Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 504
Nghiêm Nguyên Nghi cùng Nhạc Bằng nhanh như vậy đã phân ra thắng bại, hơn nữa chiến đấu cũng không chút trì hoãn, cao thủ ở tại Đại hội võ đạo đều ra ngoài dự kiến, đồng thời đối với Nghiêm Nguyên Nghi này suy đoán sinh ra càng thêm cao thâm khó dò.
Thậm chí có người hoài nghi, nàng sẽ cùng Vương Siêu, thủ lĩnh GOD, Ba Lập Minh ba người, tranh đoạt ngai vàng ba cao thủ đứng đầu thiên hạ!
Bởi vì Nhạc Bằng lấy cầm nã tán thủ hung tàn, bẻ gãy tức chi cao thủ Ả Rập Huobo, quyền pháp như vậy sớm đã xâm nhập lòng người, chấn nhiếp bốn phía, hiện tại Nghiêm Nguyên Nghi lại không dùng một chút sức thừa mà đem hắn đánh bại, mọi người trong lòng cái nhìn đối với Nghiêm Nguyên Nghi tự nhiên tăng vọt, đã tăng tới đỉnh điểm.
“Tốt lắm, thiên hạ thập đại cao thủ đều đã định ra, Linh Nhi, chúc mừng cô đã trở thành thiên hạ thập đại cao thủ”.
Trận chiến đấu vừa chấm dứt, Liêu Tuấn Hoa trước đó đã cùng sư phụ Chu Hồng Trí của mình bồi hồi nói chuyện, lúc này đã đi đến trước mặt Hoắc Linh Nhi, nhìn cô gái cự phú này, trong lòng đã cảm khái vạn ngàn.
Ai có thể dự đoán được, một cô gái như vậy, đặt ở gia đình cự phú bình thường, là mỗi ngày đi các nơi trên thế giới mua sắm, tiêu phí, đi chơi du thuyền, điên cuồng trong các câu lạc bộ ăn chơi giải trí hàng đầu. Nhưng hiện tại, quyền pháp đã thông thần, là cao thủ trẻ tuổi nhất trong thiên hạ thập đại cao thủ!
“Mình đã sớm không phải là đối thủ của Linh Nhi” Liêu Tuấn Hoa trong lòng thầm nói.
“Tuấn Hoa, con nếu chuyên tâm quyền pháp, không theo chính trị, không lo làm quan, hôm nay Đại hội võ đạo thiên hạ thập đại cao thủ, cũng có có phần của con”, Chu Hồng Trí lấy tay vỗ vỗ lên vai đệ tử đắc ý của mình, thâm trầm thở dài một tiếng.
Liêu Tuấn Hoa không nói lời nào, lắc đầu, cả trăm tư vị xuất hiện trong lòng.
“Một võ giả đắm chìm trong quyền pháp, cả đời theo đuổi, ở trên võ đài sinh mệnh mà thể hiện bản thân, cái này có lẽ là sự kết thúc tốt nhất. Con đường mà mình lựa chọn, có phải đã đi lầm hay không?”
Liêu Tuấn Hoa đột nhiên trong tích tắc cảm thấy, cao thủ có thể chết ở trên lôi đài này cũng là một loại hạnh phúc.
“Sư phụ, thập đại cao thủ đã được xác định, người còn giao thủ sao?” Cảm thấy mình không còn lời nào để nói, Liêu Tuấn Hoa hỏi Chu Hồng Trí.
“Không” Chu Hồng Trí đã cảm thấy mãn nguyện lắc đầu: “Ta đã già, có thể đi tới bước này, đã là ông trời thương xót rồi, thành công thì nên lui thân. Ta đứng ở vị trí thứ mười”.
Dứt lời, Chu Hồng Trí xoay người, cười ha hả: “Phong quyền, phong quyền thôi”.
“Thật không hổ là tông sư” Hoắc Linh Nhi nhìn bóng lưng Chu Hồng Trí, thầm nói, nàng sau đó đem ánh mắt chuyển về phía Vương Siêu. Cũng biết vị sư phụ trẻ tuổi này, là người cả đời mình ái mộ nhất, vẫn ngồi trên ngai vàng đệ nhất thiên hạ, là võ đạo thánh giả không ai địch nổi.
“Sư phụ cùng thần giao thủ, đã sắp bắt đầu, sẽ có đặc sắc gì đây?” Hoắc Linh Nhi nhắm hai mắt mình lại.
“Đại hội võ đạo, mười cái tên đã được xác định rồi sao?”
Cùng lúc đó, trong sân vận động to lớn có thể chứa cả mười vạn người, có một cô gái đội mũ len tinh xảo lặng yên đi đến.
Cô gái này, rõ ràng chính là Đường Tử Trần!
Nàng vào thời điểm này, vẫn vô thanh vô tức, lại vào thời điểm mọi người đều chăm chú xem, do đó không ai chú ý tới nàng. Ở đây có hàng vạn người, một cô gái lặng yên tiến vào, cũng sẽ không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý đến.
Nhưng nàng vừa xuất hiện, lại khiến cho nhưng nhân vật tuyệt đỉnh ở đây cảm ứng, đầu tiên là ánh mắt của Vương Siêu, hơi chút nhìn qua, hai vợ chồng trao đổi ánh mắt.
Sau đó, thủ lĩnh GOD, Ba Lập Minh, thậm chí Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thải, Hoắc Linh Nhi, cũng đem ánh mắt hướng về phía Đường Tử Trần.
Bất quá, trong khi ánh mắt của tuyệt đỉnh cao thủ trao đổi, người bên cạnh cũng không thể phát hiện được. Mọi người ở đây, cũng không có chú ý, bởi vì lực chú ý của bọn họ, đều hướng về phía sân.
Đúng lúc này, mười cái tên cuối cùng của Đại hội võ đạo đã bắt đầu sắp xếp.
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Không khí ngưng trọng giống như thành thực thể.
Vô số lãnh đạo tập đoàn tài chính, đại quan quân chính, cao thủ quyền pháp, cự phú đại hào ở đây, đều không nói một tiếng, cẩn thận tập trung xem những trận chiến đấu cuối cùng này.
Mười cái tên cuối cùng này giao thủ, là quyết đấu đỉnh cao của nhân loại, hơn nữa những trận giao thủ này, đều liên lụy đến vài tỷ, vài trăm triệu tài chính lưu động, động cái sẽ tạo nên phong ba trên thị trường tài chính thế giới.
Trận đầu, Chu Hồng Trí, Bạch Tuyền Di.
Rất nhiều người ở đây đều xem Bạch Tuyền Di là sát thần, khi cùng lão võ thuật tông sư Chu Hồng Trí vào thời điểm phải đánh tới ngươi chết ta sống, Chu Hồng Trí lại không có mặt để lên đài, tựa hồ đã bỏ qua trận giao thủ này.
Bạch Tuyền Di đứng ở giữa sân, đợi không thấy đối thủ, đột nhiên cười cười, rồi cũng lạnh nhạt đi ra khỏi sân.
Đại hội võ đạo, trận chiến đấu đầu tiên, liên quan đến tám trăm ngàn đôla tiền thưởng, mấy trăm vạn đôla phí chiến đấu, cứ như vậy mà bằng vào sự lạnh nhạt của hai võ sư người Hoa mà chấm dứt.
Nhặt lên được thì bỏ xuống được, có thể độc mà cũng có thể nhượng, có thể có nanh vuốt sắc bén, nhưng lại có thể thoái ẩn co người. Nanh vuốt vừa ra, thiên địa kinh sợ, nanh vuốt co lại, thân hình thoái ẩn, vạn vật yên tĩnh.
Đó chính là rồng.
Trận đầu cứ như vậy mà lạnh nhạt chấm dứt, khiến cho sát khí ngưng trọng như thành thực thể của Đại hội võ đạo, đã giảm bớt rất nhiều, toàn bộ hiện trường không khí đã có chút thoải mái hơn nhiều.
Đợi khi lựa chọn tên của người đánh trận thứ hai, hiện tại đã rất nhiều đại quan quân chính, thủ lĩnh tập đoàn tài chính, cự phú vân vân, cũng không lặng ngắt như tờ nữa, mà đã thoải mái nói chuyện với nhau, khe khẽ thì thầm, xào xạc hẳn lên.
Trên màn hình lớn của máy tính đã hiện ra tên của trận thứ hai, Triệu Tinh Long, Đàm Văn Đông.
Hai vị cao thủ trẻ tuổi này lên sân, nhưng không có chưa giao thru mà thối lui, mà là vừa lên đã thi triển, chờ tiếng chuông vang lên, đã quán lấy nhau.
Hai người một thi triển Bát Cực quyền, một thi triển Bát Quái chưởng, xuyên qua lại lẫn nhau, quyền cước va chạm nhau, khuỷu tay như bay.
Triệu Tinh Long thi triển hắc Hổ Tam Thức trong Bát Cực quyền, khí thế uy mãnh, từng bước đạp lên trên mặt đất, mặt đất đều phát ra tiếng vang nặng nề thật lớn, hình như là muốn đem người chấn bay lên vậy.
Mà Bát Quái chưởng của Đàm Văn Đông, lại là thủ pháp nhẹ nhàng Đường Môn Bát Quái, trái phải xuyên qua, như một cánh bướm vờn hoa, nhưng trong đó chưởng chỉ chiêu chiêu tàn nhẫn, đánh tới đều là bộ vị yếu hại của Triệu Tinh Long, không phải chỗ tương liên yếu ớt của gân cốt, thì cũng là khớp nối của các khớp xương.
Hai người nháy mắt đã giao thủ hơn ba mươi hiệp, không phân biệt được cao thấp, bỗng nhiên Triệu Tinh Long bắt lấy một cơ hội, phản thủ một chủy “Trung Tâm Khai Hoa”, mang theo tiếng chấn động kịch liệt, đánh phá trung lộ của Đàm Văn Đông.
Đàm Văn Đông hự một tiếng, hai tay rung lên, lấy thủ pháp “Ngạnh Thôi Bi”, đánh ngược qua, chủy chưởng va chạm, lực lượng thật lớn chấn đến gân cốt của hai người đều phát ra tiếng kèn kẹt giống như tiếng từ trong máy móc phát ra, người ở đây nghe được cũng kinh sợ nổi da gà.
Loại đấu pháp này thật là thảm thiết, làm cho người ta có cảm giác giống như hai người bất cứ lúc nào cũng có thể va chạm đến toàn thân vỡ vụn, cốt nhục từng khối từng khối rơi trên mặt đất.
Sau quyền chưởng đối nhau, hai người đồng thời thân hình đều bất ổn.
Triệu Tinh Long lui về phía sau, một “Định Hải Châm” trụ lại thân thể, mà Đàm Văn Đông cũng thi triển ấn pháp dưới chân, cước tâm mãnh liệt chấn động, tựa như tâm tạng, nháy mắt lại lần nữa xông lên, một thức “Na trá nháo hải” trong “Thiếu Lâm Khán Gia Quyền” lấy cước thế mãnh liệt, công kích hạ bàn của Triệu Tinh Long.
Triệu Tinh Long liên tục tung hai chân, phi cước va chạm, lại bất ổn, trọng tâm chếch đi, vội vàng thi triển “Định Hải Châm”, lại một chút không trụ lại được, thân thể lại lần nữa chếch đi hai bước, hơi chút tán loạn.
“Không thể tưởng được ngươi dùng Na Tra Nháo Hải, một chút đã phá Định Hải Châm của ta” Triệu Tinh Long liên tục lùi mấy bước, né ra khá xa, cũng không động thủ nữa, chỉ nói với Đàm Văn Đông.
“Ta chỉ là có một sư phụ tốt, chiêu thức ấy của ngươi phát kình, còn có chút thiếu hụt” Đàm Văn Đông cười cười, “Tinh Long, công phu chân chính của ngươi, thật ra là trên ta”.
“Mặc kệ thế nào, ngươi đã thắng một ván” Triệu Tinh Long lắc đầu, lộ ra nụ cười, rồi đi ra ngoài, bước chân vô cùng nhẹ nhàng, giống như đã buông xuống tất cả gánh nặng, làm người ta cảm thấy có sự thoải mái vui sướng từ sâu trong nội tâm.
Thoải mái vui sướng.
“Hừ…”
“Trận thứ hai đã xong, khoảng cách giữa tuyệt thế cường giả khi giao thủ, càng ngày càng kéo lại gần”.
Thủ tướng Nga ngồi ở trước nhất, thấy lại xong một hồi chiến đấu, vì thế đem ánh mắt nhìn về phía Vương Siêu đang ở trên đài, vị “Sa Hoàng” siêu cường quốc này tâm tình đã muốn kềm chế không được, có chút khẩn cấp.
Thiên hạ thập đại cao thủ, lúc này đã lui ba người, Chu Hồng Trí, Bạch Tuyền Di, Triệu Tinh Long, còn có mấy trận chiến đấu nữa, trong đó có trận quan trọng nhất tranh vị trí đứng đầu thiên hạ, trận này là thần chiến trong Đại hội võ đạo, thần giao phong với nhau!
Ai cũng đều chờ mong mau chóng đến trận này.
Bất quá máy tính của Đại hội võ đạo, vẫn vô tình như cũ, có lẽ xuyên suốt qua Đại hội võ đạo lần này, màn hình máy tính trên đài, là thứ duy nhất không có chút tâm tình dao động nào.
Trận thứ ba, Hoắc Linh Nhi, Phong Thải.
“Linh Nhi, thành tựu của cô không thể hạn lượng, nhưng dù sao cũng còn khiếm khuyết hỏa hậu. Hơn nữa, tôi cũng không phải là đối thủ của cô, cô cũng không phải là đối thủ của cô, đối thủ của cô trong tương lai, là nàng ta!”
Khi màn hình lớn máy tính lóe lên tên, Phong Thải, Hoắc Linh Nhi hai người cũng không có xuống sân, Phong Thải chỉ một mặt kéo tay Hoắc Linh Nhi, một mặt đem ánh mắt hướng về phía Đường Tử Trần vừa mới xuất hiện.
“Đúng là như thế” Hoắc Linh Nhi nắm tay Phong Thải, hạ mí mắt xuống.
Trận giao thủ thứ ba, Hoắc Linh Nhi bỏ quyền.
Trận thứ tư: Hoắc Linh Nhi, Đàm Văn Đông.
Đàm Văn Đông cũng không có xuống sân, cười nói với Hoắc Linh Nhi: “Sư tỷ, trận chiến của chúng ta đã kết thúc rồi, còn lại là để cho họ đạp phá giao thủ đỉnh cao, chúng ta muốn đi tới bước đó, cũng cần phải rất nhiều năm sau. Trận này em bỏ quyền, không tham gia nữa”.
Trận chiến đấu thứ tư, Đàm Văn Đông bỏ quyền.
Sau bốn trận, Đại hội võ đạo mười đã định ra năm vị trí!
Thứ mười, Chu Hồng Trí; thứ chín, Bạch Tuyền Di; thứ tám: Triệu Tinh Long; thứ bảy: Đàm Văn Đông; thứ sáu: Hoắc Linh Nhi!
Trong bốn trận này, cũng không kịch liệt, như dạo chơi, lại như long ẩn trảo nha, bình tĩnh làm cho người ta thoải mái khoái trá, giống như một buổi trà trưa vậy.
Nhưng mọi người ở đây đều biết, Hoắc Linh Nhi sau khi rút lui, năm người cuối cùng tranh đoạt, sẽ là sự đặc sắc nhất của Đại hội võ đạo!
Vương Siêu, thủ lĩnh GOD, Ba Lập Minh, Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thải.
Đây là ngũ đại tuyệt đỉnh cao thủ.
Cuộc chiến đấu cuối cùng.
Đã bắt đầu.
Trận chiến đấu thứ năm của Đại hội võ đạo, gió lốc chân chính đã bắt đầu.
Trên màn hình lớn hiện ra: Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thải!
Thậm chí có người hoài nghi, nàng sẽ cùng Vương Siêu, thủ lĩnh GOD, Ba Lập Minh ba người, tranh đoạt ngai vàng ba cao thủ đứng đầu thiên hạ!
Bởi vì Nhạc Bằng lấy cầm nã tán thủ hung tàn, bẻ gãy tức chi cao thủ Ả Rập Huobo, quyền pháp như vậy sớm đã xâm nhập lòng người, chấn nhiếp bốn phía, hiện tại Nghiêm Nguyên Nghi lại không dùng một chút sức thừa mà đem hắn đánh bại, mọi người trong lòng cái nhìn đối với Nghiêm Nguyên Nghi tự nhiên tăng vọt, đã tăng tới đỉnh điểm.
“Tốt lắm, thiên hạ thập đại cao thủ đều đã định ra, Linh Nhi, chúc mừng cô đã trở thành thiên hạ thập đại cao thủ”.
Trận chiến đấu vừa chấm dứt, Liêu Tuấn Hoa trước đó đã cùng sư phụ Chu Hồng Trí của mình bồi hồi nói chuyện, lúc này đã đi đến trước mặt Hoắc Linh Nhi, nhìn cô gái cự phú này, trong lòng đã cảm khái vạn ngàn.
Ai có thể dự đoán được, một cô gái như vậy, đặt ở gia đình cự phú bình thường, là mỗi ngày đi các nơi trên thế giới mua sắm, tiêu phí, đi chơi du thuyền, điên cuồng trong các câu lạc bộ ăn chơi giải trí hàng đầu. Nhưng hiện tại, quyền pháp đã thông thần, là cao thủ trẻ tuổi nhất trong thiên hạ thập đại cao thủ!
“Mình đã sớm không phải là đối thủ của Linh Nhi” Liêu Tuấn Hoa trong lòng thầm nói.
“Tuấn Hoa, con nếu chuyên tâm quyền pháp, không theo chính trị, không lo làm quan, hôm nay Đại hội võ đạo thiên hạ thập đại cao thủ, cũng có có phần của con”, Chu Hồng Trí lấy tay vỗ vỗ lên vai đệ tử đắc ý của mình, thâm trầm thở dài một tiếng.
Liêu Tuấn Hoa không nói lời nào, lắc đầu, cả trăm tư vị xuất hiện trong lòng.
“Một võ giả đắm chìm trong quyền pháp, cả đời theo đuổi, ở trên võ đài sinh mệnh mà thể hiện bản thân, cái này có lẽ là sự kết thúc tốt nhất. Con đường mà mình lựa chọn, có phải đã đi lầm hay không?”
Liêu Tuấn Hoa đột nhiên trong tích tắc cảm thấy, cao thủ có thể chết ở trên lôi đài này cũng là một loại hạnh phúc.
“Sư phụ, thập đại cao thủ đã được xác định, người còn giao thủ sao?” Cảm thấy mình không còn lời nào để nói, Liêu Tuấn Hoa hỏi Chu Hồng Trí.
“Không” Chu Hồng Trí đã cảm thấy mãn nguyện lắc đầu: “Ta đã già, có thể đi tới bước này, đã là ông trời thương xót rồi, thành công thì nên lui thân. Ta đứng ở vị trí thứ mười”.
Dứt lời, Chu Hồng Trí xoay người, cười ha hả: “Phong quyền, phong quyền thôi”.
“Thật không hổ là tông sư” Hoắc Linh Nhi nhìn bóng lưng Chu Hồng Trí, thầm nói, nàng sau đó đem ánh mắt chuyển về phía Vương Siêu. Cũng biết vị sư phụ trẻ tuổi này, là người cả đời mình ái mộ nhất, vẫn ngồi trên ngai vàng đệ nhất thiên hạ, là võ đạo thánh giả không ai địch nổi.
“Sư phụ cùng thần giao thủ, đã sắp bắt đầu, sẽ có đặc sắc gì đây?” Hoắc Linh Nhi nhắm hai mắt mình lại.
“Đại hội võ đạo, mười cái tên đã được xác định rồi sao?”
Cùng lúc đó, trong sân vận động to lớn có thể chứa cả mười vạn người, có một cô gái đội mũ len tinh xảo lặng yên đi đến.
Cô gái này, rõ ràng chính là Đường Tử Trần!
Nàng vào thời điểm này, vẫn vô thanh vô tức, lại vào thời điểm mọi người đều chăm chú xem, do đó không ai chú ý tới nàng. Ở đây có hàng vạn người, một cô gái lặng yên tiến vào, cũng sẽ không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý đến.
Nhưng nàng vừa xuất hiện, lại khiến cho nhưng nhân vật tuyệt đỉnh ở đây cảm ứng, đầu tiên là ánh mắt của Vương Siêu, hơi chút nhìn qua, hai vợ chồng trao đổi ánh mắt.
Sau đó, thủ lĩnh GOD, Ba Lập Minh, thậm chí Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thải, Hoắc Linh Nhi, cũng đem ánh mắt hướng về phía Đường Tử Trần.
Bất quá, trong khi ánh mắt của tuyệt đỉnh cao thủ trao đổi, người bên cạnh cũng không thể phát hiện được. Mọi người ở đây, cũng không có chú ý, bởi vì lực chú ý của bọn họ, đều hướng về phía sân.
Đúng lúc này, mười cái tên cuối cùng của Đại hội võ đạo đã bắt đầu sắp xếp.
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Không khí ngưng trọng giống như thành thực thể.
Vô số lãnh đạo tập đoàn tài chính, đại quan quân chính, cao thủ quyền pháp, cự phú đại hào ở đây, đều không nói một tiếng, cẩn thận tập trung xem những trận chiến đấu cuối cùng này.
Mười cái tên cuối cùng này giao thủ, là quyết đấu đỉnh cao của nhân loại, hơn nữa những trận giao thủ này, đều liên lụy đến vài tỷ, vài trăm triệu tài chính lưu động, động cái sẽ tạo nên phong ba trên thị trường tài chính thế giới.
Trận đầu, Chu Hồng Trí, Bạch Tuyền Di.
Rất nhiều người ở đây đều xem Bạch Tuyền Di là sát thần, khi cùng lão võ thuật tông sư Chu Hồng Trí vào thời điểm phải đánh tới ngươi chết ta sống, Chu Hồng Trí lại không có mặt để lên đài, tựa hồ đã bỏ qua trận giao thủ này.
Bạch Tuyền Di đứng ở giữa sân, đợi không thấy đối thủ, đột nhiên cười cười, rồi cũng lạnh nhạt đi ra khỏi sân.
Đại hội võ đạo, trận chiến đấu đầu tiên, liên quan đến tám trăm ngàn đôla tiền thưởng, mấy trăm vạn đôla phí chiến đấu, cứ như vậy mà bằng vào sự lạnh nhạt của hai võ sư người Hoa mà chấm dứt.
Nhặt lên được thì bỏ xuống được, có thể độc mà cũng có thể nhượng, có thể có nanh vuốt sắc bén, nhưng lại có thể thoái ẩn co người. Nanh vuốt vừa ra, thiên địa kinh sợ, nanh vuốt co lại, thân hình thoái ẩn, vạn vật yên tĩnh.
Đó chính là rồng.
Trận đầu cứ như vậy mà lạnh nhạt chấm dứt, khiến cho sát khí ngưng trọng như thành thực thể của Đại hội võ đạo, đã giảm bớt rất nhiều, toàn bộ hiện trường không khí đã có chút thoải mái hơn nhiều.
Đợi khi lựa chọn tên của người đánh trận thứ hai, hiện tại đã rất nhiều đại quan quân chính, thủ lĩnh tập đoàn tài chính, cự phú vân vân, cũng không lặng ngắt như tờ nữa, mà đã thoải mái nói chuyện với nhau, khe khẽ thì thầm, xào xạc hẳn lên.
Trên màn hình lớn của máy tính đã hiện ra tên của trận thứ hai, Triệu Tinh Long, Đàm Văn Đông.
Hai vị cao thủ trẻ tuổi này lên sân, nhưng không có chưa giao thru mà thối lui, mà là vừa lên đã thi triển, chờ tiếng chuông vang lên, đã quán lấy nhau.
Hai người một thi triển Bát Cực quyền, một thi triển Bát Quái chưởng, xuyên qua lại lẫn nhau, quyền cước va chạm nhau, khuỷu tay như bay.
Triệu Tinh Long thi triển hắc Hổ Tam Thức trong Bát Cực quyền, khí thế uy mãnh, từng bước đạp lên trên mặt đất, mặt đất đều phát ra tiếng vang nặng nề thật lớn, hình như là muốn đem người chấn bay lên vậy.
Mà Bát Quái chưởng của Đàm Văn Đông, lại là thủ pháp nhẹ nhàng Đường Môn Bát Quái, trái phải xuyên qua, như một cánh bướm vờn hoa, nhưng trong đó chưởng chỉ chiêu chiêu tàn nhẫn, đánh tới đều là bộ vị yếu hại của Triệu Tinh Long, không phải chỗ tương liên yếu ớt của gân cốt, thì cũng là khớp nối của các khớp xương.
Hai người nháy mắt đã giao thủ hơn ba mươi hiệp, không phân biệt được cao thấp, bỗng nhiên Triệu Tinh Long bắt lấy một cơ hội, phản thủ một chủy “Trung Tâm Khai Hoa”, mang theo tiếng chấn động kịch liệt, đánh phá trung lộ của Đàm Văn Đông.
Đàm Văn Đông hự một tiếng, hai tay rung lên, lấy thủ pháp “Ngạnh Thôi Bi”, đánh ngược qua, chủy chưởng va chạm, lực lượng thật lớn chấn đến gân cốt của hai người đều phát ra tiếng kèn kẹt giống như tiếng từ trong máy móc phát ra, người ở đây nghe được cũng kinh sợ nổi da gà.
Loại đấu pháp này thật là thảm thiết, làm cho người ta có cảm giác giống như hai người bất cứ lúc nào cũng có thể va chạm đến toàn thân vỡ vụn, cốt nhục từng khối từng khối rơi trên mặt đất.
Sau quyền chưởng đối nhau, hai người đồng thời thân hình đều bất ổn.
Triệu Tinh Long lui về phía sau, một “Định Hải Châm” trụ lại thân thể, mà Đàm Văn Đông cũng thi triển ấn pháp dưới chân, cước tâm mãnh liệt chấn động, tựa như tâm tạng, nháy mắt lại lần nữa xông lên, một thức “Na trá nháo hải” trong “Thiếu Lâm Khán Gia Quyền” lấy cước thế mãnh liệt, công kích hạ bàn của Triệu Tinh Long.
Triệu Tinh Long liên tục tung hai chân, phi cước va chạm, lại bất ổn, trọng tâm chếch đi, vội vàng thi triển “Định Hải Châm”, lại một chút không trụ lại được, thân thể lại lần nữa chếch đi hai bước, hơi chút tán loạn.
“Không thể tưởng được ngươi dùng Na Tra Nháo Hải, một chút đã phá Định Hải Châm của ta” Triệu Tinh Long liên tục lùi mấy bước, né ra khá xa, cũng không động thủ nữa, chỉ nói với Đàm Văn Đông.
“Ta chỉ là có một sư phụ tốt, chiêu thức ấy của ngươi phát kình, còn có chút thiếu hụt” Đàm Văn Đông cười cười, “Tinh Long, công phu chân chính của ngươi, thật ra là trên ta”.
“Mặc kệ thế nào, ngươi đã thắng một ván” Triệu Tinh Long lắc đầu, lộ ra nụ cười, rồi đi ra ngoài, bước chân vô cùng nhẹ nhàng, giống như đã buông xuống tất cả gánh nặng, làm người ta cảm thấy có sự thoải mái vui sướng từ sâu trong nội tâm.
Thoải mái vui sướng.
“Hừ…”
“Trận thứ hai đã xong, khoảng cách giữa tuyệt thế cường giả khi giao thủ, càng ngày càng kéo lại gần”.
Thủ tướng Nga ngồi ở trước nhất, thấy lại xong một hồi chiến đấu, vì thế đem ánh mắt nhìn về phía Vương Siêu đang ở trên đài, vị “Sa Hoàng” siêu cường quốc này tâm tình đã muốn kềm chế không được, có chút khẩn cấp.
Thiên hạ thập đại cao thủ, lúc này đã lui ba người, Chu Hồng Trí, Bạch Tuyền Di, Triệu Tinh Long, còn có mấy trận chiến đấu nữa, trong đó có trận quan trọng nhất tranh vị trí đứng đầu thiên hạ, trận này là thần chiến trong Đại hội võ đạo, thần giao phong với nhau!
Ai cũng đều chờ mong mau chóng đến trận này.
Bất quá máy tính của Đại hội võ đạo, vẫn vô tình như cũ, có lẽ xuyên suốt qua Đại hội võ đạo lần này, màn hình máy tính trên đài, là thứ duy nhất không có chút tâm tình dao động nào.
Trận thứ ba, Hoắc Linh Nhi, Phong Thải.
“Linh Nhi, thành tựu của cô không thể hạn lượng, nhưng dù sao cũng còn khiếm khuyết hỏa hậu. Hơn nữa, tôi cũng không phải là đối thủ của cô, cô cũng không phải là đối thủ của cô, đối thủ của cô trong tương lai, là nàng ta!”
Khi màn hình lớn máy tính lóe lên tên, Phong Thải, Hoắc Linh Nhi hai người cũng không có xuống sân, Phong Thải chỉ một mặt kéo tay Hoắc Linh Nhi, một mặt đem ánh mắt hướng về phía Đường Tử Trần vừa mới xuất hiện.
“Đúng là như thế” Hoắc Linh Nhi nắm tay Phong Thải, hạ mí mắt xuống.
Trận giao thủ thứ ba, Hoắc Linh Nhi bỏ quyền.
Trận thứ tư: Hoắc Linh Nhi, Đàm Văn Đông.
Đàm Văn Đông cũng không có xuống sân, cười nói với Hoắc Linh Nhi: “Sư tỷ, trận chiến của chúng ta đã kết thúc rồi, còn lại là để cho họ đạp phá giao thủ đỉnh cao, chúng ta muốn đi tới bước đó, cũng cần phải rất nhiều năm sau. Trận này em bỏ quyền, không tham gia nữa”.
Trận chiến đấu thứ tư, Đàm Văn Đông bỏ quyền.
Sau bốn trận, Đại hội võ đạo mười đã định ra năm vị trí!
Thứ mười, Chu Hồng Trí; thứ chín, Bạch Tuyền Di; thứ tám: Triệu Tinh Long; thứ bảy: Đàm Văn Đông; thứ sáu: Hoắc Linh Nhi!
Trong bốn trận này, cũng không kịch liệt, như dạo chơi, lại như long ẩn trảo nha, bình tĩnh làm cho người ta thoải mái khoái trá, giống như một buổi trà trưa vậy.
Nhưng mọi người ở đây đều biết, Hoắc Linh Nhi sau khi rút lui, năm người cuối cùng tranh đoạt, sẽ là sự đặc sắc nhất của Đại hội võ đạo!
Vương Siêu, thủ lĩnh GOD, Ba Lập Minh, Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thải.
Đây là ngũ đại tuyệt đỉnh cao thủ.
Cuộc chiến đấu cuối cùng.
Đã bắt đầu.
Trận chiến đấu thứ năm của Đại hội võ đạo, gió lốc chân chính đã bắt đầu.
Trên màn hình lớn hiện ra: Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thải!
Bình luận facebook