lượng phản chấn hướng lên trên.
Răng rắc! Một cây đại thụ lớn như thân người đã bị một đao kia của Nhạc Bằng chém đứt, mà Nhạc Bằng lợi dụng lực lượng phản chấn này, cả người như hỏa tiễn bay vút lên cây, đột nhiên lúc này hai chân liên tục bật lên, trực tiếp phóng qua tường vây, đến ngoài tường.
Phương pháp liên hoàn như vậy vượt qua dự kiến của mọi người, làm cho người ta vô cùng chấn động, hơn nữa động tác này biến hóa quỷ dị, lại có thể hoàn toàn tránh né quy tích truy kích của Vương Siêu.
Trong tích tắc Nhạc Bằng vọt qua tường vây, tất cả mọi người thở dài một hơi, có cảm giác là đại cục đã định.
"Từ nay về sau, tuyệt đỉnh cao thủ trước vị trí thứ năm trong thiên hạ lại nhiều hơn một người". Trong đầu Lôi Minh Viễn lóe lên ý nghĩ này.
Nhưng mà, ngay trong nháy mắt đó, Vương Siêu đã xuất hiện dưới chân tường vây, đột nhiên dừng lại, một tay đặt lên tường vây.
Ầm ầm! Lúc này, dọc theo một dưới chân Vương Siêu một dãy tường có dài năm mét đột nhiên giống như đậu phụ, bị một lực lượng khổng lồ đánh bay lên, thế như dời non lấp biển bắn ra bên ngoài.
Bởi vì đột nhiên oanh kích, hơn nữa lực lượng quá mãnh liệt, cả chiều dài 5 mét của tường vây cao 3 m trược tiếp bị đánh bay lên, cũng không có hiện tượng gạch đá toán loạn, mà là toàn bộ một khối, giống như một tảng đá lớn, mãnh liệt áp ra bên ngoài.
"Không hay!"
Nhạc Bằng vừa mới nhảy ra khỏi tường vây, đang muốn phát lực mà điên cuồng phóng đi. Đột nhiên lúc này, sau lưng có một mảng tường vây lớn như vậy mãnh liệt đánh tới, hoàn toàn bao trùm lấy thân thể của lão.
"A!" Nhạc Bằng phát ra một tiếng rống giận kinh thiên động địa!
Trước quảng trường của đạo trường quốc thuật Nam Dương, hoa viên, thủy trì, cuối cùng là đến tường vây. Tổng cộng có mấy trăm mét khoảnh cách, lão lại có thể trong lúc nói chuyện, liền tục vận động cơ nhục ở lưng, cẳng chân nhanh như diện, phóng nhanh tạo ra tiếng gió rít. Điên cuồng phóng đi như trước mặt không có vật cản, kèm theo tốc độ gió có thể cuốn bay thân người nặng một trăm hai mươi cân.
Cho nê lão tin tưởng rằng, với tốc độ của mình, một khi muốn chạy trốn, trong thiên hạ không có người nào có thể ngăn chặn được lão, cũng không có nào có thể đuổi kịp lão.
Sự thật thì tình huống đúng là như vậy, sau khi Nhạc Bằng thi triển ra "Đại Bàng giương cánh" thì ngay cả Nghiêm Nguyên Nghi cũng không có nhúc nhích, không nắm chắc có thể chặn lão lại, không bằng không động thủ, để cho lão rời đi.
Vừa rồi Nhạc Bằng Nghiêm Nguyên Nghi Nghiêm Nguyên Nghi giao thủ vài chiêu, Nhạc Bằng thi triển hai thức Liên Châu Tiễn và Tuyết Băng thương thế công cực kỳ hung mãnh, nhưng cũng không có đánh bại được Nghiêm Nguyên Nghi, ngược lại bản thân lại lui về phía sau lướt đi, nhìn qua thì giống như thất bại, nhưng thật ra trong tình huống đó hai người chưa có phân ra thắng bại.
Từ việc nói đi là đi, điểm này càng chứng tỏ vị cao thủ Nhạc Bằng này cẩn thận vô cùng, nắm chắc tình huống khi động thủ cùng tuyệt thế cao thủ thủ.
Nghiêm Nguyên Nghi tiếp lão hai chiêu, chẳng những không có rơi vào thế hạ phong, ngược lại còn có thể thong dong phản kích. Từ điều này Nhạc Bằng lập tức hiểu rằng: Hôm nay muốn đánh bại Nghiêm Nguyên Nghi cũng không phải là một chuyện dễ dàng, nếu đánh nhau sống chết với người ta thì không bằng lập tức rời đi, sau đó đợi đến đại hội võ đạo tiếp tục bố trí. Dù sao hôm nay là đã hiểu biết về đệ ngũ cao thủ, cùng với sức mạnh của của đệ nhất tuyệt đỉnh cao thủ.
Huống chi Đường Môn giờ đây đã trở thành long đàm hổ huyệt (đầm rồng hang hổ), nếu Nhạc Bằng có thể thong dong mà rời đi, việc này truyền ra ngoài thì cũng có thể khiến cho lão một lần ra tay tạo thành danh tiếng. Thận chí còn vượt qua Nghiêm Nguyên Nghi, trực tiếp đạt tới vị trí đệ ngũ thiên hạ.
Ngẫm lại ở đây có bao nhiêu vị cao thủ? Trần Ngả Dương, Phong Thái, Liễu Viên Phi, Nghiêm Nguyên Nghi, Chu Minh, Vương Siêu.
Năm vị đại cao thủ Đan kình, còn có một vị là đệ nhất thiên hạ. Sáu người, là đội hình cường đại tới mức nào. Một người sau khi động thủ cùng đệ ngũ thiên hạ, còn có thể ung dung rời đi. Vào Đường Môn long đàm hổ huyệt (đầm rồng hang hổ), mà đi lại như chỗ không người, như vậy thì làm sao thanh danh không vang xa?
Thậm chí vị trí thứ năm của Nghiêm Nguyên Nghi, cũng có khả năng bị Nhạc Bằng cướp đi.
Tuy hai người giao thủ còn chưa phân thắng bại, nhưng mà Nghiêm Nguyên Nghi chiếm ưu thế sân nhà, bên người còn có nhiều cao thủ áp trận như vậy, lại không thể giữ được Nhạc Bằng ở lại, điều này nếu như truyền ra ngoài. Trong cảm nhận của mọi người thì như vậy là tình thế đã rơi vào hạ phong.
Cho nên, chiêu chạy trốn của Nhạc Bằng, quả thật là vô cùng khéo léo.
Lần này lão chạy trốn, nếu không có người ngăn được lão, để lão thoát ra ngoài. Thì vị trí đệ ngũ thiên hạ có thể nói là đạt được. Đối với điều này, những người ở đây trong nháy mắt đều suy nghĩ thông suốt. Tất cả đều rất bội phục đối với thủ đoạn của Nhạc Bằng, trong mắt hiện lên sự tán thưởng!
Gần như là trong nháy mắt Nhạc Bằng nhanh như chớp lao ra khỏi quảng trường. Trong nháy mắt muốn nhảy lên tường vây, hai người Trần Tiểu Tuyền cùng Tây Quy tinh thần vốn đều rất khẩn trương, trong nháy mắt buông lỏng.
"Lần này Nhạc Bằng thong dong lướt đi ra ngoài, có thể nói là xác lập thanh danh tuyệt đỉnh cao thủ. Thật đúng là một lần ra tay thành danh thiên hạ. Vị trí đệ ngũ của Nghiêm Nguyên Nghi coi như là tặng không cho hắn. Tính toán thật giỏi, công phu cũng rất tuyệt. Mưu kế cũng hay. Vô luận là trí tuệ hay là đối với sự nhạy bén trong nắm bắt cơ hội, cùng công phu... quả thật là ta theo không kịp. Thật sự là quá mức lợi hại. Nhưng mà hành động lần này của Nhạc Bằng, ngược lại là đã lấy lại thể diện cho những nhân vật ẩn tàng như chúng ta. Tốt xấu gì thì trong những nhân vật ẩn tàng cũng có tuyệt đỉnh cao thủ. Loại bỏ uy phong của Đường Môn. Không cho Đường Môn chính thức hùng bá thiên hạ. Nếu không chúng ta đều sẽ không thở nổi, điều này chưa chắc đã là một điều không hay". Lôi công Lôi Minh Viễn ôm pháp kiếm Nguyên Thủy Chi Chương, sau khi Nhạc Bằng bộc phát ung dung rời khỏi đạo trường quốc thuật. Trong lòng cũng thở dài một hơi.
Lôi Minh Viễn tuy cũng là quyền sư suất sắc trong những người Hoa, cũng không màng danh lợi, nhưng mà đối với lời mời lần này của Đường Môn, ít nhiều thì trong lòng cũng cảm thấy có phần khó chịu.
Bị cưỡng chế mời tới nơi này làm khác, chỉ cần là người thì trong nội tâm đều cảm thấy khó chịu, huống chi là cao thủ quyền pháp, những võ giả có ý chí đặc biệt kiên cường.
Cho nên đối với hành vi vừa rồi của Nhạc Bằng, trong lòng đều trầm trồ mà khen ngợi.
Vài võ thuật gia am hiểu công phu gần như tất cả đều muốn lớn tiếng khen hay, người người đều hy vọng Nhạc Bằng có thể thong dong thoát ra ngoài. Hơn nữa xem tình thế như thế này, với tốc độ lướt đi của Nhạc Bằng, kết cục hẳn là đã định.
Xâm nhập long đàm hổ huyệt (đầm rồng hang hổ), sau đó có thể thong dong rời đi, thật là tiêu sái tới bậc nào?
Trong những ẩn tàng cao thủ có nhân vật tuyệt thế như vậy, khiến cho những võ thuật gia hôm nay bị mời tới đây cảm thấy đã lấy lại được phần nào thể diện.
Chỉ tiếc là, Vương Siêu đối với việc này đã nắm rõ hết thảy. Tất nhiên không thể nhắm mắt làm ngơ, hắn cũng không thể để cho Nhạc Bằng thong dong rời đi, bởi vì điều này đối với uy danh hảnh ưởng rất lớn.
Sau khi tiếp nhận vị trí đệ nhất thiên hạ cho tới nay, hắn vẫn đang xây dựng đại thế. Giờ đây đại thế đã dần dần hình thàng, giờ chỉ còn một bước cuối cùng là mời thiên hạ cao thủ ẩn tàng tới tụ hội, chính là một lần tạo thành đại thế cuối cùng, sau đó sẽ thuận lý thành chương mà cử hành đại hội võ đạo, thống nhất tất cả bang hội người Hoa ở hải ngoại. Tất cả đều phải thật chặt chẽ, không thể xuất hiện bất cứ chỗ sơ suất nào.
Thời cơ cuối cùng đã tới, tất nhiên hắn sẽ không làm gãy mắt xích, cho nên tại thời điểm 'khẩn yếu quan đầu' Vương Siêu đã xuất thủ.
Mặc dù lần mời thiên hạ cao thủ ẩn tàng này, đại bộ phận mọi người đều không oán không cừu với Đường Môn, nhưng dùng sự cường nghạnh như vậy để mời họ tới thì quả thật là có chút không thích hợp. Thậm chí có thể nói là quá bá đạo( nguyên văn là bá quyền chủ nghĩa). Nhưng mà thời điểm đặc biệt thì hành động phải phi thường. Trước khi diễn ra đại hội võ dạo thì cần phải cẩn trọng, làm như vậy cũng không phải là sự tình gì quá to tát.
Vương Siêu vừa ra tay, liền sử dụng tới chín thành thực lực của bản thân! Bộc phát ra tốc độ kinh thế hãi tục!
Có thể nói sau khi Vương Siêu xuất thủ chừng một giây đồng hồ, người ở nơi này đều chính thức hiểu được thế nào mới gọi là tốc độ, thế nào mới là kinh thiên động địa, cái gì gọi là muốn trốn cũng không thể trốn, cái gì gọi là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.
Trong phút chốc đó Vương Siêu đưa tay vô lên thành ghế, thân thể lập tức xuất hiện ở quảng trường của đạo trường quốc thuật. Tiếp theo lại liên tục lưỡng bộ đã vượt qua khoảng cách trăm thước, xuất hiện ở sau lưng Nhạc Bằng, lúc cách lão năm mươi mét, liền duỗi tay ra, chụp một trảo vào lưng Nhạc Bằng!
Trong nháy mắt Vương Siêu đánh ra một trảo này thì Nhạc Bằng đã đến dưới chân tường vây.
" Không hay rồi! Tại sao lại có thể nhanh như vậy? Sao có thể nhanh như vậy?" Hai chân Nhạc Bằng muốn nhảy lên, nhảy lên tường vây cao 3 m, sau đó vượt qua, lúc đó sẽ là 'bầu trời mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy', đột nhiên cảm giác được sau lưng tê ngứa, làn da sau lưng dày như vậy lại có thể nổi lên một tần gai ốc chằng chịt, đó chính là sự nhạy cảm của lớp da đối với lực lượng không thể kháng cự sắp sửa đánh tới.
Trong cả cuộc đời, đây là lần đầu tiên Nhạc Bằng gặp phải đòn tấn công như vậy. Trong sát na đó, trong lòng lão hiểu rằng, đây chính là do Vương Siêu đánh úp từ sau lưng. Nhưng mà lần này, lão nghĩ nát óc cũng không cách nào nghĩ ra tại sao tốc độ của Vương Siêu lại có thể nhanh như vậy. Bởi vì sự tình biến hóa vượt quá tốc độ tư duy của lão. Cho nên lão chỉ có thể phản ứng theo phản năng.
Lúc này, cũng chính thức lộ ra thực lực thật sự của tuyệt đỉnh cao thủ ẩn tàng Nhạc Bằng.
Nhạc Bằng vốn muốn nhảy lên tường vây cao 3 m, hai chân co lại dùng sức bật lên, đột nhiên thay đổi. Hai chân của lão co sát bụng hơi chuyển động, vài tiếng 'Băng! Băng!" vang lên, liền có thể tránh sang bên trái.
Tốc độ tránh né nhan như vậy, trong lúc nhảy lên còn có thể trong nháy mắt thay đổi phương hướng. Chỉ vẻn vẹn một công phu co cẳng chân về phía bụng, đã đạt tới cảnh giới tùy ý vặn vẹo cơ thể, cảnh giới này trong Du Già Thuật cũng là một cảnh giới cao thâm.
Sở dĩ lão không nhảy về hướng tường vây là vởi vì trên tường vây có lưới sắt có thể ngăn trở lão một ít thời gian. Chút ít thời gian này, đã đủ làm lỡ việc tẩu thoát của lão.
Lão vụt sang bên cạnh, y phục trên thân thể phát ra những âm thanh bạo liệt, trong nháy mắt đã đi xa hơn hai mươi mét. Đột nhiên hay tay xếp lên giao nhau thành hình đao, mãnh liệt xoay tròn đánh ra phía sau, oanh kích thẳng tới một cây đại thụ ở bên cạnh.
Đây là Nhạc thức tán thủ 'Quỷ Bối đao'.
Quân tinh nhuệ của Nhạc gia còn gọi là Quỷ Bối quân, bộ đội tinh nhuệ này am hiểu nhất là đao trận, với đạo trận phá ' kim binh thiết kỵ' đó là chuyên rất bình thường, trong đao trận thì ba mươi lăm người một tổ, thay đổi liên tục, tinh diệu quỷ bí vô cùng. Từ đao trận biến đổi thành võ thuật, cuối cùng hình thành sát chiêu đặc trưng của Nhạc thức tán thủ. Như là Liên Châu Tiễn, Tuyết Băng thương, Quỷ Bối Đao....vvvv..
Một chiêu đao pháp này trùng điệp thi triển ra, lực lượng cũng không phải là Khảm ( chém) hay Tước( vót, gọt), mà là mượn lực lượng phản chấn hướng lên trên.
Răng rắc! Một cây đại thụ lớn như thân người đã bị một đao kia của Nhạc Bằng chém đứt, mà Nhạc Bằng lợi dụng lực lượng phản chấn này, cả người như hỏa tiễn bay vút lên cây, đột nhiên lúc này hai chân liên tục bật lên, trực tiếp phóng qua tường vây, đến ngoài tường.
Phương pháp liên hoàn như vậy vượt qua dự kiến của mọi người, làm cho người ta vô cùng chấn động, hơn nữa động tác này biến hóa quỷ dị, lại có thể hoàn toàn tránh né quy tích truy kích của Vương Siêu.
Trong tích tắc Nhạc Bằng vọt qua tường vây, tất cả mọi người thở dài một hơi, có cảm giác là đại cục đã định.
"Từ nay về sau, tuyệt đỉnh cao thủ trước vị trí thứ năm trong thiên hạ lại nhiều hơn một người". Trong đầu Lôi Minh Viễn lóe lên ý nghĩ này.
Nhưng mà, ngay trong nháy mắt đó, Vương Siêu đã xuất hiện dưới chân tường vây, đột nhiên dừng lại, một tay đặt lên tường vây.
Ầm ầm! Lúc này, dọc theo một dưới chân Vương Siêu một dãy tường có dài năm mét đột nhiên giống như đậu phụ, bị một lực lượng khổng lồ đánh bay lên, thế như dời non lấp biển bắn ra bên ngoài.
Bởi vì đột nhiên oanh kích, hơn nữa lực lượng quá mãnh liệt, cả chiều dài 5 mét của tường vây cao 3 m trược tiếp bị đánh bay lên, cũng không có hiện tượng gạch đá toán loạn, mà là toàn bộ một khối, giống như một tảng đá lớn, mãnh liệt áp ra bên ngoài.
"Không hay!"
Nhạc Bằng vừa mới nhảy ra khỏi tường vây, đang muốn phát lực mà điên cuồng phóng đi. Đột nhiên lúc này, sau lưng có một mảng tường vây lớn như vậy mãnh liệt đánh tới, hoàn toàn bao trùm lấy thân thể của lão.
"A!" Nhạc Bằng phát ra một tiếng rống giận kinh thiên động địa!
Bình luận facebook